Tư Dạ Đam ngồi đối diện Hồ Ly, thấy Thái Từ Quân có vẻ quen thuộc nơi này thì không thoải mái.
Thái Từ Quân tự nhiên bê đĩa hoa quả từ bếp ra, ngồi xuống cạnh Hồ Ly, còn lấy dĩa chọc một quả dâu đưa cho cô.
- Cậu tới lâu chưa?
- Cũng kha khá, chúng tôi vừa ăn tối xong thôi. Hôm trước cơm rất ngon, nay mì cũng ngon.
Từ Quân nhìn vào mắt Tư Dạ Đam đầy sắc bén, rồi lại nhìn Nghê Hồ Ly tình tứ.
" Chúng tôi"!! Có người muốn khiêu khích đây mà.
Hồ Ly thấy bức bối, đành kiếm cớ.
- Hai người nói chuyện đi, em dọn dẹp…
Khi cô vừa định đứng lên, Thái Từ Quân đã nắm tay giữ lại.
- Em ở đây đi, anh đã rửa bát và dọn rồi.
Cô nhìn Thái Từ Quân, sao lại xưng “anh- em”? Nhìn người còn lại, cô thở dài ngồi xuống.
Cả ba im lặng tới ngột ngạt. Ly trà đều còn nguyên.
- Chúng ta về thôi, cũng muộn rồi, Hồ Ly còn phải nghỉ ngơi.
Tư Dạ Đam thấy không thể cứ mãi ngồi như thế, nếu bản thân về cũng phải kéo tình địch về, tuyệt đối không thể để họ ở riêng với nhau thêm nữa.
Hồ Ly ở cổng tiễn hai người, Hàn Hân tới trước nên Thái Từ Quân dù không muốn vẫn phải rời đi, trên xe còn phàn nàn.
“Hàn Hân, sao nay cô tới nhanh vậy!!!”
Hàn Hân: …!!
***
Chỉ còn lại Tư Dạ Đam đứng cùng Hồ Ly. Lúc này mới có thể thể hiện cảm xúc của mình.
- Đôi khi anh muốn gọi cho em, nói với em rằng anh rất mệt. Nhưng anh chợt nhớ mình có là gì của nhau đâu. Em đâu có trách nhiệm phải nghe anh phàn nàn than thở về cuộc đời này. Anh đã phân vân lắm mới gọi cho em, nhưng kết quả em lảng tránh không nghe. Có vẻ em muốn đoạn tuyệt anh rồi. Mỗi ngày, anh chỉ mong mỏi, giá mà em hỏi anh một câu thôi, hỏi xem hôm nay anh thế nào. Anh sẽ không than thở đâu, anh sẽ nói anh nhớ em.
Hai mắt Hồ Ly ướt nhòe, giọng run run nhìn Tư Dạ Đam.
- Không phải em muốn đoạn tuyệt anh, em đã mong rằng có thể bên anh, dù làm bạn cũng được. Nhưng anh ơi, càng gặp thì em sẽ càng không nỡ đặt tình cảm xuống. Nên em chỉ đành giữ khoảng cách thôi, chứ ai đời lại đoạn tuyệt người từng cưu mang giúp đỡ mình.
Tư Dạ Đam đau lòng ôm Hồ Ly vào lòng, cô ở trong lòng người bên mình bấy lâu khóc nức nở.
- Em ghen tị với người khác lắm. Người ta được vỗ về, yêu đương, hạnh phúc. Còn em tự gạt nước mắt để tiếp tục sống. Em cũng mệt mỏi lắm. Nhưng anh ơi… Chúng ta sẽ trưởng thành thôi.
Hồ Ly rời khỏi lòng Tư Dạ Đam. Lúc này xe cũng tới, cô vẫy nhẹ tay tạm biệt.
- Đi cẩn thận!
Cô đứng đó, nhìn chiếc xe khuất dần.
Sự trưởng thành của người đàn ông thường bắt đầu bằng việc đánh mất người con gái họ yêu. Sự trưởng thành của người phụ nữ là bị người đàn ông đạp đổ đi sự chân thành.
“Năm tháng sau này, em không thể ở bên anh, hãy ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, đi đúng hướng, yêu đúng người. Anh đừng giận em nhé, em từng thương anh lắm. Thương anh nên mới mong anh luôn sống vui vẻ hạnh phúc. Em từng ước quãng đời sau này được bên anh, nhưng không thể anh à. Như vậy đi nhé”.
Nghê Hồ Ly ngồi thụp giữa cổng, hai tay ôm gối, đầu gục xuống òa khóc.
Bà đã cảnh cáo cô hơn một lần rằng Tư Dạ Đam không thể được. Cô biết thân biết phận, ngoài nghe lời thì không dám trái lời.
Tư Dạ Đam ngồi trên xe, hai mắt nhắm nghiền, cả người ngả ra sau dựa vào ghế.
Một bên là mẹ.
Một bên là người trong lòng.
Thái Từ Quân tự nhiên bê đĩa hoa quả từ bếp ra, ngồi xuống cạnh Hồ Ly, còn lấy dĩa chọc một quả dâu đưa cho cô.
- Cậu tới lâu chưa?
- Cũng kha khá, chúng tôi vừa ăn tối xong thôi. Hôm trước cơm rất ngon, nay mì cũng ngon.
Từ Quân nhìn vào mắt Tư Dạ Đam đầy sắc bén, rồi lại nhìn Nghê Hồ Ly tình tứ.
" Chúng tôi"!! Có người muốn khiêu khích đây mà.
Hồ Ly thấy bức bối, đành kiếm cớ.
- Hai người nói chuyện đi, em dọn dẹp…
Khi cô vừa định đứng lên, Thái Từ Quân đã nắm tay giữ lại.
- Em ở đây đi, anh đã rửa bát và dọn rồi.
Cô nhìn Thái Từ Quân, sao lại xưng “anh- em”? Nhìn người còn lại, cô thở dài ngồi xuống.
Cả ba im lặng tới ngột ngạt. Ly trà đều còn nguyên.
- Chúng ta về thôi, cũng muộn rồi, Hồ Ly còn phải nghỉ ngơi.
Tư Dạ Đam thấy không thể cứ mãi ngồi như thế, nếu bản thân về cũng phải kéo tình địch về, tuyệt đối không thể để họ ở riêng với nhau thêm nữa.
Hồ Ly ở cổng tiễn hai người, Hàn Hân tới trước nên Thái Từ Quân dù không muốn vẫn phải rời đi, trên xe còn phàn nàn.
“Hàn Hân, sao nay cô tới nhanh vậy!!!”
Hàn Hân: …!!
***
Chỉ còn lại Tư Dạ Đam đứng cùng Hồ Ly. Lúc này mới có thể thể hiện cảm xúc của mình.
- Đôi khi anh muốn gọi cho em, nói với em rằng anh rất mệt. Nhưng anh chợt nhớ mình có là gì của nhau đâu. Em đâu có trách nhiệm phải nghe anh phàn nàn than thở về cuộc đời này. Anh đã phân vân lắm mới gọi cho em, nhưng kết quả em lảng tránh không nghe. Có vẻ em muốn đoạn tuyệt anh rồi. Mỗi ngày, anh chỉ mong mỏi, giá mà em hỏi anh một câu thôi, hỏi xem hôm nay anh thế nào. Anh sẽ không than thở đâu, anh sẽ nói anh nhớ em.
Hai mắt Hồ Ly ướt nhòe, giọng run run nhìn Tư Dạ Đam.
- Không phải em muốn đoạn tuyệt anh, em đã mong rằng có thể bên anh, dù làm bạn cũng được. Nhưng anh ơi, càng gặp thì em sẽ càng không nỡ đặt tình cảm xuống. Nên em chỉ đành giữ khoảng cách thôi, chứ ai đời lại đoạn tuyệt người từng cưu mang giúp đỡ mình.
Tư Dạ Đam đau lòng ôm Hồ Ly vào lòng, cô ở trong lòng người bên mình bấy lâu khóc nức nở.
- Em ghen tị với người khác lắm. Người ta được vỗ về, yêu đương, hạnh phúc. Còn em tự gạt nước mắt để tiếp tục sống. Em cũng mệt mỏi lắm. Nhưng anh ơi… Chúng ta sẽ trưởng thành thôi.
Hồ Ly rời khỏi lòng Tư Dạ Đam. Lúc này xe cũng tới, cô vẫy nhẹ tay tạm biệt.
- Đi cẩn thận!
Cô đứng đó, nhìn chiếc xe khuất dần.
Sự trưởng thành của người đàn ông thường bắt đầu bằng việc đánh mất người con gái họ yêu. Sự trưởng thành của người phụ nữ là bị người đàn ông đạp đổ đi sự chân thành.
“Năm tháng sau này, em không thể ở bên anh, hãy ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, đi đúng hướng, yêu đúng người. Anh đừng giận em nhé, em từng thương anh lắm. Thương anh nên mới mong anh luôn sống vui vẻ hạnh phúc. Em từng ước quãng đời sau này được bên anh, nhưng không thể anh à. Như vậy đi nhé”.
Nghê Hồ Ly ngồi thụp giữa cổng, hai tay ôm gối, đầu gục xuống òa khóc.
Bà đã cảnh cáo cô hơn một lần rằng Tư Dạ Đam không thể được. Cô biết thân biết phận, ngoài nghe lời thì không dám trái lời.
Tư Dạ Đam ngồi trên xe, hai mắt nhắm nghiền, cả người ngả ra sau dựa vào ghế.
Một bên là mẹ.
Một bên là người trong lòng.
/126
|