- Chị nhận thức Thanh Đế ca ca?
Vẻ mặt Võ Nghệ tò mò nhìn Mã Tình Tình.
- Hừ, chị đương nhiên nhận thức hắn rồi, hắn chính là một đại phôi đản.
Mã Tình Tình mặt ngọc hơi đỏ lên, vẻ mặt phẫn nộ, rất là không cam lòng nói:
- Hắn rõ ràng ở Trung y rất có thiên phú, lại hết lần này tới lần khác chọn khoa Văn Nghệ, còn nói đi tán gái, hừ hừ, thật sự là tức chết ta rồi.
- Tình tỷ tỷ, chị . . . chị không phải là thích Thanh Đế ca ca, mới ghen chứ?
Võ Nghệ rất là đơn thuần không sai, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, trái lại, còn rất thông minh.
- Ghen?
Mã Tình Tình trừng lớn hai mắt, nói ra:
- Làm sao có thể? Chị như thế nào sẽ ghen? Chị chỉ trách tên Trần Thanh Đế kia không có lựa chọn khoa Trung y .
Ghen?
Mã Tình Tình lại càng hoảng sợ, nàng cũng không phải là ghen, là đối với Trần Thanh Đế lãng phí thiên phú Trung y, cảm thấy rất không cam lòng cùng bất mãn.
Đương nhiên, về phần phải chăng ghen hay không, Mã Tình Tình cũng không biết, cũng không có ý thức được.
- Vậy vì cái gì chị còn nói, Thanh Đế ca ca đi khoa Văn Nghệ tán gái?
Nói đến tán gái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Võ Nghệ trở nên có chút đỏ bừng.
Tán gái!
Ở trong từ điển, trong tư tưởng của Võ Nghệ, là một từ ngữ lớn cỡ nào a.
- Cái này, . . . cái này còn không đơn giản a.
Mã Tình Tình liền nói:
- Hắn không tuyển chọn khoa Trung y, lại chạy tới khoa Văn Nghệ, chính là vì tán gái. Chẳng lẽ, tán gái còn trọng yếu hơn thiên phú Trung y?
Vốn, Mã Tình Tình muốn nói tiền đồ, bất quá, vừa nghĩ tới bối cảnh của Trần Thanh Đế, thì không nói tiếp.
Dùng bối cảnh của Trần Thanh Đế, còn có thể lo lắng tiền đồ của mình sao.
Cái dạng tiền đồ gì, có thể càng thêm có tiền đồ so với thân phận Trần gia gia chủ?
- Như vậy a . . .
Võ Nghệ đánh giá Mã Tình Tình, mỉm cười nói ra:
- Tình tỷ tỷ, chị biết đại ca em ở lớp nào không?
- Biết rõ, chị mang em đi.
Mã Tình Tình nắm tay Võ Nghệ, đi đến Khoa Văn Nghệ, nhưng trong lòng nhịn không được suy nghĩ:
- Tại sao Võ Thuật có thể có em gái xinh đẹp như vậy? Không khoa học a.
Võ Thuật, cao lớn thô kệch, làn da còn rất đen, rất cường tráng, tuy tướng mạo không xấu, nhưng trong tưởng tượng của Mã Tình Tình, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Dùng tướng mạo của Võ Nghệ, ca ca của nàng, phải là suất nam.
Lúc này mới hợp lý a.
- Tiên. . . Tiên Tử. . .
Trịnh Lục đang cùng bọn người Chu Trướng huyên thuyên, trong lúc vô tình nhìn về phía bên ngoài phòng học, ngay sau đó, hắn trừng lớn hai mắt, tim đập rộn lên, nói chuyện cũng lắp bắp:
- Mùa xuân của ta, muốn tới rồi sao?
- Ngươi bị làm sao vậy?
Chu Trướng liếc nhìn Trịnh Lục, theo ánh mắt Trịnh Lục nhìn ra phía ngoài, quyết đoán ngây ngẩn cả người, một câu nói không nên lời.
Một màn này, xem ở trong mắt Thẩm Kỳ, thật có thể nói là ngay cả bình dấm chua cũng quật ngã rồi, bất quá, khi Thẩm Kỳ nhìn ra bên ngoài phòng học, ngay cả tâm ghen ghét cũng không có.
- Võ Nghệ làm sao tới rồi hả?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Võ Nghệ ở bên ngoài phòng học, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ, Võ lão gia tử cũng tới?
Phải biết rằng, Võ Nghệ là phải chiếu cố gia gia của nàng, cho nên, mới không muốn đi vào thành thị này đọc sách. Hiện tại Võ Nghệ đã đến, như vậy, Võ lão gia tử nói không chừng cũng tới.
Ở Trần Thanh Đế xem ra, loại khả năng này rất lớn.
- Tiểu muội.
Võ Thuật nhìn thấy Võ Nghệ, trên mặt lập tức đại hỉ, rất nhanh chạy ra khỏi phòng học, đi đến chỗ Võ Nghệ, vẻ mặt mừng rỡ.
- Ách, . . . Đây là cái tình huống gì, là tới tìm Võ Thuật sao?
Trịnh Lục chấn động toàn thân, vẻ mặt tiếc nuối, nhịn không được thở dài:
- Thật sự là một đóa hoa tươi, cắm ở trên bãi phân trâu a.
- Tiểu muội, sao em lại tới đây?
Võ Thuật đi tới bên người Võ Nghệ, liền hỏi:
- Gia gia và em cùng tới? Hay là một mình em tới?
Trước khi Võ Thuật về trường học, Võ Nghệ đã từng nói qua, phải hảo hảo chiếu cố gia gia của nàng.
- Em và gia gia cùng đi, hiện tại gia gia đi tìm Trần gia gia uống rượu rồi.
Võ Nghệ cũng rất cao hứng nói:
- Đại ca, em có khả năng sẽ lưu lại.
- Lưu lại?
Võ Thuật mừng rỡ trong lòng, nói ra:
- Lưu lại rất tốt, như vậy anh có thể chiếu cố em cùng gia gia rồi.
- Tiểu muội? Đại ca? Oa kháo. . . một mỹ nữ như vậy, dĩ nhiên là em gái của Võ Thuật? Cái này. . . Điều này sao có thể?
Chu Trướng trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
- Có gì quá không được hay sao? Không nghe thấy người ta gọi đại ca à?
Trịnh Lục đạp Chu Trướng một cước, sau đó rất là tiêu sái đi tới, ra vẻ thân sĩ nói:
- Xin chào, anh tên là Trịnh Lục, là huynh đệ của đại ca em, rất vinh hạnh gặp được em.
- Trịnh Lục ca ca tốt.
Võ Nghệ rất là lễ phép kêu lên, sau đó, rất nhanh đi tới bên người Trần Thanh Đế, chủ động ôm cánh tay của Trần Thanh Đế nói ra:
- Thanh Đế ca ca, anh có nhớ Tiểu Nghệ hay không ?
Vẻ mặt Võ Nghệ tò mò nhìn Mã Tình Tình.
- Hừ, chị đương nhiên nhận thức hắn rồi, hắn chính là một đại phôi đản.
Mã Tình Tình mặt ngọc hơi đỏ lên, vẻ mặt phẫn nộ, rất là không cam lòng nói:
- Hắn rõ ràng ở Trung y rất có thiên phú, lại hết lần này tới lần khác chọn khoa Văn Nghệ, còn nói đi tán gái, hừ hừ, thật sự là tức chết ta rồi.
- Tình tỷ tỷ, chị . . . chị không phải là thích Thanh Đế ca ca, mới ghen chứ?
Võ Nghệ rất là đơn thuần không sai, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, trái lại, còn rất thông minh.
- Ghen?
Mã Tình Tình trừng lớn hai mắt, nói ra:
- Làm sao có thể? Chị như thế nào sẽ ghen? Chị chỉ trách tên Trần Thanh Đế kia không có lựa chọn khoa Trung y .
Ghen?
Mã Tình Tình lại càng hoảng sợ, nàng cũng không phải là ghen, là đối với Trần Thanh Đế lãng phí thiên phú Trung y, cảm thấy rất không cam lòng cùng bất mãn.
Đương nhiên, về phần phải chăng ghen hay không, Mã Tình Tình cũng không biết, cũng không có ý thức được.
- Vậy vì cái gì chị còn nói, Thanh Đế ca ca đi khoa Văn Nghệ tán gái?
Nói đến tán gái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Võ Nghệ trở nên có chút đỏ bừng.
Tán gái!
Ở trong từ điển, trong tư tưởng của Võ Nghệ, là một từ ngữ lớn cỡ nào a.
- Cái này, . . . cái này còn không đơn giản a.
Mã Tình Tình liền nói:
- Hắn không tuyển chọn khoa Trung y, lại chạy tới khoa Văn Nghệ, chính là vì tán gái. Chẳng lẽ, tán gái còn trọng yếu hơn thiên phú Trung y?
Vốn, Mã Tình Tình muốn nói tiền đồ, bất quá, vừa nghĩ tới bối cảnh của Trần Thanh Đế, thì không nói tiếp.
Dùng bối cảnh của Trần Thanh Đế, còn có thể lo lắng tiền đồ của mình sao.
Cái dạng tiền đồ gì, có thể càng thêm có tiền đồ so với thân phận Trần gia gia chủ?
- Như vậy a . . .
Võ Nghệ đánh giá Mã Tình Tình, mỉm cười nói ra:
- Tình tỷ tỷ, chị biết đại ca em ở lớp nào không?
- Biết rõ, chị mang em đi.
Mã Tình Tình nắm tay Võ Nghệ, đi đến Khoa Văn Nghệ, nhưng trong lòng nhịn không được suy nghĩ:
- Tại sao Võ Thuật có thể có em gái xinh đẹp như vậy? Không khoa học a.
Võ Thuật, cao lớn thô kệch, làn da còn rất đen, rất cường tráng, tuy tướng mạo không xấu, nhưng trong tưởng tượng của Mã Tình Tình, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Dùng tướng mạo của Võ Nghệ, ca ca của nàng, phải là suất nam.
Lúc này mới hợp lý a.
- Tiên. . . Tiên Tử. . .
Trịnh Lục đang cùng bọn người Chu Trướng huyên thuyên, trong lúc vô tình nhìn về phía bên ngoài phòng học, ngay sau đó, hắn trừng lớn hai mắt, tim đập rộn lên, nói chuyện cũng lắp bắp:
- Mùa xuân của ta, muốn tới rồi sao?
- Ngươi bị làm sao vậy?
Chu Trướng liếc nhìn Trịnh Lục, theo ánh mắt Trịnh Lục nhìn ra phía ngoài, quyết đoán ngây ngẩn cả người, một câu nói không nên lời.
Một màn này, xem ở trong mắt Thẩm Kỳ, thật có thể nói là ngay cả bình dấm chua cũng quật ngã rồi, bất quá, khi Thẩm Kỳ nhìn ra bên ngoài phòng học, ngay cả tâm ghen ghét cũng không có.
- Võ Nghệ làm sao tới rồi hả?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Võ Nghệ ở bên ngoài phòng học, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ, Võ lão gia tử cũng tới?
Phải biết rằng, Võ Nghệ là phải chiếu cố gia gia của nàng, cho nên, mới không muốn đi vào thành thị này đọc sách. Hiện tại Võ Nghệ đã đến, như vậy, Võ lão gia tử nói không chừng cũng tới.
Ở Trần Thanh Đế xem ra, loại khả năng này rất lớn.
- Tiểu muội.
Võ Thuật nhìn thấy Võ Nghệ, trên mặt lập tức đại hỉ, rất nhanh chạy ra khỏi phòng học, đi đến chỗ Võ Nghệ, vẻ mặt mừng rỡ.
- Ách, . . . Đây là cái tình huống gì, là tới tìm Võ Thuật sao?
Trịnh Lục chấn động toàn thân, vẻ mặt tiếc nuối, nhịn không được thở dài:
- Thật sự là một đóa hoa tươi, cắm ở trên bãi phân trâu a.
- Tiểu muội, sao em lại tới đây?
Võ Thuật đi tới bên người Võ Nghệ, liền hỏi:
- Gia gia và em cùng tới? Hay là một mình em tới?
Trước khi Võ Thuật về trường học, Võ Nghệ đã từng nói qua, phải hảo hảo chiếu cố gia gia của nàng.
- Em và gia gia cùng đi, hiện tại gia gia đi tìm Trần gia gia uống rượu rồi.
Võ Nghệ cũng rất cao hứng nói:
- Đại ca, em có khả năng sẽ lưu lại.
- Lưu lại?
Võ Thuật mừng rỡ trong lòng, nói ra:
- Lưu lại rất tốt, như vậy anh có thể chiếu cố em cùng gia gia rồi.
- Tiểu muội? Đại ca? Oa kháo. . . một mỹ nữ như vậy, dĩ nhiên là em gái của Võ Thuật? Cái này. . . Điều này sao có thể?
Chu Trướng trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
- Có gì quá không được hay sao? Không nghe thấy người ta gọi đại ca à?
Trịnh Lục đạp Chu Trướng một cước, sau đó rất là tiêu sái đi tới, ra vẻ thân sĩ nói:
- Xin chào, anh tên là Trịnh Lục, là huynh đệ của đại ca em, rất vinh hạnh gặp được em.
- Trịnh Lục ca ca tốt.
Võ Nghệ rất là lễ phép kêu lên, sau đó, rất nhanh đi tới bên người Trần Thanh Đế, chủ động ôm cánh tay của Trần Thanh Đế nói ra:
- Thanh Đế ca ca, anh có nhớ Tiểu Nghệ hay không ?
/878
|