Ngày giỗ của cố phu nhân, Dĩnh Sa tất bật chuẩn bị mọi thứ.
Không giống như xưa, là người mang ơn tới báo ơn, là người cấp dưới làm việc cho cấp trên. Nay cô có mặt với tư cách là con dâu trong nhà.
Cao Nguyệt Lam tuy đã biết điều nhưng không cạnh khóe là thấy thiếu thiếu.
- Chủ tịch đang ở trên phòng, cô không cần cố tỏ ra thiện lành đâu!
Bà ta vẫn ghim vụ bị cô cảnh cáo nhiều năm trước. Ngỡ yên ổn rồi, không ngờ cô trở về lại còn có địa vị mới cao hơn.
Dĩnh Sa dĩ nhiên không thèm chấp, nhưng vì bà ta là vợ của bố chồng, nên cô nể mặt ông mà hòa nhã đáp lại.
- Tuy tôi không có bố mẹ, nhưng ngần này tuổi đầu, tôi tự học được rằng hãy đối xử với người khác như cách mà bản thân muốn họ đối xử với mình. Đó gọi là tôn trọng. Tôi không biết bà có hiểu không. Và chắc chắn một điểu là tôi tôn trọng chủ tịch.
Mang tiếng là mẹ kế, hết lần này đến lần khác Cao Nguyệt Lam vẫn bị cô chặn họng làm cho tức điên.
Cô chả bận tâm, nhẹ nhàng mang trà thảo mộc tới thư phòng cho chủ tịch. Có người làm muốn làm thay cô, nhưng cô muốn tự tay để thể hiện thành ý.
Cửa không đóng, mà mở hẳn ra. Bên trong có Bạch Yên Nhiên đang ngồi xem hình tạp chí ở sofa, ông nội ngồi đọc sách ở ghế làm việc.
- Wow, hình ông nội này.
Ông ấy nhướng mày tự đắc.
Phải rất giỏi mới được lên hình tạp chí doanh nhân.Wow, ông nội thật là giỏi. Ông có phiếu bé ngoan không?Không có. Nhưng ông có nhiều giấy khen, bằng khen.Cái đó có giống phiếu bé ngoan của cháu không?Gần giống, nhưng tốt hơn. Tức là ông giỏi hơn, bao giờ cháu giỏi như ông, cháu sẽ không nhận phiếu bé ngoan nữa mà sẽ nhận được giấy khen, bằng khen.Thấy cháu gái có vẻ không hiểu, ông ấy giải thích thêm.
Giờ cháu có phiếu bé ngoan là được rồi, như vậy chứng tỏ cháu rất ngoan.
- Vâng ạ.
Sự tò mò hỏi nhiều của trẻ con thi thoảng khiến Bạch Cảnh Thiên thấy nhức nhức cái đầu. Bù lại sự ngoan ngoãn và hồn nhiên của con trẻ cũng khiến ông ấy có những giây phút vui vẻ.
Thấy con dâu với cái bụng hơi nhô lên, tâm tình ông ấy thả lỏng hơn trước, thái độ cũng nhẹ nhàng ân cần hơn. Ít ra thì Sa Dĩnh Sa cũng chịu sinh thêm con cháu cho nhà họ Bạch.
Không cần đi lại cầu thang cho vất vả.Dạ, không vất vả ạ.Cô đặt khay trà xuống bàn, ông ấy cũng gấp sách lại và ra ghế sofa ngồi. Bạch Yên Nhiên được mẹ cho ra ngoài chơi để cô cùng chủ tịch nói chuyện.
Chủ tịch, ngài hãy uống khi còn ấm sẽ tốt hơn.Ừm. Giờ có cháu nội rồi, không cần xưng hô cứng nhắc quá.Dĩnh Sa hơi cười đáp lời.
- Vâng ạ. . Con cảm ơn ...bố!
Khi cô cất tiếng gọi "bố", Bạch Cảnh Thiên có chút lâng lâng bồi hồi. Vui một chút, nhưng vẫn cố tỏ ra mình lãnh đạm.
- Ai cũng sẽ thay đổi thôi. Vì con vì cháu, tốt nhất là nên như vậy.
Hết năm nay ông ấy sẽ nghỉ hưu, bàn giao hết lại công việc cho Bạch Anh Tử để toàn tâm nghỉ ngơi dưỡng già.
- Dạ. Nhiều người thường vô thức chờ đợi điều gì đó bên ngoài cuộc sống thay đổi để rồi bản thân mới thay đổi hoặc cảm thấy thoải mái hơn khi bớt đi sự thiếu thốn mà mình đang có. Nhưng con nghĩ đó là một cách nhìn nhận hạn chế. Khi bản thân bắt đầu thay đổi từ bên trong và thấy những thay đổi diễn ra xung quanh mình, con -từ vai trò là bị động trong cuộc sống chuyển sang vai trò là người sáng tạo cuộc sống của mình. Bố à, có thể bố nghĩ con tham lam cái gì cũng muốn, vừa muốn êm ấm bên chồng con, vừa muốn sự nghiệp nở rộ. Quả thực con trở thành một phiên bản dần hoàn thiện thông qua việc đầu tư vào bản thân, cố gắng phát triển chính mình cũng chính là phát triển cho tương lai của mình. Không ít người nói con không xứng với con trai bố, nói con không có bố mẹ nuôi dậy sẽ khó nuôi con cái thành tài. Con cố gắng để chứng minh họ sai rồi, con có thể làm tốt hơn họ nghĩ.
Bố à, con thực sự muốn làm con dâu tốt của bố, làm vợ tốt của Anh Tử và làm mẹ tốt của chị em Yên Nhiên. Mọi người là gia đình duy nhất của con. Con rất biết ơn và trân trọng điều đó.
Chủ tịch chỉ hơi cười, rất khẽ và khó phát hiện, nhưng ông hiểu hết, cũng âm thầm công nhận sự thay đổi tích cực của cả hai phía. Không một lời nào nói ghi nhận con dâu, nhưng thái độ đã rõ ràng.
Con người sinh ra là để sống và chiến đấu với cuộc sống, vượt qua khó khăn và trở ngại mới làm nên giá trị con người.
Không giống như xưa, là người mang ơn tới báo ơn, là người cấp dưới làm việc cho cấp trên. Nay cô có mặt với tư cách là con dâu trong nhà.
Cao Nguyệt Lam tuy đã biết điều nhưng không cạnh khóe là thấy thiếu thiếu.
- Chủ tịch đang ở trên phòng, cô không cần cố tỏ ra thiện lành đâu!
Bà ta vẫn ghim vụ bị cô cảnh cáo nhiều năm trước. Ngỡ yên ổn rồi, không ngờ cô trở về lại còn có địa vị mới cao hơn.
Dĩnh Sa dĩ nhiên không thèm chấp, nhưng vì bà ta là vợ của bố chồng, nên cô nể mặt ông mà hòa nhã đáp lại.
- Tuy tôi không có bố mẹ, nhưng ngần này tuổi đầu, tôi tự học được rằng hãy đối xử với người khác như cách mà bản thân muốn họ đối xử với mình. Đó gọi là tôn trọng. Tôi không biết bà có hiểu không. Và chắc chắn một điểu là tôi tôn trọng chủ tịch.
Mang tiếng là mẹ kế, hết lần này đến lần khác Cao Nguyệt Lam vẫn bị cô chặn họng làm cho tức điên.
Cô chả bận tâm, nhẹ nhàng mang trà thảo mộc tới thư phòng cho chủ tịch. Có người làm muốn làm thay cô, nhưng cô muốn tự tay để thể hiện thành ý.
Cửa không đóng, mà mở hẳn ra. Bên trong có Bạch Yên Nhiên đang ngồi xem hình tạp chí ở sofa, ông nội ngồi đọc sách ở ghế làm việc.
- Wow, hình ông nội này.
Ông ấy nhướng mày tự đắc.
Phải rất giỏi mới được lên hình tạp chí doanh nhân.Wow, ông nội thật là giỏi. Ông có phiếu bé ngoan không?Không có. Nhưng ông có nhiều giấy khen, bằng khen.Cái đó có giống phiếu bé ngoan của cháu không?Gần giống, nhưng tốt hơn. Tức là ông giỏi hơn, bao giờ cháu giỏi như ông, cháu sẽ không nhận phiếu bé ngoan nữa mà sẽ nhận được giấy khen, bằng khen.Thấy cháu gái có vẻ không hiểu, ông ấy giải thích thêm.
Giờ cháu có phiếu bé ngoan là được rồi, như vậy chứng tỏ cháu rất ngoan.
- Vâng ạ.
Sự tò mò hỏi nhiều của trẻ con thi thoảng khiến Bạch Cảnh Thiên thấy nhức nhức cái đầu. Bù lại sự ngoan ngoãn và hồn nhiên của con trẻ cũng khiến ông ấy có những giây phút vui vẻ.
Thấy con dâu với cái bụng hơi nhô lên, tâm tình ông ấy thả lỏng hơn trước, thái độ cũng nhẹ nhàng ân cần hơn. Ít ra thì Sa Dĩnh Sa cũng chịu sinh thêm con cháu cho nhà họ Bạch.
Không cần đi lại cầu thang cho vất vả.Dạ, không vất vả ạ.Cô đặt khay trà xuống bàn, ông ấy cũng gấp sách lại và ra ghế sofa ngồi. Bạch Yên Nhiên được mẹ cho ra ngoài chơi để cô cùng chủ tịch nói chuyện.
Chủ tịch, ngài hãy uống khi còn ấm sẽ tốt hơn.Ừm. Giờ có cháu nội rồi, không cần xưng hô cứng nhắc quá.Dĩnh Sa hơi cười đáp lời.
- Vâng ạ. . Con cảm ơn ...bố!
Khi cô cất tiếng gọi "bố", Bạch Cảnh Thiên có chút lâng lâng bồi hồi. Vui một chút, nhưng vẫn cố tỏ ra mình lãnh đạm.
- Ai cũng sẽ thay đổi thôi. Vì con vì cháu, tốt nhất là nên như vậy.
Hết năm nay ông ấy sẽ nghỉ hưu, bàn giao hết lại công việc cho Bạch Anh Tử để toàn tâm nghỉ ngơi dưỡng già.
- Dạ. Nhiều người thường vô thức chờ đợi điều gì đó bên ngoài cuộc sống thay đổi để rồi bản thân mới thay đổi hoặc cảm thấy thoải mái hơn khi bớt đi sự thiếu thốn mà mình đang có. Nhưng con nghĩ đó là một cách nhìn nhận hạn chế. Khi bản thân bắt đầu thay đổi từ bên trong và thấy những thay đổi diễn ra xung quanh mình, con -từ vai trò là bị động trong cuộc sống chuyển sang vai trò là người sáng tạo cuộc sống của mình. Bố à, có thể bố nghĩ con tham lam cái gì cũng muốn, vừa muốn êm ấm bên chồng con, vừa muốn sự nghiệp nở rộ. Quả thực con trở thành một phiên bản dần hoàn thiện thông qua việc đầu tư vào bản thân, cố gắng phát triển chính mình cũng chính là phát triển cho tương lai của mình. Không ít người nói con không xứng với con trai bố, nói con không có bố mẹ nuôi dậy sẽ khó nuôi con cái thành tài. Con cố gắng để chứng minh họ sai rồi, con có thể làm tốt hơn họ nghĩ.
Bố à, con thực sự muốn làm con dâu tốt của bố, làm vợ tốt của Anh Tử và làm mẹ tốt của chị em Yên Nhiên. Mọi người là gia đình duy nhất của con. Con rất biết ơn và trân trọng điều đó.
Chủ tịch chỉ hơi cười, rất khẽ và khó phát hiện, nhưng ông hiểu hết, cũng âm thầm công nhận sự thay đổi tích cực của cả hai phía. Không một lời nào nói ghi nhận con dâu, nhưng thái độ đã rõ ràng.
Con người sinh ra là để sống và chiến đấu với cuộc sống, vượt qua khó khăn và trở ngại mới làm nên giá trị con người.
/106
|