Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trở nên vô cùng trầm thấp. “Bộp bộp.” Âu Dương Lãng vỗ tay.
Rất nhanh mấy cô gái đã được dẫn ra, nhưng không thấy được người nhà họ Đường đâu cả. “Giang Cung Tuấn” “Anh Giang”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn thì mấy người kia đều thốt lên.
Âu Dương Lãng cười cười rồi nói: “Nhìn đi, tôi nói các cô ấy tốt lắm mà cậu không tin” “Người nhà họ Đường đâu?” “Nhất dưới hầm giam thôi, nhưng cậu yên tâm đi, tôi cũng không có bạc đãi bọn họ.” “Thả bọn họ ra, ông muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý với ông.”
Giang Cung Tuấn tới đây cũng chỉ để cứu người.
Anh có thể nhìn ra được tinh thần của bọn họ không tệ lắm, rõ ràng là mấy ngày nay không có bị tra tấn. “Lúc nào cũng có thể đi mà.”
Âu Dương Lãng đan hai tay vào nhau rồi nói: “Giang
Cung Tuấn, tôi có thể thả người, bọn họ có thể đi nhưng cậu đã giết Trần Phi Hùng, chưởng môn nhân phải Thiên Sơn, cậu biết địa vị của phái Thiên Sơn ở giới cổ võ không?”
Giang Cung Tuấn im lặng không nói.
Âu Dương Lãng nói tiếp: “Phải Thiên Sơn chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới cổ võ, trăm năm trước chưởng môn phải Thiên Sơn là minh chủ, cổ võ giả trong thiên hạ lấy phải Thiên Sơn cầm đầu. Mà phái Thiên Sơn cũng là thế lực sau lưng Vương, cậu cảm thấy bây giờ cậu còn có thể quay về làm Long Vương, làm Thiên Soái được à?”
Trong phòng khách, Hứa Linh nghe thấy thế thì nhíu mày rồi hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh làm gì thế?”
Hứa Linh không biết cái gì là phái Thiên Sơn nhưng cô ta có thể nghe ra được Giang Cung Tuấn vừa đối đầu với một nhân vật lớn.
Giang Cung Tuấn không trả lời. “Thả các cô ấy ra rồi nói tiếp.” “Điều này là không thể.” Âu Dương Lãng lắc đầu, ông ta cũng chưa có ngốc đến thế.
Bây giờ Giang Cung Tuấn có võ công rất cao, hơn nữa anh ta còn quá trẻ. Nếu thả những người này ra thì không còn cái gì có thể ép buộc được Giang Cung Tuấn cả.
Âu Dương Lãng lấy một viên thuốc ra rồi nói: “Ăn nói vào, tôi sẽ thả người ngay lập tức.”
Giang Cung Tuấn nhìn viên thuốc trên bàn, nó lớn bằng đầu ngón cái, màu đen, không có mùi. “Giang Cung Tuấn, đừng ăn.” “Anh Giang, không thể ”
Mấy cô gái đều thốt lên.
Giang Cung Tuấn không hề có chút do dự, anh cầm viên thuốc lên rồi bỏ vào miệng.
Sắc mặt của bọn người Hứa Linh trở nên tái nhợt. Giang Cung Tuấn ăn xong mới hỏi: “Đây là cái gì?” “Cửu Tử Đoạt Phách đan.”
Âu Dương Lãng nói: “Đây là độc dược riêng của nhà Âu Dương tôi, cho dù võ công có cao bao nhiêu thì đã ăn vào đều sẽ trúng độc, mỗi tháng nhất định phải uống thuốc giải một lần, nếu không sẽ bị hàng ngàn con côn trùng cắn xé trái tim, sống không bằng chết” “Giang Cung Tuấn, tôi biết cậu là một bác sĩ rất giỏi nhưng độc dược này của tôi là độc dược riêng của dòng họ, ngay cả Dược Vương Cốc cũng không làm được gì đâu.”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn vô cùng bình tĩnh, không thấy buon lo. “Bây giờ tôi có thể dẫn người đi chưa?” “Xin cứ tự nhiên.”
Giang Cung Tuấn đã nuốt độc, ông ta tin rằng Giang Cung Tuấn sẽ tới tìm ông ta, trừ khi Giang Cung Tuấn không muốn sống nữa. “Dẫn người nhà họ Đường tới đây!”
Rất nhanh sau đó người nhà họ Đường đã được dẫn ra ngoài. “Giang Cung Tuấn” “Anh rể ”
Người nhà họ Đường nói.
Giang Cung Tuấn đứng lên nhìn Âu Dương Lãng rồi nói: “Chuẩn bị cho tôi hai chiếc xe, tôi muốn đưa bọn họ rời đi.” “Phiền phức thế, hay là tôi phải người đưa bọn họ về nước?” Âu Dương Lãng nhìn Giang Cung Tuấn rồi cười cười: “Đại hội Thiên sơn cũng sắp tới rồi, thời gian tiếp theo các thế lực đều sẽ lần lượt xuất hiện ở Thiên Sơn, đây chính là đại hội trăm năm khó có một lần. Cậu đi là sẽ phải mất thời gian mấy ngày”
Giang Cung Tuấn nghĩ thì cũng thấy đúng, anh bôn ba qua lại quá lãng phí thời gian. “Chờ tôi một chút.”
Anh đứng dậy rồi nói với mấy người Hứa Linh: “Đi ra ngoài với tôi.”
Trong sân vườn bên ngoài.
Hứa Linh hỏi với vẻ lo lắng: “Anh Giang, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Cung Tuấn nhìn Y Đình Thi một chút, cô ta cúi đầu một cách ngượng ngùng.
Giang Cung Tuấn nhìn bụng cô, cũng không có dấu hiệu mang thai. Anh muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi rồi nói: “Các người về nước trước đi, đi tìm Tiêu Dao Vương, đi tìm Giang Vô Song và Sở Vi tụ hợp, trước ăn tết đừng đi ra ngoài.”
Bạch Tâm hỏi: “Anh Giang, vậy còn anh thì sao?” Những người khác cũng nhìn Giang Cung Tuấn.
Anh nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ăn tết xong tôi có thể trở về”
Đại hội Thiên Sơn là ngày hai mươi tám tháng chạp. Cách tết còn hai ngày.
Trong hai ngày này, chắc chắn đại hội Thiên Sơn không thể kết thúc được.
Nếu như thuận lợi thì năm sau Giang Cung Tuấn có thể trở về, nếu như không…
Giang Cung Tuấn cũng không dám suy nghĩ, bởi vì anh cũng không chắc là mình có thể còn sống mà về không.
Mấy người nghe thế thì đều chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau Đan Thiến mới nói: “Anh Giang, tôi cũng đã luyện được chân khí, nhưng thực lực còn thấp, không giúp được anh.” “Trở về đi, không cần lo lắng. Sau khi trở về thì cứ làm việc như bình thường, đừng đi ra nước ngoài là được.” Giang Cung Tuấn nói.
Bây giờ anh đã uống thuốc độc của Âu Dương Lãng, anh dự định khoảng thời gian tiếp theo sẽ đi bên cạnh ông ta xem đến cùng bọn họ muốn làm gì. Tìm cơ hội tiêu diệt hết bọn chúng. “Đình Thi, cô…
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào Y Đình Thi.
Cô ta thì vẫn luôn cúi đầu, cô ta biết Giang Cung Tuấn muốn hỏi gì.
Y Đình Thi không biết phải đối mặt với anh như thế
Cô ta cắn môi, muốn nói lại thôi. nào.
Giang Cung Tuấn gãi đầu một cách ngượng ngùng rồi hỏi: “Cô… cô có thai à?”
Đám người kia nghe thế thì vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là Hứa Linh: “Cái gì cơ, mang thai à?” Chuyện Y Đình Thi mang thai không có quá nhiều người biết.
Cũng chỉ có mỗi Đan Thiến mà thôi. “Anh Giang, em…”
Gương mặt xinh đẹp của Y Đình Thi đỏ bừng cả lên, cô ta lấy can đảm mà nói: “Em… em không” “A? Không mang thai à?”
Giang Cung Tuấn nghe thấy thế thì có một cảm giác như mình đã thoát chết.
Nhưng không biết tại sao lại có chút mất mát. “Xảy ra chuyện gì?” Anh nhíu mày rồi nói. Y Đình Thi nói nhỏ: “Là… là Giang Vô Song bày kế cho em, cô ấy nói như thế thì có thể giữ được anh.”
Giang Cung Tuấn dở khóc dở cười. Giang Vô Song lại làm cái gì thế này? “Không sao, tôi để bọn họ đưa mọi người về nước Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm nhiều mà quay trước.” người đi vào trong.
Mà Hứa Linh thì kéo tay Y Đình Thi rồi hỏi: “Đình Thi, chuyện gì xảy ra thế?” “Cũng không có gì, trở về rồi hãy nói.” Y Đình Thi nói
Giang Cung Tuấn đi vào trong biệt thự. nhỏ.
Đường Thành Lâm đi tới rồi nở một nụ cười tươi rói: “Giang Cung Tuấn, ông biết chắc chắn cháu sẽ tới cứu mọi người mà.”
Giang Cung Tuấn nhìn ông ta một chút. Đường Tấn gọi anh một tiếng: “Anh rể”
Lúc này Giang Cung Tuấn mới nói: “Các người về nước đi, ngoan ngoãn một chút, đừng có xảy ra chuyện nữa, nếu không đến lúc đó chẳng ai chùi đít cho mấy người đầu.”
Giang Cung Tuấn rất hiểu người nhà họ Đường
Anh thật sự sợ rang người nhà họ Đường lợi dụng chức vị bảy giờ của anh mà diệu võ giương oai “Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Đường Thành
Làm thề thốt
Giang Cung Tuấn đi về phía ghế sô pha rồi nhìn Âu Dương Lãng mà nói: “Phải người đưa bọn họ trở về một cách an toàn.”
Âu Dương Lãng mở miệng cười rồi nói: “Đưa người về cho tôi, thiếu một cọng tóc thì đưa đầu tới gặp!”
Rất nhanh mấy cô gái đã được dẫn ra, nhưng không thấy được người nhà họ Đường đâu cả. “Giang Cung Tuấn” “Anh Giang”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn thì mấy người kia đều thốt lên.
Âu Dương Lãng cười cười rồi nói: “Nhìn đi, tôi nói các cô ấy tốt lắm mà cậu không tin” “Người nhà họ Đường đâu?” “Nhất dưới hầm giam thôi, nhưng cậu yên tâm đi, tôi cũng không có bạc đãi bọn họ.” “Thả bọn họ ra, ông muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý với ông.”
Giang Cung Tuấn tới đây cũng chỉ để cứu người.
Anh có thể nhìn ra được tinh thần của bọn họ không tệ lắm, rõ ràng là mấy ngày nay không có bị tra tấn. “Lúc nào cũng có thể đi mà.”
Âu Dương Lãng đan hai tay vào nhau rồi nói: “Giang
Cung Tuấn, tôi có thể thả người, bọn họ có thể đi nhưng cậu đã giết Trần Phi Hùng, chưởng môn nhân phải Thiên Sơn, cậu biết địa vị của phái Thiên Sơn ở giới cổ võ không?”
Giang Cung Tuấn im lặng không nói.
Âu Dương Lãng nói tiếp: “Phải Thiên Sơn chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới cổ võ, trăm năm trước chưởng môn phải Thiên Sơn là minh chủ, cổ võ giả trong thiên hạ lấy phải Thiên Sơn cầm đầu. Mà phái Thiên Sơn cũng là thế lực sau lưng Vương, cậu cảm thấy bây giờ cậu còn có thể quay về làm Long Vương, làm Thiên Soái được à?”
Trong phòng khách, Hứa Linh nghe thấy thế thì nhíu mày rồi hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh làm gì thế?”
Hứa Linh không biết cái gì là phái Thiên Sơn nhưng cô ta có thể nghe ra được Giang Cung Tuấn vừa đối đầu với một nhân vật lớn.
Giang Cung Tuấn không trả lời. “Thả các cô ấy ra rồi nói tiếp.” “Điều này là không thể.” Âu Dương Lãng lắc đầu, ông ta cũng chưa có ngốc đến thế.
Bây giờ Giang Cung Tuấn có võ công rất cao, hơn nữa anh ta còn quá trẻ. Nếu thả những người này ra thì không còn cái gì có thể ép buộc được Giang Cung Tuấn cả.
Âu Dương Lãng lấy một viên thuốc ra rồi nói: “Ăn nói vào, tôi sẽ thả người ngay lập tức.”
Giang Cung Tuấn nhìn viên thuốc trên bàn, nó lớn bằng đầu ngón cái, màu đen, không có mùi. “Giang Cung Tuấn, đừng ăn.” “Anh Giang, không thể ”
Mấy cô gái đều thốt lên.
Giang Cung Tuấn không hề có chút do dự, anh cầm viên thuốc lên rồi bỏ vào miệng.
Sắc mặt của bọn người Hứa Linh trở nên tái nhợt. Giang Cung Tuấn ăn xong mới hỏi: “Đây là cái gì?” “Cửu Tử Đoạt Phách đan.”
Âu Dương Lãng nói: “Đây là độc dược riêng của nhà Âu Dương tôi, cho dù võ công có cao bao nhiêu thì đã ăn vào đều sẽ trúng độc, mỗi tháng nhất định phải uống thuốc giải một lần, nếu không sẽ bị hàng ngàn con côn trùng cắn xé trái tim, sống không bằng chết” “Giang Cung Tuấn, tôi biết cậu là một bác sĩ rất giỏi nhưng độc dược này của tôi là độc dược riêng của dòng họ, ngay cả Dược Vương Cốc cũng không làm được gì đâu.”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn vô cùng bình tĩnh, không thấy buon lo. “Bây giờ tôi có thể dẫn người đi chưa?” “Xin cứ tự nhiên.”
Giang Cung Tuấn đã nuốt độc, ông ta tin rằng Giang Cung Tuấn sẽ tới tìm ông ta, trừ khi Giang Cung Tuấn không muốn sống nữa. “Dẫn người nhà họ Đường tới đây!”
Rất nhanh sau đó người nhà họ Đường đã được dẫn ra ngoài. “Giang Cung Tuấn” “Anh rể ”
Người nhà họ Đường nói.
Giang Cung Tuấn đứng lên nhìn Âu Dương Lãng rồi nói: “Chuẩn bị cho tôi hai chiếc xe, tôi muốn đưa bọn họ rời đi.” “Phiền phức thế, hay là tôi phải người đưa bọn họ về nước?” Âu Dương Lãng nhìn Giang Cung Tuấn rồi cười cười: “Đại hội Thiên sơn cũng sắp tới rồi, thời gian tiếp theo các thế lực đều sẽ lần lượt xuất hiện ở Thiên Sơn, đây chính là đại hội trăm năm khó có một lần. Cậu đi là sẽ phải mất thời gian mấy ngày”
Giang Cung Tuấn nghĩ thì cũng thấy đúng, anh bôn ba qua lại quá lãng phí thời gian. “Chờ tôi một chút.”
Anh đứng dậy rồi nói với mấy người Hứa Linh: “Đi ra ngoài với tôi.”
Trong sân vườn bên ngoài.
Hứa Linh hỏi với vẻ lo lắng: “Anh Giang, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Cung Tuấn nhìn Y Đình Thi một chút, cô ta cúi đầu một cách ngượng ngùng.
Giang Cung Tuấn nhìn bụng cô, cũng không có dấu hiệu mang thai. Anh muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi rồi nói: “Các người về nước trước đi, đi tìm Tiêu Dao Vương, đi tìm Giang Vô Song và Sở Vi tụ hợp, trước ăn tết đừng đi ra ngoài.”
Bạch Tâm hỏi: “Anh Giang, vậy còn anh thì sao?” Những người khác cũng nhìn Giang Cung Tuấn.
Anh nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ăn tết xong tôi có thể trở về”
Đại hội Thiên Sơn là ngày hai mươi tám tháng chạp. Cách tết còn hai ngày.
Trong hai ngày này, chắc chắn đại hội Thiên Sơn không thể kết thúc được.
Nếu như thuận lợi thì năm sau Giang Cung Tuấn có thể trở về, nếu như không…
Giang Cung Tuấn cũng không dám suy nghĩ, bởi vì anh cũng không chắc là mình có thể còn sống mà về không.
Mấy người nghe thế thì đều chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau Đan Thiến mới nói: “Anh Giang, tôi cũng đã luyện được chân khí, nhưng thực lực còn thấp, không giúp được anh.” “Trở về đi, không cần lo lắng. Sau khi trở về thì cứ làm việc như bình thường, đừng đi ra nước ngoài là được.” Giang Cung Tuấn nói.
Bây giờ anh đã uống thuốc độc của Âu Dương Lãng, anh dự định khoảng thời gian tiếp theo sẽ đi bên cạnh ông ta xem đến cùng bọn họ muốn làm gì. Tìm cơ hội tiêu diệt hết bọn chúng. “Đình Thi, cô…
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào Y Đình Thi.
Cô ta thì vẫn luôn cúi đầu, cô ta biết Giang Cung Tuấn muốn hỏi gì.
Y Đình Thi không biết phải đối mặt với anh như thế
Cô ta cắn môi, muốn nói lại thôi. nào.
Giang Cung Tuấn gãi đầu một cách ngượng ngùng rồi hỏi: “Cô… cô có thai à?”
Đám người kia nghe thế thì vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là Hứa Linh: “Cái gì cơ, mang thai à?” Chuyện Y Đình Thi mang thai không có quá nhiều người biết.
Cũng chỉ có mỗi Đan Thiến mà thôi. “Anh Giang, em…”
Gương mặt xinh đẹp của Y Đình Thi đỏ bừng cả lên, cô ta lấy can đảm mà nói: “Em… em không” “A? Không mang thai à?”
Giang Cung Tuấn nghe thấy thế thì có một cảm giác như mình đã thoát chết.
Nhưng không biết tại sao lại có chút mất mát. “Xảy ra chuyện gì?” Anh nhíu mày rồi nói. Y Đình Thi nói nhỏ: “Là… là Giang Vô Song bày kế cho em, cô ấy nói như thế thì có thể giữ được anh.”
Giang Cung Tuấn dở khóc dở cười. Giang Vô Song lại làm cái gì thế này? “Không sao, tôi để bọn họ đưa mọi người về nước Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm nhiều mà quay trước.” người đi vào trong.
Mà Hứa Linh thì kéo tay Y Đình Thi rồi hỏi: “Đình Thi, chuyện gì xảy ra thế?” “Cũng không có gì, trở về rồi hãy nói.” Y Đình Thi nói
Giang Cung Tuấn đi vào trong biệt thự. nhỏ.
Đường Thành Lâm đi tới rồi nở một nụ cười tươi rói: “Giang Cung Tuấn, ông biết chắc chắn cháu sẽ tới cứu mọi người mà.”
Giang Cung Tuấn nhìn ông ta một chút. Đường Tấn gọi anh một tiếng: “Anh rể”
Lúc này Giang Cung Tuấn mới nói: “Các người về nước đi, ngoan ngoãn một chút, đừng có xảy ra chuyện nữa, nếu không đến lúc đó chẳng ai chùi đít cho mấy người đầu.”
Giang Cung Tuấn rất hiểu người nhà họ Đường
Anh thật sự sợ rang người nhà họ Đường lợi dụng chức vị bảy giờ của anh mà diệu võ giương oai “Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Đường Thành
Làm thề thốt
Giang Cung Tuấn đi về phía ghế sô pha rồi nhìn Âu Dương Lãng mà nói: “Phải người đưa bọn họ trở về một cách an toàn.”
Âu Dương Lãng mở miệng cười rồi nói: “Đưa người về cho tôi, thiếu một cọng tóc thì đưa đầu tới gặp!”
/1256
|