Cố Đình Viễn sửng sốt đáp: "Trong trấn có hai y quán, Đinh đại phu ở Hoà Xuân Đường y thuật rất giỏi, ai ốm đau đều mời ông ấy tới nhà."
"Là chỗ này." Đỗ Kim Hoa nói hắn ghi lại cho bà chỗ của Hoà Xuân Đường và Đinh đại phu "Đa tạ ngươi, Tiểu Cố"
Dù sao, thư sinh này cũng có lòng tốt. Không càn rỡ, còn giúp đỡ yêu cầu của bà. Sắc mặt bà khá hơn một chút, nhẹ giọng hỏi: "Cháu có khát nước không? Có muốn uống nước không?"
Cố Đình Viễn có mang theo một bình nước, nhưng khi nhạc mẫu hỏi hẳn, hắn liền cụp mắt xuống: "Cháu có chút khát nước, làm phiền đại nương."
"Đừng khách khí." Đỗ Kim Hoa nói xong xoay người đi vào trong nhà rót nước cho hắn.
Cố Đình Viễn khách sáo đứng ở trong sân, không dám nhìn xung quanh.
Một lúc sau, Đỗ Kim Hoa bưng một bát nước đi ra đưa cho hắn. Cố Đình Viễn nhận lấy, quay lưng lại, uống từng ngụm từng ngụm.
Han quay người đưa lại bát cho nhạc mẫu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: Đại nương, trong nhà có ai bị bệnh sao?"
Không phải là Bảo Âm chứ? Đại nương. Nhớ lại lúc nãy nàng đứng bên bờ sông bộ dáng lạnh lùng bi thương, nhịn không được nói: "Là Trần tiểu thư, vừa rồi bên sông bị cảm lạnh sao?"
"Hừ!" Đỗ Kim Hoa lập tức thay đổi sắc mặt: "Ngươi trù ẻo ai đấy?"
Cố Đình Viễn sợ tới mức vội vàng xua tay: "Không không không phải, phu nhân hiểu lầm cháu rồi."
"Trong nhà không ai bị bệnh cả." Đỗ Kim Hoa không vui nói: "Chỉ là người họ hàng thôi." Nói xong bắt đầu đuổi người: "Người không có việc gì nữa chứ? Không có việc gì thì đi di
Ai cũng nhìn chằm chằm vào Bảo Nha của bà.
Trông thấy thật khó chịu.
Đuổi Cố Đình Viễn đi rồi, Đỗ Kim Hoa nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cảm thấy bất an. Bà đi vào phòng bếp, cắt lát gừng, cho vào hai quả táo đỏ, một thìa đường nâu, pha trà gừng cho Bảo Nha.
Thư sinh kia nói nàng đứng bên sông gặp gió lạnh, Đỗ Kim không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ như Bảo Nha cảm lạnh ngã bệnh thì sao?
Trà gừng nấu xong, cho vào bát nếm thử, vị cay, ngọt là được. Nghĩ nghĩ, bà lấy thêm nửa thìa đường nâu, cho vào bát khuấy cho tan. Bảo Nha lớn lên ở Hầu phủ, nàng đã quen ăn đồ ngon, một thìa không đủ ngọt thì sao?
Đỗ Kim Hoa bưng một bát trà gừng nóng hổi, mở cửa bước vào phòng chính thì thấy Trân Bảo Âm còn đang ngủ. Bà dùng lau tay lên váy, rồi vuốt trán nữ nhi. May mắn, không nóng.
"Bảo Nha? Bảo Nha?" Bà nhẹ giọng gọi
Trần Bảo Âm ngủ không sâu, bị bà gọi mấy tiếng, liền chậm rãi mở mắt ra. Nhìn một lúc mới phản ứng: "Nương? Có chuyện gì vậy?"
"Uống chút trà gừng đi." Đỗ Kim Hoa nhẹ giọng nói: "Thư sinh kia nói con đứng ở bờ sông bị lạnh, nương sợ con bị cảm."
Trần Bảo Âm không lạnh, nhưng lúc này nàng cũng khát nước, thấy Đỗ Kim Hoa chu đáo mang nước gừng tới tận giường, nàng ngồi dậy nói: "Tạ ơn nương."
"Không cần khách khí." Đỗ Kim Hoa âu yếm nói: "Uống từ từ, cẩn thận nóng."
Trần Bảo Âm đỡ lấy chén trong tay bà. uống từng ngụm nhỏ.
Quả nhiên là rất nóng, còn rất cay. Nhưng mà vị ngọt đậm hơn, rất ngọt: "Nương, nương cho bao nhiêu đường vậy?"
"Thế nào? Không ngọt sao?" Đỗ Kim Hoa vội vàng hỏi.
Trần Bảo Âm suýt thì nhổ ra, rất muốn hỏi, nương, nương đang đùa con đấy à? Như thế này còn không ngọt sao?
"Ngọt rồi." Nàng nói, cúi đầu uống hết một nửa bát, rồi đẩy nửa bát còn lại cho Đỗ Kim Hoa,'Nương, nương cũng uống đi."
Đỗ Kim Hoa lườm nàng một cái: 'Làm gì vậy, lại đưa cho nương, con uống hết đi!"
"Con muốn nương uống." Trân Bảo Âm ngẩng đầu nhìn bà cười: "Nương không uống là không thương con."
"Không thương con! Không thương!" Đỗ Kim Hoa nói.
Trần Bảo Âm cười ha ha, ngồi quỳ gối, hai tay nang cao bát: "Nương đừng tức giận, mau uống đi, nhân lúc còn nóng."
Đỗ Kim Hoa không thể nghiêm mặt được nữa, bà phá lên cuối cũng cũng phải uống hết chén nước gừng. Rất ngọt, ngọt thấu tận trong tim.
"Là chỗ này." Đỗ Kim Hoa nói hắn ghi lại cho bà chỗ của Hoà Xuân Đường và Đinh đại phu "Đa tạ ngươi, Tiểu Cố"
Dù sao, thư sinh này cũng có lòng tốt. Không càn rỡ, còn giúp đỡ yêu cầu của bà. Sắc mặt bà khá hơn một chút, nhẹ giọng hỏi: "Cháu có khát nước không? Có muốn uống nước không?"
Cố Đình Viễn có mang theo một bình nước, nhưng khi nhạc mẫu hỏi hẳn, hắn liền cụp mắt xuống: "Cháu có chút khát nước, làm phiền đại nương."
"Đừng khách khí." Đỗ Kim Hoa nói xong xoay người đi vào trong nhà rót nước cho hắn.
Cố Đình Viễn khách sáo đứng ở trong sân, không dám nhìn xung quanh.
Một lúc sau, Đỗ Kim Hoa bưng một bát nước đi ra đưa cho hắn. Cố Đình Viễn nhận lấy, quay lưng lại, uống từng ngụm từng ngụm.
Han quay người đưa lại bát cho nhạc mẫu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: Đại nương, trong nhà có ai bị bệnh sao?"
Không phải là Bảo Âm chứ? Đại nương. Nhớ lại lúc nãy nàng đứng bên bờ sông bộ dáng lạnh lùng bi thương, nhịn không được nói: "Là Trần tiểu thư, vừa rồi bên sông bị cảm lạnh sao?"
"Hừ!" Đỗ Kim Hoa lập tức thay đổi sắc mặt: "Ngươi trù ẻo ai đấy?"
Cố Đình Viễn sợ tới mức vội vàng xua tay: "Không không không phải, phu nhân hiểu lầm cháu rồi."
"Trong nhà không ai bị bệnh cả." Đỗ Kim Hoa không vui nói: "Chỉ là người họ hàng thôi." Nói xong bắt đầu đuổi người: "Người không có việc gì nữa chứ? Không có việc gì thì đi di
Ai cũng nhìn chằm chằm vào Bảo Nha của bà.
Trông thấy thật khó chịu.
Đuổi Cố Đình Viễn đi rồi, Đỗ Kim Hoa nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cảm thấy bất an. Bà đi vào phòng bếp, cắt lát gừng, cho vào hai quả táo đỏ, một thìa đường nâu, pha trà gừng cho Bảo Nha.
Thư sinh kia nói nàng đứng bên sông gặp gió lạnh, Đỗ Kim không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ như Bảo Nha cảm lạnh ngã bệnh thì sao?
Trà gừng nấu xong, cho vào bát nếm thử, vị cay, ngọt là được. Nghĩ nghĩ, bà lấy thêm nửa thìa đường nâu, cho vào bát khuấy cho tan. Bảo Nha lớn lên ở Hầu phủ, nàng đã quen ăn đồ ngon, một thìa không đủ ngọt thì sao?
Đỗ Kim Hoa bưng một bát trà gừng nóng hổi, mở cửa bước vào phòng chính thì thấy Trân Bảo Âm còn đang ngủ. Bà dùng lau tay lên váy, rồi vuốt trán nữ nhi. May mắn, không nóng.
"Bảo Nha? Bảo Nha?" Bà nhẹ giọng gọi
Trần Bảo Âm ngủ không sâu, bị bà gọi mấy tiếng, liền chậm rãi mở mắt ra. Nhìn một lúc mới phản ứng: "Nương? Có chuyện gì vậy?"
"Uống chút trà gừng đi." Đỗ Kim Hoa nhẹ giọng nói: "Thư sinh kia nói con đứng ở bờ sông bị lạnh, nương sợ con bị cảm."
Trần Bảo Âm không lạnh, nhưng lúc này nàng cũng khát nước, thấy Đỗ Kim Hoa chu đáo mang nước gừng tới tận giường, nàng ngồi dậy nói: "Tạ ơn nương."
"Không cần khách khí." Đỗ Kim Hoa âu yếm nói: "Uống từ từ, cẩn thận nóng."
Trần Bảo Âm đỡ lấy chén trong tay bà. uống từng ngụm nhỏ.
Quả nhiên là rất nóng, còn rất cay. Nhưng mà vị ngọt đậm hơn, rất ngọt: "Nương, nương cho bao nhiêu đường vậy?"
"Thế nào? Không ngọt sao?" Đỗ Kim Hoa vội vàng hỏi.
Trần Bảo Âm suýt thì nhổ ra, rất muốn hỏi, nương, nương đang đùa con đấy à? Như thế này còn không ngọt sao?
"Ngọt rồi." Nàng nói, cúi đầu uống hết một nửa bát, rồi đẩy nửa bát còn lại cho Đỗ Kim Hoa,'Nương, nương cũng uống đi."
Đỗ Kim Hoa lườm nàng một cái: 'Làm gì vậy, lại đưa cho nương, con uống hết đi!"
"Con muốn nương uống." Trân Bảo Âm ngẩng đầu nhìn bà cười: "Nương không uống là không thương con."
"Không thương con! Không thương!" Đỗ Kim Hoa nói.
Trần Bảo Âm cười ha ha, ngồi quỳ gối, hai tay nang cao bát: "Nương đừng tức giận, mau uống đi, nhân lúc còn nóng."
Đỗ Kim Hoa không thể nghiêm mặt được nữa, bà phá lên cuối cũng cũng phải uống hết chén nước gừng. Rất ngọt, ngọt thấu tận trong tim.
/220
|