Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 226: Điên rồi

/240


Nghi thức kết thúc, ta từ biệt Tiểu Lan, nói: "Được rồi, cô cũng đã thành vị, cũng đến lúc ta đi rồi."

"Chờ một chút." Giọng Tiểu Lan có chút là lạ, "Ngươi có thể ở lại thêm một đêm không? Địa Cầu lúc này đã là ban đêm rồi... Ngươi nghỉ ngơi một đêm rồi hãy đi có được không?"

Đôi mắt nàng như làn thu thủy nhìn ta, thâm trầm như biển, giống như bao hàm rất nhiều ý nghĩ, nhưng ta lại không phân biệt rõ ràng.

Ta suy nghĩ một chút, khẽ cười nói: "Được rồi."

"Cám ơn." Tiểu Lan nở nụ cười, nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh, khiến ta cũng không nhịn được thoáng cái ngây người.

Phiêu miểu cư đã bị hủy, nhưng Lâm Phượng các cái gì không nhiều, duy phòng ốc thì rất thừa thải, nhất là Huyền Không thành hay là Tiểu Huyền, đối với việc tạo dựng phòng ốc có một ham muốn cố chấp, danh sách Lâm Phượng các trên dưới chỉ trăm người, nhưng phòng ốc có tới hơn 300 gian. Tân phủ tông chủ gọi "Dao Viễn cư", một nơi phong cảnh tú lệ, lầu các 3 tầng, bố trí giản đơn trang nhã, ngoài cửa sổ là rừng trúc xanh mát, gió thổi vi vu, liền phát ra tiếng xào xạt, êm tai dễ nghe, tăng thêm vài phần ưu nhã, rất thích hợp cho nữ tử như Tiểu Lan cư ngụ.

"Dương Đào, ngươi thấy nơi này thế nào?" Tiểu Lan hăng hái bừng bừng nói với ta, thân thể nàng đã rất thành thục, nhưng trên gương mặt vẫn giữ lại vẻ mặt thiếu nữ mong chờ như trước, giống như đang chờ ta khích lệ.

Ta tự nhiên là thức thời gật đầu, hơn nữa nơi này thật không tệ, nói: "Tốt lắm, thanh u trí nhã, có thể thấy người bố trí nơi này rất dụng tâm!"

"Hì hì!" Tiểu Lan cười rất hài lòng, "Nơi này là ta tự mình bố trí!"

"Vậy sao?" Ta cũng không cảm thấy bất ngờ, từ biểu tình vừa rồi của nàng đã đoán được vài phần, cười nói: "Không ngờ cô còn có bản lĩnh mặt này nữa."

"Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm!" Đối với lời khen ngợi của ta Tiểu Lan rất vui vẻ, hơi đắc ý nói.

Đến lúc này, ta mới phát hiện, tuy rằng quen biết Tiểu Lan cũng có một thời gian, ta đối với nàng tuyệt không hiểu biết nhiều, chỉ coi nàng trở thành một trợ thủ đắc lực, yên tâm thư thản đem toàn bộ sự tình Lâm Phượng các đẩy cho nàng. Mà nàng không hề oán hận một câu, luôn tận tâm tận lực làm việc cho Lâm Phượng các, hoàn thành từng việc ta giao cho nàng. Trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hổ then.

Khẽ thở dài, ta ôn nhu nói với nàng: "Tiểu Lan, những ngày qua, thật khổ cho cô rồi."

Tiểu Lan thật không ngờ ta đột nhiên lại nói như vậy, hơn nữa ngữ khí còn ôn nhu như thế, trên gương mặt hiện một tia hồng nhuận, lắc đầu nói: "Không khổ, Lâm Phượng các là nhà ta, vì Lâm Phượng các làm chuyện gì cũng không khổ cực."

"Nhà..." Nghe chữ này, trong lòng đột nhiên có chút mờ mịt, chữ nhà này, cách ta tựa có chút xa xăm. Từ khi tới thế giới này đến nay, ta không biết đâu mới là nhà của ta, dù ta ở Thủy gia là dài nhất, nhưng Thủy gia dù sao không phải là nhà của ta, nhà thật sự của ta, là ở 7000 năm trước...

"Dương Đào, ngươi làm sao vậy?" Giọng nói nghi hoặc của Tiểu Lan kéo ta trở lại.

Ta lắc đầu, mỉm cười nói: "Không có việc gì, chỉ là nhớ tới một ít chuyện quá khứ... Được rồi, ngày hôm nay ta ở nơi này sao?"

"Ừm." Tiểu Lan khẽ trả lời một tiếng. "Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta ở ngay sát vách, có chuyện gì ngươi gọi ta."

"Nga, được!" Ta gật đầu.

Tiểu Lan ra khỏi phòng, đóng cửa lại, trong lòng ta lại có chút thắc mắc, mới vừa rồi khi đi ra, mặt Tiểu Lan sao lại hồng như vậy? Trăm tư không giải được, lắc đầu, liền ngã xuống giường, giường này thật là lớn, cũng rất mềm mại, hơn nữa... lại có một cổ hương thơm thanh u?

Ta sửng sốt, đánh giả kỹ lưỡng, đúng là có mùi hương, mà mùi này lại có chút quen thuộc. Ta lập tức nghĩ ra mùi hương này là của ai, rõ ràng chính là mùi hương trên người Tiểu Lan, nàng hình như trời sinh cơ thể đã có một hương thơm nhàn nhạt.

Ta liền giật mình không thôi, sửng sốt nghĩ thầm, không lẽ đây là phòng riêng của Tiểu Lan? Đúng rồi, nàng nói nơi này chính do nàng bố trí, cũng chỉ có phòng riêng của mình, mới có thể hao tốn tâm tư bố trí được chứ?

Giường nệm vẫn như trước, nhưng cảm giác của ta đã không giống nữa, nghĩ tới Tiểu Lan từng ngủ trên chiếc giường này, không biết nàng có thói quen không mặc áo ngủ không nhỉ? Trong đầu không khỏi hiện ra một ít hình ảnh kinh diễm, trong lòng chợt nổi lên một tia rung động.

Lắc mạnh đầu, đem những thứ lộn xộn kia vứt đi, cố vỗ vỗ mặt, mới khiến tâm tình rối loạn phục hồi lại. Nếu biết đây là phòng Tiểu Lan, ta cũng sẽ không tùy tiện như vừa rồi ngay cả y phục cũng không cởi liền đi ngủ ngay, giường này sạch sẽ như thế, làm bẩn thì không hay.

Nghĩ như thế, ta liền nhanh nhẹn thoát hết y phục trên người, chỉ chừa lại một cái nội khố công nghệ cao. Nội khố này không chỉ có công hiệu sát khuẩn khử mùi tráng dương, quan trọng hơn là, nó có thể đề kháng va chạm mà nội khố bình thường không thể chống được, bảo vệ đầy đủ bộ vị trọng yếu cũng yếu ớt nhất của nam nhân, chính là lựa chọn tốt nhất cho đám sắc lang, có thể đảm bảo khi bọn chúng đùa giỡn con gái người ta thình lình bị đả kích mà co rụt. Chỉ là, sức chịu đựng của nó tuy mạnh, thể nhưng ở thời đại toàn dân học võ này, vẫn có giới hạn nhất định, bởi nói không chừng con gái người ta bị đùa giỡn lại là một cao thủ, cho nên dù cho tiểu đệ đội mũ sắc, cũng chỉ là một chuyện rỗi hơi.

Mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên giường, khiến ta dễ dàng đi vào giấc ngủ, tính kỹ lại, ta còn chưa có nơi ngủ an lành, thật là có chút hoài niệm.

Nhưng dù là khi ngủ say, một tia linh giác bảo lưu lại đột nhiên phát ra cảnh báo, có người đột nhập vào phòng. Ta lập tức tỉnh táo lại, nhưng không động đậy, tiếp tục giả ngủ, trong lòng lại kỳ quái, ai lại lén lút đột nhập phòng ta? Rõ ràng, có thể vào đây, chắc chắn là người Lâm Phượng các... Thần niệm nháy mắt bao phủ toàn Dao Viễn cư.

Ta liền sửng sốt, Tiểu Lan? Nàng vào làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn lấy thứ gì đó? Như là... ách, băng vệ sinh gì đó? À, không biết thế giới này nữ nhân có còn dùng thứ kia không?

Đầu óc lại bắt đầu nghĩ miên man rồi.

Nếu là Tiểu Lan, ta cũng buông bỏ phòng bị, ta tin Tiểu Lan sẽ không hại mình, đoán hơn phân nửa là nàng vào lấy đồ vật, cho nên cũng giả vờ không biết, thầm nghĩ nàng lấy xong món cần thiết sẽ đi ra.

Gì? Sao nàng lại đi tới cạnh giường? Lòng ta nghi hoặc, chẳng lẽ nàng muốn thứ đặt trên giường? Giờ phải làm sao? Trong lòng ta không khỏi có chút khẩn trương, càng không nhịn được có vài liên tưởng không hay.

Tiểu Lan đứng ở bên giường, nhưng lạ là không có động tác gi, thần niệm ta thay thế đôi mắt, nhìn thấy rõ ràng, nàng đang dùng ánh mắt phức tạp nhưng rõ ràng mang theo ngượng ngùng nhìn ta, mặt đỏ hồng hồng.

Trong lòng ta nghi hoặc không thôi, thầm nghĩ không lẽ nàng thấy ta ngủ rất xấu hổ sao?

Mà ngay giây tiếp theo, chuyện tình khiến ta không tưởng được xảy ra, chỉ thấy Tiểu Lan đột nhiên khẽ cắn môi, ánh mắt trở nên cực kỳ kiên định mà lại lộ ra vẻ e thẹn vô cùng, đem khinh sa trên người tháo xuống, trên người chỉ còn lại một bộ nội y bọc quanh vóc người hoàn mỹ.

Ta hoàn toàn không phản ứng kịp, mà kế tiếp, Tiểu Lan ấn một chiếc nút nhỏ ở giữa nội y, cả bộ nội y liền thu rút lại thành một khối lập phương nhỏ. Xem ra Tiểu Lan rất mạnh dạn tiếp thu đồ vật mới, nội y này rõ ràng là sản phẩm Liên bang. Mà khối lập phương kia được một tia hắc điện chân khí dẫn dắt, im lặng rơi trên mặt đất.

Như vậy, một khối thân thể mê người không còn gì che chắn, không hề giữ lại gì phô bày trước mắt ta. Nhất là hiện giờ ta đang dùng thần niệm quan sát, góc độ tầm nhìn không chỉ có một phương hướng, mà là quan sát toàn phương vị trong không gian, hơn nữa so với mắt thật còn rõ ràng hơn không biết bao nhiêu lần, là lựa chọn tốt nhất của mấy tên thích rình lén. Cho nên, cái nên thấy ta đều thấy, cái không nên thấy, ta cũng xem không sót một điểm.

Thú huyết sôi trào!

Tuy rằng thân thể đã có vẻ mất khống chế, nhưng tinh thần ta vẫn rất thanh tỉnh, thấy Tiểu Lan đã bò lên giường, ta mở choàng mắt, thấp giọng quát: "Tiểu Lan, cô làm gì?"

Lúc này Tiểu Lan đang ghé bên mép giường, ta vừa mở mắt, lập tức thấy được hai đoàn vĩ đại trước ngực nàng, liền có cảm giác phun máu mũi - đương nhiên, bằng thân thể hiện nay của ta, ngay cả nước mũi cũng không phun ra được, muốn đổ máu là không thể nào.

Tiểu Lan đối với việc ta đột nhiên bừng tỉnh, hình như cũng không giật mình, hoặc là nàng sớm biết rõ, bằng tu vi của ta, chỉ sợ lúc nàng vừa vào phòng liền tỉnh lại, nhưng nàng vẫn thấy càng thêm ngượng ngùng.

Tiểu Lan không nói gì, mà lại càng nhanh chóng bò lên giường, nằm ở bên người ta. Sau đó, thân thể nàng hơi động, giống như bạch tuộc, mở hai tay chân ôm lấy người ta, mùi hương nhàn nhạt của thân thể xử nữ xông vào mũi, mềm mại ôn nhuận mịn màng, để cho lòng ta rối loạn, hai đoàn co dãn đầy ắp tựa trên ngực ta, càng khiến tim ta nhanh chóng gia tốc. Lớn tới giờ, ta còn chưa từng cùng người con gái nào tiếp xúc thân mật như vậy, đặc biệt là một nữ nhân có thân thể thành thục hoàn mỹ như thế, cơ thể không tránh được xung động.

"Ngươi điên rồi!" Hô hấp ta trở nên gấp gáp, ánh mắt lại trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Tiểu Lan quát khẽ.

Tiểu Lan cũng không nhượng bộ, mà tiếp đón ánh mắt sắc bén của ta, trong ánh mắt lộ ra kiên định và nhu tình, cảm thụ được dị dạng ở bên dưới, trên mặt nàng nổi lên ửng đỏ kiều mị, khẽ giọng nói: "Tiểu Lan điên rồi, tông chủ theo Tiểu Lan điên một lần đi!"

Giọng Tiểu Lan run run mang theo mị hoặc, ngứa ngáy trong lòng ta càng thiêu đốt mãnh liệt.

Ta tự nhận mình còn chưa đạt tới cảnh giới tọa hoài bất loạn, cũng không có trở ngại tính năng, tuyệt thế mỹ nhân như vậy cuộn người trần trụi trong lòng ta, còn dùng ngôn ngữ kích thích mãnh liệt như vậy quấy rối, dù là phật tổ, cũng phải biến thành hoan hỉ phật thôi.

Vào lúc này, Tiểu Lan đột nhiên chồm lên phía trước, đôi môi đỏ mọng mềm mại bỏng ướt dán chặt vào môi ta.

Nổ ầm một tiếng, ta mở to hai mắt.

Dưới dục niệm bành trướng, một tia ý nghĩ chống cự cũng bị bao phủ mất tích, trong lòng sinh ra ý niệm tự an ủi bản thân "Cái này không thể trách ta, kỳ thật ta cũng không sai", liền trở tay ôm chầm lấy Tiểu Lan...

Từ gió thuận mưa phùn tới cuồng phong bão táp, từ khẽ giọng ngâm nga đến cao giọng hò hét... Ở trong nước sữa giao hòa, ta cùng Tiểu Lan hưởng thụ đỉnh điểm đẹp nhất nhân sinh.

May là trước khi hoàn toàn bị dục hỏa làm choáng váng đầu óc, ta tiện tay bày trong gian phòng một màn chắn chân khí, nếu không bằng vào tiếng hét vong tình của Tiểu Lan vừa rồi, chỉ sợ người toàn Lâm Phượng các đều có thể nghe được.

26-07-2010, 09:13 PM

Cực Phẩm Chiến Thần


/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status