Thanh Ngưu cũng không nhiều lời nữa, đợi cho Lý Thanh Sơn quay người đi mới mở miệng nói:
- Lúc trở về ngươi có thể luyện thêm ‘Hổ Ma Luyện Cốt quyền’. Nếu chỉ luyện ngưu không luyện hổ thì sẽ không thể coi là một thần thông hoàn chỉnh được.
Lý Thanh Sơn khựng người lại một chút nhưng cước bộ không vì thế mà dừng lại. Cho dù con đường này dẫn đến đâu, hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ quay đầu lại. Là vì chính bản thân hắn, cũng là vì đưa bé trước mặt này.
Thanh Ngưu dồn toàn lực chú ý, tập trung nhìn biểu hiện của Lý Thanh Sơn, dạy cho Tiểu An ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ cũng là để tiện cho Lý Thanh Sơn. Chẳng lẽ ‘Cửu Ngưu Nhị Hổ lực’ mà nó dạy cho Lý Thanh Sơn, cũng chỉ là một loại thần thông vụng về bất nhập lưu sao?
Lý Thanh Sơn ở Hắc Phong trại thu thập chiến lợi phẩm, Tiểu An cũng bước từng bước đi sau lưng hắn. Hắn tìm thấy một kho lương thực lớn, tất cả lương thực trong kho đều là cướp từ các thôn trang quanh vùng, để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Không biết có bao nhiêu bình dân bách tính vì đống lương thực này mà chết vì đói rét.
Sau đó, hắn còn tìm được một kho trang bị, chứa đầy đủ các loại tạp vật cùng với binh khí. Trong kho chủ yếu là thịt muối và rượu, binh khí cũng chỉ là các loại binh khí tầm thường, không thể so sánh với Phi Long kiếm trong tay hắn. Tìm đi tìm lại cũng không thấy bảo khố ở nơi nào, cuối cũng trong các phòng của đương gia hắn lại tìm được không ít bạc vàng, ngân phiếu.
Hắc Phong trại chiếm đóng ở Khánh Dương thành này nhiều năm, tích lũy được không biết bao nhiêu vàng bạc tài bảo, chắc chắn phải có cơ quan mật để cất giấu. May là có Tiểu An cẩn thận, phát hiện ra một cơ quan rất kín đáo trong phòng Hùng Hướng Võ, thận trọng xoay chuyện cơ quan, một cánh cửa bí mật hiện ra.
Sau cánh cửa đó, kim ngân khí, châu quang bảo khí tỏa ra mãnh liệt, làm người ta chói mắt. Một chiếc hộp gỗ đựng một xấp ngân phiếu, ước chừng phải trên vạn lượng, nhưng thứ trân quý nhất, chính là những bức phù mà hắn không biết gọi tên kia.
May là Lý Thanh Sơn cũng có chút hoa mắt, hắn tiện tay cầm một món đồ lên, ngắm cả nửa ngày mới hiện ra vẻ thán phục. Cả đời hắn cũng chưa từng nhìn qua nhiều vàng bạc tài bảo như vậy. Nhưng hắn đi tìm cả một vòng cũng không tìm thấy một bức phù nào khác. Lại nghĩ đến, nếu có thứ đồ tốt như vậy, chắc chắn Hùng Hướng Võ sẽ để bên người để làm đòn sát thủ, sẽ không để nó làm cảnh ở chỗ này, hắn không khỏi có chút tiếc nuối.
Tiểu An cũng không để ý đến những thứ châu báu kia mà đi tới một chiếc bình sứ lớn có đựng mấy bức vẽ. Nó lấy ra một bức vẽ để xem xét, không phải chỉ là xem cho vui mà là nghiêm túc quan sát. Chỉ có điều, vừa nhìn vào bức vẽ, nó đã thẳng tay vứt xuống, có lẽ là nhận ra đó là đồ giả.
Lý Thanh Sơn tiến về phía trước, nhìn những bức họa kia. Đều là vẽ phong cảnh sơn thủy, chim chóc hoa lá, không thì là mấy bức thư pháp cổ quái, mười chữ có đến chín chữ không hiểu. Dù sao cũng có vẻ là đồ cổ, không có gì khác biệt lắm.
Hắn chợt nhớ ra, ở thế giới này mình cũng coi là mù chữ, ở trong sơn thôn cũng không có cơ hội học tập, cũng không cần học để làm gì. Sợ rằng mấy chữ này cũng không hiểu được bao nhiêu, nếu có cơ hội cần học thêm một chút. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng ngạc nhiên:
- Nhóc xem hiểu những thứ này?
Tiểu An gật đầu một cái. Mặc dù miệng không thể nói, nó hướng về phía Lý Thanh Sơn khua khoắng một hồi. Lý Thanh Sơn nhanh chóng hiểu ra, thì ra Tiểu An sau khi luyện ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’, nhập vào xương cốt, bỗng nhớ ra rất nhiều thứ.
Lý Thanh Sơn nói:
- Xem ra chẳng mấy nhóc sẽ nhớ ra nhà mình ở đâu. Nhóc còn nhỏ tuổi mà đã biết thưởng thức thư họa, nhất định là con nhà học giả, nói không chừng không chỉ là nhà giàu sang bình thường.
Nghe Lý Thanh Sơn nói vậy, Tiểu An lại rất mơ hồ. Mặc dù nó ngây thơ đến mấy cũng hiểu, với dáng vẻ này của nó, ngay cả có nhớ ra, tìm được về đến nhà thì có thể gặp được người nhà sao?
Lý Thanh Sơn an ủi:
- Yên tâm đi, ta sẽ có cách. Nhóc sẽ nhanh chóng khôi phục được hình dáng, đảm bảo với các hài tử khác sẽ không có gì khác biệt.
Tiểu An lập tức trở nên vui mừng. Mặc dù căn bản nó không biết biện pháp mà Lý Thanh Sơn nói là gì, nhưng nó vẫn theo bản năng mà tin cậy hắn.
Thanh Ngưu đứng ngoài cửa nghe, trong lòng khẽ thở dài. Nào phải một nhà giàu sang bình thường, hồn phách của tiểu quỷ này đích thực là đã được thanh lọc, tăng cường sức chịu đựng. Nếu không sao có thể kiên trì luyện qua mấy pháp thuật ma quái mà không bị hồn bay phách tán, ngược lại sức lực còn có thể tăng cường.
Có lẽ Lý Thanh Sơn không biết nhưng Thanh Ngưu lại rất rõ ràng. ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ yêu cầu tư chất thiên phú cao đến mức độ nào, vậy mà Tiểu An có thể thuận lợi nhập môn như vậy cũng là ngoài mong đợi. Cái này sợ rằng không chỉ là thiên tư mà chắc chắn đã được linh dược đạo pháp thông tuệ.
Tiểu An lại mở một bức vẽ ra, bên trong bỗng phát ra một tầng linh quang, át đi quang hoa của tất cả các châu báo trong phòng.
Lý Thanh Sơn có cảm giác trong lòng run lên, như có một kiếm khí hết sức bén nhọn đang đánh về phía hắn, so với khi đối mặt với Dương An Chi ở tửu lâu kia, tuyệt đối không thua kém mà còn kinh khủng hơn gấp hàng chục lần. Theo bản năng, hắn nắm lấy Tiểu An, kéo nó ra sau lưng bảo hộ.
Bức vẽ rơi xuống nền đất, nhưng không có công kích đáng sợ nào phát ra như tưởng tượng. Tạm thời thở ra, Lý Thanh Sơn nhặt bức vẽ lên, lại thấy không phải là một bức họa mà là một bức thư pháp, ròng bay phương múa, hết sức lộn xộn, một chữ cũng không nhìn ra.
Nói đúng ra, cả bức thư pháp chẳng ra hình thù gì, giống như một bức ký họa linh tinh, nhưng lại mang một cái gì đó rất khí thế. Mỗi nét bút tựa như dấu vết của một tuyệt thế kiếm khách lưu lại trên tấm thạch bích, một loại tang thương khắc sâu trong đá, tháng năm cũng không thể nào xóa mờ.
Thanh Ngưu nói:
- Tiểu tử ngươi vận khí cũng không tệ, lại tìm được một món linh khí chân chính!
- Linh khí!
Lý Thanh Sơn mừng rỡ, nghịch nghịch bức vẽ trong tay, lòng vui vẻ, sờ sọ đầu của Tiểu An một cái:
- Tiểu An thật giỏi!
Tiểu An thấy hắn cao hứng, cũng cúi đầu vui vẻ cười.
- Vật này phải làm thế nào?
- Ngươi truyền vào đó một chút chân khí thử xem.
Lý Thanh Sơn vừa trải qua một cuộc đại chiến ở Hắc Phong trại, chủ yếu vẫn dùng thân lực là chính, ngược lại chân khí không bị tổn hại bao nhiêu. Nhưng khi hắn đem chân khí truyền vào bức vẽ, chân khí trong người điên cuồng phát ra, bị hút vào trong bức vẽ.
Cho đến khi chân khí toàn thân hắn gần suy kiệt, bức vẽ mới sáng bừng lên, phát ra ánh sáng chói mắt. Một tia sáng bay ra, xẹt qua một cái rương đầy vàng bạc châu báu, đập vào bức tường đá của mật thất. Không hề có tiếng động lớn nào phát ra, sau đó, bảo rương bị chẻ làm đôi, tách ra hai bên.
Lý Thanh Sơn lúc này mới hồi phục tinh thần, tiến lên phía trước nhìn. Hắn chỉ thấy, bất luận là vàng bạc nguyên bảo gì ở trong rương, chỉ cần bị tia sáng kia quét qua đều bị chẻ làm đôi. Hắn lại đi đến chỗ tường đá, phát hiện trên tường đá dày cộm có một đường rất nhỏ nhưng khắc sâu vào trong tường.
- Đây mới là uy lực của linh khí!
Lý Thanh Sơn nuốt nước bọt. Đừng nói là ‘Ngưu Ma Luyện Bì’ của hắn, cho dù là tờ Kim Cương Đại Lực phù kia của Hùng Hướng Võ cũng tuyệt đối không thể ngăn nổi một chưởng này. Hơn nữa, hắn cảm thấy, có lẽ chân khí của mình chưa đủ, uy lực của linh khí này còn chưa phát huy được một phần mười. Nếu có thể đem mấy chục đường vẽ trong bức họa này phát huy cũng một lúc, không biết uy lực sẽ lớn đến mức nào!
- Lúc trở về ngươi có thể luyện thêm ‘Hổ Ma Luyện Cốt quyền’. Nếu chỉ luyện ngưu không luyện hổ thì sẽ không thể coi là một thần thông hoàn chỉnh được.
Lý Thanh Sơn khựng người lại một chút nhưng cước bộ không vì thế mà dừng lại. Cho dù con đường này dẫn đến đâu, hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ quay đầu lại. Là vì chính bản thân hắn, cũng là vì đưa bé trước mặt này.
Thanh Ngưu dồn toàn lực chú ý, tập trung nhìn biểu hiện của Lý Thanh Sơn, dạy cho Tiểu An ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ cũng là để tiện cho Lý Thanh Sơn. Chẳng lẽ ‘Cửu Ngưu Nhị Hổ lực’ mà nó dạy cho Lý Thanh Sơn, cũng chỉ là một loại thần thông vụng về bất nhập lưu sao?
Lý Thanh Sơn ở Hắc Phong trại thu thập chiến lợi phẩm, Tiểu An cũng bước từng bước đi sau lưng hắn. Hắn tìm thấy một kho lương thực lớn, tất cả lương thực trong kho đều là cướp từ các thôn trang quanh vùng, để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Không biết có bao nhiêu bình dân bách tính vì đống lương thực này mà chết vì đói rét.
Sau đó, hắn còn tìm được một kho trang bị, chứa đầy đủ các loại tạp vật cùng với binh khí. Trong kho chủ yếu là thịt muối và rượu, binh khí cũng chỉ là các loại binh khí tầm thường, không thể so sánh với Phi Long kiếm trong tay hắn. Tìm đi tìm lại cũng không thấy bảo khố ở nơi nào, cuối cũng trong các phòng của đương gia hắn lại tìm được không ít bạc vàng, ngân phiếu.
Hắc Phong trại chiếm đóng ở Khánh Dương thành này nhiều năm, tích lũy được không biết bao nhiêu vàng bạc tài bảo, chắc chắn phải có cơ quan mật để cất giấu. May là có Tiểu An cẩn thận, phát hiện ra một cơ quan rất kín đáo trong phòng Hùng Hướng Võ, thận trọng xoay chuyện cơ quan, một cánh cửa bí mật hiện ra.
Sau cánh cửa đó, kim ngân khí, châu quang bảo khí tỏa ra mãnh liệt, làm người ta chói mắt. Một chiếc hộp gỗ đựng một xấp ngân phiếu, ước chừng phải trên vạn lượng, nhưng thứ trân quý nhất, chính là những bức phù mà hắn không biết gọi tên kia.
May là Lý Thanh Sơn cũng có chút hoa mắt, hắn tiện tay cầm một món đồ lên, ngắm cả nửa ngày mới hiện ra vẻ thán phục. Cả đời hắn cũng chưa từng nhìn qua nhiều vàng bạc tài bảo như vậy. Nhưng hắn đi tìm cả một vòng cũng không tìm thấy một bức phù nào khác. Lại nghĩ đến, nếu có thứ đồ tốt như vậy, chắc chắn Hùng Hướng Võ sẽ để bên người để làm đòn sát thủ, sẽ không để nó làm cảnh ở chỗ này, hắn không khỏi có chút tiếc nuối.
Tiểu An cũng không để ý đến những thứ châu báu kia mà đi tới một chiếc bình sứ lớn có đựng mấy bức vẽ. Nó lấy ra một bức vẽ để xem xét, không phải chỉ là xem cho vui mà là nghiêm túc quan sát. Chỉ có điều, vừa nhìn vào bức vẽ, nó đã thẳng tay vứt xuống, có lẽ là nhận ra đó là đồ giả.
Lý Thanh Sơn tiến về phía trước, nhìn những bức họa kia. Đều là vẽ phong cảnh sơn thủy, chim chóc hoa lá, không thì là mấy bức thư pháp cổ quái, mười chữ có đến chín chữ không hiểu. Dù sao cũng có vẻ là đồ cổ, không có gì khác biệt lắm.
Hắn chợt nhớ ra, ở thế giới này mình cũng coi là mù chữ, ở trong sơn thôn cũng không có cơ hội học tập, cũng không cần học để làm gì. Sợ rằng mấy chữ này cũng không hiểu được bao nhiêu, nếu có cơ hội cần học thêm một chút. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng ngạc nhiên:
- Nhóc xem hiểu những thứ này?
Tiểu An gật đầu một cái. Mặc dù miệng không thể nói, nó hướng về phía Lý Thanh Sơn khua khoắng một hồi. Lý Thanh Sơn nhanh chóng hiểu ra, thì ra Tiểu An sau khi luyện ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’, nhập vào xương cốt, bỗng nhớ ra rất nhiều thứ.
Lý Thanh Sơn nói:
- Xem ra chẳng mấy nhóc sẽ nhớ ra nhà mình ở đâu. Nhóc còn nhỏ tuổi mà đã biết thưởng thức thư họa, nhất định là con nhà học giả, nói không chừng không chỉ là nhà giàu sang bình thường.
Nghe Lý Thanh Sơn nói vậy, Tiểu An lại rất mơ hồ. Mặc dù nó ngây thơ đến mấy cũng hiểu, với dáng vẻ này của nó, ngay cả có nhớ ra, tìm được về đến nhà thì có thể gặp được người nhà sao?
Lý Thanh Sơn an ủi:
- Yên tâm đi, ta sẽ có cách. Nhóc sẽ nhanh chóng khôi phục được hình dáng, đảm bảo với các hài tử khác sẽ không có gì khác biệt.
Tiểu An lập tức trở nên vui mừng. Mặc dù căn bản nó không biết biện pháp mà Lý Thanh Sơn nói là gì, nhưng nó vẫn theo bản năng mà tin cậy hắn.
Thanh Ngưu đứng ngoài cửa nghe, trong lòng khẽ thở dài. Nào phải một nhà giàu sang bình thường, hồn phách của tiểu quỷ này đích thực là đã được thanh lọc, tăng cường sức chịu đựng. Nếu không sao có thể kiên trì luyện qua mấy pháp thuật ma quái mà không bị hồn bay phách tán, ngược lại sức lực còn có thể tăng cường.
Có lẽ Lý Thanh Sơn không biết nhưng Thanh Ngưu lại rất rõ ràng. ‘Chu Nhan Bạch Cốt đạo’ yêu cầu tư chất thiên phú cao đến mức độ nào, vậy mà Tiểu An có thể thuận lợi nhập môn như vậy cũng là ngoài mong đợi. Cái này sợ rằng không chỉ là thiên tư mà chắc chắn đã được linh dược đạo pháp thông tuệ.
Tiểu An lại mở một bức vẽ ra, bên trong bỗng phát ra một tầng linh quang, át đi quang hoa của tất cả các châu báo trong phòng.
Lý Thanh Sơn có cảm giác trong lòng run lên, như có một kiếm khí hết sức bén nhọn đang đánh về phía hắn, so với khi đối mặt với Dương An Chi ở tửu lâu kia, tuyệt đối không thua kém mà còn kinh khủng hơn gấp hàng chục lần. Theo bản năng, hắn nắm lấy Tiểu An, kéo nó ra sau lưng bảo hộ.
Bức vẽ rơi xuống nền đất, nhưng không có công kích đáng sợ nào phát ra như tưởng tượng. Tạm thời thở ra, Lý Thanh Sơn nhặt bức vẽ lên, lại thấy không phải là một bức họa mà là một bức thư pháp, ròng bay phương múa, hết sức lộn xộn, một chữ cũng không nhìn ra.
Nói đúng ra, cả bức thư pháp chẳng ra hình thù gì, giống như một bức ký họa linh tinh, nhưng lại mang một cái gì đó rất khí thế. Mỗi nét bút tựa như dấu vết của một tuyệt thế kiếm khách lưu lại trên tấm thạch bích, một loại tang thương khắc sâu trong đá, tháng năm cũng không thể nào xóa mờ.
Thanh Ngưu nói:
- Tiểu tử ngươi vận khí cũng không tệ, lại tìm được một món linh khí chân chính!
- Linh khí!
Lý Thanh Sơn mừng rỡ, nghịch nghịch bức vẽ trong tay, lòng vui vẻ, sờ sọ đầu của Tiểu An một cái:
- Tiểu An thật giỏi!
Tiểu An thấy hắn cao hứng, cũng cúi đầu vui vẻ cười.
- Vật này phải làm thế nào?
- Ngươi truyền vào đó một chút chân khí thử xem.
Lý Thanh Sơn vừa trải qua một cuộc đại chiến ở Hắc Phong trại, chủ yếu vẫn dùng thân lực là chính, ngược lại chân khí không bị tổn hại bao nhiêu. Nhưng khi hắn đem chân khí truyền vào bức vẽ, chân khí trong người điên cuồng phát ra, bị hút vào trong bức vẽ.
Cho đến khi chân khí toàn thân hắn gần suy kiệt, bức vẽ mới sáng bừng lên, phát ra ánh sáng chói mắt. Một tia sáng bay ra, xẹt qua một cái rương đầy vàng bạc châu báu, đập vào bức tường đá của mật thất. Không hề có tiếng động lớn nào phát ra, sau đó, bảo rương bị chẻ làm đôi, tách ra hai bên.
Lý Thanh Sơn lúc này mới hồi phục tinh thần, tiến lên phía trước nhìn. Hắn chỉ thấy, bất luận là vàng bạc nguyên bảo gì ở trong rương, chỉ cần bị tia sáng kia quét qua đều bị chẻ làm đôi. Hắn lại đi đến chỗ tường đá, phát hiện trên tường đá dày cộm có một đường rất nhỏ nhưng khắc sâu vào trong tường.
- Đây mới là uy lực của linh khí!
Lý Thanh Sơn nuốt nước bọt. Đừng nói là ‘Ngưu Ma Luyện Bì’ của hắn, cho dù là tờ Kim Cương Đại Lực phù kia của Hùng Hướng Võ cũng tuyệt đối không thể ngăn nổi một chưởng này. Hơn nữa, hắn cảm thấy, có lẽ chân khí của mình chưa đủ, uy lực của linh khí này còn chưa phát huy được một phần mười. Nếu có thể đem mấy chục đường vẽ trong bức họa này phát huy cũng một lúc, không biết uy lực sẽ lớn đến mức nào!
/133
|