“Bùng bùng …… bùng bùng……”
Lại có ba tên Ác ma vệ mới tới, không khống chế được sợ hãi trong lòng, nhịp tim đập đột nhiên gia tốc, dường như cũng ngẫu nhiên cùng nhịp với thanh âm từ phong ấn kia, mặc dù Lợi Duy Thản giận dữ cố làm bọn chúng an tĩnh lại, nhưng xem ra không còn kịp. Ba người theo nhau nổ tung mà chết, huyết nhục xương vụn bắn ra như tên, phun vào mọi người.
Cũng may có kinh nghiệm từ người đầu tiên, tất cả mọi người đều có phòng bị. Nhìn ba Ác ma vệ sắp bạo thể, vội vàng đều thi thố phòng ngự, ngăn trở sự công kích từ máu thịt và xương vụn của ba người này, không bị sức nổ làm bị thương nữa.
Đám người này đã có thể tu thành Ác ma là những nhân vật có tâm chí kiên định, nhưng ở địa phương như thế này, lại có hai Ma Vương cứ lải nhải nói về đủ thứ nguy hiểm tạo thành một áp lực lớn, có vài tên tâm chí yếu ớt đã thất thủ, nên mới phát sinh ra việc nhịp tim đập gia tốc, dẫn động phong ấn đột phát.
Mấy người còn lại, một mặt vì Hàn Thạc nhắc nhở Lợi Duy Thản, mặt khác cũng là những người trầm ổn hơn, rốt cuộc không có một ai có biểu lộ kích động như vậy, ai nấy sắc mặt vững vàng tựa như đá tảng, nhịp tim đập rất bình tĩnh.
Trải qua lần này, rốt cuộc không cần hai người Lợi Duy Thản và Mạn Đề Kha Nhĩ nói thêm gì nữa, tất cả mọi người chính thức hiểu được Thâm Uyên hung hiểm như thế nào. Thầm nghĩ chẳng trách hai Ma Vương lại phải vô cùng cẩn thận như vậy, một nhịp tim đập không cẩn thận, đã có thể dẫn tới việc bạo thể mà chết. Sự đáng sợ của Thâm Uyên đã xâm nhập vào lòng người.
- Các ngươi đã thấy rồi đó, ở địa phương này, một chi tiết nhỏ cũng có thể dẫn tới tử vong. Hừ, lần này cũng may, không nằm trong phạm vi công kích của đại kết giới, bằng không chúng ta toàn bộ đều gặp tai ương cả, bây giờ thì cẩn thận cho ta. - Lợi Duy Thản không vì thủ hạ tử vong mà sinh ra dao động chút nào, lại quay sang giáo huấn.
- Ừm, Khoa Lặc, kết giới đó, ngươi tiến đến thử xem sao. - Ngón tay chỉ thẳng về con đường phía trước, ở đó có một kết giới không có một hình ảnh gì đặc biệt, không lạ vì sao Mạn Đề Kha Nhĩ phân phó một Hắc Ma vệ có thực lực kém nhất.
Bị nêu dích danh, tên Hắc Ma vệ tràn đầy vẻ sợ hãi. Trong lòng hắn cũng hiểu được Mạn Đề Kha Nhĩ lấy hắn làm bia đỡ đạn để thí nghiệm về tình hình kết giới này. Khoa Lặc vẫn luôn tín ngưỡng Mạn Đề Kha Nhĩ là một vị Chân Thần duy nhất, nên trong lòng có sợ hãi đến đâu cũng không có lựa chọn nào khác, quì sụp xuống hướng về phía Mạn Đề Kha Nhĩ, trầm giọng nói:
- Nếu tiểu nhân bất hạnh chết đi, hi vọng đại nhân giúp tiểu nhân chiếu cố tiểu nhi.
Điềm nhiên khẽ gật đầu, Mạn Đề Kha Nhĩ lạnh lùng nói:
- Hãy đi đi, ta tự có phân tấc.
Không nhiều lời nữa, Khoa Lặc tức khắc kiên nghị xông vào, một đạo hào quang sáng chói từ kết giới vô hình đó đột nhiên bộc phát ra. Đột nhiên, Hàn Thạc cảm nhận được Quang lực lượng rất mạnh. Dị quang lóe lên, thân thể và linh hồn Khoa Lặc chợt hoàn toàn biến mất giữa màn ánh sáng chói lọi này.
Khoa Lặc tân tân khổ khổ tu luyện chẳng biết bao lâu, thật vất vả mới trở thành Ác ma, vô cùng đơn giản biến mất trong màn cường quang như vậy……
Mạn Đề Kha Nhĩ không hề động dung, không vì cái chết của Khoa Lặc mà tỏ ra áy náy, hướng về phía Lợi Duy Thản đứng bên cạnh khẽ gật đầu:
- Trong đám thủ hạ ngươi có một tên tu luyện Quang lực lượng đó.
- Nặc Lan, ngươi đi đi. - Lợi Duy Thản cũng không nói nhiều, không thèm nhìn phía sau, trực tiếp ra lệnh.
Nặc Lan là một nữ nhân xinh đẹp tu luyện Quang lực lượng áo nghĩa (ý nghĩa thâm ảo của lực lượng Quang hệ). Nàng vừa nghe vậy chỉ hơi sửng sốt, rồi cũng không nói thêm điều gì, người nhoáng lên, bắn thẳng vào kết giới Quang hệ.
- Hai lần trước các ngươi cũng phải làm như thế nào mới đi tới được à? - Hàn Thạc ngạc nhiên, hỏi vẻ kinh hãi.
Mỉm cười, Mạn Đề Kha Nhĩ nói:
- Đúng, có vài phong ấn chúng ta có thể cảm thụ chúng đến từ lực lượng hệ nào. Có vài cái chúng ta cũng không thể nhận ra được. Phong ấn và kết giới cùng hệ, bên trong tất nhiên tràn ngập nguyên tố và ý nghĩa pháp tắc thâm ảo của hệ đó. Người nào tu luyện cùng hệ khi tiến vào, bình thường không gặp phải vấn đề gì quá lớn, chỉ cần không chết trong đó, thậm chí còn có thể thu được một vài chỗ tốt.
Hàn Thạc khẽ lắc lắc đầu, thầm thở dài. Quang hệ kết giới này, hai Đại Ma Vương mặc dù không nhận thấy được, nhưng thần thức Hàn Thạc có sức mạnh không chỗ nào không vào được. Kỳ thật hắn đã sớm cảm giác được rồi. Nhưng Hàn Thạc chưa kịp nói gì, thì Khoa Lặc đáng thương đã tiến vào chịu chết. Đối với cách làm của hai người này, Hàn Thạc cũng không biết phải đánh giá như thế nào, chợt thở dài, không khỏi liếc mắt nhìn hai người Tề Ni Á và Bá Đức.
Hai người này vẻ mặt điềm nhiên, như đã quen với phương pháp này. Hàn Thạc hiểu, sự trung thành của họ đối với Đại Ma Vương Mạn Đề Kha Nhĩ không có gì phải nghi ngờ. Nghĩa là Mạn Đề Kha Nhĩ bảo họ đi tìm chết, họ cũng sẽ không có một chút do dự nào.
Một lần nữa lắc lắc đầu, Hàn Thạc không nói thêm gì.
Quang hệ kết giới trước mặt kỳ quang lóng lánh, chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên hào quang chợt lóe rồi biến mất, tất cả ánh sáng đều biến mất. Nữ nhân xinh đẹp tên là Nặc Lan, mặt lộ vẻ kinh hỉ. Trong cơ thể nàng, Hàn Thạc rõ ràng cảm nhận được Quang nguyên tố ngưng tụ đậm đặc, trong lòng hắn cũng hiểu, Nặc Lan đã thu hoạch được rất lớn từ kết giới Quang hệ đó.
- Đi, tiếp tục đi tới! - Lợi Duy Thản sang sảng cười, nhìn Nặc Lan vẻ tán dương, cùng Mạn Đề Kha Nhĩ dẫn đầu tiến bước.
Ánh mắt hai người sáng ngời, không bỏ qua bất kỳ xó xỉnh nào phía trước. Từ bây giờ trở đi, phía trước đều là vùng đất xa lạ, nói không chừng có bảo vật thần kỳ nào đó đang lẳng lặng nằm ở một xó, đợi sự phát giác của hai người!
- Ủa! - Mạn Đề Kha Nhĩ kêu lên kinh hãi, cực kỳ kích động nhưng cũng vô cùng cẩn thận đi về phía bên trái, tay trái thò ra nhanh như thiểm điện, một cái chén kim quang sáng ngời, đang ở trong tay hắn.
Hàn Thạc nhìn lại, thần thức ngưng tụ trên cái chén đó. Hắn cảm nhận được thần thánh lực nồng đậm, còn có một Quang lực lượng xoay vòng chung quanh nó.
- Mẹ nó, lại là Quang hệ gì đó, bực mình quá.
Mạn Đề Kha Nhĩ bất chấp phong thái, chửi một câu, thần tình ghê tởm vứt cái chén Nặc Lan lúc này còn chưa hết kinh hỉ, nói:
- Giữ nó đi, ngươi dùng là thích hợp nhất, hẳn là thần khí của một vị Hạ vị thần đã từng dùng.
Mạn Đề Kha Nhĩ tu luyện lực lượng nguyên tố Hắc Ám, đối với sức mạnh thần thánh của Quang hệ đã có sự ghê tởm theo bản năng, hắn vừa ngạc nhiên vui mừng nghĩ rằng đoạt được bảo vật gì đó, không ngờ lại là một thần khí Quang hệ làm cho cả người cảm thấy khổ sở, có thể hiểu được tâm tình buồn bực như thế nào, cũng khó trách không thể duy trì vẻ ôn hòa ngày thường.
Nặc Lan cũng không biết mình gặp được vận may gì, mừng rỡ tiếp nhận thần khí này, miệng nói liên hồi:
- Cám ơn đại nhân, cám ơn Mạn Đề Kha Nhĩ đại nhân!
- Đi thôi, Mạn Đề Kha Nhĩ, ngươi cũng đừng tức giận. Nói không chừng ở phía trước, còn có Thần hồn Hắc Ám hệ mà ngươi chờ đợi nhiều năm, hắc. - Lợi Duy Thản cười trấn an.
Nghe vậy, Mạn Đề Kha Nhĩ tâm tình tựa hồ khá hơn một chút, cười nói:
- Ờ, lần này chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu, có lẽ thật có thể thu hoạch được một vài bảo vật đặc thù. Cái thứ Thần hồn đó, chúng ta chỉ nghe Bối Hi Ma Tư nói mà thôi, hai lần đều chưa gặp được món đồ quí hiếm này, lần này hy vọng chúng ta gặp may.
Không nhiều lời nữa, vẫn do Mạn Đề Kha Nhĩ và Lợi Duy Thản dẫn đường như trước, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường mặc dù mọi người đều mở to hai mắt, nhưng không hề phát hiện thêm bảo vật gì có giá trị. Đại khái đi được mấy trăm thước, phía trước bỗng xuất hiện một ma pháp trận cũ nát, trong đó tràn ngập sức mạnh lôi điện đậm đặc.
Những điện mang bắn ra như chớp, mọi người tự nhiên đều hiểu ma pháp trận cũ nát đó thuộc về Lôi Điện hệ. Lợi Duy Thản lúc này cũng đơn giản, không để bất luận kẻ nào mạo hiểm, điện mang trên thân thể bắn ra, dặn mọi người phải cẩn thận, rồi tự mình vọt vào.
Trong lúc nhất thời, tiếng sấm ầm ầm, điện mang như rồng như rắn chạy quanh. Cả khu vực cát bay đá chạy, không nhìn thấy thân ảnh Lợi Duy Thản nữa. Nương theo những tiếng nổ ầm ầm kinh khủng, từng đạo sấm sét bắn ra tựa hồ không còn bị trận pháp khống chế nữa, bay thẳng về vị trí bọn người Hàn Thạc bao trùm cả nhóm.
Mọi người chấn động, thi nhau tránh né rất chật vật. Lực Lôi Điện cực kỳ đáng sợ, tốc độ lại cực nhanh. Vài Ác ma không trốn tránh kịp, trúng phải công kích, thân thể co quắp co giật, sinh mạng lực dần dần yếu đi.
Nặc Lan vừa tìm được một kiện thần khí, nếu có thể bình an trở về Thâm Uyên giới, với sự giúp đỡ và thần khí của kỳ ngộ lần này, thực lực nhất định có thể tăng lên rất cao. Đáng tiếc vận khí tốt của nàng có vẻ không thể duy trì mãi tới lúc cuối cùng được, từng đạo lôi điện bắn vào người nàng nhiều nhất. Chỉ ngắn ngủi vài hơi thở, Nặc Lan đã trở thành một cây than, ngã sầm xuống.
Trong lòng Hàn Thạc bỗng kinh hãi. Trong số những người ở đây, không có ai có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa chung quanh như hắn. Thông qua thần thức quan sát, Hàn Thạc hoảng sợ phát hiện ra những đạo lôi điện bắn tới, mặc dù đại bộ phận đích thật là là không thể khống chế được, nhưng những đạo lôi điện đánh vào người Nặc Lan, lại đến từ tay Lợi Duy Thản.
Nói cách khác, thừa dịp lôi điện hỗn loạn từ ma pháp trận cũ nát này, chủ nhân của Nặc Lan lại thừa dịp loạn giết chết Nặc Lan, thủ hạ vừa mới tìm được Quang hệ thần khí!
Lôi điện lực tiếp tục trong chốc lát, kể cả Nặc Lan, có hai Ác ma vệ đã chết. Sức mạnh ma pháp trận đã tiêu hao hết, Lợi Duy Thản thần sắc hờ hững đi tới, tỏ vẻ kinh ngạc liếc mắt nhìn Nặc Lan cả người cháy đen, thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc, bằng không sau khi trở về, khổ tu một thời gian, nói không chừng ngươi có thể trở thành Ma Vương thứ sáu của Thâm Uyên giới.
Đi đến Nặc Lan, Lợi Duy Thản không khách khí lấy lại thần khí nàng vừa mới tìm được, lắc đầu không thôi. Mạn Đề Kha Nhĩ bên cạnh chỉ liếc mắt nhìn qua bên này, thần sắc như có thâm ý.
Nhìn thi thể cháy đen của Nặc Lan, ngẫm lại nàng không do dự xông vào nguy hiểm cho Lợi Duy Thản, Hàn Thạc chợt rùng mình, từ câu kia ‘nói không chừng ngươi có thể trở thành Ma Vương thứ sáu của Thâm Uyên giới’, hắn đã hiểu được tâm tư Lợi Duy Thản.
Trong lòng Hàn Thạc hậm hực và âm thầm đề phòng. Hắn lập tức tìm lại liên lạc với Tiểu Khô Lâu ở Vong Linh giới, lệnh cho nó và Ngũ hành giáp thi chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời ứng phó biến cố!
Lại có ba tên Ác ma vệ mới tới, không khống chế được sợ hãi trong lòng, nhịp tim đập đột nhiên gia tốc, dường như cũng ngẫu nhiên cùng nhịp với thanh âm từ phong ấn kia, mặc dù Lợi Duy Thản giận dữ cố làm bọn chúng an tĩnh lại, nhưng xem ra không còn kịp. Ba người theo nhau nổ tung mà chết, huyết nhục xương vụn bắn ra như tên, phun vào mọi người.
Cũng may có kinh nghiệm từ người đầu tiên, tất cả mọi người đều có phòng bị. Nhìn ba Ác ma vệ sắp bạo thể, vội vàng đều thi thố phòng ngự, ngăn trở sự công kích từ máu thịt và xương vụn của ba người này, không bị sức nổ làm bị thương nữa.
Đám người này đã có thể tu thành Ác ma là những nhân vật có tâm chí kiên định, nhưng ở địa phương như thế này, lại có hai Ma Vương cứ lải nhải nói về đủ thứ nguy hiểm tạo thành một áp lực lớn, có vài tên tâm chí yếu ớt đã thất thủ, nên mới phát sinh ra việc nhịp tim đập gia tốc, dẫn động phong ấn đột phát.
Mấy người còn lại, một mặt vì Hàn Thạc nhắc nhở Lợi Duy Thản, mặt khác cũng là những người trầm ổn hơn, rốt cuộc không có một ai có biểu lộ kích động như vậy, ai nấy sắc mặt vững vàng tựa như đá tảng, nhịp tim đập rất bình tĩnh.
Trải qua lần này, rốt cuộc không cần hai người Lợi Duy Thản và Mạn Đề Kha Nhĩ nói thêm gì nữa, tất cả mọi người chính thức hiểu được Thâm Uyên hung hiểm như thế nào. Thầm nghĩ chẳng trách hai Ma Vương lại phải vô cùng cẩn thận như vậy, một nhịp tim đập không cẩn thận, đã có thể dẫn tới việc bạo thể mà chết. Sự đáng sợ của Thâm Uyên đã xâm nhập vào lòng người.
- Các ngươi đã thấy rồi đó, ở địa phương này, một chi tiết nhỏ cũng có thể dẫn tới tử vong. Hừ, lần này cũng may, không nằm trong phạm vi công kích của đại kết giới, bằng không chúng ta toàn bộ đều gặp tai ương cả, bây giờ thì cẩn thận cho ta. - Lợi Duy Thản không vì thủ hạ tử vong mà sinh ra dao động chút nào, lại quay sang giáo huấn.
- Ừm, Khoa Lặc, kết giới đó, ngươi tiến đến thử xem sao. - Ngón tay chỉ thẳng về con đường phía trước, ở đó có một kết giới không có một hình ảnh gì đặc biệt, không lạ vì sao Mạn Đề Kha Nhĩ phân phó một Hắc Ma vệ có thực lực kém nhất.
Bị nêu dích danh, tên Hắc Ma vệ tràn đầy vẻ sợ hãi. Trong lòng hắn cũng hiểu được Mạn Đề Kha Nhĩ lấy hắn làm bia đỡ đạn để thí nghiệm về tình hình kết giới này. Khoa Lặc vẫn luôn tín ngưỡng Mạn Đề Kha Nhĩ là một vị Chân Thần duy nhất, nên trong lòng có sợ hãi đến đâu cũng không có lựa chọn nào khác, quì sụp xuống hướng về phía Mạn Đề Kha Nhĩ, trầm giọng nói:
- Nếu tiểu nhân bất hạnh chết đi, hi vọng đại nhân giúp tiểu nhân chiếu cố tiểu nhi.
Điềm nhiên khẽ gật đầu, Mạn Đề Kha Nhĩ lạnh lùng nói:
- Hãy đi đi, ta tự có phân tấc.
Không nhiều lời nữa, Khoa Lặc tức khắc kiên nghị xông vào, một đạo hào quang sáng chói từ kết giới vô hình đó đột nhiên bộc phát ra. Đột nhiên, Hàn Thạc cảm nhận được Quang lực lượng rất mạnh. Dị quang lóe lên, thân thể và linh hồn Khoa Lặc chợt hoàn toàn biến mất giữa màn ánh sáng chói lọi này.
Khoa Lặc tân tân khổ khổ tu luyện chẳng biết bao lâu, thật vất vả mới trở thành Ác ma, vô cùng đơn giản biến mất trong màn cường quang như vậy……
Mạn Đề Kha Nhĩ không hề động dung, không vì cái chết của Khoa Lặc mà tỏ ra áy náy, hướng về phía Lợi Duy Thản đứng bên cạnh khẽ gật đầu:
- Trong đám thủ hạ ngươi có một tên tu luyện Quang lực lượng đó.
- Nặc Lan, ngươi đi đi. - Lợi Duy Thản cũng không nói nhiều, không thèm nhìn phía sau, trực tiếp ra lệnh.
Nặc Lan là một nữ nhân xinh đẹp tu luyện Quang lực lượng áo nghĩa (ý nghĩa thâm ảo của lực lượng Quang hệ). Nàng vừa nghe vậy chỉ hơi sửng sốt, rồi cũng không nói thêm điều gì, người nhoáng lên, bắn thẳng vào kết giới Quang hệ.
- Hai lần trước các ngươi cũng phải làm như thế nào mới đi tới được à? - Hàn Thạc ngạc nhiên, hỏi vẻ kinh hãi.
Mỉm cười, Mạn Đề Kha Nhĩ nói:
- Đúng, có vài phong ấn chúng ta có thể cảm thụ chúng đến từ lực lượng hệ nào. Có vài cái chúng ta cũng không thể nhận ra được. Phong ấn và kết giới cùng hệ, bên trong tất nhiên tràn ngập nguyên tố và ý nghĩa pháp tắc thâm ảo của hệ đó. Người nào tu luyện cùng hệ khi tiến vào, bình thường không gặp phải vấn đề gì quá lớn, chỉ cần không chết trong đó, thậm chí còn có thể thu được một vài chỗ tốt.
Hàn Thạc khẽ lắc lắc đầu, thầm thở dài. Quang hệ kết giới này, hai Đại Ma Vương mặc dù không nhận thấy được, nhưng thần thức Hàn Thạc có sức mạnh không chỗ nào không vào được. Kỳ thật hắn đã sớm cảm giác được rồi. Nhưng Hàn Thạc chưa kịp nói gì, thì Khoa Lặc đáng thương đã tiến vào chịu chết. Đối với cách làm của hai người này, Hàn Thạc cũng không biết phải đánh giá như thế nào, chợt thở dài, không khỏi liếc mắt nhìn hai người Tề Ni Á và Bá Đức.
Hai người này vẻ mặt điềm nhiên, như đã quen với phương pháp này. Hàn Thạc hiểu, sự trung thành của họ đối với Đại Ma Vương Mạn Đề Kha Nhĩ không có gì phải nghi ngờ. Nghĩa là Mạn Đề Kha Nhĩ bảo họ đi tìm chết, họ cũng sẽ không có một chút do dự nào.
Một lần nữa lắc lắc đầu, Hàn Thạc không nói thêm gì.
Quang hệ kết giới trước mặt kỳ quang lóng lánh, chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên hào quang chợt lóe rồi biến mất, tất cả ánh sáng đều biến mất. Nữ nhân xinh đẹp tên là Nặc Lan, mặt lộ vẻ kinh hỉ. Trong cơ thể nàng, Hàn Thạc rõ ràng cảm nhận được Quang nguyên tố ngưng tụ đậm đặc, trong lòng hắn cũng hiểu, Nặc Lan đã thu hoạch được rất lớn từ kết giới Quang hệ đó.
- Đi, tiếp tục đi tới! - Lợi Duy Thản sang sảng cười, nhìn Nặc Lan vẻ tán dương, cùng Mạn Đề Kha Nhĩ dẫn đầu tiến bước.
Ánh mắt hai người sáng ngời, không bỏ qua bất kỳ xó xỉnh nào phía trước. Từ bây giờ trở đi, phía trước đều là vùng đất xa lạ, nói không chừng có bảo vật thần kỳ nào đó đang lẳng lặng nằm ở một xó, đợi sự phát giác của hai người!
- Ủa! - Mạn Đề Kha Nhĩ kêu lên kinh hãi, cực kỳ kích động nhưng cũng vô cùng cẩn thận đi về phía bên trái, tay trái thò ra nhanh như thiểm điện, một cái chén kim quang sáng ngời, đang ở trong tay hắn.
Hàn Thạc nhìn lại, thần thức ngưng tụ trên cái chén đó. Hắn cảm nhận được thần thánh lực nồng đậm, còn có một Quang lực lượng xoay vòng chung quanh nó.
- Mẹ nó, lại là Quang hệ gì đó, bực mình quá.
Mạn Đề Kha Nhĩ bất chấp phong thái, chửi một câu, thần tình ghê tởm vứt cái chén Nặc Lan lúc này còn chưa hết kinh hỉ, nói:
- Giữ nó đi, ngươi dùng là thích hợp nhất, hẳn là thần khí của một vị Hạ vị thần đã từng dùng.
Mạn Đề Kha Nhĩ tu luyện lực lượng nguyên tố Hắc Ám, đối với sức mạnh thần thánh của Quang hệ đã có sự ghê tởm theo bản năng, hắn vừa ngạc nhiên vui mừng nghĩ rằng đoạt được bảo vật gì đó, không ngờ lại là một thần khí Quang hệ làm cho cả người cảm thấy khổ sở, có thể hiểu được tâm tình buồn bực như thế nào, cũng khó trách không thể duy trì vẻ ôn hòa ngày thường.
Nặc Lan cũng không biết mình gặp được vận may gì, mừng rỡ tiếp nhận thần khí này, miệng nói liên hồi:
- Cám ơn đại nhân, cám ơn Mạn Đề Kha Nhĩ đại nhân!
- Đi thôi, Mạn Đề Kha Nhĩ, ngươi cũng đừng tức giận. Nói không chừng ở phía trước, còn có Thần hồn Hắc Ám hệ mà ngươi chờ đợi nhiều năm, hắc. - Lợi Duy Thản cười trấn an.
Nghe vậy, Mạn Đề Kha Nhĩ tâm tình tựa hồ khá hơn một chút, cười nói:
- Ờ, lần này chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu, có lẽ thật có thể thu hoạch được một vài bảo vật đặc thù. Cái thứ Thần hồn đó, chúng ta chỉ nghe Bối Hi Ma Tư nói mà thôi, hai lần đều chưa gặp được món đồ quí hiếm này, lần này hy vọng chúng ta gặp may.
Không nhiều lời nữa, vẫn do Mạn Đề Kha Nhĩ và Lợi Duy Thản dẫn đường như trước, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường mặc dù mọi người đều mở to hai mắt, nhưng không hề phát hiện thêm bảo vật gì có giá trị. Đại khái đi được mấy trăm thước, phía trước bỗng xuất hiện một ma pháp trận cũ nát, trong đó tràn ngập sức mạnh lôi điện đậm đặc.
Những điện mang bắn ra như chớp, mọi người tự nhiên đều hiểu ma pháp trận cũ nát đó thuộc về Lôi Điện hệ. Lợi Duy Thản lúc này cũng đơn giản, không để bất luận kẻ nào mạo hiểm, điện mang trên thân thể bắn ra, dặn mọi người phải cẩn thận, rồi tự mình vọt vào.
Trong lúc nhất thời, tiếng sấm ầm ầm, điện mang như rồng như rắn chạy quanh. Cả khu vực cát bay đá chạy, không nhìn thấy thân ảnh Lợi Duy Thản nữa. Nương theo những tiếng nổ ầm ầm kinh khủng, từng đạo sấm sét bắn ra tựa hồ không còn bị trận pháp khống chế nữa, bay thẳng về vị trí bọn người Hàn Thạc bao trùm cả nhóm.
Mọi người chấn động, thi nhau tránh né rất chật vật. Lực Lôi Điện cực kỳ đáng sợ, tốc độ lại cực nhanh. Vài Ác ma không trốn tránh kịp, trúng phải công kích, thân thể co quắp co giật, sinh mạng lực dần dần yếu đi.
Nặc Lan vừa tìm được một kiện thần khí, nếu có thể bình an trở về Thâm Uyên giới, với sự giúp đỡ và thần khí của kỳ ngộ lần này, thực lực nhất định có thể tăng lên rất cao. Đáng tiếc vận khí tốt của nàng có vẻ không thể duy trì mãi tới lúc cuối cùng được, từng đạo lôi điện bắn vào người nàng nhiều nhất. Chỉ ngắn ngủi vài hơi thở, Nặc Lan đã trở thành một cây than, ngã sầm xuống.
Trong lòng Hàn Thạc bỗng kinh hãi. Trong số những người ở đây, không có ai có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa chung quanh như hắn. Thông qua thần thức quan sát, Hàn Thạc hoảng sợ phát hiện ra những đạo lôi điện bắn tới, mặc dù đại bộ phận đích thật là là không thể khống chế được, nhưng những đạo lôi điện đánh vào người Nặc Lan, lại đến từ tay Lợi Duy Thản.
Nói cách khác, thừa dịp lôi điện hỗn loạn từ ma pháp trận cũ nát này, chủ nhân của Nặc Lan lại thừa dịp loạn giết chết Nặc Lan, thủ hạ vừa mới tìm được Quang hệ thần khí!
Lôi điện lực tiếp tục trong chốc lát, kể cả Nặc Lan, có hai Ác ma vệ đã chết. Sức mạnh ma pháp trận đã tiêu hao hết, Lợi Duy Thản thần sắc hờ hững đi tới, tỏ vẻ kinh ngạc liếc mắt nhìn Nặc Lan cả người cháy đen, thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc, bằng không sau khi trở về, khổ tu một thời gian, nói không chừng ngươi có thể trở thành Ma Vương thứ sáu của Thâm Uyên giới.
Đi đến Nặc Lan, Lợi Duy Thản không khách khí lấy lại thần khí nàng vừa mới tìm được, lắc đầu không thôi. Mạn Đề Kha Nhĩ bên cạnh chỉ liếc mắt nhìn qua bên này, thần sắc như có thâm ý.
Nhìn thi thể cháy đen của Nặc Lan, ngẫm lại nàng không do dự xông vào nguy hiểm cho Lợi Duy Thản, Hàn Thạc chợt rùng mình, từ câu kia ‘nói không chừng ngươi có thể trở thành Ma Vương thứ sáu của Thâm Uyên giới’, hắn đã hiểu được tâm tư Lợi Duy Thản.
Trong lòng Hàn Thạc hậm hực và âm thầm đề phòng. Hắn lập tức tìm lại liên lạc với Tiểu Khô Lâu ở Vong Linh giới, lệnh cho nó và Ngũ hành giáp thi chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời ứng phó biến cố!
/1026
|