Không liên lạc được cho Dĩnh Sa, Bạch Anh Tử nảy lên linh cảm bất an, còn tính trực tiếp đi tìm Ngụy Thang Luân để đòi người.
Anh đang cho thuộc hạ lùng sục và điều tra tin tức của bạn gái, thì Trình Thiếu Lăng gọi điện.
Tới chỗ tôi ngay đi! Có chuyện cực quan trọng ".
Để sau đi, tôi bận rồi".
Bạch Anh Tử tưởng bạn lại rủ rê chơi bời liền phũ phàng từ chối. Anh sốt ruột lo lắng sợ Dĩnh Sa có mệnh hệ gì.
" Về cô bạn gái kiêm trợ lý riêng của cậu."
Vốn định ngắt máy, nhưng có tin của cô làm anh khẩn trương vô cùng.
' Dĩnh Sa? Cậu thấy cô ấy?"
Không thấy, nhưng chỗ tôi có người có thể biết, tới biệt thự mới tậu của tôi đi".
***
Ngay lập tức Bạch Anh Tử lái xe vội vã tới chỗ Trình Thiếu Lăng. Vừa đến cửa đã vào thẳng vấn đề chính.
- Người đâu?
Hiếm khi Trình Thiếu Lăng thấy Bạch Anh Tử gấp gáp như vậy thì thấy lạ.
Bộ dạng hớt hải đó của cậu là sao thế? Xem ra yêu Sa Dĩnh Sa thật lòng nên mới tới đây nhanh vậy.
- Giờ không phải lúc để đùa đâu. Cô ấy mất tích không thể liên lạc được.
Trình Thiếu Lăng đang ngồi gác chân lên bàn liền lập tức bỏ chân xuống và đứng bật dậy.
- Vc, vậy là có chuyện nghiêm trọng thật à? Đi, người của tôi ở trên lầu, vừa tỉnh!
Vừa đi đoạn cầu thang từ tầng 1 lên tầng 2, Trình Thiếu Lăng vừa tranh thủ nói qua tình hình cho Bạch Anh Tử. Anh ngầm đoán được sự việc, đến khi vào phòng thấy một cô gái lạ bị băng tay, mặt đầy vết thương thì giật mình.
Cô gái đó bị hành thế này, thì Dĩnh Sa của anh sẽ cỡ nào chứ? Anh lo điên lên mất.
Hoảng sợ nhìn anh, cô gái liền được Trình Thiếu Lăng trấn an.
- Đừng sợ, bạn tôi thôi.
Rồi Trình Thiếu Lăng nói thêm với bạn thân.
- Bị đánh tới ngất. Tôi sợ cô ta bị tên sếp lớn nào đó tóm được nên đưa về nhà và gọi bác sỹ tới băng bó.
Cô gái yếu ớt ngồi dựa vào giường, cũng thông minh hiểu chuyện, nên không dài dòng mà trần thuật mọi chuyện.
- Cô Sa từng giúp tôi không ít, nên tôi muốn báo đáp. Tôi đã quay lén Ngụy Thang Luân và gửi video tố cáo cho cô ấy, anh ta biết chuyện rồi khiến tôi ra nông nỗi này.
- Còn Dĩnh Sa?
- Tôi không biết rõ cô Sa bị Ngụy Thang Luân giữ ở đâu, nhưng tôi nghe được đám thuộc hạ nói gì đó giống phòng bí mật.
Cả Bạch Anh Tử và Trình Thiếu Lăng nhìn nhau rồi đồng thời hỏi.
- Phòng bí mật??
Nét mặt cô gái khá căng thẳng khi nhắc tới căn phòng này.
- Tại KTV, nhưng tôi chưa từng tới đó bao giờ nên không biết chính xác đường đi thế nào. Nghe nói không có "đào" nào được phép vào đó, chỉ dành cho một vài khách đặc biệt, dùng vào dịp cực kỳ đặc biệt.
Trình Thiếu Lăng ngơ ngác.
- VI, tôi còn đếch biết vụ này, mẹ kiếp có đứa còn đặc biệt hơn tôi cơ à. Bọn KTV này láo thật, tôi đổ một đống tiền vào đó mà còn không được biết tới quả dịch vụ đặc biệt này. Ơ mà khoan, Ngụy Thang Luân là tên "sếp lớn" đó hả? Hắn và bạn gái cậu rốt cuộc có quan hệ gì vậy? Chẳng lẽ con mụ Sa Sa đó cắm sừng cậu để qua lại với tên họ Ngụy đó? Hắn là khách đặc biệt, có khả năng lắm.....
Bạch Anh Tử lo lắng nghĩ ngợi, liền bực bội Trình Thiếu Lăng nhiều lời.
- Đầu cậu không nghĩ được gì tốt hơn à!!!
Thiếu gia nhà họ Trình tự tin với khả năng suy luận của mình và phản bác.
- Logic V~~~ ấy chứ!
Lúc này Văn Xuyên cũng gọi tới.
'Cậu Bạch, phía Ngụy Thang Luân có động tĩnh. Xe của hắn hướng tới KTV trên đường xxx...."
Được rồi, sát sao hắn cho tôi. Tôi tới ngay".
Trình Thiếu Lăng ở bên cũng chưa hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ ý thức được chuyện không đơn giản thì hóng hớt.
- Đi đâu đấy?
- Đón bạn gái.
- Ở KTV à?
- Um.
- Đi với, tôi cũng muốn xem cái phòng bí mật kia có hình dạng gì mà bí bí hiểm hiểm.
- Không phải chuyện của cậu, ở đây canh chừng cô gái này cho tôi. Biết đâu có việc cần cô ta nữa.
- Ok! Mà này, không định để người ta đi cùng thật à. Tên Ngụy Thang Luân đó không dễ đối phó đâu, bạn thân đây có thể giúp cậu chút ít đấy!
Trình Thiếu Lăng nháy mắt một cái, Bạch Anh Tử hiểu luôn vấn đề.
Cái tên tưởng vô dụng họ Trình này, thực ra là đời thứ ba của gia tộc có truyền thống "hổ báo", nói thẳng ra là dân xã hội, nhưng không phải dạng làng nhàng làm mấy cái chuyện vớ vẩn ngoài đường, mà có số má hẳn hoi. Nên Trình Thiếu Lăng không ngán một ai, ngông cuồng từ đó mà ra. Nói chung không có gì mà tự dưng hết, không chỉ có ông bố mà chú, bác nhà họ Trình cũng toàn làm to. Ông già nhà Thiếu Lăng có địa bàn lớn nhất, thuộc hạ đông đảo, làm ăn bành trướng thành tập đoàn.
Vậy nên ý của Trình Thiếu Lăng ở đây là "bảo kê" cho Bạch Anh Tử đối đầu với bọn người KTV và Ngụy Thang Luân. Nhân tiện muốn thâu tóm luôn cái KTV kia. Nghe nói nơi đó thuộc sở hữu của một tú ông nức tiếng người Sing. Miếng mồi ngon lành lại đúng dịp thế này, Trình Thiếu Lăng phải tranh thủ biến nó thành của mình.
Một công đôi việc, vừa có tiếng, vừa có miếng.
***
Trình Thiếu Lăng ngồi cạnh Bạch Anh Tử, trên xe liền gọi điện cho thân tín.
" Tìm nhanh cho tôi, cái thằng khốn Ngụy Thang Luân có làm ăn, dính líu tới với xã hội đen không? À không, mấy thằng chức cao vọng trọng đó kiểu gì chả có liên quan, không mập mờ trong tối mới lạ. Xem hắn có bắt tay với đối thủ của chúng ta không. Nhanh nhé!"
Bạch Anh Tử nhíu mày.
- Tính làm gì vậy?
Thiếu Lăng cúp máy rồi ngả người ra ghế, chân duỗi thẳng và nhàn nhạt đáp.
- Cậu gây sự với hắn, sau vụ này đời nào hắn để yên. Chi bằng cùng nhau dí hắn không ngóc lên được. Bực vđ, cái thằng đó mà đặc biệt hơn tôi. Bọn người ở KTV bị mù rồi, không cái ngu nào bằng cái ngu nào, dám chọc giận Trình Thiếu Lăng này.
Anh Tử suy nghĩ một chút, dĩ nhiên biết Ngụy Thang Luân là kẻ đê tiện thế nào. Anh lại mở điện thoại gọi người bạn còn lại.
- Gọi ai đấy?
- Đại Quang!
- Cậu ta không thích rùm beng nên không nhúng tay vào mấy vụ này đâu.
Bạch Anh Tử nghe Trình Thiếu Lăng nói nhưng không đáp mà kiên nhẫn đợi chuông điện thoại. Vài giây sau thì Minh Đại Quang bắt máy.
"Ừ! Có vụ gì à?"
" Ừm, có chuyện. Giúp tôi đi Ngụy Thang Luân được không?"
" Lý do?"
" Hắn bắt nạt Dĩnh Sa nhà tôi và giữ cô ấy. Tôi và Thiếu Lăng đang đi đón người".
"Ừm".
Ba người họ, chơi được với nhau, cũng gọi là gió tầng nào gặp mây tầng ấy.
Nhà họ Bạch là đế chế kinh doanh lớn mạnh, nhà họ Trình thì thiên về mặt chìm của xã hội. Còn nhà họ Minh, kinh doanh sương sương thôi, chứ gốc gác chính khách kín tiếng. Minh Đại Quang chẳng qua không thích làm quan chức nối gót phụ huynh, nên mới ra nước ngoài lập nghiệp.
Tên khốn Ngụy Thang Luân tồn tại dai dẳng và phách lối như vậy, chủ tịch Bạch ra tay thì may ra, chứ Bạch Anh Tử hành động một mình e là vẫn còn non yếu. Quả thực sự vụ bất ngờ, anh chưa có chuẩn bị trước kế hoạch lật đổ hån ta.
Có bạn tốt, tội gì không hợp lực giúp nhau.
Trình Thiếu Lăng ngạc nhiên gặng hỏi.
- Ủa, sao cậu ấy đồng ý nhanh vậy!
- Còn phải hỏi, chúng ta chơi với nhau bao năm rồi.
- Ừ thì, dĩ nhiên sẽ sát cánh bên nhau. Cơ mà ngắn gọn quá, Đại Quang không làm thì thôi, chứ đã làm thì tìm hiểu kỹ lắm ý. Đây mới nói có mấy câu.
Đến Bạch Anh Tử cũng thấy lạ, biết bạn thân sẽ đồng ý thôi, nhưng Thiếu Lăng thắc mắc cũng có lý. Bởi Minh Đại Quang cực kỳ giữ mình và thanh liêm, không giống như hai người họ.
Họ không biết...
Ngay lần đầu gặp Sa Dĩnh Sa, trong lòng Minh Đại Quang đã khế thảng thốt, bởi cô quá giống một người. Người mà thiếu gia nhà họ Minh thầm để ý hồi trung học - một cô bé nhân viên cửa hàng tiện lợi, nơi mà Minh Đại Quang hay ngồi úp mì ly, ăn xúc xích. Cô gái ấy cười rất xinh, giọng lại nhẹ nhàng toát vẻ ngoan hiền lễ phép. Bẵng một ngày không thấy cô gái ấy nữa, Đại Quang chỉ nghe qua loa chủ cửa hàng nói cô chuyển trường và tới nơi khác sinh sống.
Minh Đại Quang cũng không biết...
Sa Dĩnh Sa chính là crush đầu đời của mình, chỉ nghĩ trên đời nhiều người có nét phảng phất na ná nhau, lại thấy cô lạnh lùng không cười bao giờ.
Nếu cô cười, chỉ cần cô cười một cái thôi, có lẽ Minh Đại Quang sẽ lập tức phát hiện. Bởi nụ cười trong trẻo in sâu vào ký ức, bao năm từ thiếu niên tới trưởng thành vẫn không quên.
Thế nên nghe chuyện về Sa Dĩnh Sa, Minh Đại Quang đồng ý ngay. Vì Bạch Anh Tử là bạn thân, vì hiểu bạn thân đã yêu thật lòng. Nếu đối phương chỉ là một cô gái chơi bời như mấy người phụ nữ hám vinh, đào mỏ thì Minh Đại Quang đã không giúp đỡ.
Và lý do quan trọng nhất ...Là vì cô có nét đặc biệt!
Dù cô không liên quan tới bạn thân mà chỉ là một người xa lạ, rất có thể, rất có thể Minh Đại Quang vẫn sẽ sẵn sàng dang tay cứu vớt.
Anh đang cho thuộc hạ lùng sục và điều tra tin tức của bạn gái, thì Trình Thiếu Lăng gọi điện.
Tới chỗ tôi ngay đi! Có chuyện cực quan trọng ".
Để sau đi, tôi bận rồi".
Bạch Anh Tử tưởng bạn lại rủ rê chơi bời liền phũ phàng từ chối. Anh sốt ruột lo lắng sợ Dĩnh Sa có mệnh hệ gì.
" Về cô bạn gái kiêm trợ lý riêng của cậu."
Vốn định ngắt máy, nhưng có tin của cô làm anh khẩn trương vô cùng.
' Dĩnh Sa? Cậu thấy cô ấy?"
Không thấy, nhưng chỗ tôi có người có thể biết, tới biệt thự mới tậu của tôi đi".
***
Ngay lập tức Bạch Anh Tử lái xe vội vã tới chỗ Trình Thiếu Lăng. Vừa đến cửa đã vào thẳng vấn đề chính.
- Người đâu?
Hiếm khi Trình Thiếu Lăng thấy Bạch Anh Tử gấp gáp như vậy thì thấy lạ.
Bộ dạng hớt hải đó của cậu là sao thế? Xem ra yêu Sa Dĩnh Sa thật lòng nên mới tới đây nhanh vậy.
- Giờ không phải lúc để đùa đâu. Cô ấy mất tích không thể liên lạc được.
Trình Thiếu Lăng đang ngồi gác chân lên bàn liền lập tức bỏ chân xuống và đứng bật dậy.
- Vc, vậy là có chuyện nghiêm trọng thật à? Đi, người của tôi ở trên lầu, vừa tỉnh!
Vừa đi đoạn cầu thang từ tầng 1 lên tầng 2, Trình Thiếu Lăng vừa tranh thủ nói qua tình hình cho Bạch Anh Tử. Anh ngầm đoán được sự việc, đến khi vào phòng thấy một cô gái lạ bị băng tay, mặt đầy vết thương thì giật mình.
Cô gái đó bị hành thế này, thì Dĩnh Sa của anh sẽ cỡ nào chứ? Anh lo điên lên mất.
Hoảng sợ nhìn anh, cô gái liền được Trình Thiếu Lăng trấn an.
- Đừng sợ, bạn tôi thôi.
Rồi Trình Thiếu Lăng nói thêm với bạn thân.
- Bị đánh tới ngất. Tôi sợ cô ta bị tên sếp lớn nào đó tóm được nên đưa về nhà và gọi bác sỹ tới băng bó.
Cô gái yếu ớt ngồi dựa vào giường, cũng thông minh hiểu chuyện, nên không dài dòng mà trần thuật mọi chuyện.
- Cô Sa từng giúp tôi không ít, nên tôi muốn báo đáp. Tôi đã quay lén Ngụy Thang Luân và gửi video tố cáo cho cô ấy, anh ta biết chuyện rồi khiến tôi ra nông nỗi này.
- Còn Dĩnh Sa?
- Tôi không biết rõ cô Sa bị Ngụy Thang Luân giữ ở đâu, nhưng tôi nghe được đám thuộc hạ nói gì đó giống phòng bí mật.
Cả Bạch Anh Tử và Trình Thiếu Lăng nhìn nhau rồi đồng thời hỏi.
- Phòng bí mật??
Nét mặt cô gái khá căng thẳng khi nhắc tới căn phòng này.
- Tại KTV, nhưng tôi chưa từng tới đó bao giờ nên không biết chính xác đường đi thế nào. Nghe nói không có "đào" nào được phép vào đó, chỉ dành cho một vài khách đặc biệt, dùng vào dịp cực kỳ đặc biệt.
Trình Thiếu Lăng ngơ ngác.
- VI, tôi còn đếch biết vụ này, mẹ kiếp có đứa còn đặc biệt hơn tôi cơ à. Bọn KTV này láo thật, tôi đổ một đống tiền vào đó mà còn không được biết tới quả dịch vụ đặc biệt này. Ơ mà khoan, Ngụy Thang Luân là tên "sếp lớn" đó hả? Hắn và bạn gái cậu rốt cuộc có quan hệ gì vậy? Chẳng lẽ con mụ Sa Sa đó cắm sừng cậu để qua lại với tên họ Ngụy đó? Hắn là khách đặc biệt, có khả năng lắm.....
Bạch Anh Tử lo lắng nghĩ ngợi, liền bực bội Trình Thiếu Lăng nhiều lời.
- Đầu cậu không nghĩ được gì tốt hơn à!!!
Thiếu gia nhà họ Trình tự tin với khả năng suy luận của mình và phản bác.
- Logic V~~~ ấy chứ!
Lúc này Văn Xuyên cũng gọi tới.
'Cậu Bạch, phía Ngụy Thang Luân có động tĩnh. Xe của hắn hướng tới KTV trên đường xxx...."
Được rồi, sát sao hắn cho tôi. Tôi tới ngay".
Trình Thiếu Lăng ở bên cũng chưa hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ ý thức được chuyện không đơn giản thì hóng hớt.
- Đi đâu đấy?
- Đón bạn gái.
- Ở KTV à?
- Um.
- Đi với, tôi cũng muốn xem cái phòng bí mật kia có hình dạng gì mà bí bí hiểm hiểm.
- Không phải chuyện của cậu, ở đây canh chừng cô gái này cho tôi. Biết đâu có việc cần cô ta nữa.
- Ok! Mà này, không định để người ta đi cùng thật à. Tên Ngụy Thang Luân đó không dễ đối phó đâu, bạn thân đây có thể giúp cậu chút ít đấy!
Trình Thiếu Lăng nháy mắt một cái, Bạch Anh Tử hiểu luôn vấn đề.
Cái tên tưởng vô dụng họ Trình này, thực ra là đời thứ ba của gia tộc có truyền thống "hổ báo", nói thẳng ra là dân xã hội, nhưng không phải dạng làng nhàng làm mấy cái chuyện vớ vẩn ngoài đường, mà có số má hẳn hoi. Nên Trình Thiếu Lăng không ngán một ai, ngông cuồng từ đó mà ra. Nói chung không có gì mà tự dưng hết, không chỉ có ông bố mà chú, bác nhà họ Trình cũng toàn làm to. Ông già nhà Thiếu Lăng có địa bàn lớn nhất, thuộc hạ đông đảo, làm ăn bành trướng thành tập đoàn.
Vậy nên ý của Trình Thiếu Lăng ở đây là "bảo kê" cho Bạch Anh Tử đối đầu với bọn người KTV và Ngụy Thang Luân. Nhân tiện muốn thâu tóm luôn cái KTV kia. Nghe nói nơi đó thuộc sở hữu của một tú ông nức tiếng người Sing. Miếng mồi ngon lành lại đúng dịp thế này, Trình Thiếu Lăng phải tranh thủ biến nó thành của mình.
Một công đôi việc, vừa có tiếng, vừa có miếng.
***
Trình Thiếu Lăng ngồi cạnh Bạch Anh Tử, trên xe liền gọi điện cho thân tín.
" Tìm nhanh cho tôi, cái thằng khốn Ngụy Thang Luân có làm ăn, dính líu tới với xã hội đen không? À không, mấy thằng chức cao vọng trọng đó kiểu gì chả có liên quan, không mập mờ trong tối mới lạ. Xem hắn có bắt tay với đối thủ của chúng ta không. Nhanh nhé!"
Bạch Anh Tử nhíu mày.
- Tính làm gì vậy?
Thiếu Lăng cúp máy rồi ngả người ra ghế, chân duỗi thẳng và nhàn nhạt đáp.
- Cậu gây sự với hắn, sau vụ này đời nào hắn để yên. Chi bằng cùng nhau dí hắn không ngóc lên được. Bực vđ, cái thằng đó mà đặc biệt hơn tôi. Bọn người ở KTV bị mù rồi, không cái ngu nào bằng cái ngu nào, dám chọc giận Trình Thiếu Lăng này.
Anh Tử suy nghĩ một chút, dĩ nhiên biết Ngụy Thang Luân là kẻ đê tiện thế nào. Anh lại mở điện thoại gọi người bạn còn lại.
- Gọi ai đấy?
- Đại Quang!
- Cậu ta không thích rùm beng nên không nhúng tay vào mấy vụ này đâu.
Bạch Anh Tử nghe Trình Thiếu Lăng nói nhưng không đáp mà kiên nhẫn đợi chuông điện thoại. Vài giây sau thì Minh Đại Quang bắt máy.
"Ừ! Có vụ gì à?"
" Ừm, có chuyện. Giúp tôi đi Ngụy Thang Luân được không?"
" Lý do?"
" Hắn bắt nạt Dĩnh Sa nhà tôi và giữ cô ấy. Tôi và Thiếu Lăng đang đi đón người".
"Ừm".
Ba người họ, chơi được với nhau, cũng gọi là gió tầng nào gặp mây tầng ấy.
Nhà họ Bạch là đế chế kinh doanh lớn mạnh, nhà họ Trình thì thiên về mặt chìm của xã hội. Còn nhà họ Minh, kinh doanh sương sương thôi, chứ gốc gác chính khách kín tiếng. Minh Đại Quang chẳng qua không thích làm quan chức nối gót phụ huynh, nên mới ra nước ngoài lập nghiệp.
Tên khốn Ngụy Thang Luân tồn tại dai dẳng và phách lối như vậy, chủ tịch Bạch ra tay thì may ra, chứ Bạch Anh Tử hành động một mình e là vẫn còn non yếu. Quả thực sự vụ bất ngờ, anh chưa có chuẩn bị trước kế hoạch lật đổ hån ta.
Có bạn tốt, tội gì không hợp lực giúp nhau.
Trình Thiếu Lăng ngạc nhiên gặng hỏi.
- Ủa, sao cậu ấy đồng ý nhanh vậy!
- Còn phải hỏi, chúng ta chơi với nhau bao năm rồi.
- Ừ thì, dĩ nhiên sẽ sát cánh bên nhau. Cơ mà ngắn gọn quá, Đại Quang không làm thì thôi, chứ đã làm thì tìm hiểu kỹ lắm ý. Đây mới nói có mấy câu.
Đến Bạch Anh Tử cũng thấy lạ, biết bạn thân sẽ đồng ý thôi, nhưng Thiếu Lăng thắc mắc cũng có lý. Bởi Minh Đại Quang cực kỳ giữ mình và thanh liêm, không giống như hai người họ.
Họ không biết...
Ngay lần đầu gặp Sa Dĩnh Sa, trong lòng Minh Đại Quang đã khế thảng thốt, bởi cô quá giống một người. Người mà thiếu gia nhà họ Minh thầm để ý hồi trung học - một cô bé nhân viên cửa hàng tiện lợi, nơi mà Minh Đại Quang hay ngồi úp mì ly, ăn xúc xích. Cô gái ấy cười rất xinh, giọng lại nhẹ nhàng toát vẻ ngoan hiền lễ phép. Bẵng một ngày không thấy cô gái ấy nữa, Đại Quang chỉ nghe qua loa chủ cửa hàng nói cô chuyển trường và tới nơi khác sinh sống.
Minh Đại Quang cũng không biết...
Sa Dĩnh Sa chính là crush đầu đời của mình, chỉ nghĩ trên đời nhiều người có nét phảng phất na ná nhau, lại thấy cô lạnh lùng không cười bao giờ.
Nếu cô cười, chỉ cần cô cười một cái thôi, có lẽ Minh Đại Quang sẽ lập tức phát hiện. Bởi nụ cười trong trẻo in sâu vào ký ức, bao năm từ thiếu niên tới trưởng thành vẫn không quên.
Thế nên nghe chuyện về Sa Dĩnh Sa, Minh Đại Quang đồng ý ngay. Vì Bạch Anh Tử là bạn thân, vì hiểu bạn thân đã yêu thật lòng. Nếu đối phương chỉ là một cô gái chơi bời như mấy người phụ nữ hám vinh, đào mỏ thì Minh Đại Quang đã không giúp đỡ.
Và lý do quan trọng nhất ...Là vì cô có nét đặc biệt!
Dù cô không liên quan tới bạn thân mà chỉ là một người xa lạ, rất có thể, rất có thể Minh Đại Quang vẫn sẽ sẵn sàng dang tay cứu vớt.
/106
|