Nói xong, ba người đó tựa như quỷ mị, biến mất trong cái chớp mắt. Cuộc nói chuyện giữa bọn họ, tưởng chừng như bí mật, không một ai hay. Nhưng đáng tiếc, vẫn có một người khác nghe được. Kẻ đó chính là Bạch, người từ nãy giờ dù đồng hành cùng với Tử Lạc, nhưng vẫn chưa hề lộ diện. Vừa nãy, khi thấy Tử Lạc xuất kiếm tương trợ đồng môn huynh đệ, hắn cũng định tiến lên. Ngay lúc ấy, trong cục diện hỗn loạn, vô tình hắn nhìn thấy cách đó không xa, ẩn mình trong bóng cây đại thụ không lổ có vài người đang lấp ló quan sát tình hình. Thiết nghĩ, đây mới chính là kẻ đang ở đằng sau lưng dật dây, làm cho sự tình càng lúc càng trở nên phức tạp. Trước đây, hắn đã được Mộc trưởng lão chỉ điểm cho cách ẩn thân, giấu mình trong bóng tối. Không ngờ khi ứng dụng thực tế, lại vô cùng hoàn hảo, cứ như là một hoạt động hoàn toàn tự nhiên. Mấy tên hắc y nhân kia dù tu vi cao cường vẫn không hề phát hiện được.
Cái này là do, từ trước đây, hắn đã từng thực hiện qua nhiều lần rồi. Cho dù là lúc thần trí bất minh như hiện nay, vẫn có thể thực hiện một cách hoàn hảo. Nghe lén cuộc đối thoại của họ, phần nào cũng đoán ra được thân phận đặc biệt của những kẻ này. Mục đích chính là tiêu diệt bớt những người tham gia lịch lãm tại Di vong chi địa, hoặc ít nhất cũng làm chậm trễ thời gian của bọn họ. Nếu như không thể đến kịp lúc Thời Không môn đóng lại, thì chính là thành công của thế lực thần bí này.
Trong lúc trao đổi, Bạch vô tình nghe được một giọng nói rất quen, như là từng gặp ở đâu rồi. Khi chúng quay lưng bỏ đi, Bạch tranh thủ nhìn lén, phát hiện cái bóng lưng của người thanh niên trẻ tuổi đứng ở giữa rất đỗi quen thuộc. Khẽ nhíu mày, thì thầm lẩm bẩm: “Không lẽ là hắn?”, có điều trong lòng không có chắc chắn. Việc này, có lẽ hắn cần phải tra xét kĩ càng hơn.
Sau khi chắc chắn rằng bọn chúng đã hoàn toàn bỏ đi, Bạch mới lộ diện. Ánh mắt đăm chiêu một lúc, rồi sau đó trở về chỗ của Tử Lạc, Hoắc Dương cùng hai môn đệ Thái thanh môn. Ngay lúc đó, bỗng có một âm thanh như xé gió, phá không bay về hướng của Tử Lạc. Chẳng suy nghĩ gì cả, liền tế ra thanh bảo kiếm mà Mộc trưởng lão đã tặng, hội tụ nguyên lực ném hướng ngược lại với đường đi của tia chớp kia. *Ầm* một tiếng, Tử Lạc, Hoắc Dương, Trần Đồng và Giản Dao Dao biến sắc, không hiểu chuyện gì xảy ra. Cuồng phong nổi lên, khói bụi mù mịt làm cho họ không nhìn rõ được đã có chuyện gì. Đến khi màng sương tan đi mất, mới phát hiện ra có một thanh hắc kiếm sừng sửng cắm trên mặt đất và mũi tên đã gãy làm đôi. Trên thân kiếm còn đọng lại những tia điện li ti, phát ra tiếng kêu lách tách trong vài giây rồi biết mất.
Hoắc Dương định thần trở lại, như thiểm điện thuấn di thật nhanh đến hướng mà mũi tên kia bay đến. Nhưng không ngờ lại chẳng có ai. Hung thủ sau khi ám sát thất bại, ngay lập tức bỏ chạy không lưu lại chút dấu tích nào. Nếu không phải có cao thủ thần bí xuất kiếm đỡ lấy mũi tên đó, thì có lẽ giờ này Tử Lạc đã là người thiên cổ rồi. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Hoắc Dương. Nhớ lại những gì mà Lăng Vân tông chủ Hàn Chí Đông ra mật lệnh, nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho ba người Lâm Quang, Đường Ngọc và Tử Lạc. Nếu như một trong ba người xảy ra mệnh hệ gì, sau này trở về e khó thoát được tội trạng.
Nghĩ đến đó thôi, mà một luồng hàn khí dạy dọc sóng lưng rồi. Quả thật là may mắn. Có điều tình hình hiện nay, vẫn chưa có dấu hiệu nào khả qua. Bây giờ đã hội ngộ với Tử Lạc, nhưng còn Đường Ngọc và Lâm Quang còn chưa thấy tâm hơi đâu. Chỉ mong rằng họ tai qua nạn khỏi, còn được hội họp tại Không Di sơn.
Hoắc Dương quay trở lại nơi mà Tử Lạc đang đứng, phát hiện ra có một nam tử không biết xuất hiện từ khi nào. Nhìn rõ lại, mới nhận ra, nam tử đó chính là người quan trọng nhất mà trong mật lệnh đã nói. Thiết nghĩ rằng, người động thủ vừa rồi đích thị là Bạch. Vài ngày không gặp, xem ra tu vi tiến triển không ít. Quả nhiên là người được tông chủ lưu tâm. Trông thấy Hoắc Dương trở lại, Thái thanh môn đệ tử Trần Đồng giọng nói gấp gáp:
- Hoắc sư huynh trở lại rồi. Tiểu đệ mạn phép hỏi có phát hiện ra kẻ đã ám sát Tử Lạc sư muội không?
Chỉ thấy Hoắc Dương lắc đầu, thở dài trầm giọng trả lời:
- Hung thủ sau khi biết đã thất bại, liền vô thanh vô tức bỏ đi, không lưu lại chút dấu tích. Xem ra kẻ đó cùng với đám hắc y nhân vừa rồi là một. Sau này vạn lần phải cẩn thận.
Rồi mục quang y chiếu thẳng vào Tử Lạc, thần sắc nghiêm trọng nói tiếp:
- Đặc biệt là muội. Có lẽ khi muội đại triển thần uy tương trợ bọn huynh, chúng đã ghi hận trong lòng.
Tử Lạc lãnh đạm gật đầu, không nói gì thêm. Trong lòng thì càng thêm căm ghét đám hắc y nhân đó, hận không thể một kiếm hạ sát toàn bộ. Sau này gặp lại, tuyệt không dung tình. Khi mọi người đang trao đổi về đám hắc y nhân kia, thì Bạch tiến hành kiểm tra thân phận của những tên bỏ mạng tại đây.
Trên mặt đất bây giờ, mùi tinh huyết bay lên, lan tỏa ra xung quanh, ai ngửa thấy đều muốn nôn mửa. Mọi người ở đây đều trong giới tu chân võ đạo, tinh thần đương nhiên cao hơn người thường rất nhiều. Bạch tinh ý, nhìn thấy máu của bọn này khác với màu máu của con người. Máu chúng có màu đen đậm, pha lẫn trong đó còn có những điểm màu xanh lục nữa. Thật kỳ lạ, không lẽ chúng không phải là nhân loại?!
Có lẽ cần phải xem mặt của bọn chúng mới có thể phán xét. Thế là hắn liền tiến tới một thi thể không còn toàn vẹn, tay chân đã đứt lìa khỏi thân thể. Lạnh lùng xé cái khăn mặt ra, đôi mày liền nhíu lại, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Hoắc Dương đứng bên kia, nhận ra hành vi của hắn, liền bước tới hỏi:
- Bạch huynh đệ, có phát hiện gì…
Hoắc Dương đang nói nửa chừng, thì đập vào mắt y là một hình ảnh kinh dị, không cầm được mà run lên, tựa như có một luồng hơi lạnh chạy qua. Tử Lạc, Giản Dao Dao và Trần Đồng cùng lúc tiến tới. Nữ tử Giản Dao Dao trông thấy thi thể trước mắt, lập tức ché mắt hét lên hoảng sợ. Tử Lạc thì sắc mặt biến đổi, thoáng qua một nỗi sợ hãi xen lẫn kinh ngạc, nhưng không có hét toáng lên như Giản Dao Dao mà chỉ nhắm chặt mắt lại, quay sang hướng khác. Tuy nhiên, do cái hình ảnh đó quá đỗi gớm chiếc, nên cả hai nữ tử ấy liền nôn mửa, tuyệt không dám trông sang. Trần Đồng so với hai nữ tử kia thì tốt hơn một chút, vẫn giữ vững được tinh thần. Dù sao trước mặt nữ nhân, tuyệt đối không thể để mất mặt được.
Nhìn lại thi thể kia, gương mặt rất là kinh dị, gớm chiếc. Ánh mắt màu xanh lục như mắt rắn, chỉ có một con duy nhất ở giữa trán. Hàm răng thì mọc dài ra, mũi nhọn hoắc, trên đầu còn mọc lên hai cái sừng nhỏ. Khuôn mặt ấy, chẳng khác gì một con quỷ dạ xoa trong truyền thuyết cổ xưa. Giống loài này, lần đầu tiên Bạch cùng với bốn người ở đây lần đầu tiên nhìn thấy.
Hoắc Dương thanh âm lấp ba lấp bắp, có lẽ vẫn còn đọng lại một chút úy kị hỏi:
- Đây… đây là thứ gì? Trước giờ Hoắc Dương ta chưa từng nhìn thấy, cũng chưa đọc qua điển tích nào ghi chép lại.
Bạch và những người khác chỉ im lặng không nói gì, bởi vì cũng không hề khác gì hắn. Suy tính gì đó, Bạch lập tức chạy sang một thi thể quái nhân khác, vạch cái khăn che mặt ra. Kẻ này, chỉ khác với kẻ kia là hơn một con mắt, nhỏ hơn một chút, còn lại thì không khác gì. Những thi thể còn lại, hầu như toàn bộ đều không khác gì quái vật. Giờ suy xét lại, nếu như lắp ghép thi thể bọn này lại, thì chiều cao một thước chín là thấp nhất. So với nhân loại, tuyệt đối là cao to. Thật là kinh tởm mà.
Cảm thấy nơi này không thể ở lâu, Bạch liền nói với mọi người nên chuyển sang một nơi khác. Hoắc Dương, Tử Lạc và hai người kia gật đầu đồng ý. Nếu còn ở lại, chẳng mai đám hắc y nhân kia kéo thêm một toán cao thủ tới đây, thì sợ rằng ứng phó không nổi. Thế rồi mọi người liền hướng về phía Không Di sơn mà đi, vừa tiến đến nơi tập kết, vừa trao đổi những gì mà Bạch và Tử Lạc biết được trong hang động.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Trời đã về đêm, bầu trời chứa đầy những vì tinh tú, đua nhau sáng lấp lánh, tưởng chừng như là vô cùng vô tận. Gió lạnh lạnh buốt, thổi như cắt vào da thịt. Tại một đồi núi thấp, cỏ mọc xanh mướt, thoang thoảng hương thơm núi rừng, làm cho người ta cảm thấy thư thái. Âm thanh lách tách của lửa cháy vang lên trong đêm khuya. Ngồi xung quanh ngọn lửa hồng, có vài người đang nhỏ giọng thảo luận. Có chừng khoảng hơn hai mươi người, ai cũng tỏa ra một khí thế cường đại, hơn hẳn người tu chân bình thường. Đa số đều là các lão giả lớn tuổi, có người thì khoảng ngoài tứ tuần, người thì như một lão tiên gia với phong thái ung dung, tự do tự tại. Trong số đó, chỉ có năm sáu người là những người trẻ tuổi, y phục trông rất cao quý, được làm từ nguyên liệu hiếm có trong nhân gian. Xem ra, thân phận những người này không hề tầm thường. Có lẽ như Lăng Vân tông hay Thái Thanh môn, tuyệt không hề bằng đoàn người này.
Bỗng lúc đó có âm thanh xào xạc của gió thổi, trên trời lóe lên một tia kim quang rực rỡ, đáp xuống khu từng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, dường như đang bước tới chỗ này. Phía sau lưng bọn họ, một con thanh long khổng lồ vốn đang nhắm mắt thiếp đi, không ngờ lại mở ra, ánh mắt rực sáng, cái mũi hít thở khìn khịt. Long thân khổng lồ định đứng dậy, như là tạo sự uy hiếp với kẻ lạ mặt vừa xuất hiện, thì một giọng nói lãnh đạm nhưng ẩn chứa uy áp vang lên:
- Bích tinh ngọc băng long, bình tĩnh!
Bích tinh ngọc băng long như nghe lệnh, long uy lập tức tiêu tán, trầm mình xuống trở lại. Nhưng long nhãn như thiên tinh, nhìn chằm chằm con người sắp xuất hiện. Trước mặt họ, từ trong màn đêm u tối dần dần xuất hiện một người. Trông cái bóng đen ấy, dường như là một gã nam tử. Ánh lửa hồng hắt lên người gã ta, dần dần hiện ra. Nếu như nữ tử Đổng Ngạc nhìn thấy, thì có lẽ là vô cùng kinh ngạc. Người này, chính là kẻ hành khất đã cứu mạng mình. Trông thần thái, khí chất tỏa ra từ người y, tuyệt đối không phải là hạng tầm tường. Một khí chất vô cùng mạnh mẽ và bá đạo, so với một số người ở đây tuyệt đối không kém chút nào. Đến nơi, gã hành khất cúi người hành lễ, thanh âm hòa nhã:
- Tham kiến Lục hoàng tử, Đại thiếu gia, Lý công tử.
Nghe cách xưng hô như vậy, dường như những người ở đây thuộc một thế lực của quốc gia nào đó tại Huyền thiên giới. Thiếu niên khí chất bất phàm, được gọi là Lục hoàng tử, cùng với Lý công tử và các cường giả còn lại, ai ai cũng khẽ nhíu mày hơi ngạc nhiên. Dường như không biết người này là ai. Chỉ có nam tử trẻ tuổi được gã hành khất gọi là Đại thiếu gia với một thái độ ngưỡng mộ, sùng bái thì nơi khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Rồi y khẽ gật đầu, quay sang nói với vị Lục hoàng tử với một thái độ ôn hòa:
- Lục hoàng tử, xin giới thiệu, đây chính là mật thám do gia tộc thần bồi dưỡng nên, dù là ở kinh thành hay ở nơi khác, danh tiếng giống như mặt trời ban trưa, không ai không nghe đến. Sát thủ tuổi trẻ tài cao, được người ta xưng tụng là “Mật thám vô hình”: Sở Dự Hồng.
Lục hoàng tử cùng với mọi người ồ lên, không giấu được nỗi kinh ngạc, chỉ trừ một người gọi là Lý công tử ra. Nói đến người được xưng tụng là “Mật thám vô hình” kia, danh tiếng quả thật là đỉnh đỉnh đại danh. Nghe nói rằng, chưa từng có ai thấy được khuôn mặt thật của y, như là vô hình vô dạng. Không có mật tin gì có thể dấu nổi được con người này. Hơn nữa, tu vi của y cũng rất cao cường, ra tay như thiểm điện, nhất kích tất sát. Muốn có được thông tin bất kỳ gì, cái giá phải đổi cho người này rất cao, chỉ sợ là cả một gia tài khổng lồ. Quả thật là phi phàm. Và thật không ngờ người này lại mang họ Sở, một dòng họ mà có một người rất căm hận.
Cái này là do, từ trước đây, hắn đã từng thực hiện qua nhiều lần rồi. Cho dù là lúc thần trí bất minh như hiện nay, vẫn có thể thực hiện một cách hoàn hảo. Nghe lén cuộc đối thoại của họ, phần nào cũng đoán ra được thân phận đặc biệt của những kẻ này. Mục đích chính là tiêu diệt bớt những người tham gia lịch lãm tại Di vong chi địa, hoặc ít nhất cũng làm chậm trễ thời gian của bọn họ. Nếu như không thể đến kịp lúc Thời Không môn đóng lại, thì chính là thành công của thế lực thần bí này.
Trong lúc trao đổi, Bạch vô tình nghe được một giọng nói rất quen, như là từng gặp ở đâu rồi. Khi chúng quay lưng bỏ đi, Bạch tranh thủ nhìn lén, phát hiện cái bóng lưng của người thanh niên trẻ tuổi đứng ở giữa rất đỗi quen thuộc. Khẽ nhíu mày, thì thầm lẩm bẩm: “Không lẽ là hắn?”, có điều trong lòng không có chắc chắn. Việc này, có lẽ hắn cần phải tra xét kĩ càng hơn.
Sau khi chắc chắn rằng bọn chúng đã hoàn toàn bỏ đi, Bạch mới lộ diện. Ánh mắt đăm chiêu một lúc, rồi sau đó trở về chỗ của Tử Lạc, Hoắc Dương cùng hai môn đệ Thái thanh môn. Ngay lúc đó, bỗng có một âm thanh như xé gió, phá không bay về hướng của Tử Lạc. Chẳng suy nghĩ gì cả, liền tế ra thanh bảo kiếm mà Mộc trưởng lão đã tặng, hội tụ nguyên lực ném hướng ngược lại với đường đi của tia chớp kia. *Ầm* một tiếng, Tử Lạc, Hoắc Dương, Trần Đồng và Giản Dao Dao biến sắc, không hiểu chuyện gì xảy ra. Cuồng phong nổi lên, khói bụi mù mịt làm cho họ không nhìn rõ được đã có chuyện gì. Đến khi màng sương tan đi mất, mới phát hiện ra có một thanh hắc kiếm sừng sửng cắm trên mặt đất và mũi tên đã gãy làm đôi. Trên thân kiếm còn đọng lại những tia điện li ti, phát ra tiếng kêu lách tách trong vài giây rồi biết mất.
Hoắc Dương định thần trở lại, như thiểm điện thuấn di thật nhanh đến hướng mà mũi tên kia bay đến. Nhưng không ngờ lại chẳng có ai. Hung thủ sau khi ám sát thất bại, ngay lập tức bỏ chạy không lưu lại chút dấu tích nào. Nếu không phải có cao thủ thần bí xuất kiếm đỡ lấy mũi tên đó, thì có lẽ giờ này Tử Lạc đã là người thiên cổ rồi. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Hoắc Dương. Nhớ lại những gì mà Lăng Vân tông chủ Hàn Chí Đông ra mật lệnh, nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho ba người Lâm Quang, Đường Ngọc và Tử Lạc. Nếu như một trong ba người xảy ra mệnh hệ gì, sau này trở về e khó thoát được tội trạng.
Nghĩ đến đó thôi, mà một luồng hàn khí dạy dọc sóng lưng rồi. Quả thật là may mắn. Có điều tình hình hiện nay, vẫn chưa có dấu hiệu nào khả qua. Bây giờ đã hội ngộ với Tử Lạc, nhưng còn Đường Ngọc và Lâm Quang còn chưa thấy tâm hơi đâu. Chỉ mong rằng họ tai qua nạn khỏi, còn được hội họp tại Không Di sơn.
Hoắc Dương quay trở lại nơi mà Tử Lạc đang đứng, phát hiện ra có một nam tử không biết xuất hiện từ khi nào. Nhìn rõ lại, mới nhận ra, nam tử đó chính là người quan trọng nhất mà trong mật lệnh đã nói. Thiết nghĩ rằng, người động thủ vừa rồi đích thị là Bạch. Vài ngày không gặp, xem ra tu vi tiến triển không ít. Quả nhiên là người được tông chủ lưu tâm. Trông thấy Hoắc Dương trở lại, Thái thanh môn đệ tử Trần Đồng giọng nói gấp gáp:
- Hoắc sư huynh trở lại rồi. Tiểu đệ mạn phép hỏi có phát hiện ra kẻ đã ám sát Tử Lạc sư muội không?
Chỉ thấy Hoắc Dương lắc đầu, thở dài trầm giọng trả lời:
- Hung thủ sau khi biết đã thất bại, liền vô thanh vô tức bỏ đi, không lưu lại chút dấu tích. Xem ra kẻ đó cùng với đám hắc y nhân vừa rồi là một. Sau này vạn lần phải cẩn thận.
Rồi mục quang y chiếu thẳng vào Tử Lạc, thần sắc nghiêm trọng nói tiếp:
- Đặc biệt là muội. Có lẽ khi muội đại triển thần uy tương trợ bọn huynh, chúng đã ghi hận trong lòng.
Tử Lạc lãnh đạm gật đầu, không nói gì thêm. Trong lòng thì càng thêm căm ghét đám hắc y nhân đó, hận không thể một kiếm hạ sát toàn bộ. Sau này gặp lại, tuyệt không dung tình. Khi mọi người đang trao đổi về đám hắc y nhân kia, thì Bạch tiến hành kiểm tra thân phận của những tên bỏ mạng tại đây.
Trên mặt đất bây giờ, mùi tinh huyết bay lên, lan tỏa ra xung quanh, ai ngửa thấy đều muốn nôn mửa. Mọi người ở đây đều trong giới tu chân võ đạo, tinh thần đương nhiên cao hơn người thường rất nhiều. Bạch tinh ý, nhìn thấy máu của bọn này khác với màu máu của con người. Máu chúng có màu đen đậm, pha lẫn trong đó còn có những điểm màu xanh lục nữa. Thật kỳ lạ, không lẽ chúng không phải là nhân loại?!
Có lẽ cần phải xem mặt của bọn chúng mới có thể phán xét. Thế là hắn liền tiến tới một thi thể không còn toàn vẹn, tay chân đã đứt lìa khỏi thân thể. Lạnh lùng xé cái khăn mặt ra, đôi mày liền nhíu lại, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Hoắc Dương đứng bên kia, nhận ra hành vi của hắn, liền bước tới hỏi:
- Bạch huynh đệ, có phát hiện gì…
Hoắc Dương đang nói nửa chừng, thì đập vào mắt y là một hình ảnh kinh dị, không cầm được mà run lên, tựa như có một luồng hơi lạnh chạy qua. Tử Lạc, Giản Dao Dao và Trần Đồng cùng lúc tiến tới. Nữ tử Giản Dao Dao trông thấy thi thể trước mắt, lập tức ché mắt hét lên hoảng sợ. Tử Lạc thì sắc mặt biến đổi, thoáng qua một nỗi sợ hãi xen lẫn kinh ngạc, nhưng không có hét toáng lên như Giản Dao Dao mà chỉ nhắm chặt mắt lại, quay sang hướng khác. Tuy nhiên, do cái hình ảnh đó quá đỗi gớm chiếc, nên cả hai nữ tử ấy liền nôn mửa, tuyệt không dám trông sang. Trần Đồng so với hai nữ tử kia thì tốt hơn một chút, vẫn giữ vững được tinh thần. Dù sao trước mặt nữ nhân, tuyệt đối không thể để mất mặt được.
Nhìn lại thi thể kia, gương mặt rất là kinh dị, gớm chiếc. Ánh mắt màu xanh lục như mắt rắn, chỉ có một con duy nhất ở giữa trán. Hàm răng thì mọc dài ra, mũi nhọn hoắc, trên đầu còn mọc lên hai cái sừng nhỏ. Khuôn mặt ấy, chẳng khác gì một con quỷ dạ xoa trong truyền thuyết cổ xưa. Giống loài này, lần đầu tiên Bạch cùng với bốn người ở đây lần đầu tiên nhìn thấy.
Hoắc Dương thanh âm lấp ba lấp bắp, có lẽ vẫn còn đọng lại một chút úy kị hỏi:
- Đây… đây là thứ gì? Trước giờ Hoắc Dương ta chưa từng nhìn thấy, cũng chưa đọc qua điển tích nào ghi chép lại.
Bạch và những người khác chỉ im lặng không nói gì, bởi vì cũng không hề khác gì hắn. Suy tính gì đó, Bạch lập tức chạy sang một thi thể quái nhân khác, vạch cái khăn che mặt ra. Kẻ này, chỉ khác với kẻ kia là hơn một con mắt, nhỏ hơn một chút, còn lại thì không khác gì. Những thi thể còn lại, hầu như toàn bộ đều không khác gì quái vật. Giờ suy xét lại, nếu như lắp ghép thi thể bọn này lại, thì chiều cao một thước chín là thấp nhất. So với nhân loại, tuyệt đối là cao to. Thật là kinh tởm mà.
Cảm thấy nơi này không thể ở lâu, Bạch liền nói với mọi người nên chuyển sang một nơi khác. Hoắc Dương, Tử Lạc và hai người kia gật đầu đồng ý. Nếu còn ở lại, chẳng mai đám hắc y nhân kia kéo thêm một toán cao thủ tới đây, thì sợ rằng ứng phó không nổi. Thế rồi mọi người liền hướng về phía Không Di sơn mà đi, vừa tiến đến nơi tập kết, vừa trao đổi những gì mà Bạch và Tử Lạc biết được trong hang động.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Trời đã về đêm, bầu trời chứa đầy những vì tinh tú, đua nhau sáng lấp lánh, tưởng chừng như là vô cùng vô tận. Gió lạnh lạnh buốt, thổi như cắt vào da thịt. Tại một đồi núi thấp, cỏ mọc xanh mướt, thoang thoảng hương thơm núi rừng, làm cho người ta cảm thấy thư thái. Âm thanh lách tách của lửa cháy vang lên trong đêm khuya. Ngồi xung quanh ngọn lửa hồng, có vài người đang nhỏ giọng thảo luận. Có chừng khoảng hơn hai mươi người, ai cũng tỏa ra một khí thế cường đại, hơn hẳn người tu chân bình thường. Đa số đều là các lão giả lớn tuổi, có người thì khoảng ngoài tứ tuần, người thì như một lão tiên gia với phong thái ung dung, tự do tự tại. Trong số đó, chỉ có năm sáu người là những người trẻ tuổi, y phục trông rất cao quý, được làm từ nguyên liệu hiếm có trong nhân gian. Xem ra, thân phận những người này không hề tầm thường. Có lẽ như Lăng Vân tông hay Thái Thanh môn, tuyệt không hề bằng đoàn người này.
Bỗng lúc đó có âm thanh xào xạc của gió thổi, trên trời lóe lên một tia kim quang rực rỡ, đáp xuống khu từng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, dường như đang bước tới chỗ này. Phía sau lưng bọn họ, một con thanh long khổng lồ vốn đang nhắm mắt thiếp đi, không ngờ lại mở ra, ánh mắt rực sáng, cái mũi hít thở khìn khịt. Long thân khổng lồ định đứng dậy, như là tạo sự uy hiếp với kẻ lạ mặt vừa xuất hiện, thì một giọng nói lãnh đạm nhưng ẩn chứa uy áp vang lên:
- Bích tinh ngọc băng long, bình tĩnh!
Bích tinh ngọc băng long như nghe lệnh, long uy lập tức tiêu tán, trầm mình xuống trở lại. Nhưng long nhãn như thiên tinh, nhìn chằm chằm con người sắp xuất hiện. Trước mặt họ, từ trong màn đêm u tối dần dần xuất hiện một người. Trông cái bóng đen ấy, dường như là một gã nam tử. Ánh lửa hồng hắt lên người gã ta, dần dần hiện ra. Nếu như nữ tử Đổng Ngạc nhìn thấy, thì có lẽ là vô cùng kinh ngạc. Người này, chính là kẻ hành khất đã cứu mạng mình. Trông thần thái, khí chất tỏa ra từ người y, tuyệt đối không phải là hạng tầm tường. Một khí chất vô cùng mạnh mẽ và bá đạo, so với một số người ở đây tuyệt đối không kém chút nào. Đến nơi, gã hành khất cúi người hành lễ, thanh âm hòa nhã:
- Tham kiến Lục hoàng tử, Đại thiếu gia, Lý công tử.
Nghe cách xưng hô như vậy, dường như những người ở đây thuộc một thế lực của quốc gia nào đó tại Huyền thiên giới. Thiếu niên khí chất bất phàm, được gọi là Lục hoàng tử, cùng với Lý công tử và các cường giả còn lại, ai ai cũng khẽ nhíu mày hơi ngạc nhiên. Dường như không biết người này là ai. Chỉ có nam tử trẻ tuổi được gã hành khất gọi là Đại thiếu gia với một thái độ ngưỡng mộ, sùng bái thì nơi khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Rồi y khẽ gật đầu, quay sang nói với vị Lục hoàng tử với một thái độ ôn hòa:
- Lục hoàng tử, xin giới thiệu, đây chính là mật thám do gia tộc thần bồi dưỡng nên, dù là ở kinh thành hay ở nơi khác, danh tiếng giống như mặt trời ban trưa, không ai không nghe đến. Sát thủ tuổi trẻ tài cao, được người ta xưng tụng là “Mật thám vô hình”: Sở Dự Hồng.
Lục hoàng tử cùng với mọi người ồ lên, không giấu được nỗi kinh ngạc, chỉ trừ một người gọi là Lý công tử ra. Nói đến người được xưng tụng là “Mật thám vô hình” kia, danh tiếng quả thật là đỉnh đỉnh đại danh. Nghe nói rằng, chưa từng có ai thấy được khuôn mặt thật của y, như là vô hình vô dạng. Không có mật tin gì có thể dấu nổi được con người này. Hơn nữa, tu vi của y cũng rất cao cường, ra tay như thiểm điện, nhất kích tất sát. Muốn có được thông tin bất kỳ gì, cái giá phải đổi cho người này rất cao, chỉ sợ là cả một gia tài khổng lồ. Quả thật là phi phàm. Và thật không ngờ người này lại mang họ Sở, một dòng họ mà có một người rất căm hận.
/662
|