Chương 64.2
Editor: dohuyenrua
Mãi cho đến khi hai người ăn xong cơm chiều, trong phòng truyền đến từng đợt tiếng chuông, động tác của Tô Nhan cứng đờ, nâng mắt hướng tới Tiết Cầm Cầm, chỉ thấy Tiết Cầm Cầm cũng nhìn về phía cô.
Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua cửa phòng lại dừng tầm mắt ở trên người cô không nhịn được hỏi một câu, "Không nhận sao?"
Tô Nhan chỉ nhìn Tiết Cầm Cầm một lúc lâu, xoay người lấy điện thoại di động trong phòng ra, vừa thấy là số điện thoại của Ken, Tô Nhan nói không rõ cảm giác lúc đó.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời thật giống như mất mát cái gì.
"Không phải anh ấy." Nói một câu liền nhận điện thoại.
"A lô, A Ken."
"A, đã quên nói cho cô biết, sáng mai cô đến đây sớm một chút, nơi đó nhắn tin tới điện thoại di động của tôi." Đầu kia di động là giọng nói của A Ken, hình như ở studio... nơi.
"Ừ, tôi đã biết, sáng mai anh đến đón tôi."
"Làm sao? Trình tổng không đưa cô tới?" Sau khi A Ken nghe nói tạm dừng chỉ chốc lát sau mới mở miệng hỏi.
Hai tròng mắt Tô Nhan rất bình tĩnh tối sầm nhẹ giọng nói: "A, tôi ở chỗ bạn thân của tôi, tối nay phải ở cạnh cô ấy, có lẽ sẽ không về. Cho nên sáng mai anh vẫn bảo người tới đón tôi đi."
"..." Tiết Cầm Cầm rất bình tĩnh thu dọn bàn ăn, nghe lời này nâng mắt nhìn lướt qua cô, rốt cuộc là ai ở cạnh ai?
A Ken nghe nói đồng ý nói: "OK, sau đó đưa địa chỉ cho tôi, tôi còn có chuyện, cúp."
" Bye bye." Sau khi ngắt di động, đặt ở một bên nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Mà ngay cả Tiết Cầm Cầm đi từ phòng bếp rửa bát đũa xong ra, cô còn đứng ở nơi nào đó nhìn chằm chằm di động ngẩn người. Làm cho cô (TCC) không khỏi cảm thán sức mạnh của ái tình thật đúng là vĩ đại, hoàn toàn có thể thay đổi một người.
"Đang đợi anh ta gọi* nói?"
Tô Nhan nhìn chằm chằm di động xuất thần mắt chớp chớp, chậm rãi dời tầm mắt từ di động đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Cầm Cầm hơi trẻ con cũng rất đẹp đẽ, đừng nhìn khuôn mặt cô bộ dạng có chút ngây thơ, nhưng trên thực tế không ngây thơ chút nào.
"Không..."
"Khẩu thị tâm phi.(3)" Tiết Cầm Cầm cười nịnh một tiếng, lại chậm rãi mở miệng nói: "Cậu hi vọng anh ta gọi cho cậu như vậy, cậu đã nghĩ kĩ nên đối mặt anh ta thế nào chưa?"
(3) khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng lòng (tâm) nghĩ một nẻo
Đối mặt? Tô Nhan nhìn mặt của cô có chút hoảng hốt, đời này cô chán ghét người khác lừa gạt cô, nhất là cô cảm thấy quan trọng, là người cô càng để ý cô lại càng không thể chấp nhận sự lừa gạt của họ.
Lừa gạt, cũng không phải không thể, cô hiểu cái gì là nói dối thiện ý, nhưng cô không dễ dàng tha thứ cho phản bội.
Cho nên, không có gì hay đối mặt, cô có thể không tiền đồ yêu Trình Tự Cẩm, nhưng không thể không tiền đồ làm một người phụ nữ ngốc.
Cô không phải...
"Anh ấy lừa tớ."
Tiết Cầm Cầm nghe nói, vẻ mặt thu vào, nhìn cô thật sâu.
"Cho nên, anh ta lừa cậu, lúc đó cậu gọi cho anh ta, thật ra là đang ở trên một người phụ nữ khác, cậu rời xa anh ta?"
Tô Nhan nghe được bốn chữ rời xa và trên này, ở sâu trong nội tâm lại co vào một chút, sắc mặt hơi tái nhợt.
"Phải."
Từ trước tới giờ cô không nghĩ tới sẽ là tình huống như vậy, nếu trước mắt, nói rời xa liền rời xa, không có chút cảm giác.
Không đúng, có cảm giác, cuối cùng là một loại cảm giác giải thoát.
Bị nhốt bốn năm nay, bây giờ hình như, càng giãy dụa càng kiên cố.
Có gan cướp, là tù, giãy không ra...
Tiết Cầm Cầm còn muốn nói điều gì, điện thoại trong tay Tô Nhan một lần nữa vang lên, lúc này, Tô Nhan nhìn lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt hơn vừa rồi.
Trong lòng co rút đau đớn kịch liệt, một đôi tay gắt gao nắm chặt sô pha bên cạnh.
Rốt cục biết, vì sao yêu chỉ cần một giây, nhưng quên, lại cần cả đời.
Tiết Cầm Cầm vừa thấy vẻ mặt này của cô biết là ai gọi điện, đi đến bên người cô nhìn thoáng qua tên trong điện thoại.
A Cẩm...
Thân thiết như vậy?
"Nhận hay là không nhận?"
Tô Nhan cắn môi, nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm nói: "Cầm Cầm, cậu đừng nói được không?"
Tiết Cầm Cầm nhìn ánh mắt cô chợt loé mà đau, còn sâu trong ánh mắt có sự kiên quyết, trong lòng càng đau lòng cho cô ấy hơn.
Từ trước đến nay cũng biết anh ta không phải là một người không dứt khoát, nhất là việc về tình yêu.
"Được."
Tô Nhan cầm điện thoại hít một hơi thật sâu, bình ổn hơi thở, một đôi mắt đã hơi đỏ.
"A lô, A Cẩm."
Tiết Cầm Cầm sửng sốt, nhưng nhìn bộ dáng cố sức ẩn nhẫn của cô lúc này, không đành lòng, dời tầm mắt đi, cô vẫn trốn tránh, hay là có suy nghĩ gì?
Đầu kia, lúc này Trình Tự Cẩm đang ngồi ở văn phòng nghe giọng nói cực kì bình thường của cô truyền đến qua di động, nếu không phải Hàn Lỗi nói với anh, anh nhất định không phát hiện.
Cô, vậy mà lại giả bộ, làm như chưa phát sinh cái gì sao?
Nghĩ, trong mắt chợt loé lên sự châm chọc, khoé môi khẽ nhếch lên một chút thành một hình cung cười, cũng là độ cong trào phúng.
"Đang làm gì?"
"Chuẩn bị ăn cơm. Còn anh?"
"Ở công ti." Nói xong, Trình Tự Cẩm lại nói thêm một câu. "Nhớ em, ngày mai anh phải đi công tác, buổi chiều lên máy bay, có muốn tới tiễn anh không? Hả?"
Tô Nhan nghe anh nói câu " nhớ em" cảm thấy cực kì châm chọc, nắm chặt di động, ngực hơi phập phồng, cuối cùng nhìn về phía Tiết Cầm Cầm không tiếng động nói.
'Gọi tớ rửa tay đi ăn cơm.'
Tiết Cầm Cầm sửng sốt một giây, kéo khoé môi gọi lớn: "Nhan Nhan, lại đây ăn cơm nhanh lên một chút, nếm thử tay nghề của tớ bây giờ, đến đây nhanh lên một chút."
"A Cẩm, em không nói chuyện với anh nữa, em phải ăn cơm, anh cũng phải nhớ ăn cơm tối." Nói xong, Tô Nhan đã ngắt di động, trong phút chốc nước mắt rơi xuống tại kia.
Tiết Cầm Cầm vội vàng ôm vai của cô nhíu mày nói: "Nhan Nhan, có mấy lời tớ không nói, tớ biết cậu cũng sẽ hiểu, chồng, chỉ là đối với người, có lẽ anh ta không phải."
Tô Nhan khẽ nhắm mắt lại, giọng nói nức nở nói: "Cầm Cầm, cắt đứt, hoá ra lại đau đớn như vậy, nhưng tớ muốn khi anh ta còn không tiến bộ tớ sẽ rút máu thịt của anh ấy ra."
"Ừ, tớ biết, tớ đã biết, nhưng cậu muốn làm như thế nào?" Đối với biểu hiện vừa rồi của Tô Nhan, Tiết Cầm Cầm biết cô nhất định muốn làm cái gì mới có thể lựa chọn trốn tránh.
Tô Nhan tựa đầu vào vai cô (TCC) chậm rãi ngước lên, lau nước mắt nhẹ nhàng cười hỏi: "Tại sao cậu biết tớ sẽ làm cái gì?"
Tiết Cầm Cầm đảo mắt trắng nói: "Đại tỷ, tớ là ai? Tớ là bạn thân của cậu Tiết Cầm Cầm, tớ còn không biết sao? Nói đi, cậu muốn làm gì?"
Tô Nhan chỉ nhếch khoé môi trêu ghẹo nói: "Cầm Cầm, vừa rồi đột nhiên tớ cảm thấy, cậu cũng rất có thiên phú diễn kịch, hay là cậu theo tớ vào làng giải trí đi."
Tiết Cầm Cầm biết cô nói chuyện vừa rồi cô giả bộ gọi cô ăn cơm. Trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
Tô Nhan chỉ cười, cầm di động nhấn một dãy số rồi gọi tới, hai tròng mắt dừng ở trên mặt bạn tốt.
"A lô, là tôi, luật sư Vương, phiền ông giúp tôi chuẩn bị một bản thoả thuận li hôn, sau đó trực tiếp gửi đến văn phòng tổng giám đốc Trình Tự Cẩm tập đoàn Chính Hằng."
" Đúng vậy, đúng vậy, luật sư Vương, lúc này xin ông hãy giúp tôi, được, cảm ơn ông, tôi biết ông rất khó xử, tôi cam đoan, đây là lần cuối cùng, dùng một phần tiền kia là được, không cần phân chia tài sản gì, nếu có thể, tôi hi vọng ông có thể đến phòng làm việc của anh ấy trước buổi trưa ngày mai, được, cảm ơn, tạm biệt."
Ngắt di động, Tô Nhan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Cầm Cầm cười nhẹ.
"Sao lại có vẻ mặt này?"
Tiết Cầm Cầm chớp chớp hai mắt, khó hiểu nói: "Cậu muốn li hôn với anh ta?"
"Ừ, phải."
"Vậy vì sao vừa rồi cậu còn..."
"Nếu tớ không giả vờ, lúc ấy nói với anh là tớ muốn li hôn với anh, cậu cảm thấy anh ấy sẽ ngồi chờ chết sao? Anh ấy nhất định sẽ tìm tới nơi này, tớ chỉ muốn trước khi ngày mai luật sư Vương gửi đơn cho anh ấy im lặng một chút."
Tiết Cầm Cầm hiểu rõ rồi, nhìn khuôn mặt của Tô Nhan tái nhợt khẽ nhíu mày. "Không hối hận?"
Tô Nhan chỉ cười nhẹ nói: "Không hối hận, nếu bây giờ tớ không quả quyết, tương lai nhất định sẽ càng hối hận, không nắm được cát, tớ không nắm chắc. Cho dù nắm trong tay cũng sẽ chậm rãi trôi đi, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi."
Tiết Cầm Cầm nhẹ nhàng cười nói: "Tình yêu thật đúng là... Tớ than thở mà xem thế là đủ rồi."
Tiết Cầm Cầm nhìn bóng lưng của cô, cô vừa mới nói cái gì? (#: Chắc câu cảm thán trên là của Tô Nhan nhưng không biết sao tác giả viết là Tiết Cầm Cầm.)
"Là cậu chưa gặp được người để cho cậu tiến về phía trước, nếu có thể, cậu sẽ biết, không phải cậu dừng lại thì hai người sẽ cùng bước đi."
Giống như cô và Trình Tự Cẩm? Thời gian bốn năm, hai người xa lạ, trúng đích nhất định sẽ cùng xuất hiện.
Chỉ là cô cảm thấy, lúc này, cũng không thật sự li hôn.
Loại đàn ông giống Trình Tự Cẩm nếu không muốn buông tay, sẽ có một ngàn loại biện pháp dây dưa.
Nhan Nhan, gặp anh ta, rốt cuộc là may mắn hay không may mắn?
Nhưng anh làm cho cậu khóc thương tâm như vậy, làm sao thấy may mắn đâu?
"Ài..."
Mà tập đoàn Chính Hằng, ở văn phòng tầng cao nhất, đại diện cho thân phận địa vị và tất cả quyền lực tiền tài.
Nhìn di động đã ngắt trong tay, hai tròng mắt Trình Tự Cẩm mưu lược trầm xuống, ăn cơm?
Tô Nhan, để tôi nhìn xem cô sẽ giả vờ được tới khi nào, hưởng thụ vinh dự và tâng bốc trước nay chưa từng có, cho nên cô sinh lòng tham.
Sáng sớm, Tô Nhan rời khỏi nhà trọ của Tiết Cầm Cầm, liền nhìn thấy trợ lí lái xe lại đây.
Lên xe, thấy là A Ken, sửng sốt.
"Sao anh cũng tới?"
A Ken nhìn thoáng qua đôi mắt đen thản nhiên của cô nói: "Hôm nay tôi không có việc gì, cho nên đi theo cô chụp quảng cáo."
Nghe vậy, Tô Nhan có chút khó tin nói: "Anh không có việc gì? Người như anh cũng có lúc không có việc gì?"
A Ken nghe nói sắc mặt có chút khó coi nhìn cô hỏi: "Làm sao? Tôi đi cùng cô, cô không vui?"
Tô Nhan vừa nghe, nhanh chóng cười làm lành nói: "Đâu, đâu, có anh đi cùng tôi, anh không biết tôi an tâm nhiều. Anh quả thực chính là cứu tâm hoàn (thuốc cứu trái tim, tư tưởng) của tôi."
"Ba hoa."
Tô Nhan chỉ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn đã hơi bay xa, nghĩ đến lúc ấy anh nhận được thoả thuận li hôn đó thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Lúc này có lẽ Tô Nhan không biết, thoả thuận này, đến cuối cùng sẽ lấy loại hình thức công khai hơn nữa để chấm dứt nó.
A Ken nhìn thoáng qua người phụ nữ không yên lòng, không nói cái gì.
/130
|