Người kia vẫn bộ mặt cá chết nói:
– Tả thiếu gia, ta không biết xem bệnh bốc thuốc, ta chỉ bán thuốc thôi, người ta mua loại thuốc thế nào thì ta bán thuốc như thế. Ta chưa bao giờ thấy Tử thạch anh mịn thế này, ai mà biết cậu làm thế nào, bên trong cho thứ phụ liệu kỳ quái gì không? Đây là thuốc, không phải thứ đùa nghịch, không cẩn thận chết người như chơi, ai gánh vác nổi. Dù sao thì Lão Đổng hay các vị thích thì cứ mua đi, ta không mua loại hàng này, lãi chả thấy có khi lại đi bồi thường sạt nghiệp.
Nói xong cho tay vào ống tay áo bỏ đi.
Mấy người khác như sực tỉnh, trao đổi ánh mắt với nhau, ai trở về sạp người nấy.
Đổng mập cười khan:
– Đúng đó Tả thiếu gia, tử thạch anh cậu chế mịn hơn của ta nhiều, ta thua, ta phục rồi, chỉ là, hà hà, không biết cậu làm ra thế nào, có cho phụ liệu gì không, hiệu thuốc y quán không mua dược liệu lai lịch không rõ ràng, vậy thứ lỗi, không phải Đổng mập muốn nuốt lời, nhưng không có gan nhập thuốc này, nếu chỉ mịn hơn một chút thì còn được, chứ tới mức này … thật không dám liều.
Tả Thiếu Dương chết đứng tại chỗ, không ngờ mình vất vả nửa đêm chế ra, cả tỷ tỷ cũng cho rằng nhất định bán chạy lại không ai mua, làm sao đây? Nếu nói ra cách bào chế chứng minh mình không thêm thứ linh tinh gì vào, người ta thừa dược liệu sẽ tự bào chế mà bán, ai còn cần y nữa, hi vọng đi toong cả rồi.
Đổng mập có thể coi còn chút trượng nghĩa, thấy Tả Thiếu Dương thất thần đứng đó, nói:
– Tả thiếu gia, hôm qua ta đã nói, chỉ cần cậu chế thuốc mịn hơn ta là ta sẽ mua, vậy … Để ta mua gói thuốc này.
– Không cần đâu.
Tả Thiếu Dương ảm đạm lắc đầu, gấp mấy gói thuốc lại cất đi.
Đổng mập đi vòng qua sạp hàng, cầm lấy bao thuốc:
– Đồng mập này nói là làm, cậu không bán chẳng phải tát vào mặt ta sao?
– Thật sự không cần mà.
Tả Thiếu Dương sao có thể nhận sự thương hai của người khác:
– Tả thiếu gia, nói thật là chúng tôi chỉ là người làm ăn, không hiểu y thuật, nói thứ này không tốt có lẽ là tầm nhìn hạn hẹp thôi, hay là cậu đem tới chỗ các hiệu thuốc y quán, có lẽ người ta thấy được cái hay của nó, hiệu thuốc dùng rồi, chúng tôi sẽ tự động tìm cậu mà nhập hàng thôi, đúng không?
Phải rồi, Tả Thiếu Dương vỗ đầu, giống như lúc nãy ở quán trà mình vẽ bộ dụng cụ uống trà vậy, Hoàng Cầm cho rằng quá phiền toái, hoài nghi trà khách không ai dùng, những thứ mới mẻ luôn cần một quá trình tiếp nhận từ từ mà.
Tân dược cũng thế, nó ra đời phải được y giả thừa nhận, dùng trong lâm sàng, có hiệu nghiệm mới được dùng rộng rãi, người bán thuốc mới nhập vào bán, sao mình lại quên mất cái quy luật đơn giản này, chỉ nghĩ dựa vào nắm giữ kỹ thuật cao, kiến thức vượt trội là ăn chắc, suy nghĩ quá đương nhiên, đúng là một bài học, sau này phàm chuyện gì cũng nên cân nhắc kỹ lưỡng hơn, tính mình vẫn quá bộp chộp. Nghĩ tới đó tinh thần phấn chấn, chắp tay với Đổng mập:
– Đa tạ Đổng chưởng quầy chỉ điểm.
Đổng Mập không thẹn với câu người to béo cái bụng cũng tốt, nói:
– Cậu để lại cho ta một ít, ta giúp cậu giới thiệu cho các y quán, nói không chừng được ưa chuộng đấy.
– Được.
Tả Thiếu Dương gói cả đống thuốc đưa Đổng Mập:
Đổng Mập cười khì khì:
– Sau này nếu thuốc bán tốt thì Tả thiếu gia phải ưu tiên cấp thuốc cho cái hiệu nhỏ này nhé.
– Đây là chuyện đương nhiên.
Nếu chuyện này mà không biết tận dụng thì Đổng Mập nên đóng cửa khỏi buôn bán nữa, Tả Thiếu Dương vui vẻ nhận lời.
Rời đi hỏi đường tới Hằng Xương dược hành, người đó chỉ một dãy nhà ngói, rất gần, cách đó một đoạn, Tả Thiếu Dương liền đeo rương thuốc đi tới đó.
Tới nơi Tả Thiếu Dương mới hiểu vì sao đi qua đây mấy lần mà không chú ý, nhà người ta làm bậc thềm là từ thấp lên cao, còn nơi này lại là từ trên đi xuống, phải đi hai cấp mới vào được nhà, tầm biển treo ở trước đại môn cũng thấp hơn tầm nhìn của người ta một chút nên khó chú ý, hơn nữa cái mái hiên rộng vươn ra ngoài giống như cái mũ rộng vành che mất nửa cái biển rồi, phải đi xuống dưới mới thấy tấm biển.
Thật là kỳ quái, nhưng người ta có thể trở thành dược hành lớn nhất Hợp Châu ắt phải có đạo lý riêng của mình.
Cả dãy nhà ngói bảy tám gian chỉ có ba bốn gian mở cửa, còn lại đều đóng kín, cho mái ngói che mất, thêm vào nhà cửa thời xưa thiết kế không tốt, Tả Thiếu Dương thực sự không hiểu mấy cái thứ phong thủy có giúp ích gì không cho nên y không bình luận, thế nhưng với con mắt người hành y vào cái nhà âm u ẩm thấp, buổi sáng mà bên trong nhà chả nhìn thấy cái gì thì biết nó chẳng ích gì cho sức khỏe con người hết.
Đi tới cửa đại đường, thấy bên trong có mấy cái bàn tròn lớn, bên trên đặt bao thuốc lớn nhỏ khác nhau, có mấy người đứng quây quanh sờ mò ngửi hít bàn tán, xem ra là chưởng quầy hiệu thuốc y quán nào đó tới nhập hàng. Nhìn trái nhìn phải toàn thuốc, tỏa ra mùi thơm thuốc đậm hơn ở Quý Chi Đường nhiều, thật là dễ chịu, Tả Thiếu Dương thích mùi này lắm, giờ chẳng còn nhớ vì cái mùi này mà học y hay là học y nên thích nó nữa.
Hỏa kể trong đại đường cũng nhận ra y, niềm nở chào đón:
– A, Tả thiếu gia của Quý Chi Đường, thiếu gia tới nhập hàng à?
– Chưởng quầy các ngươi đâu rồi?
– Ở phòng trong nói chuyện, Tả thiếu gia có chuyện sao?
– Ừ, Chúc lão bá dặn ta mang tờ giấy này đưa cho chưởng quầy của các ngươi.
Tả Thiếu Dương lấy tở giấy ra.
Hỏa kế khom người dùng hai tay nhận lấy:
– Tả thiếu gia mời ngồi, tiểu nhân đi thông báo.
Hỏa kế đó gọi hỏa kế khác mang trà tiếp đãi Tả Thiếu Dương rồi đi vào hậu đường.
Lại trà nữa, Tả Thiếu Dương cười méo xẹo, sáng giờ đã có gì bỏ bụng đâu vậy mà tống mấy cốc trà vào bụng rồi, y thực sự thèm một cái bánh mỳ trứng ốp lếp và cốc cà phê nóng, thế nhưng ao ước nhỏ nhoi này giờ quá xa vời rồi, thở dài nhấp ngụm trà, cảm thấy nó đắng hơi bình thường thì phải, trước kia chỉ cắm đầu vào học, chẳng chú ý cái gì cả, giờ muốn nhiều thứ, nhưng kể cả có tiền cũng lực bất tòng tâm, thôi thì làm quen với thứ đồ giải khát phổ biến nhất thời này vậy, còn may không cho thêm thứ kỳ quái gì.
Trong thời gian chờ đợi, cửa có mấy cái xe ngựa lớn đi tới, hỏa kể vác từng bao lớn trong kho ra ngoài chất lên xe ngựa, cả hỏa kế tiếp đãi y cũng chỉ kịp đặt cốc trà xuống rồi cáo lỗi chạy đi giúp đỡ.
Quả nhiên không hổ là dược hành lớn nhất Hợp Châu, mấy lái buôn nhỏ như Đổng Mập đứng uống gió, tươi cười chào mời khách mà chẳng có mấy ai, cái nơi khuất bóng này lại khách mua hàng không ngớt.
Hứng thú nổi lên, Tả Thiếu Dương đặt cốc trà đó, thong thả đi tới sương phòng thông với kho thuốc, mày nhíu lại, bao thuốc chất đống từ trên xuống dưới, có bao đã bị rách góc, đâu đó có mấy cục cứt chuột, Tả Thiếu Dương lắc đầu, thuốc để thế này mười phần dùng được năm sáu là không tệ rồi.
Đang cảm thán thì sau lưng có tiếng hỏa kế kia gọi:
– Tả thiếu gia.
Quay lại thấy hắn đặt một bọc lên bàn, cười nói:
– Chường quầy đã xem giấy rồi, trong này là thứ mà lão gia tử cần, Tả thiếu gia cứ mang về, hiệu bận quá, chưởng quầy không ra tiếp được, bảo tiểu nhân gửi lời cảm tạ sự vất vả của thiếu gia.
– Không hề gì.
Tả Thiếu Dương cẩn thận mở bọc ra xem, đều là mấy vị thuốc trong đơn của mình, còn là thứ nguyên gốc chưa qua bào chế, buộc bọc lại, lấy gói tử thạch anh ra:
– Ta có cách bào chế dược liệu mới, có thể bào chế tử thạch anh cực mịn, ngoài tử thạch anh ra các loại dược liệu kim thạch khác đều bảo chế được mịn thế này, muốn hỏi quý chưởng quầy có hứng thú không?
Hỏa kế quy củ không mở ra xem, cầm lấy nói:
– Vậy tiểu nhân mang cho chưởng quầy xem, thiếu gia chờ chút.
Lần này hỏa kế đó quay lại rất nhanh, vẫn mang nụ cười đúng mực:
– Tả thiếu gia, rất tiếc, chưởng quầy nói đây đúng là tử thạch anh mịn nhất từ trước đến giờ, chỉ có điều dược hành chúng tôi xưa nay chỉ bán thuốc do chính mình bào chế thôi, thuốc nơi khác không nhập. Lão gia tử bảo thiếu gia bào chế mấy vị thuốc là ngoại lệ rồi, nếu không có tờ giấy đó, chưởng quầy không chịu. Cho nên, số thuốc này … Thật ngại quá.
– Tả thiếu gia, ta không biết xem bệnh bốc thuốc, ta chỉ bán thuốc thôi, người ta mua loại thuốc thế nào thì ta bán thuốc như thế. Ta chưa bao giờ thấy Tử thạch anh mịn thế này, ai mà biết cậu làm thế nào, bên trong cho thứ phụ liệu kỳ quái gì không? Đây là thuốc, không phải thứ đùa nghịch, không cẩn thận chết người như chơi, ai gánh vác nổi. Dù sao thì Lão Đổng hay các vị thích thì cứ mua đi, ta không mua loại hàng này, lãi chả thấy có khi lại đi bồi thường sạt nghiệp.
Nói xong cho tay vào ống tay áo bỏ đi.
Mấy người khác như sực tỉnh, trao đổi ánh mắt với nhau, ai trở về sạp người nấy.
Đổng mập cười khan:
– Đúng đó Tả thiếu gia, tử thạch anh cậu chế mịn hơn của ta nhiều, ta thua, ta phục rồi, chỉ là, hà hà, không biết cậu làm ra thế nào, có cho phụ liệu gì không, hiệu thuốc y quán không mua dược liệu lai lịch không rõ ràng, vậy thứ lỗi, không phải Đổng mập muốn nuốt lời, nhưng không có gan nhập thuốc này, nếu chỉ mịn hơn một chút thì còn được, chứ tới mức này … thật không dám liều.
Tả Thiếu Dương chết đứng tại chỗ, không ngờ mình vất vả nửa đêm chế ra, cả tỷ tỷ cũng cho rằng nhất định bán chạy lại không ai mua, làm sao đây? Nếu nói ra cách bào chế chứng minh mình không thêm thứ linh tinh gì vào, người ta thừa dược liệu sẽ tự bào chế mà bán, ai còn cần y nữa, hi vọng đi toong cả rồi.
Đổng mập có thể coi còn chút trượng nghĩa, thấy Tả Thiếu Dương thất thần đứng đó, nói:
– Tả thiếu gia, hôm qua ta đã nói, chỉ cần cậu chế thuốc mịn hơn ta là ta sẽ mua, vậy … Để ta mua gói thuốc này.
– Không cần đâu.
Tả Thiếu Dương ảm đạm lắc đầu, gấp mấy gói thuốc lại cất đi.
Đổng mập đi vòng qua sạp hàng, cầm lấy bao thuốc:
– Đồng mập này nói là làm, cậu không bán chẳng phải tát vào mặt ta sao?
– Thật sự không cần mà.
Tả Thiếu Dương sao có thể nhận sự thương hai của người khác:
– Tả thiếu gia, nói thật là chúng tôi chỉ là người làm ăn, không hiểu y thuật, nói thứ này không tốt có lẽ là tầm nhìn hạn hẹp thôi, hay là cậu đem tới chỗ các hiệu thuốc y quán, có lẽ người ta thấy được cái hay của nó, hiệu thuốc dùng rồi, chúng tôi sẽ tự động tìm cậu mà nhập hàng thôi, đúng không?
Phải rồi, Tả Thiếu Dương vỗ đầu, giống như lúc nãy ở quán trà mình vẽ bộ dụng cụ uống trà vậy, Hoàng Cầm cho rằng quá phiền toái, hoài nghi trà khách không ai dùng, những thứ mới mẻ luôn cần một quá trình tiếp nhận từ từ mà.
Tân dược cũng thế, nó ra đời phải được y giả thừa nhận, dùng trong lâm sàng, có hiệu nghiệm mới được dùng rộng rãi, người bán thuốc mới nhập vào bán, sao mình lại quên mất cái quy luật đơn giản này, chỉ nghĩ dựa vào nắm giữ kỹ thuật cao, kiến thức vượt trội là ăn chắc, suy nghĩ quá đương nhiên, đúng là một bài học, sau này phàm chuyện gì cũng nên cân nhắc kỹ lưỡng hơn, tính mình vẫn quá bộp chộp. Nghĩ tới đó tinh thần phấn chấn, chắp tay với Đổng mập:
– Đa tạ Đổng chưởng quầy chỉ điểm.
Đổng Mập không thẹn với câu người to béo cái bụng cũng tốt, nói:
– Cậu để lại cho ta một ít, ta giúp cậu giới thiệu cho các y quán, nói không chừng được ưa chuộng đấy.
– Được.
Tả Thiếu Dương gói cả đống thuốc đưa Đổng Mập:
Đổng Mập cười khì khì:
– Sau này nếu thuốc bán tốt thì Tả thiếu gia phải ưu tiên cấp thuốc cho cái hiệu nhỏ này nhé.
– Đây là chuyện đương nhiên.
Nếu chuyện này mà không biết tận dụng thì Đổng Mập nên đóng cửa khỏi buôn bán nữa, Tả Thiếu Dương vui vẻ nhận lời.
Rời đi hỏi đường tới Hằng Xương dược hành, người đó chỉ một dãy nhà ngói, rất gần, cách đó một đoạn, Tả Thiếu Dương liền đeo rương thuốc đi tới đó.
Tới nơi Tả Thiếu Dương mới hiểu vì sao đi qua đây mấy lần mà không chú ý, nhà người ta làm bậc thềm là từ thấp lên cao, còn nơi này lại là từ trên đi xuống, phải đi hai cấp mới vào được nhà, tầm biển treo ở trước đại môn cũng thấp hơn tầm nhìn của người ta một chút nên khó chú ý, hơn nữa cái mái hiên rộng vươn ra ngoài giống như cái mũ rộng vành che mất nửa cái biển rồi, phải đi xuống dưới mới thấy tấm biển.
Thật là kỳ quái, nhưng người ta có thể trở thành dược hành lớn nhất Hợp Châu ắt phải có đạo lý riêng của mình.
Cả dãy nhà ngói bảy tám gian chỉ có ba bốn gian mở cửa, còn lại đều đóng kín, cho mái ngói che mất, thêm vào nhà cửa thời xưa thiết kế không tốt, Tả Thiếu Dương thực sự không hiểu mấy cái thứ phong thủy có giúp ích gì không cho nên y không bình luận, thế nhưng với con mắt người hành y vào cái nhà âm u ẩm thấp, buổi sáng mà bên trong nhà chả nhìn thấy cái gì thì biết nó chẳng ích gì cho sức khỏe con người hết.
Đi tới cửa đại đường, thấy bên trong có mấy cái bàn tròn lớn, bên trên đặt bao thuốc lớn nhỏ khác nhau, có mấy người đứng quây quanh sờ mò ngửi hít bàn tán, xem ra là chưởng quầy hiệu thuốc y quán nào đó tới nhập hàng. Nhìn trái nhìn phải toàn thuốc, tỏa ra mùi thơm thuốc đậm hơn ở Quý Chi Đường nhiều, thật là dễ chịu, Tả Thiếu Dương thích mùi này lắm, giờ chẳng còn nhớ vì cái mùi này mà học y hay là học y nên thích nó nữa.
Hỏa kể trong đại đường cũng nhận ra y, niềm nở chào đón:
– A, Tả thiếu gia của Quý Chi Đường, thiếu gia tới nhập hàng à?
– Chưởng quầy các ngươi đâu rồi?
– Ở phòng trong nói chuyện, Tả thiếu gia có chuyện sao?
– Ừ, Chúc lão bá dặn ta mang tờ giấy này đưa cho chưởng quầy của các ngươi.
Tả Thiếu Dương lấy tở giấy ra.
Hỏa kế khom người dùng hai tay nhận lấy:
– Tả thiếu gia mời ngồi, tiểu nhân đi thông báo.
Hỏa kế đó gọi hỏa kế khác mang trà tiếp đãi Tả Thiếu Dương rồi đi vào hậu đường.
Lại trà nữa, Tả Thiếu Dương cười méo xẹo, sáng giờ đã có gì bỏ bụng đâu vậy mà tống mấy cốc trà vào bụng rồi, y thực sự thèm một cái bánh mỳ trứng ốp lếp và cốc cà phê nóng, thế nhưng ao ước nhỏ nhoi này giờ quá xa vời rồi, thở dài nhấp ngụm trà, cảm thấy nó đắng hơi bình thường thì phải, trước kia chỉ cắm đầu vào học, chẳng chú ý cái gì cả, giờ muốn nhiều thứ, nhưng kể cả có tiền cũng lực bất tòng tâm, thôi thì làm quen với thứ đồ giải khát phổ biến nhất thời này vậy, còn may không cho thêm thứ kỳ quái gì.
Trong thời gian chờ đợi, cửa có mấy cái xe ngựa lớn đi tới, hỏa kể vác từng bao lớn trong kho ra ngoài chất lên xe ngựa, cả hỏa kế tiếp đãi y cũng chỉ kịp đặt cốc trà xuống rồi cáo lỗi chạy đi giúp đỡ.
Quả nhiên không hổ là dược hành lớn nhất Hợp Châu, mấy lái buôn nhỏ như Đổng Mập đứng uống gió, tươi cười chào mời khách mà chẳng có mấy ai, cái nơi khuất bóng này lại khách mua hàng không ngớt.
Hứng thú nổi lên, Tả Thiếu Dương đặt cốc trà đó, thong thả đi tới sương phòng thông với kho thuốc, mày nhíu lại, bao thuốc chất đống từ trên xuống dưới, có bao đã bị rách góc, đâu đó có mấy cục cứt chuột, Tả Thiếu Dương lắc đầu, thuốc để thế này mười phần dùng được năm sáu là không tệ rồi.
Đang cảm thán thì sau lưng có tiếng hỏa kế kia gọi:
– Tả thiếu gia.
Quay lại thấy hắn đặt một bọc lên bàn, cười nói:
– Chường quầy đã xem giấy rồi, trong này là thứ mà lão gia tử cần, Tả thiếu gia cứ mang về, hiệu bận quá, chưởng quầy không ra tiếp được, bảo tiểu nhân gửi lời cảm tạ sự vất vả của thiếu gia.
– Không hề gì.
Tả Thiếu Dương cẩn thận mở bọc ra xem, đều là mấy vị thuốc trong đơn của mình, còn là thứ nguyên gốc chưa qua bào chế, buộc bọc lại, lấy gói tử thạch anh ra:
– Ta có cách bào chế dược liệu mới, có thể bào chế tử thạch anh cực mịn, ngoài tử thạch anh ra các loại dược liệu kim thạch khác đều bảo chế được mịn thế này, muốn hỏi quý chưởng quầy có hứng thú không?
Hỏa kế quy củ không mở ra xem, cầm lấy nói:
– Vậy tiểu nhân mang cho chưởng quầy xem, thiếu gia chờ chút.
Lần này hỏa kế đó quay lại rất nhanh, vẫn mang nụ cười đúng mực:
– Tả thiếu gia, rất tiếc, chưởng quầy nói đây đúng là tử thạch anh mịn nhất từ trước đến giờ, chỉ có điều dược hành chúng tôi xưa nay chỉ bán thuốc do chính mình bào chế thôi, thuốc nơi khác không nhập. Lão gia tử bảo thiếu gia bào chế mấy vị thuốc là ngoại lệ rồi, nếu không có tờ giấy đó, chưởng quầy không chịu. Cho nên, số thuốc này … Thật ngại quá.
/479
|