Editor: Sakura Trang
Beta – er: becuacon
Sau khi nhóm người Thiên Thiên rời khỏi phủ thái tử liền chính thức bắt đầu hành động đi dạo phố của bọn họ.
Nhưng mà đúng lúc Hầu Quân Lâm đang vui vẻ, sau khi nhìn thấy hai bóng người đang đi về phía bọn họ, ý cười liền cứng ở trên mặt, sao mệnh hắn lại khổ như vậy chứ! Thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, lại không thể bình yên ở cùng một chỗ với Thiên Thiên, đáng lẽ chỉ có hai người với nhau, trong lòng cảm thấy thật bực bội.
Lại thêm hai người này nữa, bao giờ mới hết bực bội đây?
Trong lúc Hầu Quân Lâm đang cảm thấy bực tức, hai bóng dáng kia đã đi đến trước mặt Thiên Thiên.
Thiên Thiên, chúng ta thật là có duyên, ở đây mà lại vẫn có thể gặp nhau. Người nói chuyện chính là Hiên Viên Hạo, lúc hắn nhìn thấy bóng dáng của Thiên Thiên thì hắn lập tức đi về phía nàng.
Đúng là rất có duyên, chẳng qua hình như Nguyệt quốc cũng hơi nhỏ một chút. Thiên Thiên liếc Long Khải Kỳ một cái, hờ hững nói.
Ha ha, thật là nhỏ, Kỳ, đúng không! Hiên Viên Hạo phụ họa, tất nhiên hắn biết Thiên Thiên ám chỉ điều gì.
Ừ. Long Khải Kỳ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Thiên Thiên liền không để ý đến Long Khải Kỳ nữa mà nhìn Hiên Viên Hạo, nàng nhớ rõ trước đây hắn từng thổ lộ với nàng, chỉ là bản thân không có cảm giác với hắn, lại nói, đối với hắn, nàng cũng chỉ biết hắn là Tể tướng của một quốc gia, hơn nữa còn là bằng hữu tốt của Long Khải Kỳ, những thứ khác, nàng hoàn toàn không biết gì cả, chủ yếu hơn chính là, nàng không có cảm giác gì với hắn.
Hôm nay đánh giá hắn kỹ càng, nàng mới phát hiện vóc dáng người nam nhân này không tệ, hơn nữa làn da lại rất mềm mại, trời cao chắc cũng chiếu cố hắn, một nam nhân mà có thể có một làn da tốt như vậy.
Làn da của ngươi thật đúng là mịn màng, ngay cả nữ nhân ta cũng cảm thấy ghen tị. Hai tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
Nếu ngươi thích, thân thể của ta cho ngươi sờ tùy ý. Hiên Viên Hạo mỉm cười nói.
Ha ha, không cần đâu! Thiên Thiên cười khẽ nói, nàng cũng không có ham mê đó.
Thiên Thiên, sờ của ta cũng rất tốt. Hạ Quân Lâm như không cam chịu, cầm lấy tay ngọc của Thiên Thiên đặt trên gò má mình, để cho nàng sờ gò má của hắn.
Khụ, ta cũng không có ham mê này, các ngươi vẫn nên tự sờ bản thân đi! Thiên Thiên rút tay mình về, chậm rãi nói, sau đó trực tiếp nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.
Tinh Nhi thấy vậy, trong lòng cười xấu xa, thì ra bọn họ đều thích tiểu thư à! Chỉ tiếc lang có tình, thiếp vô ý, ha ha.
Sau khi Hầu Quân Lâm trừng mắt với Hiên Viên Hạo một cái liền nhấc chân đuổi theo, mà dĩ nhiên Hiên Viên Hạo sẽ không bỏ qua, cùng đuổi theo, đồng thời, Long Khải Kỳ mím mím môi, cũng đi theo, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên bóng hình xinh đẹp.
Hầu Quân Lâm chờ mong hai người sẽ ở cùng với nhau cả đêm, thế mà lại thành sáu người, hơn nữa còn có Hiên Viên Hạo luôn đối đầu với hắn, mỗi khi hắn nói một câu, người nọ liền nói theo một câu, hắn tức chết, cả ngày vượt qua trong bực bội.
Hoàng hôn buông xuống, mà hình như mặt trăng vốn treo cao trên không trung cũng biết tối nay là một đêm đặc biệt mà núp vào, chỉ còn lại mấy ngôi sao loe lói làm đẹp ở phía trên.
Trong bóng đêm đen như mực, chỉ thấy một bóng đen xuyên qua đêm tối rất nhanh, sau đó lại đột nhiên xuất hiện hai bóng đen đuổi rất nhanh theo kịp bóng đen kia.
Tường hoàng cung cao, đây là so với những bức tường khác, nhưng mà đối với Thiên Thiên mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ, ngay tại lúc nàng chuẩn bị lướt qua tường cao thì bên chân hình như có gì đó mềm mềm liếm chân nhỏ của nàng, cúi đầu nhìn, thì ra là...
Không sai, chính là A Hoàng và A Hắc đã lâu không gặp.
Thiên Thiên khom lưng kích động ôm A Hắc và A Hoàng, không nghĩ rằng chúng nó sẽ tìm đến nàng, hơn nữa còn đi đến Thủy Nguyệt quốc tìm nàng. Mặc từng nói, chúng nó là do Hoa Hoàng hậu nuôi lớn từ nhỏ, vậy có phải nói mục đích chúng nó xuất hiện ở đây cũng giống nàng.
Đưa ta đi tìm tẩm cung của nữ nhân kia! Thiên Thiên nhẹ giọng nói, hiện tại có chúng nó ở đây, nàng cũng không cần đi tìm tẩm cung của nữ nhân kia, hơn nữa nói không chừng nàng cũng không cần tự tay chấm dứt tính mạng của nữ nhân kia!
A Hắc và A Hoàng gật đầu giống như hiểu rõ nữ nhân mà Thiên Thiên nói là người nào, sau đó ý bảo Thiên Thiên ngồi lên.
Đột nhiên, hai con chó săn và một người liền nhảy từ trên cao xuống.
A Hắc, A Hoàng, lúc xuống phía dưới cố gắng phát tiếng động lớn một chút, tốt nhất là để cho cung nữ, thị vệ trong hoàng cung đều chạy đến nơi này. Thiên Thiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu A Hắc nói.
Đột nhiên, đêm tối vốn yên tĩnh truyền đến tiếng vang đùng đùng thật lớn, sau đó lại truyền đến tiếng chó sủa gâu gâu gâu , phá vỡ sự an bình và yên tĩnh của hoàng cung.
Hoàng hậu vốn đi vào giấc ngủ từ lâu cũng bị tiếng động bất thình lình xuất hiện đánh thức, sau đó được cung nữ đỡ đi đến cửa tẩm cung, khi nàng ta nhìn thấy hai con chó săn to lớn, một vàng một đen thì sắc mặt trắng bệch, cơ thể cũng mềm nhũn ngã xuống, nếu như không phải còn có cung nữ ở bên cạnh, nàng ta cũng đã ngồi bệt xuống đất từ lâu.
Đó là. . . Mặc dù thân mình đã to hơn nhiều so với trước đây, nhưng nàng ta liếc mắt một cái vẫn nhận ra đó là sủng vật của Hoa Ngọc, từ sau khi Hoa Ngọc chết, chúng nó cũng biến mất theo, hôm nay lại xuất hiện lần nữa ở đây, chẳng lẽ là. . .
Đột nhiên một hồi gió lạnh vù vù thổi đến, Hoàng hậu cũng rùng mình theo.
Cắn nàng! Hai chữ rét lạnh như sương trong đêm khuya náo nhiệt lại vô cùng rõ ràng, làm cho mọi người đều nghe rõ hai chữ này.
Tiếng nói vừa dứt, A Hắc và A Hoàng lập tức nhảy lên trước, trực tiếp nhào vào cơ thể Hoàng hậu, đè cả cung nữ của nàng ta cùng ngã xuống đất, mở miệng to đầy răng nanh, đầu tiên là cắn lên cánh tay ngọc trắng noãn.
A. . . Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng hậu vang lên.
Đồng thời sau khi thị vệ thấy vậy thì đầu kiên là kinh hãi, sau đó đều rút kiếm ra khỏi vỏ, muốn đi lên chém hai con chó săn lớn, nhưng sau khi bọn họ rút thanh kiếm sắc bén ra thì cơ thể lại đột nhiên không thể nhúc nhích được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn hai con chó săn tiếp tục cắn xé Hoàng hậu ở bên dưới.
A. . . Cứu. . . mạng!
Nói, cái chết năm đó của Hoa Hoàng hậu và Thái tử có phải liên quan đến ngươi không! Một giọng nói lạnh như băng truyền trong không khí, không thấy bóng dáng của người nói.
Không. . . Không phải.
Tiếp tục cắn!
Sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết, mà hai cánh tay của Hoàng hậu đã không nhìn rõ từ lâu, bị bao phủ trong một mảng máu, máu tươi sặc mùi cũng theo đó phiêu đãng trong không khí.
Mà Hoàng thượng Quý Trung sớm bị tiếng chó sửa đánh thức đang đi đến tẩm cung của Hoàng hậu dưới sự dẫn đường của thị vệ, lúc hắn đến thì thấy tất cả thị vệ ở nơi đó đều bị cố định tại chỗ, mà Hoàng hậu thì lại bị hai con chó săn đè xuống, còn sặc mùi máu tươi.
A Hắc, A Hoàng! Quý Trung kinh ngạc nhìn hai con chó săn, một đen một vàng lớn, đó là sủng vật của Ngọc Nhi, sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là Ngọc Nhi đã trở về? Không có khả năng, Ngọc Nhi đã chết, đôi mắt chợt lóe sáng.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ vội vàng của Hoàng hậu: Đúng, là ta giết chết bọn họ! Ta muốn cho Hoàn Nhi lên làm Thái tử, hắn phải chết!
Thiên Thiên vẫn ẩn nấp ở nơi nào đó, khóe miệng nhếch lên, tốt, cuối cùng cũng thừa nhận, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Quý Trung đang cứng lại ở đó, mà hình như A Hoàng và A Hắc cũng biết người bên dưới đã thừa nhận, sau đó cắn mạnh một miếng lớn người bên dưới, sau đó trực tiếp nhảy qua một bên.
Mà cũng bởi vì Hoàng hậu mất máu quá nhiều mà hôn mê.
Đúng là Quý Trung từng nghi ngờ cái chết năm đó của Ngọc Nhi và Hoan Nhi có liên quan đến nữ nhân này? Chỉ là không có chứng cớ, không nghĩ lại nghe được điều này từ trong miệng nàng ta, tim của mình vẫn còn hơi run lên, hai ngày trước hắn mới chính thức bắt đầu tiếp nhận Hoàn Nhi, hiện tại. . .
Người đâu, đem nữ nhân ác độc này đi xử trảm ngay lập tức! Cho dù phía sau nữ nhân này có thế lực của nửa Thủy Nguyệt quốc, vì Ngọc Nhi và Hoan Nhi, hắn phải xử tử nàng ta.
Hoàng thượng... Thái giám đứng bên cạnh giật mình hô, hắn vừa vào liền bắt đầu hầu hạ Hoàng thượng, tất nhiên biết chuyện của Hoa Hoàng hậu và tiền Thái tử, chỉ là hiện tại phía sau Hoàng hậu còn có một Tể tướng, chỉ sợ Tể tướng sẽ không để cho Hoàng thượng làm như vậy!
Người nào trái lệnh chém! Mặc kệ hậu quả ra sao, hôm nay hắn nhất định phải khiến nữ nhân này chết.
Thánh chỉ vừa ra, bọn thị vệ vốn còn do dự lập tức rút kiếm chém một phát về phía Hoàng hậu đang nằm trong vũng máu, người đang hôn mê cứ mất mạng như vậy!
Đồng thời vào lúc này, Quý Thuần Hoàn cũng chạy đến, nhưng lúc hắn đến, lại tận mắt nhìn thấy mẫu hậu của mình chết dưới mũi kiếm.
Mẫu hậu. . . Mặc kệ thế nào, nàng ta cũng là mẫu hậu sinh ra mình, Ngươi giết mẫu hậu của ta! Quý Thuần Hoàn lạnh lùng nhìn về phía Quý Trung, hắn chẳng bao giờ cho bản thân bất cứ tình thân nào, nhưng bây giờ lại giết người thân duy nhất trên đời này của hắn.
Không sai, là trẫm hạ lệnh chém chết nữ nhân này! Chính miệng nàng ta đã thừa nhận năm đó là nàng ta đã giết chết Hoan Nhi bằng thuốc độc, còn có Ngọc Nhi nữa! Tất nhiên trẫm phải giết nàng ta! Quý Trung trầm giọng nói.
Vậy thì thế nào? Người chết thì đã chết, vì sao còn muốn người sống đền mạng? Những năm gần đây, người chẳng quan tâm đến mẫu hậu, chán ghét ta, chẳng nhẽ. . . những điều này còn chưa đủ trả lại hay sao? Từ lâu bọn họ đã chịu báo ứng, vì sao còn muốn giết mẫu hậu? Lẽ nào ở trong lòng hắn, không có sự tồn tại của mẫu tử bọn họ sao?
Quý Trung không nói, mà là lẳng lặng nhìn đứa con trước mắt này, từ khi Hoan Nhi chết, hắn liền chẳng quan tâm với đứa con này, không đến nỗi chán ghét, nhưng mà hai ngày trước hắn nhận ra, chuyện đời trước không nên liên lụy đến đời sau, hắn thẹn với đứa con trai này.
Quý Thuần Hoàn không nhìn người phụ thân trước mặt này nữa, mà là nhìn về không gian đen tối lạnh giọng nói: Thượng Quan Thiên Thiên, ra đi!
Beta – er: becuacon
Sau khi nhóm người Thiên Thiên rời khỏi phủ thái tử liền chính thức bắt đầu hành động đi dạo phố của bọn họ.
Nhưng mà đúng lúc Hầu Quân Lâm đang vui vẻ, sau khi nhìn thấy hai bóng người đang đi về phía bọn họ, ý cười liền cứng ở trên mặt, sao mệnh hắn lại khổ như vậy chứ! Thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, lại không thể bình yên ở cùng một chỗ với Thiên Thiên, đáng lẽ chỉ có hai người với nhau, trong lòng cảm thấy thật bực bội.
Lại thêm hai người này nữa, bao giờ mới hết bực bội đây?
Trong lúc Hầu Quân Lâm đang cảm thấy bực tức, hai bóng dáng kia đã đi đến trước mặt Thiên Thiên.
Thiên Thiên, chúng ta thật là có duyên, ở đây mà lại vẫn có thể gặp nhau. Người nói chuyện chính là Hiên Viên Hạo, lúc hắn nhìn thấy bóng dáng của Thiên Thiên thì hắn lập tức đi về phía nàng.
Đúng là rất có duyên, chẳng qua hình như Nguyệt quốc cũng hơi nhỏ một chút. Thiên Thiên liếc Long Khải Kỳ một cái, hờ hững nói.
Ha ha, thật là nhỏ, Kỳ, đúng không! Hiên Viên Hạo phụ họa, tất nhiên hắn biết Thiên Thiên ám chỉ điều gì.
Ừ. Long Khải Kỳ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Thiên Thiên liền không để ý đến Long Khải Kỳ nữa mà nhìn Hiên Viên Hạo, nàng nhớ rõ trước đây hắn từng thổ lộ với nàng, chỉ là bản thân không có cảm giác với hắn, lại nói, đối với hắn, nàng cũng chỉ biết hắn là Tể tướng của một quốc gia, hơn nữa còn là bằng hữu tốt của Long Khải Kỳ, những thứ khác, nàng hoàn toàn không biết gì cả, chủ yếu hơn chính là, nàng không có cảm giác gì với hắn.
Hôm nay đánh giá hắn kỹ càng, nàng mới phát hiện vóc dáng người nam nhân này không tệ, hơn nữa làn da lại rất mềm mại, trời cao chắc cũng chiếu cố hắn, một nam nhân mà có thể có một làn da tốt như vậy.
Làn da của ngươi thật đúng là mịn màng, ngay cả nữ nhân ta cũng cảm thấy ghen tị. Hai tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
Nếu ngươi thích, thân thể của ta cho ngươi sờ tùy ý. Hiên Viên Hạo mỉm cười nói.
Ha ha, không cần đâu! Thiên Thiên cười khẽ nói, nàng cũng không có ham mê đó.
Thiên Thiên, sờ của ta cũng rất tốt. Hạ Quân Lâm như không cam chịu, cầm lấy tay ngọc của Thiên Thiên đặt trên gò má mình, để cho nàng sờ gò má của hắn.
Khụ, ta cũng không có ham mê này, các ngươi vẫn nên tự sờ bản thân đi! Thiên Thiên rút tay mình về, chậm rãi nói, sau đó trực tiếp nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.
Tinh Nhi thấy vậy, trong lòng cười xấu xa, thì ra bọn họ đều thích tiểu thư à! Chỉ tiếc lang có tình, thiếp vô ý, ha ha.
Sau khi Hầu Quân Lâm trừng mắt với Hiên Viên Hạo một cái liền nhấc chân đuổi theo, mà dĩ nhiên Hiên Viên Hạo sẽ không bỏ qua, cùng đuổi theo, đồng thời, Long Khải Kỳ mím mím môi, cũng đi theo, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên bóng hình xinh đẹp.
Hầu Quân Lâm chờ mong hai người sẽ ở cùng với nhau cả đêm, thế mà lại thành sáu người, hơn nữa còn có Hiên Viên Hạo luôn đối đầu với hắn, mỗi khi hắn nói một câu, người nọ liền nói theo một câu, hắn tức chết, cả ngày vượt qua trong bực bội.
Hoàng hôn buông xuống, mà hình như mặt trăng vốn treo cao trên không trung cũng biết tối nay là một đêm đặc biệt mà núp vào, chỉ còn lại mấy ngôi sao loe lói làm đẹp ở phía trên.
Trong bóng đêm đen như mực, chỉ thấy một bóng đen xuyên qua đêm tối rất nhanh, sau đó lại đột nhiên xuất hiện hai bóng đen đuổi rất nhanh theo kịp bóng đen kia.
Tường hoàng cung cao, đây là so với những bức tường khác, nhưng mà đối với Thiên Thiên mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ, ngay tại lúc nàng chuẩn bị lướt qua tường cao thì bên chân hình như có gì đó mềm mềm liếm chân nhỏ của nàng, cúi đầu nhìn, thì ra là...
Không sai, chính là A Hoàng và A Hắc đã lâu không gặp.
Thiên Thiên khom lưng kích động ôm A Hắc và A Hoàng, không nghĩ rằng chúng nó sẽ tìm đến nàng, hơn nữa còn đi đến Thủy Nguyệt quốc tìm nàng. Mặc từng nói, chúng nó là do Hoa Hoàng hậu nuôi lớn từ nhỏ, vậy có phải nói mục đích chúng nó xuất hiện ở đây cũng giống nàng.
Đưa ta đi tìm tẩm cung của nữ nhân kia! Thiên Thiên nhẹ giọng nói, hiện tại có chúng nó ở đây, nàng cũng không cần đi tìm tẩm cung của nữ nhân kia, hơn nữa nói không chừng nàng cũng không cần tự tay chấm dứt tính mạng của nữ nhân kia!
A Hắc và A Hoàng gật đầu giống như hiểu rõ nữ nhân mà Thiên Thiên nói là người nào, sau đó ý bảo Thiên Thiên ngồi lên.
Đột nhiên, hai con chó săn và một người liền nhảy từ trên cao xuống.
A Hắc, A Hoàng, lúc xuống phía dưới cố gắng phát tiếng động lớn một chút, tốt nhất là để cho cung nữ, thị vệ trong hoàng cung đều chạy đến nơi này. Thiên Thiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu A Hắc nói.
Đột nhiên, đêm tối vốn yên tĩnh truyền đến tiếng vang đùng đùng thật lớn, sau đó lại truyền đến tiếng chó sủa gâu gâu gâu , phá vỡ sự an bình và yên tĩnh của hoàng cung.
Hoàng hậu vốn đi vào giấc ngủ từ lâu cũng bị tiếng động bất thình lình xuất hiện đánh thức, sau đó được cung nữ đỡ đi đến cửa tẩm cung, khi nàng ta nhìn thấy hai con chó săn to lớn, một vàng một đen thì sắc mặt trắng bệch, cơ thể cũng mềm nhũn ngã xuống, nếu như không phải còn có cung nữ ở bên cạnh, nàng ta cũng đã ngồi bệt xuống đất từ lâu.
Đó là. . . Mặc dù thân mình đã to hơn nhiều so với trước đây, nhưng nàng ta liếc mắt một cái vẫn nhận ra đó là sủng vật của Hoa Ngọc, từ sau khi Hoa Ngọc chết, chúng nó cũng biến mất theo, hôm nay lại xuất hiện lần nữa ở đây, chẳng lẽ là. . .
Đột nhiên một hồi gió lạnh vù vù thổi đến, Hoàng hậu cũng rùng mình theo.
Cắn nàng! Hai chữ rét lạnh như sương trong đêm khuya náo nhiệt lại vô cùng rõ ràng, làm cho mọi người đều nghe rõ hai chữ này.
Tiếng nói vừa dứt, A Hắc và A Hoàng lập tức nhảy lên trước, trực tiếp nhào vào cơ thể Hoàng hậu, đè cả cung nữ của nàng ta cùng ngã xuống đất, mở miệng to đầy răng nanh, đầu tiên là cắn lên cánh tay ngọc trắng noãn.
A. . . Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng hậu vang lên.
Đồng thời sau khi thị vệ thấy vậy thì đầu kiên là kinh hãi, sau đó đều rút kiếm ra khỏi vỏ, muốn đi lên chém hai con chó săn lớn, nhưng sau khi bọn họ rút thanh kiếm sắc bén ra thì cơ thể lại đột nhiên không thể nhúc nhích được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn hai con chó săn tiếp tục cắn xé Hoàng hậu ở bên dưới.
A. . . Cứu. . . mạng!
Nói, cái chết năm đó của Hoa Hoàng hậu và Thái tử có phải liên quan đến ngươi không! Một giọng nói lạnh như băng truyền trong không khí, không thấy bóng dáng của người nói.
Không. . . Không phải.
Tiếp tục cắn!
Sau đó lại là một tiếng kêu thảm thiết, mà hai cánh tay của Hoàng hậu đã không nhìn rõ từ lâu, bị bao phủ trong một mảng máu, máu tươi sặc mùi cũng theo đó phiêu đãng trong không khí.
Mà Hoàng thượng Quý Trung sớm bị tiếng chó sửa đánh thức đang đi đến tẩm cung của Hoàng hậu dưới sự dẫn đường của thị vệ, lúc hắn đến thì thấy tất cả thị vệ ở nơi đó đều bị cố định tại chỗ, mà Hoàng hậu thì lại bị hai con chó săn đè xuống, còn sặc mùi máu tươi.
A Hắc, A Hoàng! Quý Trung kinh ngạc nhìn hai con chó săn, một đen một vàng lớn, đó là sủng vật của Ngọc Nhi, sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là Ngọc Nhi đã trở về? Không có khả năng, Ngọc Nhi đã chết, đôi mắt chợt lóe sáng.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ vội vàng của Hoàng hậu: Đúng, là ta giết chết bọn họ! Ta muốn cho Hoàn Nhi lên làm Thái tử, hắn phải chết!
Thiên Thiên vẫn ẩn nấp ở nơi nào đó, khóe miệng nhếch lên, tốt, cuối cùng cũng thừa nhận, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Quý Trung đang cứng lại ở đó, mà hình như A Hoàng và A Hắc cũng biết người bên dưới đã thừa nhận, sau đó cắn mạnh một miếng lớn người bên dưới, sau đó trực tiếp nhảy qua một bên.
Mà cũng bởi vì Hoàng hậu mất máu quá nhiều mà hôn mê.
Đúng là Quý Trung từng nghi ngờ cái chết năm đó của Ngọc Nhi và Hoan Nhi có liên quan đến nữ nhân này? Chỉ là không có chứng cớ, không nghĩ lại nghe được điều này từ trong miệng nàng ta, tim của mình vẫn còn hơi run lên, hai ngày trước hắn mới chính thức bắt đầu tiếp nhận Hoàn Nhi, hiện tại. . .
Người đâu, đem nữ nhân ác độc này đi xử trảm ngay lập tức! Cho dù phía sau nữ nhân này có thế lực của nửa Thủy Nguyệt quốc, vì Ngọc Nhi và Hoan Nhi, hắn phải xử tử nàng ta.
Hoàng thượng... Thái giám đứng bên cạnh giật mình hô, hắn vừa vào liền bắt đầu hầu hạ Hoàng thượng, tất nhiên biết chuyện của Hoa Hoàng hậu và tiền Thái tử, chỉ là hiện tại phía sau Hoàng hậu còn có một Tể tướng, chỉ sợ Tể tướng sẽ không để cho Hoàng thượng làm như vậy!
Người nào trái lệnh chém! Mặc kệ hậu quả ra sao, hôm nay hắn nhất định phải khiến nữ nhân này chết.
Thánh chỉ vừa ra, bọn thị vệ vốn còn do dự lập tức rút kiếm chém một phát về phía Hoàng hậu đang nằm trong vũng máu, người đang hôn mê cứ mất mạng như vậy!
Đồng thời vào lúc này, Quý Thuần Hoàn cũng chạy đến, nhưng lúc hắn đến, lại tận mắt nhìn thấy mẫu hậu của mình chết dưới mũi kiếm.
Mẫu hậu. . . Mặc kệ thế nào, nàng ta cũng là mẫu hậu sinh ra mình, Ngươi giết mẫu hậu của ta! Quý Thuần Hoàn lạnh lùng nhìn về phía Quý Trung, hắn chẳng bao giờ cho bản thân bất cứ tình thân nào, nhưng bây giờ lại giết người thân duy nhất trên đời này của hắn.
Không sai, là trẫm hạ lệnh chém chết nữ nhân này! Chính miệng nàng ta đã thừa nhận năm đó là nàng ta đã giết chết Hoan Nhi bằng thuốc độc, còn có Ngọc Nhi nữa! Tất nhiên trẫm phải giết nàng ta! Quý Trung trầm giọng nói.
Vậy thì thế nào? Người chết thì đã chết, vì sao còn muốn người sống đền mạng? Những năm gần đây, người chẳng quan tâm đến mẫu hậu, chán ghét ta, chẳng nhẽ. . . những điều này còn chưa đủ trả lại hay sao? Từ lâu bọn họ đã chịu báo ứng, vì sao còn muốn giết mẫu hậu? Lẽ nào ở trong lòng hắn, không có sự tồn tại của mẫu tử bọn họ sao?
Quý Trung không nói, mà là lẳng lặng nhìn đứa con trước mắt này, từ khi Hoan Nhi chết, hắn liền chẳng quan tâm với đứa con này, không đến nỗi chán ghét, nhưng mà hai ngày trước hắn nhận ra, chuyện đời trước không nên liên lụy đến đời sau, hắn thẹn với đứa con trai này.
Quý Thuần Hoàn không nhìn người phụ thân trước mặt này nữa, mà là nhìn về không gian đen tối lạnh giọng nói: Thượng Quan Thiên Thiên, ra đi!
/139
|