Mạnh Quang Dã ngẩng đầu, hắn nghe được ý tứ trong lời của hoàng đế, cằm cứng lại không thể nói gì.
Minh Đức đế không để tâm lắm, nhận lời chúc tụng liên tục của chúng vương, cười to mà đi,
Kết thúc đấu băng, Minh Đức đế tận hứng đi lên ngự loan, chuẩn bị hồi cung. Ở trước con mắt nhìn trừng trừng của người dưới hắn đưa tay ra với "Lư Phù",
"Lư cô nương, lại đây ngồi chung xe với trẫm."
Trạm Liên làm bộ một chút, "Bệ hạ, e sợ là không hợp lễ nghi."
"Trước giờ muội vẫn ngồi chung với trẫm, lên đi."
Tần phi cùng nữ quyến nghe thấy rõ ràng, biểu hiện khác biệt, trong mắt hoảng sợ.
Thuận An đỡ Trạm Liên tới, nhìn qua mọi người, nghĩ thầm màn kịch này là chờ, đến lúc rắn ra là đớp luôn.
Minh Đức đế đưa theo "Lư Phù" vào loan gián, Lương Quý Phi và những người khác vào xe ngựa của mình, ngự ỷ của mọi người thần cung tống hạ, cuồn cuộn mà đi.
Trong xa giá có mái vòm phủ lông của Thiên Tử, Trạm Liên bị Trạm Huyên ôm vào lòng, ngửa đầu hì hì cười nói: "Tam ca, dáng dấp vừa rồi huynh bắn tên thật uy phong!"
Trạm Huyên cúi đầu cười nói: "Liên Hoa nhi trông thấy à?"
"Tất nhiên là nhìn thật kỹ rồi. Ca ca tốt, lần sau lại đưa muội đi."
Trạm Huyên khẽ cười xoa mũi nàng, "Hóa ra là có tâm tư khác."
Hai người đều không nhắc tới Mạnh Quang Dã, chỉ nói thủ thỉ những chuyện hôm nay. Trạm Liên ủ rũ nói vẫn chưa tìm được kẻ khả nghi, Trạm Huyên an ủi nàng, nói đợi chút thời gian là sẽ rõ.
Hồi cung trời đã tối, huống hồ ngày mai chúng mệnh phụ tiến cung tạ ơn,
Trạm Liên tính sẽ giả dạng Lư Phù tiếp, liền ở Hạm Đạm cung nghri ngơi.
Trạm Huyên buổi đêm hôn cái miệng nhỏ của nàng cầu hoan.
Trạm Liên thì hay rồi, đối lập với cái khoái hoạt này lại vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt, huống hồ hôm nay ở ngoài chơi cả ngày đã sớm mệt mỏi, trượt băng mấy lượt ngã cũng thấy đau, bởi vậy xoay qua xoay lại không cho.
Trạm Huyên lôi kéo y phục nàng, mất thể diện dụ nàng một hòi.
Trạm Liên bị cuốn lấy đến cuống lên, "Tam ca tìm người khác đi, tiểu công công nói lâu rồi huynh không sủng hạnh phi tử."
Trạm Huyên cho là nàng đùa, liền cười nói: "Trẫm đi tìm họ, muội quay đầu là khóc ngay."
Trạm Liên nói: "Muội khóc làm gì, hơn nữa muội chưa thể sinh hài nhi, tam ca dòng dõi đơn bạc, rải mây mưa có thể khiến hoàng tự dày hơn."
Trạm Huyên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía Trạm Liên, "Liên Hoa nhi là thật tâm?"
"Tất nhiên là thật rồi."
Lời này như gáo nước lạnh, dội cho Trạm Huyên hôm nay đang đắc ý vô cùng không còn tí gì.
Theo lý Liên Hoa nhi của hắn thông tình đạt lý như vậy, hắn phải vui mới đúng, nhưng hắn có cả hậu cung, sao không biết nữ tử chưa bao giờ cam lòng dâng tình lang cho người khác?
"Nếu là Mạnh Quang Dã, muội cũng bảo hắn tới phòng khác sao?"Trạm Huyên bật thốt một câu hỏi ngu ngốc.
"Hắn là phò mã, không thể cưới thiếp." Trạm Liên thốt lên câu trả lời ngu ngốc.
Trạm Huyên nghe vậy nhìn Trạm Liên một lát, cười khổ một tiếng.
"Muội mệt rồi, trẫm không quấy nhiễu muội nữa, trẫm về Càn Khôn cung đây."
Trạm Liên kéo tay hắn lại, "Ca ca lại nhỏ nhen rồi."
"Muội đổ oan cho ta quá."
"Vậy sao huynh không vui."
"Trẫm không vui, chỉ sợ là hôm nay ở bên muội, sáng mai muội lại cáu bực với ta."
Trạm Huyên vẫn đi, Trạm Liên biết tam ca có chút không vui, nhưng không nhịn nổi mỏi mệt cả ngày, nằm xuống gối liền ngủ say.
Minh Đức đế về tẩm cung, Thuận An hơi kinh ngạc, lại thấy giữa mày chủ tử buồn chán, chỉ có thể nói chủ tử lại không thắng được Liên Hoa điện hạ, mất hứng mà về.
Trạm Huyên không ngủ được, gọi người đem tấu chương ra, ngồi trên sập đọc tấu chương, nhưng nhìn một hồi không vào một chữ.
Đột nhiên, hắn quăng bút cả loạt, đỏ đen tung tóe.
Hắn không hiểu, Liên Hoa nhi nếu không yêu hắn, tại sao lại cam tâm dâng mình cho hắn? Nhưng nếu yêu hắn, lại tại sao thoải mái bảo hắn lâm hạnh tần phi? Còn nữa, nàng từng cho Mạnh QUang Dã làm phò mã rồi sao? Vậy hắn là cái gì, kẻ lỗ mãng sao!
Trạm Huyên đi giày dưới giường, đi đi lại lại trong điện, khiến nô tỳ bốn phía
sợ hãi.
Thuận An đoán là chủ nhân quá nóng giận, mắt nhỏ dõi theo bóng người to cao đi lại loanh quanh, nhưng xét thấy lần trước bỏ dở giữa chừng, ông cũng không dám nêu ý kiến bảo hắn đi đến cung khác điều tiết hỏa khí.
Trạm Huyên một đêm khó ngủ, hôm sau vào triều bị gió lạnh thổi, trong đầu như mở sương mù suy nghĩ trở nên rõ ràng.
Liên Hoa nhi là thông cảm cho hắn.
Hắn sao lại quên mất, hắn đối tốt với Liên Hoa nhi, Liên Hoa nhi đối với hắn cũng chưa bao giờ lơi lỏng, nàng nhất định sợ hắn khổ sở không đành lòng, cho nên mới miễn cưỡng bản thân giao cho hắn.
Trạm Huyên nghĩ đến đây, như bị ai tát một cái, hôm qua vênh vang đắc ý trước mặt Mạnh Quang Dã thành trò cười lớn.
Trạm Huyên à Trạm Huyên, ngươi thực sự còn thể diện gì.
Cay đắng trong họng nuốt không trôi, Minh Đức đế bụng đầy tâm sự thiết triều.
Trạm Liên vừa dậy, cũng không biết trong lòng tam ca dậy sóng, cải trang xong lẳng lặng đợi chờ.
Hôm nay nữ quyến tiến cung tạ ơn, người có lòng nhất định tiếp cận nàng. Lư Phù thật chết rồi, tam ca đem những người bên cạnh "Lư Phù" đổi hết, ít người, nhưng tinh tường, ngoại trừ chủ nhân hậu cung, còn lại những người không liên quan đều không thể gặp Lư Phù, bởi vậy người giật dây nếu thực là hoàng thân quốc thích, chỉ có thể sai kẻ thân cận tới tìm nàng.
GIờ mão, mệnh phụ tiến vào cung, Lương Quý Phi thay hoàng đế nhận tạ ơn của họ, lại mở kịch trong cung, giữ họ lại cùng xem.
Mấu chốt đây là thời điểm các mệnh phụ nhức đầu nhất, Toàn hậu đã phế, tân hậu chưa lập, rốt cuộc rơi vào nhà nào, thật không biết được. Lương Quý Phi giờ tạm phụ trách hậu cung, hành động cử chỉ không chút sai sót, mà dưới gối Hiền Phi lại có hoàng tử duy nhất của Minh Đức đế, lại có chỗ dựa ở sau là Hạ gia, hai người thế lực nàng nhau, khó nhất là không biết gửi nhờ vào ai. Lấy lòng một bên chính là mếch lòng bên kia, hai bên không đắc tội thì là không chỗ dựa nhờ...
Các nữ quyến lại thì thào chút chuyện không can tới mình, "Theo ta nói, nhất định là Hiền phi. Lương Quý Phi mặc dù lại mang thai, cũng không biết có sinh hoàng tử không, huống hồ dù là hoàng tử, cũng kém tuổi đại hoàng tử rất nhiều, thái tử nhất định là đại hoàng tử chứ không khác, mẫu bằng tử quý, Hiền phi nương nương là hoàng hậu không cần nghi ngờ."
"Nhưng nghe nói đại hoàng tử tư chất bình thường, bệ hạ cũng không xem trọng..."
"Ai ai, chúng ta đừng chỉ nhìn hai vị nương nương, vanj nhất còn có Trình Giảo Kim* nhảy ra giữa đường?"
*nhân vật lịch sử, trung thần khai quốc thời nhà Đường.
"Người nào là Trình Giảo Kim, vị ở Hạm Đạm cung kia?"
"Ai da, ngươi thực là không sợ chết, lời này cũng dám nói!"
Người nói chuyện cũng biết mình phạm vào cấm kỵ, sợ mất mật che miệng, nhìn quanh.
"Có điều các người nói, vị ở Hạm Đạm cung không danh phận, rốt cuộc bệ hạ đối với nàng ta là gì?"
"HÔm qua ngươi không thấy sao, rõ ràng là đối xử hệ như Vĩnh Lạc công chúa vậy!"
"Nếu thực vậy, quan hệ tốt với nàng ta, còn tốt hơn với hai vị nương nương!"
Các nữ quyến đều có sự đồng tình.
Có lẽ đại đa số họ nghĩ như vậy, nên khi "Lư Phù" vừa tới, rất nhiều người nhiệt tình vây lại.
Trạm Liên trời sinh chính là số mệnh "Trăng giữa muôn sao", tình cảnh này, nàng tất nhiên không đặt vào mắt.
chỉ là nàng cũng không có nhận ra dấu hiệu khác biệt gì trong mắt những người này.
Lẽ nào, nàng đoán sai?
Lại trắng tay về lúc giữa trưa, Trạm Liên hồi cung nghỉ trưa, thơ thẩn để người hầu cởi áo khoác.
"Ồ, cô nương, trong mũ ngài sao lại có cây trâm?"
Trạm Liên quay đầu nhìn, chỉ thấy trong tay nô tỳ đưa ra một cái trâm trắng nhỏ rất bình thường, trước giờ chỉ dùng để ghim tóc, "Chắc ai đó không cẩn thận làm rơi mất." Trong ngày đông ai cũng mặc dày, đội mũ quay đi quay lại, thường sẽ xảy ra chút sự cố nhỏ, có lẽ có người trong lúc nói chuyện với nàng, khéo thay lại rơi vào mũ nàng.
"Cây trâm này thường thấy, sợ tìm không ra chủ nhân." Cung nữ này nói.
Trạm Liên hờ hững gật đầu, đang muốn để cung nữ nhận lại, trong đầu lướt qua suy nghĩ.
Nàng cầm trâm nhỏ nhìn qua, đưa tay lắc lắc, bên trong không có gì.
"Cô nương?" Cung nữ tò mò.
Trạm Liên trầm tư chốc lát, trực giác nói cây trâm này có người cố ý bỏ vào, chỉ là dụng ý gì, nàng không biết.
"Ta cầm trước, vạn nhất gặp chủ nhân, liền trả lại."
Trạm Liên muốn chờ tam ca tới bảo hắn xem, nhưng đêm nay hắn không qua.
Đồng thời liên tiếp mấy ngày, nàng cũng không gặp tam ca.
Minh Đức đế không để tâm lắm, nhận lời chúc tụng liên tục của chúng vương, cười to mà đi,
Kết thúc đấu băng, Minh Đức đế tận hứng đi lên ngự loan, chuẩn bị hồi cung. Ở trước con mắt nhìn trừng trừng của người dưới hắn đưa tay ra với "Lư Phù",
"Lư cô nương, lại đây ngồi chung xe với trẫm."
Trạm Liên làm bộ một chút, "Bệ hạ, e sợ là không hợp lễ nghi."
"Trước giờ muội vẫn ngồi chung với trẫm, lên đi."
Tần phi cùng nữ quyến nghe thấy rõ ràng, biểu hiện khác biệt, trong mắt hoảng sợ.
Thuận An đỡ Trạm Liên tới, nhìn qua mọi người, nghĩ thầm màn kịch này là chờ, đến lúc rắn ra là đớp luôn.
Minh Đức đế đưa theo "Lư Phù" vào loan gián, Lương Quý Phi và những người khác vào xe ngựa của mình, ngự ỷ của mọi người thần cung tống hạ, cuồn cuộn mà đi.
Trong xa giá có mái vòm phủ lông của Thiên Tử, Trạm Liên bị Trạm Huyên ôm vào lòng, ngửa đầu hì hì cười nói: "Tam ca, dáng dấp vừa rồi huynh bắn tên thật uy phong!"
Trạm Huyên cúi đầu cười nói: "Liên Hoa nhi trông thấy à?"
"Tất nhiên là nhìn thật kỹ rồi. Ca ca tốt, lần sau lại đưa muội đi."
Trạm Huyên khẽ cười xoa mũi nàng, "Hóa ra là có tâm tư khác."
Hai người đều không nhắc tới Mạnh Quang Dã, chỉ nói thủ thỉ những chuyện hôm nay. Trạm Liên ủ rũ nói vẫn chưa tìm được kẻ khả nghi, Trạm Huyên an ủi nàng, nói đợi chút thời gian là sẽ rõ.
Hồi cung trời đã tối, huống hồ ngày mai chúng mệnh phụ tiến cung tạ ơn,
Trạm Liên tính sẽ giả dạng Lư Phù tiếp, liền ở Hạm Đạm cung nghri ngơi.
Trạm Huyên buổi đêm hôn cái miệng nhỏ của nàng cầu hoan.
Trạm Liên thì hay rồi, đối lập với cái khoái hoạt này lại vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt, huống hồ hôm nay ở ngoài chơi cả ngày đã sớm mệt mỏi, trượt băng mấy lượt ngã cũng thấy đau, bởi vậy xoay qua xoay lại không cho.
Trạm Huyên lôi kéo y phục nàng, mất thể diện dụ nàng một hòi.
Trạm Liên bị cuốn lấy đến cuống lên, "Tam ca tìm người khác đi, tiểu công công nói lâu rồi huynh không sủng hạnh phi tử."
Trạm Huyên cho là nàng đùa, liền cười nói: "Trẫm đi tìm họ, muội quay đầu là khóc ngay."
Trạm Liên nói: "Muội khóc làm gì, hơn nữa muội chưa thể sinh hài nhi, tam ca dòng dõi đơn bạc, rải mây mưa có thể khiến hoàng tự dày hơn."
Trạm Huyên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía Trạm Liên, "Liên Hoa nhi là thật tâm?"
"Tất nhiên là thật rồi."
Lời này như gáo nước lạnh, dội cho Trạm Huyên hôm nay đang đắc ý vô cùng không còn tí gì.
Theo lý Liên Hoa nhi của hắn thông tình đạt lý như vậy, hắn phải vui mới đúng, nhưng hắn có cả hậu cung, sao không biết nữ tử chưa bao giờ cam lòng dâng tình lang cho người khác?
"Nếu là Mạnh Quang Dã, muội cũng bảo hắn tới phòng khác sao?"Trạm Huyên bật thốt một câu hỏi ngu ngốc.
"Hắn là phò mã, không thể cưới thiếp." Trạm Liên thốt lên câu trả lời ngu ngốc.
Trạm Huyên nghe vậy nhìn Trạm Liên một lát, cười khổ một tiếng.
"Muội mệt rồi, trẫm không quấy nhiễu muội nữa, trẫm về Càn Khôn cung đây."
Trạm Liên kéo tay hắn lại, "Ca ca lại nhỏ nhen rồi."
"Muội đổ oan cho ta quá."
"Vậy sao huynh không vui."
"Trẫm không vui, chỉ sợ là hôm nay ở bên muội, sáng mai muội lại cáu bực với ta."
Trạm Huyên vẫn đi, Trạm Liên biết tam ca có chút không vui, nhưng không nhịn nổi mỏi mệt cả ngày, nằm xuống gối liền ngủ say.
Minh Đức đế về tẩm cung, Thuận An hơi kinh ngạc, lại thấy giữa mày chủ tử buồn chán, chỉ có thể nói chủ tử lại không thắng được Liên Hoa điện hạ, mất hứng mà về.
Trạm Huyên không ngủ được, gọi người đem tấu chương ra, ngồi trên sập đọc tấu chương, nhưng nhìn một hồi không vào một chữ.
Đột nhiên, hắn quăng bút cả loạt, đỏ đen tung tóe.
Hắn không hiểu, Liên Hoa nhi nếu không yêu hắn, tại sao lại cam tâm dâng mình cho hắn? Nhưng nếu yêu hắn, lại tại sao thoải mái bảo hắn lâm hạnh tần phi? Còn nữa, nàng từng cho Mạnh QUang Dã làm phò mã rồi sao? Vậy hắn là cái gì, kẻ lỗ mãng sao!
Trạm Huyên đi giày dưới giường, đi đi lại lại trong điện, khiến nô tỳ bốn phía
sợ hãi.
Thuận An đoán là chủ nhân quá nóng giận, mắt nhỏ dõi theo bóng người to cao đi lại loanh quanh, nhưng xét thấy lần trước bỏ dở giữa chừng, ông cũng không dám nêu ý kiến bảo hắn đi đến cung khác điều tiết hỏa khí.
Trạm Huyên một đêm khó ngủ, hôm sau vào triều bị gió lạnh thổi, trong đầu như mở sương mù suy nghĩ trở nên rõ ràng.
Liên Hoa nhi là thông cảm cho hắn.
Hắn sao lại quên mất, hắn đối tốt với Liên Hoa nhi, Liên Hoa nhi đối với hắn cũng chưa bao giờ lơi lỏng, nàng nhất định sợ hắn khổ sở không đành lòng, cho nên mới miễn cưỡng bản thân giao cho hắn.
Trạm Huyên nghĩ đến đây, như bị ai tát một cái, hôm qua vênh vang đắc ý trước mặt Mạnh Quang Dã thành trò cười lớn.
Trạm Huyên à Trạm Huyên, ngươi thực sự còn thể diện gì.
Cay đắng trong họng nuốt không trôi, Minh Đức đế bụng đầy tâm sự thiết triều.
Trạm Liên vừa dậy, cũng không biết trong lòng tam ca dậy sóng, cải trang xong lẳng lặng đợi chờ.
Hôm nay nữ quyến tiến cung tạ ơn, người có lòng nhất định tiếp cận nàng. Lư Phù thật chết rồi, tam ca đem những người bên cạnh "Lư Phù" đổi hết, ít người, nhưng tinh tường, ngoại trừ chủ nhân hậu cung, còn lại những người không liên quan đều không thể gặp Lư Phù, bởi vậy người giật dây nếu thực là hoàng thân quốc thích, chỉ có thể sai kẻ thân cận tới tìm nàng.
GIờ mão, mệnh phụ tiến vào cung, Lương Quý Phi thay hoàng đế nhận tạ ơn của họ, lại mở kịch trong cung, giữ họ lại cùng xem.
Mấu chốt đây là thời điểm các mệnh phụ nhức đầu nhất, Toàn hậu đã phế, tân hậu chưa lập, rốt cuộc rơi vào nhà nào, thật không biết được. Lương Quý Phi giờ tạm phụ trách hậu cung, hành động cử chỉ không chút sai sót, mà dưới gối Hiền Phi lại có hoàng tử duy nhất của Minh Đức đế, lại có chỗ dựa ở sau là Hạ gia, hai người thế lực nàng nhau, khó nhất là không biết gửi nhờ vào ai. Lấy lòng một bên chính là mếch lòng bên kia, hai bên không đắc tội thì là không chỗ dựa nhờ...
Các nữ quyến lại thì thào chút chuyện không can tới mình, "Theo ta nói, nhất định là Hiền phi. Lương Quý Phi mặc dù lại mang thai, cũng không biết có sinh hoàng tử không, huống hồ dù là hoàng tử, cũng kém tuổi đại hoàng tử rất nhiều, thái tử nhất định là đại hoàng tử chứ không khác, mẫu bằng tử quý, Hiền phi nương nương là hoàng hậu không cần nghi ngờ."
"Nhưng nghe nói đại hoàng tử tư chất bình thường, bệ hạ cũng không xem trọng..."
"Ai ai, chúng ta đừng chỉ nhìn hai vị nương nương, vanj nhất còn có Trình Giảo Kim* nhảy ra giữa đường?"
*nhân vật lịch sử, trung thần khai quốc thời nhà Đường.
"Người nào là Trình Giảo Kim, vị ở Hạm Đạm cung kia?"
"Ai da, ngươi thực là không sợ chết, lời này cũng dám nói!"
Người nói chuyện cũng biết mình phạm vào cấm kỵ, sợ mất mật che miệng, nhìn quanh.
"Có điều các người nói, vị ở Hạm Đạm cung không danh phận, rốt cuộc bệ hạ đối với nàng ta là gì?"
"HÔm qua ngươi không thấy sao, rõ ràng là đối xử hệ như Vĩnh Lạc công chúa vậy!"
"Nếu thực vậy, quan hệ tốt với nàng ta, còn tốt hơn với hai vị nương nương!"
Các nữ quyến đều có sự đồng tình.
Có lẽ đại đa số họ nghĩ như vậy, nên khi "Lư Phù" vừa tới, rất nhiều người nhiệt tình vây lại.
Trạm Liên trời sinh chính là số mệnh "Trăng giữa muôn sao", tình cảnh này, nàng tất nhiên không đặt vào mắt.
chỉ là nàng cũng không có nhận ra dấu hiệu khác biệt gì trong mắt những người này.
Lẽ nào, nàng đoán sai?
Lại trắng tay về lúc giữa trưa, Trạm Liên hồi cung nghỉ trưa, thơ thẩn để người hầu cởi áo khoác.
"Ồ, cô nương, trong mũ ngài sao lại có cây trâm?"
Trạm Liên quay đầu nhìn, chỉ thấy trong tay nô tỳ đưa ra một cái trâm trắng nhỏ rất bình thường, trước giờ chỉ dùng để ghim tóc, "Chắc ai đó không cẩn thận làm rơi mất." Trong ngày đông ai cũng mặc dày, đội mũ quay đi quay lại, thường sẽ xảy ra chút sự cố nhỏ, có lẽ có người trong lúc nói chuyện với nàng, khéo thay lại rơi vào mũ nàng.
"Cây trâm này thường thấy, sợ tìm không ra chủ nhân." Cung nữ này nói.
Trạm Liên hờ hững gật đầu, đang muốn để cung nữ nhận lại, trong đầu lướt qua suy nghĩ.
Nàng cầm trâm nhỏ nhìn qua, đưa tay lắc lắc, bên trong không có gì.
"Cô nương?" Cung nữ tò mò.
Trạm Liên trầm tư chốc lát, trực giác nói cây trâm này có người cố ý bỏ vào, chỉ là dụng ý gì, nàng không biết.
"Ta cầm trước, vạn nhất gặp chủ nhân, liền trả lại."
Trạm Liên muốn chờ tam ca tới bảo hắn xem, nhưng đêm nay hắn không qua.
Đồng thời liên tiếp mấy ngày, nàng cũng không gặp tam ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/124
|