Tang mẫu nghe nhi tức phụ nói thế còn thầm mắng, thứ đĩ thõa chỉ kiếm cơ hội ở gần nam nhân, bám sát hai người như áp giải phạm nhân đi xuống lầu, mắt thì đảo qua đảo lại, hòng phát hiện bất kỳ dầu hiệu bất thường nào.
Ở sau quầy Tang phụ cũng đang ngong ngóng nhìn lên khuê phòng nữ nhi, thấy ba người đi xuống, tức phụ và lão bà trông không có gì khác thường mới thở phào, nghĩ trong lòng:” Cái bà nương này toàn nghĩ bậy bạ, đã nói rồi, ban ngày ban mặt ai làm chuyện kia.. Đương nhiên, không tính lão tử năm xưa, hắc hắc.”
– Tiểu lang trung, xem bệnh thế nào rồi?
Tả Thiếu Dương chắp tay đáp:
– Bá phụ, Tang cô nương bị phong hàn, cháu đã kê đơn, uống thuốc xong sẽ không có vấn đề gì.
– A, vậy thì đa tạ.
Nồi nào úp vung nấy Tang phụ lờ tít đi chuyện tiền nong, nói:
– Uống cốc trà rồi đi.
Tất nhiên vì trà do Chúc Dược Quỹ trả.
– Thôi bá phụ, cháu đi lâu rồi, cha cháu sốt rột, phải về gấp.
– Đại lang, khoan đi đã.
Hậu viện có người gọi chính là Chúc Dược Quỹ:
Tả Thiếu Dương hơi ngần ngừ vẫn quay lại, lúc này trong hậu viện trừ lão béo chưởng quầy, lại thêm ba lão giả, ăn mặc đơn giản, xem ra năm người này là khách quen của quán trà, nói gì với nhau trông có vẻ hợp ý lắm, nói cười rất vui. Chúc Dược Quỹ vẫy tay:
– Đại lang, xem bệnh cho Tam nha đầu xong rồi sao, tới đây ngồi đi.
Tả Thiếu Dương đi tới nói:
– Lão bá, nhà tương đối bận, ta phải về vội, không ngồi nữa, có gì sai bảo lão bá cứ nói.
– Cứ ngồi xuống đã rồi nói, vài câu thôi, không làm lỡ chuyện của cậu.
Tả Thiếu Dương đánh cầm phướn đi tới, lễ phép chắp tay với từng lão giả ngồi đó mới ngồi xuống, nhưng lão béo thì coi như không tồn tại.
Chúc Dược Quỹ lấy túi gấm viền kim tuyến đeo bên hông xuống, mở túi, đổ ra mấy miếng bạc vụn, nhặt một miếng nhỏ đưa cho Tả Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương ngớ người:
– Lão bá làm thế là sao?
– Lão phu quyết định uống thuốc cậu kê, đây là tiền thuốc.
Tả Thiếu Dương nhìn miếng bạc vụn, đại khái chừng hai ba tiền, tức là hai ba trăm đồng, hơn tiền khám bệnh cả chục lần:
– Không cần nhiều vậy đâu, lão bá, mười mấy đồng là được.
Mấy lão giả xung quanh gật gù tán thưởng, Chúc Dược Quỹ nói:
– Đây tiền thuốc kiêm tiền công vất vả, con người lão phu có tính kỳ quái, người ta kê đơn, nhưng phải dùng thuốc nhà mình. Nên phiền cậu tới dược hành của ta, lấy thuốc về bào chế, bào chế xong đưa tới dược hành, dạy đám tiểu nhị cách sắc thuốc. Công việc này tốn thời gian, còn cần cậu chuyên môn bào chế thuốc cho ta, nên trả thêm tiền.
Tả Thiếu Dương thấy thế vẫn là nhiều, nhưng nhìn ông ta ăn mặc thế kia là đủ biết không đáng vào đâu, tôn chỉ chữa bệnh của y là tiền của nhà giàu thoải mái mà xẻo, nhận lấy miếng bạc vụn:
– Có điều bào chế mấy thứ thuốc này tốn thời gian, nên mai mới đưa cho lão bá được.
– Không vấn đề, nếu là mai mới đưa tới được thì mang tới thẳng tới đây, sáng nào lão phu cũng cùng mẫy lão huynh đệ uống trà nơi này.
– Vâng.
Chúc Dược Quỹ đưa cho y một tờ giấy viết sẵn:
– Đây, cầm lấy đưa cho chưởng quầy Hằng Sơn dược hành, đó là nhi tử lão phụ, hắn sẽ đưa thuốc cần thiết cho cậu.
Tả Thiếu Dương đi rồi, lão béo Chu chưởng quầy nói:
– Chúc lão quỷ, ông định uống thuốc của thằng tiểu tử đó thật à? Nó nói nghe thì hay lắm, cái này cần bào chế, cái kia cần loại độc, chẳng qua là muốn lấy thêm tiền của ông thôi, cận thận nó làm bừa làm bãi, ông uống vào khốn cái thân.
Chúc Dược Quỹ vuốt râu hổ lắc đầu:
– Cái này ông là người ngoài nghe không hiểu, từ bắt mạch, kê đơn, bào chế thuốc, tên tiểu tử đó đều nói đúng hết. Tiền có thể giả, quan có thể giả chứ bản lĩnh là thứ không ai làm giả được.
Một lão giả khác cười:
– Lão Chu toàn lo lắng không đâu, ông đã bao giờ thấy Chúc lão quỷ lấy mạng mình ra đùa chưa? Ông không hiểu tâm tư lão quỷ đó thôi, ông ta là người lớn gan mà tỉ mỉ, ha ha, lão phu đoán đây là “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái công! Chắc phải có mưu đồ khác rồi.
Chúc Dược Quỹ không giải thích thêm, mắt nhìn ra cửa, khóe miệng có nụ cười đắc ý.
Tả Thiếu Dương vừa đi vừa sờ miếng bạc vụn cất trong lòng, như sợ nó mọc cách bay vèo mất vậy, đây là món tiền đầu tiên mà y kiếm được, y rất muốn dùng mua một cái áo kép bằng tơ, thay cho cái áo vải sắn vừa dầy vừa nặng lại không giữ được ấm này. Lại muốn mua một cái chăn tơ, lần trước ngủ một đêm ở nhà Giả tài chủ làm y nhớ mãi, tháng giêng rét mướt, đêm khuya gió gào, có gì dụ hoặc hơn một cái chăn tơ ấm áp, đương nhiên dùng tiểu cô nương ủ chăn thì y không chơi, Tả Thiếu Dương chưa hủ bại như thế, dù y rất là muốn.
Có điều dao động mấy lần, cuối cùng vẫn dùng hết ý chí kiềm nén, không mua gì cả, chăn không, áo cũng không, phải để tiền trả nợ, để làm chuyện chính, dùng tiền để kiếm ra nhiều tiền hơn, giờ chưa phải lúc hưởng phúc, phải chịu khổ chịu cực mới trở thành người vượt lên so với người khác. Tả Thiếu Dương luôn tin chân lý này.
Tả Thiếu Dương không biết Hằng Xương dược hành ở đâu, khi nãy không tiện hỏi, có điều đường từ mồm ra, không sợ. Nhìn trời đoán Ngõa thị đã mở rồi, quyết định tới đó trước, đem thuốc đã bào chế cho Đổng Mập xem.
Tới Ngõa thị thì chưa đông người lắm, lác đác người mua người bán, Tả Thiếu Dương tới chỗ bán củi, không thấy Miêu Bội Lan đâu, vẫn biết sớm thế này nàng chưa thể tới được, liền đến nơi bán thuốc.
Đổng mập lúc nào cũng mang khuôn mặt tươi cười của Phật di lặc:
– Tả thiếu gia, mua gì nào?
– Không mua, mà là bán, ông quên rồi sao, hôm qua chúng ta đã nói, nếu ta chế được dược liệu mịn hơn của ông, ông sẽ mua, nhớ không?
– Hả, cậu chế được dược liệu mịn hơn của ta sao? Ta thực sự là không tin đấy.
Mấy người bán thuốc sạp bên cạnh không có khách nên dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện, cái tính ưa náo nhiệt của người Trung Quốc đúng là được di truyền từ thời xưa rồi, để sau này để lại quả đắng là con cháu đi đường thấy tai nạn cũng bu vào, khiến có khi làm lỡ cả chuyện cứu chữa.
Tả Thiếu Dương vỗ ngực tự tin:
– Đương nhiên, dược phấn của ta tuyệt đối mịn tới mức ông không ngờ, như bột mì luôn.
Tức thì có người coi náo nhiệt không nén được tò mò:
– Cậu bào chế cái gì?
Tả Thiếu Dương bấy giờ mới để ý đã có năm bảy người bán thuốc quây quanh rồi, hỏi:
– Các vị chưởng quầy, mọi người đều là chuyên gia trong nghề, vậy nói xem dược liệu nào khó nghiền nát nhất.
– Còn phải nói, tất nhiên là tử thạch anh.
– Đúng thế.
Tả Thiếu Dương không thích mấy cái trò vờ vịt thu hút sự chú ý, sự thực sẽ hùng hồn hơn mọi lời nói, bỏ rương thuốc xuống, lấy mấy vị thuốc tối qua bào chế, mở ra đặt lên sạp:
– Mọi người xem.
Đổng Mập ghé đầu xem, còn lấy tay nắm một ít vê thử, kinh ngạc thốt lên:
– Đúng thế, là tử thạch anh, mịn như bột mì ấy.
Mấy người khác chen cả Tả Thiếu Dương sang bên, tranh nhau sờ thử:
– Đúng rồi, là tử thạch anh, chưa bao giờ thấy nó mịn thế này.
Tả Thiếu Dương cười:
– Mọi người thấy sao, tử thạch anh còn báo chế được mịn thế này, đừng nói các thứ khác.
– Không ngờ, không ngờ, Tả thiếu gia có cái bản lĩnh này.
Đổng Mập tặc lưỡi không ngớt, nhiều người gật đầu tán đồng.
Thế nhưng một chưởng quầy mắt lồi như mắt cá xem xong ném xuống, cười nhạt:
– Mịn thì mịn thật, nhưng chả ai mua đâu, hiệu thuốc người ta muốn thứ to bằng hạt gạo kia, không thèm thứ mịn thế này.
Tả Thiếu Dương trừng mắt lên:
– Này, ông không hiểu đừng nói linh tinh nhé, dược phấn thì phải càng mịn càng tốt, ví như thuốc tra vào mắt, nếu quá to sẽ hại mắt.
Ở sau quầy Tang phụ cũng đang ngong ngóng nhìn lên khuê phòng nữ nhi, thấy ba người đi xuống, tức phụ và lão bà trông không có gì khác thường mới thở phào, nghĩ trong lòng:” Cái bà nương này toàn nghĩ bậy bạ, đã nói rồi, ban ngày ban mặt ai làm chuyện kia.. Đương nhiên, không tính lão tử năm xưa, hắc hắc.”
– Tiểu lang trung, xem bệnh thế nào rồi?
Tả Thiếu Dương chắp tay đáp:
– Bá phụ, Tang cô nương bị phong hàn, cháu đã kê đơn, uống thuốc xong sẽ không có vấn đề gì.
– A, vậy thì đa tạ.
Nồi nào úp vung nấy Tang phụ lờ tít đi chuyện tiền nong, nói:
– Uống cốc trà rồi đi.
Tất nhiên vì trà do Chúc Dược Quỹ trả.
– Thôi bá phụ, cháu đi lâu rồi, cha cháu sốt rột, phải về gấp.
– Đại lang, khoan đi đã.
Hậu viện có người gọi chính là Chúc Dược Quỹ:
Tả Thiếu Dương hơi ngần ngừ vẫn quay lại, lúc này trong hậu viện trừ lão béo chưởng quầy, lại thêm ba lão giả, ăn mặc đơn giản, xem ra năm người này là khách quen của quán trà, nói gì với nhau trông có vẻ hợp ý lắm, nói cười rất vui. Chúc Dược Quỹ vẫy tay:
– Đại lang, xem bệnh cho Tam nha đầu xong rồi sao, tới đây ngồi đi.
Tả Thiếu Dương đi tới nói:
– Lão bá, nhà tương đối bận, ta phải về vội, không ngồi nữa, có gì sai bảo lão bá cứ nói.
– Cứ ngồi xuống đã rồi nói, vài câu thôi, không làm lỡ chuyện của cậu.
Tả Thiếu Dương đánh cầm phướn đi tới, lễ phép chắp tay với từng lão giả ngồi đó mới ngồi xuống, nhưng lão béo thì coi như không tồn tại.
Chúc Dược Quỹ lấy túi gấm viền kim tuyến đeo bên hông xuống, mở túi, đổ ra mấy miếng bạc vụn, nhặt một miếng nhỏ đưa cho Tả Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương ngớ người:
– Lão bá làm thế là sao?
– Lão phu quyết định uống thuốc cậu kê, đây là tiền thuốc.
Tả Thiếu Dương nhìn miếng bạc vụn, đại khái chừng hai ba tiền, tức là hai ba trăm đồng, hơn tiền khám bệnh cả chục lần:
– Không cần nhiều vậy đâu, lão bá, mười mấy đồng là được.
Mấy lão giả xung quanh gật gù tán thưởng, Chúc Dược Quỹ nói:
– Đây tiền thuốc kiêm tiền công vất vả, con người lão phu có tính kỳ quái, người ta kê đơn, nhưng phải dùng thuốc nhà mình. Nên phiền cậu tới dược hành của ta, lấy thuốc về bào chế, bào chế xong đưa tới dược hành, dạy đám tiểu nhị cách sắc thuốc. Công việc này tốn thời gian, còn cần cậu chuyên môn bào chế thuốc cho ta, nên trả thêm tiền.
Tả Thiếu Dương thấy thế vẫn là nhiều, nhưng nhìn ông ta ăn mặc thế kia là đủ biết không đáng vào đâu, tôn chỉ chữa bệnh của y là tiền của nhà giàu thoải mái mà xẻo, nhận lấy miếng bạc vụn:
– Có điều bào chế mấy thứ thuốc này tốn thời gian, nên mai mới đưa cho lão bá được.
– Không vấn đề, nếu là mai mới đưa tới được thì mang tới thẳng tới đây, sáng nào lão phu cũng cùng mẫy lão huynh đệ uống trà nơi này.
– Vâng.
Chúc Dược Quỹ đưa cho y một tờ giấy viết sẵn:
– Đây, cầm lấy đưa cho chưởng quầy Hằng Sơn dược hành, đó là nhi tử lão phụ, hắn sẽ đưa thuốc cần thiết cho cậu.
Tả Thiếu Dương đi rồi, lão béo Chu chưởng quầy nói:
– Chúc lão quỷ, ông định uống thuốc của thằng tiểu tử đó thật à? Nó nói nghe thì hay lắm, cái này cần bào chế, cái kia cần loại độc, chẳng qua là muốn lấy thêm tiền của ông thôi, cận thận nó làm bừa làm bãi, ông uống vào khốn cái thân.
Chúc Dược Quỹ vuốt râu hổ lắc đầu:
– Cái này ông là người ngoài nghe không hiểu, từ bắt mạch, kê đơn, bào chế thuốc, tên tiểu tử đó đều nói đúng hết. Tiền có thể giả, quan có thể giả chứ bản lĩnh là thứ không ai làm giả được.
Một lão giả khác cười:
– Lão Chu toàn lo lắng không đâu, ông đã bao giờ thấy Chúc lão quỷ lấy mạng mình ra đùa chưa? Ông không hiểu tâm tư lão quỷ đó thôi, ông ta là người lớn gan mà tỉ mỉ, ha ha, lão phu đoán đây là “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái công! Chắc phải có mưu đồ khác rồi.
Chúc Dược Quỹ không giải thích thêm, mắt nhìn ra cửa, khóe miệng có nụ cười đắc ý.
Tả Thiếu Dương vừa đi vừa sờ miếng bạc vụn cất trong lòng, như sợ nó mọc cách bay vèo mất vậy, đây là món tiền đầu tiên mà y kiếm được, y rất muốn dùng mua một cái áo kép bằng tơ, thay cho cái áo vải sắn vừa dầy vừa nặng lại không giữ được ấm này. Lại muốn mua một cái chăn tơ, lần trước ngủ một đêm ở nhà Giả tài chủ làm y nhớ mãi, tháng giêng rét mướt, đêm khuya gió gào, có gì dụ hoặc hơn một cái chăn tơ ấm áp, đương nhiên dùng tiểu cô nương ủ chăn thì y không chơi, Tả Thiếu Dương chưa hủ bại như thế, dù y rất là muốn.
Có điều dao động mấy lần, cuối cùng vẫn dùng hết ý chí kiềm nén, không mua gì cả, chăn không, áo cũng không, phải để tiền trả nợ, để làm chuyện chính, dùng tiền để kiếm ra nhiều tiền hơn, giờ chưa phải lúc hưởng phúc, phải chịu khổ chịu cực mới trở thành người vượt lên so với người khác. Tả Thiếu Dương luôn tin chân lý này.
Tả Thiếu Dương không biết Hằng Xương dược hành ở đâu, khi nãy không tiện hỏi, có điều đường từ mồm ra, không sợ. Nhìn trời đoán Ngõa thị đã mở rồi, quyết định tới đó trước, đem thuốc đã bào chế cho Đổng Mập xem.
Tới Ngõa thị thì chưa đông người lắm, lác đác người mua người bán, Tả Thiếu Dương tới chỗ bán củi, không thấy Miêu Bội Lan đâu, vẫn biết sớm thế này nàng chưa thể tới được, liền đến nơi bán thuốc.
Đổng mập lúc nào cũng mang khuôn mặt tươi cười của Phật di lặc:
– Tả thiếu gia, mua gì nào?
– Không mua, mà là bán, ông quên rồi sao, hôm qua chúng ta đã nói, nếu ta chế được dược liệu mịn hơn của ông, ông sẽ mua, nhớ không?
– Hả, cậu chế được dược liệu mịn hơn của ta sao? Ta thực sự là không tin đấy.
Mấy người bán thuốc sạp bên cạnh không có khách nên dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện, cái tính ưa náo nhiệt của người Trung Quốc đúng là được di truyền từ thời xưa rồi, để sau này để lại quả đắng là con cháu đi đường thấy tai nạn cũng bu vào, khiến có khi làm lỡ cả chuyện cứu chữa.
Tả Thiếu Dương vỗ ngực tự tin:
– Đương nhiên, dược phấn của ta tuyệt đối mịn tới mức ông không ngờ, như bột mì luôn.
Tức thì có người coi náo nhiệt không nén được tò mò:
– Cậu bào chế cái gì?
Tả Thiếu Dương bấy giờ mới để ý đã có năm bảy người bán thuốc quây quanh rồi, hỏi:
– Các vị chưởng quầy, mọi người đều là chuyên gia trong nghề, vậy nói xem dược liệu nào khó nghiền nát nhất.
– Còn phải nói, tất nhiên là tử thạch anh.
– Đúng thế.
Tả Thiếu Dương không thích mấy cái trò vờ vịt thu hút sự chú ý, sự thực sẽ hùng hồn hơn mọi lời nói, bỏ rương thuốc xuống, lấy mấy vị thuốc tối qua bào chế, mở ra đặt lên sạp:
– Mọi người xem.
Đổng Mập ghé đầu xem, còn lấy tay nắm một ít vê thử, kinh ngạc thốt lên:
– Đúng thế, là tử thạch anh, mịn như bột mì ấy.
Mấy người khác chen cả Tả Thiếu Dương sang bên, tranh nhau sờ thử:
– Đúng rồi, là tử thạch anh, chưa bao giờ thấy nó mịn thế này.
Tả Thiếu Dương cười:
– Mọi người thấy sao, tử thạch anh còn báo chế được mịn thế này, đừng nói các thứ khác.
– Không ngờ, không ngờ, Tả thiếu gia có cái bản lĩnh này.
Đổng Mập tặc lưỡi không ngớt, nhiều người gật đầu tán đồng.
Thế nhưng một chưởng quầy mắt lồi như mắt cá xem xong ném xuống, cười nhạt:
– Mịn thì mịn thật, nhưng chả ai mua đâu, hiệu thuốc người ta muốn thứ to bằng hạt gạo kia, không thèm thứ mịn thế này.
Tả Thiếu Dương trừng mắt lên:
– Này, ông không hiểu đừng nói linh tinh nhé, dược phấn thì phải càng mịn càng tốt, ví như thuốc tra vào mắt, nếu quá to sẽ hại mắt.
/479
|