Cực Phẩm Khí Phi

Chương 140 - Chương 139

/139


Edit + beta: Sakura Trang

Đột nhiên, đêm tối thoáng hiện một bóng hình màu trắng xinh đẹp, còn kèm theo một chuỗi tiếng cười, Quý thái tử đã quên sao? Thượng Quan Thiên Thiên đã rơi xuống núi mà chết, đứng ở trước mặt ngươi lúc này là Sở Thiên Thiên sau khi sống lại.

Sau khi Thiên Thiên hiện thân, một nụ cười mang theo vài phần gian xảo cất lên, Qúy thái tử, bổn hoàng tử không có đoán sai đúng không! Ngươi này chính là người đã cướp đoạt tính mạng của mẫu thân ngươi.

Ngao Thiên Tường? Thiên Thiên có chút ngạc nhiên khi gặp phải người này? Hơn nữa từ trong lời nói của hắn cũng có thể biết được, hình như hắn đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Quý Thuần Hoàn.

Thiên Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi mắt rất nhanh hiện lên một tia tàn ác, sau đó mở miệng cười nói, Ngao hoàng tử đêm khuya xuất hiện ở hoàng cung Thủy Nguyệt quốc, không biết có phải đến xem trò hay không! Chẳng qua đáng tiếc, trò hay đã diễn xong.

Không, trò hay còn chưa bắt đầu mà! Ngạo Thiên Tường cười nói đầy ẩn ý.

Ha? Ta đây cũng muốn nhìn trò hay bắt đầu như thế nào! Đột nhiên nàng có loại cảm giác, đêm nay sẽ kết thúc tất cả.

Ngươi là ai? Tai sao A Hắc và A Hoàng lại ở bên cạnh ngươi? Quý Trung vẫn luôn im lặng nhìn thấy A Hoàng và Hắc rất ngoan ngoãn ngồi xổm sau chân của Thiên Thiên, không nhịn được sự tò mò trong lòng hỏi, rõ ràng là sủng vật của Ngọc Nhi, tại sao lúc này lại là nữ tử khác?

Ngươi cảm thấy thế nào? Đây là sủng vật Hoa Hoàng hậu nuôi lúc còn sống, Hoàng thượng Thủy Nguyệt quốc nhận ra cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là không nghĩ đến, bọn chúng thật sự tên là A Hoàng và A Hắc, thật đúng là trung hợp!

Ngọc Nhi? Lẽ nào ngươi là Ngọc Nhi?

Ha ha, ngươi cũng tưởng tượng quá mức rồi, ngươi thấy tuổi của ta sẽ là Ngọc Nhi của ngươi sao? Nàng có già như vậy sao? Lại nói, nàng tuyệt không giống Ngọc Nhi mà! Lại có thể nghĩ nàng là lão bà của hắn, trong lòng Thiên Thiên run rẩy một chút.

Cũng là!... Hoan Nhi? Lẽ nào Hoan Nhi không chết? Hai mắt đang ảm đạm của Quý Trung sáng lên, lẽ nào thật sự Hoan Nhi không chết?

Thế còn nghe được! Chỉ cần không tưởng tượng nàng là lão bà đã chết đi của hắn là được, cũng không phải nàng bất kính với người chết, mà là... Nghĩ đến nam nhân này, cơ thể lại run lên một chút! Chuyện xảy ra ở thọ yên ngày hôm đó nàng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thì ra tên thật của Mặc là Hoan Nhi, Hoan Nhi, cũng không tồi, Hoan.

Hoan Nhi không chết, Hoan Nhi thật sự không chết! Ngươi nói cho ta biết, Hoan Nhi đang ở đâu? Quý Trung lập tức vọt đến trước mặt Thiên Thiên, lôi kéo cánh tay Thiên Thiên hưng phấn hỏi.

Mà A Hắc và A Hoàng ngồi xổm bên chân Thiên Thiên cũng đứng thẳng người, hai mắt hung ác độc địa trừng Quý Trung.

Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy hắn. Thiên Thiên chán ghét rút cánh tay của mình về, đạm mạc nói.

Ừ, thật tốt quá, Hoan Nhi không chết... Quý Trung hưng phấn nói thầm, hoàn toàn quên mất bên mình còn có một nhi tử khác.

Vẻ mặt Quý Thuần Hoàn trắng bệch, đại ca thật sự không chết? Hắn hẳn là nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, vì sao hiện tại hắn lại không vui mừng nổi? Liếc nhìn mẫu hậu nằm trong vũng máu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Thiên Thiên, trách không được ban ngày nàng lại nói như vậy, thì ra nàng đã sớm biết tin đại ca không chết, cũng biết chuyện xảy ra năm đó!

Quý thái tử, còn chưa ra tay sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn chắp tay đem giang sơn đã gần đến nơi nhường cho người khác sao? Ngạo Thiên Tường trầm giọng nói, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất.

Ngao hoàng tử, ngươi cảm thấy ngươi có năng lực thống nhất thiên hạ sao? Thiên Thiên lạnh nhạt nói.

Vì sao không có, tuy rằng hiện tượng thiên văn tiên đoán được ngươi được thiên hạ, nhưng nếu hủy ngươi, bổn Hoàng tử vẫn có thể đoạt được tất cả mong muốn như thế. Ngao Thiên Tường cuồng vọng nói, trước đây hắn muốn được nữ tử này, thế nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn căn bản không có cách nào đoạt được lòng của nàng, nếu hắn không chiếm được, những người khác cũng đừng mong chiếm được.

Cái gì? Thương Lang quốc nghĩ muốn thống nhất thiên hạ? Cuối cùng Quý Trung cũng tỉnh táo lại từ trong hưng phấn, lạnh giọng quát, Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội rời khỏi Thủy Nguyệt quốc sao?

Tại sao bổn hoàng tử lại muốn rời khỏi? Ngạo Thiên Tường lạnh giọng hừ nói.

Vừa dứt lời, một hồi tiếng chém giết và đao kiếm chậm rãi truyền đến.

Không xong, khởi bẩm hoàng thượng, có một nhóm tướng sĩ đột nhiên giết vào hoàng cung. Một người tướng sĩ chạy đến lo lắng nói.

Hoàng thành làm sao có thể bị công phá nhanh như vậy? Là ai dẫn binh tấn công vào hoàng cung? Bước chân của Quý Trung lảo đảo một cái, may mà được thái giám đứng ở một bên đỡ lấy.

Hồi bẩm hoàng thượng, là... Người của Thái tử mở cửa hoàng thành, cũng là người của Thái tử dẫn binh đi đầu. Tướng sĩ nhìn thoáng qua Quý Thuần Hoàn bình tĩnh đứng ở phía sau, có chút chần chờ nói.

Hoàn Nhi? Con... Quý Trung không thể nào tin được con trai mình lại có thể phái người tấn công mình? Lẽ nào chỉ vì tiện nhân đã chết đi kia sao?

Không sai, là ta cho người mở của hoàng thành, cũng là người của ta tấn công vào đây, đây đơn giản tất cả là do ngươi, ngươi giết người thân duy nhất trên đời này của ta, cho dù mẫu hậu không đúng, nàng cũng là mẫu hậu của ta, mà chính người lại tự tay giết chết nàng! Quý Thuần Hoàn lạnh lùng nói.

Cho đến nay, hắn cũng chưa từng muốn cái ngôi vị Thái tử này, cũng chưa từng muốn làm Hoàng đế, thế nhưng ngày hôm nay, Ngao Thiên Tường tìm hắn, cũng nói cho hắn đại ca không chết, còn có thể trở về tranh cướp ngôi vị hoàng đế này với hắn, muốn tự tay giết chết mẫu hậu, báo thù cho Hoa hoàng hậu, lúc đầu hắn còn chưa tin chuyện này.

Nhưng khi hắn vừa đến hoàng cung, đã tận mắt nhìn thấy mẫu hậu chết, còn có người nam nhân kia nghe tin đại ca chưa chết thì vui mừng làm đau nhói mắt của hắn.

Vì sao trong mắt hắn, vĩnh viễn chỉ có sự tồn tại của đại ca, cũng không nhìn thấy hắn. Lúc ấy, hắn tức giận, hằn liền âm thầm phát tín hiệu, làm cho cửa thành mở ra, để người của hắn giết vào hoàng cung, hắn muốn cho nam nhân này biết, hắn mới là vua của Thủy Nguyệt quốc.

Con... Vì sao con lại làm như vậy? Phốc Quý Trung không nhịn được, lồng ngực truyền đến đau nhức, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Ha ha, thậm chí ngay cả vì sao ta làm vậy, ngươi còn không biết? Là ngươi quá thất bại hay là ta quá thất bại đây. Quý Thuần Hoàn cười lạnh lùng.

Thiên Thiên mắt lạnh đứng ở một bên nhìn tuồng kịch trước mặt, thì ra Quý Thuần Hoàn cũng là một người dã tâm như vậy. Không tiếc phản loạn vì ngôi vị hoàng đế.

Ngao Thiên Tường thì nhân lúc Thiên Thiên đang chăm chú xem cuộc vui, đột nhiên đánh lén Thiên Thiên, mà A Hoàng và A Hắc cảm ứng được có người muốn gấy bất lợi cho chủ tử, Gâu gâu kêu to.

Đột nhiên thân thể của Thiên Thiên bay lên cao, thì ra Mặc bỗng nhiên xuất hiện, đúng lúc ôn Thiên Thiên đi, Thiên Thiên cười, Mặc, ngươi đã đến rồi! Nàng còn tưởng rằng Mặc sẽ không đến đây chứ?

Khiến ngươi sợ hãi! Mặc nhẹ giọng nói.

Mặc buông Thiên Thiên xuống, mắt lạnh nhìn Ngao Thiên Tường vừa đánh lén thất bại, lạnh giọng nói, Thì ra Ngao hoàng tử cũng thích đột nhiên đánh lén người khác!

Mặc, không, bổn hoàng tử phải nói Mặc thái tử cuối cùng cũng xuất hiện. Ngao Thiên Tường nhếch miệng cười lạnh nói.

Thì ra Mặc nguyên danh gọi Quý Tử Mặc, tên chữ là Hoan.

Hoan Nhi, Hoan Nhi của trẫm! Quý Trung nhìn Mặc đột nhiên xuất hiện, thật sự là Hoan Nhi của hắn và Ngọc Nhi mà! Vẻ mặt vui mừng hô, hắn không nghĩ trước khi chết sẽ được nhìn thấy Hoan Nhi, cho dù chết cũng yên tâm.

Phụ hoàng! Mặc nhẹ giọng nói.

Quý Thuần Hoàn vẫn đứng ở bên lạnh lùng nhìn, hắn là đại ca? Thì ra hắn chính là đại ca, bọn họ cũng không phải gặp mặt lần đầu tiên, trước đây đích xác hắn không nhận ra, nhưng nhất định đại ca nhận ra hắn, vì sao lại coi như không quen biết?

Ừ, ừ, Hoan Nhi, con không chết! Thật tốt quá!

Muốn nhận lại nhau thì nhanh lên, lát nữa sẽ không còn cơ hội nữa rồi. Quý Thuần Hoàn lạnh giọng nói.

Tại sao ngươi lại để người ngoài thực hiện được mưu đồ? Người ngoài mà Mặc nói nói tất nhiên là chỉ Ngao Thiên Tường, thế nào hắn cũng không ngờ đến người đệ đệ này lại liên hợp với Ngao Thiên Tường cùng nhau công phá hoàng thành đoạt vị.

Người ngoài? Trong mắt người thế gian, từ mười lăm năm trước ngươi cũng đã là một người chết rồi, lẽ nào ngươi không phải người ngoài sao? Nếu lúc trước hắn coi như không quen biết mình, vậy hắn cũng không cần thiết phải thừa nhận người đại ca này.

Ngươi giống như khẳng định mình sẽ thành công? Mặc chậm rãi cười nói.

Mặc vừa nói xong, tiếng chém giết vốn yên lặng lại quanh quẩn lần nữa trong tai mọi người, chưa đến một canh giờ, người đáng lẽ không nên xuất hiện nhất lại xuất hiện.

Ở đây thật đúng là náo nhiệt! Người đến chính là Long Khải Diêm, Long Khải Diêm mặc khôi giáp của tướng quân, trên mặt còn đọng lại một ít vết máu.

Thiên Thiên ngẩn ra, vì sao hắn lại đến Thủy Nguyệt quốc?

Ngao Thiên Tường cũng là sững sờ, sao hắn lại đến? Hơn nữa còn mặc một thân khôi giáp, lẽ nào tiếng chém giết vừa nãy là tiếng chém giết của người hắn dẫn tiến vào?

Quý Thuần Hoàn cũng là kinh ngạc không gì sánh được, hoàng thượng Long Khải quốc này sao lại đến đây? Hơn nữa người của hắn không phải bẩm báo nói hắn đã mất trí nhớ trước kia sao?

Chỉ có Mặc là vẻ mặt trấn định nhìn Long Khải Diêm.

Thế nào, các ngươi thật là tò mò vì sự xuất hiện của ta sao? Long Khải Diêm mỉm cười nói, sau đó hắn trực tiếp đi đến bên người Thiên Thiên, nhẹ giọng cười nói, Ngay cả nàng cũng tò mà vì sự xuất hiện của ta sao?

Ta có thể đến tự nhiên ngươi cũng có thể đến, có gì mà ta phải tò mò. Thiên Thiên trấn định lại, cười nhạt nói.

Khóe miệng Long Khải Diêm nhếch lên, dường như muốn nói, nhớ ngươi, chẳng qua rất nhanh lại thụ hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía Ngao Thiên Tường, nhàn nhạt nói, Ngao hoàng tử đã đến rồi! Long Khải Diêm kinh ngạc nói, giống như hiện tại mới nhìn đến Ngao Thiên Tường.

Bổn hoàng tử ở đây thì không ngạc nhiên, chỉ là hoàng thượng Long Khải quốc ở đây mới khiến cho người thấy kỳ lạ. Ngao Thiên Tường trầm tư nói.

Trẫm hiệp trợ Thủy Nguyệt quốc đẩy lùi loạn đảng, tất nhiên trẫm muốn đến đây. Long Khải Diêm cười nhạt.

Loạn đảng? Thì ra hắn là loạn đảng, ha ha, hắn sống nhiều năm như vậy, làm nhiều điều vì Thủy Nguyệt quốc như vậy, tại trong mắt hai người thân chỉ là một tên loạn đảng, có phải hắn quá thất bại hay không?

Ngao hoàng tử không chỉ chống lại ý chỉ của quốc chủ Thương Lang quốc, còn kích động thái tử Thủy Nguyệt quốc phản loạn, Ngao hoàng tử, ngươi nói ngươi không phải một gã loạn đảng sao?

Tiếng nói vừa dứt, một tiếng nói già nua hữu lực đột nhiên vang lên, Nghịch tử!

Phụ hoàng? Ngao Thiên Tường kinh ngạc nhìn phụ hoàng đột nhiên xuất hiện, còn có Mộ Dung Hàn đằng sau hắn, không, phải gọi Ngao Thiên Hàn.

Ngươi tên nghịch tử này lại có thể vỏng tưởng thống nhất thiên hạ, đến nỗi gây xích mích sự hữu nghị của ba nước, ngươi không xứng làm con dân của Thương Lang quốc ta, không xứng làm nhi tử của ta. Người đến đúng là quốc chủ của Thương Lang quốc Ngao Vân, chỉ thấy vẻ mặt Ngao Vân tức giận mắng.

Hoàng huynh, tất cả kế hoạch của ngươi đã bị Mặc biết từ trước, người của ngươi cũng đã bị diệt, hiện tại chỉ còn có ngươi. Ngao Thiên Hàn trầm giọng nói.

Người đâu, bắt lấy tên nghịch tử này lại. Ngao Vân không thèm nhìn tên nghịch tử này nữa, mà là lạnh giọng ra lệnh, đối với đứa con này, tuy rằng sớm biết hắn có dã tâm, nhưng lại không nghĩ rằng hắn sẽ vì dã tâm, phái người truy sát huynh đệ của mình, lại còn gây xích mích mối quan hệ hữu nghị của ba nước, hiện tại càng sâu là gây nội loạn Thủy Nguyệt quốc.

Vừa dứt lời, không trung hiện ra vài đạo bóng đen, bọn họ trực tiếp vây quanh Ngao Thiên Tường.

Ha ha... Ngao Thiên Tường không có phản kháng, chỉ là luôn cười lớn, phụ hoàng lại có thể điều động Hắc Ưng đi bắt hắn, xem ra phụ hoàng triệt để là muốn bắt hắn, lẽ nào hắn cứ thất bại như vậy sao?

Hắc Ưng vừa xuất hiện, tất phải thấy máu! Phụ hoàng, người cứ như vậy muốn máu của nhi tử sao?

Ngao Thiên Tường thừa dịp mọi người không chú ý, rất nhanh bắn một căn ám khí về phía Thiên Thiên đang bình tĩnh nhìn về bên này.

Mặc nhanh hơn, lúc Ngao Thiên Tường vừa bắn ra ám khí, hắn liền dùng cục đá đánh rơi ám khí, sau đó rất nhanh ôm Thiên Thiên bay lên cao, dừng lại ở nơi cách Ngao Thiên Tường ba trượng.

Mặc. Thiên Thiên có chút sợ hãi nhìn Mặc, vì sao khí Mặc ôm nàng, ở sâu trong nội tâm nàng lại có chút vui sướng chứ?

Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Mặc chậm rãi nói, trong giọng nói chứa một tia nhu tình.

Một màn này dừng lại trong mắt Quý Trung, chậm rãi hiện ra một nụ cười, thì ra Hoan Nhi của hắn đã có người thích, hơn nữa nữ tử này lại là chủ nhận được A Hoàng và A Hắc chấp nhận, có phải như vậy muốn nói là Ngọc Nhi cũng chấp nhận người con dâu này hay không?

Chẳng một màn này dừng lại trong mắt Long Khải Diêm, đột nhiên sinh ra một chút tức giận, đen mặt lại.

Mà trên mặt Ngạo Thiên Hàn mặc dù bình tĩnh nhìn hết tất cả, nhưng nội tâm lại sôi trào, đặc biệt khi hắn nhìn thấy đáy mắt Thiên Thiên lóe lên một ít rung động, để hắn nghĩ hận không thể bước lên ôm lấy nàng, thế nhưng khi nàng biết thân phận của mình thì, hắn cũng không dám, hắn sợ nàng hoàn toàn chán ghét hắn.

Bắt lấy nghịch tử này! Ngạo Vân nổi giận nói.

Thiên Thiên mắt lạnh nhìn hết thảy biến hóa trước mặt, trước nàng thầm nghĩ muốn trừng trị nữ nhân hoàng hậu kia một chút, lại không ngờ mọi việc sẽ biến thành như vậy.

Ngươi giống như đã sớm biết trước việc này, ngẩng đầu nhìn về phía Long Khải Diêm, sau đó nhìn về phía Mặc, lại nhìn về phía Hàn đứng sau lưng quốc chủ Thương Lang quốc, hình như có một số việc nàng cũng không biết, chẳng qua, chuyện cũng không liên quan đến nàng, dù sao những... việc tranh giành quyền lợi này cũng không có quan hệ với nàng.

Lúc này A Hắc và A Hoàng cũng đi theo qua đây, đồng thời giống như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Thiên Thiên, nhìn về phía Thiên Thiên gật gật đầu rồi chỉ về phía sau.

Thiên Thiên cười, vẫn là chúng nó tốt.

Mặc, ta đi về trước. Thiên Thiên chậm rãi cười nói.

Ừ. Mặc gật đầu, có A Hắc và A Hoàng ở bên hắn cũng yên tâm.

Sau đó, Thiên Thiên lại ngồi trên lưng của A Hoàng, cẩu có thể bay lại bay lần nữa.

Đáy mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, thì ra con chó này còn có thể bay, hơn nữa lại là cõng người bay, cái này cũng thật là quỷ dị mà!

Long Khải Diêm cuối cũng cũng biết, thì ra lúc đó nàng có thể lặng yên không tiếng động rời đi giữa đông đảo ám vệ là bởi vì... hai con chó này.

Sau khi Thiên Thiên trở lại khách sạn bình dân, liền thấy Hầu Quân Lâm với vẻ mặt lo lắng.

Thiên Thiên, cuối cùng ngươi cũng đã trở về. Hầu Quân Lâm thấy bóng dáng quen thuộc, tâm đang treo cao liền rơi xuống, khi hắn phát hiện Thiên Thiên tiến cung thì hắn muốn lập tức đuổi theo, chỉ là đột nhiên lại bị Mặc ngăn cản.

Lúc này hắn mới biết thân phận thật của Mặc, lập tức hắn liền đồng ý, chẳng qua khi lần thứ hai hắn trở lại khách sạn bình dân còn không thấy bóng dáng của Thiên Thiên, khi hắn lại muốn vào cung tìm hiểu rõ mọi chuyện liền thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc.

Lâm? Sao ngươi lại ở đây? Lúc này không phải hắn đã ngủ rồi sao? Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng đúng, đường đường trang chủ Tiêu Dao sơn trang sao lại không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện chứ.

Thiên Thiên, ngươi không sao chứ? Hầu Quân Lâm lo lắng hỏi.

Yên tâm, không có việc gì! Hiện tại ta chỉ muốn tắm nước nóng!

Được, rất nhanh, rất nhanh sẽ có. Nghe thấy vậy, Hầu Quân Lâm liền lập tức biến mất tại hành lang.

Thiên Thiên nhìn bóng lưng biến mất kia, có phải nàng nên nói rõ ràng với hắn không, nàng không có cảm giác đối với hắn! Không nên tốn thời gian trên người nàng nữa.

Rất nhanh, Thiên Thiên liền ngâm cơ thể mệt mỏi của mình vào trong nước ấm, thả lỏng cơ thể đến trạng thái thoải mái nhất, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghĩ lại tất cả chuyện xảy ra đêm nay, cuối cùng đọng lại trong đầu là lúc Mặc ôm nàng.

Vào lúc đó, hình như nàng cảm giác được sâu trong nội tâm có một tia vui sướng, cũng không phải nàng chưa được nam nhân khác ôm qua, nhưng không có cảm giác như đêm nay.

Hồi tưởng lại từng chút từng chút một chung đụng trước đây, hình như từ lâu nàng đã ỷ lại vào Mặc, nhưng từ lúc nào bắt đầu có loại ỷ lại này đây?

Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, cho đến khi cơ thể cảm thấy một chút lạnh lẽo, Thiên Thiên mới lấy lại tinh thần, thì ra nước ấm đã lạnh lẽo từ lâu, xem ra là do nàng nghĩ quá nhập thần rồi.

Sau khi chà lau cơ thể liền tùy mặc một bộ y phục, bò lên giường nghỉ ngơi thật tốt, ngày hôm nay quả thật mệt mỏi, không cần mất nhiều thời gian, nàng cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Mà Hầu Quân Lâm vẫn kinh ngạc đứng chờ ngoài cửa, vừa nãy tuy rằng hắn không nhìn rõ vẻ mặt của Thiên Thiên, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được vừa nãy Thiên Thiên hình như đang nhớ lại nhiều chuyện cũ, hơn nữa chuyện cũ này có thể khiến cho nàng vui vẻ, nhưng hắn có thể khẳng định đó là chuyện cũ này không có liên quan đến hắn.

Hầu Quân Lâm vẫn tựa vào trên hành lang bằng gỗ, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đóng chặt, giống như có thể nhìn xuyên qua cánh cửa để nhìn thấy người đang chìm vào giấc ngủ bên trong.

Thật lâu sau, hắn mới rời đi.

Sắc trời dần trắng, Thiên Thiên vốn đang ngủ say đột nhiên mở hai tròng mắt, đập vào mắt là gương mặt kiên nghị.

Sao ngươi lại ở đây?

Vì sao trẫm không thể ở đây? Thì ra người này đúng là Long Khải Diêm, vốn ở lúc nàng rời đi, hắn liền nghĩ muốn đuổi theo, gần một năm không gặp, hắn phát hiện mình càng ngày càng nhớ nàng.

Không phải ngươi đã mất trí nhớ sao? Thiên Thiên cũng không nhìn nhầm sự nhớ nhung và nhu tình hiện lên trong mắt hắn, nhưng mà không phải hắn đã mất trí nhớ sao? Lẽ nào hắn khôi phục trí nhớ?

Mất trí nhớ? Trẫm cũng muốn quên nàng, đáng tiếc nàng đã đi sâu vào trong lòng, đuổi không đi. Long Khải Diêm khẽ cười nói.

Thiên Thiên nhíu lông mày, ý muốn nói là hắn chưa từng mất trí nhớ, chuyện mất trí nhớ đều là biểu hiện giả dối do hắn tạo ra, vậy vì sao hắn phải làm như vậy?

Ái phi của trẫm, hôm nay là ngày trẫm đón nàng hồi cung. Long Khải Diêm nhẹ giọng nói, giọng nói còn tiết lộ một tia nhu tình.

Nói vậy ngươi cũng đã quên, ái phi Thượng Quan Thiên Thiên của ngươi đã trụy nhai bỏ mình từ lâu, trước mặt ngươi lúc này là một cô gái khác Sở Thiên Thiên. Lúc nào nàng lại chọc nhiều hoa đào như thế, hơn nữa đều khó bỏ rơi như vậy.

Mặc kệ nàng là Sở Thiên Thiên hay là Thượng Quan Thiên Thiên, nàng đều là Thiên Thiên trong lòng ta. Long Khải Diêm ôn nhu nói, vì tìm ra cái người đang ẩn núp kia, hắn để cho mình cách xa nàng hơn một năm, hắn không thể lại để cho nàng rời xa mình lần nữa.

Người ta yêu chỉ có thể có một nữ nhân là ta, chỉ thể yêu một người là ta, ta sẽ không chia xẻ người yêu cùng với nữ nhân khác. Nàng không có vĩ đại như những nữ nhân ở cổ đại kia, có thể chia xẻ người yêu của mình cùng với đông đảo những nữ nhân khác.

Trẫm muốn phong ngươi làm hậu, hơn nữa hậu cung giai nhân chỉ có một mình nàng. Trong uy nghiêm lại mang theo vài phần nhu tình.

Ngươi muốn một người bị chồng ruồng bỏ làm hoàng hậu của ngươi? Thiên Thiên nhướn mày lên, trong mắt tràn đầy khiêu khích.

Hai trong mắt hơi đổi, sao đó ôn nhu cười, Trẫm không ngại.

Đáng tiếc ta không có hứng thú, ngươi hãy đi tìm nữ nhân khác đi.

Vì sao? Hắn đã hứa hẹn với nàng suốt đời chỉ một nữ tử là nàng, vì sao vẫn không thể đồng ý với hắn?

Bởi vì lòng của ta đã cho người khác, không thể cho ngươi được nữa. Thiên Thiên chậm rãi nói.

Người nào? Đó là ai? Long Khải Diêm siết chặt hai tay, nàng thích nam nhân khác? Hắn vẫn luôn biết bên người nàng không ngừng xuất hiện nam nhân ưu tú, thế nhưng hắn cũng biết, nàng không có thích bất luận kẻ nào, nhưng mà, ngày hôm nay, nàng lại nói với hắn, nàng thích nam nhân khác.

Thiên Thiên mím mím môi không nói, thực ra nàng cũng chưa có xác định bản thân có thích hắn hay không, chỉ biết mình có một loại cảm giác đặc biệt với hắn.

Đồng thời lúc này, vài người nam nhân đứng ở ngoài cửa cũng ngừng thở, muốn biết người mình ngưỡng mộ trong lòng cuối cùng yêu người nào?

Thiên Thiên, nàng lừa ta sao! Nàng không hề thích nam nhân khác, chẳng qua nàng muốn lừa ta cho qua mà thôi, có đúng hay không? Đối với sự im lặng của Thiên Thiên, Long Khải Diêm có một cách... lí giải khác.

Mặc. Tiếng nói vô cùng nhẹ, nhẹ đến nỗi ngay cả Thiên Thiên cũng gần như không nghe thấy, thế nhưng đối với Long Khải Diêm và những nam nhân ngoài cửa mà nói, bọn họ lại nghe thấy rõ ràng.

Mà Mặc đang đứng ngoài cửa, nội tâm chấn động, hình như không thể tin những gì bản thân nghe được, thì ra không chỉ là hắn yêu nàng, mà nàng cũng thích hắn.

Bành một tiếng, cửa phòng đột nhiên được mở, nghe tiếng nhìn lại, Thiên Thiên liền thấy Mặc nhanh chóng xuất hiện trong phòng, đang dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng.

Long Khải Diêm nhìn Mặc đột nhiên xông vào, trong mắt tràn ngập địch ý, mà bên ngoài ba người còn lại cũng không biết đã biến mất không thấy từ lúc nào.

Thiên Thiên, năm mươi vạn binh mã của trẫm trú đóng ở biên giới Thủy Nguyệt quốc và Long Khải quốc, ngươi có tin chỉ cần một câu nói của trẫm liền khiến Thủy Nguyệt quốc biến mất trên đời này ngay lập tức hay không. Long Khải Diêm thu hồi ánh mắt tràn ngập địch ý, sau đó quay đầu nhìn Thiên Thiên mang theo vài phần nhu tình.

Thì đã sao?

Hiện tại hắn là Thái tử Thủy Nguyệt quốc, quân chủ tương lai của Thủy Nguyệt quốc, nếu như trẫm diệt Thủy Nguyệt quốc, ngươi thấy hắn còn có thể là vua của một nước sao? Còn có thể bình yên đứng ở nơi này sao? Long Khải Diêm lạnh giọng nói.

Thiên Thiên nhìn thoáng qua Mặc. sau đó nhanh chóng nhìn Long Khải Diêm, mở miệng cười nói, Chính hợp ý ta, từ trước đến giờ ta không hề nghĩ đến việc tham gia vào việc tranh giành quyền lợi nơi hoàng cung, nếu như Thủy Nguyệt quốc thực sự không có, vậy thì thật tốt để cho ta và Mặc có thể trải qua sinh hoạt nơi sơn thủy hữu tình.

Nghĩ uy hiếp nàng, cũng phải nhìn xem đối tượng hắn uy hiếp là ai!

Mặc chậm rãi cười, sau đó trực tiếp ngồi ở bên cạnh nhuyễn tháp, nắm cặp tay ngọc mảnh khảnh, từ trước đến nay hắn không hề nghĩ đến lại làm cái ngôi vị thái tử kia lần nữa, cũng không muốn cái vị trí cao thượng kia, tạm thời hắn chỉ là làm phụ hoàng yên lòng, chờ sư phụ điều trị cho cơ thể phụ hoàng tốt hơn, hắn có thể bỏ xuống cái thân phận này để cùng với Thiên Thiên trải qua cuộc sống mà nàng thích.

Thiên Thiên, ta thề, ta nhất định sẽ đem lại cho nàng cuộc sống mà nàng muốn!

Ừ! Ta tin tưởng chàng! Thiên Thiên mỉm cười, đôi mắt dần hiện lên một chút xúc động.

Nàng thật thương hắn như vậy!

Nếu ngươi đã biết, ngươi có thể rời đi. Thiên Thiên nhìn về phía Long Khải Diêm lạnh nhạt nói.

Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta liền yêu nàng, nhưng ta chưa bao giờ hi vọng xa vời nàng cũng có thể yêu ta, chỉ cần được nhìn thấy nàng lòng ta liền vui vẻ, chỉ là không nghĩ rằng, hôm nay chính tai lại nghe được người ta yêu nói yêu ta. Mặc kích động nói.

Long Khải Diêm nhìn thật sâu hai người trước mặt, hắn bỏ lỡ, trong một năm kia, hắn bỏ lỡ nàng, cơ thể lảo đảo một cái, sau đó rất nhanh thân hình biến mất trong không khí, biến mất trong phạm vi tầm mắt của bọn họ.

Mặc, chàng thật khờ! Mặc nói yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, hắn yên lặng yêu nàng, khi bên người nàng không ngừng xuất hiện nam nhân khác, hắn vẫn lựa chọn yên lặng yêu nàng, cũng không tính nói cho nàng biết, nếu như hôm nay nàng không nói ra, có phải hay không đại biểu hắn sẽ một mực yên lặng mặc mọi chuyện cứ như thế.

Vì nàng, ta nguyện ý ngốc! Mặc ôn nhu vừa cười vừa nói.

Trong phòng một mảnh ấm áp, ngoài phòng ngay cả Tình Nhi cũng không dám đi vào cắt đứt hình ảnh ấm áp này, cuối cùng tiểu thư cũng tìm được nói thuộc về mình, thì ra cuối cùng, tiểu thư vẫn ở cùng chỗ với Mặc quản gia.

Sau đó từ miệng Mặc Thiên Thiên biết được, không lâu sau khi nàng rời đi, Quỷ Y Tử liền xuất hiện, đồng thời cũng tiết lộ bí mật về cái gọi là Thiên Vương tinh, thì ra năm đó hắn đang quan sát hiện tượng thiên văn, Thiên Vương tinh hắn đoán cũng không phải Thiên Vương tinh thống nhất thiên hạ, mà là Thiên Vương tinh giúp thiên hạ thái bình.

Chẳng qua khi hắn biết được sự thật liền muốn báo cho hai người đồ đệ của hắn, rồi lại bởi vì uống rượu mà không cẩn thận quên mất chuyện này, khi hắn lần thứ hai nhớ đến, liền lập tức xuất phát đi Thủy Nguyệt quốc.

Chẳng qua, thật may là hắn nhìn lầm, nếu không phải thì nàng cũng sẽ không tìm được một nửa kia của mình. Trong lòng Thiên Thiên âm thầm nghĩ.

Đồng thời, nàng cũng từ trong miệng Mặc biết được, hôm nay Mộ Dung Hàn trở về cùng với quốc chủ Thương Lang quốc.

Khẽ nâng tay, sau đó lại dừng lại trên cao, không biết có nên gõ cửa hay không.

Đột nhiên, cửa phòng chợt mở ra.

Ta chỉ biết nhất định ngươi sẽ đến tìm ta. Trong đôi mắt thâm trầm hiện lên chút gian xảo, hắn chỉ biết trong lòng nàng cũng có sự hiện diện của hắn, kể từ khi biết nàng thích Mặc, hắn liền cố ý không đi tìm nàng, không nghĩ tới hắn thực sự chờ được.

Không sai chẳng qua ta đến là vì đưa cái này cho ngươi! Thiên Thiên lấy một tờ giấy từ trong lòng ra đưa cho hắn.

Ngươi... Mộ Dung Hàn nhận lấy tờ giấy kia, kinh ngạc nhìn nàng, đây là thứ duy nhất có liên quan đến bọn họ.

Ngươi phải về nước để làm hoàng tử của ngươi, mà ta cũng sẽ đi dạo chơi các nơi cùng với Mặc, cổ phần của Túy Hương lâu này ta đã không cần, tin tưởng ngươi cũng sẽ không bỏ Túy Hương lâu! Thiên Thiên chậm rãi nói.

Thiên Thiên, ngươi không muốn liên quan đến ta nữa sao? Mộ Dung Hàn cảm thấy tim mình hơi có chút đau đớn.

Không phải! Ta chỉ muốn rút lui mà thôi.

Không cần, ta đã chuyển toàn bộ cổ phần của Túy Hương lâu sang tên ngươi rồi. Mộ Dung Hàn nhẹ giọng nói.

Thiên Thiên yên lặng không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn nam tử trước mắt này.

Sau khi ta về nước sẽ không đến Long Khải quốc nữa, tự nhiên cũng sẽ không có thời gian xử lí Túy Hương lâu, chuyển nhượng nó cho ngươi là cách hay nhất.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy không cổ phần sản nghiệp của ngươi, ta sẽ chuyển một số bạc tương đối vào tài khoản của ngươi. Sau khi nói xong Thiên Thiên cất bước rời khỏi sương phòng.

Sở dĩ nàng rút lui là cũng lo lắng sau khi Mộ Dung Hàn về nước, chắc chắn sẽ đóng cửa hoặc bán Túy Hương lâu đi, nhưng dù sao bên trong đó có cổ phần của nàng, chỉ là không nghĩ rằng, hắn lại chuyển tất cả cổ phần Túy Hương lâu sang tên nàng, nàng không có kích động, có cũng chỉ là sự cảm ơn. Dù sao đối diện Túy Hương lâu là Đệ Nhất lâu, nàng hợp hai cái thành một cái, đến lúc đó tự nhiên tài nguyên sẽ cuồn cuộn đến.

Mộ Dung Hàn lặng lẳng nhìn bóng hình xinh đẹp rời đi, đau đớn trong lòng càng ngày càng sâu.

Tiểu thư, Mặc thái tử đã chuẩn bị xong đang ở dưới lầu, chỉ cần tiểu thư vừa xuống, lúc nào cũng có thể đi. Tinh Nhi nhìn thấy bóng dáng của tiểu thư nhà mình, nhảy nhót cười nói.

Ừ, Như Huyên đâu?

Đây là thư mà Như Huyên bảo Tinh Nhi đưa cho tiểu thư, nàng nói muốn rời khỏi tiểu thư.

Ừ! Thiên Thiên lấy thư mở ra cẩn thận nhìn, sau đó nhẹ nhàng gấp lại, giao cho Tinh Nhi.

Tiểu thư không tức giận? Tinh Nhi nhỏ giọng hỏi.

Đây là lựa chọn của nàng, ta có gì mà tức giận. Nếu Như Huyên vẫn lựa chọn cùng với Quý Thuần Hoàn, thì bây giờ dù Quý Thuần Hoàn điên rồi, nàng cũng nguyện ý ở bên, vì sao bản thận phải tức giận? Dù sao bọn họ đã từng yêu nhau như vậy, không phải nói không yêu là không yêu.

Thiên Thiên, chúng ta đi thôi! Mặc nghe thấy giọng nói của Thiên Thiên, cũng đi từ trên xe ngựa xuống, cầm bàn tay ngọc kia, ôn nhu nói.

Mặc, chàng xác định hoàng thượng thực sự đồng ý cho chàng đi? Nàng cong chưa tin tưởng hoàng thường sẽ đồng ý để cho Mặc đi du lịch thế giới với nàng.

Dưới sự điều trị của sư phó, cơ thể của phụ hoàng đã khôi phục sự cường tráng trước kia, tin tưởng phụ hoàng lại chăm cho việc triều chính là không có vấn đề. Mặc nhẹ nhàng gỡ gỡ vài sợi tóc của Thiên Thiên rơi xuống, trong mắt hiện lên sự dịu dàng.

Còn mấy chuyện sau này thì tính sau đi! Thiên Thiên từ từ cười, tay hai người nắm nhau thật chặt.

Ừ!

... ....

Nghe đồn, Long Khải quốc không có hoàng hậu, cũng không có phi tần, toàn bộ hoàng cung lớn như vậy cũng chỉ có một mình hoàng thượng.

Nghe đồn, sản nghiệp của Tiêu Dao sơn trang ở khắp nơi trên ba nước, hầu như lũng loạn thương nghiệp ba nước, nhưng đến chết cung không có người nhìn thấy trang chủ Tiêu Dao sơn trang, cũng không người nào biết trang chủ này có cưới thể tử hay không.

Nghe đồn, chỉ cần tại nơi phong cảnh xinh đẹp, liền có thể nhìn thấy một đôi phu thê ân ái, bọn họ hạnh phúc khiến người ao ước.

Lại qua vài năm, nghe nói tân hoàng của Thủy Nguyệt quốc lên ngôi, cùng ngày cũng sắc phong hoàng hậu, hơn nữa đồng thời tuyên bố hậu cung chỉ có một người là hoàng hậu.

Nghe nói, trong ngày đăng cơ của tân hoàng Thủy Nguyệt quốc, quốc chủ của Long Khải quốc, Thương Lang quốc đều đi đến chúc mừng, hơn nữa ngay cả trang chủ Tiêu Dao sơn trang chưa bao giờ lộ diện cũng xuất hiện, bọn họ xuất hiện, không phải vì tân hoàng vừa mới đăng cơ, mà là vì tân hoàng hậu mới được sắc phong!

-- Hoàn --

/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status