Chương 5: Song Tử, Thiên Bình những người cuối cùng.
''Con tôi...'' Tiếng gọi xé ruột gan của một bà mẹ trẻ bất lực đang cố gắng tách dòng người chạy nạn vô vọng nhìn bóng con mình đang dần mờ sau lớp khói bụi. Nhưng tiếng gào khóc cũng chẳng thể nào át lại tiếng ầm ầm từ trận đông đất và tiếng nổ đùng đoàng của các loại bom.
Đúng vậy đây chính là mật tàn khốc của chiến tranh, sinh li tử biệt đau khổ là vậy. Tưởng chừng sinh mạng nhỏ bé này sẽ cứ như vậy mà biến mất trở thành một phần của những gì mà người ta vô tâm gọi là hậu quả hay trở thành lí do để nhà nước đòi sự bồi thường sau chiến tranh, nhưng kô. Một bóng dáng nhỏ đã lao vào màn khói bụi mưa bom đó để cứu nó. Dùng chính sinh mệnh của mình để bảo vệ nó an toàn giao cho người mẹ trẻ, cô ngã xuống dòng máu đỏ tuơi đối lập với làn da trắng nõn, ghê rợn, đứa trẻ càng khóc to. Có lẽ nó chưa thể hiểu nhưng từ khi sinh ra con người vẫn theo bản năng khóc lóc sợ hãi trước cái chết và khóc vì được sống, vì vậy cô gái mỉn cười nhìn những giọt nước mắt đó mà nhắm mắt.
Tên cô được sướng lên, kô như lúc nhỏ được cô giáo gọi nhận thưởng học sinh giỏi hay những lúc vị chủ toà soạn gọi nhận tràng vỗ tay vì sự dũng cảm trong công tác mà lần này bởi đồng nghiệp cộng sự của cô, họ đau khổ xót xa cho một cô gái trẻ tuổi như vậy: "Song Tử..." Tiếng kèn vang lên, người đọc diễn văn giọng trầm bổng thể hiện sự thương nhớ xót xa, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt những cô gái đa cảm, mỗi người một vẻ mặt một biểu hiện nhưng bao trùm tất cả vẫn là không khí tiếc thương u buồn.
Từng dòng người mặc đồ đen lặng lẽ đến để những bông cúc trắng tượng trưng cho sự tưởng nhớ người đã khuất lên ngôi mộ. Không có người thân đưa tiễn cô là con một ba mẹ cũng vừa mất, lễ tang này là do những đồng nghiệp tổ chức. Lặng lẽ đến lặng lẽ đi, một sinh mệnh cứ vậy mà kết thúc. Khi mọi người ra về hết chỉ còn lại 2 người hay chính xác hơn là 2 linh hồn đứng đó. Khẽ đưa tay chạm nhẹ vào bức ảnh trên tấm bia lạnh như băng cô gái trong ảnh cười xinh đẹp đến thế, đôi mắt to lấp lánh có hồn là vậy 'haziii' linh hồn phát ra tiếng thở dài.
"Cô thật xinh đẹp, Song Tử'' Linh hồn còn lại cất giọng, giọng của nó rất trong và cao, chứng tỏ 'người' này là nữ, một cô gái kiêu ngạo.
"ừ nhưng cũng có để làm gì đâu. Xinh đẹp như tôi cũng như cô cuối cùng cũng phải chết, lại còn chết trẻ như vậy. Haziii'' linh hồn kia cất giọng, buồn bã trả lời.
"cô hối hận sao?'' lần này không nghe ra cảm xúc.
"không tất nhiên rồi'' hồi tưởng lại những giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ trẻ, nụ cười thơ ngây trên mặt đứa bé mà cô cứu. Cô có thể hối hận sao? Nếu làm lại có lẽ cô vẫn sẽ chọn làm vậy.
''tôi chĩ luyến tiếc chút thôi, nếu biết sẽ chết sớm như thế thì kiểu gì tôi cũng sẽ hưởng thụ thật tốt cuộc sống trước đó''nói rồi đứng dậy, lưu luyến nhìn lại tấm ảnh lần cuối như từ biệt cuộc sống trước đó, cô quyết tâm xuay đầu nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt, gần như trong suốt dưới ánh mặt trời của cô bạn ma mới quen nở nụ cười.
''như vậy để trước khi đầu thai không hối tiếc tôi không hối tiếc lần nữa, cô có phiền nếu đưa tôi đi tham quan địa phủ một chút? Thiên bình!''
"tất nhiên là... Rất hân hạnh rồi nhưng mà giờ còn quá sớm vậy Song Tử cô có thể dẫn tôi đi coi lại thế giới này lần nữa kô?'' linh hồn tên Thiên Bình đó nhướng đôi lông mày cắt tỉa xinh đẹp của mình, thản nhiên nở một nụ cười đủ câu hồn đoát phách tất cả đàn ông trên thế giới này. Rồi giơ tay ra làm động tác mời quý tộc. Thanh nhã và lịch sự. Song Tử nở nũ cười đáp lễ, xinh đẹp mà tinh nghịch lắm tay Thiên Bình cùng bước.
"có thể cùng mĩ nữ đi phố là phước của tôi. Rất hân hạnh.'' Hai cô gái cùng lắm tay nhau bước đi, họ tồn tại họ nhìn thấy mọi người quan sát thấy tất cả nhưng không ai thấy họ. Vậy cũng không cô đơn vì họ có nhau. Tình bạn lặng lẽ nảy sinh có khi chỉ từ những điểu đơn giản như thế. Song Tử khi còn sống là một phóng viên trẻ, tuổi trẻ tài cao sự nghiệp đầy triển vọng, cô lại không ngại xông pha nơi nguy hiểm mang những tin tức hot nhất về cho tòa soạn. Nhưng cô cũng kô vì vậy mà kiêu ngạo, luôn luôn hòa đồng, trên môi lúc nào cũng treo một nụ cười thân thiên. Lại thêm tính cách hài hước, ăn nói khéo loéo hiểu lòng người nên cô rất được đồng nghiệp rất yêu quý, kính trọng. Cái chết này, thay đổi rất lớn đối với Song Tử lúc cứu đứa trẻ cô thuần túy chỉ vì không muốn nhìn thấy cảnh gia đình bị chia rẽ như gia đình cô. Lúc viên đạn bắn vào người cô chỉ duy nhất tền tại cảm giác đau đớn nhưng giọt nước mắt của đứa bé trong ngực rớt vào tay như thể nước bỏng khiến cô kô khỏi kiên trì đến phút chót. Cô đã làm được giây phút ngã xuống cũng là lúc linh hồn cô không thể bám trụ cơ thể nữa. Buồn cười sao lúc đó cô còn cho rằng mình bị ảo giác, rằng mình kô trúng viên đạn nào cả chỉ đến khi
/6
|