Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 99 - Chương 99

/109




Sở Nhất Nặc mang theo Hân Duyệt nghênh ngang vào khách điếm Tề gia, vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn kia hiển nhiên không đem Tề Vân Đình để vào mắt.

Nơi này vốn là cách Uyển Châu không xa, chưởng quầy cũng có chút hiểu biết, làm lãnh đạo dưới quyền thứ hai của chuỗi buôn bán Tề gia, hắn không có khả năng không biết những chuyện xảy ra gần đây.

“Sở trang chủ, đại thiếu nãi nãi, mời lên nhã gian ở lầu trên.” Chưởng quầy tự mình đón chào.

Hân Duyệt trong lòng căng thẳng, hay là Vân Đình đã sớm chờ ở đây?

“Ta cứ thích ngồi ở đại sảnh này.” Sở Nhất Nặc lạnh lùng ngồi vào vị trí ở giữa, Hân Duyệt đành phải ngồi đối diện hắn.

Ánh mắt dò hỏi của nàng hướng về chưởng quầy, vừa nhìn vừa liếc lên thang lầu, chờ đợi bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện.

“Nàng đừng tìm, hắn không tới nhanh được như vậy.” Sở Nhất Nặc mặt không chút thay đổi.

“À,” Hân Duyệt quay đầu, cực lực che dấu mất mát trong lòng: “Mang đồ ăn lên, ta đói bụng.”

Đi đường núi một ngày, đều là nơi dã ngoại hoang tàn vắng vẻ, Tề Vân Đình sao có thể biết mình tới Tầm Châu được. Có điều nếu hôm nay công khai lộ diện, nói vậy trong vòng vài ngày hắn tất nhiên sẽ đuổi theo.

Bàn bên cạnh còn có tiếng thầm thì nho nhỏ: “Đó không phải đại thiếu nãi nãi của Tề gia sao, nghe nói Tề đại thiếu bị thương rất nặng, một tháng không lộ diện.”

“Đúng vậy, đại thiếu nãi nãi này sao lại ở cùng nam nhân khác như thế.”

Sở Nhất Nặc lơ đãng cầm lấy một chiếc đũa phóng qua, tiếng nói ở bàn bên im bặt, hai người ôm đầu bỏ chạy.

Hắn bị thương rất nặng sao? Trong lòng xoắn thành một khối, không đợi nàng mở miệng hỏi, bốn đĩa thức ăn nhanh chóng bày trước mặt Hân Duyệt, một đĩa tim gà chiên giòn, một đĩa rau trộn củ sen, một đĩa cá chép giấm đường, một tô gà nấu đậu.

Chưởng quầy đứng hầu một bên: “Đại thiếu gia dặn dò, mấy thứ này đều là thiếu nãi nãi thích ăn, tên của bốn món ăn là: Si tâm không đổi, Thiên lý tương tư, Hồi ức ngọt ngào, Con thơ nhớ mẹ.”

“Oa” Một tiếng, Hân Duyệt gục ở trên bàn lên tiếng khóc lớn.

Sở Nhất Nặc thờ ơ lạnh nhạt, lúc nàng khóc đến tắt tiếng, chỉ vào tô gà nấu đậu kia nói: “Trở về nói cho đại thiếu gia nhà ngươi, tên đồ ăn đặt sai rồi. Trình tự hẳn bắt đầu như vầy: Món này gọi là Dựa vào đại thụ, món này......” Hắn nhìn về phía cá chép giấm đường: “Là Phú khả địch quốc (giàu nhất thiên hạ), còn lại hai món là Tự cắt tơ tình, Hối hận đã muộn.”

Hân Duyệt khó hiểu, không hiểu ngẩng đầu.

Sở Nhất Nặc yêu thương liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như hoa lê trong mưa, trong trẻo nhưng lạnh lùng an ủi: “Ăn cơm đi, chuyện nàng đồng ý với ta đừng mơ đổi ý.”

Hân Duyệt nhìn chằm chằm cái bàn phát rầu, ngay cả đũa cũng không cầm.

“Nàng đang muốn ta đút nàng ăn?” Sở Nhất Nặc nhướng mày.

Hân Duyệt bất đắc dĩ, cầm lấy đũa lung tung ăn mấy thứ.

Buổi tối ngủ, may là Sở Nhất Nặc không có cố ý khó xử muốn chung một gian phòng, mà là ngủ ở cách vách. Hân Duyệt cẩn thận cài cửa, đóng kín cửa sổ. Nàng vốn muốn hỏi tình huống của Vân Đình, nhưng Sở Nhất Nặc căn bản không cho nàng cơ hội. Đi đường núi cả ngày, mệt rã rời, mặc luôn quần áo nằm ngã lên giường, không bao lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.

Trong mông lung bỗng cảm thấy như mình được nâng lên, miễn cưỡng mở mí mắt đang khép chặt, vừa vặn nhìn thất Sở Nhất Nặc ôm nàng lên xe ngựa.

Trăng tròn vành vạnh, “Huynh làm gì vậy?”

“Ta đổi ý rồi, chúng ta nửa đêm xuất phát đi đến nơi khác, nàng đi trước, ta sẽ theo sau.” Đắp kín chăn cho nàng, lệnh cho đánh xe đi mau.

Xe ngựa xóc nảy, buồn ngủ bị cưỡng chế di dời. Người này sao nửa đêm lại kêu xuất phát? Sáng mai không được sao.

Ta biết rồi.

Hân Duyệt đột nhiên ngồi dậy: Nhất định là Tề Vân Đình biết được tin tức suốt đêm đuổi tới, hắn mới nóng lòng tiễn bước ta trước, một mình ở lại đối phó chàng.

Nghĩ vậy, lông mày không khỏi nhíu lại.

“Xa phu, dừng xe.” Hân Duyệt vén màn xe lên, nhảy xuống.

“Phu nhân có gì căn dặn?”

“Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, phải đi về một chuyến. Ngươi cứ đánh xe đi trước, chút nữa tự nhiên có người mang ta đuổi theo ngươi.”

Xa phu lộ vẻ khó xử: “Nhưng vừa rồi vị công tử kia nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể trở về, cũng không được cho phu nhân xuống xe.”

“Ngươi yên tâm đi, hắn rất nghe lời ta, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được.”

Xa phu do dự mà tựa hồ vẫn không chịu.

“Ngươi còn không đi? Chút nữa hắn đến đây, ta nói ngươi phi lễ ta, hắn sẽ giết ngươi.”

Xa phu bị dọa, trợn trừng mắt, đánh xe ngựa rời đi.

Cũng may là chưa đi xa, Hân Duyệt sờ soạng đi dọc theo chân tường, đến chỗ cửa khách điếm đèn đuốc sáng trưng, Sở Nhất Nặc hiên ngang đứng ở đầu tường.

Hân Duyệt cười thầm: tật xấu ngàn đời không đổi. Ngươi ngoài sáng, ta trong tối, chút nữa Vân Đình đến đây ta liền nhào ra.

Bỗng nhiên cảm




/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status