Rum đang có một kế hoạch thật hoàn hảo!
Hôm nay cô về nhà cha vì cũng không thể cứ ở lỳ nhà chồng mãi được. Cơ thể này là cô mượn, nên phụ thân người ấy, cô cũng nên thay mặt mà chăm sóc đi?
Kaiba bảo không muốn đến, cô ở một mình lại càng ngại, nói vòng nói vo một hồi, ăn xong một bữa cơm rồi nhất quyết rời đi.
Mà thật không ngờ, điện thoại vừa cầm tay, định bảo anh đến rước đã hiện lên một cuộc gọi với số lưu thật quen mắt: Rum
-Rum?
Giọng nam trầm bên kia vang lên ấm áp
-Vật nhỏ, lâu rồi không gặp!
Vừa dứt câu, một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng đỗ lại trước mặt cô, nhận ra nam nhân bên trong, cô tắt điện thoại, khẽ mỉm cười.
-Vào xe rồi nói chuyện.
Cô cũng không ngần ngại, bước vào xe.
Nhìn gần mới biết Rum đã xuống dốc đến độ nào. Râu mọc lưa thưa, quần áo không tươm tất thơm tho như trước nữa. Đôi mắt ấm áp biết cười đã thay bằng con ngươi đỏ ngầu đầy mệt mỏi. Trước mắt cô, không còn chàng trai phong lưu, bảnh bao mà chỉ còn một người già dặn đầy lo toan trên gương mặt tuấn kiệt
-Rum, chỉ vài ngày không gặp sao anh lại trở nên như vậy? Hay Kaiba đã làm khó gì anh?
Đôi mắt Rum thoáng hiện lên một tia chết chóc, như rất nhanh đôi mắt lại tỏa nắng như ánh mặt trời
-Em đánh giá cao chồng mình, hay chính là đang hạ thấp anh đây?
Cô vội vã xua tay
-Em không!
-Xem em kìa, vẫn chính là dễ bị lừa như vậy
Trong xe, tiếng cười khúc khích vang lên. Rum biết, nếu như chuyện kế tiếp xảy ra đúng như dự liệu, thì nụ cười ngây ngô của đối phương sẽ tắt hẳn. Nhưng nếu không làm như vậy, thì cái mà anh nhận được sẽ chỉ là con số 0. Có thể cô sẽ đau lòng, nhưng qua một thời gian, anh sẽ làm cho cô quên nó đi! Đúng....chỉ cần không có kẻ đó. Chỉ cần hắn biến mất....thì cô sẽ chỉ của riêng anh.... của duy nhất mình anh!
-Này Rum...anh nghe em nói gì không đấy?
Mãi lo suy nghĩ, anh đã không thể nghe con chim vàng anh bên cạnh líu lo những gì.
-Um...anh xin lỗi...mà em nói gì thế?
Cô gãi gãi đầu, e ngại lên tiếng
-Cũng đã trễ, em nghĩ em nên về thôi.
-Hay anh đưa em về.
Vốn biến quan hệ giữa hai người cũng không tốt đẹp gì, cô chỉ đành quyết liệt từ chối ý định này, với lại, không hiểu tại sao Kaiba nhất quyết muốn đón cô về chứ không chịu để cô đi taxi
-Không cần, em điện anh ấy đến đón là được.
Rum gật gật đầu, mọi chuyện có khởi đầu thật suôn sẻ
-Anh à, em đang ở chỗ XXX anh đến đón em nhé.
Dứt câu, phía sau gáy cô bỗng bị đập thật mạnh, mi mắt nặng trĩu. Nhưng mà, cô vẫn kịp nhìn thấy gương mặt Rum hung ác. Bên tai, rõ ràng một giọng nam quen thuộc.
Anh xin lỗi. Nhưng mà, ngoài cách này ra, anh không biết phải làm thế nào mới có thể giữ em cho riêng mình anh cả.
Hôm nay cô về nhà cha vì cũng không thể cứ ở lỳ nhà chồng mãi được. Cơ thể này là cô mượn, nên phụ thân người ấy, cô cũng nên thay mặt mà chăm sóc đi?
Kaiba bảo không muốn đến, cô ở một mình lại càng ngại, nói vòng nói vo một hồi, ăn xong một bữa cơm rồi nhất quyết rời đi.
Mà thật không ngờ, điện thoại vừa cầm tay, định bảo anh đến rước đã hiện lên một cuộc gọi với số lưu thật quen mắt: Rum
-Rum?
Giọng nam trầm bên kia vang lên ấm áp
-Vật nhỏ, lâu rồi không gặp!
Vừa dứt câu, một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng đỗ lại trước mặt cô, nhận ra nam nhân bên trong, cô tắt điện thoại, khẽ mỉm cười.
-Vào xe rồi nói chuyện.
Cô cũng không ngần ngại, bước vào xe.
Nhìn gần mới biết Rum đã xuống dốc đến độ nào. Râu mọc lưa thưa, quần áo không tươm tất thơm tho như trước nữa. Đôi mắt ấm áp biết cười đã thay bằng con ngươi đỏ ngầu đầy mệt mỏi. Trước mắt cô, không còn chàng trai phong lưu, bảnh bao mà chỉ còn một người già dặn đầy lo toan trên gương mặt tuấn kiệt
-Rum, chỉ vài ngày không gặp sao anh lại trở nên như vậy? Hay Kaiba đã làm khó gì anh?
Đôi mắt Rum thoáng hiện lên một tia chết chóc, như rất nhanh đôi mắt lại tỏa nắng như ánh mặt trời
-Em đánh giá cao chồng mình, hay chính là đang hạ thấp anh đây?
Cô vội vã xua tay
-Em không!
-Xem em kìa, vẫn chính là dễ bị lừa như vậy
Trong xe, tiếng cười khúc khích vang lên. Rum biết, nếu như chuyện kế tiếp xảy ra đúng như dự liệu, thì nụ cười ngây ngô của đối phương sẽ tắt hẳn. Nhưng nếu không làm như vậy, thì cái mà anh nhận được sẽ chỉ là con số 0. Có thể cô sẽ đau lòng, nhưng qua một thời gian, anh sẽ làm cho cô quên nó đi! Đúng....chỉ cần không có kẻ đó. Chỉ cần hắn biến mất....thì cô sẽ chỉ của riêng anh.... của duy nhất mình anh!
-Này Rum...anh nghe em nói gì không đấy?
Mãi lo suy nghĩ, anh đã không thể nghe con chim vàng anh bên cạnh líu lo những gì.
-Um...anh xin lỗi...mà em nói gì thế?
Cô gãi gãi đầu, e ngại lên tiếng
-Cũng đã trễ, em nghĩ em nên về thôi.
-Hay anh đưa em về.
Vốn biến quan hệ giữa hai người cũng không tốt đẹp gì, cô chỉ đành quyết liệt từ chối ý định này, với lại, không hiểu tại sao Kaiba nhất quyết muốn đón cô về chứ không chịu để cô đi taxi
-Không cần, em điện anh ấy đến đón là được.
Rum gật gật đầu, mọi chuyện có khởi đầu thật suôn sẻ
-Anh à, em đang ở chỗ XXX anh đến đón em nhé.
Dứt câu, phía sau gáy cô bỗng bị đập thật mạnh, mi mắt nặng trĩu. Nhưng mà, cô vẫn kịp nhìn thấy gương mặt Rum hung ác. Bên tai, rõ ràng một giọng nam quen thuộc.
Anh xin lỗi. Nhưng mà, ngoài cách này ra, anh không biết phải làm thế nào mới có thể giữ em cho riêng mình anh cả.
/61
|