Không nói toạc ra, Phó Tân Hãn cũng không cho rằng, Võ Nghệ từng nhìn thấy một vạn. Mặc dù nói, một vạn ở trong mắt Phó Tân Hãn hắn, ngay cả cái rắm cũng không tính một cái.
Đang khi nói chuyện, Phó Tân Hãn muốn thò tay ôm Võ Nghệ.
Quần áo hơn vạn tệ, ngươi còn không tâm động?
Phó Tân Hãn không tin.
- Ta cũng không quen ngươi, mong ngươi tự trọng.
Thân thể Võ Nghệ nhoáng một cái, tránh thoát tay của Phó Tân Hãn duỗi tới, trong con ngươi hiện lên chán ghét đầm đặc.
- Tiểu mỹ nữ, ca ca ta có thể vừa ý ngươi, mang ngươi đi mua quần áo, cái kia là phúc khí của ngươi.
Phó Tân Hãn thu tay trở lại, sắc mặt cũng trở nên âm trầm:
- Nói thật cho ngươi biết, ta vừa ý ngươi, ngươi là trốn không thoát lòng bàn tay của ta.
Không thể phủ nhận, cái gọi là kiên nhẫn của Phó Tân Hãn, thật sự là không lớn.
- Phó Tân Hãn, ngươi lại đang khi dễ người.
Đúng lúc này, cháu gái của Mã lão hiệu trưởng, Mã Tình Tình đã đi tới, vẻ mặt chán ghét nhìn Phó Tân Hãn.
- Mã Tình Tình, ngươi tốt nhất bớt lo chuyện người khác đi, đừng tưởng rằng gia gia của ngươi là Trung y Bắc Đẩu, ta sẽ sợ ngươi.
Phó Tân Hãn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Nếu như không phải Lữ Bất Phàm coi trọng ngươi, ta sẽ đem ngươi để vào mắt sao?
- Chúng ta đi.
Mã Tình Tình nhìn cũng không nhìn Phó Tân Hãn, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Võ Nghệ, nói ra:
- Không nên bị Phó Tân Hãn lừa, hắn không phải người tốt lành gì.
- Ngươi. . .
Sắc mặt Phó Tân Hãn giận dữ, rất nhanh chắn trước mặt Mã Tình Tình, lành lạnh nói ra:
- Mã Tình Tình, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên xen vào việc của người khác, nếu không. . .
- Nếu không ngươi có thể làm gì ta?
Mã Tình Tình kéo tay Võ Nghệ, lách qua trước mặt Phó Tân Hãn, căn bản cũng không có liếc nhìn Phó Tân Hãn.
Nhìn nhiều, giống như là phải rửa con mắt vậy.
- Phó ca, như vậy được rồi?
Nhìn thấy Mã Tình Tình nắm tay Võ Nghệ đi xa, Ngụy Tỏa ở một bên, nhịn không được nói ra:
- Mã Tình Tình này, thật sự là quá ghê tởm, luôn phá hư chuyện tốt của Phó ca.
- Đúng vậy a, Phó ca, không có hai mươi lần, cũng hơn mười lần a.
Dương Uy cắn răng, vẻ mặt không phục nói:
- Không phải là nữ nhân Lữ Bất Phàm vừa ý sao, quản rộng như vậy.
- Gia gia của Mã Tình Tình là Mã Quan Thiên, thật không đơn giản, lại là nữ nhân Lữ Bất Phàm nhìn trúng, chúng ta đắc tội nàng không nổi. Bất quá . . .
Phó Tân Hãn lời nói xoay chuyển, nói ra:
- Bị Mã Tình Tình phá hư chuyện tốt, tuy không ít, nhưng về sau, có nữ nhân nào tránh được lòng bàn tay của lão tử?
- Không chỉ không có tránh được, hậu quả còn sẽ thảm hại hơn.
Sắc mặt Phó Tân Hãn vô cùng âm trầm, nói ra:
- Mã Tình Tình không phải cứu tiểu mỹ nữ kia, mà là đang hại nàng. Mã Tình Tình không xuất hiện, bị ta chơi chán rồi, sẽ cho các ngươi chơi đùa. Hiện tại, chờ các ngươi chơi chán rồi, sẽ ném cho Đế Hào Tửu, để cho tiểu nữ tinh khiết kia bị vạn người kỵ, biến thành kỹ nữ, hận chết Mã Tình Tình.
- Phó ca, ngươi quả nhiên đủ âm trầm độc.
Dương Uy hắc hắc cười không ngừng, đối với Phó Tân Hãn nhếch lên ngón tay cái.
- Âm độc sao?
Phó Tân Hãn nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nếu bàn về âm độc, ai có thể so sánh với người Lữ gia? Ai vượt qua Lữ Bất Phàm?
- Ngụy Tỏa, ngươi đi lên xem một chút, nhìn tiểu nữ tinh khiết là tới tìm ai, ở chỗ nào.
Phó Tân Hãn nhíu mày, âm trầm nói:
- Đêm nay, gọi người bắt nàng về biệt thự của ta, khặc khặc. . .
- Vâng, Phó ca. . .
Ngụy Tỏa nuốt nuốt nước miếng, cũng cười theo, chờ đến lúc đó, bọn hắn có thể được uống súp.
- Võ Nghệ, em hẳn không phải là đệ tử của Trung Y Học Viện a, bằng không thì trước kia không có khả năng chưa nghe nói qua em.
Rất nhanh, Mã Tình Tình biết danh tự của Võ Nghệ.
Hơn nữa, sau khi Mã Tình Tình nhìn thấy Võ Nghệ, đột nhiên sinh ra một cảm giác tự ti.
Làm cho nàng là hoa khôi của Khoa Trung y, tự ti rồi.
- Ân.
Võ Nghệ nhẹ gật đầu, nói ra:
- Vừa vặn nghỉ, em là tới tìm đại ca của em, thuận tiện nhìn hoàn cảnh của Trung Y Học Viện một chút.
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Võ Nghệ tràn đầy tự tin.
- Đại ca em ở Trung Y Học Viện? Tên gọi là gì, nói không chừng chị còn nghe nói qua.
Ở Mã Tình Tình xem ra, Võ Nghệ lớn lên xinh đẹp như vậy, đại ca của nàng, cũng không thể kém, ít nhất cũng là cấp bậc suất nam.
Trung Y Học Viện, không có hoa hậu giảng đường cũng không có vương tử trường học, tất cả đều ở khoa đánh giá.
Hết cách rồi, mỹ nam mỹ nữ ở Trung Y Học Viện thật sự là quá nhiều, dùng trường học lấy thứ tự, thật sự là quá khó khăn, đồng dạng, cũng quá nhiều.
Tuy Mã Tình Tình không thích tham gia náo nhiệt, nhưng tất cả nam nữ trở thành tiêu điểm của khoa, nàng tất nhiên sẽ nghe nói qua.
- Đại ca em ở khoa Văn Nghệ, tên là Võ Thuật.
Võ Nghệ mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc, sùng bái nói. Nàng sùng bái nhất chính là đại ca của mình.
Bởi vì, đại ca của nàng thi vào Trung Y Học Viện.
- Võ Thuật?
Mã Tình Tình hơi khẽ chấn động, liền nói:
- Có phải huynh đệ của Trần Thanh Đế, Võ Thuật hay không?
Đang khi nói chuyện, Phó Tân Hãn muốn thò tay ôm Võ Nghệ.
Quần áo hơn vạn tệ, ngươi còn không tâm động?
Phó Tân Hãn không tin.
- Ta cũng không quen ngươi, mong ngươi tự trọng.
Thân thể Võ Nghệ nhoáng một cái, tránh thoát tay của Phó Tân Hãn duỗi tới, trong con ngươi hiện lên chán ghét đầm đặc.
- Tiểu mỹ nữ, ca ca ta có thể vừa ý ngươi, mang ngươi đi mua quần áo, cái kia là phúc khí của ngươi.
Phó Tân Hãn thu tay trở lại, sắc mặt cũng trở nên âm trầm:
- Nói thật cho ngươi biết, ta vừa ý ngươi, ngươi là trốn không thoát lòng bàn tay của ta.
Không thể phủ nhận, cái gọi là kiên nhẫn của Phó Tân Hãn, thật sự là không lớn.
- Phó Tân Hãn, ngươi lại đang khi dễ người.
Đúng lúc này, cháu gái của Mã lão hiệu trưởng, Mã Tình Tình đã đi tới, vẻ mặt chán ghét nhìn Phó Tân Hãn.
- Mã Tình Tình, ngươi tốt nhất bớt lo chuyện người khác đi, đừng tưởng rằng gia gia của ngươi là Trung y Bắc Đẩu, ta sẽ sợ ngươi.
Phó Tân Hãn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Nếu như không phải Lữ Bất Phàm coi trọng ngươi, ta sẽ đem ngươi để vào mắt sao?
- Chúng ta đi.
Mã Tình Tình nhìn cũng không nhìn Phó Tân Hãn, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Võ Nghệ, nói ra:
- Không nên bị Phó Tân Hãn lừa, hắn không phải người tốt lành gì.
- Ngươi. . .
Sắc mặt Phó Tân Hãn giận dữ, rất nhanh chắn trước mặt Mã Tình Tình, lành lạnh nói ra:
- Mã Tình Tình, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên xen vào việc của người khác, nếu không. . .
- Nếu không ngươi có thể làm gì ta?
Mã Tình Tình kéo tay Võ Nghệ, lách qua trước mặt Phó Tân Hãn, căn bản cũng không có liếc nhìn Phó Tân Hãn.
Nhìn nhiều, giống như là phải rửa con mắt vậy.
- Phó ca, như vậy được rồi?
Nhìn thấy Mã Tình Tình nắm tay Võ Nghệ đi xa, Ngụy Tỏa ở một bên, nhịn không được nói ra:
- Mã Tình Tình này, thật sự là quá ghê tởm, luôn phá hư chuyện tốt của Phó ca.
- Đúng vậy a, Phó ca, không có hai mươi lần, cũng hơn mười lần a.
Dương Uy cắn răng, vẻ mặt không phục nói:
- Không phải là nữ nhân Lữ Bất Phàm vừa ý sao, quản rộng như vậy.
- Gia gia của Mã Tình Tình là Mã Quan Thiên, thật không đơn giản, lại là nữ nhân Lữ Bất Phàm nhìn trúng, chúng ta đắc tội nàng không nổi. Bất quá . . .
Phó Tân Hãn lời nói xoay chuyển, nói ra:
- Bị Mã Tình Tình phá hư chuyện tốt, tuy không ít, nhưng về sau, có nữ nhân nào tránh được lòng bàn tay của lão tử?
- Không chỉ không có tránh được, hậu quả còn sẽ thảm hại hơn.
Sắc mặt Phó Tân Hãn vô cùng âm trầm, nói ra:
- Mã Tình Tình không phải cứu tiểu mỹ nữ kia, mà là đang hại nàng. Mã Tình Tình không xuất hiện, bị ta chơi chán rồi, sẽ cho các ngươi chơi đùa. Hiện tại, chờ các ngươi chơi chán rồi, sẽ ném cho Đế Hào Tửu, để cho tiểu nữ tinh khiết kia bị vạn người kỵ, biến thành kỹ nữ, hận chết Mã Tình Tình.
- Phó ca, ngươi quả nhiên đủ âm trầm độc.
Dương Uy hắc hắc cười không ngừng, đối với Phó Tân Hãn nhếch lên ngón tay cái.
- Âm độc sao?
Phó Tân Hãn nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nếu bàn về âm độc, ai có thể so sánh với người Lữ gia? Ai vượt qua Lữ Bất Phàm?
- Ngụy Tỏa, ngươi đi lên xem một chút, nhìn tiểu nữ tinh khiết là tới tìm ai, ở chỗ nào.
Phó Tân Hãn nhíu mày, âm trầm nói:
- Đêm nay, gọi người bắt nàng về biệt thự của ta, khặc khặc. . .
- Vâng, Phó ca. . .
Ngụy Tỏa nuốt nuốt nước miếng, cũng cười theo, chờ đến lúc đó, bọn hắn có thể được uống súp.
- Võ Nghệ, em hẳn không phải là đệ tử của Trung Y Học Viện a, bằng không thì trước kia không có khả năng chưa nghe nói qua em.
Rất nhanh, Mã Tình Tình biết danh tự của Võ Nghệ.
Hơn nữa, sau khi Mã Tình Tình nhìn thấy Võ Nghệ, đột nhiên sinh ra một cảm giác tự ti.
Làm cho nàng là hoa khôi của Khoa Trung y, tự ti rồi.
- Ân.
Võ Nghệ nhẹ gật đầu, nói ra:
- Vừa vặn nghỉ, em là tới tìm đại ca của em, thuận tiện nhìn hoàn cảnh của Trung Y Học Viện một chút.
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Võ Nghệ tràn đầy tự tin.
- Đại ca em ở Trung Y Học Viện? Tên gọi là gì, nói không chừng chị còn nghe nói qua.
Ở Mã Tình Tình xem ra, Võ Nghệ lớn lên xinh đẹp như vậy, đại ca của nàng, cũng không thể kém, ít nhất cũng là cấp bậc suất nam.
Trung Y Học Viện, không có hoa hậu giảng đường cũng không có vương tử trường học, tất cả đều ở khoa đánh giá.
Hết cách rồi, mỹ nam mỹ nữ ở Trung Y Học Viện thật sự là quá nhiều, dùng trường học lấy thứ tự, thật sự là quá khó khăn, đồng dạng, cũng quá nhiều.
Tuy Mã Tình Tình không thích tham gia náo nhiệt, nhưng tất cả nam nữ trở thành tiêu điểm của khoa, nàng tất nhiên sẽ nghe nói qua.
- Đại ca em ở khoa Văn Nghệ, tên là Võ Thuật.
Võ Nghệ mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc, sùng bái nói. Nàng sùng bái nhất chính là đại ca của mình.
Bởi vì, đại ca của nàng thi vào Trung Y Học Viện.
- Võ Thuật?
Mã Tình Tình hơi khẽ chấn động, liền nói:
- Có phải huynh đệ của Trần Thanh Đế, Võ Thuật hay không?
/878
|