Cùng Trời Với Thú

Chương 65 - Chương 65

/238


Editor: ChieuNinh

Sau khi từ biệt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Sở Chước và ba con yêu thú bắt đầu đi tới Nhân gian phường.

Ngồi ở trong chiếc xe yêu thú mua lúc trước đó, Sở Chước cho Tê Vũ thú cấp ba kéo xe ăn mấy trái linh quả nó thích ăn, lại để cho nó từ từ đi tới Nhân gian phường ở bên bờ Vụ Trạch, thoạt nhìn có chút nhàn nhã.

Lúc này đại lục Thiên Thượng Hải đã vào hạ, khoảng cách thời gian Nhân gian phường thu nhận đệ tử còn có một tháng, thời gian mặc dù gấp, nhưng mà khoảng cách từ Đan Hà Tông đến Nhân gian phường cũng không xa, lộ trình chỉ có nửa tháng, cho nên Sở Chước cũng không vội mà chạy đi, ngược lại lòng dạ rất thảnh thơi chậm rãi ngắm phong cảnh ở trên đường.

Qua hết năm nay, Sở Chước đã mười bảy tuổi.

Sở Chước vuốt cằm, hồi tưởng đời trước mười bảy tuổi mình còn đang làm gì. Sau đó phát hiện, khi đó nàng còn đang khổ bức bò Tẩy Thiên phong, còn kém một khoảng cách mới có thể bò đến đỉnh Tẩy Thiên phong.

Quả nhiên là bất đồng.

Nghĩ xong, nàng khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn A Chiếu đang lười biếng ghé vào trên đùi nàng ngủ, bên cạnh còn có một bé rùa cũng lười biếng tê liệt mở ra tứ chi.

Hai hình dạng lười này, làm cho Sở Chước nhìn mà không khỏi muốn cười, cảm thấy Huyền Uyên trong lúc vô tình vẫn cứ học phong cách của A Chiếu.

Sau khi rời khỏi Đan Hà Tông, Bích Tầm Châu đã khôi phục hình người, mặc dù sắc mặt không trắng bệch giống như tờ giấy, nhưng cũng không có huyết sắc gì, giống như băng tuyết. Đây rõ ràng trắng cũng quá gì kia rồi, nữ hài tử cũng chưa trắng như hắn, kết hợp với dung mạo tinh xảo không phải phàm tục, chẳng trách cứ làm cho người ta hiểu lầm là một cô nương.

Trong khoảng thời gian này, ba con yêu thú không ít lần đòi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cung cấp cực phẩm đan làm như đường đậu mà đụng. Bộ dạng hào sảng đó, đụng đến Sở Chước đều run cả tâm can, lại cảm thấy chuyện cột một thiên tài luyện đan sư trên cùng một chiếc thuyền là sáng suốt cỡ nào, ít nhất giảm đi một khoản tiền mua linh đan đáng kể.

Trong tất cả tài nguyên tu luyện, quý nhất có lẽ chính là thứ đồ chơi linh đan này. Bởi vì đây là thứ mà tất cả người tu luyện đều không thể thiếu, mặc kệ là ở khi chiến đấu, hay là ở khi bị thương, thứ bảo mệnh, cho dù có quý hơn nữa cũng có người bỏ được mà tiêu tiền. Cho nên nói luyện đan sư cũng là tồn tại cực kỳ có tiền.

Ừm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ là trường hợp đặc biệt.

Tầm Châu, gần đây huynh ăn linh đan không ít, thương thế của huynh khôi phục mấy thành? Sở Chước xoay người hỏi.

Lưng Bích Tầm Châu rất thẳng tắp, hồi đáp: Đã khôi phục bảy thành.

Lâu như vậy mới bảy thành? Sở Chước kinh ngạc nhìn hắn: Lúc trước huynh bị thương nặng cỡ nào?

Bích Tầm Châu liếc nhìn nàng một cái, không nói chuyện.

Được rồi, cho dù là đồng bạn thân mật, cũng phải có chút bí mật thuộc về mình. Đời trước thẳng cho đến trước khi chết Sở Chước cũng chưa thể hiểu rõ lai lịch của Bích Tầm Châu, vì sao sẽ trọng thương lưu lạc đến Tấn Thiên đại lục. Không biết đời này có cơ hội hiểu rõ hay không.

Sắc trời gần tối, bọn họ còn chưa có đuổi tới thành trấn tiếp theo, cũng biết đêm nay đành lỡ mất chỗ nghỉ qua đêm. Diendanlequydon~ChieuNinh

Như vậy thì tùy tiện tìm một chỗ cắm trại đi. Sở Chước vô tình nói.

Bích Tầm Châu bọn họ càng không thèm để ý, yêu thú so với nhân loại càng có thói quen màn trời chiếu đất, ở đâu không phải sống, tùy tiện tìm một chỗ làm tổ chính là một ngày.

Tìm sơn động có thể nghỉ chân ở trong núi, an trí Tê Vũ thú ở cửa động, dùng thân thể cực đại của nó nửa chắn gió nửa cửa động. Sở Chước và Bích Tầm Châu đơn giản thu thập sơn động một chút, liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Vì thế, Sở Chước còn đặc biệt xoay quanh ở lân cận, lập tức tìm được mấy thứ sơn trân, đều là nấm ẩn chứa linh khí thản nhiên.

Đại lục ở Linh thế giới càng dư thừa linh khí hơn Huyền thế giới, vạn vật đều dính vào linh khí, rất dễ dàng tìm được đồ ăn ẩn chứa linh khí ở dã ngoại. Tuy rằng linh khí không nhiều lắm, nhưng mà có thể đề cao nguyên liệu nấu ăn nhiều lần, lại trải qua bàn tay nấu nướng khéo léo của Bích Tầm Châu, lại vô cùng mỹ vị.

Làm cho Sở Chước cao hứng là, còn tìm đến một gốc cây dẻ dại, hạt dẻ thoạt nhìn có hơn vạn năm tuổi, quả kết lủng lẳng đầy cả cây. Bởi vì rời xa con người, không người đến hái, rớt đầy trên đất là hạt dẻ thô.

Lúc này Sở Chước xách rất nhiều trở về.

Buổi tối, Bích Tầm Châu làm canh sơn trân, lại nướng một con thỏ béo cấp hai có thể hình lớn như heo con, ở trên chảo sắt xào một món thức ăn chay giải ngấy. Thức ăn chay là hái lá cây linh thảo non mềm nhất mà xào, dùng dầu thỏ béo nướng chảy ra xào chung, xanh tươi ngon miệng. Mặc dù phân lượng không nhiều lắm, nhưng ngay cả A Chiếu không ăn chay đều có thể ở dưới sự dỗ dành của Sở Chước mà ăn mấy miếng.

Huyền Uyên vừa cào mâm cơm của nó ăn, vừa xem xét A Chiếu đang được chủ nhân chăn nuôi, nhịn không được nói:【Đệ cũng muốn chủ nhân đút!】

A Chiếu đang há mồm ăn thức ăn chay Sở Chước kẹp đến, nghe nói như thế, một móng vuốt cào đi qua.

【Tiểu hài tử phải tự mình ăn mới ngoan, chờ ngươi trưởng thành, ngươi tự mình tìm một thư (con cái) đút ngươi. 】

Bé rùa một đôi mắt đậu đen nhìn nó:【Thư? Vì sao nhất định phải là thư?】

【Ngươi muốn tìm hùng (con trống) cũng được.】






/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status