Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 227: Bày tỏ

/240


Tình cảm mãnh liệt trôi qua, hai thân người đẫm mồ hôi ôm sát lấy nhau, Tiểu Lan khép mắt dựa trên vai ta, trên mặt mang theo một tia mỉm cười thỏa mãn.

Mà ta sau khi phát tiết dục hỏa trong lòng, giống như đa phần nam nhân khác, sau khi xúc động mà bắt đầu hối hận.

Thân xử nam quý giá, như vậy không còn nữa, ta còn định đem thứ này giao cho người mình yêu nhất, không ngờ lại đưa nó cho Tiểu Lan... Tuy rằng Tiểu Lan là một mỹ nữ tuyệt thế, nhìn thế nào cũng rõ là ta chiếm tiện nghi, thế nhưng dù sao nàng cũng là Tiểu Lan! Đối với Tiểu Lan, ta dường như chưa từng có ý nghĩ khác về nàng. Tính cho kỹ, chúng ta miễn cưỡng coi như bằng hưu, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ta cùng nàng sau này sẽ thế nào ở chung với nhau?

Cùng Tiểu Lan đã xảy ra quan hệ như vậy, ta sẽ không thể nào bỏ mặc, như vậy, lựa chọn duy nhất là phải phụ trách với nàng? Dựa vào, trong lòng ta đột nhiên sinh ra cảm giác không cam lòng, ta vốn là bị động mà, ai sẽ phụ trách với ta? Đúng, Tiểu Lan nếu chủ động như thế, chẳng lẽ là muốn ta phụ trách? Chỉ là, ta cũng không biết lúc nào lại hấp dẫn Tiểu Lan, khiến nàng đối với ta lại có ý? Hình như nhân cách mị lực của ta chưa tới mức người vật đều thích mà?

"Đào.. ta có thể gọi ngươi như vậy không?" Giọng Tiểu Lan gọi ta hoàn hồn lại.

Ta nhẹ nhàng cầm cánh tay nhỏ của nàng, mỉm cười nói với nàng: "Đương nhiên có thể, sau đó ta gọi nàng là Lan nhi!"

Ngay khoảng khắc này, ta đã nghĩ thông suốt, nếu sự tình đã phát sinh, hối hận nữa cũng là vô dụng, cũng không thể trách Tiểu Lan, muốn trách thì trách bản thân ta không chịu nổi dụ hoặc. Đương nhiên, trong này cũng có tư tưởng đại nam nhân tác quái, Tiểu Lan đã là người của ta, ta cũng không thể coi như cái gì cũng chưa xảy ra, ngày sau nhìn nàng đầu nhập vào vòng tay nam nhân khác ôm ấp được? Về phần cảm tình sao, có thể từ từ bồi dưỡng mà, ở thời đại phong kiến còn không phải là chuyện bình thường như là lên thuyền trước mua vé sau vậy!

Trong mắt Tiểu Lan hiện lên một tia e thẹn cùng vẻ mừng rỡ. Sau đó tựa ở vai ta, thấp giọng nói: "Đào, ngươi có nghĩ ta là một nữ nhân tùy tiện hay không?"

"Sao lại thế được!" Ta hôn nhẹ lên vầng trán trơn mịn của nàng, nhìn thoáng qua tấm trải giường điểm những cánh hoa mai đỏ thẫm, nhẹ giọng nói: "Ta biết nàng chỉ tùy tiện ở trước mặt ta."

Mặt Tiểu Lan nhất thời đỏ lên, khẽ liếc ta một cái, nhưng vẻ vui mừng lại không che giấu được, hiển nhiên vì ta không coi rẻ nàng mà cao hứng.

Nhìn dáng dấp e thẹn mê người này, ta nhịn không được nuốt nước bọt, dục niệm vừa an tĩnh lại đi ra, ánh mắt không khỏi dừng lại trên bộ ngực sữa bị chiếc chăn che đi một nửa. Nếu Tiểu Lan đã là người của ta, ta cũng sẽ không cần phải giả vờ rụt rè, cười hắc hắc, tay phải mò vào chăn, bất ngờ đánh vào chiếc gò cao cao.

Trên mặt Tiểu Lan nổi lên thần sắc xấu hổ đỏ ửng nhàn nhạt. Lúc này nàng từ nữ hài biến thành nữ nhân, trên gương mặt thêm vào quang huy diễm lệ mới làm phụ nhân, nếu như nói lúc trước nàng được 99 điểm, hiện giờ nàng đã đạt điểm 100 tuyệt đối.

Nghĩ đến Tiểu Lan mỹ lệ như vậy thành nữ nhân của ta, trong lòng không khỏi sinh ra một loại kiêu ngạo của nam nhân.

Ta chần chờ một chút, hỏi: "Lan nhi, ngày hôm nay ngươi sao lại như thế?"

Tuy rằng có thể được Tiểu Lan ưu ái, lòng ta rất vui vẻ. Chỉ là, hành vi Tiểu Lan ngày hôm nay quá mức khác thường, khiến cho ta rất nghi hoặc.

Tiểu Lan dựa đầu vào ngực ta, khẽ giọng nói: "Lan nhi biết Đào phải đi làm chuyện rất nguy hiểm, tuy rằng không biết ngươi muốn đi làm chuyện gì. Thế nhưng, cho dù sau đó thế nào, Lan nhi đều muốn sinh cho ngươi một hậu đại..."

Nghe Tiểu Lan nói ra những lời này, ta hoàn toàn ngốc sững ra, nguyên đầu óc nóng lên liền như bị một chậu nước lạnh, một lát mới phản ứng lại được, giọng nói có chút dị dạng: "Nàng sợ ta đi rồi xảy ra chuyện gì, vì để ta có hậu, không cho huyết mạch Dương Đào ta đoạn tuyệt, mới làm ra hành động hôm nay?"

Tiểu Lan trầm mặc không nói.

Lòng ta liền lạnh xuống, ta nói bản thân mình sao có lực hấp dẫn như thế chứ, ngay cả nữ tử như Tiểu Lan bình thường không tiếp xúc nhiều cũng khuynh đảo vì ta, nguyên lai là có một tầng nguyên nhân bên trong. Chỉ là dù như thế, trong lòng ta cũng vẫn không trách Tiểu Lan, nhiều hơn là hổ thẹn cùng cảm động. Nàng là một người con gái, vì ta làm ra hi sinh lớn như vậy, đem trinh tiết quý giá nhất người con gái giao phó cho ta, chỉ là vì lưu lại cho ta một hậu đại, tình cảm vĩ đại như vậy, khiến ta làm sao trách nàng được đây?

Ta lộ vẻ cười khổ, nói: "Nói như vậy, nàng kỳ thật không thích ta, có phải không?"

"Không phải!" Tiểu Lan lập tức khẩn trương nói, mặt lập tức đỏ lên, giọng càng thấp xuống: "Kỳ thực... Kỳ thực Tiểu Lan cũng không biết bắt đầu lúc nào, đối với Đào có hảo cảm... Rõ ràng là ngay cả mặt mũi người ta cũng không gặp được mấy lần, thế nhưng, mỗi lần ở Lâm Phượng các thấy Đào, trong lòng sẽ rất cao hứng, rất thỏa mãn, dù cho chuyện Lâm Phượng các có nhiều có mệt hơn, tất cả cũng đều quên mất... Thế nhưng, bên người Đào đầu tiên là có Thủy Hương Vân, sau đó lại có Triệu Thu Hàn, các nàng đều là người tốt... Mà Tiểu Lan cũng biết đây là mình tình nguyện một phương, cho nên, một mực đem ý niệm này cất sâu trong lòng, không cho bất kỳ người nào biết..."

"Lan nhi..." Ta nhẹ nhàng hô một tiếng, nguyên nội tâm dần lạnh bắt đầu ấm lên, trong lòng không hỏi cảm động. Ta chưa bao giờ nghĩ tới, có có một người con gái khác, dùng phương thức như vậy yêu ta, mà ta lại hoàn toàn không biết gì.

Trong cảm động lại mang theo hổ thẹn, ta đem Tiểu Lan ôm chặt vào lòng, nếu như nói trước kia đa phần là dục vọng và trách nhiệm, hiện giờ trong lòng ta đối với Tiểu Lan đã sinh ra một cổ ý nghĩ yêu thương thật sự. Ta không biết đây có phải là xung động hay không, nhưng ở thời khắc này, ta thật sự có ý muốn bảo hộ vĩnh viễn nữ tử này.

Tiểu Lan nói sâu kín: "Ta biết Đào tuyệt không thích ta, nhưng đối đãi như vậy, phần nhiều chỉ là trách nhiệm. Ta cũng không hy vọng xa vời tương lai có thể cùng ngươi thế nào, cũng không hy vọng bản thân trở thành gánh nặng... Nếu như, nếu như ngươi bình an trở về, như vậy, xin ngươi quên ta đi, quên đêm nay đi..."

Nói rồi, Tiểu Lan giãy khỏi vòng tay ta, thân hình vừa động, cả người cùng y phục trên mặt đất, biến mất khỏi căn phòng.

Ta nhìn căn phòng hiu quạnh, cảm thụ ấm áp còn lại bên người, lại nhìn hai tay mình, không khỏi cười khổ.

Bằng sức tay ta, rõ ràng có thể ôm chặt Tiểu Lan... nhưng ta lại để nàng thoát khỏi vòng tay mình. Hai cánh tay này, rõ ràng có thể trước khi rời đi kéo nàng trở lại... Nhưng lại vẫn không kéo lấy nàng. Kỳ thật ta cũng không rõ vì sao mình lại do dự trong chớp mắt như thế. Nghĩ tới Tiểu Lan vừa rồi, cũng khổ sở không kém gì...

Trầm mặc một hồi, ta tự tát mình một cái thật mạnh, trong lòng tự mắng bản thân: "Dương Đào ơi Dương Đào, ngươi nếu thật làm ra chuyện như thế, vậy ngươi còn là nam nhân sao!"

Nhanh chóng mặc lại quần áo, đi ra bên ngoài vào phòng Tiểu Lan bên cạnh, nhưng phát hiện không có bóng người.

Thần niệm lập tức mở ra, bao phủ toàn Lâm Phượng các, cuối cùng ta cũng tìm được nơi Tiểu Lan, không khỏi thầm thở phào, thân hình khẽ động, nhanh chóng bay về hướng Tiểu Lan.

Dừng lại trước một tòa nhà, ta chợt sửng sốt, chỉ thấy 10 nữ đệ tử Lâm Phượng các đem cửa chính tòa nhà khóa chặt, ngăn cản lối đi của ta.

Một nữ đệ tử cung kính nói: "Lão tông chủ. Tông chủ đang bế quan tu luyện, phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy! Xin lão tông chủ thứ lỗi!"

Tiểu nha đầu lại dùng chiêu này với ta? Ta khẽ nhíu mày, nói: "Ta có chuyện muốn nói với tông chủ, tránh ra!"

10 nữ đệ tử không nhận tình, cùng lên tiếng: "Xin lão tông chủ đừng làm khó chúng ta!"

Ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Chẳng lẽ Tiểu Lan vừa làm tông chủ. Các ngươi liền hoàn toàn không để ta trong mắt nữa?"

"Đệ tử không dám!" 10 nữ tử đều sợ run nói, nhưng không thoái lui.

Ta lạnh lùng nhìn các nàng, nhưng cuối cùng hòa hoãn lại, nói tới cùng các nàng chỉ nghe lệnh hành sự mà thôi, nói trắng ra là Tiểu Lan đã phân phó riêng không cho ta vào tìm nàng.

Thấy ánh mắt ta không còn lạnh băng nữa, những nữ đệ tử mới thầm thở phào, nhưng lại phát hiện sau lưng mình đã có một mảnh lạnh lẽo.

Thần niệm ta xuyên qua toàn nhà, "thấy" được Tiểu Lan, lúc này nàng nào có luyện công? Chỉ là ngồi sững sờ ra đó, khuôn mặt tuyệt mĩ mang theo vẻ bi sầu trước giờ ta chưa từng thấy.

Thấy bộ dáng này của nàng, lòng ta đau xót, tâm trạng kích động cao giọng hét lên: "Tiểu Lan, nàng đi ra, ta có lời muốn nói với nàng!"

Thanh âm cực lớn, đem hơn một nửa Lâm Phượng các đều rung lên, khiến các đệ tử đều giật mình tụ tập sang bên này.

Tiểu Lan bên trong khu phòng rõ ràng ngây người một chút, sau đó giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên trong truyền ra: "Lão tông chủ, Tiểu Lan đang bế quan, có chuyện gì, chờ sau khi bế quan chấm dứt rồi nói!"

Ta mang theo một tia tức giận quát: "Hiện tại nàng đã là thiên giai thượng phẩm rồi, còn bế quan cái gì? Nàng muốn tăng tu vi ta giúp là được, nàng nếu không ra ta sẽ xông vào đấy!"

"XIn lão tông chủ tự trọng!" Trọng giọng Tiểu Lan cũng đã mang theo một tia tức giận.

Ta trầm mặc một chút, nhìn các đệ tử Lâm Phượng các tụ tập bốn phía lộ ra vẻ hiếu kỳ, cắn răng lên giọng nói: "Ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, được chưa? Vừa rồi ta không nên thả nàng rời đi! Nếu đổi lại cho ta cơ hội một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi ta!"

Các đệ tử Lâm Phượng các đương trường ngây dại, lão tông chủ nói lời này, tựa hồ có điểm không thích hợp nha? Mà 10 nữ đệ tử canh giữ trước cửa, hai mặt nhìn nhau, đồng thời sắc mặt càng trở nên cổ quái.

Tiểu Lan bên trong rõ ràng nóng nảy, hiển nhiên không ngờ tới ta đột nhiên lại nói những lời như vậy, nói: "Tông chủ xin mời trở về, có gì cần nói chúng ta cứ để sau này!"

"Không có sau này nữa! Hiện giờ ta nói luôn!" Ta đột nhiên buông thả, lớn tiếng nói: "Lan nhi, nàng có thể cho ta cơ hội lần nữa không? Cho ta cơ hội yêu nàng một lần không?"

Lời như sấm vang, khiến mọi người trong Lâm Phượng các đều nghe được rõ ràng!

Lời này khiến tất cả đệ tử Lâm Phượng các đều sững ra.

Hồi Đạo tiểu viện, ba lão tông chủ liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ tươi cười cổ quái khó hiểu.

"Ngươi điên rồi!" Cánh cửa vỡ tung ra, trong nháy mắt Tiểu Lan phá tung vòng vây các đệ tử chắn trước cửa, đứng trước mặt ta, mặt đỏ tới mang tai quát.

Cho dù là kẻ ngốc đi nữa, lúc này cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, 10 nữ đệ tử đều đỏ mặt lên, dùng ánh mắt rất ái muội nhìn ta cùng Tiểu Lan.

Ta vòng tay ôm Tiểu Lan vào lòng, ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Ta điên rồi, Lan nhi theo ta điên một lần đi..."

Thân thể Tiểu Lan khẽ run lên, nàng làm sao không nhớ rõ những lời này? Ngay trước đó, ở trên chiếc giường kia, đây chính là những lời nàng nói cùng ta.

Thân thể Tiểu Lan có chút cứng ngắc từ từ mềm dần, nàng ngưng mắt nhìn ta, chưa bao giờ chăm chú như thế, nguyên bản ngượng ngùng cùng phẫn nộ đều dần dần hóa thành nhu tình, tay nâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy ta.

Hạnh phúc to lớn tràn ngập trong lòng Tiểu Lan, hiện giờ nàng quên mất địa vị của mình, quên đi xung quanh còn có rất nhiều đệ tử Lâm Phượng các đang nhìn hai chúng ta, nàng nhắm mắt lại, an tâm dựa vào vai ta, trong đôi mắt chảy ra dòng lệ trong suốt. Ta chỉ ôm lấy nàng, lúc này trong lòng không có một tia dục niệm, chỉ có nhu tình ấm áp. Lúc này, ta đã không cố kỵ lo lắng làm sao đối mặt Thủy Hương Vân.

Không biết qua bao lâu, đến khi Tiểu Lan từ cảnh giới tuyệt vời nọ hồi thần lại, mở mắt ra, đột nhiên phát hiện xung quanh đều là đệ tử Lâm Phượng các, hơn nữa cả đám đều đang mở to mắt nhìn không chớp nàng cùng ta, lại càng thêm hoảng sợ. Tiếp đó phát hiện bản thân cùng ta đang ôm chặt lấy nhau, sắc mặt từ trắng chuyển hồng, thẳng như sắp vắt ra nước, vội vã đẩy ta ra ngoài.

Tuy rằng ta cũng phát hiện đệ tử Lâm Phượng các xung quanh càng ngày càng nhiều, nhưng được Tiểu Lan ôm thoải mái như vậy, huống chi ta cũng rất là hưởng thụ, cũng chẳng cần phải giả vờ nữa, dù sao cảm giác mỹ nhân đầu hoài thật không tệ.

Mà Tiểu Lan tu vi đã là thiên giai thượng phẩm, lúc xấu hổ đẩy mạnh một cái, mang theo lực lượng không phải bình thường, hơn nữa ta căn bản không có phòng bị, nhất thời liền biến thành đại pháo thịt người, bay vụt ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng. Chỉ là các kiến trúc trên đường bay, đều sinh ra tiếng đổ vỡ ầm đùng, nhìn mà các đệ tử líu lưỡi sợ hãi, ánh mắt nhìn Tiểu Lan cũng bắt đầu trở nên cổ quái.

"Các, các ngươi đừng hiểu lầm. Ta cùng, cùng hắn không có gì!" Tiểu Lan dưới ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, phong độ tông chủ mất hết, mặt đỏ như gấc, ngay cả nói năng cũng không suôn sẻ nữa.

"Nga.........." Các đệ tử cũng ý vị thâm trường lên tiếng, còn cố ý kéo dài trêu chọc khiến Tiểu Lan thật hận không thể tìm một chiếc hố chui vào.

Tuy rằng Tiểu Lan đã là tông chủ, nhưng bình thường cùng các đệ tử Lâm Phượng các giống như tỷ muội, nháo loạn trêu đùa cũng không có nhiều cố kỵ, cho nên mọi người đối với uy nghiêm tông chủ Tiểu Lan đều không e ngại nhiều.

Thân hình vừa nhoáng lên, ta đầy bụi đất từ ngoài 1 dặm bay trở về, nhìn Tiểu Lan cười khổ: "Lan nhi, nàng có ghét ta, cũng không cần đẩy ta bay xa như vậy chứ?"

"Còn không phải đều là tại ngươi!" Tiểu Lan nói lại, hung hăng liếc ta trừng một cái.

Ta ha ha cười to một tiếng, không nói rõ nắm lấy tay Tiểu Lan, ôm lấy nàng vào lòng, không để ý nàng giãy dụa, nhìn quanh một vòng, nói với chúng đệ tử Lâm Phượng các: "Hiện giờ ta theo đuổi tông chủ các ngươi, các ngươi có ý kiến gì không?"

Tiểu Lan liền mắc cỡ không có mặt mũi gặp người, cả đầu đều chôn vào lòng ta.

"Lão tông chủ thật là một nam nhân thật đẹp trai thật bá đạo nha!"

"Thật là lãng mạn quá!"

"Giống như Đào Minh Tự!"

...

Chúng đệ tử Lâm Phượng các chưa từng thấy được phong cách nam nhân như ta, vương bát khí trên người chấn động xuân tâm chúng nữ nhộn nhạo. Tuy rằng các nàng đều lâu dài chưa xuất thế, thế nhưng thiếu nữ nào cũng hoài xuân, các nàng tuy đơn thuần, nhưng đối với tình ái đều có khát vọng vươn tới sự tốt đẹp. Nhất là sau khi Lâm Phượng các tiến hành cải cách, đem các loại máy học tập công nghệ cao đưa vào Lâm Phượng các, trừ bỏ học tập các thường thức Địa Cầu ra, đối với một lượng lớn phim ảnh tình cảm bên trong đều rất hứng thú, xem truyện và các bộ phim trở thành nội dung bắt buộc mỗi ngày của các nàng. Cho nên, lý giải về tình ái của các nàng, đều là lý luận cao hơn thực tiễn. Đối với cử động bày tỏ công khai của ta, ở trong lòng các nàng trở thành bá đạo và lãng mạn.

Đột nhiên, một giọng nói không hài hòa với hoàn cảnh vang lên: "Gì, nếu như tông chủ cùng lão tông chủ ở chung, vậy chẳng phải thành loạn luân sao?"

Các tiếng ồn liền lắng xuống, sắc mặt ta cùng Tiểu Lan đều có chút cứng ngắc.

Lại không ngờ, sau khi trầm xuống, lại bạo phát càng thêm nóng bỏng.

"Oa! Loạn luân, thật là lãng mạn thật kích thích quá!"

"Đánh vỡ ràng buộc thế tục, tình yêu phá tan cấm kỵ!"

"Tình ái thê lương mặc thế nhân bất dung!"

"Nga, là gọi là cái gì tình yêu sinh tử sao, thật đáng tiếc, cuối cùng nam nữ chính đều chết!"

"Đúng đúng, ta đã khóc nhiều nước mắt lắm!"

"Các ngươi nói thật sao? Ta còn chưa xem tập cuối mà! Ô, kết cục thê thảm như thế, ta không dám xem nữa!"

....

Trên trán ta toát một cọng chỉ đen, mấy cô nàng này, bình thường xem mấy thứ lộn xộn gì thế... Nữ hài thuần khiết Lâm Phượng các từng có, xem ra đều một đi không trở lại nữa rồi.

"Lan nhi, xem ra chúng ta cần phải xem xét lại một chút nội dung các máy học tập này mới được."

Tiểu Lan nghi hoặc nhìn ta, chớp chớp đôi mắt to mỹ lệ, hỏi: "Tại sao? Mấy bộ phim kia xem rất hay mà! Ngươi chưa từng xem sao? Ta còn muốn lấy thêm mấy bộ phim dạng này cho mọi người xem nữa! Để mọi người nhận rõ tình ái tàn khốc như thế, sau này không dễ bị nam nhân lừa nữa!"

Ta nhất thời xấu hổ, đây là thế giới gì đây chứ! Nắm lấy vòng eo thon thả của nàng, ta khẽ nói: "Nàng không phải vẫn bị ta lừa sao?"

"Tên vô lại!" Tiểu Lan đỏ mặt, liếc ta một cái. Sự tình phát triển đến nước này, nàng đã không còn chỗ trốn nữa, cam tâm tình nguyện chân chính tiếp nhận ta.

Chúng đệ tử Lâm Phượng các đối với việc ta cùng Tiểu Lan kết hợp, đều không có ý kiến gì. Quan niệm thế tục dùng trên người các nàng trường kỳ ngăn cách hoàn toàn không thích hợp, hơn nữa đã bị những bộ phim tình cảm ảnh hưởng, ở trong cách nhìn các nàng, chỉ cần hai người thật tình yêu nhau là đủ rồi, cho nên không chỉ không phản đối, ngược lại đều cao hứng thay ta và Tiểu Lan.

Vì Tiểu Lan, ta ở lại Lâm Phượng các thêm 1 ngày. Ngày này, ta cùng Tiểu Lan nắm tay đi đến từng ngõ ngách Lâm Phượng các, đối với chúng ta thân là tông chủ cùng tông chủ tiền nhiệm mà nói, Lâm Phượng các không có nơi nào chúng ta không thể đi. Mà ta cũng cùng Tiểu Lan tới Hồi Đạo tiểu viện, báo lại với ba vị tiền bối chuyện ta cùng Tiểu Lan. Ba vị tiền bối đối với chuyện này cũng không phải kẻ cổ hủ, chỉ nói tương lai ta phải đối xử tốt với Tiểu Lan rồi thôi.

Chỉ là, từ sau khi đi ra khỏi Hồi Đạo tiểu viện, Tiểu Lan có vẻ tâm trạng nặng nề.

"Làm sao vậy? Bộ dáng cứ luôn không yên?" Ta ôn nhu nói với Tiểu Lan.

Tiểu Lan lắc đầu, thấp giọng nói: "Ta chỉ là thấy rất có lỗi với Thủy Hương Vân cùng Triệu Thu Hàn... Ta có phải là rất ích kỷ không..."

Ta lập tức chợt hiểu, lúc trước ta cùng nàng vẫn chìm đắm trong hạnh phúc hai người, không bận tâm cái khác, khẳng định vừa rồi ở Hồi đạo tiểu viện, nàng nhìn thấy Triệu Thu Hàn bọc trong quầng sáng bàng bạc, mới có ý nghĩ như vậy.

Tuy rằng ta đối với chuyện này cũng lo lắng, nhưng nhìn đến nữ hài thiện lương chỉ luôn lo nghĩ cho người khác, lại nhịn không được vuốt mũi nàng nói: "Nha đầu ngốc! Chỉ nghĩ tới các nàng ấy, có nghĩ tới bản thân mình không? Có nghĩ tới ta hay không? Nàng nghĩ sẽ vứt bỏ nàng sao? Dù là nàng bỏ đi, nàng nghĩ ta có thể dắt tay các nàng cùng một chỗ không lo không nghĩ sao?"

Tiểu Lan á khẩu không trả lời được.

Ta khẽ thở dài, nói: "Kỳ thật, có một số việc có thể nàng không biết, ta cùng Thủy Hương Vân, đang vì Triệu Thu Hàn mà có mâu thuẫn, mà đối với Triệu Thu Hàn, ta cũng vẫn không rõ quan giữa hai người... Nói tới, ngược lại quan hệ giữa chúng ta là thân mật nhất" Thấy trọng tâm câu chuyện có chút trầm trọng, ta không muốn nhiều lời, vì vậy cố ý chuyển hướng, dán bên tai nàng, thì thầm: "Nói cho nàng một bí mật, lần trước hai chúng ta... là lần đầu tiên của ta..."

"A!" Tiểu Lan nhịn không được kinh hô một tiếng, vừa kinh vừa mừng trắng mắt liếc ta.

Nói sao, ai không hy vọng mình cùng người yêu đều là lần đầu tiên đây chứ? Tiểu Lan tuy rằng vẫn không nói, nhưng không có nghĩa là nàng không quan tâm, lúc này từ miệng ta chứng thực, làm sao không khiến nàng mừng rỡ, có thêm chuyện này, càng làm trong lòng nàng có cảm giác: thì ra hắn đối với ta rất đặc biệt...

Tiểu Lan e thẹn không thôi, đem đầu chôn trong lòng ta, đỏ mặt thấp giọng nói: "Ta cũng vậy..."

Ách, đương nhiên ta biết. Nghĩ tới chiếc giường hoang đường kia, trong lòng ta không ngừng cười hắc hắc.

"Thế nhưng..." Tiểu Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, mang theo vẻ e thẹn vô cùng và vài phần nghi hoặc thấp giọng hỏi: "Vì sao ngươi lại thành thạo tinh thông như vậy?"

Vấn đề này rất có chiều sâu, ta thiếu chút thở không thông, ho khan vài tiếng, cũng không thể nói cho nàng là ta từ trong những bộ phim giáo dục cho người lớn hấp thu kinh nghiệm quý giá được? Tiếp theo trên mặt lộ một tia đắc ý, vô sỉ mặt dày nói: "Nàng chẳng lẽ không biết lão công ta là thiên tài sao? Rất nhiều thứ đều là vô sư tự thông mà!"

Nghe ta dõng dạc nói khoác, Tiểu Lan khẽ gắt một tiếng, không dám đề cập tới vấn đề xấu hổ này nữa, tạm thời cũng quên mất lo âu trước đó.

Ta không khỏi cất tiếng cười to, sau đó ngậm chặt lấy cánh môi diễm lệ của Tiểu Lan, ra sức thu hút, không đứt đoạn tâm can không dừng.

Một lúc lâu sau.

"Lan nhi, ta có việc muốn nói cho nàng."

"Sao?" Tiểu Lan nghi hoặc nhìn ta.

"Nếu như ta có thể bình an vượt qua chuyện tình sắp phải đối mặt, tương lại ta rất có khả năng rời khỏi Địa Cầu, đến lúc đó nàng sẽ theo ta đi không?" Giọng ta rất bình tĩnh.

Tiểu Lan không hỏi ta vì sao phải rời Địa Cầu, chỉ là thản nhiên cười, tựa ở trong lòng ta nói: "Ta đã là người của ngươi, ngươi đi đâu, ta tự nhiên theo ngươi đến đó, trừ phi ngươi không cần ta nữa!"

Trong lòng ta cảm động, ôn nhu nói: "Ta sao lại không cần nàng! Chỉ là, nàng đi rồi, Lâm Phượng các phải làm sao đây?"

"Người tài trong Lâm Phượng các rất nhiều, tuyển lại một tông chủ không phải việc khó, cần tiến hành tẩy lễ trì, chẳng qua chỉ là tăng cường tu vi người kế vị mà thôi, ta tin bằng bản lĩnh của Đào ngươi bây giờ, tái tạo một cao thủ thiên giai thượng phẩm đi ra đảm đương tông chủ, cũng không phải là một chuyện khó chứ?" Tiểu Lan nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm nói.

"Chỉ là, ở ngoài không gian rất buồn chán. Không như Địa Cầu cùng Lâm Phượng các muôn màu muôn vẻ, ta sợ nàng sẽ cảm giác tịch mịch, bảo nàng dứt bỏ bằng hữu ở Lâm Phượng các, ta nghĩ việc này đối với nàng không công bằng." Nội tâm ta rất là mâu thuẫn, vừa muốn nàng ở cùng ta một chỗ, lại không muốn phá hủy sinh hoạt của nàng.

Tiểu Lan cười cười, nói: "Thế giới này nào có nhiều chuyện công bằng như vậy, mặc kê là nơi nào, chỉ cần có ngươi và ta, ta sẽ không tịch mịch nữa..."

"Lan nhi..." Ta ôm chặt lấy Tiểu Lan, không nguyện thả nàng ra.

Thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn, trong nói nói cười cười, một ngày đã qua. Thời gian cuối cùng, chúng ta ở trên chiếc giường lưu lại vết tích ân ái, điên cuồng phát tiết rên la.

Sau mưa gió, cả người Tiểu Lan đã xụi lơ không thể nhúc nhích, làn da trên người lưu lại màu phấn hồng tàn dư sau cơn hoan hảo. Ta thân là nam nhân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tự hào.

Trong lòng thầm thở dài, ta nhẹ nhàng đứng lên. Mặc y phục, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, mỉm cười nói: "Ta đi đây."

Tiểu Lan mệt mỏi lên tiếng, trên mặt lộ ra dáng cười tuyệt mỹ. Ánh mắt nhìn ta, giống như tiễn chồng đi xa, nhẹ giọng nói: "Sớm về một chút, vô luận bao lâu, ta đều chờ ngươi."

Một câu nói giản đơn như vậy, nhưng khiến lòng ta run lên, ta gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Vừa bước tới cửa, lại nghe giọng Tiểu Lan run run: "Nhất định phải trở về."

Thân ta ngừng lại, không quay đầu, cũng đã biết lúc này nàng khẳng định lệ rơi đầy mặt.

"Ta sẽ về!" Lời ta nói rất bình tĩnh, sau đó bước khỏi phòng.

Ta nhất định sẽ trở về! Mặc kệ là vì bản thân ta, hoặc là đợi đáp án Thủy Hương Vân, hay là vì tình yêu đơn giản mà nóng bỏng của Triệu Thu Hàn đối với ta, hoặc là vì muội muội đang ở vũ trụ mênh mang chẳng biết ở phương nào! Ta đều có đủ lý do, nhất định phải trở về hoàn chỉnh!

'Hoàng', ta tuyệt sẽ không thua ngươi.

Cùng ta rời Lâm Phượng các, còn có Vân Trần, dưới chỉ thị của ta, nàng vận dụng cách dùng chân khí biến ảo tướng mạo ta dạy cho nàng trước đây, đem mình biến thành hình dáng như Triệu Thu Hàn. Bởi vì hiện tại thân phận Triệu Thu Hàn thực sự trọng đại, mà ta lại không biết Triệu Thu Hàn lúc nào mới có thể tỉnh lại, cho nên chỉ có cách dùng treo đầu dê bán thịt chó, để Vân Trần tạm thời thế thân Triệu Thu Hàn.

May là tính cách Triệu Thu Hàn luôn luôn lạnh lùng, hơn nữa rất ít giao lưu với người khác, lại thêm thời gian làm Minh thủ còn ít, cũng không sợ ai có thể nhìn thấu Vân Trần ngụy trang, chỉ cần phân phó nàng đóng vai lãnh khốc một chút là ok.

Khi ta cùng Vân Trần từ không gian liệt phùng đi ra, trực tiếp xuất hiện ở phủ Minh thủ, lại không biết lúc này toàn bộ phủ Minh thủ đã loạn thành một đoàn.

Tuy rằng Triệu Thu Hàn trước khi rời đi theo ta rời đi đã phân phó qua, nói mình sẽ đi ra một hồi. Người phủ Minh thủ lại không ngờ rằng "một hồi" này lại dài đằng đặc như vậy, đã 2 ngày rồi, lại còn chưa thấy Minh thủ trở về, việc này sao không làm người phủ Minh thủ sốt ruột? Tin tức áp chế không được, Minh thủ thất tung lập tức liền kinh động quân phán Khổng Anh, Khổng Anh quyết định thật nhanh, đem phủ Minh thủ phong tỏa toàn diện, để ngừa tin tức Minh thủ thất tung tiết lộ ra ngoài, tạo thành khủng hoảng trong dân chúng. Nên nhớ, bóng ma hắc vụ nhân còn chưa qua đi, khó tránh khỏi không có người đem chuyện này liên hệ với hắc vụ nhân, đến lúc đó lại một phen phiền phức.

Mà Khổng Anh sau khi hỏi rõ tình huống, liền đóng tại phủ Minh thủ, từ 10 nữ đệ tử phụ trách bảo hộ an toàn Minh thủ biết được, Triệu Thu Hàn là cùng ta rời phủ Minh thủ, liền buông lỏng hơn phân nửa tâm tình. Có ta thiên giai thượng phẩm ở đó, người bình thường muốn xúc phạm tới Minh thủ là không thể nào. Biết Triệu Thu Hàn không có, hơn nữa sớm muộn sẽ trở về, Khổng Anh cũng sẽ không lo lắng như vậy, chỉ là đem phủ Minh thủ phong tỏa, phương diện chính sự, tạm thời do các vị nghị viên quyết nghị cộng đồng.

Các vị nghị viên biết được tin tức Minh thủ thất tung, giật mình vừa mừng rỡ, chỉ hận bản thân không thể biến thành pháp sư, có được bản lĩnh nguyền rủa thành sự thật, nguyền rủa Triệu Thu Hàn tốt nhất đừng về. Đương nhiên, nếu là tông chủ Lâm Phượng các cũng không về nữa, đó là tốt nhất, nhưng là họ cũng biết khả năng điều này không lớn. Mà nguyền rủa của bọn họ đã chú định thất bại, ta cùng "Triệu Thu Hàn" đã trở về.

Thấy cùng Vân Trần đột nhiên xuất hiện ở phủ Minh thủ, người trong phủ đều mơ hồ, phủ Minh thủ này từ trên xuống dưới tìm khắp một trận, cũng không tìm thấy tung tích Minh thủ cùng tông chủ Lâm Phượng các, vậy hai người là từ đâu toát ra? Không khỏi cảm thán, quả nhiên là cao nhân hành sự, quỷ thần khó lường mà!

Vân Trần dựa theo phân phó của ta, lãnh khốc đến kết thành băng, so với Triệu Thu Hàn còn muốn hàn hơn, giống đến không thể giống hơn nữa, khiến người trong phủ Minh thủ cho rằng lần này Triệu Thu Hàn đi ra ngoài nhất định là gặp chuyện không thoải mái, bằng không thế nào lại còn lạnh lùng hơn mấy phần so với trước đây? Cả đám đều cẩn thận từng li từng tí, rất sợ đắc tội "Băng sơn mỹ nhân" kia.

Biết được tin ta cùng "Triệu Thu Hàn" trở về, Khổng Anh chạy tới phủ Minh thủ trước tiên, thấy ta cùng Vân Trần, lập tức thở phào một tiếng, không tránh khỏi một phen hỏi thăm ân cần, thuận tiện thăm hỏi, muốn biết ta cùng Triệu Thu Hàn hai ngày này đi nơi nào, nhìn hắn ánh mắt cổ quái của hắn, hơn phân nửa hoài nghi ta cùng Triệu Thu Hàn xảy ra quan hệ hữu nghị gì đó.

Ta đương nhiên sẽ không nói gì, nếu không sẽ giấu đầu lòi đuôi, nói trái phải vài câu cười hì hì cho qua. Mà Khổng Anh chỉ trương mặt cười chỉ có nam nhân mới hiểu, khiến cho ta chỉ có thể liên tục cười khổ trong lòng.

Nếu Minh thủ đã trở về, chính sự tự nhiên nên Minh thủ xử lý. Từ sau Triệu Vô Cực, quyền uy Minh thủ đã nặng hơn Nghị hội, tuy rằng người tại vị Minh thủ mấy lần biến hóa, nhìn tuy rung chuyển bất an, quyền uy Minh thủ vẫn ngày càng củng cố, khiến chúng nghị viên phiền muộn không thôi.

Không còn cách nào, nhiều người đều biết quan hệ giữa ta cùng Triệu Thu Hàn rất tốt, nhất là lúc Triệu Thu Hàn kế vị ta động thân đi đầu, lực chiến hai đại hắc vụ nhân tới trọng thương có thể thấy được. Mặc dù ở trong mắt rất nhiều người, Triệu Thu Hàn chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương cái gì cũng không biết, nhưng có Lâm Phượng các ủng hộ, vậy thì bất đồng. Mà trên TT thiên tấn tin đồn giữa ta cùng Triệu Thu Hàn xôn xao nóng bỏng, tuy rằng chẳng biết thật giả, nhưng vẫn khiến đám Nghị hội sợ sợ ném chuột vỡ đồ, không dám làm bậy. Từ đó, quyền uy Minh thủ càng trở nên không ai dám khiêu khích. Mà trong đó rất nhiều Nghị viên cũng cảm thấy không tệ, bởi tiếp như thế, Liên bang cùng Lâm Phượng các liền chân chính trở thành người một nhà, đối với đại cục nhân loại mà nói, rõ là một chuyện tốt đẹp.

31-07-2010, 07:53 PM

Cực Phẩm Chiến Thần


/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status