Cùng Trời Với Thú

Chương 64 - Chương 64

/238


Editor: ChieuNinh

Cuối cùng, một đám người chậm rãi áp mấy đệ tử Đan Hà Tông mặc y phục dạ hành đi tới chỗ của chưởng môn Khâu Vạn Đan.

Sở Chước thức thời không đi tham gia náo nhiệt này.

Tuy nói việc này đêm nay nàng là nhân vật chính, hơn nữa coi như là chịu ủy khuất, nhưng mấy người tập kích ban đêm này là đệ tử Đan Hà Tông, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài. Đan Hà Tông đã mất sạch mặt mũi, nếu như nàng cùng đi qua, cho dù cái gì cũng không làm, nhưng ở trong mắt người Đan Hà Tông, vẫn là rất mất mặt, nói không chừng sẽ thẹn quá thành giận.

Huống chi cho dù nàng không đi, lấy sức chiến đấu của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Sở Chước cũng tin tưởng việc này không để yên.

Sử Thiên Húc thấy thế, âm thầm thở ra, nói với Sở Chước: Sở cô nương xin yên tâm, chúng ta chắc chắn cho cô một cái công đạo.

Sở Chước đứng ở nơi đó, lộ ra một tươi cười thập phần ngọt mềm với hắn, chắp tay nói: Ta tin tưởng Sử công tử.

Tuy rằng Sử Thiên Húc biết nàng nói là lời khách sáo, nhưng vẫn có chút khó xử.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở một bên rầm rì nói: Việc này nhất định không thể nhẹ nhàng tha thứ, nếu không mặt mũi Đan Hà Tông chúng ta để ở đâu? Về sau còn có ai dám lui tới với Đan Hà Tông chúng ta? Người không biết chuyện còn tưởng rằng chúng ta đều không phải là danh môn chính phái, mà là thổ phỉ thừa dịp đêm tối vào nhà cướp của, chuyên môn làm chút việc trộm già giết chó...

Sử Thiên Húc nghe được mà mí mắt căng cứng, nhìn bộ dạng Mặc Sĩ Thiên Kỳ không thuận theo không buông tha, thì biết chuyện đêm nay không có biện pháp dễ dàng rồi.

Đợi một đám người rời khỏi rồi, Sở Chước tự nhiên trở về trong phòng chờ đợi tin tức.

Bích Tầm Châu và Huyền Uyên đều bước ra từ trong túi linh thú.

Huyền Uyên dùng đầu cọ cọ tay Sở Chước, hỏi:【Chủ nhân không có việc gì chứ?】

Sở Chước sờ sờ mai rùa của nó, cười nói: Có thể có chuyện gì? Đều là một đám Không Minh cảnh, cũng không phái được Linh Quang cảnh đến, đánh cũng không đã nghiện.

Sở Chước tự mình biết việc của mình, nàng là người trùng sinh, nên trải qua thì đời trước đã trải qua rồi, cảnh giới dưới Nhân Hoàng cảnh, nàng chỉ cần làm từng bước tu luyện là tốt rồi, không có vấn đề gì. Nếu không phải sợ tốc độ tu luyện quá nhanh, linh khí tích lũy theo không kịp thì có trở ngại với tu hành, hiện tại nàng cũng có thể nâng tu vi của mình tới Linh Quang cảnh.

Đợi nàng tu luyện đến Linh Quang cảnh, có thể chiến một trận với Nhân Vương cảnh.

Chẳng qua, cho dù hiện tại nàng chính là tu vi Vũ Hóa cảnh, chống lại Linh Quang cảnh cũng không sợ, đánh không lại còn có thể trốn.

Đời này, nàng phá lệ chú ý thời gian tu luyện, mặc kệ là cường độ, linh khí tích lũy, rèn luyện tâm cảnh, nàng đều không có lơi lỏng qua. Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng rèn luyện qua thể chất, làm cho sức chiến đấu của nàng không lâm vào tầm thường sáo rỗng. Nếu như thực sự cho rằng nàng chính là người tu luyện Vũ Hóa cảnh dễ bắt nạt, vậy thì mười phần sai.

Cho nên, đêm nay đối phương phái năm người tu luyện Không Minh cảnh lại đây, Sở Chước căn bản không coi là quan trọng.

Bích Tầm Châu bật cười một tiếng, lạnh lùng nói: Chẳng qua là một đám tài trí bình thường chỉ biết ghen tị, tu vi có thể cao bao nhiêu?

Nhân tộc và yêu thú khác nhau, sở trường khác thường, người tu luyện nhân loại tốc độ tu luyện mau, tốc độ tu hành ngắn ngủn mấy trăm năm có thể đạt được so với yêu thú mấy ngàn năm. Nhưng đồng thời, lòng người phức tạp, mang theo tư tâm cũng nhiều, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, sinh sôi chôn vùi coi như là ưu thế của nhân tộc, ở con đường tu luyện cũng không đi được xa.

Đặc biệt con người tinh lực hữu hạn, đâu có thể nào khi ở trong lòng tràn đầy suy nghĩ tính kế người khác, còn có thể toàn tâm toàn ý tu luyện?

Đệ tử Đan Hà Tông chuyên tu thuật luyện đan, cái khác thì không am hiểu thế nào, cho nên cảnh giới tu vi cũng thấp, có thể tùy ý thấy được người tu luyện Không Minh cảnh, Linh Quang cảnh lại không có được mấy người.

Mà người tu luyện Linh Quang cảnh, có thể tu đến tình cảnh này, tự nhiên sẽ không đi ghen tị một luyện đan sư Không Minh cảnh.

A Chiếu nhảy đến trong lòng Sở Chước, cái đuôi quét quét cánh tay của nàng, ngáp một cái. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Nó cũng hiểu được những người đó rất nhàm chán, nếu phái thì phái vài người có thực lực mạnh một chút, bằng không liếc mắt một cái thì nhìn thấu, một mình Sở Chước có thể đối phó, thực nhàm chán.

Đợi đến nửa đêm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới trở về.

Đồng hành còn có Sử Thiên Húc và một nữ tử tướng mạo sáng sủa.

Nữ tử này là đại đồ đệ Khâu Thiên Trinh của Khâu Vạn Đan, là một cô nhi, khi còn nhỏ được Khâu Vạn Đan lượm về Đan Hà Tông, sau đó thì mang họ Khâu, cũng là nữ đệ tử duy nhất của Khâu Vạn Đan. Nay tu vi là Linh Quang cảnh tầng một, luyện đan sư cấp bảy. Tính cách của nàng có chút cởi mở, vô cùng chăm sóc với sư đệ liên can phía dưới, giống như một đại tỷ tỷ. Bọn người Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng tôn trọng nàng.

Khâu Thiên Trinh nhìn thấy Sở Chước thì thân thiết lôi kéo nàng: Sở cô nương, hôm nay ta vừa về tông môn, không nghĩ tới đột nhiên nghe nói việc này, để cô chê cười rồi. Sư phụ nghe việc này, thì vô cùng tức giận, đã nhốt mấy đệ tử liên quan đến việc này vào địa lao, đợi điều tra rõ ràng việc này rồi, chắc chắn trọng phạt bọn họ, cho cô một lời giải thích.

Sở Chước khiêm tốn nói: Kỳ thực ta cũng không có gì, bọn họ cũng không có xúc phạm tới ta.

Khâu Thiên Trinh thở dài, giọng nói cũng dịu dàng vài phần: Mặc kệ như thế nào, Sở cô nương là ân nhân cứu mạng của tiểu sư đệ, cũng là khách nhân của Đan Hà Tông chúng ta. Mấy đệ tử này không tôn trọng cô, chính là không tôn trọng chưởng môn, quả thật nên phạt, chỉ




/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status