Sở Vân Khinh kiềm lại, nhìn Tiêu Lăng thoát cái đã ra khỏi xe.
"Tam ca!"
Tiêu Triệt một thân hắc bào, hình như là đang muốn xuất cung, lúc này thấy Tiêu Lăng bước ra từ trong xe ngựa, không biết tại sao hắn lại nhìn xe ngựa kia một cái, "Người nào ở bên trong?"
Tiêu Lăng có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Triệt, "Tam ca quả nhiên là tuệ nhãn."
Tiêu Lăng nói xong liền vén rèm xe ngựa lên, "Vân Khinh, ngươi xuống đi, ta giới thiệu với ngươi một chút."
Hai chứ Vân Khinh rơi vào trong lòng của Tiêu Triệt, ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn một thân hồng y bước từ trên xe ngựa xuống.
Sở Vân Khinh nhìn thấy Tiêu Triệt, hơi thu lại mắt phượng, "Bái kiến Duệ vương."
Tiêu Triệt nhìn bộ dáng cúi đầu mím môi của Sở Vân Khinh, hắn nhìn dáng vẻ của Sở Vân Khinh, nửa ngày cũng không nói một câu.
Ánh mắt Tiêu Lăng qua lại giữa hai người, môi hắn nhếch lên, "Các ngươi--biết?"
Tiêu Triệt liếc nhìn Tiêu Lăng, "Tại sao các ngươi lại ở chung một chỗ?"
Trong giọng điệu này còn mang theo một chút sát khí, thoáng cái làm cho Tiêu Lăng cảm thấy căng thẳng, hắn nhìn hai người một chút, "Vân Khinh đánh đàn rất hay, ta thỉnh nàng vào cung đàn một khúc cho mẫu phi nghe."
Tiêu Triệt nghe vậy sát khí trong hơi thở đã tan đi một phần, lại nghe được hai chữ mẫu phi trong miệng Tiêu Lăng, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, Tiêu Lăng giống như ý thức được mình nói sai, lúc này liền ha ha cười một tiếng, "Gần đây Tam ca thường xuyên tiến cung, hôm nay sao lại không cưỡi ngựa?"
Tiêu Triệt lắc đầu một cái, "Lúc đến đi cùng đại ca, hôm nay hắn muốn đến chỗ Quý phi, nên ta đi trước."
Ánh mắt Tiêu Lăng tối lại, hắn xoa xoa hai tay,hình như muốn tránh đề tài này, "Ừa, vậy Tam ca, không bằng chúng ta nên núi dạo một chút? Nghe nói mới có mấy bảo bối tới."
Chân mày Tiêu Lăng khẽ động, hình như cảm thấy không tệ.
Tiêu Lăng thấy vậy vui vẻ ra mặt, sau đó chợt nhớ đến Sở Vân Khinh ở phía sau, chân mày hắn khẽ động, "Nếu vậy, không bằng chúng ta đưa Vân Khinh hồi phủ trước--."
"Nàng đi cùng chúng ta đi!"
Tieu Lăng chưa nói xong, Tiêu Triệt đã lên tiếng cắt ngang, Tiêu Lăng hơi kinh ngac, nhìn Sở Vân Khinh vỗ tay một cái, "Tuyệt, vậy chúng ta đi."
Lúc lần nữa ngồi lên xe ngựa, trong lòng Sở Vân Khinh có chút loạn, núi kia ở đâu nàng không biết, những bảo bối kia là gì nàng cũng không biết, nàng ngồi yên lặng, cảm thấy có chút mùi vị cô độc.
Từ lúc lên xe Tiêu Triệt liền nhắm mắt dưỡng thần, mà Tiêu Lăng cố kỵ quen biết của Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt, nên cũng không tiện nói gì thêm, không biết đi bao lâu, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy xe ngựa đã đi ra khỏi cửa thành, sau đó giống như là lên núi, nàng lén nhìn qua cửa sổ xe, quả nhiên là thế.
Phong cảnh trong núi đẹp nhất là vào mùa xuân, không khí trong lành khiến lòng người không nhịn được cảnh thấy thư thái.
Trong chốc lát, xe ngựa liền dừng lại.
Hy xuân viên (vườn mặt trời mùa xuân).
Sở Vân Khinh xuống xe, nàng quan sát mọi thứ ở nơi này, hình như giống với Lạc Nhạn Phong ở phía bắc mà nàng đã từng đi qua, chỉ là địa thế bằng phẳng hơn.
Vào vườn, nơi này còn lớn hơn so với tưởng tượng của Sở Vân Khinh, hạ nhân không nghĩ đến hai vị chủ nhân không báo trước mà đồng thời tới, nhất thời cảm thấy bối rối.
Tiêu Lăng cười híp mắt không có nửa phần kiêu ngạo, "Đừng hoảng, đừng hoảng, ta nghe nói có mấy bảo bối mới tới, mau dẫn ra ngoài cho chúng ta xem một chút."
Quản sự phụ trách vội vàng phân phó hạ nhân, lại dẫn mọi người qua một hành lang gấp khúc, đi tới một nơi vô cùng rộng lớn.
Sở Vân Khinh thấy hạ nhân dắt vài con ngựa cao to đến, liền hiểu bảo bối trong miệng Tiêu Lăng là cái gì, vừa rồi Tiêu Lăng có nói cho nàng biết, thì ra chỗ này là gia sản của Tiêu Lăng, không phải vì tiền, chỉ là nơi hắn rảnh rỗi thì đến cưỡi ngựa.
Sở Vân Khinh nhìn ra xa, núi rừng phủ kín một màu xanh, đồi cũng bị cái này che phủ, nhìn như mặt trời nhỏ bé trong vườn mùa xuân, quả là đại thủ bút!
"Hai vị gia, đây lả bảo mã mua từ Tây Lương, chưa được huấn phục (huấn luyện + thuần phục)."
Tiêu Lăng vỗ tay, "Vừa đúng, vừa đúng, nếu bị các ngươi thuần phục thì còn gì là thú vị?"
Tiêu Lăng nói xong xoay người nhìn Sở Vân Khinh, "Có biết cưỡi ngựa không?"
Sở Vân Khinh vừa định gật đầu, bên này Tiêu Triệt đã lên tiếng, "Con này đi, thay yên ngựa mềm rồi giao cho vị tiểu thư này."
Tiêu Lăng nhất thời sửng sốt, hắn quay đầu nhìn không tránh khỏi kinh ngạc, con ngựa kia cao lớn, lúc này bị người dắt còn cực kỳ không..., vừa nhìn đã biết không phải dễ thuần phục, vậy mà lại đưa cho một vị tiểu cô nương, thật sự là --.
"Đa tạ Duệ vương."
Lần này Tiêu Lăng không phản đối, một người muốn đánh một người nguyện chịu, chỉ là, ngay cả một cô nương cũng chọn ngựa khó thuần phục như vậy,vậy hắn phải chọn con nào đây?
"Ta cưỡi con này."
Tiêu Triệt cũng nhanh chóng tìm được mục tiêu, đó là một con ngựa toàn thân nâu đỏ, cũng không phải ngựa cao lớn nhất, chỉ là nó rất yên tĩnh.
Tiêu Lăng cũng tìm được một con ngựa không được thuần tốt, chỉ trong chốc lát, yên ngựa đã được thay xong, ba người nên ngựa, đối mặt với một mảnh nông trường rộng lớn, Tiêu Lăng lên tiếng, "Trước kia vì muốn thoải mái nên mọi người đều chạy ở phía đường tương đối bằng phẳng bên trái, hôm nay là ngày tốt để mở một cuộc tranh tài, gần đây có một cái dốc ở giữa, giao cho Tam ca, Vân Khinh đi bên trái bằng phẳng, ta đi bên phải, xem ba người chúng ta người nào sẽ tới đỉnh núi trước?”
Vừa dứt lời, Tiêu Triệt không hề lo lắng hướng ở giữa mà đi, Tiêu Lăng cho Sở Vân Khinh một cái nhìn giảo hoạt, “Tam ca đi rồi, không bằng ta và ngươi đi cùng nhau?”
Sở Vân Khịnh cười thầm, “Vân Khinh đi trước một bước, Ngũ điện hạ muốn thắng Duệ vương thì phải nhanh lên!”
Tiêu Lăng nhìn Sở Vân Khinh cưỡi ngựa bất đắc dĩ nhún nhún vai, mà Tiêu Triệt, lúc này đã vào rừng núi không thấy bóng người.
Sở Vân Khinh chưa tới, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng tuyệt đối không phải nói chơi, Tiêu Triệt chọn cho nàng con ngựa thoạt nhìn có vẻ khó thuần phục, nhưng căn bản không mất nhiều sức lực.
Nhưng mà đột nhiên thay đổi mấy cái, con ngựa cao to này đã thở hổn hển mặc cho nàng thúc giục, núi rừng không dày, đúng là nơi thích hợp để cho người cưỡi ngựa, núi non trùng điệp dọc hai bên, thu hết màu xanh biếc vào trong mắt, gió núi thổi tới, làm cho nàng rất thích.
Bỗng nhiên - -
Con ngựa Sở Vân Khinh đang cưỡi chợt run lên, vốn là đã thuận theo giờ lại hưng lên, mặc cho Sở Vân Khinh dùng lực muốn thuần phục nó, cũng không có cách nào làm cho nó an tĩnh được.
Trong lòng Sở Vân Khinh chợt lạnh, có chút kỳ quái!
"Tam ca!"
Tiêu Triệt một thân hắc bào, hình như là đang muốn xuất cung, lúc này thấy Tiêu Lăng bước ra từ trong xe ngựa, không biết tại sao hắn lại nhìn xe ngựa kia một cái, "Người nào ở bên trong?"
Tiêu Lăng có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Triệt, "Tam ca quả nhiên là tuệ nhãn."
Tiêu Lăng nói xong liền vén rèm xe ngựa lên, "Vân Khinh, ngươi xuống đi, ta giới thiệu với ngươi một chút."
Hai chứ Vân Khinh rơi vào trong lòng của Tiêu Triệt, ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn một thân hồng y bước từ trên xe ngựa xuống.
Sở Vân Khinh nhìn thấy Tiêu Triệt, hơi thu lại mắt phượng, "Bái kiến Duệ vương."
Tiêu Triệt nhìn bộ dáng cúi đầu mím môi của Sở Vân Khinh, hắn nhìn dáng vẻ của Sở Vân Khinh, nửa ngày cũng không nói một câu.
Ánh mắt Tiêu Lăng qua lại giữa hai người, môi hắn nhếch lên, "Các ngươi--biết?"
Tiêu Triệt liếc nhìn Tiêu Lăng, "Tại sao các ngươi lại ở chung một chỗ?"
Trong giọng điệu này còn mang theo một chút sát khí, thoáng cái làm cho Tiêu Lăng cảm thấy căng thẳng, hắn nhìn hai người một chút, "Vân Khinh đánh đàn rất hay, ta thỉnh nàng vào cung đàn một khúc cho mẫu phi nghe."
Tiêu Triệt nghe vậy sát khí trong hơi thở đã tan đi một phần, lại nghe được hai chữ mẫu phi trong miệng Tiêu Lăng, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, Tiêu Lăng giống như ý thức được mình nói sai, lúc này liền ha ha cười một tiếng, "Gần đây Tam ca thường xuyên tiến cung, hôm nay sao lại không cưỡi ngựa?"
Tiêu Triệt lắc đầu một cái, "Lúc đến đi cùng đại ca, hôm nay hắn muốn đến chỗ Quý phi, nên ta đi trước."
Ánh mắt Tiêu Lăng tối lại, hắn xoa xoa hai tay,hình như muốn tránh đề tài này, "Ừa, vậy Tam ca, không bằng chúng ta nên núi dạo một chút? Nghe nói mới có mấy bảo bối tới."
Chân mày Tiêu Lăng khẽ động, hình như cảm thấy không tệ.
Tiêu Lăng thấy vậy vui vẻ ra mặt, sau đó chợt nhớ đến Sở Vân Khinh ở phía sau, chân mày hắn khẽ động, "Nếu vậy, không bằng chúng ta đưa Vân Khinh hồi phủ trước--."
"Nàng đi cùng chúng ta đi!"
Tieu Lăng chưa nói xong, Tiêu Triệt đã lên tiếng cắt ngang, Tiêu Lăng hơi kinh ngac, nhìn Sở Vân Khinh vỗ tay một cái, "Tuyệt, vậy chúng ta đi."
Lúc lần nữa ngồi lên xe ngựa, trong lòng Sở Vân Khinh có chút loạn, núi kia ở đâu nàng không biết, những bảo bối kia là gì nàng cũng không biết, nàng ngồi yên lặng, cảm thấy có chút mùi vị cô độc.
Từ lúc lên xe Tiêu Triệt liền nhắm mắt dưỡng thần, mà Tiêu Lăng cố kỵ quen biết của Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt, nên cũng không tiện nói gì thêm, không biết đi bao lâu, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy xe ngựa đã đi ra khỏi cửa thành, sau đó giống như là lên núi, nàng lén nhìn qua cửa sổ xe, quả nhiên là thế.
Phong cảnh trong núi đẹp nhất là vào mùa xuân, không khí trong lành khiến lòng người không nhịn được cảnh thấy thư thái.
Trong chốc lát, xe ngựa liền dừng lại.
Hy xuân viên (vườn mặt trời mùa xuân).
Sở Vân Khinh xuống xe, nàng quan sát mọi thứ ở nơi này, hình như giống với Lạc Nhạn Phong ở phía bắc mà nàng đã từng đi qua, chỉ là địa thế bằng phẳng hơn.
Vào vườn, nơi này còn lớn hơn so với tưởng tượng của Sở Vân Khinh, hạ nhân không nghĩ đến hai vị chủ nhân không báo trước mà đồng thời tới, nhất thời cảm thấy bối rối.
Tiêu Lăng cười híp mắt không có nửa phần kiêu ngạo, "Đừng hoảng, đừng hoảng, ta nghe nói có mấy bảo bối mới tới, mau dẫn ra ngoài cho chúng ta xem một chút."
Quản sự phụ trách vội vàng phân phó hạ nhân, lại dẫn mọi người qua một hành lang gấp khúc, đi tới một nơi vô cùng rộng lớn.
Sở Vân Khinh thấy hạ nhân dắt vài con ngựa cao to đến, liền hiểu bảo bối trong miệng Tiêu Lăng là cái gì, vừa rồi Tiêu Lăng có nói cho nàng biết, thì ra chỗ này là gia sản của Tiêu Lăng, không phải vì tiền, chỉ là nơi hắn rảnh rỗi thì đến cưỡi ngựa.
Sở Vân Khinh nhìn ra xa, núi rừng phủ kín một màu xanh, đồi cũng bị cái này che phủ, nhìn như mặt trời nhỏ bé trong vườn mùa xuân, quả là đại thủ bút!
"Hai vị gia, đây lả bảo mã mua từ Tây Lương, chưa được huấn phục (huấn luyện + thuần phục)."
Tiêu Lăng vỗ tay, "Vừa đúng, vừa đúng, nếu bị các ngươi thuần phục thì còn gì là thú vị?"
Tiêu Lăng nói xong xoay người nhìn Sở Vân Khinh, "Có biết cưỡi ngựa không?"
Sở Vân Khinh vừa định gật đầu, bên này Tiêu Triệt đã lên tiếng, "Con này đi, thay yên ngựa mềm rồi giao cho vị tiểu thư này."
Tiêu Lăng nhất thời sửng sốt, hắn quay đầu nhìn không tránh khỏi kinh ngạc, con ngựa kia cao lớn, lúc này bị người dắt còn cực kỳ không..., vừa nhìn đã biết không phải dễ thuần phục, vậy mà lại đưa cho một vị tiểu cô nương, thật sự là --.
"Đa tạ Duệ vương."
Lần này Tiêu Lăng không phản đối, một người muốn đánh một người nguyện chịu, chỉ là, ngay cả một cô nương cũng chọn ngựa khó thuần phục như vậy,vậy hắn phải chọn con nào đây?
"Ta cưỡi con này."
Tiêu Triệt cũng nhanh chóng tìm được mục tiêu, đó là một con ngựa toàn thân nâu đỏ, cũng không phải ngựa cao lớn nhất, chỉ là nó rất yên tĩnh.
Tiêu Lăng cũng tìm được một con ngựa không được thuần tốt, chỉ trong chốc lát, yên ngựa đã được thay xong, ba người nên ngựa, đối mặt với một mảnh nông trường rộng lớn, Tiêu Lăng lên tiếng, "Trước kia vì muốn thoải mái nên mọi người đều chạy ở phía đường tương đối bằng phẳng bên trái, hôm nay là ngày tốt để mở một cuộc tranh tài, gần đây có một cái dốc ở giữa, giao cho Tam ca, Vân Khinh đi bên trái bằng phẳng, ta đi bên phải, xem ba người chúng ta người nào sẽ tới đỉnh núi trước?”
Vừa dứt lời, Tiêu Triệt không hề lo lắng hướng ở giữa mà đi, Tiêu Lăng cho Sở Vân Khinh một cái nhìn giảo hoạt, “Tam ca đi rồi, không bằng ta và ngươi đi cùng nhau?”
Sở Vân Khịnh cười thầm, “Vân Khinh đi trước một bước, Ngũ điện hạ muốn thắng Duệ vương thì phải nhanh lên!”
Tiêu Lăng nhìn Sở Vân Khinh cưỡi ngựa bất đắc dĩ nhún nhún vai, mà Tiêu Triệt, lúc này đã vào rừng núi không thấy bóng người.
Sở Vân Khinh chưa tới, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng tuyệt đối không phải nói chơi, Tiêu Triệt chọn cho nàng con ngựa thoạt nhìn có vẻ khó thuần phục, nhưng căn bản không mất nhiều sức lực.
Nhưng mà đột nhiên thay đổi mấy cái, con ngựa cao to này đã thở hổn hển mặc cho nàng thúc giục, núi rừng không dày, đúng là nơi thích hợp để cho người cưỡi ngựa, núi non trùng điệp dọc hai bên, thu hết màu xanh biếc vào trong mắt, gió núi thổi tới, làm cho nàng rất thích.
Bỗng nhiên - -
Con ngựa Sở Vân Khinh đang cưỡi chợt run lên, vốn là đã thuận theo giờ lại hưng lên, mặc cho Sở Vân Khinh dùng lực muốn thuần phục nó, cũng không có cách nào làm cho nó an tĩnh được.
Trong lòng Sở Vân Khinh chợt lạnh, có chút kỳ quái!
/124
|