Dựa vào kinh nghiệm nghề y nhiều năm, nàng biết nhiều phương pháp làm cho con ngựa nỏng nảy bất an, chỉ là con ngựa này vì sao lại bị như vậy?
Nơi này là tài sản riêng của Tiêu lăng, ai có thể không để chủ nhân vào mắt mà ra tay?
Trừ phi, là tính toán từ trước!
Nghĩ vậy Sở Vân Khinh không tránh khỏi bắt đầu cảnh giác, mặc dù ngựa chạy như điên không ngừng, chỉ cần biết một chút công phu đều sẽ không dễ dàng chết, nhưng mà còn có phía sau, tại sao mọi thứ lại không giống nhau rồi!
Tiêu Triệt đương nhiên là biết ngựa của Sở Vân Khinh tuy nhìn hung hãn nhưng kỳ thật chỉ là một bình hoa, mà ngựa hắn cưỡi mới thật là liệt mã, ngày tại một khác vào núi kia, con ngựa này đã thể hiện quá mức mãnh liệt, mặc dù là hắn, cũng phải vòng vo mấy vòng mới khống chế được.
Giữa núi tương đối dốc, ngựa của hắn không có cách nào đi nhanh, mà con ngựa càng ngày càng nóng nảy, huyên náo làm hắn không thể không sử dụng chút sức lực, nhưng ngoài dự kiến của hắn con ngựa không có một chút yên lặng nào.
Ánh mắt hắn phát lạnh, đại khái đã biết tình cảnh của mình.
“Tử Hàn!” Hắn nắm chặt dây cương, thấp giọng quát.
Một hắc y nhân lặng yên không phát ra hơi thở xuất hiện ở phía sau hắn, hắn dường như không có nửa điểm tức giận, chỉ cầm kiếm ở trong tay, cảm giác có người tập kích.
“Đi tiếp ứng Ngũ điện hạ, bây giờ chắc là phiền toái rồi!”
Hiếm thấy Tử Hàn nhíu mày, nhưng căn bản Tiêu Triệt không cho hắn có cơ hội chần chừ, “Che chở Ngũ điện hạ, trái lệnh hậu quả ngươi tự biết!”
Vừa dứt lời, Tiêu Triệt quay liệt mã vẫn không an phận như cũ đi về phía bên trái, ánh mắt Tử Hàn hơi trầm xuống, bóng dáng vừa động đã biến mất ngay tại chỗ.
Tiêu Triệt dường như cùng chạy với thời gian, mã tiên (roi ngựa) một cái vô tình một cái không thương tiếc rơi vào trên lưng ngựa, trên lưng ngựa nâu đỏ dần xuất hiện vết máu, tựa hồ cảm thấy rất đau đớn làm cho con ngựa trấn tĩnh lại, trong thời gian ngắn lại bị Tiêu Triệt thuần phục.
Gió núi chợt nổi lên, khí thế giống như dời núi lấp bể áp vào mặt Tiêu Triệt.
Hai mắt Tiêu Triệt nheo lại, Quỳnh_ỉn – DDLQD núi rừng yên tĩnh trong phúc chốc liền nổi lên sát khí, như là một mũi tên sắc nhọn, cỏ cây bụi rậm đánh úp về phía Tiêu Triệt đang ngồi trên lưng ngựa.
Khóe miệng Tiêu Triệt nhếch lên, giống như không phải hắn sắp sửa đối mặt với một trận ác chiến, ánh mắt của hắn khẽ động, vội vàng tìn kiếm thứ gì đó, nhưng mà cái gì hắn cũng không thấy!
Sở Vân Khinh!
Nàng không có khả năng xuống núi, chỉ có thể đi lên núi, tốc độ của hắn cực nhanh đuổi xa như vây, tại sao lại không thấy nửa điểm bóng dáng của nàng?
Hai tay Tiêu Triệt dần nắm chặt, sát khí trong mắt cũng càng ngày càng nặng!
Đột nhiên, một tiếng xé gió làm cho hai mắt của hắn buộc chặt
Phía đông bắc!
Sở Vân Khinh nhíu mày nhìn mũi tên từ bốn phương tám hướng bay tới, thì ra chỗ này đã sớm gắn đầy cơ quan, dường như con ngựa điên này muốn mang nào xông vào, hiện tại mỗi bước đi đều cảm thấy khó khăn.
Lụa trắng trong tay nàng đã bị mũi tên xé rách, lúc lại một vòng vũ nữa tiễn đánh úp, nàng vỗ lưng ngựa nhảy lên, nhưng mà bay lên giữa không trung nàng còn chưa kịp xoay người, lại một vòng vũ tiễn nữa đánh úp tới, không thể tránh được, nàng đành phải tạm thời thay đổi chiêu thức, lụa trắng vung lên, đạp tên mượn lực, bay thẳng về phía bắc.
Vốn tưởng rằng một chiêu này có thể tránh thoát, ngay tại lúc nàng tưởng rằng mình đã an toàn, dưới chân bỗng nhiên trống rỗng, nhìn cỏ cây xanh tốt kia, đúng là vách núi!
Ánh mắt Sở Vân Khinh hoảng hốt, thân thể nàng nhanh chóng trượt xuống, nhưng ngay tại thời khắc lúc nàng nhắm hai mắt lại, cổ tay chợt bị nắm chặt, một cỗ lúc mạnh mẽ kéo nàng lên, toàn bộ thân thể nàng đứng vững trên mặt đất.
Lúc nàng mở mắt nhìn, nghênh đón nàng là cánh tay mạnh mẽ của Tiêu Triệt!
“Sợ sao?!”
Giọng nói của Tiêu Triệt vang lên ở tai nàng, bàn tay to của hắn nắm eo nàng, trên tay kia một thanh nhuyễn kiếm, mấy mũi tên trước mặt đều bị hắn chặt đứt, rơi xuống dưới chân hai người bọn họ.
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, nhân tiện xuất ra lụa trắng trong tay, cùng Tiêu Triệt tấn công, “Vương gia sợ sao?”
Đánh xong một vòng vũ tiễn, Sở Vân Khinh nghe được âm thanh chuyển động cơ quan trong bụi cỏ.
Tiêu Triệt ôm lấy Sở Vân Khinh, hai người lướt qua cơ quan, bay thẳng lên lưng liệt mã, “Có ngươi đi cùng, dĩ nhiên không sợ.”
Tiêu Triệt quay đầu ngựa lại, không xuống núi ngược lại hướng đỉnh núi mà đi, đôi mắt Sở Vân Khinh nhìu lại, “Có người đến!”
Ngữ khí của Tiêu Triệt lãnh ngưng, “Rất nhiều!”
Sở Vân Khinh không nói lời nào, trong lòng nàng có nhiều nghi vấn, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm để hỏi vấn đề này, nàng tỉ mỉ quan sát chung quanh, có nhiều bóng dáng di động trong đó, hai tay Sở Vân Khinh nắm chặt.
“Phía tay có năm người.”
“Phía đông có mười người.”
“Phía nam cũng có mười người!”
Sở Vân Khinh liên tục báo ra mấy con số, khóe miệng Tiêu Triệt nhếch lên, “Cực kỳ chuẩn.”
Ba mặt đều có người bao vây, chỉ có một đường cho bọn hắn đi, mà một đường kia là đường dẫn lên đỉnh núi, “Đỉnh núi có cái gì?”
Tiêu Triệt lại vung roi lên một cái, thanh âm dày đặc làm cho Sở Vân Khinh khẽ run lên, “Vách núi đen!”
Nơi này là tài sản riêng của Tiêu lăng, ai có thể không để chủ nhân vào mắt mà ra tay?
Trừ phi, là tính toán từ trước!
Nghĩ vậy Sở Vân Khinh không tránh khỏi bắt đầu cảnh giác, mặc dù ngựa chạy như điên không ngừng, chỉ cần biết một chút công phu đều sẽ không dễ dàng chết, nhưng mà còn có phía sau, tại sao mọi thứ lại không giống nhau rồi!
Tiêu Triệt đương nhiên là biết ngựa của Sở Vân Khinh tuy nhìn hung hãn nhưng kỳ thật chỉ là một bình hoa, mà ngựa hắn cưỡi mới thật là liệt mã, ngày tại một khác vào núi kia, con ngựa này đã thể hiện quá mức mãnh liệt, mặc dù là hắn, cũng phải vòng vo mấy vòng mới khống chế được.
Giữa núi tương đối dốc, ngựa của hắn không có cách nào đi nhanh, mà con ngựa càng ngày càng nóng nảy, huyên náo làm hắn không thể không sử dụng chút sức lực, nhưng ngoài dự kiến của hắn con ngựa không có một chút yên lặng nào.
Ánh mắt hắn phát lạnh, đại khái đã biết tình cảnh của mình.
“Tử Hàn!” Hắn nắm chặt dây cương, thấp giọng quát.
Một hắc y nhân lặng yên không phát ra hơi thở xuất hiện ở phía sau hắn, hắn dường như không có nửa điểm tức giận, chỉ cầm kiếm ở trong tay, cảm giác có người tập kích.
“Đi tiếp ứng Ngũ điện hạ, bây giờ chắc là phiền toái rồi!”
Hiếm thấy Tử Hàn nhíu mày, nhưng căn bản Tiêu Triệt không cho hắn có cơ hội chần chừ, “Che chở Ngũ điện hạ, trái lệnh hậu quả ngươi tự biết!”
Vừa dứt lời, Tiêu Triệt quay liệt mã vẫn không an phận như cũ đi về phía bên trái, ánh mắt Tử Hàn hơi trầm xuống, bóng dáng vừa động đã biến mất ngay tại chỗ.
Tiêu Triệt dường như cùng chạy với thời gian, mã tiên (roi ngựa) một cái vô tình một cái không thương tiếc rơi vào trên lưng ngựa, trên lưng ngựa nâu đỏ dần xuất hiện vết máu, tựa hồ cảm thấy rất đau đớn làm cho con ngựa trấn tĩnh lại, trong thời gian ngắn lại bị Tiêu Triệt thuần phục.
Gió núi chợt nổi lên, khí thế giống như dời núi lấp bể áp vào mặt Tiêu Triệt.
Hai mắt Tiêu Triệt nheo lại, Quỳnh_ỉn – DDLQD núi rừng yên tĩnh trong phúc chốc liền nổi lên sát khí, như là một mũi tên sắc nhọn, cỏ cây bụi rậm đánh úp về phía Tiêu Triệt đang ngồi trên lưng ngựa.
Khóe miệng Tiêu Triệt nhếch lên, giống như không phải hắn sắp sửa đối mặt với một trận ác chiến, ánh mắt của hắn khẽ động, vội vàng tìn kiếm thứ gì đó, nhưng mà cái gì hắn cũng không thấy!
Sở Vân Khinh!
Nàng không có khả năng xuống núi, chỉ có thể đi lên núi, tốc độ của hắn cực nhanh đuổi xa như vây, tại sao lại không thấy nửa điểm bóng dáng của nàng?
Hai tay Tiêu Triệt dần nắm chặt, sát khí trong mắt cũng càng ngày càng nặng!
Đột nhiên, một tiếng xé gió làm cho hai mắt của hắn buộc chặt
Phía đông bắc!
Sở Vân Khinh nhíu mày nhìn mũi tên từ bốn phương tám hướng bay tới, thì ra chỗ này đã sớm gắn đầy cơ quan, dường như con ngựa điên này muốn mang nào xông vào, hiện tại mỗi bước đi đều cảm thấy khó khăn.
Lụa trắng trong tay nàng đã bị mũi tên xé rách, lúc lại một vòng vũ nữa tiễn đánh úp, nàng vỗ lưng ngựa nhảy lên, nhưng mà bay lên giữa không trung nàng còn chưa kịp xoay người, lại một vòng vũ tiễn nữa đánh úp tới, không thể tránh được, nàng đành phải tạm thời thay đổi chiêu thức, lụa trắng vung lên, đạp tên mượn lực, bay thẳng về phía bắc.
Vốn tưởng rằng một chiêu này có thể tránh thoát, ngay tại lúc nàng tưởng rằng mình đã an toàn, dưới chân bỗng nhiên trống rỗng, nhìn cỏ cây xanh tốt kia, đúng là vách núi!
Ánh mắt Sở Vân Khinh hoảng hốt, thân thể nàng nhanh chóng trượt xuống, nhưng ngay tại thời khắc lúc nàng nhắm hai mắt lại, cổ tay chợt bị nắm chặt, một cỗ lúc mạnh mẽ kéo nàng lên, toàn bộ thân thể nàng đứng vững trên mặt đất.
Lúc nàng mở mắt nhìn, nghênh đón nàng là cánh tay mạnh mẽ của Tiêu Triệt!
“Sợ sao?!”
Giọng nói của Tiêu Triệt vang lên ở tai nàng, bàn tay to của hắn nắm eo nàng, trên tay kia một thanh nhuyễn kiếm, mấy mũi tên trước mặt đều bị hắn chặt đứt, rơi xuống dưới chân hai người bọn họ.
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, nhân tiện xuất ra lụa trắng trong tay, cùng Tiêu Triệt tấn công, “Vương gia sợ sao?”
Đánh xong một vòng vũ tiễn, Sở Vân Khinh nghe được âm thanh chuyển động cơ quan trong bụi cỏ.
Tiêu Triệt ôm lấy Sở Vân Khinh, hai người lướt qua cơ quan, bay thẳng lên lưng liệt mã, “Có ngươi đi cùng, dĩ nhiên không sợ.”
Tiêu Triệt quay đầu ngựa lại, không xuống núi ngược lại hướng đỉnh núi mà đi, đôi mắt Sở Vân Khinh nhìu lại, “Có người đến!”
Ngữ khí của Tiêu Triệt lãnh ngưng, “Rất nhiều!”
Sở Vân Khinh không nói lời nào, trong lòng nàng có nhiều nghi vấn, nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm để hỏi vấn đề này, nàng tỉ mỉ quan sát chung quanh, có nhiều bóng dáng di động trong đó, hai tay Sở Vân Khinh nắm chặt.
“Phía tay có năm người.”
“Phía đông có mười người.”
“Phía nam cũng có mười người!”
Sở Vân Khinh liên tục báo ra mấy con số, khóe miệng Tiêu Triệt nhếch lên, “Cực kỳ chuẩn.”
Ba mặt đều có người bao vây, chỉ có một đường cho bọn hắn đi, mà một đường kia là đường dẫn lên đỉnh núi, “Đỉnh núi có cái gì?”
Tiêu Triệt lại vung roi lên một cái, thanh âm dày đặc làm cho Sở Vân Khinh khẽ run lên, “Vách núi đen!”
/124
|