Được Phúc Khang sấy tóc cho Quỳnh Dao cảm thấy rất thoải mái, còn anh thì vô cùng yêu thích việc làm này, bởi vì khi sờ vào máy tóc mượt mà của cô cảm giác rất thích.
Một lúc sau thì tóc của cô cũng khô anh đi cất máy sấy, Quỳnh Dao vừa nằm xuống giường chuẩn bị ngủ thì anh đi đến nằm bên cạnh.
Nằm nghiên người chồng một tay nhìn Quỳnh Dao, cô mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn cô chăm chú, cô hỏi:
- Sao anh không ngủ đi? Lại nhìn tôi như vậy?
Phúc Khang vươn tay lên vuốt tóc may của cô qua một bên và nói:
- Anh phải làm sao thì em mới tin anh thật lòng yêu em đây cô bé, anh biết trước đây nói dối em là anh sai nhưng anh thật lòng thích em mà.
Nghe lời nói của anh Quỳnh Dao cảm thấy hơi dao động, nhưng vẫn im lặng không trả lời, Phúc Khang nói tiếp:
- Anh phải làm sao để chứng minh tình cảm với em đây bé yêu?
- Tôi cũng không biết thật lòng mà nói những chuyện anh làm tôi đều biết và hiểu, chỉ là tôi không biết phải làm sao để chấp nhận được anh, vậy nên tôi…
Phúc Khang cúi đầu thấp xuống cạ mũi mình lên sóng mũi cao thẳng của Quỳnh Dao nói:
- Nếu vẫn còn khoảng cách thì chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, như vậy thì khoảng cách bao xa cũng không còn nữa, được không bé cưng?
- Không được… ưm…
Miệng thì hỏi nhưng dù cho Quỳnh Dao có từ chối hay không thì đêm nay anh cũng quyết tâm có được cô lần nữa, mấy tháng nay ở gần gũi với cô anh đã cố gắng kìm chế lắm rồi.
Ban đầu anh chỉ hôn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào của cô, Quỳnh Dao hé miệng ra để từ chối anh, nhưng cô không ngờ như vậy lại là cơ hội để anh thuận lợi đi vào.
Nụ hôn ngọt ngào của anh làm cô không tài nào phản kháng được, và từ phản đối kìm chế thì từ từ Quỳnh Dao cũng được anh thu phục.
Quỳnh Dao từ từ thả lỏng người không còn đẩy Phúc Khang ra nữa, anh vừa hôn cô vừa mỉm cười vì đạt được mục đích của mình rồi.
Khi cảm nhận được Quỳnh Dao cũng thuận theo mình thì anh bắt đầu hành động, tay anh từ từ duy chuyển khắp nơi trên cơ thể cô.
Nụ hôn của Phúc Khang kéo dài xuống cầm, xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô trong lúc đó tay của anh cũng từ từ mở từng cút áo của Quỳnh Dao.
Như nhớ lại gì đó Quỳnh Dao nắm tay anh lại ngăn cản, Phúc Khang mỉm cười nói vào vành tai mẫn cảm của cô:
- Bé cưng em cho anh đi mà anh nhịn cũng 5 năm rồi, nha bé cưng.
Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng gặm nhấm vành tai mẫn cảm của cô, làm cho Quỳnh Dao không còn cách nào để phản kháng lại nữa.
Cúi cùng Quỳnh Dao cũng buông tay anh ra để mặc cho Phúc Khang muốn làm gì thì làm, anh cười nói:
- Anh yêu em bé cưng.
Và không mất nhiều thời gian Phúc Khang đã dễ dàng lột sạch sẽ trên người cô không còn gì hết, Quỳnh Dao mặc dù trước đây có quan hệ với anh một lần mới sinh ra hai bé.
Nhưng lần đó là do cô trúng thuốc còn lần này cô đang tỉnh táo nên rất ngại ngùng, cô kéo chăn để che đi cơ thể mình nhưng đã bị Phúc Khang ngăn lại anh nói:
- Em rất đẹp cứ để anh ngắm đi mà đừng che lại bé yêu.
Rồi Phúc Khang cúi xuống nơi gò bồng đào ngọt ngào của cô mà gặm nhấm từ từ, Quỳnh Dao lạ lẫm với cảm giác này đã không kìm chế được mà rên nhẹ:
- Ưm… ưm…
- Em đẹp lắm bé cưng.
Anh tiếp tục chăm sóc hai bên gò bồng đảo của cô đều đặng tuyệt đối là không bỏ rơi bên nào hết, một tay Phúc Khang duy chuyển xuống dưới nơi ngọt ngào của Quỳnh Dao xoa nhẹ.
Cô làm sao chịu nổi cảm giác lạ lẫm này liền rên lên:
- Á… ưm… anh…
- Bé cưng thật sự rất đáng yêu mà…
Phúc Khang vừa hôn vừa kích thích nơi mẫn cảm của cô, đến khi cảm nhận được nơi mật ngọt ấy đã ẩm ướt anh liền cho một ngón tay vào khám phá bên trong, Quỳnh Dao làm sao chịu nổi:
- Á… ưm…chỗ đó… ưm…chỗ đó không được…
Anh hôn lên môi cô và nói:
- Tin tưởng anh, anh làm như vậy một chút nữa em thoải mái và không bị đau.
Quỳnh Dao tin tưởng anh mà gật đầu Phúc Khang mỉm cười cúi xuống hôn lên môi cô, tay anh liên tục ra vào một lúc sau thì cô hét lên:
- Á… ưm…
Khi mà Quỳnh Dao còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Phúc Khang đã trực tiếp đi vào, cô bấu chặt vào vai anh mà rên rĩ:
- Á… ưm…không được…không thể… ưm…
- Ngoan…bé cưng… ưm…ôm chặt lấy anh…
Và rồi một phút yếu lòng mà Quỳnh Dao bị anh hành cho đến gần sáng mới có thể chợp mắt được, trước khi ngủ quên mất cô còn nghe anh nói:
- Anh thật sự rất yêu em bé cưng của anh.
Một lúc sau thì tóc của cô cũng khô anh đi cất máy sấy, Quỳnh Dao vừa nằm xuống giường chuẩn bị ngủ thì anh đi đến nằm bên cạnh.
Nằm nghiên người chồng một tay nhìn Quỳnh Dao, cô mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn cô chăm chú, cô hỏi:
- Sao anh không ngủ đi? Lại nhìn tôi như vậy?
Phúc Khang vươn tay lên vuốt tóc may của cô qua một bên và nói:
- Anh phải làm sao thì em mới tin anh thật lòng yêu em đây cô bé, anh biết trước đây nói dối em là anh sai nhưng anh thật lòng thích em mà.
Nghe lời nói của anh Quỳnh Dao cảm thấy hơi dao động, nhưng vẫn im lặng không trả lời, Phúc Khang nói tiếp:
- Anh phải làm sao để chứng minh tình cảm với em đây bé yêu?
- Tôi cũng không biết thật lòng mà nói những chuyện anh làm tôi đều biết và hiểu, chỉ là tôi không biết phải làm sao để chấp nhận được anh, vậy nên tôi…
Phúc Khang cúi đầu thấp xuống cạ mũi mình lên sóng mũi cao thẳng của Quỳnh Dao nói:
- Nếu vẫn còn khoảng cách thì chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, như vậy thì khoảng cách bao xa cũng không còn nữa, được không bé cưng?
- Không được… ưm…
Miệng thì hỏi nhưng dù cho Quỳnh Dao có từ chối hay không thì đêm nay anh cũng quyết tâm có được cô lần nữa, mấy tháng nay ở gần gũi với cô anh đã cố gắng kìm chế lắm rồi.
Ban đầu anh chỉ hôn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào của cô, Quỳnh Dao hé miệng ra để từ chối anh, nhưng cô không ngờ như vậy lại là cơ hội để anh thuận lợi đi vào.
Nụ hôn ngọt ngào của anh làm cô không tài nào phản kháng được, và từ phản đối kìm chế thì từ từ Quỳnh Dao cũng được anh thu phục.
Quỳnh Dao từ từ thả lỏng người không còn đẩy Phúc Khang ra nữa, anh vừa hôn cô vừa mỉm cười vì đạt được mục đích của mình rồi.
Khi cảm nhận được Quỳnh Dao cũng thuận theo mình thì anh bắt đầu hành động, tay anh từ từ duy chuyển khắp nơi trên cơ thể cô.
Nụ hôn của Phúc Khang kéo dài xuống cầm, xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô trong lúc đó tay của anh cũng từ từ mở từng cút áo của Quỳnh Dao.
Như nhớ lại gì đó Quỳnh Dao nắm tay anh lại ngăn cản, Phúc Khang mỉm cười nói vào vành tai mẫn cảm của cô:
- Bé cưng em cho anh đi mà anh nhịn cũng 5 năm rồi, nha bé cưng.
Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng gặm nhấm vành tai mẫn cảm của cô, làm cho Quỳnh Dao không còn cách nào để phản kháng lại nữa.
Cúi cùng Quỳnh Dao cũng buông tay anh ra để mặc cho Phúc Khang muốn làm gì thì làm, anh cười nói:
- Anh yêu em bé cưng.
Và không mất nhiều thời gian Phúc Khang đã dễ dàng lột sạch sẽ trên người cô không còn gì hết, Quỳnh Dao mặc dù trước đây có quan hệ với anh một lần mới sinh ra hai bé.
Nhưng lần đó là do cô trúng thuốc còn lần này cô đang tỉnh táo nên rất ngại ngùng, cô kéo chăn để che đi cơ thể mình nhưng đã bị Phúc Khang ngăn lại anh nói:
- Em rất đẹp cứ để anh ngắm đi mà đừng che lại bé yêu.
Rồi Phúc Khang cúi xuống nơi gò bồng đào ngọt ngào của cô mà gặm nhấm từ từ, Quỳnh Dao lạ lẫm với cảm giác này đã không kìm chế được mà rên nhẹ:
- Ưm… ưm…
- Em đẹp lắm bé cưng.
Anh tiếp tục chăm sóc hai bên gò bồng đảo của cô đều đặng tuyệt đối là không bỏ rơi bên nào hết, một tay Phúc Khang duy chuyển xuống dưới nơi ngọt ngào của Quỳnh Dao xoa nhẹ.
Cô làm sao chịu nổi cảm giác lạ lẫm này liền rên lên:
- Á… ưm… anh…
- Bé cưng thật sự rất đáng yêu mà…
Phúc Khang vừa hôn vừa kích thích nơi mẫn cảm của cô, đến khi cảm nhận được nơi mật ngọt ấy đã ẩm ướt anh liền cho một ngón tay vào khám phá bên trong, Quỳnh Dao làm sao chịu nổi:
- Á… ưm…chỗ đó… ưm…chỗ đó không được…
Anh hôn lên môi cô và nói:
- Tin tưởng anh, anh làm như vậy một chút nữa em thoải mái và không bị đau.
Quỳnh Dao tin tưởng anh mà gật đầu Phúc Khang mỉm cười cúi xuống hôn lên môi cô, tay anh liên tục ra vào một lúc sau thì cô hét lên:
- Á… ưm…
Khi mà Quỳnh Dao còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Phúc Khang đã trực tiếp đi vào, cô bấu chặt vào vai anh mà rên rĩ:
- Á… ưm…không được…không thể… ưm…
- Ngoan…bé cưng… ưm…ôm chặt lấy anh…
Và rồi một phút yếu lòng mà Quỳnh Dao bị anh hành cho đến gần sáng mới có thể chợp mắt được, trước khi ngủ quên mất cô còn nghe anh nói:
- Anh thật sự rất yêu em bé cưng của anh.
/45
|