Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 88 - Chương 88

/109


Hân Duyệt bước ra cửa, vừa vặn gặp được hoa tượng Thạch Đầu (hoa tượng là người làm vườn), phân phó: “Ngươi nhanh chóng triệu tập người trong phủ lại đây, à, trước tiên bảo Thạch Đầu tẩu đi đun một nồi nước sôi.” Tuy nói chưa từng thấy người ta sinh con, nhưng một chút kiến thức thông thường cũng vẫn có. (nấu nước sôi làm gì hả mọi người? rửa tay sao? Nếu rửa kéo thì nấu một ít là được rồi mà)

Không bao lâu sau, má Ngô mang theo bà mụ đến, Thạch Đầu tẩu bưng vào một bồn nước nóng, khó xử nói: “Thiếu nãi nãi, năm nay người đến Chùa Phổ Tể đặc biệt nhiều, chỉ còn lại vài người ở nhà, tổng cộng cũng không có bao nhiêu.”

“Má Ngô, làm sao bây giờ?” Hân Duyệt thực kinh hoảng.

“Đại thiếu nãi nãi, ở đây cũng chỉ còn một chủ tử là người, phải lập tức cho đứa nhỏ được sinh ra thôi.” Má Ngô đang cùng bà mụ tìm chút vải bông.

Hân Duyệt vừa thấy những người này đều chờ phân công nhiệm vụ, liền hiểu được, chỉ có chủ tử mới có quyền an bày mọi chuyện, bọn hạ nhân không muốn mạo hiểm. “Quên đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, để cho nữ nhân đều tiến vào hỗ trợ, nam nhân ở bên ngoài chờ nghe dặn dò.” Xoay người hỏi bà mụ: “Bà xem tình huống của muội ấy thế nào?”

“Cô ta có vẻ ăn phải thuốc phá thai, cũng may tháng lớn, có lẽ có thể sinh ra được.” Bà mụ dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm.

Không có thời gian nghĩ nhiều, Hân Duyệt hỏi một câu: “Nói cách khác, đứa nhỏ bây giờ không có khả năng ở lại trong bụng một tháng nữa, chỉ còn đường sinh ra thôi sao.”

Bà mụ gật gật đầu: “Chỉ có như vậy mới có khả năng sống sót.”

Nhìn Thu Sương đau đến cuộn thành một khối, Hân Duyệt tự bảo bản thân mình tỉnh táo lại.

“Được rồi, nên chuẩn bị cái gì, bà nói mau, nhất định phải làm cho mẹ tròn con vuông.” Hân Duyệt nắm chặt quyền, cố gắng bình tĩnh.

Đám người má Ngô dù sao cũng là có chút kinh nghiệm, rất nhanh đã chuẩn bị xong, bà mụ đang kêu Thu Sương dùng sức, nàng lại đang quơ quào lung tung, thậm chí tự cào mặt mình.

“Mau đè tay chân của muội ấy lại.” Vài tiểu nha đầu đi lên dùng sức ấn xuống, Hân Duyệt cũng đến ngồi bên giường, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt nàng: “Thu Sương, ta biết muội yêu đứa nhỏ này, vô cùng yêu thương nó, vậy muội nhất định phải cố gắn, muội cố gắng một chút, nó sẽ bình an ra đời, nhanh lên, gắng sức một chút đi.”

Những lời này có vẻ có tác dụng, nàng thét lớn một tiếng, má Ngô kinh hô: “Lộ ra một chút, nhị thiếu nãi nãi lại dùng sức.”

Cắn răng, dùng hết sức toàn thân, “A......” Nàng thậm chí đã gồng căng người, đương lúc mọi người đang tràn đầy hi vọng, nàng lại ngất đi.

“Thu Sương, tỉnh lại, mau tỉnh lại,” Hân Duyệt dùng sức vỗ vào mặt của nàng, bỗng nhiên nhớ tới có thể ấn huyệt nhân trung, liền dùng sức ấn xuống xuống. (nhân trung: huyệt nằm giữa mũi và miệng, ai coi phim kiếm hiệp nhiều chắc biết ời ha)

Thu Sương chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt đại tẩu đỏ bừng, hai bên trán chảy đầy mồ hôi. “Đại tẩu......”

“Thu Sương, mau, cố gắng một chút, sắp được rồi. Mạng của đứa nhỏ nằm trong tay muội, mau --” Hân Duyệt vội vàng thở phì phò.

Thu Sương cố gắng một hơi, cắn môi dưới gian nan dùng sức. “Ách......”

Thấy môi nàng đã có máu tươi chảy ra, Hân Duyệt không đành lòng, tóm lấy mảnh vải ở kế bên quấn vào tay, quyết tâm, nhét vào miệng nàng để cho nàng cắn. (nhét luôn khối vải vào miệng hong được sao mà phải chịu đau vậy nhỉ)

“A......” Lần này là âm thanh của cả hai nữ nhân vang lên, âm lượng tăng cao so với vừa rồi rất nhiều.

Má Phạm là bà tử nhà mẹ đẻ Thu Sương mời tới, giờ phút này tuy đau lòng tiểu thư nhà mình, nhưng cũng không đành lòng nhìn đại thiếu nãi nãi hi sinh như thế, liền tiến đến phía trước muốn thế chỗ cho Hân Duyệt.

“Đừng nhiều lời, nhanh đi hỗ trợ.” Hân Duyệt há miệng thở phì phò.

“Đầu của đứa nhỏ ra rồi, nhị thiếu nãi nãi dùng sức chút nữa.” Vài người phía dưới kinh hô.

“Thu Sương, mau, dùng sức, lập tức là muội có thể nhìn thấy nó rồi.” Hân Duyệt dùng sức nhéo vào mặt của nàng.

“A......”

“Ra rồi, ra rồi, là tiểu thiếu gia đó.”

Hân Duyệt đứng dậy vui mừng nhìn qua, đó là một cục bột tròn tròn hồng tím, thật là nhỏ.

Bà mụ nhanh nhẹn cắt cuống rốn, cột dây lại, rồi móc vật bẩn trong miệng đứa nhỏ ra.

“Sao đứa bé lại không khóc?” Phạm mẹ kinh sợ hỏi.

Đúng vậy, lúc này mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thu Sương đã mệt sắp ngất, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lại nhìn bên này.

“Không xong rồi, nhị thiếu nãi nãi đang chảy máu rất nhiều.” Có tiểu nha đầu hô to.

Cuống quít quay đầu, quả nhiên thấy có nhiều máu tươi đang chảy ra.

“Làm sao bây giờ?” Hân Duyệt hỏi bà mụ.

“Nhanh đi tìm chút tro hương cầm máu, rồi nhờ đại phu kê thuốc cầm máu.” (tro hương là tàn nhang theo cách gọi miền nam nha, nó có thể cầm máu sao?)

Hân Duyệt mang dặn dò người đi làm, tự mình ôm lấy đứa nhỏ, để cho bà mụ nhanh đi cứu Thu Sương.

Đứa trẻ trong lòng đã nghẹn thành màu đỏ tím (chính là cái cục bột màu hồng tím hồi hãy), trên người lại nóng hầm hập. Má Ngô lấy một cái chăn nhỏ đến muốn bọc nó lại, Hân Duyệt bỗng nhiên nhớ tới: “Bà nói có phải nó bị nghẹt cái gì đó, nên mới không khóc được chăng.”

Ngô mẹ lo sợ nghi hoặc gật gật đầu, hình như cũng chỉ có nguyên nhân này.

Hân Duyệt không nghĩ nhiều liền cúi xuống cái miệng nhỏ của đứa trẻ, hút một ngụm.

Một chất lỏng sền sệt gì đó tiến vào cổ họng nàng, quay đầu qua “Ụa” một tiếng ói ra đầy đất, không thể kiềm lại cơn buồn nôn, ói hết cơm chiều ra sạch sẽ.

Cùng lúc đó, một tiếng trẻ con khóc không quá to rõ lại đủ vang dội bầu trời đêm cất lên.

Tiểu Nghiên dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ, Hân Duyệt cầm lấy chén trà súc miệng, đem đứa nhỏ ôm đến cạnh Thu Sương. Thở hỗn hễn nói: “Thu Sương, muội mau nhìn, bé con thật đáng yêu, muội nhất định phải kiên cường, đứa nhỏ đang chờ muội đó.”

Thu Sương nháy mắt một cái xem như gật đầu.

Hân Duyệt muốn giúp mọi người cầm máu, lại bị bọn họ đẩy qua một bên, đành phải lo lắng nhìn.

Rốt cục, máu dần dần ngừng, Thu Sương uống thuốc chậm rãi nhắm mắt ngủ. Trước khi ngủ, có nói một câu: “Đại tẩu, canh kia có độc.”

Hân Duyệt suy sụp ngồi vào ghế, canh kia -- có độc.

Vừa rồi chỉ lo cứu người, không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này.

Trong canh kia nếu thật sự là thuốc phá thai, mục tiêu không phải là – mình sao. Thu Sương uống nhầm bát canh kia, kỳ thật là làm thế thân.

Chỉ là, nàng đã nhìn thấy ánh mắt né tránh của đám hạ nhân, mới đột nhiên nhớ tới Thu Sương uống canh ở trong phòng của mình, người không biết chắc chắn tưởng mình hại nàng.

Có thể là mượn đao giết người hay không? Mục tiêu vốn là Thu Sương.

Sẽ không, nàng đột nhiên đến thăm, chỉ do trùng hợp.

Nàng nói canh kia có độc, nhưng đâu có nói vì sao ngươi hại ta, có thể thấy được Thu Sương vẫn tin tưởng mình.

Trong Tề phủ này, ta đâu có thù oán với ai, ai lại


/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status