Cung Khuyết

Chương 113 - Chương 108

/152


Chẳng biết từ lúc nào thì A Nam đi đến từ phía sau: Các ngươi đang tìm cái gì? Giọng nói giòn giã của nàng vang lên, dọa mấy người mang ý xấu chúng ta đều sợ đến mức nhảy dựng lên.

Mỗi người chúng ta đều mang tâm tư riêng, lúc A Nam thi lễ với chúng ta thì không ai có phản ứng. Nàng quay về cung Trường Tín mang theo một đoàn cung nhân ở phía sau. Bọn họ đều theo chủ nhân nhất loạt quỳ xuống, dập đầu thi lễ với ta và mẫu hậu.

Lúc này ta mới hồi hồn: Sở Hiền phi đi đâu về, để chúng ta tìm nàng khắp nơi.

Tiễn Bảo Bảo cũng vội vàng nói theo: Sở Hiền phi có biết không, Lâm tu nghi chết rồi! Chúng ta... Chúng ta tới xem một chút... xem mấy loại thuốc của Sở Hiền phi một chút. Hôm nay nàng ta nói chuyện có chút kỳ quái, lại có chút ngập ngừng. Phải biết rằng nàng ta là người nói chuyện vô cùng lưu loát.

A Nam cười yếu ớt một cái: Thiếp đã nghe nói. A Nam đi đến: Sáng sớm thiếp đến Thái y viện, quay lại mới biết chuyện của Lâm tu nghi. Thiếp vốn là còn muốn... Quên đi! Lâm tu nghi vì sao lại chết? Nàng không đổi sắc mặt, có chút không giống với A Nam trước kia. Nàng quá mức bình tĩnh, nhìn qua cũng có chút kỳ quái. Chúng ta nhiều người đứng trước ruộng thuốc của nàng như vậy, chẳng lẽ nàng cũng không cảm thấy có một chút tò mò sao?

Ta chột dạ, càng không dám nói thêm cái gì khác với nàng.

A Nam cũng không nhìn ta lấy một cái, đi thẳng tới trước mặt mẫu hậu. Nàng chỉnh vạt áo hành lễ với mẫu hậu: Thiếp đến Thái y viện là bởi vì tối hôm qua cung Tử Lưu gọi thiếp qua đó. Đứa bé Mậu Nhi kia không ổn lắm, suốt mấy canh giờ cũng không ăn gì. A Nam không hỏi Lâm tu nghi chết như thế nào.

Nói xong, chính nàng đi tới bên ruộng thuốc, liếc mắt nhìn trong ruộng thuốc: Đây là người nào làm thế? Nàng cười lạnh một tiếng: Trong ruộng thuốc của ta chẳng lẽ lại không có một gốc cỏ đoạn trường? Vẫn mọc cạnh cây kim ngân của ta kìa!

Lúc A Nam nói những lời này, thái độ của nàng rất bình tĩnh, tạm thời giúp chúng ta bình tĩnh lại. Thế nhưng chúng ta lại không có ai ý thức được nàng nói thẳng ra điều nguy hiểm nhất. A Nam thừa nhận trong ruộng thuốc của nàng có cỏ đoạn trường!

A Nam đứng lên, ánh mắt quét qua tất cả những người đứng xem náo nhiệt ở hiện trường.

Lúc ánh mắt của nàng quét qua ta, vẻ giễu cợt kia khiến ta cảm giác không đất dung thân.

Thì ra Lâm tu nghi là bị người khác hạ độc chết! A Nam giống như bây giờ mới biết: Như vậy nghĩa là người giết Lâm tu nghi muốn gài tang vật cho ta! A Nam gật đầu, ánh mắt của nàng đặc biệt dừng lại trên mặt mấy vị phi tần của ta, mấy người bị ánh mắt của nàng quét qua đều cúi đầu xuống.

Chỉ trong một nháy mắt đó, ta đột nhiên ý thức được vị trí hoàng hậu mà trước kia ta luôn luôn do dự thật ra vốn không cần phải tranh cãi, người thích hợp nhất đang ở trước mắt đây rồi. Trước kia A Nam bị ta bỏ qua, vẫn không để cho nàng có cơ hội xuất đầu lộ diện. Một khi cho nàng cơ hội thì khí chất trời sinh của nàng đủ để khiến mọi người đều phải cúi đầu.

Hoàng thượng từng hỏi thiếp vì sao không thích biện bạch cho bản thân. A Nam quay đầu sang phía ta, gật đầu một cái: Hôm nay thiếp nói thật, đó là bởi vì thiếp cảm thấy mấy mánh khóe nhỏ nhặt trong hậu cung này quá ngu ngốc, không đáng để phải biện bạch.

A Nam nhìn ta, thấy thế lòng ta rất rối rắm. Thật ra thì lúc này ta nên nói giúp nàng có phải không? Nhưng không biết tại sao, mỗi lần luôn vừa khéo đúng lúc ta ở vào vị trí không thể giúp nàng. Hôm nay cũng vậy, nếu như ta công khai giúp A Nam...

Ta là hoàng đế, lại luôn không thể làm gì trong hậu cung của mình. Đến lúc A Nam cần ta, ta cũng chỉ có thể bày ra dáng vẻ của người xem. Nhưng ta tin tưởng A Nam, nàng vừa thông minh vừa can đảm. Nàng nói rất đúng, đối với nàng mà nói, trong hậu cung này, nhiều người quá ngu ngốc.

Ta nhìn lại A Nam, dùng ánh mắt lặng lẽ dành cho nàng một nụ cười.

Ánh mắt A Nam dời đi, hướng về phía lão hoạn quan của phủ Tông Nhân đang luôn miệng lải nhải, phục vụ quên mình mà nói: Nhổ cây kim ngân đã khô hết lá, trên cọng hoàn toàn bóng loáng không có lông kia lên đi.

Lão hoạn quan kia nghe được, vội vàng theo lời đi vào trong ruộng thuốc nhổ gốc cây kia lên, cung kính giao vào tay A Nam.

A Nam dùng bàn tay áng chừng gốc cây thảo dược kia, vẻ mặt kỳ quái nhìn Phùng Yên Nhi một chút, rồi lại nhìn Tiễn Bảo Bảo. Nàng nhìn đến mức cả hai người kia đều nổi da ga, rụt người về phía sau.

A Qua. A Nam gọi.

A Qua đang ở sau lưng nàng lập tức tiến lên.

Nói một chút xem tại sao cái cây này vốn không phải là trong ruộng thuốc của ta? A Nam nói.

A Qua tiến lên, duỗi cổ liếc trên tay A Nam một cái: Lá cây khô héo, trên cây có vết cắt cũ. Là cây từ nơi khác mới được dời tới đây. A Qua vẫn còn chút giọng nói trẻ con, ở giữa đám người yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Còn gì nữa không? A Nam hỏi tiếp.

A Qua lại hơi nghiêng đầu nhìn cây thảo dược kia: Bùn đất bám trên rễ không phải là đất trong cung Trường Tín. Đất trong ruộng thuốc ở cung Trường Tín của chúng ta là do Hiền phi đào từ trong kênh ngòi, là bùn sông màu đen. Thảo dược này vốn là loại được trồng trong đất vàng, sau khi được bỏ vào ruộng thuốc của chúng ta thậm chí vẫn còn chưa dính nước.

A Nam cười lên, ánh mắt châm biếm quét


/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status