Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 89 - Chương 89

/109


Lấy được tay nải trong tay nàng, Tề Vân Đình lòng dạ hẹp hòi nhét vào ngăn tủ ở tầng dưới chót.

Lấy lòng rót chén trà cho Hân Duyệt, lại thở dài mới chậm rãi mở miệng: “Việc này nói đến rất dài, bắt đầu từ chuyện của mẹ đi. Mẹ là một nữ nhân bất hạnh, cả đời đều không có được chân tình của chồng. Không giống như Duyệt Duyệt của ta có thể được vi phu toàn tâm toàn ý yêu thương.”

Hân Duyệt liếc trắng mắt, hừ! Muốn nói sang chuyện khác? Ta khinh.

Tề Vân Đình khóe miệng khẽ nhếch, trong vẻ cợt nhã lại chứa vài phần chua sót.

“Duyệt Duyệt, ta đi tìm bà ta tính sổ, báo thù cho nàng được không? Có thể không nói được không?”

“Có thể.” Nàng đứng dậy muốn đi liền bị hắn túm lấy ôm vào lòng.

“Ta nói, ta biết nàng nhất định hận ta đối với nàng có điều giấu diếm, nhưng nàng có biết vì sao không? Lúc trước sau khi Tiểu Hồng mất tích ta đã điều tra được chân tướng, nhưng mà...... Nếu đổi thành nàng, cha nàng quỳ gối trước mặt nàng cầu xin nàng đừng nói cho bất luận kẻ nào, cũng đừng truy cứu, nàng sẽ làm thế nào? Ta có thể cự tuyệt sao, Duyệt Duyệt, nàng nghĩ đi, ta đã thề sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì...... Có điều, nàng vẫn đoán được.” Hắn đau khổ gục đầu xuống.

Hân Duyệt cũng vô cùng khiếp sợ, như vậy buộc hắn nói ra có phải là sai hay không?

“Chuyện Tiểu Hồng, lúc ấy chàng nghĩ rằng ta sẽ tin cái cớ sứt sẹo kia sao, chẳng qua thấy Tiểu Hồng thật tình hối cải, cũng hy vọng cô ta sống tốt mới tha cho cô ta một lần. Ta nghĩ chàng đã không truy cứu, tự nhiên là có đạo lý. Ta lười nghĩ nhiều, ngây ngốc cho rằng chỉ cần có chàng ở đây thì sẽ không có gì nguy hiểm. Nhưng mà......”

Tề Vân Đình áy náy nhìn nàng: “Duyệt Duyệt tin cậy ta, ta lại phạm vào lỗi lầm lớn như vậy. Gần đây sóng yên gió lặng cũng lâu, ta nghĩ rằng bà ta đã hối cải. Hơn nữa thân thể của cha ngày càng kém, nhưng ta lại không nghĩ bà ta lại có thể hạ độc thủ như vậy.”

Nếu Hân Duyệt uống thuốc kia, cái thai mới sáu tháng, còn là song sinh, nếu có bất trắc sẽ là một xác ba mạng. Rùng mình một cái, Tề Vân Đình không dám tưởng tượng về nhà nhìn một xác ba mạng sẽ là cảnh tượng như thế nào.

“Ta nghe nói trước khi mẹ được gả vào đây, cha đã cùng Nhị di nương tự định chung thân. Bọn họ yêu nhau rất sâu, đến mức không phải nàng không cưới, không phải chàng không gả. Cha vốn không muốn cưới mẹ, lại bị bức bách do lời cha mẹ không thể không theo. Sau đó......”

Má Ngô hoang mang rối loạn chạy vào, đầu đầy mồ hôi cũng không kịp lau: “Đại thiếu gia, không tốt rồi, ba vị phu nhân ở đông viện đang nháo loạn, ngài mau đi xem một chút đi.”

Dọc theo đường đi, má Ngô báo lại vắn tắt nguyên do: Hôm nay là hai mươi sáu tháng giêng, lão gia nên đến chỗ của Tam di nương, nhưng mà Nhị di nương lấy cớ lão gia bệnh nặng không thể di chuyển, chết sống không chịu để người đón đi, thậm chí không cho mọi người gặp. Vì thế, Tam di nương đi tìm đại phu nhân làm chủ, ai ngờ sau khi đại phu nhân nghe nói bệnh tình của lão gia đột nhiên nặng hơn, lại cường ngạnh muốn đón lão gia về nhà chính.

“Nếu các ngươi thật sự biết suy nghĩ cho lão gia, hãy mau trở về, vừa rồi đại phu nói, lão gia cần tĩnh dưỡng.” Nhị di nương đứng ở cửa, bộ dáng không thể thả người.

Tam di nương đôi mắt hồng hồng: “Muốn tĩnh dưỡng đâu phải chỉ có chỗ của ngươi mới tĩnh dưỡng được chứ, lão thái gia định ra quy củ ngươi dám không theo.” Người ta một tháng có thể nhìn thấy trượng phu năm ngày, cũng không dễ dàng.

“Lão thái gia xuống mồ mười mấy năm, ngươi còn muốn lấy ra đè đầu ta.” Khinh thường liếc liếc mắt một cái.

Đại phu nhân vẻ mặt tức giận: “Làm càn, ngươi dám không cho chúng ta gặp mặt lão gia.”

“Là lão gia nói không muốn gặp người khác.”

“Người khác, ai là người khác?” Tề Vân Đình tiến lên từng bước.

Đại phu nhân giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng bắt lấy cánh tay hắn: “Đình nhi, nhà chúng ta sớm muộn cũng bị hủy trong tay tiện phụ này. Cha con bệnh nặng, nói như thế nào cũng nên tĩnh dưỡng ở nhà chính, nào có lý gì lại ở trong phòng của tiểu thiếp.”

Tề Vân Đình an ủi vỗ vỗ tay bà, đang muốn nói chuyện, đã thấy Vân Thụ từ bên trong hoang mang chạy ra: “Mẹ, cha ho rất dữ, mẹ mau vào xem đi, cha bảo con ôm đứa nhỏ đến.” Hắn lại gạt đám người ra chạy về phía Noãn Ngọc đinh.

Nhị di nương cũng sửng sốt, chuyện đứa nhỏ bà còn không biết phải nói thế nào, lão gia làm sao lại biết.

Lúc này, một đám người đã xông vào. Hân Duyệt theo ở phía sau, vào nhà nhìn thấy lão gia quả nhiên bệnh cũng không nhẹ. Mí mắt khép hờ vô lực, tay đang ôm ngực không ngừng ho, hình như bị khó thở nên mặt nghẹn thành màu đỏ tím.

“Vân Đình...... Phái người tìm Vân Hải đến, ta...... Khụ khụ, có chuyện nói.” Lão gia gian nan thở dốc.

Triệu tập con cháu, có chuyện nói, chẳng lẽ --

Ba vị phu nhân cùng nhau khóc nức nở, bổ nhào vào bên người lão gia, liên tục gọi không ngừng.

Nhị di nương đột nhiên căm giận đứng dậy, chỉ vào đại phu nhân nói: “Việc đã đến nước này, ta cũng không quan tâm cái gì nữa. Lão gia bệnh nặng không nên bôn ba, nếu không phải ngày hôm qua ngươi để lão gia lên núi trả lễ, sao bệnh tình lại nặng hơn.”

Đại phu nhân vẻ mặt bi phẫn: “Tối hôm qua lão gia vẫn còn rất tốt, hôm nay đột nhiên bệnh nguy kịch, ngươi lại không cho mọi người gặp lão gia, ai biết có phải ngươi đã làm chuyện xấu gì hay không.”

Vân Thụ ôm đứa nhỏ vội vàng tiến vào, Vân Hải cũng chạy theo.

Đứa nhỏ kia vừa nhìn lão gia một cái, “Oa” một tiếng khóc lên.

Tề lão gia gật gật đầu: “Tốt, tốt lắm.” Quét mắt nhìn khắp lượt rồi dừng lại trên người Vân Đình, “Đình nhi, con lại đây.” Có vẻ như vừa nhìn đứa nhỏ làm cho ông có thể chút động lực, nói


/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status