Ta không thể tìm được Lý Dật. Phường Trường Xuân quy tụ hơn trăm sĩ tử, chỉ duy nhất người ta muốn tìm lại không có. Thật ra thì đây cũng là chuyện tất yếu. Vị Lý phu nhân kia không thể sơ suất như vậy, biết rõ A Nam đã tìm được nàng ta còn giữ lại Lý Dật ở bên người.
Ta giữ người ở lại phường Trường Xuân, âm thầm theo dõi nữ nhân kia, dù sao lúc này ta cũng đã nhận định Lý Dật kia chắc chắn là con trai của nữ nhân này, theo miêu tả của Đặng Hương, quan hệ giữa hai mẹ con này cũng không giống bình thường. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phải gặp mặt.
Bây giờ ta hồi tưởng lại, ở kiếp trước, ta tận mắt nhìn thấy Phùng Ký từng nói với Lý Dật: Cuối cùng thiên hạ này là của ngươi. Điều này đủ để nói rõ, Lý Dật rất có khả năng là con trai của Phùng Ký! Nói cách khác, vị Lý phu nhân này vốn là tình nhân của Phùng Ký, là yêu cơ do Phùng Ký đưa đến cho phụ hoàng. Dã tâm của Phùng Ký đối với thiên hạ này không phải là ngày một ngày hai, thậm chí ngay từ lúc phụ hoàng còn tại vị hắn đã bắt đầu tính toán.
Phụ hoàng đưa Lý Dật đến kỹ viện, đưa Lý phu nhân đến Nam Sở, cũng là do Phùng Ký giúp bọn họ liên lạc lại với nhau.
Lại nghĩ đến Phùng Yên Nhi ở bên cạnh ta, nữ nhân này chẳng qua cũng chỉ là một Lý phu nhân khác mà thôi, uống hoa đào lộ để mê hoặc lòng đế vương, là một yêu nữ được phái đến bên cạnh ta. Thậm chí nàng ta có thể vốn chẳng phải là con gái của Phùng Ký mà chỉ là một yêu nữ không rõ lai lịch. Ta không phải là người có ánh mắt tinh tường như phụ hoàng, đã bị yêu nữ này chơi đùa trong lòng bàn tay.
Hiện giờ ta vô cùng hối hận, vì sự nông cạn của mình mà cảm thấy không có mặt mũi nào gặp người khác.
Nhưng chưa tìm được Lý Dật, ta còn phải tiếp tục diễn kịch với Phùng Yên Nhi.
Rạng sáng ngày hôm sau, ta ngồi trong thư phòng nhìn danh sách sĩ tử tham dự kỳ thi mùa xuân mới được trình lên, tới hôm nay coi như là hết hạn ghi danh. Trong danh sách Tưởng Tiệp trình lên, khoa văn có gần tám nghìn người dự thi, khoa võ thì có một nghìn người.
Ta lật dở tập hồ sơ dày, cảm thấy hoa mắt, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy tên Lý Dật. Chẳng lẽ hắn không tới dự thi? Vậy hắn còn có biện pháp gì để tiếp cận ta?
Hoàng thượng! Õng à õng ẹo một tiếng, ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới.
Ái phi, Yên Nhi. Ta cũng thân thiết đáp lại, cảm thấy cả người buồn nôn. Thế mà hôm nay A Nam lại không đến gặp ta, nàng cũng không hồi báo cho ta biết một chút chuyện trong cung sao? Ta thản nhiên gấp tập hồ sơ lại.
Phùng Yên Nhi đi về phía ta, ta muốn tránh cũng không được, nhắm mắt cười cười với nàng ta. Hai chữ yêu nữ nhảy ra trước mắt ta.
Phùng Yên Nhi lập tức ngồi lên đùi ta.
Hoàng thượng, thiếp nhớ ra một chuyện. Nàng ta ôm cổ ta.
Ta lập tức cảm thấy khó thở, mùi hương nồng đậm trên người nàng ta khiến ta hít thở không thông. A Nam từng nói qua, đây là mùi của vị thuốc nào đó, mà vị thuốc này cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Hôm qua hoàng thượng nói với thiếp, muốn thiếp đề cử nhân tài. Phùng Yên Nhi dính chặt trong ngực ta, cọ cọ thân thể mềm mại của nàng ta lên người ta.
Ta vội vàng gật đầu liên tục. Rốt cuộc phải nói thế nào? Nói là đừng cọ nữa, ta sắp không chịu nổi rồi? Mặc dù hiện tại ta rất sợ nữ nhân trong ngực này, nhưng bản năng của nam nhân vẫn không thể khống chế được. Nữ nhân này thật quỷ quái, khiến cho ta cảm thấy khổ sở.
Hôm qua hoàng thượng muốn thiếp đề cử nhân tài. Phùng Yên Nhi cười bí hiểm: Hôm nay thiếp nghĩ tới, có một người hết sức thích hợp.
Ừ, người được Yên Nhi đề cử chắc chắn là không tệ, Yên Nhi nói một chút coi. Ta khích lệ nàng ta.
Người này , nàng ta nhìn ta, là một người miền nam, sợ là hoàng thượng đã gặp rồi.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu: Nàng có ý gì? Ta đã gặp rồi? Làm sao nàng ta biết ta đã gặp Lý Dật?
Trong hồ lô của Phùng Yên Nhi bán thuốc gì*? Ta không khỏi nổi lên nghi ngờ.
* Trong hồ lô bán thuốc gì: thành ngữ có ý nghĩa là không biết người kia rốt cuộc có suy nghĩ, ý định gì
Đúng vào khoảnh khắc mấu chốt mắt thấy Phùng Yên Nhi chuẩn bị tiết lộ bí mật cho ta biết thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng la hét khó nghe của Tiễn Bảo Bảo: Không xong rồi, không xong rồi, Lâm tu nghi chết rồi!
Ta cả kinh, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nếu không phải Phùng Yên Nhi còn ngồi trên đùi ta, có lẽ ta đã sớm nhảy bật lên ba thước rồi.
Thật sự là như vậy, ta thô lỗ đẩy Phùng Yên Nhi ra, bất chấp tất cả xông đến, bắt được Tiễn Bảo Bảo vừa mới lảo đảo xông vào thư phòng của ta: Người nào chết? Mậu Nhi thì sao? Mậu Nhi thế nào? So với Lý Dật, con trai ta vẫn quan trọng hơn.
Tiễn Bảo Bảo quỳ rạp xuống dưới chân ta: Lâm tu nghi, là Lâm tu nghi chết. Nàng ta suýt nữa ngã dưới chân ta: Mậu Nhi không có việc gì.
Ta lập tức yên tâm. Nói thật lòng, Mậu Nhi không sao là tốt rồi,
Ta giữ người ở lại phường Trường Xuân, âm thầm theo dõi nữ nhân kia, dù sao lúc này ta cũng đã nhận định Lý Dật kia chắc chắn là con trai của nữ nhân này, theo miêu tả của Đặng Hương, quan hệ giữa hai mẹ con này cũng không giống bình thường. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phải gặp mặt.
Bây giờ ta hồi tưởng lại, ở kiếp trước, ta tận mắt nhìn thấy Phùng Ký từng nói với Lý Dật: Cuối cùng thiên hạ này là của ngươi. Điều này đủ để nói rõ, Lý Dật rất có khả năng là con trai của Phùng Ký! Nói cách khác, vị Lý phu nhân này vốn là tình nhân của Phùng Ký, là yêu cơ do Phùng Ký đưa đến cho phụ hoàng. Dã tâm của Phùng Ký đối với thiên hạ này không phải là ngày một ngày hai, thậm chí ngay từ lúc phụ hoàng còn tại vị hắn đã bắt đầu tính toán.
Phụ hoàng đưa Lý Dật đến kỹ viện, đưa Lý phu nhân đến Nam Sở, cũng là do Phùng Ký giúp bọn họ liên lạc lại với nhau.
Lại nghĩ đến Phùng Yên Nhi ở bên cạnh ta, nữ nhân này chẳng qua cũng chỉ là một Lý phu nhân khác mà thôi, uống hoa đào lộ để mê hoặc lòng đế vương, là một yêu nữ được phái đến bên cạnh ta. Thậm chí nàng ta có thể vốn chẳng phải là con gái của Phùng Ký mà chỉ là một yêu nữ không rõ lai lịch. Ta không phải là người có ánh mắt tinh tường như phụ hoàng, đã bị yêu nữ này chơi đùa trong lòng bàn tay.
Hiện giờ ta vô cùng hối hận, vì sự nông cạn của mình mà cảm thấy không có mặt mũi nào gặp người khác.
Nhưng chưa tìm được Lý Dật, ta còn phải tiếp tục diễn kịch với Phùng Yên Nhi.
Rạng sáng ngày hôm sau, ta ngồi trong thư phòng nhìn danh sách sĩ tử tham dự kỳ thi mùa xuân mới được trình lên, tới hôm nay coi như là hết hạn ghi danh. Trong danh sách Tưởng Tiệp trình lên, khoa văn có gần tám nghìn người dự thi, khoa võ thì có một nghìn người.
Ta lật dở tập hồ sơ dày, cảm thấy hoa mắt, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy tên Lý Dật. Chẳng lẽ hắn không tới dự thi? Vậy hắn còn có biện pháp gì để tiếp cận ta?
Hoàng thượng! Õng à õng ẹo một tiếng, ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới.
Ái phi, Yên Nhi. Ta cũng thân thiết đáp lại, cảm thấy cả người buồn nôn. Thế mà hôm nay A Nam lại không đến gặp ta, nàng cũng không hồi báo cho ta biết một chút chuyện trong cung sao? Ta thản nhiên gấp tập hồ sơ lại.
Phùng Yên Nhi đi về phía ta, ta muốn tránh cũng không được, nhắm mắt cười cười với nàng ta. Hai chữ yêu nữ nhảy ra trước mắt ta.
Phùng Yên Nhi lập tức ngồi lên đùi ta.
Hoàng thượng, thiếp nhớ ra một chuyện. Nàng ta ôm cổ ta.
Ta lập tức cảm thấy khó thở, mùi hương nồng đậm trên người nàng ta khiến ta hít thở không thông. A Nam từng nói qua, đây là mùi của vị thuốc nào đó, mà vị thuốc này cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Hôm qua hoàng thượng nói với thiếp, muốn thiếp đề cử nhân tài. Phùng Yên Nhi dính chặt trong ngực ta, cọ cọ thân thể mềm mại của nàng ta lên người ta.
Ta vội vàng gật đầu liên tục. Rốt cuộc phải nói thế nào? Nói là đừng cọ nữa, ta sắp không chịu nổi rồi? Mặc dù hiện tại ta rất sợ nữ nhân trong ngực này, nhưng bản năng của nam nhân vẫn không thể khống chế được. Nữ nhân này thật quỷ quái, khiến cho ta cảm thấy khổ sở.
Hôm qua hoàng thượng muốn thiếp đề cử nhân tài. Phùng Yên Nhi cười bí hiểm: Hôm nay thiếp nghĩ tới, có một người hết sức thích hợp.
Ừ, người được Yên Nhi đề cử chắc chắn là không tệ, Yên Nhi nói một chút coi. Ta khích lệ nàng ta.
Người này , nàng ta nhìn ta, là một người miền nam, sợ là hoàng thượng đã gặp rồi.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu: Nàng có ý gì? Ta đã gặp rồi? Làm sao nàng ta biết ta đã gặp Lý Dật?
Trong hồ lô của Phùng Yên Nhi bán thuốc gì*? Ta không khỏi nổi lên nghi ngờ.
* Trong hồ lô bán thuốc gì: thành ngữ có ý nghĩa là không biết người kia rốt cuộc có suy nghĩ, ý định gì
Đúng vào khoảnh khắc mấu chốt mắt thấy Phùng Yên Nhi chuẩn bị tiết lộ bí mật cho ta biết thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng la hét khó nghe của Tiễn Bảo Bảo: Không xong rồi, không xong rồi, Lâm tu nghi chết rồi!
Ta cả kinh, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nếu không phải Phùng Yên Nhi còn ngồi trên đùi ta, có lẽ ta đã sớm nhảy bật lên ba thước rồi.
Thật sự là như vậy, ta thô lỗ đẩy Phùng Yên Nhi ra, bất chấp tất cả xông đến, bắt được Tiễn Bảo Bảo vừa mới lảo đảo xông vào thư phòng của ta: Người nào chết? Mậu Nhi thì sao? Mậu Nhi thế nào? So với Lý Dật, con trai ta vẫn quan trọng hơn.
Tiễn Bảo Bảo quỳ rạp xuống dưới chân ta: Lâm tu nghi, là Lâm tu nghi chết. Nàng ta suýt nữa ngã dưới chân ta: Mậu Nhi không có việc gì.
Ta lập tức yên tâm. Nói thật lòng, Mậu Nhi không sao là tốt rồi,
/152
|