Tại một sự kiện doanh nhân, Sa Dĩnh Sa đồng hành cùng Bạch Anh Tử với tư cách trợ lý riêng. Trước khi đi cô có cảm giác hơi lấn cấn, y như rằng tới nơi thì thấy Ngụy Thang Luân đang được nhiều người vây quanh nịnh nọt.
Hắn nở nụ cười xã giao chào hai người, Bạch Anh Tử liếc qua bạn gái, thoáng thấy nét mặt cô có chút biến sắc.
Anh chạm nhẹ vào tay cô, Dĩnh Sa hơi giật mình khiến anh càng tin giữa cô và người đàn ông kia có gì đó mờ ám.
Chào hỏi qua, nói vài điều về sự kiện thì nhóm người dần giãn ra. Chỉ còn lại Bạch Anh Tử và Ngụy Thang Luân,
Dĩnh Sa đứng giữa họ.
- Trần Minh Hi!
Bỗng Ngụy Thang Luân nhắc tới cái tên này, ánh mắt Dĩnh Sa khẽ xao động, Bạch Anh Tử cũng hơi nhíu mày rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lãnh đạm thường thấy.
- Đó là ai vậy?
Hắn nhìn cô không chớp mắt, môi mỉm cười nói với anh.
- À, cô Sa gợi cho tôi nhớ tới một người. Giữa tôi và người đó ...có rất nhiều kỉ niệm... đặc biệt khó quên!
Mấy từ cuối hắn vừa ngập ngừng vừa nhấn nhá, có ngốc cũng biết là cố tình tạo sự mập mờ. Dĩnh Sa cảm giác khó thở, cô lảng tránh nói sang bạn trai.
Phía bên kia có mấy lãnh đạo đang đợi, chúng ta nên qua đó một chút.Ừm! ...Ngụy tổng, lát gặp lại!Anh chào Ngụy Thang Luân và rời đi, nhưng khi Dĩnh Sa chuẩn bị cất bước theo sau thì hắn giữ tay cô lại.
Người Dĩnh Sa bị hẳn áp sát, tên khốn đó ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Nốt ruồi ở chỗ xương quai xanh... tôi rất nhớ đấy!
Cô run rẩy nhìn hắn đầy căm phẫn. Bị lộ rồi, hắn còn khiêu khích cô nữa. Hôm nay cô mặc đồ công sở rất kín đáo, và đúng là cô có nốt ruồi ở vị trí xương quay xanh bên trái.
Đẩy hắn ra xa, mắt cô đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt. Nếu có một con dao ở đây, cô sợ mình sẽ đâm chết hắn ngay tại chỗ.
Mất vài giây định thần, cô phủi nhẹ áo, vẻ đầy khinh thường dành cho tên khốn họ Ngụy.
- Dĩnh Sa!
Bạch Anh Tử quay lại thấy cô vẫn đứng đó, còn Ngụy Thang Luân cười tươi rói khiến anh khó chịu.
Hắn vấn cố nói với Sa Dĩnh Sa.
- Rảnh rỗi có thể ôn lại chuyện cũ, cũng không tồi!
Cô không muốn nghe một lời đốn mạt nào từ hắn nữa, liền mau chóng đi tới chỗ Bạch Anh Tử. Anh hỏi nhỏ đầy quan tâm.
Ngụy Thang Luân nói gì với em à?Không có gì.Anh biết cô đang né, bởi khi nói cô không nhìn vào mắt anh. Cái tên Trần Minh Hi, dĩ nhiên anh nhớ.
Bạch Anh Tử đề ý bạn gái suốt thời gian diễn ra sự kiện, cũng cố ý kè kè không rời cô nửa bước, tuyệt đối không để tên họ Ngụy kia tiếp cận được Dĩnh Sa của mình. Cũng vì thế tin qua lại giữa hai người càng bị mọi người ở đó đồn xa hơn.
***
Trở về biệt thự khi đã khá muộn, Dĩnh Sa chủ động cất lời.
- Lát anh nhớ qua phòng em nhé.
Từ khi hẹn hò nhau, có tối nào mà Bạch Anh Tử không tự động mò sang phòng cô và ngủ lại đâu. Nhưng nay cô ngỏ ý nhắc nhở, anh càng dấy lên cô bất thường.
- Ừm! Anh về phòng tắm rửa và thay đồ, rồi sẽ qua với em luôn.
Cô gật đầu, sắc mặt có chút mệt mỏi và thất thần.
Thế mà anh vừa tắm xong thì Dĩnh Sa đã ôm gối đi tới cửa. Cô lúng túng phân trần.
Em có thể ngủ ở phòng anh không?Đương nhiên rồi, nơi này luôn hoan nghênh em. Em ôm sẵn đồ thế kia, anh nào nỡ từ chối chứ.Anh đi tới gần rồi bế ngang cô lên đầy cưng nựng, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Sao lại muốn ngủ ở đây thế?Thay đổi một chút. Anh ngủ ở phòng em nhiều như vậy, em cũng tò mò cảm giác ngủ ở phòng bạn trai sẽ như nào.Bạch Anh Tử vốn lo lắng cho cô, nhưng giờ lại xuôi xuôi và hôn lên trán cô một cái.
- Em xem, nơi này là địa bàn của anh, em không sợ anh ăn thịt em à?
Cô ngước lên nhìn, cười mỉm sờ nhẹ má anh.
- Lúc đầu thì có sợ, nhưng anh đã giữ mình rất tốt mà. Nếu không thì em đã bị anh cho lên đĩa từ lâu.
Anh Tử phì cười, theo thói quen bóp bóp nghịch ngợm má cô.
- Hẳn là lên đĩa, em đúng là khéo ví von đấy.
Anh ngồi xuống ôm ấp cô vào lòng, suy nghĩ về Trần Minh Hi và Ngụy Thang Luân tạm gác sang một bên để tập trung vào người phụ nữ trước mắt.
Hắn nở nụ cười xã giao chào hai người, Bạch Anh Tử liếc qua bạn gái, thoáng thấy nét mặt cô có chút biến sắc.
Anh chạm nhẹ vào tay cô, Dĩnh Sa hơi giật mình khiến anh càng tin giữa cô và người đàn ông kia có gì đó mờ ám.
Chào hỏi qua, nói vài điều về sự kiện thì nhóm người dần giãn ra. Chỉ còn lại Bạch Anh Tử và Ngụy Thang Luân,
Dĩnh Sa đứng giữa họ.
- Trần Minh Hi!
Bỗng Ngụy Thang Luân nhắc tới cái tên này, ánh mắt Dĩnh Sa khẽ xao động, Bạch Anh Tử cũng hơi nhíu mày rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lãnh đạm thường thấy.
- Đó là ai vậy?
Hắn nhìn cô không chớp mắt, môi mỉm cười nói với anh.
- À, cô Sa gợi cho tôi nhớ tới một người. Giữa tôi và người đó ...có rất nhiều kỉ niệm... đặc biệt khó quên!
Mấy từ cuối hắn vừa ngập ngừng vừa nhấn nhá, có ngốc cũng biết là cố tình tạo sự mập mờ. Dĩnh Sa cảm giác khó thở, cô lảng tránh nói sang bạn trai.
Phía bên kia có mấy lãnh đạo đang đợi, chúng ta nên qua đó một chút.Ừm! ...Ngụy tổng, lát gặp lại!Anh chào Ngụy Thang Luân và rời đi, nhưng khi Dĩnh Sa chuẩn bị cất bước theo sau thì hắn giữ tay cô lại.
Người Dĩnh Sa bị hẳn áp sát, tên khốn đó ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Nốt ruồi ở chỗ xương quai xanh... tôi rất nhớ đấy!
Cô run rẩy nhìn hắn đầy căm phẫn. Bị lộ rồi, hắn còn khiêu khích cô nữa. Hôm nay cô mặc đồ công sở rất kín đáo, và đúng là cô có nốt ruồi ở vị trí xương quay xanh bên trái.
Đẩy hắn ra xa, mắt cô đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt. Nếu có một con dao ở đây, cô sợ mình sẽ đâm chết hắn ngay tại chỗ.
Mất vài giây định thần, cô phủi nhẹ áo, vẻ đầy khinh thường dành cho tên khốn họ Ngụy.
- Dĩnh Sa!
Bạch Anh Tử quay lại thấy cô vẫn đứng đó, còn Ngụy Thang Luân cười tươi rói khiến anh khó chịu.
Hắn vấn cố nói với Sa Dĩnh Sa.
- Rảnh rỗi có thể ôn lại chuyện cũ, cũng không tồi!
Cô không muốn nghe một lời đốn mạt nào từ hắn nữa, liền mau chóng đi tới chỗ Bạch Anh Tử. Anh hỏi nhỏ đầy quan tâm.
Ngụy Thang Luân nói gì với em à?Không có gì.Anh biết cô đang né, bởi khi nói cô không nhìn vào mắt anh. Cái tên Trần Minh Hi, dĩ nhiên anh nhớ.
Bạch Anh Tử đề ý bạn gái suốt thời gian diễn ra sự kiện, cũng cố ý kè kè không rời cô nửa bước, tuyệt đối không để tên họ Ngụy kia tiếp cận được Dĩnh Sa của mình. Cũng vì thế tin qua lại giữa hai người càng bị mọi người ở đó đồn xa hơn.
***
Trở về biệt thự khi đã khá muộn, Dĩnh Sa chủ động cất lời.
- Lát anh nhớ qua phòng em nhé.
Từ khi hẹn hò nhau, có tối nào mà Bạch Anh Tử không tự động mò sang phòng cô và ngủ lại đâu. Nhưng nay cô ngỏ ý nhắc nhở, anh càng dấy lên cô bất thường.
- Ừm! Anh về phòng tắm rửa và thay đồ, rồi sẽ qua với em luôn.
Cô gật đầu, sắc mặt có chút mệt mỏi và thất thần.
Thế mà anh vừa tắm xong thì Dĩnh Sa đã ôm gối đi tới cửa. Cô lúng túng phân trần.
Em có thể ngủ ở phòng anh không?Đương nhiên rồi, nơi này luôn hoan nghênh em. Em ôm sẵn đồ thế kia, anh nào nỡ từ chối chứ.Anh đi tới gần rồi bế ngang cô lên đầy cưng nựng, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Sao lại muốn ngủ ở đây thế?Thay đổi một chút. Anh ngủ ở phòng em nhiều như vậy, em cũng tò mò cảm giác ngủ ở phòng bạn trai sẽ như nào.Bạch Anh Tử vốn lo lắng cho cô, nhưng giờ lại xuôi xuôi và hôn lên trán cô một cái.
- Em xem, nơi này là địa bàn của anh, em không sợ anh ăn thịt em à?
Cô ngước lên nhìn, cười mỉm sờ nhẹ má anh.
- Lúc đầu thì có sợ, nhưng anh đã giữ mình rất tốt mà. Nếu không thì em đã bị anh cho lên đĩa từ lâu.
Anh Tử phì cười, theo thói quen bóp bóp nghịch ngợm má cô.
- Hẳn là lên đĩa, em đúng là khéo ví von đấy.
Anh ngồi xuống ôm ấp cô vào lòng, suy nghĩ về Trần Minh Hi và Ngụy Thang Luân tạm gác sang một bên để tập trung vào người phụ nữ trước mắt.
/106
|