Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 47 - Chương 47

/66


Bọn họ ra cửa sớm, lúc đến trong huyện trời cũng mới sáng mà thôi.

Ở trong huyện Hách gia có một tiệm tạp hóa, bên trong phần lớn là một chút đồ chơi hiếm của vùng khác, trong kho hàng phía sau cũng để rất nhiều đặc sản bổn địa, chỉ đợi có thuyền hoặc là thương nhân vùng khác tới, là được bán sĩ ra ngoài.

Hôm nay Tiểu Bảo tới đây chính là có thương hộ Phương Bắc tới muốn từ nơi này vận chuyển một lượng lớn vải bông đi ra ngoài. Cọc buôn bán này cũng đã bàn xong cả rồi, hắn có tới hay không cũng không sao cả.

Nhưng thương hộ kia nghe được thiếu đông gia của cửa hàng mới vừa tân hôn mà cố ý đến đưa tiễn, trong lòng rất là hưởng thụ. Ngay lập tức liền sai người bưng một cái hộp gấm tới nói: Mấy hôm trước nghe được đại hỉ của thiếu đông gia, nhưng không kịp tới chúc mừng, nếu không cũng đã xin uống ly rượu mừng. Chút ít lễ mọn này, kính xin thiếu đông gia vui lòng nhận cho.

Tiểu Bảo mở hộp gấm ra, liền thấy bên trong có hai củ nhân sâm, đây là lễ vật rất quý. Lấy giao tình của bọn họ không đến mức này, thương hộ này? Tiểu Bảo hoài nghi nhìn hắn, người nọ vội vàng hành lễ cười nói: Nghe được nhạc gia của thiếu đông gia chính là họ Quý, Quý gia này lại cùng thân gia Từ Nhị gia của họ ở trong huyện tổng cộng có hơn vạn mẫu Tang Viên, tơ lụa vải vóc trong huyện Định Giang có hơn phân nửa là hai nhà này sản xuất ra. . . . . .

Thì ra là đánh cái chủ ý này!

Tiểu Bảo bừng tỉnh hiểu ra. Chỉ là hai nhà Từ Qúy đều có bí quyết của mình, nhất là Từ gia, hai năm qua sản xuất ra tơ lụa thượng đẳng đều có từng thuyền lớn vận chuyển đi, người khác muốn mua còn không mua được. Mặc dù Hách gia cũng có thể phân chút nguồn hàng giá thấp từ trong đó, nhưng số lượng cũng không nhiều.

Thương hộ này thấy Tiểu Bảo trầm ngâm hồi lâu cũng không đáp lại, liền nói: Thiếu đông gia yên tâm, việc buôn bán của chúng ta cùng thiếu đông gia thế nào cũng sẽ không đứt, chẳng qua chỉ muốn cùng thiếu đông gia phân thêm chén canh nữa thôi.

Tiểu Bảo chắp tay nói: Lục gia hẳn đã biết, tơ tằm hai nhà Từ Qúy đều vận chuyển đi Kinh Sư, cũng chỉ giữ lại cho nhà ta cùng cửa hàng nhà bọn họ chút ít hàng tích trữ mà thôi, chuyện này ta cũng không dám đứng ra bảo đảm. Cũng như thế, hôm nay vừa lúc chuyết kinh (vợ) cũng ở đây, ta phải hỏi lại một chút, Lục gia chờ một chút.

Lục gia vui vẻ nói: Kính xin thiếu đông gia thay mặt nói tốt một phen!

Hà Hoa đang ở nội đường chơi với Anh tỷ nhi, nghe Tiểu Bảo nói chuyện như thế xong, liền cười nói: Ta cũng đã xuất giá, chuyện trong nhà cũng không tiện nhúng tay, huống chi chuyện này còn quan hệ đến ba nhà, hắn cần tơ tằm tốt hơn sao?

Tiểu Bảo nói: Nếu là những thứ khác, hắn cũng không cần bám dính cầu xin. Sau đó lại từ một góc nào đó lấy ra một cái áo khoác lông chồn, giống như hiến vật quý nói: Đây là hắn từ nơi người Nữ Chân đổi tới được, nàng sờ thử xem, mùa đông mặc rất ấm, ta cố ý cất ở chỗ này.

Giữa ngày hè mặc thử áo khoác lông chồn, Hà Hoa có chút dở khóc dở cười, nhưng nghe đến người Nữ Chân, nhìn lại nhân sâm trong hộp gấm một chút, thì biết thương nhân họ Lục này nhất định đã từng đến biên cảnh Đông Bắc. Không ngờ trong tam bảo nổi tiếng Đông Bắc thì có hai thứ ở ngay trước mắt rồi, vội hỏi: Nữ Chân bên kia thịnh hành lông chồn cùng nhân sâm, tại sao mấy chàng không thu vào nhiều một chút?

Tiểu Bảo thở dài nói: Người tham gia lông chồn không ngớt, còn có ở Đông Châu, trong tay Lục gia có rất nhiều hàng tốt hơn, chỉ là chúng ta ăn không vô.

Hà Hoa cười nói: Nhà ta vận chuyển tơ tằm đến Kinh Sư, nói không chừng cũng có một phần chảy tới Nữ Chân rồi, nhìn như vậy, vẫn không bằng trực tiếp để cho thương nhân Huy Châu này dẫn đi. Chàng tìm thời gian cùng ca ca ta, Từ đại thiếu uống chút rượu, ba nhà dứt khoát kết phường làm ăn những thứ lông chồn nhân sâm với Lục gia Đông Châu này.

Hai mắt Tiểu Bảo sáng lên, vội nói: Ta sẽ đi tìm bọn họ! Vội vàng dẫn theo Lục gia ra cửa đi tìm Quý Quân cùng Từ đại thiếu.

Không lâu sau, Tiểu Oản liền dẫn Kiều Nương tới. Người khác biết các nàng thường ngày có quen biết, lúc này cùng nhau đến bảo là muốn mua đồ, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Tiểu Oản dẫn Kiều Nương vào cửa hàng liền đi về phía nội đường, Kiều Nương không lên tiếng theo sát, đợi đến khi thấy Hà Hoa, nàng vội vàng quỳ xuống nói: Nô gia Kiều Nương gặp qua Hách Nhị nãi nãi.

Hà Hoa nhìn Tiểu Oản, Tiểu Oản lắc đầu một cái, quay về phía Kiều Nương nói: Ta chưa từng nói với ngươi đây là ai, tại sao ngươi hành lễ rồi chứ? Không sợ nhận lầm người à?

Kiều Nương cúi thấp đầu, cũng từng chữ từng câu nói rõ ràng: Tuy thường ngày chúng ta có chút lui tới, nhưng ta biết ngươi đã theo Hách Nhị nãi nãi đến Quý gia thôn. Không có Nhị nãi nãi mở miệng thả người, sao ngươi có thời gian đến thăm ta? Càng thêm không đề cập đến việc dẫn ta đến cửa hàng Hách gia mua đồ rồi. Mặc dù quý nhân trước mặt ăn mặc cũng không đắt tiền, nhưng lại toát ra khí độ ung dung hào phóng, không phải Nhị nãi nãi thì có thể là ai?

Tiểu Thư đang ở một bên nói: Thường ngày Tiểu Oản khen ngươi thông minh cỡ nào, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy thì đã biết rồi. Chỉ là ngươi còn kém xa với tiểu thư chúng ta.

Kiều Nương liền nói: Nhị nãi nãi thiên tư thông minh, lại là quý nhân phúc thọ song toàn, ta thế này. . . . . Người bậc này (người hạ đẳng), sao có thể so cùng Nhị nãi nãi?

Hà Hoa híp mắt, nhìn khăn che mặt của nàng rũ xuống trên đất, đặt ly trà trong tay xuống, nói: Ngươi người bậc này, ngươi cho rằng mình là đám người kia?

Tiểu Oản vội la lên: Tiểu thư. . . . . .

Hà Hoa trừng mắt nhìn nàng, nàng liền ngừng lại, nóng nảy lo lắng trong đôi mắt vẫn không giấu được.

Kiều Nương quỳ phục ở trên đất, chỉ cảm thấy hai luồng ánh mắt giống như đao của Hà Hoa khoét ở sau lưng nàng, nàng định thần lại, từ từ ngẩng đầu lên nói: Nô gia là người bị hủy dung, diện mạo xấu xí dữ tợn, không dám kinh động Nhị nãi nãi.

Hà Hoa thấy thân thể nàng khẽ run, hai tay cũng nắm chặt, cặp mắt cũng một mảnh kiên định, rõ ràng cho thấy đang cố nén. Người này, không nói mình xuất thân ti tiện, không nói mình tàn hoa bại liễu tính tình ngạo mạn, chỉ nói diện mạo không tốt, thật sự không để mình thất vọng.

Hà Hoa khẽ mỉm cười: Ngươi đứng lên đi. Tiểu Thư, Tiểu Oản các ngươi ra ngoài đi.

Sau khi trong phòng lắng xuống, Kiều Nương phúc thân, rồi ngồi xuống cái đôn ở bên cạnh. Hà Hoa nhìn cách ăn mặc của nàng, ngược lại nếu so với Tiểu Oản còn tốt hơn một chút, nghĩ đến Xưng Đà cũng không có ủy khuất nàng, nhưng vẫn hỏi: Nghe nói mấy ngày trước ngươi vấp ngã, hiện tại không có sao chứ?

Kiều Nương sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút chấn động, mấy ngày qua, số người đi thăm nàng không nhiều lắm câu nói đầu tiên đều là đứa bé như thế nào, đứa bé thì sao, thật không có người nhớ nàng đã từng bị té, Nhị nãi nãi này, quả nhiên cùng người khác không giống nhau sao?

Kiều Nương ngẩng đầu nhìn Hà Hoa một cái, chợt cúi đầu nói: Tạ ơn Nhị nãi nãi quan tâm, bây giờ đã thật tốt rồi.

Hà Hoa gật gật đầu nói: Thật ra thì mấy năm này nghe được không ít lời đồn đãi về ngươi, ta vẫn muốn tìm một cơ hội gặp ngươi một chút, không ngờ đột nhiên nghe nói ngươi muốn chết muốn sống . . . . . . Theo lý mà nói, ta cũng không tiện quản chuyện giữa ngươi và Xưng Đà, chẳng qua Tiểu Xảo đến trước mặt của ta cầu xin. Ta cùng huynh muội bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không giống với hạ nhân khác, lần này lại liên quan đến đứa con đầu tiên của Xưng Đà, cũng không thể không tới hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi nghĩ ra sao?

Kiều Nương để tay lên trên bụng của mình, yên lặng một hồi, rồi ngẩng đầu lên, mở đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Hà Hoa nói: Đứa bé này nô gia sẽ sanh ra! Mặc kệ là nam hay nữ, sau này cũng sẽ mời tiên sinh dạy bảo nó, để nó làm người quang minh chính đại!

Hà Hoa nói: Ngươi không sợ nó bởi vì xuất thân của ngươi mà bị người chỉ trích sao?

Kiều Nương run lên một cái, nói: Nô gia cũng từng nghĩ như vậy, càng nghĩ nếu là nữ nhi, ngộ nhỡ bất hạnh lại trôi qua những chuyện nô gia đã từng bị, liền hận không thể để nàng chưa từng tới nhân thế này . . . . . Nhưng sau đó lại nghĩ, nếu nô gia thương yêu nó, sao có thể không có biện pháp tự chăm sóc tốt cho đứa con của mình? Làm sao Xưng Đà lại để cho đứa con của mình chịu tội?

Thì ra là người kiên cường tự tin, Hà Hoa âm thầm gật đầu, lại nói: Ngươi và Xưng Đà đương nhiên sẽ không uỷ khuất con của mình, nhưng hắn không thể nào cả đời kề cận bên các ngươi. Trước mắt không bàn về xuất thân của ngươi, chỉ nói hiện tại, ngươi chẳng qua cũng chỉ là người vô danh vô phận đi theo bên cạnh Xưng Đà mà thôi, sau này nếu hắn thú chủ mẫu, chủ mẫu không chứa nổi ngươi muốn đuổi ngươi ra ngoài, ngươi nên làm như thế nào?

Kiều Nương đè xuống sợ hãi trong lòng, kiên cường nói: Xưng Đà là một người trọng tình nghĩa, chàng tuyệt đối sẽ không đuổi nô gia cùng đứa bé ra ngoài, không, chàng tuyệt đối sẽ không thú chủ mẫu, chàng sẽ một lòng đối đãi nô gia!

Hà Hoa dùng nắp ly nhẹ nhàng ma sát ly trà, sâu sắc nhìn nàng một cái, bỗng Bịch! một tiếng để ly xuống, cười lạnh nói: Nói như ngươi vậy, là chắc chắn Xưng Đà phải thú ngươi làm vợ rồi hả? Ngươi theo hắn ba năm, nếu hắn có tâm, đã sớm cất nhắc ngươi, nếu không có tâm, coi như bây giờ ngươi lấy đứa bé uy hiếp hắn, sau này hắn cũng có thể bỏ ngươi thú hiền thê. Còn nữa, nhiều nữ nhân có thể sanh con như thế, ngươi cho rằng Xưng Đà thật sự không có


/66

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status