Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 101 - Chương 72

/139


Sau khi nói xong câu nói khiến người khác động lòng kia, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu chăm chú, trong đôi mắt của cô phản chiếu ánh trăng sáng ngời.

“… Được.” Cậu thốt ra câu nói từ sâu trong nội tâm mình.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu tự nhiên như thế.

Nụ hôn từ chậm rãi đến vội vàng, quần áo từ từ được cởi bỏ, nhiệt tình liều chết dây dưa cùng nhau…Sự thỏa mãn nhuộm ướt tất cả, làm cho từ đầu đến thân ngưởi ta đều chìm đắm trong một mảng mật ngọt…

Dưới ánh trăng màu trắng bạc.

Thân thể cô non nớt mà trắng noãn giống như dược che bởi một lớp lụa trắng mỏng manh, nhìn không rõ nhưng lại làm cho người ta càng có ham muốn truy tìm, muốn càng gần gũi thêm, muốn hoàn toàn đoạt lấy, muốn cô giống như giờ phút này bị cậu đặt trên giường, giống như một con cá đang vô nhảy lên, cái đuôi cá trắng nõn vô cùng đàn hồi quét qua bên hông và chân của cậu, làm cậu khó có thể kiềm chế sự run rẩy.

Đôi mắt của cô giống như ánh sao sáng người.

Môi lưỡi của cô giống như lửa cháy nóng bỏng nhiệt tình.

Da thịt của cô như tơ lụa mịn màng.

Cô…

Cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm về chuyện này nhưng vào giây phút đó bằng bản năng của cơ thể cảm nhận được thời khắc sung sướng nhất sắp tới.

Nhưng đúng lúc này, một cái tay nhỏ bé mà ướt át bắt được tay cậu.

Mười ngón tay đan nhau.

Cậu cúi xuống nhiệt tình hôn cô.

Giọng nói nhỏ vụn bị tiếng nước mập mờ che giấu.

“Yêu… Yêu cậu…”

“Tớ cũng vậy… Ừm!”

Sự khoái cảm khổng lồ bất ngờ xảy ra trong thời gian ngắn che đậy toàn bộ các giác quan của cậu, thời gian giống như dừng lại, tất cả mọi suy nghĩ đều bị ép buộc dừng lại.

Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại từ trong niềm sung sướng cực hạn này, lại ngạc nhiên phát hiện, không thấy bóng dáng người con gái cậu vẫn ôm chặt trong ngực đâu.

“Tiểu Vong? Cậu… A!”

Thạch Vịnh Triết hoảng hốt, sờ sờ đầu, hậu tri hậu giác phát hiện, hình như chính mình vừa té xuống giường? A, đúng rồi, tối hôm qua giúp cô làm ấm chân, kết quả sởi ấm, sởi ấm rồi mệt rã rời, sau đó ngủ thiếp đi cạnh chân của cô.

Sau vài giây, lí trí nhanh chóng quay trở về.

Mặt của cậu cũng nhanh chóng đỏ lên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả những chuyện trước đó chỉ là mộng __ quần áo trên người cậu vẫn còn, hơn nữa… Khụ, trong hoàn cảnh bình thường, cô làm sao sẽ… Làm sao sẽ làm ra… Loại chuyện đó…

“Thật là…” Thạch Vịnh Triết mệt mỏi châm chọc, câu vỗ trán, một lúc sau mới nhớ ra mình không thể ngồi mãi dưới đất vì vậy đứng dậy, cũng đến tận lúc này cậu mới chậm lụt phát hiện __ giữa hai chân hơi kỳ quái.

Chuyện này…

Cái đó…

Khụ…

Đã từng học qua môn giáo dục giới tính, đương nhiên cậu biết đây là tình huống gì, chỉ là, sớm không tới trễ không tới, cố tình…

Cậu đứng lên, yên lặng nhấc ga giường lên, lại tuyệt vọng che mặt.

__ Quả nhiên tốt nhất vẫn là đi chết đi!

Nhưng đúng lúc này, cô khẽ nghiêng người, mắt thấy chân sắp đè lên trên tấm “bản đồ” kia.

Cậu vội vàng nhanh tay lẹ mắt một phát bắt được chân cô, trái tim như đang ngồi trên tàu cao tốc 800km/h, một đường hò hét mà đi, bên tai là tiếng còi báo động “Đing đing! Siêu tốc!”.

Cũng may dường như cô cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thạch Vịnh Triết thở phào nhẹ nhõm nhưng lại phát hiện hình như có chỗ không đúng, khụ, ở trong mộng, cậu cũng nắm chân của cô giống như lúc này, sau đó… Đợi, đợi, đợi, đợi, cậu đang suy nghĩ cái gì đây?! Quả nhiên da thịt của cô vô cùng… Dừng lại! Hình dáng bắp chân… Thật là đủ lắm rồi!!!

Nước mắt cậu rời đầy mặt khi phát hiện trưởng thành là một chuyện làm người ta vô cùng khổ sở, thật sự! Nhất là cái hố nam tính căn bản không thể kiềm chế được kích động sinh lý! Cậu cũng không muốn bị tiểu thanh mai coi là “biến thái”, mặc dù… Mặc dù hình như có lẽ cậu đã là… *khóc*

Cậu hít một hơi thật sâu, cẩn thận từng li từng tí để chân cô sang bên cạnh giống như đang đặt một bao tiền mấy trăm vạn đang bọc một quả bom nặng kí xuống, rồi sau đó… cẩn thận từng li từng tí kéo ga giường lên.

Nhất định phải thay quần áo nhưng ngộ nhỡ lúc cậu đang tắm, cô đột nhiên tỉnh lại, sau đó nhìn thấy ga giường thì làm sao?

Nếu bị nhận ra sẽ rất tệ.

Không nhận ra được… càng bết bát hơn có được không?

Có thể nghĩ ra, tám phần cô sẽ chạy đến nói với cha mẹ vô lương của hắn: “Hình như A Triết đái dầm rồi!”

#Có thể mơ hồ thấy được cảnh nửa đười sau bị cười nhạo.#

Cho nên, phải mang ga giường theo, nếu như cô hỏi hắn tại sao không thấy ga giường, sẽ nói… Đúng, sẽ nói là “Bởi vì cô chảy nước miếng, chảy một vũng lớn!”, nhất định cô sẽ tin! Bởi vì khi còn bé cô đã từng bị như vậy, cứ làm như thế!

Thiếu niên quyết định “đẩy trách nhiệm” một cách hèn hạ, vì vậy cậu giống như kẻ trộm kéo ga giường lên, cũng may tối hôm qua cô thức khuya nên ngủ rất ngon, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Sau khi làm xong mọi thứ, cậu lau mồ hôi trên trán.

Tiện tay cuộn ga giường thành một đống tròn vo dưới chân, cậu xoay người mở tủ quần áo, tìm một bộ áo ngủ mới, nghĩ thầm “Những thứ này không thể để cho mẹ cậu giặt được, tốt nhất để cậu tự giặt, sau đó… Đúng rồi, đến nhà Tiểu Vong sấy khô, lí do thì nói “Cậu muốn bị mẹ tớ biết mình ngủ trên giường của tớ rồi chảy nước miếng sao?”, nhất định cô sẽ đồng ý hơn nữa còn giữ bí mật.

Đúng, cứ làm như vậy đi!

Trong lúc vô tình, hình như Thạch vịnh Triết càng đi càng xa trên con đường “hèn hạ vô sỉ”.

Như vậy… Thật sự không có vấn đề gì sao?

Nhưng không thể không nói, sau khi nghĩ xong tất cả mọi chuyện, lo lắng của cậu cũng giảm hơn phân nửa, trái tim đang thương luôn đập nhanh chóng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, khôi phục nhịp đập bình thường.

Vậy mà ____

“Tiểu tử thúi, con…”

Kèm theo câu nói đó là cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Thạch Vịnh Triết: “…”

Mẹ Thạch: “…”

Dì Trương biết rõ con trai mình thích ngủ nướng, nên nhìn về phía giường đầu tiên, sau đó bà sợ ngây người!

Nằm trên đó không phải là con trai ngốc của bà!

Nằm phía trên lại là Tiểu Vong cạnh nhà!

Con trai của bà không thể nào làm ra chuyện đáng ghét này!!!

Đúng rồi… Con trai mình đang ở đâu?

Mẹ Thạch vừa quay đầu đã thấy con trai đang giương đôi mắt ngu ngu nhìn bà, cúi đầu xuống lại phát hiện ga giường bị hắn cuộn tròn.

Tất cả không cần nói nữa…

Bà vô cùng sắc bén nhìn nửa thân dưới của con trai mình, Thạch Vịnh Triết vô cùng khẩn trương, vội vàng dùng tay che kín lại nhưng việc này hình như lại trở thành bằng chứng rõ ràng nhất.

Mẹ Thạch im lặng đỡ trán, suy yếu xoay người chạy đi, con trai của bà sẽ không phải bị sinh vật kỳ quái nào bám vào người chứ? Tại sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Thật không khoa học… Không khoa học…

Thạch Vịnh Triết: …”

__ Mẹ à! Đợi đã! Tất cả không phải như mẹ nghĩ đâu!

__ Thật không phải như người nghĩ đâu!!! *khóc ròng*

Vào đúng lúc này, đột nhiên trên giường truyền đến một tiếng “Ưm…”, hình như cô sắp tỉnh lại.

Thạch Vịnh Triết kinh hãi, vội vàng tìm quần áo rồi ôm ga giường chạy tới phòng tắm, bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Trước hết cậu xử lí “khu vực trọng điểm” trên ga giường và quần áo, sau đó ngâm đồ vào nước, làm giả thành tình trạng “đợi giặt”, đợi nhét vào máy giặt nhà cô… Mà nói thật có còn cần thiết nữa không? *khóc*

Thôi, dù sao cũng định tắm…

Chà sạch! Chà sạch!

Hơn một tiếng sau, cậu sức cùng lực kiệt trở lại phòng ngủ, cũng may từ trước đến giờ, quần áo của cậu đều do cậu giặt __ cụ thể lúc nào thì cậu cũng không nhớ rõ, dù sao lúc thấy mẹ giặt quần áo cho mình thì đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nên trong phòng rửa mặt cũng có thể giặt quần áo, nếu không… Ha ha ha.

Mà chuyện làm cậu cảm thấy buồn là __ đến lúc cậu giặt đồ xong rồi, thanh mai của cậu cũng chưa tỉnh lại, cho nên nói, rốt cuộc vội vội vàng vàng như vậy để làm gì?

Trong lòng Thạch Vịnh Triết không nói nên lời, cầm khăn lông lau mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, chán nản ngồi cạnh giường, thở dài thật sâu rồi cúi người xuống, hai tay chống trán, bày ra tư thế tương đối u buồn “cuộc sống của người thuacuộc”.

Kết quả người bị hãm hại cũng cũng có cậu thôi.

Cô vẫn không biết gì như cũ.

Mà cậu… Căn bản là không có cách nào nhìn thẳng vào cô được! Ngay cả quay đầu cũng không làm được. Bởi vì… Cho dù là chỉ là ánh mắt bình thường nhất, trong đầu cũng sẽ không kìm lòng được nghĩ đến giấc mộng ngày hôm qua, đây thật là… Rõ là… A a a! Tại sao lại suy nghĩ đến nữa rồi hả? Dừng lại! Cậu cũng không muốn đi tắm một lần nữa đâu!!!

“Đáng ghét.” Cậu thấp giọng oán trách.

Vậy mà ngoài dự liệu của cậu, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói: “… Cái gì?”

“!!!” Thạch Vịnh Triết lại sợ ngây người, vì sao cố tình cô lại tỉnh dậy vào lúc này? Dù gì cũng nên cho cậu một thời gian điều chỉnh cảm xúc chứ. Bây giờ nghĩ lại, hôm qua cô mặc thêm áo thật đúng là may mắn. Ác ma! Tiểu ác ma đặc biệt đặt bẫy làm cho người ta chết đi sống lại, muốn ngừng lại không ngừng được! Tất cả mọi cảm xúc của cậu đều bị cô thao túng, thật là bi kịch, nhưng dù biết rõ như thế, cậu vẫn không dừng lại được như cũ… Chính cậu cũng thật là ngu dại.

“A Triết?”

Có tiếng va chạm truyền đến, hinhg như cô ngồi dậy, sau khi lười biếng ngáp một cái, nghi ngờ hỏi: “Cậu vừa mới nói cái gì?”

Cậu vẫn không dám ngẩng đầu cũng không dám quay người: “… Không có, không có gì.”

“A…” Cũng may cô không có định tra hỏi nhưng ngay sau đó lại xuất hiện nghi vấn: “A? Ga giường đâu? A! Sao cậu lại đi tắm? Tóc còn ướt nhẹp… Đại ca à, cậu vẫn còn bị bệnh có được hay không?”

Trong lòng Mạc Vong thật sự không biết nói gì, có phải tất cả những người ngu ngốc đều không để ý đến thân thể của mình? Thật là khiến người ta lo lắng.

Người con gái mới tỉnh lại đắp chăn cho cậu từ sau lưng, cầm khăn lông trên cổ của cậu, định lau tóc cho cậu. Mà cậu gần như né tránh theo bản năng, giống như trên người cô có một loại virus làm con người ta hoàn toàn mất đi lí trí, nếu không cách xa sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn.

“Đừng lộn xộn!” Những lúc như thế này, ưu thế sức khỏe toàn bộ đều thể hiện ra ngoài.

Mặc dù lúc Esther rời đi cũng mang theo Thủy Tinh Cầu nhưng chỉ duy trì lực lượng cơ bản cũng đủ để cô giải quyết vị Dũng Giả còn trẻ không có chút phòng bị nào, cô chỉ cần dùng một tay đã có thể mạnh mẽ giữ đầu của người khác cố định một chỗ, một tay cầm khăn lông mạnh mẽ lau, còn lảm nhảm: “Cậu là người ngu ngốc sao? Lại muốn bị cảm nữa sao? Nếu thật như vậy tớ sẽ không thèm quản cậu, chắc chắn sẽ đi mách với chú Thạch và dì Trương, cậu…”

Mà Thạch Vịnh Triết tựa gần như vậy nghe những lời đâu đâu của Mạc Vong, không biết từ lúc nào chậm rãi thả lỏng.

Như vậy mới là cô giống như từ trước đến nay.

Cho nên không phải là cô có vấn đề mà là cậu… Chính là trong lòng cậu không thăng bằng.

__ Thật là xấu hổ…

Dù biết rõ đó là chuyện rất bình thường nhưng trong lòng cậu vẫn dâng lên sự xấu hổ tột cùng, vì chuyện đó phơi bày dục vọng, sự ham muốn chiếm giữ mãnh liệt đến đáng sợ và tình yêu say đắm khó có thể nói thành lời, còn có… Dù biết rõ như vậy vẫn không thể nào nói ra như cũ, sợ một khi đã nói ra sẽ mất đi tình bạn tốt đẹp như bây giờ…

__ Quả nhiên cậu là một tiểu quỷ nhát gan.

Càng thích nên càng cẩn thận.

Càng thích càng nơm nớp lo sợ.

Giống như đang đứng trên một cây cầu độc mộc lung lay sắp đổ, nhịp tim mỗi thời mỗi khắc đều loạn nhịp, không cách nào thật sự bình tĩnh được, mà phía trước chỉ là một màn sương mù dày đặc, do dự không biết có nên nhảy qua hay không, có thể lúc xuyên qua có thể thấy một vườn hoa nở rộ làm cho lòng người vui thích, cũng có thể là… vực sâu vạn trượng làm cho người ta tuyệt vọng.

Cậu nghĩ, bây giờ cậu không có cách nào đưa ra được quyết định cuối cùng, nhưng vẫn lưu luyến sự dịu dàng cô cho cậu trong lúc vô tình.

Giống như giờ phút này, bàn tay ấm áp của cô phủ lên đầu cậu, dùng khăn lông lau những giọt nước còn dính trên tóc cậu.

Cũng giống như…

“Tớ hỏi tại sao cậu vẫn chưa trả lời cho tớ biết? Tại sao lại muốn giặt ga giường?”

“…” Cái này coi như xong, một chút cậu cũng không lưu luyến.

Phần hai

Cuối cũng cậu vẫn vô cùng xấu hổ nói nguyên nhân đã chuẩn bị từ trước.

“Bởi vì cậu nằm ngủ, chảy nước miếng ra giường, còn chảy cả lên áo tớ.”

“… Nói bậy!” Tay của cô chợt dừng lại: “Tớ, tớ, tớ không có chảy nước miếng!”

/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status