Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 56 - Chương 56

/66


Mặc dù Hoàn Bội lấy lý do ăn cắp tay chân không sạch sẽ bị đuổi đi, nhưng đã từng cùng A Tề một đêm phu thê, nếu nói là có đứa bé của hắn, cũng có mấy phần có thể tin. Nhưng tại sao lúc mới vừa biết mình mang thai nàng ta không tìm tới cửa? Sợ bị xảy mất? Cách lâu như vậy nàng ta mới tìm tới Sơn Đông, thật cũng không dễ dàng.

Hà Hoa nói: Thất thiếu gia ngươi từ từ nói, ngươi làm thế nào mà gặp phải Hoàn Bội vậy? Hiện tại nàng ta đang nơi nào? Trong phủ này còn có ai gặp qua nàng ta không?

Thường Kiều lắp bắp nói: Hôm nay ta dẫn Đậu Bao đi ra ngoài chơi, mới vừa đi tới cửa nha môn liền phát hiện có người ngó dáo dác, người nọ vừa nhìn thấy ta liền muốn tránh né, sau đó chúng ta bắt được nàng ta, mới phát hiện là Hoàn Bội, trong tay nàng ta còn ôm một đứa bé, nói trước kia là tỷ tỷ sợ tỷ phu sủng nàng ta, mới cố ý đuổi người một nhà bọn họ ra ngoài. Ta nói cho nàng đi đến nha môn tìm tỷ tỷ ta đối chất, đi tới nửa đường, nàng ta liền chạy, còn có người giúp nàng ta, chúng ta đuổi theo không kịp nên trở về. . . . . . Nếu tỷ tỷ biết Hoàn Bội ở đây, nhất định sẽ tức giận, nhị thúc, làm sao bây giờ?

Thường thị chẳng mấy chốc sẽ lâm bồn, lúc này để nàng biết Hoàn Bội mang theo đứa bé của A Tề tìm tới cửa, chỉ sợ dưới cơn nóng giận chuyện gì cũng có thể sẽ xảy ra. Mà hành động của Hoàn Bội cũng làm người ta rất sanh nghi, lúc Trung thu nghe nói còn cùng một nhóm đạo tặc có liên quan, mà bây giờ nếu để người biết Tri Huyện đại nhân có con lưu lạc bên ngoài, đây cũng thật là chuyện cười lớn!

Tiểu Bảo nói: Thất thiếu gia trước đừng hoảng hốt, ta phái người đi gọi đại ca trở lại, sau đó sẽ phái người đi tìm Hoàn Bội. . . . . . Để Đậu Bao dẫn đường đi, sang hướng bọn họ chạy trốn tìm một chút. Nha môn bên này, mặc dù hôm nay không có thăng đường, nhưng phải tìm người trông coi . . . . . .

Hà Hoa gật đầu, bổ sung: Chuyện này mặc kệ thiệt giả cũng không thể lộ ra, hơn nữa Thất thiếu gia ngươi, trước khi đại ca trở về, không được nói cho người thứ ba, càng không thể để cho đại tẩu biết, tránh làm cho tẩu ấy tổn hao sức khỏe, không bằng cùng Qúy thúc ở nha môn bên này coi chừng, xem bọn họ có thể trở lại hay không. Sai dịch trong công môn không tiện sai khiến, có chút rượu vào thì cái chuyện gì cũng có thể nói, Tiểu Bảo chàng dẫn theo Đậu Bao, hai phu thê Quý quản gia cùng mấy người trong nhà trước đây có quen biết một nhà Hoàn Bội tự mình đi tìm, phụ mẫu trong nhà của Hoàn Bội đều ở đây, nàng ta còn có hai người đệ đệ, lại dẫn theo một đứa bé, có khẩu âm phương Nam, không khó tìm được.

Thường Kiều ở chỗ này chưa quen cuộc sống nơi đây, lại luống cuống, mặc dù đối với chuyện Hà Hoa nói phải gạt Thường thị trong lòng có chút bất mãn, nhưng lo lắng Thường thị vì vậy nổi nóng, ảnh hưởng đến thai khí như vậy thì không phải là chuyện nhỏ, chỉ đành phải nghe bọn họ an bài như thế trước.

Lập tức Tiểu Bảo dẫn theo người vội vã đi ra ngoài, Hà Hoa kêu Tiểu Bàn Tiểu Điệp cùng đi qua viện của Thường thị. Tiểu Thư cười nói: Tiểu thư không mang theo điểm tâm à?

Hà Hoa nói: Nàng ta còn thiếu mấy khối điểm tâm này hay sao? Chẳng qua là muốn ta mỗi ngày cung cung kính kính đi phục vụ nàng ta, có cơ hội tốt ở trước mặt ta khoe mẽ, nhân tiện lấy đề tài đứa bé kích thích ta, đứa nhóc như ngươi thì biết cái gì?

Tiểu Thư nhìn nhìn cái bụng dẹp như trước của Hà Hoa, ngậm miệng cúi đầu kéo châm tuyến lên xuống tung bay.

Thường Kiều dẫn theo Qúy thúc ở bên cạnh cửa nha môn nhìn chăm chú, gió thổi vù vù, chỉ chốc lát sau mặt của hắn bị gió thổi đỏ bừng. Người qua lại thấy một già một trẻ, một chủ một bộc này ở trong gió rét dậm chân run run rẩy rẩy đứng ở bên cạnh nha môn, không khỏi rối rít ghé mắt nhìn. Có tiểu tức phụ hoặc là đại cô nương bọn nha đầu thỉnh thoảng ra ngoài thấy Thường Kiều bộ dạng tốt, trong mùa đông khắc nghiệt không khỏi dâng lên tư xuân.

Thường Kiều không rõ chân tướng, trợn tròn cặp mắt nhìn từng người đi qua, chỉ muốn nhìn xem Hoàn Bội có trở lại hay không. Có một người mặt rỗ to gan, ăn mặc như nha hoàn thấy ánh mắt nóng như lửa của thiếu niên lang dừng ở trên người nàng, liền nâng liên hoa chỉ (ngón tay) lên, nói Ghét ~ , ném xuống một chiếc khăn thêu ưỡn ẹo chạy đi mấy bước lại thẹn thùng e lệ quay đầu lại. . . . . . Mọi người nhìn thấy đầu đầy mồ hôi, cái gì mà áo lông, mũ da, khăn quàng cổ mềm mại vây quanh cần cổ kia cũng đều cảm thấy không cần dùng tới nữa, một hai hận không thể cởi ra cho tiểu suất ca như ngọc đang co rúm phát run kia mặc vào.

Không ngờ Hách Học Khang từ bên ngoài tản bộ trở lại, thấy một vòng cô nương tức phụ vây ở cửa hông, không khỏi nhớ tới chuyện bi thảm lúc trước mình thiếu chút nữa không thể giao hợp, đến nỗi chạy trối chết, hét lớn một tiếng đuổi các nàng đi, thấy bộ dạng hai chủ tớ Thường Kiều, kỳ quái nói: Thất thiếu gia, Thường gia đệ đệ, các ngươi làm gì đó? Ta nói ngươi nghe, trên đầu chữ sắc có cây đao á!

Mặt Thường Kiều vốn đông lạnh đỏ lên nay lại càng thêm nóng hừng hực, lúng túng nói: Chúng ta, ta ở chỗ này chờ người.

Hách Học Khang càng thêm tò mò, nhìn hai bên một chút, sê lại kéo Qúy thúc bên cạnh, nói: Qúy thúc, có phải là ông hù khách của Thất thiếu gia chạy mất không? Nếu không, gió lạnh như đao cắt thế này, Thất thiếu gia thân kiều thịt quý, có thể nào tự mình chờ ở cửa chứ?

Qúy thúc lắc đầu liên tục: Quý thiếu gia xử oan cho nô tài rồi ! Thiếu gia nhà nô tài nhất định phải tự mình canh giữ ở cửa, nô tài khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, cũng không biết ngài ấy chờ ai. Nếu quý thiếu gia có thể giúp nô tài khuyên một chút, nô tài vô cùng cảm kích.

Hách Học Khang hiện tại không dám dính nữ sắc, có bạc cũng không thể đánh bạc, đang rất nhàm chán, thấy vẻ mặt Khường Kiều căng thẳng, vừa đi dạo quanh hậu viện xong, càng cảm thấy quỷ dị, dứt khoát sai người mang chậu than cùng bàn ghế nhỏ, hâm nóng bầu rượu, sai phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn, ngồi ở bên cạnh Thường Kiều thoải mái nhàn nhã chờ xem náo nhiệt.

Thường Kiều tức giận nói: Quý gia thúc thúc, thúc đây là. . . . . . Đây là ý gì?

Hách Học Khang cười hì hì một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: Thất thiếu gia, ngươi là cữu gia đệ đệ nhà ta, ta phải giúp đại ca ta chiếu cố ngươi thật tốt mới được!

Thường Kiều nói hắn quá mức, lại không dám phất tay áo bỏ đi, chỉ đành phải tức giận cũng ngồi xuống một bên, nhìn chằm chằm từng người đi ngang qua nha môn.

Thật vất vả A Tề trở lại, Thường Kiều nhảy dựng lên bay qua kéo hắn đến chỗ không người thì thầm to nhỏ, sau đó A Tề lại bảo hai tâm phúc đi tìm người.

Thường Kiều cũng muốn đi theo, A Tề làm sao chịu, đành phải khuyên can hết lời muốn bịt kín cái miệng của hắn lại, Thường Kiều liền như cũ tức giận ngồi trở lại cửa hông hỗn loạn đếm xuân thủy.

Hách Học Khang thấy bọn họ thần thần bí bí, đôi mắt xoay tròn, mò đến bên cạnh A Tề nói: Đại ca, Thất thiếu gia chỉ là một đứa bé, trời giá rét cảm mạo thì làm sao? Ngươi nói với ta phải đợi người nào, ta chờ là được.

A Tề không muốn quá nhiều người biết được, nhíu nhíu mày, nói: Gần đây vài vụ án có chút vấn đề, học vấn của ngươi tốt hơn hắn, trước giúp ta nhìn xem những bảng ghi chép kia. Tiện tay ném cho hắn một vài văn kiện, vội vàng đi hậu viện xem Thường thị.

Lại nói Tiểu Bảo, dẫn theo những người này đi ra ngoài, chỉ nói là cả nhà lão quản gia trong nhà mang theo khá nhiều vật phẩm tìm được ở Sơn Đông, ngày hôm trước nghe nói bọn họ còn chưa vào nha môn liền gặp tặc phỉ, bởi vì sợ chủ nhân trách phạt, vẫn không dám lộ diện. Hôm nay nhìn thấy có người rất giống ông ấy, cho nên ra ngoài tìm thử.

Nữ có nam có, trẻ có già có, có khẩu âm Giang Nam, hôm nay còn có người cùng Thường Kiều ở trên đường lôi kéo một trận, sau khi nghe ngóng, thật có người nhìn thấy chỉ đến một khách điếm. Tìm được chưởng quỹ kia hỏi thăm, chưởng quỹ liền nói, ngày hôm qua đúng thật là có một nhà ở đến nơi này, nhưng cũng không phải sáu người, mà là năm, một đôi phu già nua dẫn theo nhi tử, nữ nhi, ngoại tôn tìm đến nữ tế. Đăng ký họ Thẩm, nói khẩu âm phương Nam, vừa vào ở liền hỏi thăm chuyện Huyện thái gia.

Tiểu Bảo nghe thiếu chút nữa ngất đi, liền nói với chưởng quỹ: Ta thấy trong này có kỳ hoặc, sợ là chọc loạn gì đó không dám gặp người. Nếu biết ta tới chỉ sợ lại muốn chạy trốn, kính xin chưởng quỹ tìm cách để cho ta len lén nhìn thử xem.

Chưởng quỹ liền nói: Bọn họ cũng không còn bao nhiêu tiền, đứa bé nửa đêm đói bụng khóc la. Ta bảo phòng bếp đưa chén cháo nóng, chút thức ăn, lại nói bọn họ một đường bôn ba cực khổ, nể tình đứa bé, bồi bổ cho bọn họ một chút, nhất định trong bọn họ sẽ có người tới cám ơn ta. Đến lúc đó ta cho người dẫn tới gian phòng phía sau, đại nhân đừng nói là len lén nhìn thử, ngay cả muốn thẩm tra cũng được, tiểu lão đầu cũng có thể chuẩn bị sợi dây thật tốt cho đại nhân.

Tiểu Bảo vội nói: Như thế rất tốt, chưởng quỹ xin nhớ kỹ, vạn phần không thể kinh động đến bọn họ, cũng không thể để cho người khác biết.

Nói xong lại móc ra một khối bạc vụn, chưởng quỹ biết thân phận của hắn, bình thường nịnh bợ còn không kịp, làm sao còn dám nhận tiền của hắn? Vội vàng từ chối, bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn nóng canh nóng đưa qua. Quả nhiên, có một đôi phu thê già nua đi theo tiểu nhị đưa đồ ăn ra ngoài, nói muốn cảm tạ đại ân của chưởng quỹ.

Khi bọn họ ra khỏi cửa phòng hai người Chuy Đầu Lang Đầu liền nhận ra, Tiểu Bảo cũng loáng thoáng cảm thấy nhìn có chút quen mắt. Rồi một mình đến trong phòng hỏi, nương Hoàn Bội nhìn thấy Tiểu Bảo liền quỳ xuống khóc kêu trời trách đất.

Nhị thiếu gia, van cầu ngài, cứu cứu nữ nhi của ta, cứu cứu chất nhi của người đi!

Thủ đoạn la lối om sòm pha trò này, Chuy Đâu Lang Đầu đều đã từng thấy, lập tức tát qua một cái quát lên: Gào cái gì? Ai nhà là Nhị thiếu gia nhà ngươi? Chất nhi Nhị gia nhà ta, công tử Dịch nhi nhà đại gia còn đang ở trong nhà, ngươi dám nói hưu nói vượn?

Phụ thân của Hoàn Bội - Trầm Lão Tam thấy thế, tránh Lang Đầu, nhảy tới nói: Được đấy tên tiểu tử thúi nhà ngươi lại dám đánh người, ta để cho ngươi đánh, về sau khuê nữ ta làm di nương đại gia, ta chính là nhạc phụ Tri huyện lão gia, ta để cho các ngươi đánh, để cho các ngươi đánh. . . . .

Vừa nước bọt văng khắp nơi vừa liều mạng khom lưng cúi đầu nhào về phía Chuy Đầu Lang Đầu, hai người tráng kiện này, nhẹ nhàng lắc mình liền tránh được, Trầm Lão Tam thu chân lại không được, đụng đầu vào cái bàn rắn chắc bên cạnh Tiểu Bảo, ngay lập tức té chổng vó trên mặt đất.

Tiểu Bảo cả kinh thất sắc, chỉ trong chớp mắt thấy ông ta lại lật người lại, động tác vô cùng nhanh nhẹn, hai tay như móng vuốt chim trĩ ôm chặt lấy một chân Chuy Đầu, trong miệng kêu la toáng lên: Ta để cho ngươi đánh! Để cho ngươi đánh!

Mặc dù đã căn dặn chưởng quỹ ai cũng không cho phép tới gần phòng này, Tiểu Bảo vẫn cẩn thận ra ngoài cửa nhìn một cái, mới lớn tiếng quát: Gây nữa, đều trói đến nha môn đánh mười mấy hèo!

Thê tử Trầm Lão Tam vội bò qua dập đầu: Nhị gia, khuê nữ ta thật khổ a! Một nhà chúng ta hầu hạ Tri Phủ Đại Nhân mấy chục năm, Hoàn Bội lại từ nhỏ đi theo tiểu thư, vốn là bồi giá tới đây thì có đã ý hầu hạ cô gia, ai ngờ tiểu thư thấy thái thái cùng cô gia muốn cất nhắc nàng, lại đuổi chúng ta ra ngoài. . . . . .

Tiểu Bảo cả giận nói: Càn quấy! Ngày đó ta còn ở trong nhà, rõ ràng chính là các ngươi trộm đồ trong nhà mới bị đuổi ra ngoài. Đến nước này còn muốn đổi trắng thay đen à?

Trầm Lão Tam liên tục kêu oan, lão bà hắn cũng nói: Nhị gia, những thứ đó đều là tiểu thư thưởng cho chúng ta. Ban đầu tiểu thư đến Hách gia không bao lâu, đại gia liền đi ra ngoài. Tiểu thư vì muốn làm việc thuận lợi ở Hách gia, mới lấy đồ cưới cùng quần áo đồ trang sức của mình thưởng cho hạ nhân trong nhà, Nhị gia tùy tiện đi hỏi thì biết. Huống chi, dù là trộm, hai lão già khọm chúng ta nhận tội danh, lưu lạc bên ngoài, chết cũng không tính. Nhưng khuê nữ ta khi đó đã có huyết mạch của đại gia, đây đường đường chính là đứa bé của Tri Huyện đại nhân a. . . . . .

Ngươi cho rằng tùy tiện ôm đứa bé đến, là có thể lừa gạt đại ca ta cùng ta sao? Lúc trước nếu Hoàn Bội thật sự có huyết mạch của đại ca, vì sao không sớm đi trong nhà nói rõ?

Nhị gia, nếu tiểu thư dung nạp được khuê nữ ta, chúng ta đã sớm đi. . . . . . Nhị gia, đứa bé kia thật sự là của đại gia, ngài xem một cái thì biết! Đáng thương khuê nữ ta, vì đứa bé thiếu chút nữa mất mạng. Khi đó chúng ta không có ăn uống, Hoàn Bội cũng không còn sữa, đứa bé đói bụng đến khóc cũng không có hơi sức. Đại Lang nhà ta vì lấy cho ngoại sanh (cháu ngoại) của hắn chút cháo, bị người cho thành ăn trộm nhốt ở huyện nha Dương An, cho đến bây giờ sống chết chưa rõ a. . . . . .

Vị nhà Trầm Lão Tam này hát xướng làm đều tốt, nước mắt nước mũi một đống, ngồi dưới đất hai tay khua loạn, khóc thê thảm như cha chết, tuy là hai người Chuy Đầu Lang Đầu trong ngày thường nói chêm chọc cười cũng không đỡ được, chỉ đành phải vội vàng chạy đi tìm cứu tinh.

Vừa vặn lại có người tìm tới đây, lập tức sai ôm đứa bé đến xem, thế nhưng lại cùng A Tề có bảy tám phần giống nhau, tháng đại khái cũng phù hợp. Tiểu Bảo liền kêu thê


/66

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status