Qua hai ngày, Vương Chưởng Quỹ liền đưa sổ sách tới, Hà Hoa xem kỹ càng, đoạn thời gian từ hạ tuần tháng tư đến đầu tháng năm, cửa hàng điểm tâm kiếm được hơn ba trăm lượng bạc, cũng coi như là một khoản thu vào không tệ. Hơn nữa hiện nay địa vị cửa hàng điểm tâm ở huyện Định Giang càng thêm nổi trội, bền vững, Vương Chưởng Quỹ còn tới hỏi có muốn mở thêm hai cửa hàng nữa hay không.
Hà Hoa nhớ tới tình hình hạn hán năm trước, nên vẫn không đồng ý. Tuy nói buôn bán tiền bạc tới cũng nhanh, chi tiêu hàng ngày cũng linh hoạt, nhưng ở thời đại này, có lúc cũng không phải ngươi có tiền là có thể mua được đồ. Chỉ có thật sự làm cho Trong tay có lương thực , mới có thể Trong lòng không hoảng hốt .
Có lẽ gom góp được một chút tiền dư ra, thì đi mua thêm Điền Trang thấy thỏa đáng hơn.
Mà nay, Tang Viên bên kia đã bắt đầu có lợi nhuận rồi, nếu Vương Chưởng Quỹ chê mình không biết trọng nhân tài, đúng lúc Phùng di nương cũng đang sầu lo chuyện những con cá trong hồ nước kia, vậy để cho ông ta đi phụ trách những chuyện đó là được rồi.
Hà Hoa suy nghĩ một chút nói: Vương Chưởng Quỹ, ở huyện Định Giang chỉ có một vài người như thế, tính cả hai cửa hàng chúng ta ở bên trong, ít nhất cũng có hơn mười mấy nhà bán các loại bánh ngọt thức ăn, chúng ta lại mở cửa hàng điểm tâm cũng sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận. Ngược lại cá ở Tang Viên bên kia, chúng ta có thể nghĩ ra chút biện pháp.
Cá? Vương Chưởng Quỹ ngẩn người nói: Không phải những thứ này đã thương lượng với tửu lâu Phúc Toàn, còn có một vài tiểu thương khác rồi sao? Nghe nói di nãi nãi còn sai người ở cửa nam bến tàu dựng một chỗ chuyên môn bán cá không phải sao?
Hà Hoa lắc lắc đầu nói: Người ở bến tàu đó, tháng trước đã nói ở nơi đó bán cá vừa bẩn vừa mệt mỏi, không chịu làm nữa rồi. Chúng ta bán cá cho tửu lâu, giá cả bọn họ đều ép xuống rất thấp, lại còn kén cá chọn canh, một con cá lớn nặng năm cân (1cân = nữa kg) bán cho bọn họ vẫn chưa tới một đồng bạc, ngày lễ ngày tết còn phải tặng lễ cho người quản sự tửu lâu, không thể chỉ dựa vào bọn họ. Vương Chưởng Quỹ không bằng ông vạch ra kế hoạch tỉ mỉ cho chuyện này nha.
Vương Chưởng Quỹ đang lo cuộc sống tịch mịch, uổng công có khát vọng lại không thể thi triển, nghe được có nhiệm vụ mới lập tức đứng dậy cáo từ nói muốn đi bến tàu khảo sát. Vẫn là Hà Hoa gọi ông ta lại, để cho ông ấy xách hai cái cá lớn rồi mới đi.
Không tới mấy ngày nữa, chính là ngày A Tề thành thân. Phủ tôn đại nhân hết sức coi trọng tương lai của A Tề, gã nữ nhi mà tiểu thiếp mình sinh ra cho hắn. A Tề vẫn chỉ là một tú tài mà thôi, vậy mà bám víu được phủ tôn đại nhân làm núi dựa, không ít người hâm mộ không dứt.
Quý Quân đi học đường trở về, cũng cười nói: Từ Đại thiếu mấy ngày nay cũng không dám để A Tề mời hắn ra ngoài uống rượu nữa, ngược lại lại suy nghĩ nên đưa lễ gì mới thích hợp, không đến nỗi làm mất mặt hắn.
Hà Hoa liếc nhìn hắn một cái: Dù sao có Từ Nhị gia ở đây, bạc nhà bọn họ cũng nhiều, hoàn toàn không cần phải phát sầu. Ngược lại ca đó, nên đọc sách cho tốt mới đúng. Năm nay thi Hương mà không đậu, thì phải đợi ba năm mới có thể thi lại. Muội xem ca có thể có mấy cái ba năm?
Quý Quân cười hì hì nói: Bộ dạng này của muội thật sự có mấy phần giống dáng vẻ giúp chồng dạy con. Mặc dù cha nói không nỡ gã muội ra ngoài sớm, cũng không nghĩ cho muội định thân quá sớm tránh cho có cái gì đó ngoài ý muốn xảy ra, nhưng theo ta thấy, tiểu nha đầu đã trưởng thành, có thể nói nhà chồng rồi.
Hà Hoa nói lại: Ca ca vẫn nên sớm đi tìm cho muội một tẩu tử trở về thì tốt hơn đó.
Loại đề tài này Quý Quân luôn luôn nói không lại Hà Hoa, nhưng hắn lại cứ hăng hái đâm đầu vào, nhưng vẫn gặp phải thất bại liên tiếp.
Tiểu Thư Tiểu Oản đang ở một bên buồn cười không dứt.
Quý Quân mất thể diện hơi nhiều rồi, da mặt cũng dày hơn, bĩu môi dời đề tài: Chuyện quả ớt đó,Tiểu Đào làm vẫn không ngon bằng muội làm. Lúc nào thì muội làm tiếp cho ca ca ăn nữa?
Hà Hoa sờ sờ mặt đã trở nên bóng loáng của mình, nhớ tới mục tiêu to lớn mình đã từng lập ra, dằn lòng nói: Về sau mỗi ngày muội đều làm, mỗi ngày đều ăn!
Quý Quân mở miệng cười thật to: Tiểu Bảo nói ớt đó chỉ dùng để ngắm. Ta lại cảm thấy muội gọi cái quả mà hắn mang tới là ớt, còn làm thành món ăn để ăn, mùi vị rất tốt. Mặc dù sau khi ăn xong có chút không thoải mái, nhưng vẫn không nhịn được lại muốn ăn nữa. Nếu không lần này ta liền xách một vài quả ớt đến nhà hắn nha?
Hà Hoa hé miệng cười nói: Ca đừng làm cho nhà người ta ăn đến miệng phun lửa, vẻ mặt phồng to như cái túi.
Trước kia Quý gia thôn cũng có một vài nhân vật, học đường ở trong thôn đó chính là tổ tiên từng làm quan ở kinh thành của hộ gia đình này mở. Trong thôn con cái nhà bần hàn nếu muốn, thì chỉ cần đưa chút tiền học phí tượng trưng là có thể nhập học. Hôm nay mặc dù hộ gia đình này đã suy tàn, nhưng tổ tiên lưu lại chút công đức ấy nên vẫn nỗ lực chống đỡ. Hai năm qua Quý gia thôn có xu hướng ngày càng phát đạt, lại cho ra một vài nhân tài, nhà đó muốn cầu được thiện danh, liền liên hợp, mời thêm vài nhà, giúp đỡ học đường không ít bạc, còn tu sửa con đường ra vào cửa thôn lại, nhà Hách Đại Hải cũng ủng hộ mấy trăm lượng bạc.
Hiện giờ lui tới Quý gia thôn thuận tiện hơn, nhưng
Hà Hoa nhớ tới tình hình hạn hán năm trước, nên vẫn không đồng ý. Tuy nói buôn bán tiền bạc tới cũng nhanh, chi tiêu hàng ngày cũng linh hoạt, nhưng ở thời đại này, có lúc cũng không phải ngươi có tiền là có thể mua được đồ. Chỉ có thật sự làm cho Trong tay có lương thực , mới có thể Trong lòng không hoảng hốt .
Có lẽ gom góp được một chút tiền dư ra, thì đi mua thêm Điền Trang thấy thỏa đáng hơn.
Mà nay, Tang Viên bên kia đã bắt đầu có lợi nhuận rồi, nếu Vương Chưởng Quỹ chê mình không biết trọng nhân tài, đúng lúc Phùng di nương cũng đang sầu lo chuyện những con cá trong hồ nước kia, vậy để cho ông ta đi phụ trách những chuyện đó là được rồi.
Hà Hoa suy nghĩ một chút nói: Vương Chưởng Quỹ, ở huyện Định Giang chỉ có một vài người như thế, tính cả hai cửa hàng chúng ta ở bên trong, ít nhất cũng có hơn mười mấy nhà bán các loại bánh ngọt thức ăn, chúng ta lại mở cửa hàng điểm tâm cũng sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận. Ngược lại cá ở Tang Viên bên kia, chúng ta có thể nghĩ ra chút biện pháp.
Cá? Vương Chưởng Quỹ ngẩn người nói: Không phải những thứ này đã thương lượng với tửu lâu Phúc Toàn, còn có một vài tiểu thương khác rồi sao? Nghe nói di nãi nãi còn sai người ở cửa nam bến tàu dựng một chỗ chuyên môn bán cá không phải sao?
Hà Hoa lắc lắc đầu nói: Người ở bến tàu đó, tháng trước đã nói ở nơi đó bán cá vừa bẩn vừa mệt mỏi, không chịu làm nữa rồi. Chúng ta bán cá cho tửu lâu, giá cả bọn họ đều ép xuống rất thấp, lại còn kén cá chọn canh, một con cá lớn nặng năm cân (1cân = nữa kg) bán cho bọn họ vẫn chưa tới một đồng bạc, ngày lễ ngày tết còn phải tặng lễ cho người quản sự tửu lâu, không thể chỉ dựa vào bọn họ. Vương Chưởng Quỹ không bằng ông vạch ra kế hoạch tỉ mỉ cho chuyện này nha.
Vương Chưởng Quỹ đang lo cuộc sống tịch mịch, uổng công có khát vọng lại không thể thi triển, nghe được có nhiệm vụ mới lập tức đứng dậy cáo từ nói muốn đi bến tàu khảo sát. Vẫn là Hà Hoa gọi ông ta lại, để cho ông ấy xách hai cái cá lớn rồi mới đi.
Không tới mấy ngày nữa, chính là ngày A Tề thành thân. Phủ tôn đại nhân hết sức coi trọng tương lai của A Tề, gã nữ nhi mà tiểu thiếp mình sinh ra cho hắn. A Tề vẫn chỉ là một tú tài mà thôi, vậy mà bám víu được phủ tôn đại nhân làm núi dựa, không ít người hâm mộ không dứt.
Quý Quân đi học đường trở về, cũng cười nói: Từ Đại thiếu mấy ngày nay cũng không dám để A Tề mời hắn ra ngoài uống rượu nữa, ngược lại lại suy nghĩ nên đưa lễ gì mới thích hợp, không đến nỗi làm mất mặt hắn.
Hà Hoa liếc nhìn hắn một cái: Dù sao có Từ Nhị gia ở đây, bạc nhà bọn họ cũng nhiều, hoàn toàn không cần phải phát sầu. Ngược lại ca đó, nên đọc sách cho tốt mới đúng. Năm nay thi Hương mà không đậu, thì phải đợi ba năm mới có thể thi lại. Muội xem ca có thể có mấy cái ba năm?
Quý Quân cười hì hì nói: Bộ dạng này của muội thật sự có mấy phần giống dáng vẻ giúp chồng dạy con. Mặc dù cha nói không nỡ gã muội ra ngoài sớm, cũng không nghĩ cho muội định thân quá sớm tránh cho có cái gì đó ngoài ý muốn xảy ra, nhưng theo ta thấy, tiểu nha đầu đã trưởng thành, có thể nói nhà chồng rồi.
Hà Hoa nói lại: Ca ca vẫn nên sớm đi tìm cho muội một tẩu tử trở về thì tốt hơn đó.
Loại đề tài này Quý Quân luôn luôn nói không lại Hà Hoa, nhưng hắn lại cứ hăng hái đâm đầu vào, nhưng vẫn gặp phải thất bại liên tiếp.
Tiểu Thư Tiểu Oản đang ở một bên buồn cười không dứt.
Quý Quân mất thể diện hơi nhiều rồi, da mặt cũng dày hơn, bĩu môi dời đề tài: Chuyện quả ớt đó,Tiểu Đào làm vẫn không ngon bằng muội làm. Lúc nào thì muội làm tiếp cho ca ca ăn nữa?
Hà Hoa sờ sờ mặt đã trở nên bóng loáng của mình, nhớ tới mục tiêu to lớn mình đã từng lập ra, dằn lòng nói: Về sau mỗi ngày muội đều làm, mỗi ngày đều ăn!
Quý Quân mở miệng cười thật to: Tiểu Bảo nói ớt đó chỉ dùng để ngắm. Ta lại cảm thấy muội gọi cái quả mà hắn mang tới là ớt, còn làm thành món ăn để ăn, mùi vị rất tốt. Mặc dù sau khi ăn xong có chút không thoải mái, nhưng vẫn không nhịn được lại muốn ăn nữa. Nếu không lần này ta liền xách một vài quả ớt đến nhà hắn nha?
Hà Hoa hé miệng cười nói: Ca đừng làm cho nhà người ta ăn đến miệng phun lửa, vẻ mặt phồng to như cái túi.
Trước kia Quý gia thôn cũng có một vài nhân vật, học đường ở trong thôn đó chính là tổ tiên từng làm quan ở kinh thành của hộ gia đình này mở. Trong thôn con cái nhà bần hàn nếu muốn, thì chỉ cần đưa chút tiền học phí tượng trưng là có thể nhập học. Hôm nay mặc dù hộ gia đình này đã suy tàn, nhưng tổ tiên lưu lại chút công đức ấy nên vẫn nỗ lực chống đỡ. Hai năm qua Quý gia thôn có xu hướng ngày càng phát đạt, lại cho ra một vài nhân tài, nhà đó muốn cầu được thiện danh, liền liên hợp, mời thêm vài nhà, giúp đỡ học đường không ít bạc, còn tu sửa con đường ra vào cửa thôn lại, nhà Hách Đại Hải cũng ủng hộ mấy trăm lượng bạc.
Hiện giờ lui tới Quý gia thôn thuận tiện hơn, nhưng
/66
|