Chương 6.1: Anh muốn làm gì?
"Nam Cung Tuyệt, anh lại là loại người này sao? Anh còn có nhân tính không? Tôi có chết cũng sẽ không làm những chuyện như vậy, cũng sẽ không thỏa mãn thú vui độc ác của các người!" Phong Thiển Tịch thút thít gào thét lớn hơn, giờ này khắc này, chỉ cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ…
"Nhân tính? Đối đãi với cô cần có điều này sao?" Lấy đạo của người trả lại cho người, so với những chuyện mà mẹ của đã cô làm, chẳng qua anh bây giờ chỉ làm một chút chuyện vụn vặt mà thôi.
"Anh là đồ ác quỷ!" Bị nữ hầu xé rách hết quần áo, nửa người trên lành lạnh, trừ bỏ nội y ra, trang phục bên ngoài đã cơ hồ bị tuột sạch.
"A… Thiển Tịch, cô hẳn là nên thành thật một chút, lộ ra bản tính của cô đi. Như vậy, có lẽ tôi có thể để bọn chúng đối xử với cô ôn nhu hơn chút xíu."
Bản tính? Phong Thiển Tịch tự giễu cười một tiếng, anh cho rằng bản tính của cô phải như thế nào nữa?
Cho nên liền phải thừa nhận bị anh vũ nhục, bị anh chà đạp, tra tấn sao?
"Được, được. Anh để bọn họ thả tôi ra. Tôi tự mình tới, tôi biểu diễn cho anh xem." Nét mặt của cô trở nên lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng giống như là không có linh hồn.
Nam Cung Tuyệt trưng lên nụ cười hài lòng: "Sớm nên thế này mới phải!"
Xé mở cái vỏ bọc thanh thuần đáng thương này ra, anh ngược lại muốn xem xem người phụ nữ này thực chất bên trong có bao nhiêu nát, ánh mắt ra hiệu cho những nữ hầu nắm lấy cô buông ra.
Phong Thiển Tịch chật vật đứng trước sô pha, mà lúc này, người đàn ông mặc áo đen đứng cạnh sô pha đã cởi hết y phục chỉ còn lại một cái quần đùi trên người.
"Nam Cung Tuyệt, tôi nói cho anh biết dù có chết tôi cũng sẽ không làm như ý anh muốn!" Cô cười khẽ một tiếng, mạnh mẽ xoay người, hai tay đẩy hai người cản trở ở phía sau ra, trực tiếp chạy đi.
Nam Cung Tuyệt bất ngờ đứng lên: "Phong Thiển Tịch, cô muốn làm gì?"
Bước chân của cô không ngừng lại mà điên cuồng lao tới. ‘Bốp!’ chỉ nghe một âm thanh vang vọng.
Không chút do dự, đầu của cô gắt gao đâm vào cây cột, máu tươi hoà nước mắt cùng một chỗ chảy xuống. Thân thể của cô lúc này như mất đi khung xương, liền ngã xuống đất.
Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, Nam Cung Tuyệt đứng cạnh ghế sô pha, lạnh lùng nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất kia, đầu của cô đang không ngừng chảy máu, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
Vậy mà cô muốn chết thật sao?
Bao nhiêu kiên quyết, bao nhiêu cố gắng? Ngay cả chết cũng không sợ, chỉ vì không muốn bị người khác đụng vào sao? Phong Thiển Tịch, cô là loại người nào?
"Chủ, chủ nhân, hiện tại, làm như thế nào?" Người áo đen đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Mắt lam nháy mắt trở nên băng lãnh, mang theo vô số lệ khí cùng tàn bạo: "Mặc quần áo vào, sự tình hôm nay, toàn bộ giữ kín, ai cũng không được phép nhắc đến!"
"Dạ, dạ!"
Nam Cung Tuyệt nhanh chân đi đến bên cạnh cây cột, cởi áo khoác của mình đắp lên người Phong Thiển Tịch, nhìn cô đang nhắm chặt hai mắt, cái người phụ nữ đáng chết này…!
Ôm cô ngang lên: "Lập tức gọi bác sĩ tới!"
Nhóm nữ hầu đối với chuyện này có chút trở tay không kịp, nhiều người đứng ngây ngốc ngay tại chỗ.
"Nhanh!" Anh lớn tiếng quát to, ôm Phong Thiển Tịch đi lên lầu, cô gái này, là tôi nhìn lầm cô sao? Có lẽ cô không có bết bát đến như vậy?
Phòng ngủ yên ắng, không khí nơi này lạnh đến mức muốn đóng băng, các bác sĩ đứng một loạt, cả đám đều nghiêm cẩn cúi đầu.
"Cô ấy thế nào?"
"Phu nhân không có gì đáng ngại, may mắn không có đụng vào điểm yếu, nghỉ ngơi thật tốt, ăn thêm một chút đồ bổ liền không sao!"
/2030
|