Sau khi đã quen với việc hai người cùng đi ăn cơm, cùng đi học, cùng tự học, Mạnh Đề nhanh chóng nhận ra việc một thân một mình làm hết mọi việc thật cô đơn biết bao! Những người khác, hoặc ít hoặc nhiều đều có đôi có cặp.
Nhất là lúc ăn cơm trong canteen, đúng là chỉ có thể hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không thể tìm được. Những nữ sinh khác trong khoa đều đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, con gái học những môn khoa học cơ bản chỉ cần thành tích không quá kém thì việc nghiên cứu sinh thường dễ dàng hơn một chút.
Hai ngày nay mỗi lần đến bệnh viện cô đều đem vở ghi photo cho Vương Hy Như. Thực ra bằng lực học của Vương Hy Như, những môn học trên lớp năm thứ tư chẳng phải là vấn đề với cô ấy. Mạnh Đề đôi khi còn hoài nghi phải chăng cái đầu cô ấy cấu tạo không giống người bình thường? Rõ ràng học cùng một khoa, thế mà có không ít những kiến thức trong đề tài do Vương Hy Như làm, cô đọc không hiểu.
Chênh lệch quá xa như thế, không muốn thừa nhận cũng không được.
Chỉ tiêu bảo nghiên nhanh chóng được công bố, những việc Mạnh Đề cần làm cũng tăng lên nhanh chóng, gặp thầy hướng dẫn, chọn chuyên ngành, làm đủ tất cả các thủ tục và không gặp điều gì bất ngờ; ngược lại chuyện khuấy động nhất trong những ngày này lại là thư thông báo trúng tuyển được gửi từ nước Mỹ tới Vương Hy Như, trùng hợp, đó chính là ngôi trường mà cô nàng tâm đắc nhất.
Mạnh Đề quyết định bỏ luôn tiết học không quan trọng trong chiều nay, cầm phong thư đến thẳng bệnh viện.
Vương Hy Như ngỡ ngàng, thư trong tay cũng rơi lả tả xuống đất. Tay cô run rẩy mở phong bì ra, quả nhiên là một tờ giấy thông báo nhập học màu xanh đang nằm gọn gàng bên trong, thêm cả một phần học bổng cô giành được nữa.
Mạnh Đề ôm lấy bạn rồi hôn chụt một cái: “Chúc mừng! Chúc mừng!”
Đây là tin vui nhất Vương Hy Như được nghe kể từ khi nhập viện đến giờ, gương mặt tái nhợt cũng đã có chút huyết sắc. Tay cô run lên vài cái, nước mắt sắp chảy xuống nhưng vẫn kiềm chế, ôm lại bạn: “Cảm ơn cậu nhé, A Đề!”
Cả nhà cô ai cũng rất vui vẻ, sau khi nhận được sự đồng ý của bác sĩ liền đẩy Vương Hy Như trên xe lăn ra một nhà hàng nghe nói là rất ngon miệng ngay gần bệnh viện ăn bữa cơm chúc mừng.
Điều bất ngờ là lúc đang ăn lại gặp Trịnh Hiến Văn và Triệu Luật Hòa. Người cô trông thấy đầu tiên là Triệu Luật Hòa, vẫn đang tự hỏi trong lòng tại sao anh ta không nằm dưỡng thương trong bệnh viện mà lại thoải mái chạy ra đây ăn cơm, sau đó rất bất ngờ khi trông thấy người bên cạnh anh ta lại là Trịnh Hiến Văn, phía sau còn mấy người nữa, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, cô đoán đó đều là đồng nghiệp của Trịnh Hiến Văn và phụ tá của Triệu Luật Hòa. Hai người rất nổi bật trong đám đông nên dễ dàng phát hiện ra.
Trịnh Hiến Văn mặc một bộ com lê màu đậm, Mạnh Đề đã quen anh nhiều năm như vậy, dáng vẻ nào của anh cũng đã từng trông thấy, thậm chí ngay cả khi anh không mặc quần áo cô cũng từng nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ cô trông thấy bộ dạng mặc com lê của Trịnh Hiến Văn, anh không thắt cà vạt, cổ áo sơmi mở rộng. Mạnh Đề ngồi ở bàn ngay cạnh cửa sổ, nhìn dáng vẻ anh mỉm cười với đồng nghiệp và đi lên phòng bao riêng trên tầng hai, cô cứ ngỡ mình đã nhìn lầm, không biết có nên cất tiếng gọi anh hay không.
Nhưng, Trịnh Hiến Văn lại trông thấy cô, đầu tiên anh chạy theo cầu thang lên tầng hai, nói nhỏ vài câu với đồng nghiệp và Triệu Luật Hòa, dưới ánh mắt đầy ngỡ ngàng của Mạnh Đề, Triệu Luật Hòa cùng anh bước xuống.
Đầu tiên Trịnh Hiến Văn rất lịch sự hỏi tình trạng vết thương của Vương Hy Như, lên tiếng chào hỏi cha mẹ Vương Hy Như rồi mới nhìn sang Mạnh Đề, hỏi: “Mọi người sao lại rảnh rỗi ra ngoài ăn thế này?”
Mạnh Đề ngập ngừng rồi nói: “Hy Như nhận được thư thông báo của trường đại học!”
“Trường nào?”
Mạnh Đề nói tên trường, Trịnh Hiến Văn quay sang Vương Hy Như, chân thành chúc mừng: “Chúc mừng em. Em rất cừ!”
Vì hai người đã từng gặp nhau một lần nên không cần khách sáo quá, Vương Hy Như hé miệng cười: “Cảm ơn anh Hiến Văn!”
Mạnh Đề chờ Trịnh Hiến Văn nói chuyện xong với Vương Hy Như mới hỏi: “Anh Hiến Văn sao lại ở đây?”
“Chiều nay anh và mấy đồng nghiệp tới thăm công trường gần đây, tòa nhà cao tầng mới khởi công do bọn anh thiết kế, vừa vặn gặp được Triệu tiên sinh cũng đang thị sát công trường, nên đến đây ăn luôn!”
Mạnh Đề nhìn sang Triệu Luật Hòa vẫn đứng cạnh Trịnh Hiến Văn nãy giờ mà không lên tiếng, cô hơi ngỡ ngàng. Thật không ngờ anh ta lại là một người cuồng làm việc đến thế này, chưa khỏe đã chạy đi thị sát công trường.
Triệu Luật Hòa chân thành nói xin lỗi với Vương Hy Như và cha mẹ cô, hoàn toàn không giấu giếm, nói là do mình đâm vào xe bus, nhận tất cả trách nhiệm về mình, khẳng định sau này sẽ sửa đổi, v.v, cách nói chuyện của anh ta khiến ai cũng cảm động. cha mẹ Vương Hy Như đều là người thật thà, nếu như thương tích của con gái có thể lành lại, hơn nữa đối phương cũng đã bồi thường nhiều tiền, ông bà chỉ biết cười chua xót sau khi nhận ra sự áy náy chân thành của đối phương, chấp nhận lời xin lỗi.
Hai người nói chuyện xong liền đi lên tầng trên. Cha mẹ Vương Hy Như đã biết Triệu Luật Hòa chính là người đâm vào con gái nhưng lại không biết Trịnh Hiến Văn là ai, tuy anh đã tự giới thiệu nhưng từ một cái tên mà nhìn nhận cả một con người quả là việc không dễ, ông bà hỏi con gái: “Anh chàng họ Trịnh kia là ai? Cũng đâm vào con à?”
Vương Hy Như giải thích: “Không phải, không phải, anh ấy là người anh hàng xóm của Mạnh Đề, cùng lớn lên với cô ấy, làm kiến trúc sư. Ngày con bị thương anh ấy cũng đến bệnh viện thăm con. Bây giờ đại khái là có liên hệ công việc với người tên là Triệu Luật Hòa kia!”
“Ồ, đứa trẻ này rất tài giỏi nhỉ?”
Gặp được Trịnh Hiến Văn là sự bất ngờ thứ nhất trong buổi tối đó, sự bất ngờ thứ hai có lẽ phải nhắc đến chai rượu vang đỏ và hộp quà nhỏ do bồi bàn đưa tới. Không ai gọi rượu, mọi người đưa mắt nhìn nhau, người bồi bàn liền mỉm cười và giải thích: “Hộp quà này là của Triệu tiên sinh tặng, ngài ấy nói là thể hiện sự áy náy, còn chai rượu vang đỏ là Trịnh tiên sinh trên tầng mời, ngài ấy nói gặp được chuyện vui dĩ nhiên phải dùng rượu chúc mừng, chúc bạn Vương Hy Như học hành tiến bộ!”
Vương Hy Như ngẩng lên nhìn phòng bao riêng trên tầng, dĩ nhiên không thể trông thấy ai, chỉ trông thấy lan can màu đỏ bắt mắt mà thôi. Cô liếc nhìn Mạnh Đề, hỏi: “Hai thứ này có thể trả lại không?”
“Rượu đã trả tiền rồi, còn hộp quà này, chúng tôi chỉ chuyển giúp mà thôi!”
Mạnh Đề mơ hồ cảm thấy mọi chuyện hình như vượt quá tưởng tượng của cô, trầm ngâm một lát rồi ngẩng lên nhìn người bồi bàn, nói, “Chai rượu đó, hãy mở đi!” rồi nhìn Vương Hy Như, ý bảo bạn mở hộp quà ra xem.
Kết quả là “không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy ngỡ ngàng”, một chiếc dây chuyền ngọc trai óng ánh lặng lẽ nằm trong hộp, nhìn thoáng qua cũng biết đây không phải hàng rẻ tiền. Mẹ Vương Hy Như lắc đầu nguầy nguậy: “Hy Như, đóng lại, trả cho người ta!”
Vương Hy Như căn bản không cần mẹ nhắc, cô lập tức đóng lại rồi đưa cho người phục vụ bảo họ mang trả lại, dặn thêm: “Số tiền họ nên bồi thường cho tôi tôi sẽ nhận, nhưng chỉ vậy thôi, món quà này tôi không nhận”
Thái độ cô cực kỳ kiên định, người phục vụ bất đắc dĩ đành gọi người tới rót rượu rồi mới quay đi. Lên tầng hai, gõ nhẹ cánh cửa của phòng bao riêng, sau khi nhận được sự đồng ý mới lịch sự trả lại quà và nhắc lại câu nói ban nãy.
Triệu Luật Hòa gật nhẹ đầu, ý bảo thư ký đứng bên cạnh hãy nhận lấy, anh ta ngừng nói đến vấn đề kiến trúc và thiết kế của tòa nhà, liếc nhìn Trịnh Hiến Văn, cười thản nhiên: “Cậu đoán đúng, Vương Hy Như thật sự không chịu nhận. Tôi chỉ muốn chân thành bày tỏ sự biết lỗi thôi mà. Tối hôm đó tôi thất lễ quá, uống nhiều quá nên say khướt!”
Trịnh Hiến Văn nói: “Triệu tiên sinh, tôi chứng kiến Mạnh Đề lớn lên, những người bạn con bé kết giao chắc chắn tính cách không khác con bé là mấy!”
“Đúng là rất có tự trọng!” Triệu Luật Hòa gật đầu, “Nghe nói là học trò của Triệu Sơ Niên, hình như em họ tôi rất chú ý đến cô bé này, khiến tôi quá bất ngờ!”
Suy cho cùng vẫn giống như “trong lời có ý”, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt; Trịnh Hiến Văn là người không biết đến khúc mắc giữa hai anh em nhà họ nên trầm ngâm rồi nói tiếp: “Triệu Sơ Niên đối xử với Mạnh Đề quá tốt, nhưng điều này không quá bất ngờ, nói chung là các thầy cô giáo đều rất quý A Đề!”
Triệu Luật Hòa gật đầu tỏ vẻ đồng tình: ”Đúng là một cô bé rất thông minh và xinh đẹp, không kiêu căng, không luồn cúi, ngay cả tôi cũng rất quý. Lần đầu tiên gặp mặt đã thấy rất gần gũi!”
Ngực Trịnh Hiến Văn đập thình thịch một tiếng nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình thường: “Triệu tiên sinh, sự yêu quý của anh đối với Mạnh Đề tôi xin nhận thay con bé!”
Câu nói này của anh đúng là có hàm ý khác. Triệu Luật Hòa là người phong lưu, đào hoa có tiếng, trong nhiều tin đồn, quan hệ của anh ta đối với phái nữ cực kỳ rắc rối. Nghe nói anh ta rất có năng lực nhưng chức vị hiện nay trong Thăng Hằng vẫn không cao chính là vì ông nội anh ta rất không hài lòng với quan hệ nam nữ lằng nhằng của người cháu trai này. Mặc kệ bề trên bất mãn thế nào đối với anh ta nhưng dù sao bằng thân phận ông nội là chủ tịch hội đồng quản trị, cha là tổng giám đốc của anh ta, vẫn khiến trước giờ không ai dám đắc tội anh ta.
Trịnh Hiến Văn vừa tự tin vừa kiêu ngạo, năng lực làm việc rất xuất chúng, anh không cần phải đi lấy lòng ai, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là một kiến trúc sư, bây giờ còn đại diện cho cả viện thiết kế, gây ra chuyện khó coi thật là không tốt, không mặn không nhạt đáp một câu, ngăn chặn tâm tư của anh ta với Mạnh Đề là được.
Triệu Luật Hòa không ngờ anh trả lời như vậy nên khẽ cười: “Anh rất bảo vệ cô gái kia. Nếu như vậy, Trịnh tiên sinh, tôi nhắc nhở anh một chút, anh nên trông chừng, lưu tâm hơn một chút đến Mạnh Đề, cô gái nhỏ đó quả là quá ngây thơ!”
Sự việc liên quan tới Mạnh Đề, Trịnh Hiến Văn không thể mặc kệ: “Lưu tâm cái gì?”
“Triệu Sơ Niên!”
Đuôi mày Trịnh Hiến Văn hơi nhướn lên, nhớ tới cuộc điện thoại do Mạnh Trưng gọi cho mình, im lặng không lên tiếng.
Triệu Luật Hòa căn bản không uống rượu nhưng vẫn cầm ly rượu lên lắc nhẹ, đôi mắt đầy ý tứ sâu xa nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly: “Trước đây tôi vẫn nghĩ nó không thích con gái, hoặc nói chính xác hơn là nó không thích bất cứ một ai. Con người của em họ tôi, tuyệt đối không vì một cô gái đẹp mà cố gắng theo đuổi hay lấy lòng. Mục đích của người đàn ông với một người phụ nữ, anh có biết không? Họ luôn muốn có được thứ gì đó từ đối phương, thứ Triệu Sơ Niên muốn, tuyệt đối không chỉ có tình yêu nam nữ đơn giản!”
Trịnh Hiến Văn nhíu mày rất chặt, đang mở miệng định nói thì Triệu Luật Hòa đã bị thư ký Lã bên cạnh gọi, thư ký trao đổi một ánh mắt với anh ta, đưa cho anh ta chiếc điện thoại di động , khẽ nói: “Là chủ tịch!”
Thần sắc Triệu Luật Hòa lập tức thay đổi, đứng dậy gật đầu với mọi người trong phòng, cầm điện thoại rời khỏi phòng bao.
Lát sau anh ta mới quay lại nhưng ngay sau đó đã nở nụ cười với vẻ xin lỗi: “Ông tôi tới bệnh viện thăm tôi, ông ấy biết tôi rời khỏi bệnh viện ra đây nên rất giận. Hết cách rồi, bây giờ tôi phải trở lại bệnh viện, mọi người ăn ngon miệng!”
“Ồ. Anh đi thong thả nhé!”
Sau khi anh ta đi khỏi, Trịnh Hiến Văn dường như có tâm trạng, người đồng nghiệp bên cạnh cũng chính là viện phó viện thiết kế lại mỉm cười: “Triệu Luật Hòa kể ra cũng là một người ngang tàng, nhưng hễ nghe thấy ông nội là anh ta lại như chuột thấy mèo vậy, bảo anh ta đi về hướng đông, anh ta tuyệt đối không dám đi về hướng tây!”
Trịnh Hiến Văn ngoảnh sang, lặng lẽ nói: “Ông nội của Triệu Luật Hòa, chỉ tịch hội đồng quản trị của Thăng Hằng, em nhớ hình như tên là Triệu Bá Quang thì phải? Ông ta là người thế nào?”
“Triệu Bá Quang, người từng nghe cái tên này không ít nhưng người thực sự biết, nói đúng hơn là từng gặp mặt người này không có mấy, ông ta cũng chưa từng tiếp nhận phỏng vấn của bất cứ phóng viên nào!” Viện phó nói, “Tuyệt đối là nhân vật khó gặp trong truyền thuyết, không nghe lời bề trên mà tự về nước phát triển, dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng, đầu tiên làm ngành thương mại sau đó mới phát triển sang bất động sản, có đôi mắt tinh đời, cách ra tay cũng rất tuyệt tình. Mấy chục năm nay đúng là như bèo gặp nước!”
Trịnh Hiến Văn có tâm sự.
Viện phó thở dài: “Cậu xem ông ta phát triển Thăng Hằng đến mức nào? Rất nhiều năm trước tôi đã gặp ông ta trong một bữa tiệc rượu nào đó, khi đó ông ta đã bảy mươi ba tuổi nhưng nhìn thoáng qua chỉ như người năm mươi tuổi thôi. Những năm gần đây rất ít lộ diện, đại khái là vì sức khỏe không tốt, việc công ty đều giao hết cho con cả xử lý!”
“Người trong nhà họ xem ra có mâu thuẫn không bình thường.”
Viện phó dừng lại một lát, phát hiện đám đồng nghiệp đều quay sang hóng chuyện bên này, ai cũng tỏ vẻ vô cùng hứng thú, thúc giục ông ta nói tiếp, ông ta đành mỉm cười, khoan thai nói: “Được như bây giờ là tốt lắm rồi. Triệu lão gia có ba con trai đã chết hai, chỉ còn lại người con trưởng, chính là Triệu Đồng Huấn – cha ruột của Triệu Luật Hòa, thủ đoạn hai cha con họ đều ác độc như nhau, cộng thêm một Triệu Luật Hòa thông minh, anh ta chính là cháu đích tôn. À, còn có một người con gái nữa, nhưng hơn hai chục năm trước đã di dân ra nước ngoài rồi!”
“Hóa ra là vậy!”
Viện phó cũng chính là thầy giáo trong trường đại học của Trịnh Hiến Văn, ông biết rõ anh chàng này không phải người hay quan tâm đến chuyện vỉa hè, nên mỉm cười: “Không mấy khi thấy cậu quan tâm đến chuyện nhà họ Triệu nhỉ?”
Trịnh Hiến Văn lắc đầu: “Em chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Nhất là lúc ăn cơm trong canteen, đúng là chỉ có thể hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không thể tìm được. Những nữ sinh khác trong khoa đều đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, con gái học những môn khoa học cơ bản chỉ cần thành tích không quá kém thì việc nghiên cứu sinh thường dễ dàng hơn một chút.
Hai ngày nay mỗi lần đến bệnh viện cô đều đem vở ghi photo cho Vương Hy Như. Thực ra bằng lực học của Vương Hy Như, những môn học trên lớp năm thứ tư chẳng phải là vấn đề với cô ấy. Mạnh Đề đôi khi còn hoài nghi phải chăng cái đầu cô ấy cấu tạo không giống người bình thường? Rõ ràng học cùng một khoa, thế mà có không ít những kiến thức trong đề tài do Vương Hy Như làm, cô đọc không hiểu.
Chênh lệch quá xa như thế, không muốn thừa nhận cũng không được.
Chỉ tiêu bảo nghiên nhanh chóng được công bố, những việc Mạnh Đề cần làm cũng tăng lên nhanh chóng, gặp thầy hướng dẫn, chọn chuyên ngành, làm đủ tất cả các thủ tục và không gặp điều gì bất ngờ; ngược lại chuyện khuấy động nhất trong những ngày này lại là thư thông báo trúng tuyển được gửi từ nước Mỹ tới Vương Hy Như, trùng hợp, đó chính là ngôi trường mà cô nàng tâm đắc nhất.
Mạnh Đề quyết định bỏ luôn tiết học không quan trọng trong chiều nay, cầm phong thư đến thẳng bệnh viện.
Vương Hy Như ngỡ ngàng, thư trong tay cũng rơi lả tả xuống đất. Tay cô run rẩy mở phong bì ra, quả nhiên là một tờ giấy thông báo nhập học màu xanh đang nằm gọn gàng bên trong, thêm cả một phần học bổng cô giành được nữa.
Mạnh Đề ôm lấy bạn rồi hôn chụt một cái: “Chúc mừng! Chúc mừng!”
Đây là tin vui nhất Vương Hy Như được nghe kể từ khi nhập viện đến giờ, gương mặt tái nhợt cũng đã có chút huyết sắc. Tay cô run lên vài cái, nước mắt sắp chảy xuống nhưng vẫn kiềm chế, ôm lại bạn: “Cảm ơn cậu nhé, A Đề!”
Cả nhà cô ai cũng rất vui vẻ, sau khi nhận được sự đồng ý của bác sĩ liền đẩy Vương Hy Như trên xe lăn ra một nhà hàng nghe nói là rất ngon miệng ngay gần bệnh viện ăn bữa cơm chúc mừng.
Điều bất ngờ là lúc đang ăn lại gặp Trịnh Hiến Văn và Triệu Luật Hòa. Người cô trông thấy đầu tiên là Triệu Luật Hòa, vẫn đang tự hỏi trong lòng tại sao anh ta không nằm dưỡng thương trong bệnh viện mà lại thoải mái chạy ra đây ăn cơm, sau đó rất bất ngờ khi trông thấy người bên cạnh anh ta lại là Trịnh Hiến Văn, phía sau còn mấy người nữa, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, cô đoán đó đều là đồng nghiệp của Trịnh Hiến Văn và phụ tá của Triệu Luật Hòa. Hai người rất nổi bật trong đám đông nên dễ dàng phát hiện ra.
Trịnh Hiến Văn mặc một bộ com lê màu đậm, Mạnh Đề đã quen anh nhiều năm như vậy, dáng vẻ nào của anh cũng đã từng trông thấy, thậm chí ngay cả khi anh không mặc quần áo cô cũng từng nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ cô trông thấy bộ dạng mặc com lê của Trịnh Hiến Văn, anh không thắt cà vạt, cổ áo sơmi mở rộng. Mạnh Đề ngồi ở bàn ngay cạnh cửa sổ, nhìn dáng vẻ anh mỉm cười với đồng nghiệp và đi lên phòng bao riêng trên tầng hai, cô cứ ngỡ mình đã nhìn lầm, không biết có nên cất tiếng gọi anh hay không.
Nhưng, Trịnh Hiến Văn lại trông thấy cô, đầu tiên anh chạy theo cầu thang lên tầng hai, nói nhỏ vài câu với đồng nghiệp và Triệu Luật Hòa, dưới ánh mắt đầy ngỡ ngàng của Mạnh Đề, Triệu Luật Hòa cùng anh bước xuống.
Đầu tiên Trịnh Hiến Văn rất lịch sự hỏi tình trạng vết thương của Vương Hy Như, lên tiếng chào hỏi cha mẹ Vương Hy Như rồi mới nhìn sang Mạnh Đề, hỏi: “Mọi người sao lại rảnh rỗi ra ngoài ăn thế này?”
Mạnh Đề ngập ngừng rồi nói: “Hy Như nhận được thư thông báo của trường đại học!”
“Trường nào?”
Mạnh Đề nói tên trường, Trịnh Hiến Văn quay sang Vương Hy Như, chân thành chúc mừng: “Chúc mừng em. Em rất cừ!”
Vì hai người đã từng gặp nhau một lần nên không cần khách sáo quá, Vương Hy Như hé miệng cười: “Cảm ơn anh Hiến Văn!”
Mạnh Đề chờ Trịnh Hiến Văn nói chuyện xong với Vương Hy Như mới hỏi: “Anh Hiến Văn sao lại ở đây?”
“Chiều nay anh và mấy đồng nghiệp tới thăm công trường gần đây, tòa nhà cao tầng mới khởi công do bọn anh thiết kế, vừa vặn gặp được Triệu tiên sinh cũng đang thị sát công trường, nên đến đây ăn luôn!”
Mạnh Đề nhìn sang Triệu Luật Hòa vẫn đứng cạnh Trịnh Hiến Văn nãy giờ mà không lên tiếng, cô hơi ngỡ ngàng. Thật không ngờ anh ta lại là một người cuồng làm việc đến thế này, chưa khỏe đã chạy đi thị sát công trường.
Triệu Luật Hòa chân thành nói xin lỗi với Vương Hy Như và cha mẹ cô, hoàn toàn không giấu giếm, nói là do mình đâm vào xe bus, nhận tất cả trách nhiệm về mình, khẳng định sau này sẽ sửa đổi, v.v, cách nói chuyện của anh ta khiến ai cũng cảm động. cha mẹ Vương Hy Như đều là người thật thà, nếu như thương tích của con gái có thể lành lại, hơn nữa đối phương cũng đã bồi thường nhiều tiền, ông bà chỉ biết cười chua xót sau khi nhận ra sự áy náy chân thành của đối phương, chấp nhận lời xin lỗi.
Hai người nói chuyện xong liền đi lên tầng trên. Cha mẹ Vương Hy Như đã biết Triệu Luật Hòa chính là người đâm vào con gái nhưng lại không biết Trịnh Hiến Văn là ai, tuy anh đã tự giới thiệu nhưng từ một cái tên mà nhìn nhận cả một con người quả là việc không dễ, ông bà hỏi con gái: “Anh chàng họ Trịnh kia là ai? Cũng đâm vào con à?”
Vương Hy Như giải thích: “Không phải, không phải, anh ấy là người anh hàng xóm của Mạnh Đề, cùng lớn lên với cô ấy, làm kiến trúc sư. Ngày con bị thương anh ấy cũng đến bệnh viện thăm con. Bây giờ đại khái là có liên hệ công việc với người tên là Triệu Luật Hòa kia!”
“Ồ, đứa trẻ này rất tài giỏi nhỉ?”
Gặp được Trịnh Hiến Văn là sự bất ngờ thứ nhất trong buổi tối đó, sự bất ngờ thứ hai có lẽ phải nhắc đến chai rượu vang đỏ và hộp quà nhỏ do bồi bàn đưa tới. Không ai gọi rượu, mọi người đưa mắt nhìn nhau, người bồi bàn liền mỉm cười và giải thích: “Hộp quà này là của Triệu tiên sinh tặng, ngài ấy nói là thể hiện sự áy náy, còn chai rượu vang đỏ là Trịnh tiên sinh trên tầng mời, ngài ấy nói gặp được chuyện vui dĩ nhiên phải dùng rượu chúc mừng, chúc bạn Vương Hy Như học hành tiến bộ!”
Vương Hy Như ngẩng lên nhìn phòng bao riêng trên tầng, dĩ nhiên không thể trông thấy ai, chỉ trông thấy lan can màu đỏ bắt mắt mà thôi. Cô liếc nhìn Mạnh Đề, hỏi: “Hai thứ này có thể trả lại không?”
“Rượu đã trả tiền rồi, còn hộp quà này, chúng tôi chỉ chuyển giúp mà thôi!”
Mạnh Đề mơ hồ cảm thấy mọi chuyện hình như vượt quá tưởng tượng của cô, trầm ngâm một lát rồi ngẩng lên nhìn người bồi bàn, nói, “Chai rượu đó, hãy mở đi!” rồi nhìn Vương Hy Như, ý bảo bạn mở hộp quà ra xem.
Kết quả là “không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy ngỡ ngàng”, một chiếc dây chuyền ngọc trai óng ánh lặng lẽ nằm trong hộp, nhìn thoáng qua cũng biết đây không phải hàng rẻ tiền. Mẹ Vương Hy Như lắc đầu nguầy nguậy: “Hy Như, đóng lại, trả cho người ta!”
Vương Hy Như căn bản không cần mẹ nhắc, cô lập tức đóng lại rồi đưa cho người phục vụ bảo họ mang trả lại, dặn thêm: “Số tiền họ nên bồi thường cho tôi tôi sẽ nhận, nhưng chỉ vậy thôi, món quà này tôi không nhận”
Thái độ cô cực kỳ kiên định, người phục vụ bất đắc dĩ đành gọi người tới rót rượu rồi mới quay đi. Lên tầng hai, gõ nhẹ cánh cửa của phòng bao riêng, sau khi nhận được sự đồng ý mới lịch sự trả lại quà và nhắc lại câu nói ban nãy.
Triệu Luật Hòa gật nhẹ đầu, ý bảo thư ký đứng bên cạnh hãy nhận lấy, anh ta ngừng nói đến vấn đề kiến trúc và thiết kế của tòa nhà, liếc nhìn Trịnh Hiến Văn, cười thản nhiên: “Cậu đoán đúng, Vương Hy Như thật sự không chịu nhận. Tôi chỉ muốn chân thành bày tỏ sự biết lỗi thôi mà. Tối hôm đó tôi thất lễ quá, uống nhiều quá nên say khướt!”
Trịnh Hiến Văn nói: “Triệu tiên sinh, tôi chứng kiến Mạnh Đề lớn lên, những người bạn con bé kết giao chắc chắn tính cách không khác con bé là mấy!”
“Đúng là rất có tự trọng!” Triệu Luật Hòa gật đầu, “Nghe nói là học trò của Triệu Sơ Niên, hình như em họ tôi rất chú ý đến cô bé này, khiến tôi quá bất ngờ!”
Suy cho cùng vẫn giống như “trong lời có ý”, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt; Trịnh Hiến Văn là người không biết đến khúc mắc giữa hai anh em nhà họ nên trầm ngâm rồi nói tiếp: “Triệu Sơ Niên đối xử với Mạnh Đề quá tốt, nhưng điều này không quá bất ngờ, nói chung là các thầy cô giáo đều rất quý A Đề!”
Triệu Luật Hòa gật đầu tỏ vẻ đồng tình: ”Đúng là một cô bé rất thông minh và xinh đẹp, không kiêu căng, không luồn cúi, ngay cả tôi cũng rất quý. Lần đầu tiên gặp mặt đã thấy rất gần gũi!”
Ngực Trịnh Hiến Văn đập thình thịch một tiếng nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình thường: “Triệu tiên sinh, sự yêu quý của anh đối với Mạnh Đề tôi xin nhận thay con bé!”
Câu nói này của anh đúng là có hàm ý khác. Triệu Luật Hòa là người phong lưu, đào hoa có tiếng, trong nhiều tin đồn, quan hệ của anh ta đối với phái nữ cực kỳ rắc rối. Nghe nói anh ta rất có năng lực nhưng chức vị hiện nay trong Thăng Hằng vẫn không cao chính là vì ông nội anh ta rất không hài lòng với quan hệ nam nữ lằng nhằng của người cháu trai này. Mặc kệ bề trên bất mãn thế nào đối với anh ta nhưng dù sao bằng thân phận ông nội là chủ tịch hội đồng quản trị, cha là tổng giám đốc của anh ta, vẫn khiến trước giờ không ai dám đắc tội anh ta.
Trịnh Hiến Văn vừa tự tin vừa kiêu ngạo, năng lực làm việc rất xuất chúng, anh không cần phải đi lấy lòng ai, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là một kiến trúc sư, bây giờ còn đại diện cho cả viện thiết kế, gây ra chuyện khó coi thật là không tốt, không mặn không nhạt đáp một câu, ngăn chặn tâm tư của anh ta với Mạnh Đề là được.
Triệu Luật Hòa không ngờ anh trả lời như vậy nên khẽ cười: “Anh rất bảo vệ cô gái kia. Nếu như vậy, Trịnh tiên sinh, tôi nhắc nhở anh một chút, anh nên trông chừng, lưu tâm hơn một chút đến Mạnh Đề, cô gái nhỏ đó quả là quá ngây thơ!”
Sự việc liên quan tới Mạnh Đề, Trịnh Hiến Văn không thể mặc kệ: “Lưu tâm cái gì?”
“Triệu Sơ Niên!”
Đuôi mày Trịnh Hiến Văn hơi nhướn lên, nhớ tới cuộc điện thoại do Mạnh Trưng gọi cho mình, im lặng không lên tiếng.
Triệu Luật Hòa căn bản không uống rượu nhưng vẫn cầm ly rượu lên lắc nhẹ, đôi mắt đầy ý tứ sâu xa nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly: “Trước đây tôi vẫn nghĩ nó không thích con gái, hoặc nói chính xác hơn là nó không thích bất cứ một ai. Con người của em họ tôi, tuyệt đối không vì một cô gái đẹp mà cố gắng theo đuổi hay lấy lòng. Mục đích của người đàn ông với một người phụ nữ, anh có biết không? Họ luôn muốn có được thứ gì đó từ đối phương, thứ Triệu Sơ Niên muốn, tuyệt đối không chỉ có tình yêu nam nữ đơn giản!”
Trịnh Hiến Văn nhíu mày rất chặt, đang mở miệng định nói thì Triệu Luật Hòa đã bị thư ký Lã bên cạnh gọi, thư ký trao đổi một ánh mắt với anh ta, đưa cho anh ta chiếc điện thoại di động , khẽ nói: “Là chủ tịch!”
Thần sắc Triệu Luật Hòa lập tức thay đổi, đứng dậy gật đầu với mọi người trong phòng, cầm điện thoại rời khỏi phòng bao.
Lát sau anh ta mới quay lại nhưng ngay sau đó đã nở nụ cười với vẻ xin lỗi: “Ông tôi tới bệnh viện thăm tôi, ông ấy biết tôi rời khỏi bệnh viện ra đây nên rất giận. Hết cách rồi, bây giờ tôi phải trở lại bệnh viện, mọi người ăn ngon miệng!”
“Ồ. Anh đi thong thả nhé!”
Sau khi anh ta đi khỏi, Trịnh Hiến Văn dường như có tâm trạng, người đồng nghiệp bên cạnh cũng chính là viện phó viện thiết kế lại mỉm cười: “Triệu Luật Hòa kể ra cũng là một người ngang tàng, nhưng hễ nghe thấy ông nội là anh ta lại như chuột thấy mèo vậy, bảo anh ta đi về hướng đông, anh ta tuyệt đối không dám đi về hướng tây!”
Trịnh Hiến Văn ngoảnh sang, lặng lẽ nói: “Ông nội của Triệu Luật Hòa, chỉ tịch hội đồng quản trị của Thăng Hằng, em nhớ hình như tên là Triệu Bá Quang thì phải? Ông ta là người thế nào?”
“Triệu Bá Quang, người từng nghe cái tên này không ít nhưng người thực sự biết, nói đúng hơn là từng gặp mặt người này không có mấy, ông ta cũng chưa từng tiếp nhận phỏng vấn của bất cứ phóng viên nào!” Viện phó nói, “Tuyệt đối là nhân vật khó gặp trong truyền thuyết, không nghe lời bề trên mà tự về nước phát triển, dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng, đầu tiên làm ngành thương mại sau đó mới phát triển sang bất động sản, có đôi mắt tinh đời, cách ra tay cũng rất tuyệt tình. Mấy chục năm nay đúng là như bèo gặp nước!”
Trịnh Hiến Văn có tâm sự.
Viện phó thở dài: “Cậu xem ông ta phát triển Thăng Hằng đến mức nào? Rất nhiều năm trước tôi đã gặp ông ta trong một bữa tiệc rượu nào đó, khi đó ông ta đã bảy mươi ba tuổi nhưng nhìn thoáng qua chỉ như người năm mươi tuổi thôi. Những năm gần đây rất ít lộ diện, đại khái là vì sức khỏe không tốt, việc công ty đều giao hết cho con cả xử lý!”
“Người trong nhà họ xem ra có mâu thuẫn không bình thường.”
Viện phó dừng lại một lát, phát hiện đám đồng nghiệp đều quay sang hóng chuyện bên này, ai cũng tỏ vẻ vô cùng hứng thú, thúc giục ông ta nói tiếp, ông ta đành mỉm cười, khoan thai nói: “Được như bây giờ là tốt lắm rồi. Triệu lão gia có ba con trai đã chết hai, chỉ còn lại người con trưởng, chính là Triệu Đồng Huấn – cha ruột của Triệu Luật Hòa, thủ đoạn hai cha con họ đều ác độc như nhau, cộng thêm một Triệu Luật Hòa thông minh, anh ta chính là cháu đích tôn. À, còn có một người con gái nữa, nhưng hơn hai chục năm trước đã di dân ra nước ngoài rồi!”
“Hóa ra là vậy!”
Viện phó cũng chính là thầy giáo trong trường đại học của Trịnh Hiến Văn, ông biết rõ anh chàng này không phải người hay quan tâm đến chuyện vỉa hè, nên mỉm cười: “Không mấy khi thấy cậu quan tâm đến chuyện nhà họ Triệu nhỉ?”
Trịnh Hiến Văn lắc đầu: “Em chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
/44
|