Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 64.3

/130


Chương 64.3

Editor: dohuyenrua

Mãi cho đến khi đến studio, Tô Nhan không nghĩ tới trận đầu đã phải cảnh bay, trong lòng hơi sợ. Nhìn nhân viên công tác làm các biện pháp an toàn cho cô, đã cố định và kiểm tra, bảo đảm sẽ tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, cô vẫn hơi sợ, không khỏi khẩn trương mím môi.

A Ken nhìn vẻ mặt của Tô Nhan, biết cô sợ hãi, tiến lên vỗ vai cô trấn an nói: "Không phải sợ, rất an toàn, có lần đầu tiên, sau này là ổn."

"Ừ, nhưng tôi rất khẩn trương."

A Ken thấy cô rất khẩn trương khẽ cười nói: "Không có gì, thoải mái, nghĩ đến chuyện khác."

Tô Nhan hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu nói: "Ừ."

Cảnh bay là diễn cơ bản của phim cổ trang, bây giờ cô cần vượt qua.

"Chuẩn bị xong chưa? Tô tiểu thư?" Đạo diễn nhìn qua hỏi.

Tô Nhan nhìn A Ken gật đầu.

"Chuẩn bị xong, đạo diễn, có thể quay." A Ken nói xong liền lùi về phía sau đạo diễn.

"Được, chuẩn bị..."

"Mở máy."

Nội dung quảng cáo là một loại kẹo màu xanh, cô là người tâm trạng không tốt ăn kẹo sẽ vô cùng tốt, sẽ  làm người phiền não trở nên vui vẻ hạnh phúc, sau đó vui vẻ nhảy xung quanh giữa không trung.

Hai chân Tô Nhan chậm rãi rời mặt đất, lòng cũng hơi khẩn trương, tận lực làm cho mình nghĩ đến một ít chuyện vui vẻ, vẻ mặt tươi cười.

Tóc dài Tô Nhan tung bay, một thân quần trắng, chân không, hai chân trên không vui run run.

Chỉ nghe thấy đạo diễn hô to một tiếng: " Action."

Lòng Tô Nhan lại có chút căng thẳng, nhưng cô hiểu lúc này cô nên mở to mắt, chậm rãi mở to mắt, người đã ở giữa không trung xoay tròn, đầu lập tức có chút choáng váng.

Hoảng hốt, giống như nhìn thấy Trình Tự Cẩm ở cửa công ti, cổ áo mang theo dấu son môi màu hồng.

Lòng căng thẳng, ý cười ở khoé môi có chút cứng ngắc, vẻ mặt cũng càng ngày càng thiếu tự nhiên.

Lại nghe thấy đạo diễn hô 'Cut'.

Hiển nhiên, đạo diễn nghĩ đến lần đầu tiên cô làm cảnh bay, cũng không có ý không vui, chỉ kéo cô xuống trấn an.

"Tô tiểu thư, nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta tiếp tục quay cảnh kia."

Hai chân Tô Nhan chạm đất, lòng cũng mới hạ xuống, nhìn qua đạo diễn nói: "Tôi rất xin lỗi."

Đạo diễn chỉ cười nói không sao.

Cởi dây an toàn ra, A Ken bước tới, nhíu mày nhìn cô hỏi: "Vừa rồi cô suy nghĩ gì, không yên lòng?"

Tô Nhan chỉ trầm mặc không nói, không nói được một lời thản nhiên đến khu nghỉ ngơi tìm một cái ghế dựa ngồi xuống. Vặn mở một chai nước khoáng uống một ngụm.

"Nhan Nhan, cho dù làm người nào ngành nghề nào, loại công việc thế nào, để cảm xúc cá nhân vào trong công việc, là một loại không chuyên nghiệp."

"Tôi biết." Tô Nhan chỉ nhẹ giọng đáp, nhìn thoáng qua thời gian, hẳn luật sư Vương đã chuẩn bị tốt thoả thuận li hôn rồi.

A Ken nhìn qua Tô Nhan thở dài một hơi nói: "Nhan Nhan, tôi tin rằng cô là người rất có năng lực, chỉ cần cô đồng ý, sẽ trở thành nữ vương của làng giải trí này."

"Ừ."

A Ken thấy cô không có nhiều cảm xúc lắm chỉ thở dài một hơi không nói gì.

Mười phút sau, Tô Nhan một lần nữa treo lên, nhân viên công tác đang buộc cố định dây an toàn cho cô.

A Ken nhìn Tô Nhan, lại nhìn thoáng qua điện thoại của cô,  trong áo của cô vang lên.

Tô Nhan thấy di động của mình, liền nói với nhân viên công tác: "Có thể nhờ cô lấy điện thoại của tôi đưa cho tôi không."

"Được, Tô tiểu thư, cô chờ."

"Cảm ơn."

Nhân viên công tác đưa điện thoại di động cho Tô Nhan, Tô Nhan nhìn thoáng qua di ộng lại nhìn thoáng qua nhân viên công tác, nhân viên công tác kia cũng rất có mắt nhìn người.

"Tô tiểu thư, tôi đi bên kia lấy đồ, một lát nữa sẽ quay lại.''

Tô Nhan cảm kích cười, nhìn thoáng qua A Ken đang nhìn chằm chằm cô, liền nhận điện thoại.

"Luật sư Vương."

"Trình tự, A, Tô tiểu thư, tôi đã chuẩn bị tốt thoả thuận li hôn, xin hỏi bây giờ đưa đến tập đoàn Chính Hằng sao?"

Tô Nhan trầm mặc không đến ba giây nhẹ giọng nói: "Ừ, được."

"Vâng, tạm biệt trước, nếu Trình tổng liên lạc với tôi, tôi sẽ  liên lạc với Tô tiểu thư trước tiên."

"Vậy làm phiền luật sư Vương."

"Ừ, tạm biệt." Tô Nhan ngắt di động, 

Mà hình như nhân viên công tác kia bị người giữ chặt lại nói gì, hình như vấn đề hơi nghiêm trọng, mà Tô Nhan chỉ nhìn chằm chằm di động ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.

Mãi cho đến khi trợ lý bên người đạo diễn chạy tới hỏi Tô Nhan.

"Tô tiểu thư, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sắp quay."

"Ừ. Chuẩn bị xong rồi." Tô Nhan gật đầu, hít một hơi thật sâu, vừa nghĩ tới anh, môi của cô tự nhiên gợi lên một độ cong, không đến một năm, cô sẽ lại độc thân.

"Bắt đầu lên, sau đó xoay tròn."

Tô Nhan chậm rãi bị nâng lên, lúc này cô mở to đôi mắt sáng như tuyết long lanh, cười sáng lạn.

Lại nghe đạo diễn hô một tiếng: "Lên cao một chút, bắt đầu xoay tròn."

Thân thể Tô Nhan chậm rãi lên cao, lúc này đây khoảng cách với mặt đất đã khoảng hơn tám thước (1).

(1) thước:  1 thước=10 tấc = 0,23 m

Nhưng ngay sau lúc cô xoay tròn vài vòng, chợt nghe một tiếng hét chói tai.

"A, nguy hiểm, Tô tiểu thư dây an toàn không..."

Nhân viên công tác kia xoay người đã thấy cả người Tô Nhan sắp rơi ở giữa không trung bắt đầu chậm rãi xoay tròn, sợ tới mức anh ta vội vàng kêu lớn tiếng.

Nhưng đã chậm, ngay tại lúc tốc độ xoay tròn của Tô Nhan nhanh hơn, chỉ thấy dây an toàn bên trái Tô Nhan  hoàn toàn tuột ra, chỉ còn lại bên phải.

Bỗng nhiên kinh sợ, làm cho Tô Nhan hoàn toàn bị doạ, đầu ong một chút, cũng cảm giác cơ thể nghiêng xuống, cô biết hỏng rồi.

Dây an toàn có vấn đề.

Đạo diễn thấy thế cũng vội vàng hô: "Nguy hiểm, nguy hiểm, mau mau, hạ xuống, hạ xuống..."

Mà a Ken thấy thế cũng kinh sợ đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm cơ thể Tô Nhan đang rơi.

Tô Nhan nghe thấy hiện trường âm thanh hỗn loạn, lòng cũng hoảng hốt theo, theo bản năng vặn vẹo cơ thể, theo động tác dây an toàn thấp xuống, trong nháy mắt cơ thể không thăng bằng.

"Nhan Nhan, đừng cử động, như vậy rất nguy hiểm." A Ken thấy thế vội vàng khẩn trương hô.

Nhưng đầu Tô Nhan ong ong, chỉ biết là phía dưới rất loạn, nhưng lúc này, vì ngoại lực đột nhiên cơ thể Tô Nhan lao về phía vách tường.

Một màn này, làm tim tất cả mọi người lên đến tận cổ họng, hoảng sợ không thôi nhìn đầu  Tô Nhan hung hăng đập vào tường sau đó lại liên tục đập vài lần.

"Nhan Nhan...''

"Tô tiểu thư...''

"A..." Tô Nhan cũng sợ tới mức kêu ra tiếng, đầu truyền đến đau đớn và trong lòng sợ hãi làm cô ngất đi.

"Mau mau, mau thả xuống, nhanh lên..."

"Nhanh gọi xe cứu thương, nhanh lên..."

Theo thời gian studio hỗn loạn một đoàn, rốt cục Tô Nhan được hạ xuống, cả người đã ngất, thái dương chậm rãi chảy ra máu tươi. Nhìn qua trong lúc nhất thời rất doạ người.

Hơn nữa mặt cô tái nhợt không chút máu, tất cả mọi người sợ hãi, A Ken vội vàng tiến lên ôm lấy cô, dùng khăn tay che đầu cô vội vàng hô.

"Đều nhìn làm gì, gọi xe cứu thương."


Đạo diễn nhìn một màn này vội vàng: "A, A Ken, tôi đã cho người gọi xe cứu thương, lập tức đến, trước anh đừng gấp."

Một ánh mắt sắc bén của A Ken liền nhìn về phía đạo diễn sắc mặt đã rất khó coi, nói: "Đạo diễn, đây là đồ dùng của nhóm nhân viên công tác của ông, nếu Tô Nhan xảy ra chuyện gì, hậu quả..."

Đạo diễn nghe, không nhịn được lùi về phía sau vài bước, mồ hôi lạnh ứa ra, chuyện của Tô Nhan và tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng không ai không biết, cảm thấy không khỏi sợ, nhìn mặt của Tô Nhan có máu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"A, đạo diễn, đạo diễn...''

A Ken nhìn thoáng qua đạo diễn, nhìn Tô Nhan gắt gao nhíu mày.

Cũng may xe cứu thương đi tới rất nhanh, A Ken nhìn Tô Nhan được đưa lên xe cứu thương, xoay người cầm điện thoại di động của Tô Nhan lên cũng vội vàng đi theo.

Mà trong nhất thời, ảnh chụp hiện trường Tô Nhan bị thương khi quay và tin tức đã lên trang nhất, nhanh chóng tăng lên.

Trên Internet, là ảnh A Ken ôm Tô Nhan đầu đầy máu tươi, mà hai mắt Tô Nhan nhắm chặt, máu tươi chảy ròng ròng, nhìn qua rất doạ người.

Mà cùng lúc đó, phòng họp của cao ốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm nghe báo cáo một quý gần đây.

Đột nhiên Hàn Lỗi đẩy cửa vào, Trình Tự Cẩm nhíu mày, không hờn giận nhìn về phía anh ta, phát hiện sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, mày càng nhíu chặt hơn.

Rất ít khi nhìn thấy Hàn Lỗi không bình tĩnh như vậy.

Hàn Lỗi cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, cầm máy tính trong tay cứng nhắc đưa cho anh trầm giọng nói: "Trình tổng, quá, Tô tiểu thư đã xảy ra chuyện. 

Trình Tự Cẩm hạ mắt, đang nhìn ảnh chụp phóng đại, sắc mặt nháy mắt trở nên lo lắng, ảnh chụp thật sự hơi doạ người, trường hợp cũng rất hỗn loạn.

Mà tiêu đề là: Cô gái nổi tiếng nhất Tô Nhan rơi xuống từ độ cao tám thước khi đang quay ở trường quay, ngay lúc đó đã hôn mê bất tỉnh đưa vào bệnh viện, sống chết chưa rõ!!!

Phía dưới còn có một số bình luận.

Trời ơi, chảy nhiều máu như vậy, tám thước rất cao, khẳng định hết thuốc chữa, thật đáng tiếc!

Không thể nào, tôi rất thích cô ấy, hi vọng cô ấy không có chuyện gì...

Nữ thần của tôi, trăm ngàn đừng có chuyện...

Hàn Lỗi đánh giá cẩn thận vẻ mặt lo lắng khó phân biệt của đại tổng giám đốc nhà mình, thật cẩn thận hỏi: "Trình tổng, Tô tiểu thư đã được đưa tới bệnh viện, chúng ta..."

Mặt Trình Tự Cẩm lạnh như băng đứng lên đưa máy tính trong tay đưa cho Hàn Lỗi giọng nói lạnh lùng nói: "Xử lí xong." Nói xong đã đi ra khỏi phòng họp, để lại mọi người với vẻ mặt không biết làm sao.

Sau đó, bọn họ mới biết được tin tức Tô Nhan bị thương sau đó mới hiểu được vì sao sắc mặt Trình tổng của bọn họ như hàn băng tháng chạp.

Vốn Hàn Lỗi muốn đi cùng, nhưng cúi đầu vừa thấy phía dưới càng ngày càng nhiều bình luận, cái gì lành ít dữ nhiều, cái gì hồng nhan bạc mệnh, cái gì đã sắp đưa vào nhà xác...

Hàn Lỗi  chịu đựng huyệt thái dương giật giật, nhìn thoáng qua các lãnh đạo cao cấp trầm giọng nói: "Các vi, Trình tổng tạm thời có việc quan trọng phải xử lí, mọi người tan họp trước đi.'' Nói xong, gật đầu bước ra khỏi phòng họp.

Mà bên này, giữa đường Tô Nhan có tỉnh lại vài giây rồi lại lâm vào hôn mê.

Cô chỉ nghe thấy cái gì tim đập, dưỡng khí...

Thật giống như cảnh bốn năm trước làm cô cả đời không quên được, bốn năm trước, ngày hôm ấy, cô đứng ở ven đường, tận mắt nhìn thấy cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, trên đường được đưa tới bệnh viện không kịp chữa trị đã qua đời.

Lúc này, cô hôn mê trong mơ, tất cả đều là hình ảnh ngày hôm ấy, nhưng cô không biết, ngày hôm đó bốn năm trước sẽ trở thành ác mộng mỗi ngày của cô.

Mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của cô, trong mơ tràn đầy máu tươi...

"Mong  người nhà chờ ở bên ngoài phòng mổ." Y tá ngăn A Ken xong lại nói rồi vội vàng xoay người vào phòng mổ.

A Ken nhìn Tô Nhan được đẩy vào phòng giải phẫu (phòng mổ) mới thở ra một hơi, trong tay cầm điện thoại di động của Tô Nhan, mở màn hình ra là cuộc gọi cô vừa nhận.

Trên màn hình hiển thị ba chữ 'Luật sư Vương'.

Luật sư? Cô tìm luật sư làm gì? Gặp phiền toái?

Phiền toái, có người đàn ông kia, cô sẽ gặp phiền toái gì? Nếu như vậy, thì anh ta chính là phiền toái lớn nhất của cô. 

Đang nghĩ, di động trong bàn tay lại rung lên, anh nhìn thoáng qua tên, giây tiếp theo liền nhận nghe xong đứng lên.

"Trình tổng?"

______________________
*Lời của editor: Cầu thank, cầu like, cầu chia sẻ, cầu bình luận... (Cầu nhiều quá! :3)


/130

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status