"Ngủ thêm một lát đi." Bà uống vài hớp xong liền đẩy nữ nhi nằm xuống.
Trần Bảo Âm không ngủ được nữa, cũng không muốn cứ ngủ mãi nên chớp chớp mắt bước xuống giường: "Con không ngủ nữa."
"Không muốn ngủ thì dậy đi." Đỗ Kim Hoa nói: "Thư sinh họ Cố có vẽ một bức tranh, nương đưa cho con."
Trân Bảo Âm tò mò: "Tranh của hắn sao lại ở trong nhà chúng ta?"
Nói thế nào đây? Nếu nói thật ra là, thư sinh họ Cố đó đang săn đón lấy lòng.
"Hắn tặng cho con." Suy nghĩ một chút, Đỗ Kim Hoa nói ra sự thật, nhi nữ cũng không ngốc, so với những người khác trong nhà còn thông minh hơn, có thể nói sự thật cho nàng nghe, không cần sợ nàng bị người ta lừa gạt: "Hắn nói cái gì mà mẫu đơn xanh, rất trân quý."
"0?" Trân Bảo Âm hơi nhướng mày, rất hào hứng: "Hoa mẫu đơn xanh đúng là rất hiếm thấy." Giống như ngọc lục bảo, thanh nhã, cao quý. Chỉ có điều Trần Bảo Âm không ưa thích lắm, nàng thích những màu tươi sáng, hồng, tím, vàng, đều là những màu hoa đẹp de vô song.
Đỗ Kim Hoa mang bức tranh tới, Trần Bảo Âm nhận lấy mở ra, nhìn thấy sắc xanh lục và mùi nước co thoang thoảng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết hắn dùng thủ pháp pha màu.
Bức tranh rất đẹp, rất nghệ thuật, Trân Bảo Âm rất thích. Lại nhìn vào khoảng trống, có hai hàng chữ nhỏ ghi: "Giang mạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?" (Ai bên sông nhìn trăng lẻ bóng? Trăng soi xuống nước nhìn bóng ai?)
Tranh cũng đẹp, thơ cũng hay.
"Khi nào nhị ca lên trấn, nhờ ca ca thuê người đóng khung tranh." Trần Bảo Âm nói, lại cuộn bức tranh lại. Mặc dù không phải là màu yêu thích của nàng, nhưng đây là một bức tranh rất đẹp.
Nàng rất vui. Nàng đã từng là thiên kim Hầu phủ, thường có người tặng lễ vật để lấy lòng nàng, nàng chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng bây giờ nàng chỉ là một thôn nữ, có người tặng nàng lễ vật rất vừa ý nên nàng cảm thấy rất trong trận.
Đỗ Kim Hoa trả lời: "Được, đợi lát nữa nương nói nó đi."
"Cái gì? Đóng khung tranh?" Nghe yêu cầu, Trần Nhị Lang xua tay."Hiểu rồi, hai ngày nữa con sẽ đi."
Trong nhà muốn xây phòng, hắn loay hoay không thể phân thân. Bút, mực, giấy, nghiên mà Trần Bảo Âm cần để ghi chép sổ sách đều là Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà lên trấn, tiện đường mang về.
Thật không ngờ, chỉ một ngày sau, Cố Đình Viễn lại đến. "Tiểu Cố, sao ngươi lại tới đây?" Đỗ Kim Hoa nhíu mày, vẻ mặt không được tốt lắm nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi là thư sinh, sao lại không chịu khó học hành vậy?"
Đỗ Kim Hoa rất vui khi nhớ tới nữ nhi. Nhưng mà hắn đến sách cũng không chịu đọc, điều này khiến Đỗ Kim Hoa cảm thấy không kiên trì, không vững vàng, sẽ không có triển vọng.
Cố Đình Viễn phát hiện ra sự không hài lòng của nhạc mẫu, hắn cũng cũng không bối rối mà cẩn thận trả lời: "Sáng, chiêu, nửa đêm cháu đều đọc sách. Ban ngày cháu vẽ tranh kiếm tiền."
Hắn muốn kiếm tiền để nuôi gia đình, nuôi tỷ tỷ, cầu thân với Bảo Âm. Mỗi ngày chạy ra bên ngoài cũng không phải bừa bãi mà là có tính toán của mình.
Hắn là người đã đỗ khoa cử, đã từng làm quan, lại một lần nữa thi đậu công danh không khó. Nhưng tỷ tỷ và Bảo Âm mới là quan trọng nhất đối với hắn.
"Ngươi tới Trần gia thôn chúng ta để vẽ tranh à?" Đỗ Kim Hoa nghỉ ngờ nhìn hắn: "Thôn chúng ta có cái gì mà ngươi lại tới đây?"
Cố Đình Viễn cầm cuộn tranh chưa tặng được trả lời: 'Phong cảnh ở đây rất đẹp."
Có những vùng đất rộng lớn, có dòng nước quanh co, còn có một báu vật vô giá.
Không có nơi nào đẹp hơn Trần gia thôn. "Thư sinh các ngươi thật là kỳ quái." Đỗ Kim Hoa không nghĩ tới hắn đang khen ngợi Bảo Âm, còn tưởng rằng hắn cảm thấy Trần Gia thôn phong cảnh đẹp, bà rất khó hiểu. Bà nhìn cuộn giấy trong tay hắn hỏi: "Đây là cái gì?"
Cố Đình Viễn cầm nó bằng cả hai tay, đưa nó về phía trước: "Hôm qua, cháu không có đủ thuốc màu trong tay, đành phải vội vàng dùng chất liệu tại chỗ vẽ một bông hoa mẫu đơn màu xanh. Có lẽ Trân tiểu thư không thích nó, nên hôm qua tôi đã vẽ lại một bức tranh khác."
Trần Bảo Âm không ngủ được nữa, cũng không muốn cứ ngủ mãi nên chớp chớp mắt bước xuống giường: "Con không ngủ nữa."
"Không muốn ngủ thì dậy đi." Đỗ Kim Hoa nói: "Thư sinh họ Cố có vẽ một bức tranh, nương đưa cho con."
Trân Bảo Âm tò mò: "Tranh của hắn sao lại ở trong nhà chúng ta?"
Nói thế nào đây? Nếu nói thật ra là, thư sinh họ Cố đó đang săn đón lấy lòng.
"Hắn tặng cho con." Suy nghĩ một chút, Đỗ Kim Hoa nói ra sự thật, nhi nữ cũng không ngốc, so với những người khác trong nhà còn thông minh hơn, có thể nói sự thật cho nàng nghe, không cần sợ nàng bị người ta lừa gạt: "Hắn nói cái gì mà mẫu đơn xanh, rất trân quý."
"0?" Trân Bảo Âm hơi nhướng mày, rất hào hứng: "Hoa mẫu đơn xanh đúng là rất hiếm thấy." Giống như ngọc lục bảo, thanh nhã, cao quý. Chỉ có điều Trần Bảo Âm không ưa thích lắm, nàng thích những màu tươi sáng, hồng, tím, vàng, đều là những màu hoa đẹp de vô song.
Đỗ Kim Hoa mang bức tranh tới, Trần Bảo Âm nhận lấy mở ra, nhìn thấy sắc xanh lục và mùi nước co thoang thoảng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết hắn dùng thủ pháp pha màu.
Bức tranh rất đẹp, rất nghệ thuật, Trân Bảo Âm rất thích. Lại nhìn vào khoảng trống, có hai hàng chữ nhỏ ghi: "Giang mạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?" (Ai bên sông nhìn trăng lẻ bóng? Trăng soi xuống nước nhìn bóng ai?)
Tranh cũng đẹp, thơ cũng hay.
"Khi nào nhị ca lên trấn, nhờ ca ca thuê người đóng khung tranh." Trần Bảo Âm nói, lại cuộn bức tranh lại. Mặc dù không phải là màu yêu thích của nàng, nhưng đây là một bức tranh rất đẹp.
Nàng rất vui. Nàng đã từng là thiên kim Hầu phủ, thường có người tặng lễ vật để lấy lòng nàng, nàng chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng bây giờ nàng chỉ là một thôn nữ, có người tặng nàng lễ vật rất vừa ý nên nàng cảm thấy rất trong trận.
Đỗ Kim Hoa trả lời: "Được, đợi lát nữa nương nói nó đi."
"Cái gì? Đóng khung tranh?" Nghe yêu cầu, Trần Nhị Lang xua tay."Hiểu rồi, hai ngày nữa con sẽ đi."
Trong nhà muốn xây phòng, hắn loay hoay không thể phân thân. Bút, mực, giấy, nghiên mà Trần Bảo Âm cần để ghi chép sổ sách đều là Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà lên trấn, tiện đường mang về.
Thật không ngờ, chỉ một ngày sau, Cố Đình Viễn lại đến. "Tiểu Cố, sao ngươi lại tới đây?" Đỗ Kim Hoa nhíu mày, vẻ mặt không được tốt lắm nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi là thư sinh, sao lại không chịu khó học hành vậy?"
Đỗ Kim Hoa rất vui khi nhớ tới nữ nhi. Nhưng mà hắn đến sách cũng không chịu đọc, điều này khiến Đỗ Kim Hoa cảm thấy không kiên trì, không vững vàng, sẽ không có triển vọng.
Cố Đình Viễn phát hiện ra sự không hài lòng của nhạc mẫu, hắn cũng cũng không bối rối mà cẩn thận trả lời: "Sáng, chiêu, nửa đêm cháu đều đọc sách. Ban ngày cháu vẽ tranh kiếm tiền."
Hắn muốn kiếm tiền để nuôi gia đình, nuôi tỷ tỷ, cầu thân với Bảo Âm. Mỗi ngày chạy ra bên ngoài cũng không phải bừa bãi mà là có tính toán của mình.
Hắn là người đã đỗ khoa cử, đã từng làm quan, lại một lần nữa thi đậu công danh không khó. Nhưng tỷ tỷ và Bảo Âm mới là quan trọng nhất đối với hắn.
"Ngươi tới Trần gia thôn chúng ta để vẽ tranh à?" Đỗ Kim Hoa nghỉ ngờ nhìn hắn: "Thôn chúng ta có cái gì mà ngươi lại tới đây?"
Cố Đình Viễn cầm cuộn tranh chưa tặng được trả lời: 'Phong cảnh ở đây rất đẹp."
Có những vùng đất rộng lớn, có dòng nước quanh co, còn có một báu vật vô giá.
Không có nơi nào đẹp hơn Trần gia thôn. "Thư sinh các ngươi thật là kỳ quái." Đỗ Kim Hoa không nghĩ tới hắn đang khen ngợi Bảo Âm, còn tưởng rằng hắn cảm thấy Trần Gia thôn phong cảnh đẹp, bà rất khó hiểu. Bà nhìn cuộn giấy trong tay hắn hỏi: "Đây là cái gì?"
Cố Đình Viễn cầm nó bằng cả hai tay, đưa nó về phía trước: "Hôm qua, cháu không có đủ thuốc màu trong tay, đành phải vội vàng dùng chất liệu tại chỗ vẽ một bông hoa mẫu đơn màu xanh. Có lẽ Trân tiểu thư không thích nó, nên hôm qua tôi đã vẽ lại một bức tranh khác."
/220
|