Edit: Tiểu Mặc Mặc Beta : Tiểu Ngân Cho đến khi chứng kiến thế đứng quái dị kia của Vân Huyền Thiên, trong lúc giật mình hiểu ra bọn hắn hiểu lầm cái gì, đột nhiên có loại xúc động muốn cười, ha ha, chuyện này, danh tiếng đồng tính của bọn họ coi như là chân chính ngồi thực rồi, Vân Huyền Thiên đáng thương, cứ như vậy trở thành ‘Thụ’ mà vẫn còn không tự biết.
“Tiểu Cuồng, vì sao tất cả mọi người giống như là lạ?” Vân Huyền Thiên phát giác được ánh mắt quái dị của mọi người ném trên người mình, không khỏi ghé vào tai Khuynh Cuồng hỏi, không phải tất cả mọi người biết chuyện hắn bị ngã đau nhức một chầu đó chứ?
Quay đầu, nhìn bộ dạng không hiểu ra sao của Vân Huyền Thiên, Khuynh Cuồng thật sự không nhịn được mà tuôn ra một tiếng cười to kinh thiên trước công chúng: “Ha ha…” Con hồ ly này, sao hôm nay chậm hiểu như vậy a! Không phải thật sự bị nàng quăng ngã đần đi đấy chứ?
“Tiểu cuồng, ngươi làm sao vậy? Ti…” Tiếng cười to đột nhiên xuất hiện của Khuynh Cuồng dọa sợ Vân Huyền Thiên, tranh thủ thời gian trở tay qua đỡ, khẩn trương hỏi thăm, lần này khẽ động, lại động đến tổn thương ở bờ mông, đau đến nỗi hắn hít một hơi, càng dẫn tới tất cả mọi người ghé mắt.
“Hồ ly, ngươi… sao ngươi đáng yêu như vậy hả! Ha ha…” Khuynh Cuồng một tay khoác lên trên vai Vân Huyền Thiên, cười đến bụng cũng đau, không phải nàng vô lương tâm cười hắn, mà hắn thật là quá thú vị, trước kia sao nàng lại không phát hiện ra!
Nghe được Khuynh Cuồng nói hắn đáng yêu, Vân Huyền Thiên không khỏi lòng tràn đầy vui mừng mà đỏ hồng mặt, đâu còn có tâm tư suy nghĩ chỗ quái dị của mọi người.
Hai người ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại càng làm cho tất cả mọi người tin tưởng vững chắc giữa hai người có gian tình, nhưng không ai dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, ngược lại cảm thấy mình quá lạc đơn vị rồi, thần nhân như Tam hoàng tử, bọn họ những phàm phu tục tử này sao có thể hiểu được.
Nhưng vẫn có người sẽ bất mãn, Tần Thiệu thật sự không nhìn được, tiến lên đỡ Vân Huyền Thiên, nói: “Thái tử, không còn sớm, chúng ta nên lên đường rồi.” Đảo mắt hung ác trừng Khuynh Cuồng, ‘Tiểu tử’ này có chủ tâm lại khiến cho thái tử của bọn hắn mất mặt a!
Khuynh Cuồng rất vô tội mà lui về phía sau một bước, nàng oan uổng nha, là sức tưởng tượng của mọi người quá mức phong phú, thật sự không liên quan đến nàng mà!
“Ừ.” Nhẹ gật đầu, Vân Huyền Thiên nói với Khuynh Cuồng: “Tiểu Cuồng, sau này còn gặp lại.” Mặc dù biết qua không lâu, là hắn có thể gặp lại ‘hắn’, nhưng vẫn rất không nỡ, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt so với bất kỳ thời điểm nào trước kia.
Khuynh Cuồng còn chưa mở miệng, Nguyệt Quân Phong một bên đã tiến lên một bước, chắp tay với Khuynh Cuồng nói: ” Khuynh Cuồng hoàng tử, tạm biệt.” Từ trước đến nay hắn vốn ôn nhuận, lúc này lộ ra chút âm trầm, chính hắn cũng không hiểu vì sao mình từ trước đến nay vẫn tự chủ, hôm nay lại không khống chế nổi tâm tình của mình như vậy, chỉ biết là trong lòng rất bực bội.
Đôi mắt Khuynh Cuồng chuyển một cái, cong môi cười nói: “Quân Phong ca ca, sau này còn gặp lại, lúc này, quân Phong ca ca nhất định phải đi Long Lân quốc thăm ta nha, không cho phép lại nói có lệ.”
Nghe vậy, Nguyệt Quân Phong nhoẻn miệng cười, chỉ cảm thấy tất cả không thoải mái nghẹn trong lòng lập tức tan thành mây khói, sủng nịch sờ đầu của nàng như mười năm trước, ôn nhuận mà vừa cười vừa nói: “Lúc này đây, Quân Phong ca ca tuyệt đối sẽ không nói có lệ nữa.”
Một bên Vân Huyền Thiên có chút khó chịu, hừ hừ một tiếng liền đi về phía xe, bởi vì cái mông của hắn bị thương không cách nào cưỡi ngựa, Khuynh Cuồng tỉ mỉ đã sớm phân phó hạ nhân kéo tới cho hắn một cỗ xe chuyên dụng của hoàng thất Thiên Nguyên.
“Khuynh Cuồng hoàng tử, mời.” Phượng Tử Nguyệt đứng xem ở ngoài như nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng hiểu rõ cười cười, chắp tay nói với Khuynh Cuồng.
“Mời.” Khuynh Cuồng ôm quyền trả lời, khóe mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn hành động ngốc của Vân Huyền Thiên, cười thầm không thôi.
Theo lệ cũ trong quá khứ, hôm nay là thời gian các quốc gia đồng thời về nước, nhưng bởi vì lần tụ hội này xảy ra kịch biến, hoàng triều Thiên Nguyên hiển nhiên đã nhạt nhòa, Khuynh Cuồng thân là ‘Anh hùng’ lần bình định này lại cầm ‘Truyền quốc ngọc tỷ’ trong tay tất nhiên là còn phải ở lại chủ trì đại cục, xử lý những công việc sau đó, kỳ thật nước khác cũng đều hiểu, nói trắng ra là, ở lại giải quyết tất cả chướng ngại trở ngại việc chiếm đoạt lãnh thổ hoàng triều Thiên Nguyên cũ nhập vào bản đồ Long Lân, tuy trong lòng bọn họ đều biết, nhưng bọn họ thông minh biết chắc, chuyện này, bọn họ ai cũng không ngăn cản được, Giống như bọn họ không ngăn cản được Long Lân quốc trở thành chủ nhân thiên hạ, đã như vậy, cũng không cần làm chuyện ngu xuẩn như thiêu thân lao đầu vào lửa, còn không bằng chừa chút khí lực về nước tăng cường quân bị, để ngừa sơ sẩy một cái rơi vào kết cục như hai nước Yến Hàn.
Đội ngũ ba nước đồng thời thúc đẩy, tụ hội đoan ngọ trăm năm qua so với thịnh Cảnh sáu nước trước kia lộ ra có chút có ‘Keo kiệt ” cũng theo đó hạ màn, từ nay về sau nước bọn họ ‘Triều cống’ sẽ là Long Lân quốc.
Ghé vào bên trong xe, Vân Huyền Thiên xuyên thấu qua màn xe nhìn cửa dịch quán. Thấy Khuynh Cuồng hăng hái, trong lòng lập tức tràn đầy, trong mắt hoa đào tràn đầy vui vẻ, Tần Thiệu vén rèm đi vào vừa thấy được bộ dáng thái tử nhà mình như thế, thiếu chút nữa tức giận đến hất mành mà đi, Sở Vân bất hạnh a! Vân tộc bất hạnh a!
“Sư phụ?” Vân Huyền Thiên nghi hoặc mà nhìn TầnThiệu còn đang đi vào, nhìn dạng như vậy giống như là muốn ăn người? Chứ không phải là trách hắn vô dụng bị quăng thành như vậy, ngẫm lại cũng có khả năng, dù sao thân là sư phụ gặp đệ tử của mình mất năng lực đánh trả, sao có thể không tức giận đây? Nhưng không có cách, người ta là cao thủ cấp chín, lại nói, hắn cũng không nỡ đánh trả a!
“Hừ, cầm lấy.” TầnThiệu trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, kín đáo đưa bình sứ trong tay cho Vân Huyền Thiên, liền muốn đi ra ngoài, hừ, nhắm mắt làm ngơ.
“Sư phụ, đây là cái gì?” Vân Huyền Thiên nghi hoặc mà cầm bình sứ nhìn nhìn, là thuốc trị ngã bị thương cho hắn sao?
Nghe được Vân Huyền Thiên vừa mới hỏi như vậy, TầnThiệu khó được đỏ hồng mặt mà mở miệng để hắn nói rõ tác dụng của thuốc này.
Sau nửa ngày qua đi, trong đội ngũ Sở Vân quốc chậm rãi đi về phía cửa thành, bộc phát ra một tiếng hét giận dữ kinh thiên “MẠC, KHUYNH, CUỒNG. . .” Trong tiếng hô có loại ý tứ thẹn quá hoá giận rất quen thuộc.
Dân chúng Nguyên Đô còn chưa tan đi, và nhân mã hai nước còn lại, tất cả đều quăng ánh mắt đồng tình mờ ám đối với phương hướng phát tiếng gầm giận dữ kia.
Đưa mắt nhìn ba nước rời đi, Khuynh Cuồng đang muốn quay người trở lại dịch quán, nghe thấy tiếng gầm giận dữ, không khỏi rất không nể tình cười ha hả: “Ha ha ha. . .”
Lần này Vân Huyền Thiên thật đúng là không may a! Mười năm trước bị nàng ác chỉnh một lần, làm trò cười cho tất cả người, hôm nay, bởi vì sai lầm vô tâm của nàng, lần nữa trở thành nhân vật chính của ‘Chuyện xấu’, ha ha, đáng đời, ai bảo hắn mấy năm nay vẫn không cho nàng sống khá giả, cuối cùng xả ra được một miệng ác khí rồi.
Trên lầu cao, áo xanh bồng bềnh, Lăng Ngạo Trần nắm chặt sáo ngọc bích trong tay nhìn Khuynh Cuồng cười đến thoải mái, mắt đen hơi co lại, nói không rõ phẫn nộ trong lòng là chuyện gì xảy ra.
Bên cạnh, Giang Hàn Phong trào phúng không thôi mà nhìn xem một màn này, ghét bỏ mà phỉ nhổ một cái nói: “Thực buồn nôn.”
“Câm miệng.” Lăng Ngạo Trần bình tĩnh lên tiếng, lời quát tháo cứ như vậy mà thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính hắn cũng không khỏi càng hoảng sợ, hắn lại không thể nhịn người khác nói hắn ta một câu đúng? Là vì hắn biết rõ hắn ta sao ? Cho nên mới không thể nhẫn nhịn được việc Giang Hàn Phong nói “hắn” không đúng ? hắn ở trong lòng cũng tự hỏi mình như vậy, nhưng lại không tìm thấy đáp án.
Giang Hàn Phong tất nhiên lại càng hoảng sợ, không thể tin mà nhìn Lăng Ngạo Trần nói: “Ngươi vừa rồi bảo ta câm miệng sao?” Ở đây trừ hai người bọn họ ra thì không còn ai khác, không phải đang bảo hắn câm miệng, chẳng lẽ là lại bảo con chim trên bầu trời câm miệng sao? Cũng bởi vì hắn nói Mạc Khuynh Cuồng một câu không phải, hắn ta đã không cho hắn mặt mũi như vậy.
“Hắn là hoàng tử một quốc gia, không phải người mà chúng ta có thể nghị luận được.” Quay đầu đi, Lăng Ngạo Trần nhíu mày, nhàn nhạt nói, đột nhiên cảm thấy rất buồn bực.
“Hoàng tử một quốc gia? Ha ha, Ngạo Trần, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lý do vớ vẩn này sao?” Giang Hàn Phong như là nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời này, hoàng tử? Cho dù là Hoàng đế, bọn hắn cũng không để ở trong mắt, nếu hắn tin tưởng nguyên nhân hắn ta quát tháo hắn chỉ là vì đối phương là hoàng tử gì đó, như vậy hắn là tên ngu ngốc rồi.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, coi như là ta không thích nghe cũng được, tóm lại, đừng để cho ta lại nghe được lời nói như vậy.” Tuy hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận đây là sự thật, đúng vậy, hắn không thích nghe, cảm thấy rất chói tai, giống như ngày đó khi Minh Phượng nói Tử Phong không phải, khiến cho hắn rất tức giận.
“Đây mới thực sự là nguyên nhân a! Ngạo Trần, ngươi không muốn nói cho ta, vừa rồi ngươi phẫn nộ, là vì ăn dấm chua của Vân Huyền Thiên kia.” Giang Hàn Phong một câu trúng đích, nói ra tâm sự của Lăng Ngạo Trần.
Ghen? Hắn ăn dấm chua của Vân Huyền Thiên, bởi vì Mạc Khuynh Cuồng? Điều này sao có thể, Mạc Khuynh Cuồng cũng không phải Tử Phong, hắn ăn dấm chua của bọn họ làm gì vậy? Trong lòng Lăng Ngạo Trần cực lực phủ nhận, nhưng trong lòng có cái gì đang táo động.
Nhìn Lăng Ngạo Trần nhíu chặt mày, không nói được lời nào, Giang Hàn Phong chỉ coi như hắn chấp nhận, vừa tức giận vừa bất an, vịn bờ vai của hắn, nhìn thẳng vào mắt của hắn nói: “Ngạo Trần, ngươi phải thanh tỉnh một chút, đừng nói hắn là ‘Nam tử’, cho dù là nữ tử, ngươi cũng không thể sinh ra bất luận ý nghĩ gì đối với hắn, càng không thể trả giá chân tình, bởi vì hắn là Mạc Khuynh Cuồng, nghe rõ ràng không? Hắn là Mạc Khuynh Cuồng. . .”
Mạc, Khuynh, Cuồng! Trong lòng Lăng Ngạo Trần lặp lại ba chữ kia, một phát bỏ tay Giang Hàn Phong ra, trầm thấp nói: “Ngươi nói ta cũng biết, không cần ngươi tới nhắc nhở.” Nói xong thả người nhảy lên, lập tức biến mất trước mắt Giang Hàn Phong.
“Ngạo Trần. . .” Giang Hàn Phong chán nản mà hô một tiếng, bằng công lực của hắn bất kể thế nào là đuổi không kịp hắn ta được, chỉ có thể thở dài, quay người rời đi.
Bên này, Khuynh Cuồng quay người trở lại Long Uyển, Diệp Ảnh lập tức nghênh đón nói: “Lão đại, vừa truyền đến tin tức, Kỳ Vân tứ tướng đã đến bên ngoài thành, bọn hắn âm thầm dẫn theo không ít binh mã, có kẻ đã âm thầm ẩn nấp vào trong thành.
“Ah!” Khuynh Cuồng nhíu mày, khẽ cười nói: “Xem ra bọn họ là lai giả bất thiện ( người đến không phải làm việc tốt, không phải người tốt ) a!” “Nhất định là có người để lộ tiếng gió cho bọn họ, muốn lợi dụng bọn họ đối phó lão đại.” Diệp Ảnh nói tiếp. Gật cái cằm, Khuynh Cuồng tà tứ cười nói: “Ha, tới vừa lúc, bất kể là ai muốn đối phó ta, lần này, đều giúp ta một cái ân lớn.” Ừ, tránh cho nàng lại phí đầu óc kiếm cớ bỏ bọn họ.
Diệp Ảnh suy nghĩ, cũng hiểu được, khóe miệng cương nghị nhẹ nhàng cong, muốn đối phó lão đại, còn kém xa lắm!
Đại đội người ngựa của ba nước ra khỏi thành, Kỳ Vân tứ tướng đã đồng thời đến phúng viếng, uy phong lẫm liệt cưỡi tuấn mã vào thành, nhanh chóng đến hoàng cung.
“Đỗ Luân phụng mệnh Tam hoàng tử nước ta, đến đây nghênh đón bốn vị tướng quân.” Cửa hoàng cung, Đỗ Luân không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trước mặt bốn vị tướng nói.
“Hừ, Mạc Khuynh Cuồng thật sự coi mình là chủ nhân đế đô, chúng ta còn cần ngươi tới đón tiếp?” Bốn vị tướng ngồi ngay ngắn trên tuấn mã màu rám nắng, vị tướng quân mặt thô khuếch đại khinh thường mà hừ lạnh một tiếng nói.
“Ha, ta còn tưởng rằng chúng ta đi nhầm đường, chạy đến Long Lân quốc đây này!” Tướng quân mặt trắng ngồi ngay ngắn trên tuấn mã màu đen trào phúng cười nói.
Binh sĩ Long Lân canh giữ ở cửa hoàng cung nghe xong, nhao nhao tiến tới một bước, mắt lộ sát khí trừng bọn hắn, đao vắt ngang bên hông rục rịch, Đỗ Luân khoát tay chặn lại, ngăn cản bọn hắn, tiến tới một bước, hơi hạ thấp âm thanh nói: “Bốn vị tướng quân xin nói năng thận trọng.” Tuy cũng hận không được xuất đao chém bọn hắn, nhưng việc nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bọn hắn cũng không thể bởi vì tức giận nhất thời mà làm hỏng đại sự của Tam hoàng tử, dù sao mấy gia hỏa này cũng không sống được bao lâu.
“Nói năng thân trọng? Ha ha. . . Chẳng lẽ lời Bổn tướng quân nói không phải sự thật sao? Đừng cho là chúng ta không ở Nguyên Đô thì không biết Mạc Khuynh Cuồng hắn đùa nghịch âm mưu quỷ kế, nói cho ngươi biết, hắn gạt được người trong thiên hạ, nhưng không gạt được chúng ta, hắn căn bản chính là lòng muông dạ thú. . .” Tướng quân thô lỗ cười lớn lạnh lùng nói.
“Tam đệ.” Tướng quân râu dài ngồi ngay ngắn trên tuấn mã màu trắng vẫn luôn im lặng không nói uy nghiêm quát to một tiếng, bốn tướng thủ thành Kỳ Vân các đời đều là anh em kết nghĩa, vị lên tiếng chính là đại ca của bốn người.
Tướng quân thô lỗ còn muốn nói điều gì, vị tướng quân không râu vẫn không nói chuyện nhiều, ngồi ngay ngắn trên tuấn mã đen trắng giao nhau lôi kéo áo bào hắn, ra hiệu hắn nói ít.
Đỗ Luân đè xuống sát ý dâng lên trong lòng, khoát tay chặn lại nói: “Bốn vị tướng quân, mời.”
Tiếng vó ngựa vang lên, bốn người dẫn đầu đi theo tâm phúc phóng ngựa tiến vào hoàng cung, đi vào chính điện Thiên Nguyên, chỗ đó đang bày biện linh vị của một tộc hoàng thất Nguyên Hoàng, bốn người đi vào liền bổ nhào lên linh cữu, một hồi khóc rống chảy nước mắt, gần như hôn mê, bọn người Đỗ Luân thấy cười lạnh không thôi.
Tưởng nhớ xong một tộc hoàng thất Nguyên thị, đã là lúc mặt trời lặn phía tây, bốn tướng thủ thành như trước đặt chân ở tạm phủ tứ tướng của bọn hắn trước kia ở Nguyên Đô.
Sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng tỏ, như vậy ban đêm, chỉ thích hợp trước hoa dưới ánh trăng, thật sự không thích hợp giết người phóng hỏa, không biết làm sao lại có người xem không hiểu ý trời.
Trên luyện võ trường rộng lớn Tiền viện phủ Tứ tướng, có một ngàn người ngựa hoặc mặc quần áo và trang sức của binh sĩ Thiên Nguyên hoặc mặc quần áo và trang sức của dân chúng bình dân, tất cả đều cầm trường thương trong tay, chỉnh tề xếp hàng trước mặt bốn vị tướng.
“Các huynh đệ, Mạc Khuynh Cuồng sử dụng quỷ kế, hại chết Hoàng Thượng, hại chết một tộc hoàng thất, cướp lấy ‘ ngọc tỷ Truyền quốc’ lừa gạt người trong thiên hạ, chúng ta há có thể để âm mưu của hắn thực hiện được, đêm nay, bổn tướng dẫn các ngươi báo thù cho Hoàng Thượng, giết Mạc Khuynh Cuồng.” Tướng quân râu dài, giơ lên trường đao, cao giọng một hô, ánh mắt hiện lên âm lãnh.
“Báo thù cho Hoàng Thượng, giết Mạc Khuynh Cuồng. . . báo thù cho Hoàng Thượng, giết Mạc Khuynh Cuồng. . .” Trường thương giơ lên cao cao lại buông xuống, thanh âm ngút trời trong màn đêm yên tĩnh lộ ra vô cùng vang dội.
“Không biết các vị định giết bổn hoàng tử như thế nào đây?” Thanh âm không lớn mang theo vui vẻ, lại đơn giản mà áp đảo thanh âm của ngàn người, rõ ràng rơi vào trong lỗ tai của mỗi người.
Tứ tướng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà chẳng biết lúc nào có bốn người đang đứng, một người đứng đầu, áo trắng bồng bềnh, bên môi mang vẻ cuồng tứ vui vẻ, trong tay cầm quạt ngọc, nếu như không phải hắn xuất hiện quỷ dị, bọn họ nhất định sẽ khen lớn một tiếng: hay cho một công tử tuyệt thế phong thần tuấn lãng.
“Mạc Khuynh Cuồng?” Tướng quân không râu híp mắt, thăm dò hỏi một tiếng, trong ngực tim không ngừng đập thình thịch như trống, bọn họ cũng đều biết Mạc Khuynh Cuồng võ công cái thế, cho nên chuẩn bị dùng tập kích đánh trở tay không kịp, nhưng nếu như hiện tại hắn tìm tới tận cửa rồi, như vậy bọn họ một chút khả năng thắng cũng không có, dù sao đối với cao thủ như hắn mà nói, ngàn người chẳng coi là cái gì.
‘BA~ ” quạt xếp vừa mở ra, Khuynh Cuồng đặt ở trên người lắc, chậc chậc cười nói: “Ngay cả bổn hoàng tử cũng không nhận ra, các vị đã tuyên bố muốn giết ta, không khỏi quá mức buồn cười a!”
Lời của Khuynh Cuồng vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây kinh hãi không thôi, binh sĩ vốn đang khí thế dâng cao mà hô to ‘Giết Mạc Khuynh Cuồng’ không khỏi nhao nhao lui về phía sau, toàn bộ đội ngũ đều loạn cả lên, bốn vị tướng không khỏi lui về phía sau một bước.
“Sao nào? Vừa rồi không phải còn hô hào cao giọng muốn giết bổn hoàng tử, báo thù cho Hoàng đế Thiên Nguyên các ngươi sao? Hiện tại bổn hoàng tử tự mình đến thăm, ngược lại các ngươi lại sợ?” Đuôi lông mày Khuynh Cuồng ngả ngớn, thần thái nhàn nhã như đang đàm luận đêm nay ánh trăng thật đẹp.
Tướng quân mặt trắng nuốt một ngụm nước bọt, vượt lên trước hai bước, chắp tay với Khuynh Cuồng nói: “Mạc hoàng tử chắc hẳn nghe lầm, ngài báo thù cho Đế Tôn Thiên Nguyên ta, chém giết phản tặc, chúng ta cảm ơn còn không kịp, sao có thể tuyên bố muốn giết ngài đây?” Hai bên tóc mai mồ hôi lạnh lặng yên rơi xuống, chết rồi, sao lại bị hắn đã biết, lần này đánh chết bọn họ cũng không thể thừa nhận, bọn họ tới giết hắn, nếu không, mạng nhỏ của bọn hắn gặp nguy rồi! Nhưng nói như thế, có tác dụng sao? Mặc kệ có tác dụng hay không, nếu chỉ có thể là ngựa chết, trước mắt thấy ngựa sống thì phải chọn rồi.
“Bổn hoàng tử nghe lầm?” Vẻ mặt Khuynh Cuồng giật mình mà kinh ngạc nói, cái gì gọi là trợn tròn mắt bịa đặt, bọn hắn là, thực coi nàng là não hỏng chắc.
“Vâng, ngài nghe lầm.” Bốn thủ tướng lại đồng thời nhẹ gật đầu, rất là khẳng định nói, tuy trong bọn hắn ai cũng chưa từng thấy thủ đoạn của hắn ta, nhưng từ lời đồn sinh động như thật kia, trong lòng bọn hắn đã sớm sợ hắn đến chết, mới có thể nghe ‘Người nọ’ nói như vậy, tiên hạ thủ vi cường, nhưng nào biết lại lọt tiếng gió.
“À!” Phảng phất như tin tưởng ‘à’ một tiếng, bốn vị tướng đồng thời chậm rãi yên lòng, nhưng mà lòng của bọn hắn còn không có yên tới nơi, chỉ nghe Khuynh Cuồng vừa cười giống như tự nói: “Chẳng lẽ bổn hoàng tử chưa già đã yếu, xuất hiện việc nghe nhầm rồi hả?”
“Hì hì, không phải ngài nghe nhầm, mà là bọn hắn không biết sống chết, lại coi chúng ta như ngu ngốc mà trêu đùa rồi.” Đồng Dương cười hì hì, hai tay khoanh lại trước ngực, liếc xéo bốn vị tướng nói.
‘BA~’ quạt xếp vừa thu lại, Khuynh Cuồng hài hước cười nói: “Nếu bọn hắn không biết sống chết, vậy chúng ta sẽ dạy cho bọn hắn, cái gì gọi là ‘Chết’ .”
Vừa dứt lời, bốn phía gió mạnh bỗng nhiên xuất hiện, thổi trúng mọi người trong sân ngã trái ngã phải, khó có thể đứng vững, bốn vị tướng cắm đại đao trong tay vào trên mặt đất, mới có thể miễn cưỡng đứng vững, hắn có thể hô mưa gọi gió? Nghe nói hắn rất lợi hại là một chuyện, tự mình chứng kiến lại là một chuyện khác, sợ hãi trong lòng không ngừng dâng lên.
“Mạc hoàng tử, xin. . . xin không nên hiểu lầm. . . Chúng ta. . . Chúng ta tuyệt không dám đùa ngài, là hiểu lầm. . .” Tướng quân không râu cao giọng mà hô về phía Khuynh Cuồng.
“Hiểu lầm? Ha ha. . . Các ngươi nói bổn hoàng tử hiểu lầm các ngươi trêu đùa ta, hay là nói các ngươi âm thầm mang nhiều người ngựa như vậy vào thành định đánh chết bổn hoàng tử là hiểu lầm?” Tóc đen tung bay, Khuynh Cuồng như cười như không nhìn bốn người vẻ mặt hèn mọn khom gối, trong lòng cười lạnh từng cơn: Đây là Kỳ Vân tứ tướng được xưng là dũng mãnh nhất Thiên Nguyên, hừ, mấy tên nhát gan, hoàng triều Thiên Nguyên đợi đến lúc này ngày này mới mất nước, thật đúng là kỳ tích!
“Đều. . . Đều hiểu lầm. . .” Bốn người run rẩy đồng thanh nói, trong lòng âm thầm hối hận không thôi, bọn hắn không nên đợi tin lời ‘Người nọ’…, lại càng không nên có dã tâm quá lớn, vọng tưởng sau khi diệt trừ Mạc Khuynh Cuồng, có thể chiếm thành làm Vương.
“Hì hì. . . Bất kể là hiểu lầm hay không, từ lúc các ngươi bước vào Nguyên Đô một khắc, Diêm Vương cũng đã ngoắc tay với các ngươi rồi.” Đồng Dương theo thói quen mà vuốt dao hai lưỡi bên hông, cười hì hì nói.
Nghe vậy, bốn người sợ hãi, tướng quân mặt trắng khóc nức nở, càng không ngừng cầu xin tha thứ nói: “Mạc hoàng tử. . . Cầu xin ngươi đừng giết chúng ta. . . Chỉ cần ngươi thả chúng ta, chúng ta nhất định. . . Nhất định hai tay dâng lên bốn châu Kỳ Vân. . . Từ nay về sau. . . Thề chết xin theo. . . Cầu xin ngài đừng giết chúng ta. . .”
“Hừ, đồ vô dụng.” Phó Cơ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
“Chậc chậc. . . Thật sự là ngu không ai bằng, giết các ngươi, bốn châu Kỳ Vân chính là vật trong bàn tay của hoàng tử nhà ta, còn cần các ngươi tự tay dâng sao? Đồ ngu xuẩn, đến bây giờ vẫn thật sự cho rằng phái người báo cho các ngươi tới là vì tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung) cho đám phế vật Nguyên thị kia sao, hừ, đó là bùa đòi mạng tiễn đưa các ngươi ra đi.” Đồng Dương lắc đầu, chậc chậc cười lạnh, đối phó đám ngu xuẩn này, thật sự không cần đến Thánh tôn tự thân xuất mã, một mình hắn là đủ rồi.
“Ngươi. . .” Đồng Dương đã nói được rõ ràng như vậy, nếu như bốn người còn không rõ là chuyện gì xảy ra…, vậy bọn họ thật là ngu xuẩn đến mức có thể trở ngại chính mình rồi.
“Mạc Khuynh Cuồng, ngươi. . . Ngươi đừng nghĩ được dễ chịu. . . Nếu như chúng ta chết ở Nguyên Đô. . . Người trong thiên hạ đều sẽ biết là ngươi làm. . . Đến lúc đó. . .” Tướng quân râu dài đang vùng vẫy giãy chết như trước, cho rằng bằng này là nói động được Khuynh Cuồng thả bọn hắn, đáng tiếc hắn chỉ biết nói nói nhảm ngu xuẩn.
“Nói chuyện với người ngu xuẩn như vậy quả thực là ô nhục chỉ số thông minh của bổn hoàng tử.” Khuynh Cuồng cười tà đánh gãy lời râu dài…, cho dù người trong thiên hạ biết là nàng làm thì sao, hôm nay các quốc gia đều đã biết rõ trong lòng, trước khi không nắm chắc tất thắng, ai cũng sẽ không ngu xuẩn đến gây chuyện với nàng lúc này, lại nói, bọn hắn âm thầm mang theo nhiều binh mã vào thành như vậy, hoàn toàn là đưa tới cơ hội quang minh chính đại loại bỏ bọn hắn cho nàng, nàng há lại sợ người trong thiên hạ biết rõ.
Quạt ngọc chuyển một cái, lại nói: “Các ngươi xuống dưới tiễn đưa bọn ngu xuẩn này trở về quê quán đi.”
Lời còn chưa dứt, phía dưới huyết nhục đã bắt đầu bay tứ tung, từng đợt tiếng kêu thảm thiết hù dọa, bọn binh sĩ Thiên Nguyên này căn bản chính là một đám phế vật bên trong phế vật, không chịu được Đồng Dương ba lần lên hai lần xuống liền đã nằm ngang đầy đất rồi.
“Ảnh, sao ngươi không đi xuống tiếp?” Khuynh Cuồng nghiêng đầu, kỳ quái mà nhìn Diệp Ảnh đứng thẳng sau lưng nàng như trước cười hỏi.
“Có hai người Đồng Dương cùng Phó Cơ là đủ rồi.” Diệp Ảnh một tay theo đè kiếm, bên môi cương nghị kéo nhẹ vui đùa nói, mà hắn chỉ cần ở bên cạnh nàng là tốt rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều phải ở bên cạnh nàng trước tiên.
Giương nhẹ cặp môi đỏ mọng, Khuynh Cuồng lộ ra một nụ cười ấm áp, hắn luôn có thể… hiểu nàng nhất.
Trông xuống máu bay tứ tung phía dưới, đôi mắt lóe tinh mang của Khuynh Cuồng đảo qua bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, đối phó với đám phế vật này, xác thực không cần bọn hắn toàn bộ cùng đi, Đồng Dương cùng Phó Cơ tùy tiện một người trong đó đều được, nhưng mà khi hiểu rõ được có người nói rõ “chân tướng” này cho tứ tướng thì trong nội tâm nàng bắt đầu dâng lên sự bất an, cảm thấy đêm nay sẽ không đơn giản như vậy.
Chính vào lúc này, gió lạnh âm hàn đập vào mặt, mang theo khí tức quỷ dị.
“Tiểu Cuồng, vì sao tất cả mọi người giống như là lạ?” Vân Huyền Thiên phát giác được ánh mắt quái dị của mọi người ném trên người mình, không khỏi ghé vào tai Khuynh Cuồng hỏi, không phải tất cả mọi người biết chuyện hắn bị ngã đau nhức một chầu đó chứ?
Quay đầu, nhìn bộ dạng không hiểu ra sao của Vân Huyền Thiên, Khuynh Cuồng thật sự không nhịn được mà tuôn ra một tiếng cười to kinh thiên trước công chúng: “Ha ha…” Con hồ ly này, sao hôm nay chậm hiểu như vậy a! Không phải thật sự bị nàng quăng ngã đần đi đấy chứ?
“Tiểu cuồng, ngươi làm sao vậy? Ti…” Tiếng cười to đột nhiên xuất hiện của Khuynh Cuồng dọa sợ Vân Huyền Thiên, tranh thủ thời gian trở tay qua đỡ, khẩn trương hỏi thăm, lần này khẽ động, lại động đến tổn thương ở bờ mông, đau đến nỗi hắn hít một hơi, càng dẫn tới tất cả mọi người ghé mắt.
“Hồ ly, ngươi… sao ngươi đáng yêu như vậy hả! Ha ha…” Khuynh Cuồng một tay khoác lên trên vai Vân Huyền Thiên, cười đến bụng cũng đau, không phải nàng vô lương tâm cười hắn, mà hắn thật là quá thú vị, trước kia sao nàng lại không phát hiện ra!
Nghe được Khuynh Cuồng nói hắn đáng yêu, Vân Huyền Thiên không khỏi lòng tràn đầy vui mừng mà đỏ hồng mặt, đâu còn có tâm tư suy nghĩ chỗ quái dị của mọi người.
Hai người ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại càng làm cho tất cả mọi người tin tưởng vững chắc giữa hai người có gian tình, nhưng không ai dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ, ngược lại cảm thấy mình quá lạc đơn vị rồi, thần nhân như Tam hoàng tử, bọn họ những phàm phu tục tử này sao có thể hiểu được.
Nhưng vẫn có người sẽ bất mãn, Tần Thiệu thật sự không nhìn được, tiến lên đỡ Vân Huyền Thiên, nói: “Thái tử, không còn sớm, chúng ta nên lên đường rồi.” Đảo mắt hung ác trừng Khuynh Cuồng, ‘Tiểu tử’ này có chủ tâm lại khiến cho thái tử của bọn hắn mất mặt a!
Khuynh Cuồng rất vô tội mà lui về phía sau một bước, nàng oan uổng nha, là sức tưởng tượng của mọi người quá mức phong phú, thật sự không liên quan đến nàng mà!
“Ừ.” Nhẹ gật đầu, Vân Huyền Thiên nói với Khuynh Cuồng: “Tiểu Cuồng, sau này còn gặp lại.” Mặc dù biết qua không lâu, là hắn có thể gặp lại ‘hắn’, nhưng vẫn rất không nỡ, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt so với bất kỳ thời điểm nào trước kia.
Khuynh Cuồng còn chưa mở miệng, Nguyệt Quân Phong một bên đã tiến lên một bước, chắp tay với Khuynh Cuồng nói: ” Khuynh Cuồng hoàng tử, tạm biệt.” Từ trước đến nay hắn vốn ôn nhuận, lúc này lộ ra chút âm trầm, chính hắn cũng không hiểu vì sao mình từ trước đến nay vẫn tự chủ, hôm nay lại không khống chế nổi tâm tình của mình như vậy, chỉ biết là trong lòng rất bực bội.
Đôi mắt Khuynh Cuồng chuyển một cái, cong môi cười nói: “Quân Phong ca ca, sau này còn gặp lại, lúc này, quân Phong ca ca nhất định phải đi Long Lân quốc thăm ta nha, không cho phép lại nói có lệ.”
Nghe vậy, Nguyệt Quân Phong nhoẻn miệng cười, chỉ cảm thấy tất cả không thoải mái nghẹn trong lòng lập tức tan thành mây khói, sủng nịch sờ đầu của nàng như mười năm trước, ôn nhuận mà vừa cười vừa nói: “Lúc này đây, Quân Phong ca ca tuyệt đối sẽ không nói có lệ nữa.”
Một bên Vân Huyền Thiên có chút khó chịu, hừ hừ một tiếng liền đi về phía xe, bởi vì cái mông của hắn bị thương không cách nào cưỡi ngựa, Khuynh Cuồng tỉ mỉ đã sớm phân phó hạ nhân kéo tới cho hắn một cỗ xe chuyên dụng của hoàng thất Thiên Nguyên.
“Khuynh Cuồng hoàng tử, mời.” Phượng Tử Nguyệt đứng xem ở ngoài như nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng hiểu rõ cười cười, chắp tay nói với Khuynh Cuồng.
“Mời.” Khuynh Cuồng ôm quyền trả lời, khóe mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn hành động ngốc của Vân Huyền Thiên, cười thầm không thôi.
Theo lệ cũ trong quá khứ, hôm nay là thời gian các quốc gia đồng thời về nước, nhưng bởi vì lần tụ hội này xảy ra kịch biến, hoàng triều Thiên Nguyên hiển nhiên đã nhạt nhòa, Khuynh Cuồng thân là ‘Anh hùng’ lần bình định này lại cầm ‘Truyền quốc ngọc tỷ’ trong tay tất nhiên là còn phải ở lại chủ trì đại cục, xử lý những công việc sau đó, kỳ thật nước khác cũng đều hiểu, nói trắng ra là, ở lại giải quyết tất cả chướng ngại trở ngại việc chiếm đoạt lãnh thổ hoàng triều Thiên Nguyên cũ nhập vào bản đồ Long Lân, tuy trong lòng bọn họ đều biết, nhưng bọn họ thông minh biết chắc, chuyện này, bọn họ ai cũng không ngăn cản được, Giống như bọn họ không ngăn cản được Long Lân quốc trở thành chủ nhân thiên hạ, đã như vậy, cũng không cần làm chuyện ngu xuẩn như thiêu thân lao đầu vào lửa, còn không bằng chừa chút khí lực về nước tăng cường quân bị, để ngừa sơ sẩy một cái rơi vào kết cục như hai nước Yến Hàn.
Đội ngũ ba nước đồng thời thúc đẩy, tụ hội đoan ngọ trăm năm qua so với thịnh Cảnh sáu nước trước kia lộ ra có chút có ‘Keo kiệt ” cũng theo đó hạ màn, từ nay về sau nước bọn họ ‘Triều cống’ sẽ là Long Lân quốc.
Ghé vào bên trong xe, Vân Huyền Thiên xuyên thấu qua màn xe nhìn cửa dịch quán. Thấy Khuynh Cuồng hăng hái, trong lòng lập tức tràn đầy, trong mắt hoa đào tràn đầy vui vẻ, Tần Thiệu vén rèm đi vào vừa thấy được bộ dáng thái tử nhà mình như thế, thiếu chút nữa tức giận đến hất mành mà đi, Sở Vân bất hạnh a! Vân tộc bất hạnh a!
“Sư phụ?” Vân Huyền Thiên nghi hoặc mà nhìn TầnThiệu còn đang đi vào, nhìn dạng như vậy giống như là muốn ăn người? Chứ không phải là trách hắn vô dụng bị quăng thành như vậy, ngẫm lại cũng có khả năng, dù sao thân là sư phụ gặp đệ tử của mình mất năng lực đánh trả, sao có thể không tức giận đây? Nhưng không có cách, người ta là cao thủ cấp chín, lại nói, hắn cũng không nỡ đánh trả a!
“Hừ, cầm lấy.” TầnThiệu trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, kín đáo đưa bình sứ trong tay cho Vân Huyền Thiên, liền muốn đi ra ngoài, hừ, nhắm mắt làm ngơ.
“Sư phụ, đây là cái gì?” Vân Huyền Thiên nghi hoặc mà cầm bình sứ nhìn nhìn, là thuốc trị ngã bị thương cho hắn sao?
Nghe được Vân Huyền Thiên vừa mới hỏi như vậy, TầnThiệu khó được đỏ hồng mặt mà mở miệng để hắn nói rõ tác dụng của thuốc này.
Sau nửa ngày qua đi, trong đội ngũ Sở Vân quốc chậm rãi đi về phía cửa thành, bộc phát ra một tiếng hét giận dữ kinh thiên “MẠC, KHUYNH, CUỒNG. . .” Trong tiếng hô có loại ý tứ thẹn quá hoá giận rất quen thuộc.
Dân chúng Nguyên Đô còn chưa tan đi, và nhân mã hai nước còn lại, tất cả đều quăng ánh mắt đồng tình mờ ám đối với phương hướng phát tiếng gầm giận dữ kia.
Đưa mắt nhìn ba nước rời đi, Khuynh Cuồng đang muốn quay người trở lại dịch quán, nghe thấy tiếng gầm giận dữ, không khỏi rất không nể tình cười ha hả: “Ha ha ha. . .”
Lần này Vân Huyền Thiên thật đúng là không may a! Mười năm trước bị nàng ác chỉnh một lần, làm trò cười cho tất cả người, hôm nay, bởi vì sai lầm vô tâm của nàng, lần nữa trở thành nhân vật chính của ‘Chuyện xấu’, ha ha, đáng đời, ai bảo hắn mấy năm nay vẫn không cho nàng sống khá giả, cuối cùng xả ra được một miệng ác khí rồi.
Trên lầu cao, áo xanh bồng bềnh, Lăng Ngạo Trần nắm chặt sáo ngọc bích trong tay nhìn Khuynh Cuồng cười đến thoải mái, mắt đen hơi co lại, nói không rõ phẫn nộ trong lòng là chuyện gì xảy ra.
Bên cạnh, Giang Hàn Phong trào phúng không thôi mà nhìn xem một màn này, ghét bỏ mà phỉ nhổ một cái nói: “Thực buồn nôn.”
“Câm miệng.” Lăng Ngạo Trần bình tĩnh lên tiếng, lời quát tháo cứ như vậy mà thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính hắn cũng không khỏi càng hoảng sợ, hắn lại không thể nhịn người khác nói hắn ta một câu đúng? Là vì hắn biết rõ hắn ta sao ? Cho nên mới không thể nhẫn nhịn được việc Giang Hàn Phong nói “hắn” không đúng ? hắn ở trong lòng cũng tự hỏi mình như vậy, nhưng lại không tìm thấy đáp án.
Giang Hàn Phong tất nhiên lại càng hoảng sợ, không thể tin mà nhìn Lăng Ngạo Trần nói: “Ngươi vừa rồi bảo ta câm miệng sao?” Ở đây trừ hai người bọn họ ra thì không còn ai khác, không phải đang bảo hắn câm miệng, chẳng lẽ là lại bảo con chim trên bầu trời câm miệng sao? Cũng bởi vì hắn nói Mạc Khuynh Cuồng một câu không phải, hắn ta đã không cho hắn mặt mũi như vậy.
“Hắn là hoàng tử một quốc gia, không phải người mà chúng ta có thể nghị luận được.” Quay đầu đi, Lăng Ngạo Trần nhíu mày, nhàn nhạt nói, đột nhiên cảm thấy rất buồn bực.
“Hoàng tử một quốc gia? Ha ha, Ngạo Trần, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lý do vớ vẩn này sao?” Giang Hàn Phong như là nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời này, hoàng tử? Cho dù là Hoàng đế, bọn hắn cũng không để ở trong mắt, nếu hắn tin tưởng nguyên nhân hắn ta quát tháo hắn chỉ là vì đối phương là hoàng tử gì đó, như vậy hắn là tên ngu ngốc rồi.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, coi như là ta không thích nghe cũng được, tóm lại, đừng để cho ta lại nghe được lời nói như vậy.” Tuy hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận đây là sự thật, đúng vậy, hắn không thích nghe, cảm thấy rất chói tai, giống như ngày đó khi Minh Phượng nói Tử Phong không phải, khiến cho hắn rất tức giận.
“Đây mới thực sự là nguyên nhân a! Ngạo Trần, ngươi không muốn nói cho ta, vừa rồi ngươi phẫn nộ, là vì ăn dấm chua của Vân Huyền Thiên kia.” Giang Hàn Phong một câu trúng đích, nói ra tâm sự của Lăng Ngạo Trần.
Ghen? Hắn ăn dấm chua của Vân Huyền Thiên, bởi vì Mạc Khuynh Cuồng? Điều này sao có thể, Mạc Khuynh Cuồng cũng không phải Tử Phong, hắn ăn dấm chua của bọn họ làm gì vậy? Trong lòng Lăng Ngạo Trần cực lực phủ nhận, nhưng trong lòng có cái gì đang táo động.
Nhìn Lăng Ngạo Trần nhíu chặt mày, không nói được lời nào, Giang Hàn Phong chỉ coi như hắn chấp nhận, vừa tức giận vừa bất an, vịn bờ vai của hắn, nhìn thẳng vào mắt của hắn nói: “Ngạo Trần, ngươi phải thanh tỉnh một chút, đừng nói hắn là ‘Nam tử’, cho dù là nữ tử, ngươi cũng không thể sinh ra bất luận ý nghĩ gì đối với hắn, càng không thể trả giá chân tình, bởi vì hắn là Mạc Khuynh Cuồng, nghe rõ ràng không? Hắn là Mạc Khuynh Cuồng. . .”
Mạc, Khuynh, Cuồng! Trong lòng Lăng Ngạo Trần lặp lại ba chữ kia, một phát bỏ tay Giang Hàn Phong ra, trầm thấp nói: “Ngươi nói ta cũng biết, không cần ngươi tới nhắc nhở.” Nói xong thả người nhảy lên, lập tức biến mất trước mắt Giang Hàn Phong.
“Ngạo Trần. . .” Giang Hàn Phong chán nản mà hô một tiếng, bằng công lực của hắn bất kể thế nào là đuổi không kịp hắn ta được, chỉ có thể thở dài, quay người rời đi.
Bên này, Khuynh Cuồng quay người trở lại Long Uyển, Diệp Ảnh lập tức nghênh đón nói: “Lão đại, vừa truyền đến tin tức, Kỳ Vân tứ tướng đã đến bên ngoài thành, bọn hắn âm thầm dẫn theo không ít binh mã, có kẻ đã âm thầm ẩn nấp vào trong thành.
“Ah!” Khuynh Cuồng nhíu mày, khẽ cười nói: “Xem ra bọn họ là lai giả bất thiện ( người đến không phải làm việc tốt, không phải người tốt ) a!” “Nhất định là có người để lộ tiếng gió cho bọn họ, muốn lợi dụng bọn họ đối phó lão đại.” Diệp Ảnh nói tiếp. Gật cái cằm, Khuynh Cuồng tà tứ cười nói: “Ha, tới vừa lúc, bất kể là ai muốn đối phó ta, lần này, đều giúp ta một cái ân lớn.” Ừ, tránh cho nàng lại phí đầu óc kiếm cớ bỏ bọn họ.
Diệp Ảnh suy nghĩ, cũng hiểu được, khóe miệng cương nghị nhẹ nhàng cong, muốn đối phó lão đại, còn kém xa lắm!
Đại đội người ngựa của ba nước ra khỏi thành, Kỳ Vân tứ tướng đã đồng thời đến phúng viếng, uy phong lẫm liệt cưỡi tuấn mã vào thành, nhanh chóng đến hoàng cung.
“Đỗ Luân phụng mệnh Tam hoàng tử nước ta, đến đây nghênh đón bốn vị tướng quân.” Cửa hoàng cung, Đỗ Luân không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trước mặt bốn vị tướng nói.
“Hừ, Mạc Khuynh Cuồng thật sự coi mình là chủ nhân đế đô, chúng ta còn cần ngươi tới đón tiếp?” Bốn vị tướng ngồi ngay ngắn trên tuấn mã màu rám nắng, vị tướng quân mặt thô khuếch đại khinh thường mà hừ lạnh một tiếng nói.
“Ha, ta còn tưởng rằng chúng ta đi nhầm đường, chạy đến Long Lân quốc đây này!” Tướng quân mặt trắng ngồi ngay ngắn trên tuấn mã màu đen trào phúng cười nói.
Binh sĩ Long Lân canh giữ ở cửa hoàng cung nghe xong, nhao nhao tiến tới một bước, mắt lộ sát khí trừng bọn hắn, đao vắt ngang bên hông rục rịch, Đỗ Luân khoát tay chặn lại, ngăn cản bọn hắn, tiến tới một bước, hơi hạ thấp âm thanh nói: “Bốn vị tướng quân xin nói năng thận trọng.” Tuy cũng hận không được xuất đao chém bọn hắn, nhưng việc nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bọn hắn cũng không thể bởi vì tức giận nhất thời mà làm hỏng đại sự của Tam hoàng tử, dù sao mấy gia hỏa này cũng không sống được bao lâu.
“Nói năng thân trọng? Ha ha. . . Chẳng lẽ lời Bổn tướng quân nói không phải sự thật sao? Đừng cho là chúng ta không ở Nguyên Đô thì không biết Mạc Khuynh Cuồng hắn đùa nghịch âm mưu quỷ kế, nói cho ngươi biết, hắn gạt được người trong thiên hạ, nhưng không gạt được chúng ta, hắn căn bản chính là lòng muông dạ thú. . .” Tướng quân thô lỗ cười lớn lạnh lùng nói.
“Tam đệ.” Tướng quân râu dài ngồi ngay ngắn trên tuấn mã màu trắng vẫn luôn im lặng không nói uy nghiêm quát to một tiếng, bốn tướng thủ thành Kỳ Vân các đời đều là anh em kết nghĩa, vị lên tiếng chính là đại ca của bốn người.
Tướng quân thô lỗ còn muốn nói điều gì, vị tướng quân không râu vẫn không nói chuyện nhiều, ngồi ngay ngắn trên tuấn mã đen trắng giao nhau lôi kéo áo bào hắn, ra hiệu hắn nói ít.
Đỗ Luân đè xuống sát ý dâng lên trong lòng, khoát tay chặn lại nói: “Bốn vị tướng quân, mời.”
Tiếng vó ngựa vang lên, bốn người dẫn đầu đi theo tâm phúc phóng ngựa tiến vào hoàng cung, đi vào chính điện Thiên Nguyên, chỗ đó đang bày biện linh vị của một tộc hoàng thất Nguyên Hoàng, bốn người đi vào liền bổ nhào lên linh cữu, một hồi khóc rống chảy nước mắt, gần như hôn mê, bọn người Đỗ Luân thấy cười lạnh không thôi.
Tưởng nhớ xong một tộc hoàng thất Nguyên thị, đã là lúc mặt trời lặn phía tây, bốn tướng thủ thành như trước đặt chân ở tạm phủ tứ tướng của bọn hắn trước kia ở Nguyên Đô.
Sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng tỏ, như vậy ban đêm, chỉ thích hợp trước hoa dưới ánh trăng, thật sự không thích hợp giết người phóng hỏa, không biết làm sao lại có người xem không hiểu ý trời.
Trên luyện võ trường rộng lớn Tiền viện phủ Tứ tướng, có một ngàn người ngựa hoặc mặc quần áo và trang sức của binh sĩ Thiên Nguyên hoặc mặc quần áo và trang sức của dân chúng bình dân, tất cả đều cầm trường thương trong tay, chỉnh tề xếp hàng trước mặt bốn vị tướng.
“Các huynh đệ, Mạc Khuynh Cuồng sử dụng quỷ kế, hại chết Hoàng Thượng, hại chết một tộc hoàng thất, cướp lấy ‘ ngọc tỷ Truyền quốc’ lừa gạt người trong thiên hạ, chúng ta há có thể để âm mưu của hắn thực hiện được, đêm nay, bổn tướng dẫn các ngươi báo thù cho Hoàng Thượng, giết Mạc Khuynh Cuồng.” Tướng quân râu dài, giơ lên trường đao, cao giọng một hô, ánh mắt hiện lên âm lãnh.
“Báo thù cho Hoàng Thượng, giết Mạc Khuynh Cuồng. . . báo thù cho Hoàng Thượng, giết Mạc Khuynh Cuồng. . .” Trường thương giơ lên cao cao lại buông xuống, thanh âm ngút trời trong màn đêm yên tĩnh lộ ra vô cùng vang dội.
“Không biết các vị định giết bổn hoàng tử như thế nào đây?” Thanh âm không lớn mang theo vui vẻ, lại đơn giản mà áp đảo thanh âm của ngàn người, rõ ràng rơi vào trong lỗ tai của mỗi người.
Tứ tướng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên nóc nhà chẳng biết lúc nào có bốn người đang đứng, một người đứng đầu, áo trắng bồng bềnh, bên môi mang vẻ cuồng tứ vui vẻ, trong tay cầm quạt ngọc, nếu như không phải hắn xuất hiện quỷ dị, bọn họ nhất định sẽ khen lớn một tiếng: hay cho một công tử tuyệt thế phong thần tuấn lãng.
“Mạc Khuynh Cuồng?” Tướng quân không râu híp mắt, thăm dò hỏi một tiếng, trong ngực tim không ngừng đập thình thịch như trống, bọn họ cũng đều biết Mạc Khuynh Cuồng võ công cái thế, cho nên chuẩn bị dùng tập kích đánh trở tay không kịp, nhưng nếu như hiện tại hắn tìm tới tận cửa rồi, như vậy bọn họ một chút khả năng thắng cũng không có, dù sao đối với cao thủ như hắn mà nói, ngàn người chẳng coi là cái gì.
‘BA~ ” quạt xếp vừa mở ra, Khuynh Cuồng đặt ở trên người lắc, chậc chậc cười nói: “Ngay cả bổn hoàng tử cũng không nhận ra, các vị đã tuyên bố muốn giết ta, không khỏi quá mức buồn cười a!”
Lời của Khuynh Cuồng vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây kinh hãi không thôi, binh sĩ vốn đang khí thế dâng cao mà hô to ‘Giết Mạc Khuynh Cuồng’ không khỏi nhao nhao lui về phía sau, toàn bộ đội ngũ đều loạn cả lên, bốn vị tướng không khỏi lui về phía sau một bước.
“Sao nào? Vừa rồi không phải còn hô hào cao giọng muốn giết bổn hoàng tử, báo thù cho Hoàng đế Thiên Nguyên các ngươi sao? Hiện tại bổn hoàng tử tự mình đến thăm, ngược lại các ngươi lại sợ?” Đuôi lông mày Khuynh Cuồng ngả ngớn, thần thái nhàn nhã như đang đàm luận đêm nay ánh trăng thật đẹp.
Tướng quân mặt trắng nuốt một ngụm nước bọt, vượt lên trước hai bước, chắp tay với Khuynh Cuồng nói: “Mạc hoàng tử chắc hẳn nghe lầm, ngài báo thù cho Đế Tôn Thiên Nguyên ta, chém giết phản tặc, chúng ta cảm ơn còn không kịp, sao có thể tuyên bố muốn giết ngài đây?” Hai bên tóc mai mồ hôi lạnh lặng yên rơi xuống, chết rồi, sao lại bị hắn đã biết, lần này đánh chết bọn họ cũng không thể thừa nhận, bọn họ tới giết hắn, nếu không, mạng nhỏ của bọn hắn gặp nguy rồi! Nhưng nói như thế, có tác dụng sao? Mặc kệ có tác dụng hay không, nếu chỉ có thể là ngựa chết, trước mắt thấy ngựa sống thì phải chọn rồi.
“Bổn hoàng tử nghe lầm?” Vẻ mặt Khuynh Cuồng giật mình mà kinh ngạc nói, cái gì gọi là trợn tròn mắt bịa đặt, bọn hắn là, thực coi nàng là não hỏng chắc.
“Vâng, ngài nghe lầm.” Bốn thủ tướng lại đồng thời nhẹ gật đầu, rất là khẳng định nói, tuy trong bọn hắn ai cũng chưa từng thấy thủ đoạn của hắn ta, nhưng từ lời đồn sinh động như thật kia, trong lòng bọn hắn đã sớm sợ hắn đến chết, mới có thể nghe ‘Người nọ’ nói như vậy, tiên hạ thủ vi cường, nhưng nào biết lại lọt tiếng gió.
“À!” Phảng phất như tin tưởng ‘à’ một tiếng, bốn vị tướng đồng thời chậm rãi yên lòng, nhưng mà lòng của bọn hắn còn không có yên tới nơi, chỉ nghe Khuynh Cuồng vừa cười giống như tự nói: “Chẳng lẽ bổn hoàng tử chưa già đã yếu, xuất hiện việc nghe nhầm rồi hả?”
“Hì hì, không phải ngài nghe nhầm, mà là bọn hắn không biết sống chết, lại coi chúng ta như ngu ngốc mà trêu đùa rồi.” Đồng Dương cười hì hì, hai tay khoanh lại trước ngực, liếc xéo bốn vị tướng nói.
‘BA~’ quạt xếp vừa thu lại, Khuynh Cuồng hài hước cười nói: “Nếu bọn hắn không biết sống chết, vậy chúng ta sẽ dạy cho bọn hắn, cái gì gọi là ‘Chết’ .”
Vừa dứt lời, bốn phía gió mạnh bỗng nhiên xuất hiện, thổi trúng mọi người trong sân ngã trái ngã phải, khó có thể đứng vững, bốn vị tướng cắm đại đao trong tay vào trên mặt đất, mới có thể miễn cưỡng đứng vững, hắn có thể hô mưa gọi gió? Nghe nói hắn rất lợi hại là một chuyện, tự mình chứng kiến lại là một chuyện khác, sợ hãi trong lòng không ngừng dâng lên.
“Mạc hoàng tử, xin. . . xin không nên hiểu lầm. . . Chúng ta. . . Chúng ta tuyệt không dám đùa ngài, là hiểu lầm. . .” Tướng quân không râu cao giọng mà hô về phía Khuynh Cuồng.
“Hiểu lầm? Ha ha. . . Các ngươi nói bổn hoàng tử hiểu lầm các ngươi trêu đùa ta, hay là nói các ngươi âm thầm mang nhiều người ngựa như vậy vào thành định đánh chết bổn hoàng tử là hiểu lầm?” Tóc đen tung bay, Khuynh Cuồng như cười như không nhìn bốn người vẻ mặt hèn mọn khom gối, trong lòng cười lạnh từng cơn: Đây là Kỳ Vân tứ tướng được xưng là dũng mãnh nhất Thiên Nguyên, hừ, mấy tên nhát gan, hoàng triều Thiên Nguyên đợi đến lúc này ngày này mới mất nước, thật đúng là kỳ tích!
“Đều. . . Đều hiểu lầm. . .” Bốn người run rẩy đồng thanh nói, trong lòng âm thầm hối hận không thôi, bọn hắn không nên đợi tin lời ‘Người nọ’…, lại càng không nên có dã tâm quá lớn, vọng tưởng sau khi diệt trừ Mạc Khuynh Cuồng, có thể chiếm thành làm Vương.
“Hì hì. . . Bất kể là hiểu lầm hay không, từ lúc các ngươi bước vào Nguyên Đô một khắc, Diêm Vương cũng đã ngoắc tay với các ngươi rồi.” Đồng Dương theo thói quen mà vuốt dao hai lưỡi bên hông, cười hì hì nói.
Nghe vậy, bốn người sợ hãi, tướng quân mặt trắng khóc nức nở, càng không ngừng cầu xin tha thứ nói: “Mạc hoàng tử. . . Cầu xin ngươi đừng giết chúng ta. . . Chỉ cần ngươi thả chúng ta, chúng ta nhất định. . . Nhất định hai tay dâng lên bốn châu Kỳ Vân. . . Từ nay về sau. . . Thề chết xin theo. . . Cầu xin ngài đừng giết chúng ta. . .”
“Hừ, đồ vô dụng.” Phó Cơ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
“Chậc chậc. . . Thật sự là ngu không ai bằng, giết các ngươi, bốn châu Kỳ Vân chính là vật trong bàn tay của hoàng tử nhà ta, còn cần các ngươi tự tay dâng sao? Đồ ngu xuẩn, đến bây giờ vẫn thật sự cho rằng phái người báo cho các ngươi tới là vì tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung) cho đám phế vật Nguyên thị kia sao, hừ, đó là bùa đòi mạng tiễn đưa các ngươi ra đi.” Đồng Dương lắc đầu, chậc chậc cười lạnh, đối phó đám ngu xuẩn này, thật sự không cần đến Thánh tôn tự thân xuất mã, một mình hắn là đủ rồi.
“Ngươi. . .” Đồng Dương đã nói được rõ ràng như vậy, nếu như bốn người còn không rõ là chuyện gì xảy ra…, vậy bọn họ thật là ngu xuẩn đến mức có thể trở ngại chính mình rồi.
“Mạc Khuynh Cuồng, ngươi. . . Ngươi đừng nghĩ được dễ chịu. . . Nếu như chúng ta chết ở Nguyên Đô. . . Người trong thiên hạ đều sẽ biết là ngươi làm. . . Đến lúc đó. . .” Tướng quân râu dài đang vùng vẫy giãy chết như trước, cho rằng bằng này là nói động được Khuynh Cuồng thả bọn hắn, đáng tiếc hắn chỉ biết nói nói nhảm ngu xuẩn.
“Nói chuyện với người ngu xuẩn như vậy quả thực là ô nhục chỉ số thông minh của bổn hoàng tử.” Khuynh Cuồng cười tà đánh gãy lời râu dài…, cho dù người trong thiên hạ biết là nàng làm thì sao, hôm nay các quốc gia đều đã biết rõ trong lòng, trước khi không nắm chắc tất thắng, ai cũng sẽ không ngu xuẩn đến gây chuyện với nàng lúc này, lại nói, bọn hắn âm thầm mang theo nhiều binh mã vào thành như vậy, hoàn toàn là đưa tới cơ hội quang minh chính đại loại bỏ bọn hắn cho nàng, nàng há lại sợ người trong thiên hạ biết rõ.
Quạt ngọc chuyển một cái, lại nói: “Các ngươi xuống dưới tiễn đưa bọn ngu xuẩn này trở về quê quán đi.”
Lời còn chưa dứt, phía dưới huyết nhục đã bắt đầu bay tứ tung, từng đợt tiếng kêu thảm thiết hù dọa, bọn binh sĩ Thiên Nguyên này căn bản chính là một đám phế vật bên trong phế vật, không chịu được Đồng Dương ba lần lên hai lần xuống liền đã nằm ngang đầy đất rồi.
“Ảnh, sao ngươi không đi xuống tiếp?” Khuynh Cuồng nghiêng đầu, kỳ quái mà nhìn Diệp Ảnh đứng thẳng sau lưng nàng như trước cười hỏi.
“Có hai người Đồng Dương cùng Phó Cơ là đủ rồi.” Diệp Ảnh một tay theo đè kiếm, bên môi cương nghị kéo nhẹ vui đùa nói, mà hắn chỉ cần ở bên cạnh nàng là tốt rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều phải ở bên cạnh nàng trước tiên.
Giương nhẹ cặp môi đỏ mọng, Khuynh Cuồng lộ ra một nụ cười ấm áp, hắn luôn có thể… hiểu nàng nhất.
Trông xuống máu bay tứ tung phía dưới, đôi mắt lóe tinh mang của Khuynh Cuồng đảo qua bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, đối phó với đám phế vật này, xác thực không cần bọn hắn toàn bộ cùng đi, Đồng Dương cùng Phó Cơ tùy tiện một người trong đó đều được, nhưng mà khi hiểu rõ được có người nói rõ “chân tướng” này cho tứ tướng thì trong nội tâm nàng bắt đầu dâng lên sự bất an, cảm thấy đêm nay sẽ không đơn giản như vậy.
Chính vào lúc này, gió lạnh âm hàn đập vào mặt, mang theo khí tức quỷ dị.
/81
|