Chương 5.2: Tàn nhẫn tuyệt tình
Trên mặt Phong Thiển Tịch biểu cảm ngốc đến dại ra, chỉ cảm thấy thần kinh cơ bắp đều vì câu nói này của anh nháy mắt trở nên cứng ngắc: "Nam Cung Tuyệt, anh biết anh đang nói cái gì sao?"
"Đừng làm bộ làm tịch với tôi, lôi hết bản lĩnh trên giường của cô ra đây!" Anh lạnh lùng nói, trong mắt mang theo khinh thường, khóe miệng mang theo trào phúng.
"Anh đừng quá đáng, anh lại muốn tôi dùng thân thể đi lấy lòng hắn ta? Tôi gả cho anh làm vợ của anh, anh coi tôi là cái gì?"
"Nô lệ." Anh thình lình phun ra cái chữ này, anh quay đầu nhìn về phía người áo đen trước cửa: "Tới đây!! "
Người áo đen có chút khiếp đảm nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới khúm núm từ cổng đi đến cạnh ghế sô pha: "Chủ nhân."
"Nam Cung Tuyệt anh điên rồi? Anh muốn thế nào?! "
"Hừ… Phong Thiển Tịch, cô muốn lên phòng trên lầu? Hay là muốn ở phòng khách đây?" Nam Cung Tuyệt hỏi.
"Làm sao anh có thể nói ra những lời này? Làm sao anh có thể làm ra loại chuyện như thế này!" Đến bây giờ Phong Thiển Tịch vẫn không tin, nhưng Nam Cung Tuyệt kiên quyết nói ra như vậy, khiến cô càng ngày càng tin tưởng những gì tên đàn ông này nói đều là thật.
"Xem ra là muốn ở phòng khách biểu diễn, cởi quần áo đi!" Tuyệt tình nói, trong lời của anh mang theo cường thế cùng uy nghiêm.
Cái tên đàn ông đáng ghét này! Phong Thiển Tịch bước xa vọt tới trước mặt Nam Cung Tuyệt, phẫn nộ nắm chặt quần áo trên người anh: "Nam Cung Tuyệt! Anh không được khinh người quá đáng!"
Cô điên cuồng đẩy thân thể Nam Cung Tuyệt, máu toàn thân giống như là vọt lên tới đầu, giờ phút này, cô hận không thể lôi kéo anh cùng nhau xuống địa ngục!
"Kéo cô ta ra, đè xuống đất, lột quần áo của cô ta ra!" Nam Cung Tuyệt ra lệnh cho những nữ hầu xung quanh.
"Dạ."
Chỉ thấy mấy nữ hầu lập tức đi chơi chỗ Thiển Tịch…
"Nam Cung Tuyệt, anh không thể như thế này! Không thể!" Dường như là cô đã sử dụng toàn bộ sức mạnh để lay động thân thể của anh.
Lúc này, một đồ vật từ trong túi Nam Cung Tuyệt rơi ra, mặt dây chuyền bằng đá quý lóe lên, mang theo một sợi dây xích bằng bạc thật dài, dây chuyền rơi ở trên ghế sa lon.
Trong thoáng chốc, Thiển Tịch giống như thấy có đồ vật gì rơi xuống, mắt phượng chậm rãi nhìn trên ghế sô pha, còn không nhìn thấy đồ vật rơi ra…
"A…" Phía sau mấy cô nữ hầu bỗng nhiên kéo cô về sau một cái, giữ lại thật chặt.
"Phu nhân, đắc tội!" Mấy nữ hầu trói chặt tay chân của cô lại, không để cho cô có thể động đậy, một nữ hầu khác bắt đầu cởi từng nút áo của cô.
"Không thể cởi, dừng tay, các cô dừng tay lại!" Thiển Tịch gào thét thật lớn, trong đầu chỉ là một mảnh hỗn độn. Thân thể bị những nữ hầu kia nắm lấy đau đớn, chỉ thấy áo đang từng chút từng chút bị mở ra, làn da của cô chậm rãi bại lộ trước mắt mọi người.
Nam Cung Tuyệt lãnh khốc ngồi ở trên ghế sô pha, giống như đang quan sát một trò chơi, khóe miệng từ đầu đến cuối là sự hài hước, nhìn xem cô chậm rãi lộ ra da thịt mê người, mắt lam cong lên, nhìn về phía tên thuộc hạ áo đen đứng cạnh ghế sô pha: "Đến lượt cậu! Cởi quần áo!"
"Chủ, chủ nhân… thuộc hạ, không, không dám."
"Phải làm, hầu hạ tốt phu nhân." Anh lạnh lùng nói.
Phong Thiển Tịch liều mạng giãy dụa, mắt thấy quần áo đã bị rộng mở, ren áo ngực, còn có đồi núi trắng tuyết, trên người cô còn lưu lại vết tích vui thích của đêm qua.
Đây chính là người chồng mới cưới của cô sao? Lại muốn cô ở trước mặt mọi người cùng người đàn ông khác làm loại chuyện đó? Trái tim như bị một mũi kiếm xuyên qua, yết hầu cũng chua xót đến đau đớn, nước mắt tràn mi mà ra.
"Nam Cung Tuyệt!" Cô gào thét điên cuồng.
"Hừ…" Lại đổi lấy một tiếng vô tình hừ lạnh của anh: "Thu lại giọt nước mắt giả tạo của cô đi, biểu hiện cho tốt một chút!"
/2030
|