Lý Thanh Sơn nhớ ra, trước đây Thanh Ngưu đã từng nói qua, tu luyện ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’, dùng máu thú chỉ là biện pháp tạm thời, bất đắc dĩ, đúng ra phải dùng máu người, hơn nữa còn phải là máu của người vừa mới chết, vẫn giữ được hơi ấm, huyết khí càng cường thịnh càng tốt.
Những sơn tặc này chính là ngừng nguyên liệu tốt mà Thanh Ngưu nói. Mặc dù hắn không đồng ý nhưng cũng không quá quan tâm, đem thi thể của đám sơn tặc chất thành một núi nhỏ trên mặt đất. Khung cảnh vô cùng bi thảm, mùi máu tanh nồng nặc sộc vào mũi, ngay cả Lý Thanh Sơn hắn cũng cảm thấy có chút khiếp sợ, không khỏi tự hỏi mình, “Ta đã làm cái gì thế này?”
Nhưng hắn lập tức trấn định lại, đây chính là cái gọi là báo ứng. Đám sơn tặc này nếu không có kết cục như vậy thì mới chính là đạo trời bất công. Chỉ cần không thẹn với lương tâm thì làm bất cứ điều gì cũng sẽ không hề hối hận. Sau đó, theo lời Thạnh Ngưu chỉ đạo, hắn đem lọ sứ đựng bạch cốt của Tiểu An úp ngược trên núi thi thể.
Tiểu An hồi hộp, bay lượn xung quanh, cho đến khi nghe thấy Lý Thanh Sơn nói một tiếng ‘Đi đi!’ mới hóa thành một làn gió, nhập vào trong lọ sứ.
Núi thi thể bỗng rung động một cái, dòng huyết tinh vốn đang chảy xuôi, bỗng nhiên chuyển nghịch dòng, chảy về phía lọ sứ. Lọ sứ cũng rung động ngày càng kịch liệt, mùi huyết tinh cũng càng nhạt dần.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy ‘rắc rắc rắc rắc’, trên lọ sứ xuất hiện từng vết nứt, lộ ra từng tia hồng quang, hệt như dòng mạch máu đông lại, chính là màu đỏ đó.
Lý Thanh Sơn cau mày, nín thở. Khung cảnh trước mắt chẳng khác nào một nghi thức của tà giáo, nếu như vậy, trong tình huống này sẽ phải có cái gì đó tựa như yêu ma xuất hiện.
‘Bang’ một tiếng, lọ sứ nổ tung, một bộ xương màu đỏ như máu ngồi ngay ngắn trên núi thi thể, trong hai hốc mắt có hai ngọn lửa đỏ đang rực cháy. Khung cảnh này rõ ràng là vô cùng kinh khủng, quỷ dị, nhưng bộ xương ngồi bắt chéo, hai tay tạo thành hình chữ thập lại giống như một lão thiền sư đang tĩnh tọa, thậm chí còn có thể ngộ ra ý nghĩa của sự sống cái chết. Núi thi thể rùng rợn, kinh khủng kia tựa như đài sen để Đức Phật tĩnh tọa, mỗi một cánh tay trắng bệch thò ra lại giống như một cánh hoa sen, quỷ dị vô cùng.
Lý Thanh Sơn thử thăm dò, gọi một tiếng:
- Tiểu An?
Bộ xương nhỏ ngẩng đầu lên, ngọn lửa đỏ lay động, hóa thành một dải sáng màu đỏ, bay tới, tốc độ nhanh đến mắc Lý Thanh Sơn cũng phải kinh hãi. Cái này so với khinh công tuyệt đỉnh của Dương An Chi còn nhanh hơn gấp bội. Theo bản năng, hắn giơ tay định tiếp đòn thậm chí là đánh trả, nhưng chợt ngừng lại, để mặc cho nó lao vào lồng ngực, sau đó đập bụp vào lồng ngực hắn một cái rồi từ từ tuột xuống. Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười, chỉ biết nhìn Tiểu An ngã ngồi trên mặt đất, lắc lư đầu, có lẽ là vì không thể khống chế được tốc độ.
Tiểu An đứng lên, ngước nhìn Lý Thanh Sơn. Từ trong con ngươi của hắn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nó chợt ý thức được, mình đã không còn là một hồn ma nữa. Nó cúi đầu nhìn hai tay của mình đã có xương cốt, rồi lại nhìn cơ thể của mình, run lẩy bẩy, sau đó ngồi chồm hỗm dưới đất, hai tay che mặt,
Mặc dù không phát ra âm thanh nào, nhưng Lý Thanh Sơn có cảm giác nó đang khóc. Khi còn là ma, ít nhất nó vẫn giữ được hình dáng con người. Bất kể người nào, khi bị biến thành bộ dạng kinh khủng người không ra người quỷ không ra quỷ này, đều khó có thể giữ được bình tĩnh, huống chi nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Lý Thanh Sơn trong lòng đau xót, ý chí cứng rắn kiên định khi chém giết khi nãy bỗng mềm ra. Hắn xoa xoa mũi đã cay cay, sờ đầu Tiểu An:
- Nhóc bày ra bộ dáng gì thế, không đáng yêu chút nào. Trước kia chỉ có nhóc mới đụng được ta, ta không chạm vào nhóc được. Bây giờ xem như là công bằng rồi nhé.
Tiểu An ngẩng đầu lên, ngọn lửa trong hốc mắt sáng lên, đưa cánh tay lên nhẹ nhàng ôm Lý Thanh Sơn, tựa đầu lên ngực hắn. Lý Thanh Sơn cũng giang cánh tay, ôm chặt lấy nó.
Trong gió tuyết, bên cạnh núi thi thể, một thiếu niên và một bộ xương khô ôm chặt lấy nhau, nhẹ nhàng mà thắm thiết, tự như tìm được trên cơ thể lạnh như băng của đối phương, một cảm giác ấm áp yên bình.
Thanh Ngưu đứng một bên, lặng yên nhìn, trong mắt cũng không còn thần sắc đùa cợt thường ngày.
Tiểu An dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, tâm tình cũng thay đổi rất nhanh. Nó tò mò thử nghiệm thân thể mới của mình, đi lung tung trên đất một lúc, rồi nhặt thanh đao của một tên sơn tặc bị Thanh Sơn đánh bay khua loạn một hồi, hặc là tung người nhảy một cái, cao đến mấy trượng. Nhưng vì không kiểm soát được độ cao nên khó tránh được rơi bịch xuống đất.
Thanh Sơn hoảng sợ chạy đến, sợ đám xương cốt của nó sẽ bị ngã gãy nát ra. Nhưng, chỉ thấy nó nghiêng người đứng lên, gãi đầu, nhớ ra mình không còn là hồn ma, không thể bay lượn được nữa. Nó cũng không vì thế mà buồn, lại bắt đầu tung tăng chạy trong gió tuyết.
Lý Thanh Sơn lúc này mới yên lòng, khẽ mỉm cười. Có lẽ là vì tình cảm đối với Tiểu An, hắn không hề cảm thấy nó kinh khủng hay xấu xí. Một bộ xương khô làm đủ các loại động tác hờn giận của tiểu hài tử, không những không kỳ quái mà còn có chút khả ái. Tất nhiên, những người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.
Hắn quay đầu, hỏi Thanh Ngưu:
- Chẳng lẽ Tiểu An cả đời đều như vậy?
Thanh Ngưu đáp:
- Như vậy cũng không phải là không tốt. Biết bao người mong muốn, cầu xin thần thánh để được biến thành như vậy mà còn chẳng được ấy. Nhưng, chỉ có âm linh mới có thể tu luyện ra thực thể, người bình thường có muốn cũng không được. Mặc dù đây là pháp thuật của Ma đạo, nhưng lại không bị những quy định của Phật gia Đạo pháp khắc chế, hơn nữa tiến triển cũng rất nhanh, uy lực vô cùng lớn. Loại pháp thuật này nếu bị truyền ra ngoài, đảm bảo hiệu quả gấp hàng vạn lần so với Linh sâm trong ngươi, dù là Phật đạo hay là yêu ma, tất cả đều muốn đoạt lấy.
Nếu được mời ăn một bữa ăn ngon, chẳng lẽ lại trách bát đũa không đẹp? Lý Thanh Sơn cười khổ, nói:
- Ta cũng biết, chỉ cần nghe qua đã thấy ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ mạnh hơn ‘Cửu Ngưu Nhị Hổ lực’ nhiều.
Chẳng những tốc độ nhanh đến mức chính hắn cũng không thể phản ứng kịp, hơn nữa thực lực cũng phi thường. Hắn quay lưng nhìn Tiểu An đang cầm Đại Thiết chùy nặng đến một trăm mười cân của Thất đương gia khua loạn. Nhưng sau đó, vì tay quá nhỏ nên nó không giữ được chuôi chùy, thiết chùy bay ra đến mấy chục trượng, rơi xuống bức tường phía ngoài, làm bức tường ầm ầm sụp đổ. Bây giờ Tiểu An cũng có thể một mình kết liễu toàn bộ Hắc Phong trại, mà so với hắn còn có phần dễ dàng hơn.
Hơn nữa, Hắc Phong trại chủ không lấy được bức phù kia ở đâu, mà có thể chống đỡ được ‘Ngưu lực’ của hắn. Một tên sơn tặc cũng có thể có được vật này, chứng tỏ nó cũng không phải là đồ quá quý giá gì. Thật là làm hắn phải hoài nghi uy lực của ‘Cửu Ngưu Nhị Hổ lực’ này.
- Tiểu An đã hấp thụ máu tươi của hơn một trăm người, tất nhiên thực lực không thể kém. Mà nếu muốn khôi phục lại hình người, kỳ thật cũng không khó.
Thanh Ngưu cười hắc hắc, chuyển đề tài, không để ý tới những nghi ngờ của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cũng gạt chuyện của mình sang một bên, sốt sắng hỏi:
- Có thật không? Phải làm như thế nào?
Thanh Ngưu nói:
- Đầu tiên phải tu luyện ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ tới trình độ nhất định, có thể biến hóa tần thông. Muốn biến thành hình dáng gì sẽ lập tức biến thành hình dáng đó.
Lý Thanh Sơn gật đầu một cái:
- Phật gia nói xương cốt hồng nhan, vốn là có lý do ẩn chứa trong nó. Nhưng, cái này chỉ sợ không thể làm được trong một sớm một chiều, hơn nữa cũng chỉ là ảo ảnh biến ra.
Thanh Ngưu nói:
- Tất nhiên là còn có một con đường tắt. Dùng máu tim người tưới lên cơ thể nó, không bao lâu sau, máu thịt có thể sống lại, hóa thành thân thể thực sự.
Lý Thanh Sơn chấn động, nói:
- Cứ như vậy, Tiểu An không phải sẽ giống như được tái sinh sao?
- Không chết không nhất thiết phải là sống, không sống cũng chưa chắc đã là chết. Nhưng, nếu chỉ nhìn theo góc độ của người bình thường, cái này cũng không khác gì sống lại cả.
- Tốt rồi!
Lý Thanh Sơn cao hứng.
- Ngươi đừng vui mừng quá sớm. Việc này sẽ gây ra không ít phiền toái, cần ngươi giải quyết đây. Nhất thiết không thể để nó xuất hiện trước mắt người khác với bộ dạng này, cũng không được lưu lại giấu vết. Nếu bị bọn pháp sư trừ ma diệt quỷ tìm đến, cũng đừng trách ta không nhắc nhở trước.
Lý Thanh Sơn quả quyết nói:
- Yên tâm, ta không giết người vô tội bao giờ, mà giết những người có tội thì chẳng ai thương tiếc. Huống chi, người đáng chết cần diệt trừ, trên thế gian này không thiếu.
Những sơn tặc này chính là ngừng nguyên liệu tốt mà Thanh Ngưu nói. Mặc dù hắn không đồng ý nhưng cũng không quá quan tâm, đem thi thể của đám sơn tặc chất thành một núi nhỏ trên mặt đất. Khung cảnh vô cùng bi thảm, mùi máu tanh nồng nặc sộc vào mũi, ngay cả Lý Thanh Sơn hắn cũng cảm thấy có chút khiếp sợ, không khỏi tự hỏi mình, “Ta đã làm cái gì thế này?”
Nhưng hắn lập tức trấn định lại, đây chính là cái gọi là báo ứng. Đám sơn tặc này nếu không có kết cục như vậy thì mới chính là đạo trời bất công. Chỉ cần không thẹn với lương tâm thì làm bất cứ điều gì cũng sẽ không hề hối hận. Sau đó, theo lời Thạnh Ngưu chỉ đạo, hắn đem lọ sứ đựng bạch cốt của Tiểu An úp ngược trên núi thi thể.
Tiểu An hồi hộp, bay lượn xung quanh, cho đến khi nghe thấy Lý Thanh Sơn nói một tiếng ‘Đi đi!’ mới hóa thành một làn gió, nhập vào trong lọ sứ.
Núi thi thể bỗng rung động một cái, dòng huyết tinh vốn đang chảy xuôi, bỗng nhiên chuyển nghịch dòng, chảy về phía lọ sứ. Lọ sứ cũng rung động ngày càng kịch liệt, mùi huyết tinh cũng càng nhạt dần.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy ‘rắc rắc rắc rắc’, trên lọ sứ xuất hiện từng vết nứt, lộ ra từng tia hồng quang, hệt như dòng mạch máu đông lại, chính là màu đỏ đó.
Lý Thanh Sơn cau mày, nín thở. Khung cảnh trước mắt chẳng khác nào một nghi thức của tà giáo, nếu như vậy, trong tình huống này sẽ phải có cái gì đó tựa như yêu ma xuất hiện.
‘Bang’ một tiếng, lọ sứ nổ tung, một bộ xương màu đỏ như máu ngồi ngay ngắn trên núi thi thể, trong hai hốc mắt có hai ngọn lửa đỏ đang rực cháy. Khung cảnh này rõ ràng là vô cùng kinh khủng, quỷ dị, nhưng bộ xương ngồi bắt chéo, hai tay tạo thành hình chữ thập lại giống như một lão thiền sư đang tĩnh tọa, thậm chí còn có thể ngộ ra ý nghĩa của sự sống cái chết. Núi thi thể rùng rợn, kinh khủng kia tựa như đài sen để Đức Phật tĩnh tọa, mỗi một cánh tay trắng bệch thò ra lại giống như một cánh hoa sen, quỷ dị vô cùng.
Lý Thanh Sơn thử thăm dò, gọi một tiếng:
- Tiểu An?
Bộ xương nhỏ ngẩng đầu lên, ngọn lửa đỏ lay động, hóa thành một dải sáng màu đỏ, bay tới, tốc độ nhanh đến mắc Lý Thanh Sơn cũng phải kinh hãi. Cái này so với khinh công tuyệt đỉnh của Dương An Chi còn nhanh hơn gấp bội. Theo bản năng, hắn giơ tay định tiếp đòn thậm chí là đánh trả, nhưng chợt ngừng lại, để mặc cho nó lao vào lồng ngực, sau đó đập bụp vào lồng ngực hắn một cái rồi từ từ tuột xuống. Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười, chỉ biết nhìn Tiểu An ngã ngồi trên mặt đất, lắc lư đầu, có lẽ là vì không thể khống chế được tốc độ.
Tiểu An đứng lên, ngước nhìn Lý Thanh Sơn. Từ trong con ngươi của hắn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, nó chợt ý thức được, mình đã không còn là một hồn ma nữa. Nó cúi đầu nhìn hai tay của mình đã có xương cốt, rồi lại nhìn cơ thể của mình, run lẩy bẩy, sau đó ngồi chồm hỗm dưới đất, hai tay che mặt,
Mặc dù không phát ra âm thanh nào, nhưng Lý Thanh Sơn có cảm giác nó đang khóc. Khi còn là ma, ít nhất nó vẫn giữ được hình dáng con người. Bất kể người nào, khi bị biến thành bộ dạng kinh khủng người không ra người quỷ không ra quỷ này, đều khó có thể giữ được bình tĩnh, huống chi nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Lý Thanh Sơn trong lòng đau xót, ý chí cứng rắn kiên định khi chém giết khi nãy bỗng mềm ra. Hắn xoa xoa mũi đã cay cay, sờ đầu Tiểu An:
- Nhóc bày ra bộ dáng gì thế, không đáng yêu chút nào. Trước kia chỉ có nhóc mới đụng được ta, ta không chạm vào nhóc được. Bây giờ xem như là công bằng rồi nhé.
Tiểu An ngẩng đầu lên, ngọn lửa trong hốc mắt sáng lên, đưa cánh tay lên nhẹ nhàng ôm Lý Thanh Sơn, tựa đầu lên ngực hắn. Lý Thanh Sơn cũng giang cánh tay, ôm chặt lấy nó.
Trong gió tuyết, bên cạnh núi thi thể, một thiếu niên và một bộ xương khô ôm chặt lấy nhau, nhẹ nhàng mà thắm thiết, tự như tìm được trên cơ thể lạnh như băng của đối phương, một cảm giác ấm áp yên bình.
Thanh Ngưu đứng một bên, lặng yên nhìn, trong mắt cũng không còn thần sắc đùa cợt thường ngày.
Tiểu An dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, tâm tình cũng thay đổi rất nhanh. Nó tò mò thử nghiệm thân thể mới của mình, đi lung tung trên đất một lúc, rồi nhặt thanh đao của một tên sơn tặc bị Thanh Sơn đánh bay khua loạn một hồi, hặc là tung người nhảy một cái, cao đến mấy trượng. Nhưng vì không kiểm soát được độ cao nên khó tránh được rơi bịch xuống đất.
Thanh Sơn hoảng sợ chạy đến, sợ đám xương cốt của nó sẽ bị ngã gãy nát ra. Nhưng, chỉ thấy nó nghiêng người đứng lên, gãi đầu, nhớ ra mình không còn là hồn ma, không thể bay lượn được nữa. Nó cũng không vì thế mà buồn, lại bắt đầu tung tăng chạy trong gió tuyết.
Lý Thanh Sơn lúc này mới yên lòng, khẽ mỉm cười. Có lẽ là vì tình cảm đối với Tiểu An, hắn không hề cảm thấy nó kinh khủng hay xấu xí. Một bộ xương khô làm đủ các loại động tác hờn giận của tiểu hài tử, không những không kỳ quái mà còn có chút khả ái. Tất nhiên, những người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.
Hắn quay đầu, hỏi Thanh Ngưu:
- Chẳng lẽ Tiểu An cả đời đều như vậy?
Thanh Ngưu đáp:
- Như vậy cũng không phải là không tốt. Biết bao người mong muốn, cầu xin thần thánh để được biến thành như vậy mà còn chẳng được ấy. Nhưng, chỉ có âm linh mới có thể tu luyện ra thực thể, người bình thường có muốn cũng không được. Mặc dù đây là pháp thuật của Ma đạo, nhưng lại không bị những quy định của Phật gia Đạo pháp khắc chế, hơn nữa tiến triển cũng rất nhanh, uy lực vô cùng lớn. Loại pháp thuật này nếu bị truyền ra ngoài, đảm bảo hiệu quả gấp hàng vạn lần so với Linh sâm trong ngươi, dù là Phật đạo hay là yêu ma, tất cả đều muốn đoạt lấy.
Nếu được mời ăn một bữa ăn ngon, chẳng lẽ lại trách bát đũa không đẹp? Lý Thanh Sơn cười khổ, nói:
- Ta cũng biết, chỉ cần nghe qua đã thấy ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ mạnh hơn ‘Cửu Ngưu Nhị Hổ lực’ nhiều.
Chẳng những tốc độ nhanh đến mức chính hắn cũng không thể phản ứng kịp, hơn nữa thực lực cũng phi thường. Hắn quay lưng nhìn Tiểu An đang cầm Đại Thiết chùy nặng đến một trăm mười cân của Thất đương gia khua loạn. Nhưng sau đó, vì tay quá nhỏ nên nó không giữ được chuôi chùy, thiết chùy bay ra đến mấy chục trượng, rơi xuống bức tường phía ngoài, làm bức tường ầm ầm sụp đổ. Bây giờ Tiểu An cũng có thể một mình kết liễu toàn bộ Hắc Phong trại, mà so với hắn còn có phần dễ dàng hơn.
Hơn nữa, Hắc Phong trại chủ không lấy được bức phù kia ở đâu, mà có thể chống đỡ được ‘Ngưu lực’ của hắn. Một tên sơn tặc cũng có thể có được vật này, chứng tỏ nó cũng không phải là đồ quá quý giá gì. Thật là làm hắn phải hoài nghi uy lực của ‘Cửu Ngưu Nhị Hổ lực’ này.
- Tiểu An đã hấp thụ máu tươi của hơn một trăm người, tất nhiên thực lực không thể kém. Mà nếu muốn khôi phục lại hình người, kỳ thật cũng không khó.
Thanh Ngưu cười hắc hắc, chuyển đề tài, không để ý tới những nghi ngờ của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cũng gạt chuyện của mình sang một bên, sốt sắng hỏi:
- Có thật không? Phải làm như thế nào?
Thanh Ngưu nói:
- Đầu tiên phải tu luyện ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ tới trình độ nhất định, có thể biến hóa tần thông. Muốn biến thành hình dáng gì sẽ lập tức biến thành hình dáng đó.
Lý Thanh Sơn gật đầu một cái:
- Phật gia nói xương cốt hồng nhan, vốn là có lý do ẩn chứa trong nó. Nhưng, cái này chỉ sợ không thể làm được trong một sớm một chiều, hơn nữa cũng chỉ là ảo ảnh biến ra.
Thanh Ngưu nói:
- Tất nhiên là còn có một con đường tắt. Dùng máu tim người tưới lên cơ thể nó, không bao lâu sau, máu thịt có thể sống lại, hóa thành thân thể thực sự.
Lý Thanh Sơn chấn động, nói:
- Cứ như vậy, Tiểu An không phải sẽ giống như được tái sinh sao?
- Không chết không nhất thiết phải là sống, không sống cũng chưa chắc đã là chết. Nhưng, nếu chỉ nhìn theo góc độ của người bình thường, cái này cũng không khác gì sống lại cả.
- Tốt rồi!
Lý Thanh Sơn cao hứng.
- Ngươi đừng vui mừng quá sớm. Việc này sẽ gây ra không ít phiền toái, cần ngươi giải quyết đây. Nhất thiết không thể để nó xuất hiện trước mắt người khác với bộ dạng này, cũng không được lưu lại giấu vết. Nếu bị bọn pháp sư trừ ma diệt quỷ tìm đến, cũng đừng trách ta không nhắc nhở trước.
Lý Thanh Sơn quả quyết nói:
- Yên tâm, ta không giết người vô tội bao giờ, mà giết những người có tội thì chẳng ai thương tiếc. Huống chi, người đáng chết cần diệt trừ, trên thế gian này không thiếu.
/133
|