“Ai! Huynh cũng đừng đau buồn, ta tin nam nhân tốt như huynh nhất định sẽ tìm được bến đỗ tốt. À, không phải, nhất định có cô nương tốt xem huynh là bến đỗ.” Nàng cười ha ha dỗ dành hắn.
“Ta chỉ thích một mình nàng.” Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
“Ha ha, đùa cái gì chứ. Ta có chồng rồi ... ...”
“Ta đã nói với nàng hắn không đáng tin.” Sở Nhất Nặc đỏ mắt.
“Nè, mặt trời lặn thật là đẹp. Đi nhanh đi, bằng không sẽ không tìm được chỗ ngủ trọ.” Nàng xoay người bỏ trốn mất dạng.
Không muốn cãi nhau với hắn, vì có cãi cũng chẳng được gì, hai người đều có cố chấp của mình, trăm phần trăm kiên quyết.
Vài lần cãi nhau đều tan rã trong không vui, ảnh hưởng đến tâm trạng của mình thôi. Dù sao còn hơn nửa năm nữa là nàng có thể về nhà, bây giờ cứ nhịn hắn đi.
Phong tục của Nhật Chiếu quốc và Thăng quốc không khác nhau mấy, còn nếu có khác biệt thì chính là địa vị của nữ tử. Tương truyền mấy trăm năm trước hai nước vốn là một nhà, sau này có một vị đại công chúa sắc sảo chúa gả cho Tây quận vương, rất bất mãn đệ đệ ở Nhật Thăng quốc hậu cung có tám ngàn giai lệ, xa hoa dâm dật, vì thế rời khỏi đất nước, thành lập Nhật Chiếu quốc. Cũng báo cho con cháu đời sau, không thể xem nữ tử như đồ chơi, phải thương yêu bảo vệ, hơn nữa đối với mẫu thân nhất định phải hiếu thảo.
Nàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con của mình, cho nên từ đó quân vương hai nước không cùng họ.
Hân Duyệt từ chối cho ý kiến, trước giờ hoàng quyền tranh đấu luôn tìm một cái cớ đẹp đẽ, ai mà biết nguyên nhân chính là cái gì chứ?
Kinh đô của Nhật Chiếu quốc là Dương thành, Sở Nhất Nặc mang theo Hân Duyệt vào một tòa nhà, chiếc khóa cửa lớn bị hắn dùng tay kẹp nhẹ một cái, rắc một tiếng rơi xuống đất. Bên trong im ắng lạnh lẽo cho thấy không có người ở. Nhưng trong nhà cũng không cỏ dại, phòng cũng quét tước rất sạch sẽ.
“Năm chín tuổi nhà ta có trở về ở một đoạn thời gian, đây là tòa nhà phụ thân ta mua, mấy năm nay ta vẫn chưa từng tới, xem ra hàng xóm giúp đỡ coi nhà cũng rất tròn trách nhiệm.”
Khi nói chuyện có một đôi vợ chồng già bước vào cửa, ông lão nói: “Hai vị đây vào nhà không biết có việc gì?”
Bà lão cũng nhìn chằm chằm Sở Nhất Nặc, đánh giá từ trên xuống dưới.
“Đây chắc là Dương bá và Dương thẩm, ta là tiểu Nặc.” Hiếm khi hắn nói chuyện bình thản như vậy.
Bà lão vui mừng nói: “Ngươi vừa vào cửa ta liền thấy có vài phần quen mắt, quả nhiên là tiểu thiếu gia, mười mấy năm không gặp đã lớn vậy rồi.”
Ông lão cũng vui vẻ, lôi kéo tay Sở Nhất Nặc ôn chuyện, lại hỏi cha mẹ hắn sao lại không tới.
Hắn ảm đạm nói cha mẹ đã qua đời, hai lão tất nhiên là thở dài một trận.
Dương thẩm lôi kéo tay Hân Duyệt hỏi: “Đây là thiếu phu nhân ư.”
Sở Nhất Nặc gật gật đầu, Hân Duyệt cũng ngại vạch trần. Nghĩ rằng là thiếu phu nhân không sai, chẳng qua là Tề phu nhân chứ không phải Sở phu nhân.
Nàng thầm nghĩ Sở Nhất Nặc trước đây hẳn không phải lạnh lùng kiệm lời như vậy, sau khi cha mẹ qua đời mới tạo thành đả kích lớn với hắn.
Buổi tối trăng tròn sao sáng, hai người ngồi trên cây cổ thụ cao cao, nhìn xuống hoàng cung.
“Nàng xem gian cung điện màu đỏ thắm trong viện có cây hải đường kia, chính là tẩm cung của trưởng công chúa mẹ ta, cha ta khi đó là thị vệ phó thống lĩnh, võ công nổi bật. Bọn họ yêu mến nhau, tự định việc chung thân. Vốn dĩ mẹ muốn nói rõ với ông ngoại, cầu xin ông tác thành, ai ngờ Thát quốc từ phương Bắc đột nhiên cử sứ giả đến yêu cầu hòa thân, cầu mẹ gả cho tam hoàng tử của bọn họ. Vì thế, cha mẹ vứt bỏ vinh hoa phú quý, chu du thiên hạ, đến Nhật Thăng quốc thành lập Nhất Nặc sơn trang.”
“Quả nhiên tình quý hơn vàng, không gì sợ hãi. Vậy còn Thát quốc thì sao?”
“Hoàng gia nói là trưởng công chúa bạo bệnh mà chết, vì thế đem tam công chúa gả qua.”
“Tam công chúa nhất định không hạnh phúc.”
“Sao nàng biết?” Sở Nhất Nặc nghi hoặc.
“Đoán, trực giác.”
“Dì gả qua đó một năm thì chết, ngay cả một đứa con cũng không có.”
Trong hoàng cung nội viện có một người mặc hoàng bào được người hầu hạ trước sau tiền hô hậu ủng, Hân Duyệt hỏi: “Người kia chắc là hoàng đế, là cậu của huynh?”
Sở Nhất Nặc cười lạnh: “Cậu? Hắn làm sao biết đến người cháu trai như ta.”
Trên trời đúng lúc có tuyết rơi, Hân Duyệt nâng tay đón lấy hai bông tuyết, không biết Ý nhi và Phong nhi giờ ra sao, qua năm mới lại thêm một tuổi rồi.
Sở Nhất Nặc mang nàng trở về, Dương thúc đã sớm đốt lò sưởi giúp họ, trong phòng ấm áp vui vẻ.
“Trời lạnh, sau này chúng ta cùng ở một phòng đi.” Sở Nhất Nặc nhìn về phía chiếc giường được Dương thẩm trải hai bộ chăn đệm.
Hân Duyệt khó xử cau mày, lại bị hắn cười nhạo: “Nếu ta muốn động vào nàng thì sẽ không chờ tới bây giờ, nàng nghĩ ta và nàng ngủ cách vách thì sẽ an toàn sao?”
Hân Duyệt muốn nói ít nhất như vậy sẽ không dễ lau súng cướp cò, lúc trước cùng Tề Vân Đình ngủ chung giường hai tháng hắn cũng có động tay động chân, chỉ là không đột phá ranh giới cuối cùng mà thôi, bị hắn ôm hôn còn thiếu sao.
Nghĩ lại một chút, cũng không phải. Lúc trước mối quan hệ với Tề Vân Đình vốn là ái muội không rõ, nàng là tân nương mới cưới của hắn, trong lòng của hắn nhận định sớm muộn gì cũng là người của hắn, bái đường thành thân là chuyện sớm muộn, động phòng trước sau gì cũng có thể.
Mà trong lòng nàng cũng thích hắn, chỉ là còn do dự có muốn về nhà cùng hắn hay không mà thôi.
Mà nay mình cố ý duy trì khoảng cách với Sở Nhất Nặc, hắn cũng không có ý nóng vội muốn tiến triển, chắc là hắn cảm thấy ở cùng một chỗ mới có cảm giác gia đình.
Hân Duyệt cũng không kiên trì nữa, nghĩ mình cố gắng làm sao cho hắn vui vẻ, chỉ cần không vượt qua điểm then chốt là được.
Mặc nguyên quần áo nằm xuống, cảm giác rất ấm, là hắn nghĩ cho ta sao?
Sở Nhất Nặc không có bắt nàng cởi quần áo, dù sao hắn cũng có chút không quen. Kỳ thật Hân Duyệt có thể đồng ý sảng khoái như vậy đã vượt ngoài dự liệu của hắn, hắn muốn từng bước tiếp cận nàng, cũng đã chuẩn bị tâm lý dây dưa không ngớt, không nghĩ tới nàng ngoan ngoãn nằm xuống.
Hắn nghĩ một chút, vẫn cởi áo khoác, mặc trung y chui vào ổ chăn.
Hân Duyệt nhìn trộm nhất cử nhất động của hắn, lại phát hiện hai tai của hắn đỏ lên, bỗng nhiên bật cười.
“Cười cái gì? Nhìn ta
/109
|