Lục Cơ Mộc bên trong hộp vẫn giống như đúc so với lúc ở tại phòng đấu giá, tuy nhiên cái loại lực lượng bừng bừng sinh cơ lại không còn sót lại chút nào. Hàn Thạc đưa tay sờ vào nó, lập tức phát hiện cái khối này căn bản không phải Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc mà chỉ là đồ dỏm do một khối bảo ngọc màu xanh biếc được điêu khắc tạo thành.
Bỏ ra ba mươi vạn kim tệ, vậy mà khi thu vào tay lại phát hiện đó chỉ là một thứ đồ dỏm được tạo ra từ bảo ngọc bình thường, cho dù là ai thì cũng sẽ không được hài lòng, huống chi là Hàn Thạc?
- Sao lại thế này? - Thấy bên này giống như đang xảy ra tranh chấp, một nhân vật cao cấp mặc lễ phục vội vàng chạy tới hỏi.
- Trát Á đại nhân, vị tiên sinh này nói là đồ vật không đúng! - Tên thị vệ phụ trách chiêu đãi Hàn Thạc vội vàng trả lời.
Khi tại phòng đấu giá, Trát Á đã quan sát Hàn Thạc vô cùng cẩn thận. Y rất ấn tượng đối với loại người chi tiêu rộng rãi như hắn. Huống chi Hàn Thạc bỏ ra ba mươi vạn kim tệ để mua vật phẩm đấu giá, y đương nhiên đối đãi với Hàn Thạc như là đối đãi với một vị khách quý.
Bởi vậy y nghe xong thì vội vàng hỏi Hàn Thạc:
- Có thể cho ta xem được không?
Hàn Thạc nghiêm mặt âm trầm đưa thứ Lục Cơ Mộc giả hiệu này cho người phụ trách này, hừ lạnh:
- Hội đấu giá của các ngươi nổi danh ở khắp cả Tạp Tây đế quốc, ta nghĩ sẽ không cố ý đùa giỡn với khách hàng chứ?
- Không dám! Không dám! - Trát Á nghe ra sự phẫn nộ bên trong lời nói của Hàn Thạc. Y nhấc Lục Cơ Mộc lên cầm trong tay, cũng xoa xoa một chút tức thì sắc mặt đại biến, gằn giọng hỏi tên thị vệ:
- Vừa rồi là ai mang vật phẩm này đến?
- Là Gia Lợi Á, thưa Đại nhân! - Tên thị vệ vội vàng đáp.
Trát Á hít sâu một hơi, quay sang cung kính hành lễ với Hàn Thạc, nghiêm mặt nói:
- Xin lỗi! Cái đồ vật này đích thực có chuyện. Tiên sinh, trước hết chúng ta xin trả lại cho ngài ba mươi vạn kim tệ. Cho chúng ta một chút thời gian, chúng ta sẽ nhanh chóng đem đồ thật đến giao tận tay cho ngài.
- Hàn, chắc chắn là không có liên quan gì đến phòng đấu giá, bọn họ sẽ không cố ý làm ra loại chuyện tự hủy chiêu bài như thế này đâu!- Tô Phỉ đứng bên cạnh thấp giọng nói một câu với Hàn Thạc.
Hàn Thạc vốn tưởng rằng hội đấu giá cố tình muốn lừa gạt nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bọn họ không thừa nhận là huyết tẩy phòng đấu giá. Bây giờ thấy người phụ trách Trát Á lập tức thừa nhận chuyện này, mà còn có thái độ rất hữu hảo thì lập tức hiểu rằng chuyện này dám chắc có ẩn tình khác.
- Được rồi, ta hy vọng hội đấu giá các ngươi sẽ giao cho ta một câu trả lời. Mặt khác, đồ vật đó là do ta đấu giá quang minh chính đại tại phòng đấu giá để mua, ta không hy vọng các ngươi lại giao ra thủ cấp của người khác! - Hàn Thạc lạnh lẽo nhìn Trát Á, trầm giọng nói.
Trát Á nhìn sững vào Hàn Thạc, đột nhiên phát hiện vị khách to béo tướng mạo xấu xí này bỗng trở nên cực kỳ đáng sợ. Y cảm giác thấy trên người Hàn Thạc dường như có sát khí thực sự. Cảm giác về loại áp lực khiến kẻ khác không thở nổi này đột nhiên phủ khắp toàn thân y, gây cho y một ý nghĩ rằng loại người này tuyệt đối không thể địch lại được.
Trát Á có khả năng thăng tiến đến địa vị cao cấp thì cũng không phải là nhân vật đơn giản. Từ khí thế đáng sợ trên người Hàn Thạc, y hiểu rằng không nên trêu chọc kẻ trước mặt này nên lập tức vâng vâng dạ dạ đáp ứng, trong lòng suy xét xem nên giải quyết việc này như thế nào cho thỏa đáng.
- Ngài cho chúng ta biết phương pháp liên lạc, một khi chúng ta tìm được đồ vật, sẽ lập tức tìm ngài tới giao dịch một lần nữa! - Trát Á sợ mất mật, cầm ba mươi vạn kim tệ trả lại cho Hàn Thạc sau đó cung kính đề nghị.
- Khỏi cần! Hai ngày này ta sẽ tự mình đến xem. Các ngươi tự mà giải quyết cho ổn thoả! - Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, liếc mắt với Tô Phỉ rồi vội vàng bước đi ra bên ngoài.
- Ta thấy chắc không phải là phòng đấu giá có vấn đề, phỏng chừng là cái tên tiếu lí tàng đao Bố Lạp Khắc kia đã hạ thủ! - Tô Phỉ đuổi kịp Hàn Thạc rồi cả hai nhanh chóng ra khỏi phòng đấu giá, thấy bốn bề vắng lặng mới nói với hắn dự đoán của nàng.
Hàn Thạc bỗng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Phỉ. Trong khi nàng còn chưa kịp có phản ứng gì thì hắn chợt gia tăng tốc độ dắt nàng nhanh chóng biến mất tại đường phố bên ngoài phòng đấu giá.
Sau khi hai người vừa nhanh chóng rời đi, Thánh kỵ sĩ Tố La từ bên trong một dãy hành lang khác vội vã bước ra. Lão chỉ kịp thấy Tô Phỉ bị Hàn Thạc nắm tay biến mất trong đường phố ồn ào náo nhiệt bên ngoài. Trước những quầy hàng người mua kẻ bán tấp nập, Tố La nhanh chóng bị mất tung tích của hai người.
Tố La nghiêm mặt âm trầm, nhìn hai người biến mất khỏi tầm mắt của lão, thấp giọng lẩm bẩm:
- Người nầy rốt cuộc là ai?
Hình ảnh Hàn Thạc nắm tay Tô Phỉ đã khắc sâu trong lòng Tố La. Vừa nghĩ đến quyền thế của Bì Long gia tộc tại Tạp Tây đế quốc đích, lão đột nhiên vạn phần đau đầu, cười khổ lắc đầu thở dài:
- Tiểu Phỉ Phỉ, ngươi sẽ không tìm phiền toái thật sự cho cha đó nha!
- Tố La tiên sinh, sao vậy? - Trong khi Tố La đang tự nhủ thì Đồ Lạp Mỗ đã theo Bố Lạp Khắc đi tới, đột nhiên mở miệng hỏi.
- Không có, không có gì! - Tố La vội trả lời. Mắt thấy Bố Lạp Khắc đang mỉm cười cầm bảo vật đoạt được của hội đấu giá đi đằng sau Đồ Lạp Mỗ, Tố La chẳng những không có lấy một chút vui mừng mà ngược lại bắt đầu lo lắng cho cả gia tộc bọn họ.
Tố La hiểu rõ Bố Lạp Khắc hơn Tô Phỉ rất nhiều. Bố Lạp Khắc được đánh giá là nhân vật bất phàm tại Tạp Tây đế quốc, tính cách không hòa ái thân thiện giống như mọi người vẫn thường thấy. Người này một khi vừa mắt một thứ gì đó thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ, không được giành được vật gã muốn thì nhất định không chịu ngừng. Nhưng gã ta lại vừa là người của Bì Long gia tộc vừa là hoàng thất của Tạp Tây đế quốc, Tố La hiểu rằng bản thân mình không thể giúp Tô Phỉ mưu cầu hạnh phúc đích thực.
Trong lòng khe khẽ thở dài, Tố La quyết định bất luận như thế nào cũng phải cho Tô Phỉ chung sống với Bố Lạp Khắc. Nếu không thì chẳng những hai cha con Tố La và Tô Phỉ, mà ngay cả các chi nhánh của gia tộc bọn họ cũng đừng mơ tưởng có chỗ đứng tại Tạp Tây đế quốc.
- Nhạc phụ, Phỉ Phỉ thật sự là tùy tiện, không biết đã chạy đến nơi nào rồi. Ha ha, tuy nhiên ta nghĩ rằng nàng nhất định sẽ thích đồ vật này. - Bố Lạp Khắc cười ha ha đi tới, từ rất xa đã bắt đầu thể hiện tình ý của mình đối với Tô Phỉ.
- Gã có vẻ là thật sự thích Phỉ Phỉ. Phỉ Phỉ chung sống với gã chắc chắn là sẽ rất hạnh phúc, nhất định là như vậy! - Tố La tự an ủi mình một chút, rồi mới mỉm cười:
- Ngươi thực có lòng, ta nghĩ Phỉ Phỉ nhất định sẽ hiểu được mối quan tâm của ngươi đối với nó!
- Đương nhiên, nàng là vị hôn thê của ta, ta tất nhiên đối xử với nàng thật tốt!- Bố Lạp Khắc cười ha ha.
Trong lúc hai người Tố La và Bố Lạp Khắc nói chuyện với nhau thì Hàn Thạc đang dắt Tô Phỉ len lỏi trong đám đông đi lại như mắc cửi. Đến khi Hàn Thạc phát hiện Tố La đã bị mất dấu hai người bọn họ thì mới buông bàn tay nhỏ bé của Tô Phỉ ra, giải thích:
- Vừa mới rồi là cha ngươi tới tìm ngươi đó.
- Ừm.- Tô Phỉ thuận miệng đáp một câu. Cô nàng thoạt nhìn thì có vẻ cứ như không có việc gì, tuy nhiên ánh mắt hơi lóe lên, ngón ngón tay trỏ cứ vô ý thức day day ngón cái tay trái vừa rồi bị Hàn Thạc nắm chặt, hình như có chút bối rối.
Hàn Thạc cũng hơi xấu hổ, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì đột nhiên từ phương hướng tây nam cảm ứng được một luồng khí tức tự nhiên bừng bừng sinh cơ. Hắn lập tức nhận ra luồng lực lượng kia đến từ Lục Cơ Mộc liền vội vàng nói:
- Ta có chút chuyện, ngươi chờ một lát.
Vừa nói xong, Hàn Thạc lại luồn lách xuyên qua đám đông, dựa theo thần thức cảm ứng đối với lực lượng của Lục Cơ Mộc nhanh chóng chạy đi về hướng tây nam. Tô Phỉ chỉ sửng sốt một chút liền phát hiện mình đã bị hắn bỏ cách một đoạn xa. Nàng biết Hàn Thạc tại Tạp Tây đế quốc có địch nhân là Băng Tuyết thần điện, sợ hắn gặp phải cái gì bất trắc nên cũng vội vàng đuổi theo.
Hàn Thạc lúc này mới rời khỏi đám đông, còn chưa phá không bay đi, bỗng phát hiện lực lượng đến từ Lục Cơ Mộc biến mất không tung tích. Hắn có thể dám chắc là Lục Cơ Mộc đã bị người nào đó chiếm được nên lực lượng mới vừa phóng thích ra lại đột nhiên biến mất.
Bởi vậy, Hàn Thạc càng lo lắng, lập tức thi triển Ma động cửu thiên thuật nhanh chóng bay đi về hướng tây nam, muốn thừa dịp trước khi người nọ kịp li khai để tìm kiếm Lục Cơ Mộc.
Dùng toàn lực phi hành, Hàn Thạc chỉ mất vài phần khắc thời gian đã chạy tới khu vực vừa mới phát giác được Lục Cơ Mộc xuất hiện. Đó chính là cái quảng trường rộng lớn mà hắn và Tô Phỉ vừa dừng lại lúc trước. Hàn Thạc liếc mắt nhìn quanh một vòng nhưng cũng không phát hiện được bất kì một ai khả nghi, ngưng thần cảm ứng rốt cuộc cũng không cảm ứng được lực lượng của Lục Cơ Mộc.
Hàn Thạc nghi hoặc, hết nhìn đông tới nhìn tây một lượt, nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Lần này xảy ra biến cố với Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc, khả nghi nhất chắc chắn là Bố Lạp Khắc, đương nhiên, cũng không loại trừ Tả Phỉ và cái người phụ nữ quyền quý kia.
Đối với Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc Hàn Thạc quyết chí phải có được. Dùng ba mươi vạn kim tệ mà vẫn không giành được một cách thuận lợi, hắn bắt đầu suy nghĩ đến phương pháp khác. Trong ba người, Hàn Thạc hiểu rằng Bố Lạp Khắc là người có nhiều khả năng nhất đã dùng phương pháp tráo đổi Lục Cơ Mộc, Tả Phỉ mặc dù tiền nhiều như đất nhưng tại Tạp Tây đế quốc nhất định không có năng lực lớn đến như vậy. Còn như cái người phụ nữ quyền quý kia thì thoạt nhìn cũng không phải là nhân vật có quyền thế đặc biệt, nếu không sẽ không phải dừng tay chỉ bởi hai mươi lăm vạn kim tệ.
Sau khi xác định mục tiêu, Hàn Thạc liền chuẩn bị cướp đoạt Lục Cơ Mộc. Dù sao thì tại Tạp Tây đế quốc cũng đã trở thành địch nhân của Băng Tuyết thần điện, một tên Bố Lạp Khắc nhỏ mọn này tự nhiên sẽ không được hắn coi là có phân lượng.
- Hàn, làm sao vậy? - Trong khi Hàn Thạc ngấm ngầm suy nghĩ thì Tô Phỉ vừa thở hồng hộc vừa chạy tới nơi. Bởi vì không triệu hoán phi mã nên lần này Tô Phỉ thở càng gấp gáp. Bộ ngực không ngừng phập phồng trước mắt Hàn Thạc, tựa hồ lớn hơn rất nhiều so với lúc bình thường.
- Ngươi, cái đồ nhà ngươi, nhìn cái gì!- Tô Phỉ lập tức phát hiện ánh mắt của Hàn Thạc có chút bất thường, vẫn thở hổn hển nhưng vội quát to lên một tiếng.
- Không có, không thấy cái gì!- Hàn Thạc hấp tấp đáp một câu, sau đó mới giải thích:
- Ta vừa mới cảm giác được Lục Cơ Mộc xuất hiện tại đây, nhưng xem ra ta đã tới muộn, hẳn là bị người thu hồi đem đến một khu vực đặc biệt rồi.
- Đừng nghĩ nữa, giao cho hội đấu giá là được rồi. Hội đấu giá này lớn nhất Tạp Tây đế quốc, Quốc vương bệ hạ cũng có ít cổ phần, ta nghĩ bọn họ có thể giúp ngươi tìm ra được! - Tô Phỉ trấn an Hàn Thạc.
- Nếu là do Bố Lạp Khắc hạ thủ, ngươi nói hội đấu giá có khả năng đối phó hay không? - Hàn Thạc nhướng mày, nhìn Tô Phỉ hỏi.
Xua xua tay, Tô Phỉ nói với vẻ có chút bất đắc dĩ:
- Ta không biết nói sao nữa.
- Được rồi! Được rồi! Mặc kệ vậy! Ừm, trời không còn sớm nữa, hay là chúng ta ngày mai gặp lại đi? - Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn trời, chuẩn bị chia tay Tô Phỉ đi tìm người của Ám Mạc để hỏi một chút về vị trí trang viên của Bố Lạp Khắc, sau đó ban đêm sẽ đi một chuyến cưỡng đoạt Lục Cơ Mộc.
- Còn sớm mà, vội gì chứ! Ha ha, đi, để ta dẫn ngươi đi ăn một vài thứ đồ ăn rất thú vị đã. Đến buổi tối thì đi xem cảnh đêm ở toà thành nổi tiếng mộng ảo của Tạp Tây đế quốc! - Tô Phỉ xem ra không định buông tha sớm như vậy, túm lấy chéo áo của Hàn Thạc rồi cười hì hì đích lôi hắn bước đi, miệng tiếp tục liến thoắng:
- Ta chỉ túm lấy áo của ngươi, có thể nói là không chiếm tiện nghi với ngươi!
Hàn Thạc bị Tô Phỉ dắt cùng đi tới một khu phố khác, tai nghe thấy Tô Phỉ nói câu có nhiều ẩn ý này thì lập tức hiểu được ý tứ bên trong câu nói của nàng, không khỏi cười khổ giải thích:
- Tiểu thư, lúc trước cũng là tình huống đặc thù thôi, ngươi sẽ không còn ghi hận đến tận bây giờ chứ?
Tô Phỉ nghiêng người liếc mắt nhìn Hàn Thạc một cái, nở nụ cười trêu chọc:
- Đúng là tình huống đặc thù thật, tuy nhiên giống như một người nào xa lạ túm lấy tay của ta thì không phải có chút không đúng quy củ sao?
Hàn Thạc sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi khi nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Phỉ đã theo thói quen dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay mềm ấm của Tô Phỉ. Động tác thân mật này Hàn Thạc vẫn thường làm với bọn ba người Ngải Mễ Lệ Phạm Ny, vừa rồi không ngờ lại cũng làm như vậy.
Sau lại Hàn Thạc phát hiện ra cái động tác mập mờ của mình thì lập tức dừng tay lại. Liếc mắt nhìn trộm Tô Phỉ một cái, thấy nàng điềm nhiên như không thì còn tưởng rằng nàng cũng không để ý. Nào hay đến bây giờ Tô Phỉ lại cố ý nói ra.
Hàn Thạc đỏ bừng mặt lên, nhưng bởi vì da mặt đã được hóa trang nên cũng không thấy được, xấu hổ buông hai tiếng cười hề hề, lấp liếm:
- Thật ra ta cũng không để ý, ha ha, xin lỗi nha!
- Hừ! Ta mới không tin cái chuyện quỷ quái của ngươi! - Tô Phỉ mím môi trợn mắt lườm Hàn Thạc một cái, rồi lại nói với vẻ rất là khoan dung độ lượng:
- Tuy nhiên bản tiểu thư đại nhân đại lượng, chỉ cần hôm nay ngươi theo ta chơi đùa vui vẻ, ta sẽ không so đo nữa!
- Hứ, thế thì giống như ta là khách sao? Hàn Thạc cười khổ.
- Có liên quan gì đâu, ta vui vẻ thì ngươi cũng vui vẻ chứ! - Tô Phỉ vừa hống hách vừa yêu kiều cười đứng lên, kéo Hàn Thạc chạy rất nhanh, dường như cố ý muốn cho hắn phải loạng choạng.
Hàn Thạc từ lâu đã biết Tô Phỉ có tính đành hanh. Chỉ là những trò đùa nghịch của nàng không ảnh hưởng toàn cục nên hắn cũng không muốn làm quá, cố tình để cho thân hình ngã trái ngã phải, giống như bước chân thật sự loạng choạng. Ở trong trạng thái này, Hàn Thạc hoàn toàn không đề phòng chạy sát cạnh Tô Phỉ, thỉnh thoảng lại đột nhiên không cẩn thận đụng vào thân thể của nàng ta một cái.
Mỗi lần như vậy, Hàn Thạc lại hắc hắc cười thầm trong lòng rồi tiếp tục tìm cơ hội chiếm lấy những tiện nghi nho nhỏ.
Bỏ ra ba mươi vạn kim tệ, vậy mà khi thu vào tay lại phát hiện đó chỉ là một thứ đồ dỏm được tạo ra từ bảo ngọc bình thường, cho dù là ai thì cũng sẽ không được hài lòng, huống chi là Hàn Thạc?
- Sao lại thế này? - Thấy bên này giống như đang xảy ra tranh chấp, một nhân vật cao cấp mặc lễ phục vội vàng chạy tới hỏi.
- Trát Á đại nhân, vị tiên sinh này nói là đồ vật không đúng! - Tên thị vệ phụ trách chiêu đãi Hàn Thạc vội vàng trả lời.
Khi tại phòng đấu giá, Trát Á đã quan sát Hàn Thạc vô cùng cẩn thận. Y rất ấn tượng đối với loại người chi tiêu rộng rãi như hắn. Huống chi Hàn Thạc bỏ ra ba mươi vạn kim tệ để mua vật phẩm đấu giá, y đương nhiên đối đãi với Hàn Thạc như là đối đãi với một vị khách quý.
Bởi vậy y nghe xong thì vội vàng hỏi Hàn Thạc:
- Có thể cho ta xem được không?
Hàn Thạc nghiêm mặt âm trầm đưa thứ Lục Cơ Mộc giả hiệu này cho người phụ trách này, hừ lạnh:
- Hội đấu giá của các ngươi nổi danh ở khắp cả Tạp Tây đế quốc, ta nghĩ sẽ không cố ý đùa giỡn với khách hàng chứ?
- Không dám! Không dám! - Trát Á nghe ra sự phẫn nộ bên trong lời nói của Hàn Thạc. Y nhấc Lục Cơ Mộc lên cầm trong tay, cũng xoa xoa một chút tức thì sắc mặt đại biến, gằn giọng hỏi tên thị vệ:
- Vừa rồi là ai mang vật phẩm này đến?
- Là Gia Lợi Á, thưa Đại nhân! - Tên thị vệ vội vàng đáp.
Trát Á hít sâu một hơi, quay sang cung kính hành lễ với Hàn Thạc, nghiêm mặt nói:
- Xin lỗi! Cái đồ vật này đích thực có chuyện. Tiên sinh, trước hết chúng ta xin trả lại cho ngài ba mươi vạn kim tệ. Cho chúng ta một chút thời gian, chúng ta sẽ nhanh chóng đem đồ thật đến giao tận tay cho ngài.
- Hàn, chắc chắn là không có liên quan gì đến phòng đấu giá, bọn họ sẽ không cố ý làm ra loại chuyện tự hủy chiêu bài như thế này đâu!- Tô Phỉ đứng bên cạnh thấp giọng nói một câu với Hàn Thạc.
Hàn Thạc vốn tưởng rằng hội đấu giá cố tình muốn lừa gạt nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bọn họ không thừa nhận là huyết tẩy phòng đấu giá. Bây giờ thấy người phụ trách Trát Á lập tức thừa nhận chuyện này, mà còn có thái độ rất hữu hảo thì lập tức hiểu rằng chuyện này dám chắc có ẩn tình khác.
- Được rồi, ta hy vọng hội đấu giá các ngươi sẽ giao cho ta một câu trả lời. Mặt khác, đồ vật đó là do ta đấu giá quang minh chính đại tại phòng đấu giá để mua, ta không hy vọng các ngươi lại giao ra thủ cấp của người khác! - Hàn Thạc lạnh lẽo nhìn Trát Á, trầm giọng nói.
Trát Á nhìn sững vào Hàn Thạc, đột nhiên phát hiện vị khách to béo tướng mạo xấu xí này bỗng trở nên cực kỳ đáng sợ. Y cảm giác thấy trên người Hàn Thạc dường như có sát khí thực sự. Cảm giác về loại áp lực khiến kẻ khác không thở nổi này đột nhiên phủ khắp toàn thân y, gây cho y một ý nghĩ rằng loại người này tuyệt đối không thể địch lại được.
Trát Á có khả năng thăng tiến đến địa vị cao cấp thì cũng không phải là nhân vật đơn giản. Từ khí thế đáng sợ trên người Hàn Thạc, y hiểu rằng không nên trêu chọc kẻ trước mặt này nên lập tức vâng vâng dạ dạ đáp ứng, trong lòng suy xét xem nên giải quyết việc này như thế nào cho thỏa đáng.
- Ngài cho chúng ta biết phương pháp liên lạc, một khi chúng ta tìm được đồ vật, sẽ lập tức tìm ngài tới giao dịch một lần nữa! - Trát Á sợ mất mật, cầm ba mươi vạn kim tệ trả lại cho Hàn Thạc sau đó cung kính đề nghị.
- Khỏi cần! Hai ngày này ta sẽ tự mình đến xem. Các ngươi tự mà giải quyết cho ổn thoả! - Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, liếc mắt với Tô Phỉ rồi vội vàng bước đi ra bên ngoài.
- Ta thấy chắc không phải là phòng đấu giá có vấn đề, phỏng chừng là cái tên tiếu lí tàng đao Bố Lạp Khắc kia đã hạ thủ! - Tô Phỉ đuổi kịp Hàn Thạc rồi cả hai nhanh chóng ra khỏi phòng đấu giá, thấy bốn bề vắng lặng mới nói với hắn dự đoán của nàng.
Hàn Thạc bỗng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Phỉ. Trong khi nàng còn chưa kịp có phản ứng gì thì hắn chợt gia tăng tốc độ dắt nàng nhanh chóng biến mất tại đường phố bên ngoài phòng đấu giá.
Sau khi hai người vừa nhanh chóng rời đi, Thánh kỵ sĩ Tố La từ bên trong một dãy hành lang khác vội vã bước ra. Lão chỉ kịp thấy Tô Phỉ bị Hàn Thạc nắm tay biến mất trong đường phố ồn ào náo nhiệt bên ngoài. Trước những quầy hàng người mua kẻ bán tấp nập, Tố La nhanh chóng bị mất tung tích của hai người.
Tố La nghiêm mặt âm trầm, nhìn hai người biến mất khỏi tầm mắt của lão, thấp giọng lẩm bẩm:
- Người nầy rốt cuộc là ai?
Hình ảnh Hàn Thạc nắm tay Tô Phỉ đã khắc sâu trong lòng Tố La. Vừa nghĩ đến quyền thế của Bì Long gia tộc tại Tạp Tây đế quốc đích, lão đột nhiên vạn phần đau đầu, cười khổ lắc đầu thở dài:
- Tiểu Phỉ Phỉ, ngươi sẽ không tìm phiền toái thật sự cho cha đó nha!
- Tố La tiên sinh, sao vậy? - Trong khi Tố La đang tự nhủ thì Đồ Lạp Mỗ đã theo Bố Lạp Khắc đi tới, đột nhiên mở miệng hỏi.
- Không có, không có gì! - Tố La vội trả lời. Mắt thấy Bố Lạp Khắc đang mỉm cười cầm bảo vật đoạt được của hội đấu giá đi đằng sau Đồ Lạp Mỗ, Tố La chẳng những không có lấy một chút vui mừng mà ngược lại bắt đầu lo lắng cho cả gia tộc bọn họ.
Tố La hiểu rõ Bố Lạp Khắc hơn Tô Phỉ rất nhiều. Bố Lạp Khắc được đánh giá là nhân vật bất phàm tại Tạp Tây đế quốc, tính cách không hòa ái thân thiện giống như mọi người vẫn thường thấy. Người này một khi vừa mắt một thứ gì đó thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ, không được giành được vật gã muốn thì nhất định không chịu ngừng. Nhưng gã ta lại vừa là người của Bì Long gia tộc vừa là hoàng thất của Tạp Tây đế quốc, Tố La hiểu rằng bản thân mình không thể giúp Tô Phỉ mưu cầu hạnh phúc đích thực.
Trong lòng khe khẽ thở dài, Tố La quyết định bất luận như thế nào cũng phải cho Tô Phỉ chung sống với Bố Lạp Khắc. Nếu không thì chẳng những hai cha con Tố La và Tô Phỉ, mà ngay cả các chi nhánh của gia tộc bọn họ cũng đừng mơ tưởng có chỗ đứng tại Tạp Tây đế quốc.
- Nhạc phụ, Phỉ Phỉ thật sự là tùy tiện, không biết đã chạy đến nơi nào rồi. Ha ha, tuy nhiên ta nghĩ rằng nàng nhất định sẽ thích đồ vật này. - Bố Lạp Khắc cười ha ha đi tới, từ rất xa đã bắt đầu thể hiện tình ý của mình đối với Tô Phỉ.
- Gã có vẻ là thật sự thích Phỉ Phỉ. Phỉ Phỉ chung sống với gã chắc chắn là sẽ rất hạnh phúc, nhất định là như vậy! - Tố La tự an ủi mình một chút, rồi mới mỉm cười:
- Ngươi thực có lòng, ta nghĩ Phỉ Phỉ nhất định sẽ hiểu được mối quan tâm của ngươi đối với nó!
- Đương nhiên, nàng là vị hôn thê của ta, ta tất nhiên đối xử với nàng thật tốt!- Bố Lạp Khắc cười ha ha.
Trong lúc hai người Tố La và Bố Lạp Khắc nói chuyện với nhau thì Hàn Thạc đang dắt Tô Phỉ len lỏi trong đám đông đi lại như mắc cửi. Đến khi Hàn Thạc phát hiện Tố La đã bị mất dấu hai người bọn họ thì mới buông bàn tay nhỏ bé của Tô Phỉ ra, giải thích:
- Vừa mới rồi là cha ngươi tới tìm ngươi đó.
- Ừm.- Tô Phỉ thuận miệng đáp một câu. Cô nàng thoạt nhìn thì có vẻ cứ như không có việc gì, tuy nhiên ánh mắt hơi lóe lên, ngón ngón tay trỏ cứ vô ý thức day day ngón cái tay trái vừa rồi bị Hàn Thạc nắm chặt, hình như có chút bối rối.
Hàn Thạc cũng hơi xấu hổ, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì đột nhiên từ phương hướng tây nam cảm ứng được một luồng khí tức tự nhiên bừng bừng sinh cơ. Hắn lập tức nhận ra luồng lực lượng kia đến từ Lục Cơ Mộc liền vội vàng nói:
- Ta có chút chuyện, ngươi chờ một lát.
Vừa nói xong, Hàn Thạc lại luồn lách xuyên qua đám đông, dựa theo thần thức cảm ứng đối với lực lượng của Lục Cơ Mộc nhanh chóng chạy đi về hướng tây nam. Tô Phỉ chỉ sửng sốt một chút liền phát hiện mình đã bị hắn bỏ cách một đoạn xa. Nàng biết Hàn Thạc tại Tạp Tây đế quốc có địch nhân là Băng Tuyết thần điện, sợ hắn gặp phải cái gì bất trắc nên cũng vội vàng đuổi theo.
Hàn Thạc lúc này mới rời khỏi đám đông, còn chưa phá không bay đi, bỗng phát hiện lực lượng đến từ Lục Cơ Mộc biến mất không tung tích. Hắn có thể dám chắc là Lục Cơ Mộc đã bị người nào đó chiếm được nên lực lượng mới vừa phóng thích ra lại đột nhiên biến mất.
Bởi vậy, Hàn Thạc càng lo lắng, lập tức thi triển Ma động cửu thiên thuật nhanh chóng bay đi về hướng tây nam, muốn thừa dịp trước khi người nọ kịp li khai để tìm kiếm Lục Cơ Mộc.
Dùng toàn lực phi hành, Hàn Thạc chỉ mất vài phần khắc thời gian đã chạy tới khu vực vừa mới phát giác được Lục Cơ Mộc xuất hiện. Đó chính là cái quảng trường rộng lớn mà hắn và Tô Phỉ vừa dừng lại lúc trước. Hàn Thạc liếc mắt nhìn quanh một vòng nhưng cũng không phát hiện được bất kì một ai khả nghi, ngưng thần cảm ứng rốt cuộc cũng không cảm ứng được lực lượng của Lục Cơ Mộc.
Hàn Thạc nghi hoặc, hết nhìn đông tới nhìn tây một lượt, nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Lần này xảy ra biến cố với Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc, khả nghi nhất chắc chắn là Bố Lạp Khắc, đương nhiên, cũng không loại trừ Tả Phỉ và cái người phụ nữ quyền quý kia.
Đối với Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc Hàn Thạc quyết chí phải có được. Dùng ba mươi vạn kim tệ mà vẫn không giành được một cách thuận lợi, hắn bắt đầu suy nghĩ đến phương pháp khác. Trong ba người, Hàn Thạc hiểu rằng Bố Lạp Khắc là người có nhiều khả năng nhất đã dùng phương pháp tráo đổi Lục Cơ Mộc, Tả Phỉ mặc dù tiền nhiều như đất nhưng tại Tạp Tây đế quốc nhất định không có năng lực lớn đến như vậy. Còn như cái người phụ nữ quyền quý kia thì thoạt nhìn cũng không phải là nhân vật có quyền thế đặc biệt, nếu không sẽ không phải dừng tay chỉ bởi hai mươi lăm vạn kim tệ.
Sau khi xác định mục tiêu, Hàn Thạc liền chuẩn bị cướp đoạt Lục Cơ Mộc. Dù sao thì tại Tạp Tây đế quốc cũng đã trở thành địch nhân của Băng Tuyết thần điện, một tên Bố Lạp Khắc nhỏ mọn này tự nhiên sẽ không được hắn coi là có phân lượng.
- Hàn, làm sao vậy? - Trong khi Hàn Thạc ngấm ngầm suy nghĩ thì Tô Phỉ vừa thở hồng hộc vừa chạy tới nơi. Bởi vì không triệu hoán phi mã nên lần này Tô Phỉ thở càng gấp gáp. Bộ ngực không ngừng phập phồng trước mắt Hàn Thạc, tựa hồ lớn hơn rất nhiều so với lúc bình thường.
- Ngươi, cái đồ nhà ngươi, nhìn cái gì!- Tô Phỉ lập tức phát hiện ánh mắt của Hàn Thạc có chút bất thường, vẫn thở hổn hển nhưng vội quát to lên một tiếng.
- Không có, không thấy cái gì!- Hàn Thạc hấp tấp đáp một câu, sau đó mới giải thích:
- Ta vừa mới cảm giác được Lục Cơ Mộc xuất hiện tại đây, nhưng xem ra ta đã tới muộn, hẳn là bị người thu hồi đem đến một khu vực đặc biệt rồi.
- Đừng nghĩ nữa, giao cho hội đấu giá là được rồi. Hội đấu giá này lớn nhất Tạp Tây đế quốc, Quốc vương bệ hạ cũng có ít cổ phần, ta nghĩ bọn họ có thể giúp ngươi tìm ra được! - Tô Phỉ trấn an Hàn Thạc.
- Nếu là do Bố Lạp Khắc hạ thủ, ngươi nói hội đấu giá có khả năng đối phó hay không? - Hàn Thạc nhướng mày, nhìn Tô Phỉ hỏi.
Xua xua tay, Tô Phỉ nói với vẻ có chút bất đắc dĩ:
- Ta không biết nói sao nữa.
- Được rồi! Được rồi! Mặc kệ vậy! Ừm, trời không còn sớm nữa, hay là chúng ta ngày mai gặp lại đi? - Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn trời, chuẩn bị chia tay Tô Phỉ đi tìm người của Ám Mạc để hỏi một chút về vị trí trang viên của Bố Lạp Khắc, sau đó ban đêm sẽ đi một chuyến cưỡng đoạt Lục Cơ Mộc.
- Còn sớm mà, vội gì chứ! Ha ha, đi, để ta dẫn ngươi đi ăn một vài thứ đồ ăn rất thú vị đã. Đến buổi tối thì đi xem cảnh đêm ở toà thành nổi tiếng mộng ảo của Tạp Tây đế quốc! - Tô Phỉ xem ra không định buông tha sớm như vậy, túm lấy chéo áo của Hàn Thạc rồi cười hì hì đích lôi hắn bước đi, miệng tiếp tục liến thoắng:
- Ta chỉ túm lấy áo của ngươi, có thể nói là không chiếm tiện nghi với ngươi!
Hàn Thạc bị Tô Phỉ dắt cùng đi tới một khu phố khác, tai nghe thấy Tô Phỉ nói câu có nhiều ẩn ý này thì lập tức hiểu được ý tứ bên trong câu nói của nàng, không khỏi cười khổ giải thích:
- Tiểu thư, lúc trước cũng là tình huống đặc thù thôi, ngươi sẽ không còn ghi hận đến tận bây giờ chứ?
Tô Phỉ nghiêng người liếc mắt nhìn Hàn Thạc một cái, nở nụ cười trêu chọc:
- Đúng là tình huống đặc thù thật, tuy nhiên giống như một người nào xa lạ túm lấy tay của ta thì không phải có chút không đúng quy củ sao?
Hàn Thạc sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi khi nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Phỉ đã theo thói quen dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay mềm ấm của Tô Phỉ. Động tác thân mật này Hàn Thạc vẫn thường làm với bọn ba người Ngải Mễ Lệ Phạm Ny, vừa rồi không ngờ lại cũng làm như vậy.
Sau lại Hàn Thạc phát hiện ra cái động tác mập mờ của mình thì lập tức dừng tay lại. Liếc mắt nhìn trộm Tô Phỉ một cái, thấy nàng điềm nhiên như không thì còn tưởng rằng nàng cũng không để ý. Nào hay đến bây giờ Tô Phỉ lại cố ý nói ra.
Hàn Thạc đỏ bừng mặt lên, nhưng bởi vì da mặt đã được hóa trang nên cũng không thấy được, xấu hổ buông hai tiếng cười hề hề, lấp liếm:
- Thật ra ta cũng không để ý, ha ha, xin lỗi nha!
- Hừ! Ta mới không tin cái chuyện quỷ quái của ngươi! - Tô Phỉ mím môi trợn mắt lườm Hàn Thạc một cái, rồi lại nói với vẻ rất là khoan dung độ lượng:
- Tuy nhiên bản tiểu thư đại nhân đại lượng, chỉ cần hôm nay ngươi theo ta chơi đùa vui vẻ, ta sẽ không so đo nữa!
- Hứ, thế thì giống như ta là khách sao? Hàn Thạc cười khổ.
- Có liên quan gì đâu, ta vui vẻ thì ngươi cũng vui vẻ chứ! - Tô Phỉ vừa hống hách vừa yêu kiều cười đứng lên, kéo Hàn Thạc chạy rất nhanh, dường như cố ý muốn cho hắn phải loạng choạng.
Hàn Thạc từ lâu đã biết Tô Phỉ có tính đành hanh. Chỉ là những trò đùa nghịch của nàng không ảnh hưởng toàn cục nên hắn cũng không muốn làm quá, cố tình để cho thân hình ngã trái ngã phải, giống như bước chân thật sự loạng choạng. Ở trong trạng thái này, Hàn Thạc hoàn toàn không đề phòng chạy sát cạnh Tô Phỉ, thỉnh thoảng lại đột nhiên không cẩn thận đụng vào thân thể của nàng ta một cái.
Mỗi lần như vậy, Hàn Thạc lại hắc hắc cười thầm trong lòng rồi tiếp tục tìm cơ hội chiếm lấy những tiện nghi nho nhỏ.
/1026
|