Đánh Cược Trái Tim

Chương 33

/55


Bảo vệ

Nhi nhíu nhíu mày mở dần đôi mắt,làn mi cong động đậy ko ngừng thoát khỏi cơn buồn ngủ.Sau một hồi co kéo mới giật mình tỉnh ra thấy mình đang nằm vùi trong chăn êm đệm ấm,căn phòng sang trọng thì phải ngu ngơ 1 lúc mới sực nhớ mình đang đi nghỉ.Cô nhoài người ra bên cạnh giường nhìn xuống dưới đất,có 1 gương mặt vô cùng điển trai đang bình thản ngủ ngon lành.Nhi khẽ cười láu lỉnh,còn tốt.Hắn ko có giở trò mà an phận ngủ ở dưới.Nghĩ 1 hồi,Nhi nhoài người ra khỏi giường,ló cả vai ra ngoài,cúi người xuống gần người hắn.

Tú vẫn ngon lành chìm vào giấc ngủ ko hề hay biết chuyện gì xảy ra.Nhi che miệng cười ko ra tiếng,bàn tay nhỏ nghịch ngợm cầm 1 túm tóc đen của mình bắt đầu chọc chọc vô mũi hắn.Tú nhăn mặt,rồi khẽ quay đầu,nhưng cô vẫn ko tha tiếp tục tấn công tai hắn.Tới khi hắn lấy tay xua đi,Nhi lại 1 lần nữa châm chọc.Tú bực bội theo bản năng túm chặt lấy thứ đang phá bĩnh mình,thuận đà túm lấy cổ tay cô kéo cô khiến cả người cô rơi xuống khỏi giường đè lên người hắn.

Tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ vì 1 tảng thịt đè lên người,Tú mở mắt.Đôi mắt nâu chạm ngay vào gương mặt đang nhăn nhó vì bị rơi từ giường xuống của cô.Hiện tại cả người cô đang đè lên người hắn,sát thật sát,hắn có thể cảm nhận rõ được thân hình của cô đang đè lên thân dưới hắn,từng chỗ từng chỗ 1.

“Làm cái gì đây?” Nhi khó chịu nói cố giật tay mình ra.

“Vậy em đang làm cái gì?” Tú nhíu mày hỏi lại.

“Gọi anh dậy!” Nhi viện bừa 1 lý do để đáp lại,cố mà rời thân thể ra khỏi cái phần thân dưới hơi nhô lên của hắn.Nguy hiểm,nguy hiểm.Nghe nói con trai sáng sớm là động vật nguy hiểm.

“Gọi dậy hay phá?” Tú nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm.

“Dĩ nhiên là gọi dậy rồi!” Nhi cong môi lên cãi.Đôi mắt đen di tới bàn tay đang túm chặt cổ tay cô trừng mắt “Giờ bỏ ra được chưa?Tôi lại ko phải chăn.”

“Phá giấc ngủ của người khác rồi ko chịu trách nhiệm?” giọng nói trầm trầm của Tú mang vẻ cợt nhả vang lên,ánh mắt dần dần nhìn xuồng phần ngực đang đè chặt lên người hắn.

“Muốn tôi chịu trách nhiệm?” Nhi mở to mắt nhìn hắn.

Tú khẽ gật đầu.Nói tranh thủ cũng được,nhưng cứ nằm như vậy 1 lúc cũng ko phải là quá đáng chứ?

“Được chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm!” Nhi quả quyết trả lời.

Tú đôi mắt nâu hơi sáng lên nhưng tuyệt vẫn ko nói lời nào,chỉ âm thầm xem cô có thể làm gì để chịu trách nhiệm đây?

“Nhưng để tôi đứng dậy đã!” Nhi nói.

Hắn nheo mắt lại nghi ngờ nhìn cô.

“An tâm tôi sẽ ko chạy mất.Đảm bảo chịu trách nhiệm!” Nhi khẳng định.

Lúc này hắn mới từ từ buông tay cô ra.Nhi chỉ chờ có vậy,vội vàng chống tay đứng lên,nheo mắt đen xuống nhìn hắn chằm chằm.

“Ngồi dậy!” cô nói như ra lệnh.

Hắn ko nói gì chỉ ngoan ngoãn ngồi dậy xem cô muốn làm gì.Nhi thấy hắn ngồi dậy liền vớ ngay chiếc gối của hắn đặt lên giường.

“Lên giường!” cô lại nói.

Hắn nheo đôi mắt lại nhìn cô đầy hồ nghi.Nhi thấy vậy liền bước chân lên giường ngồi ở phía trong,tay đập đập gối bên cạnh bảo hắn.

“Lên đây nằm!”

Tú đôi mắt vẫn nhìn cô ngờ vực nhưng vẫn bước chân lên giường nằm xuống gối quay sang nhìn cô chăm chú.Nhi từ từ cầm chăn đắp lên người cho hắn,rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn nói.

“Ngủ ngon!” cô mỉm cười vô cùng dịu dàng rồi quay lưng định bước xuống giường.Chân vừa mới chạm đất thì lại bị ngay 1 bàn tay giữ chặt lại.

“Lại gì đây?” Nhi chán nản quay lại nhìn.

“Vậy mà gọi là chịu trách nhiệm?” hắn nhíu mày lại hỏi.

“Vậy còn ko phải chịu trách nhiệm?Tôi nhường giường cho anh,còn đắp chăn cho anh,lại còn chúc ngủ ngon.Phục vụ tận tình vậy còn muốn gì nữa?” Nhi nhướng mày trả lời.

“Nhưng em làm anh tỉnh ngủ rồi.Giờ làm sao ngủ?”

“Ko phải việc của tôi!” Nhi đáp.Anh buồn ngủ hay ko liên quan gì đến tôi.Nên đổ lỗi cho tên công tử nhà anh quá phiền hà thì có.

“Sao lại ko phải việc của em.Rõ ràng là em làm anh tỉnh ngủ!” Tú bực bội ngồi thẳng dậy trên giường.

“Thì giờ tôi để anh ngủ rồi còn muốn gì nữa?” Nhi gương mặt xị xuống nhìn hắn cự nự.

“Phải làm anh thấy buồn ngủ chứ!” hắn trả lời.

“Đại ca,tôi ko phải thần tiên.. làm cách nào mà biết làm anh buồn ngủ thế nào?” Nhi bực bội phân trần.Quá vô lý.

“Vậy thì đến lúc ấy em đừng hòng bỏ đi!” hắn thảm nhiên giữ chặt tay cô kéo lại.

“Còn lâu!” điên khùng.Tôi lại ko phải thiểu năng,ai ngu mà ở lại đây vui vầy cùng anh.Tôi còn muốn đi chơi.Hứ.

Tú nắm chặt tay lại.Nhìn chằm chằm con khủng long trước mặt.Anh ko cho đi thì cô đừng mong có thể đi.Định để hắn ngủ trong phòng,1 mình ra ngoài đi chơi hả?Đừng có mơ hắn để cô đi chơi 1 mình.Ngoài kia có bao nhiêu người cô ko biết hả?Đêm qua nghe Phương nói cũng đủ hiểu rồi,còn mong đi ra ngoài 1 mình.Hắn có điên mới để cô đi.

Nhi giật mãi ko thoát ra nổi bàn tay của hắn,cô bực tức cắn mạnh bàn tay hắn 1 cái.Tú kêu lên 1 tiếng đau buốt rút chặt tay về.Nhìn mu bàn tay của mình đã in 1 dấu răng đo đỏ,lại nhìn con khủng long,lại dùng cái chiêu này.Nhi vừa đứng lên đã bị 1 bàn tay kéo chặt eo cô khiến cả người cô vùi sâu vào trong đệm.Tú

nhanh chóng đè mạnh lên người cô,đôi mắt nâu sẫm lại.

“Tránh ra!” Nhi bực bội hét lên.Đáng chết động vật đơn bào,bây giờ hở 1 chút là giở trò dùng thịt đè người.

Tú ko nói gì chỉ cầm chặt hai cổ tay của cô giữ chặt ko cho cô giẫy dụa,đôi mắt nâu ko có chút ánh sáng nhìn gương mặt cô chăm chú.Khóe môi mỏng ánh lên tia cười gian xảo,hắn cúi người gần lại bên tai cô trêu chọc.

“Là em bảo sẽ có trách nhiệm,nên phải làm cho đến nơi đến trốn chứ!” hắn trêu đùa thổi nhẹ vào tai cô.

Nhi bực tức cắn răng.Cái trò thổi muỗi này đừng có mang ra dọa cô.Đập tan cái cảm giác tê người vừa sộc qua cơ thể,đôi mắt đen của Nhi ánh lên tia nhìn toan tính.Phải làm sao?So về thể trạng,rõ ràng cô chẳng thể nào nhấc được cái thân thể của hắn ra khỏi người.Cô lại ko phải héc quin..

Còn đang suy nghĩ làm sao thoát thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.Đôi mắt Nhi sáng lên cảm thấy thân hình cứng ngắc trên người mình khẽ ngọ nguậy.

“Ko ra mở cửa sao?” Nhi nói giọng đắc thắng.

“Ko!” Tú tức giận cắn răng 1 cái.Lại tên nào tới phá đám?

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Có vẻ có việc gấp!” Nhi nói đôi mắt đen long lanh hơi ánh chút cười.Cô biết rõ hắn ko thể từ chối bạn hắn.

Tú tức giận hừ lạnh 1 cái,hàm răng cắn 1 cái mạnh vào vai cô,rồi mới từ từ buông người ra.Trước khi đứng dậy ra mở cửa còn liếc mắt nhìn cô 1 cái hậm hực.

“Lần sau đừng mong thoát!” hắn lầm rầm nói.

Nhi đau tới mắt ươn ướt.Cái loại hành hung này chưa từng xảy ra.Bình thường đánh nhau bị thương chảy máu cũng chỉ là thương ngoài da,nhưng cái kiểu âm ỷ nóng nong,ran rát này thì chưa gặp qua bao giờ.Cái tên biến thái,đúng là toàn dùng cách biến thái.

Tú mở cửa đôi mắt hậm hực nhìn ra ngoài,Ngọc đứng ngoài cửa khép nép,bên cạnh là Vũ gương mặt đang tươi cười.Đụng phải gương mặt vô cùng bực tức của Tú thì cả 2 ko ai nói với ai cùng cảm thấy lạnh.

“Sao?” Tú hỏi cộc lốc.

“Nhi đâu ạ?” Ngọc nhỏ tiếng hỏi,cảm giác được sự cục cằn trong lời nói của hắn.

Nhi vừa nghe tiếng nói của Ngọc thì nhanh nhảu chạy như bay về phía cửa,gương mặt vừa xị xuống tức giận lập tức tràn trề nụ cười.

“Tao đây!” cô mau miệng lao người qua tay hắn chui ra.

“Đi ăn ko?” Ngọc nhìn thấy Nhi thở phào nhẹ nhõm.

“Có!”

“Ko!”

Ngọc và Vũ cùng mở to mắt.Hai từ hoàn toàn trái ngược nhau thoát ra từ miệng của 2 người đang đứng trước mặt bon họ vô cùng đồng thanh,nhưng lại vô cùng lạc điệu.Cái này là sao?

Nhi bực tức quay lại nhìn tên T3,ko phải mọi khi hắn thích tiêu tiền lắm sao?Lúc nào cũng nói đi ăn,đi ăn.Giờ có người rủ đi ăn thì lại nói ko?Biển có mưa,nên đầu anh cũng ẩm ướt luôn rồi hả?

Ngọc bối rối ko biết nói gì,lại thấy ko khí vô cùng đáng sợ.Chuyện 2 người này đánh nhau cô còn chưa được hưởng sao?Từ vụ dội nước,ngáng chân,tới chuyện Nhi trả đũa.Đúng là cô đứng nhìn cũng thấy run người,đừng nói giờ mà bị ở giữa cuộc chiến ấy.Chắc chắn là cô tiêu đời.Thôi.. 36 kế.. chuồn là thượng sách.

Cảm giác được ánh nhìn trong mắt Ngọc,còn chưa để con bạn thân kịp xuất khẩu thành câu,Nhi đã lập tức túm chăt tay nó.

“Tao đi ăn với mày!” hắn ko ăn thì mặc hắn.Cô vẫn phải ăn chứ.Tối qua ăn ko nhiều vì còn bị Ngọc kéo đi thay đồ.Giờ đói muốn chết.

Tú lập tức kéo tay cô trở về tách cô hẳn khỏi Ngọc.

“Đi đâu mà đi?” hắn nhìn cô chăm chú giọng điệu rõ ràng là ra lệnh.

“Tôi đói sắp chết rồi,muốn ngủ thì anh tự ngủ đi!” Nhi nói,muốn giật tay hắn ra mà lao đi.

“Vậy thì gọi đồ lên phòng mà ăn.Ko đi đâu cả!” hắn thản nhiên nói lại kéo cô trở về.

Nhi tròn mắt nhìn hắn.Dịch vụ phòng.. hay là room service.Đúng là công tử bột quen thói được hầu hạ mà.Hèn gì ở nhà hắn lười nhác như vậy.

Kết quả là,giờ ở trong phòng có 4 con người đang đợi mang thức ăn tới.Nhi ko được ra khỏi phòng còn Ngọc lại ko được Nhi cho đi,Vũ lại ko bỏ lại Ngọc được.Nhưng chỉ sau có 10 phút đồng hồ căn phòng lại có thêm 1 đống phiền nhiễu đi tới.Thậm trí cả cái tên hôm qua bị hắn cho 1 đẩy trước cửa nhà vệ sinh cũng xuất hiện.

Tú bực bội liếc 1 vòng,chỉ mặt điểm danh còn thiếu tên nào nữa đâu.Bọn chúng thật là biết phá đám người khác.Vì vốn rất đông vui nên mọi người người thì ngồi ở ghê sofa người thì ngồi trên giường,Nhi là người thích náo nhiệt cho nên lòng đang vui phấp phới.Nhất là ko phải ở riêng với hắn,lại càng tốt hơn.

“Có ai chơi bài ko?” Nhi đề nghị ý kiến để thoát khỏi cái ko khí chướng mắt do cái tên T3 từ nãy tới giờ gây nên.

Mọi người lập tức sôi nổi mặc cho ánh mắt của tên chủ nhà.

“Chơi.”

Nhi nhíu mày,có tới cả chục người tất cả cùng chơi..

Xem ra chỉ có 3 cây là hợp lý nhất thôi.

Kết quả con khủng long mở ra 1 chiếu bạc giữa một căn phòng vô cùng sang trọng của 1 khu khách sạn cao cấp.Cũng thật may mắn cho khách sạn loại khách này trải chiếu ngồi chia bài trong phòng thế này chỉ có mình cô,ko chắc chắn casino của khách sạn ko sớm thì muộn sẽ phải đóng cửa.

Cả bọn ko phân biệt nam nữ ngồi quây lại thành 1 vòng tròn lớn dưới đất,vì rõ ràng chả có cái bàn nào chứa đủ từng ấy con người.Mấy gã bạn Tú thì tỏ ra vô cùng thích thú,các cô gái thì hòa theo chàng người yêu,chỉ có Ngọc với Nhi là thực sự vui vẻ.Đi chơi đông người,ko thể thiếu cờ bạc.

Đang ngồi chia bài đột nhiên Duy như chợt phát hiện gì,liền mỉm cười đảo qua Tú 1 vòng.Tú đáy mắt nâu nổi giận,ánh lên 1 tia phòng bị,cái thằng mất nết này lại nghĩ ra trò gì?Hắn lừ mắt Duy 1 cái,tốt nhất cái gì cũng đừng có nói ko thì.Nhưng sự đời là thế,bạn càng ko muốn thì người ta lại càng làm.

“Sao vai em có vết đỏ thế Nhi?” mặc dù là hỏi Nhi nhưng gương mặt Duy lại quay sang nhìn thẳng Tú mỉm cười.

Nhi cúi xuống nhìn bên vai mình vết răng của hắn vẫn đang đỏ lừ.Ko phải sẽ nhiễm trùng chứ?Rồi quay mặt lên nhìn Duy đôi mắt đen lánh rất thẳng thắn trả lời.

“Em bị Tú cắn!” Nhi thản nhiên đáp lại.

Mạnh đang uống nước vội vàng phụt ra,miếng khoai tay nghiền vừa đưa vào miệng Ngọc cũng làm cô sặc ho sặc sụa,Vũ vội vàng phải xoa xoa lưng vuốt xuôi cho cô,những người khác gương mặt vô cùng tròn nhìn cô đầy khâm phục,ko ngờ cô bé này lại thẳng thắn vậy.Duy cũng chỉ có thể im lặng ko thể hỏi thêm câu gì.Cứ nghĩ rằng cô sẽ tìm một cớ gì đó để chối,tiếp đó hắn sẽ bừa bãi tra hỏi trêu chọc,thế nào tên bạn hắn cũng sẽ phải cáu kỉnh mà ra mặt.Ai ngờ.. cô lại vô cùng thật thà mà trả lời thẳng toẹt.

Tú quét đôi mắt 1 vòng,lại nhìn dấu răng của mình trên cổ cô,trong lòng có chút hài lòng,cơn bực bội trong lòng cũng giảm đáng kể.Nhưng vẫn ko quên trêu chọc cô.

“Anh cắn em bao giờ?”

hắn mỉm cười nhìn cô trêu chọc.

“Lại còn ko phải?Rõ ràng là anh đè em trên giường rồi cắn chứ ai nữa!” Nhi thản nhiên trả lời đôi mắt đen nhíu lại trách móc.

Duy khẽ e hèm quay mặt đi.Trong phòng các gương mặt đều bối rối nở 1 nụ cười với 2 con người này,ko khí đang náo loạn bị cái ko khí mờ ám đậm đặc chùm lại.Nhi thản nhiên nói ra mà ko hề nghĩ ngợi gì hết.Chỉ có Ngọc ngồi cạnh khẽ khều tay con bạn thân,đôi má hơi đỏ ửng ko muốn nghe thêm nữa.

“Lúc nào?” Tú vẫn còn muốn tiếp tục.Thật hắn ko sợ trơ mặt,cho mọi người nghe chuyện của hắn cũng tốt.Cho ai cần biết thì biết đâu là người của hắn.Hơn nữa lại làm cho tên Duy chẳng thể nói thêm câu nào thật đúng là khủng long.

“Vừa mới sáng nay!” cô trả lời lập tức.

“Anh ko nhớ,thật vô lý,làm sao anh có thể cắn em nhỉ?” hắn nở 1 nụ cười mê hoặc hỏi cô,đôi mắt nâu ấm áp nhìn gương mặt xinh xắn của cô đang tức tối.

“Lại còn ko nhớ?Rõ ràng anh đổ lỗi tại em đánh thức anh!” Nhi bực bội trả lời,giờ lại vờ thanh tao chối trách nhiệm.

“Vậy thì rõ ràng là lỗi tại em rồi!” hắn thản nhiên.

“Sao lại là em có lỗi.Anh ko ngủ lại ko phải tại em!” Nhi cãi lại.

“Thế sao em đánh thức anh?”

“Lúc gọi anh cũng đã 1 giờ chiều!” Nhi bĩu môi suy nghĩ.Giờ đó còn muốn nướng?

“Vì hôm qua anh ngủ ko được nên hôm nay dậy muộn có sao?” hắn trả lời.

“Vậy thì là do anh đâu phải tại em?” đôi mắt đen láy của cô ánh lên tia nhìn láu lỉnh.Giờ thì đừng nói tại cô nhé.

“Ko phải vì em,thì anh phải thức suốt đêm à?” hắn thản nhiên nhìn cô nói.Nói xong câu này khóe miệng hắn khẽ cong lên,nhìn 1 lượt trong phòng,gương mặt ai cũng đang xem 3 lá bài trên tay mình.Tính cũng tính ko ra.Lại dừng lại trên người của Phương,hắn chậm rãi cười.

Nhi còn ko biết lời nói bây giờ của hắn là nhạy cảm thế nào,trong đầu cô chỉ nghĩ đơn giản,hắn đang trách cô hôm qua đẩy hắn xuống khỏi giường.Đúng là cô vờ ngủ để đạp hắn ra,nhưng chắc chắn kỹ thuật giả vờ ngủ của cô tuyệt đối là ko có sơ hở.Đến quái Thư nhà cô còn chả phát hiện ra,làm sao hắn có thể biết cô giả ngủ.

“Ko phải tại anh bắt đầu trước à?” Nhi trả lời.Nếu ko phải hắn lợi dụng,rồi lại kiếm cớ diễn cảnh nóng để lừa người,thì cô mắc gì đuổi hắn khỏi giường.Cô đâu phải người keo kiệt ko biết chia sẻ với người khác.Nhưng rõ ràng,hắn cởi áo lại nói muốn diễn cảnh nóng,cái này ko thể trách cô được.Trong lúc bản năng tự vệ trỗi dậy giết người còn được giảm án,huống gì cô lại chưa giết ai.Mới đạp có 1 cái thôi mà.

“Đâu có.Anh nhớ là do em dụ dỗ trước!” hắn nhíu mày trêu ghẹo,nói giọng vô cùng thản nhiên.

Nhi giờ cảm thấy vô cùng tức giận.Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào cô.Cô cảm thấy y như đầu đang bóc khói,mọi ánh nhìn soi mói làm cho nhiệt độ của cô tăng cao.

“Em dụ dỗ bao giờ?” cô cự nự lại,đôi mắt đen lại càng trĩu xuống,dáng vẻ của cô y như đứa trẻ đang phụng phịu làm hắn nhịn ko nổi cười.

“Còn ko phải hôm qua em mặc bộ đồ mát mẻ đi đi lại lại trong phòng dụ dỗ anh?” hắn nhướng mày nhìn cô trêu chọc.

Nhi cảm giác khí tức xung thiên,nhìn là muốn bực bội.Cái gã trước mặt nó rõ ràng đang trêu ngươi nó.Nó mặc mát mẻ bao giờ?Chỉ là áo quây và quần sóc,đi biển ai chả mặc thế,còn mặc ít vải hơn nó nhiều.Chỗ nào cần che cũng che hết rồi,còn có cái gì để mà dụ dỗ ông hả ông tướng?Hiện tại trong đầu cô,đường dây điện đã bắt đầu chập điện tóe ra lửa,đèn báo động đang réo ầm ĩ,các nơ ron thần kinh hoảng sợ chạy toán loạn,máu huyết cũng tản mát chạy lung tung dọc cơ thể,tim cô cũng thùm thụp đập như trống dồn,khắp người nóng bừng,gương mặt xinh xắn cũng đang đỏ bừng bừng lửa giận.Nhưng bời vì cái tên đeo kính đang ở kia cho nên nó đành nhẫn nhịn,ko thể làm Tú mất mặt.

“Vậy theo ý anh hoàn toàn là lỗi do em?” Nhi lườm hắn tức giận.

“Phải” Tú mỉm cười nhìn gương mặt đang hồng lên của cô.Mọi người thì nghĩ cô xấu hổ,nhưng Tú biết rõ là cô đang tức vô cùng tức giận.

Nhi bực bội rất rất muốn động thủ đạp cho hắn 1 cái,nhưng trước mặt mọi người hành vi này thật là hơi quá bạo hành.Cho nên đành ôm hận tự nói với mình,cứ chờ đó tôi nhất định cho anh biết tay sau.Cho nên ko đôi co,cô quay mặt đi chỗ khác ko thèm nói nữa.Tỏ rõ thái độ ta giận rồi,mặc kệ ngươi.

Tú biết là mình hơi quá đà,gương mặt điển trai cười đến dịu dàng,mấy cô gái ngồi trong vòng tròn nhìn nụ cười của hắn mà ko khỏi tim đập,miệng há hốc ngơ ngẩn,lòng thì ghen tị muốn chết.Tú ngồi gần Nhi hơn,gương mặt vẫn dịu dàng làm hòa.Nhi mặc kệ quay mặt sang phía Ngọc,thờ ơ ko nói.

Đừng làm bộ dễ thương với tôi.Cái nụ cười giả tạo của anh,lừa được người ta chứ ko lừa được tôi đâu.Cái trò này diễn bao nhiêu lần rồi,có lần nào lừa được tôi đâu.

“Được rồi,là tại anh ko phải tại em!” hắn dịu dàng chạm cằm của cô quay đầu cô lại hướng hắn.

Nhi lúc này mới nghi hoặc quay lại nhìn hắn,con mắt đen láy ánh lên vẻ nghi ngờ.Âm mưu gì đây?Rõ ràng hắn đang có âm mưu.Ko lý nào cái tên vô lý chỉ biết bản thân mình,mình mới là vĩ đại như hắn lại chịu nhận là tại hắn.

Nhìn gương mặt ngờ vực của cô Tú mỉm cười,đưa tay nhéo nhẹ 1 bên má của cô.

“Là tại anh làm mình bị dụ dỗ ko phải tại em,được chưa?” hắn mỉm cười nhìn cô.

Nhi nghe 1 tiếng ầm trong đầu.Biết mà,biết mà.Biết chắc chắn là hắn có âm mưu mà.Đáng ghét cái tên khốn này.Hắn.. hắn nói thế khác nào là cô dụ dỗ nhưng hắn lại mắc bẫy.Cuối cùng là kiểu xin lỗi Chí Phèo à?Tao xin lỗi vì mày rạch mặt tao?Có khác nào gây sự đánh nhau đâu chứ?

“Buông ra!” Nhi bực bội cự nự.Lại ko dám quát hắn mặc dù cô đang bực vô cùng bực.

“Ko!” Tú mỉm cười nhìn cô xem gương mặt cô lại đỏ bừng tức giận,đôi mắt nâu thách thức.

Nhi nghiến chặt răng lại,ko thể khép môi vì vẫn bị hắn véo má.Mặc dù ko đau nhưng cô vẫn bực bội,cảm giác mặt mình bây giờ y như con chút chít,hắn thích thì véo bừa cho kêu lên tiếng rồi ngồi cười đểu.Nhưng buồn bực nhất là bây giờ cô thực sự cảm thấy số người trong phòng là 1 đống phiền phức.Họ ở đây cô ko thể làm gì hắn được,ko đạp hắn bay đi được,lại ko đấm cho hắn gẫy mũi được.Đáng ghét.Nhưng rồi đôi mắt đen của cô đột nhiên lóe sáng,khóe miệng lại khẽ nhếch lên bất chấp bàn tay đang khiến nó ko thể thành đường cong cười tự tin bình thường.

Tú đột nhiên thấy lạnh,dù miệng cô ko thể cười được,nhưng anh chắc chắn cái ánh mắt sáng long lanh ấy đang có kế sách đối phó anh.Anh trở nên vô cùng cảnh giác nhìn cô.

Nhi biết hắn phát hiện,vì đôi mắt nâu của hắn khiến cô có thể hiểu được.Nhi tiếp tục cười,hai bàn tay nhỏ giơ lên,rất nhanh cả 10 đầu ngón tay bám chặt vào mạng sườn của hắn nhẹ nhàng đùa giỡn.Tú cảm giác cả người hoàn toàn mất hết sức,cơ thể tự động co lại,cảm giác nhột nhột chạy khắp cơ thể,bản thân ko thể kìm được cười tới ko kìm được.

“Dừng lại!!” hắn tiếng nói cũng lạc đi vì điệu cười nghiêng ngả cố gắng rời tay cô đi.Gương mặt

điển trai cười tới ngây ngô như đứa trẻ.Nhưng Nhi nào có tốt bụng như thế.Từ nãy giờ bị hắn vờn mà ko trả thù,thì thật sự ko phải là cô.Cô vẫn tiếp tục cù hắn,10 đầu ngón tay bắt đầu di chuyển lên dưới nách hắn,đôi mắt đen của cô ánh lên tia tinh quái.Cứ xem tôi dạy dỗ anh thế nào.

“Đừng.. đừng mà!!” Tú vừa cố dẫy dụa,vừa cười đến mức cảm giác được bụng dưới đau thắt,nước mắt cũng chỉ trực mà chảy ra.Nhưng lại ko thể nào ngăn chặn được giác quan cảm giác buồn,khóe miệng ko thể nào hạ xuống được như bị ai đóng đinh lại.

“Đừng cù nữa .. đừng cù nữa..” Tú tiếp tục quằn quại tay cố gắng chặn lại bàn tay của cô nhưng người lại hoàn toàn ko có tí lực nào,chỉ có thể cố khép chặt 2 cánh tay sát lại che chắn nách mình.

Nhi vẫn ko buông tha,bàn tay vẫn dán chặt lấy nách hắn cù.Sao hả?Anh tưởng trêu tôi dễ lắm à?

Lúc này cả căn phòng chỉ đang thấy 1 đôi vợ chồng đang đùa nhau vô cùng thân mật,ko hề nghĩ tới sát khí đang ngùn ngụt trong đầu cô.Người ta vẫn bảo rằng 1 vấn đề bao giờ cũng có 2 khía cạnh,mặt tốt và mặt xấu,cũng giống như đừng nhìn vào cái ở trước mắt,mà quên đi thứ ẩn giấu ở sâu trong nó.

“Đừng cù mà.. Tha cho anh..” Tú nước mắt đã muốn chảy ra,toàn bộ cơ bụng dưới đều cứng tới hóa đá đau nhức,thật sự muốn như đứt ruột chỉ mong cô có thể dừng lại.

“Vậy lỗi do ai?” Nhi lúc này mới hỏi.

“Tại anh.. tại anh..” Tú vội vàng nói,vẫn tiếp tục cảm thấy sống ko bằng chết.

Lúc này Nhi mới nới lỏng tay buông ra,đôi mắt đen nhìn hắn có ý cười,lại lấy tay nhẹ nhàng đỡ hắn thẳng người dậy.Kéo thẳng nếp áo cho hắn.Nhẹ nhàng nói ghé sát tai hắn mà nói.

“Lần sau thì đừng có mà trêu tôi!”

Tú thở phào thoát được khỏi địa ngục.Cảm giác đau thắt vùng bụng vẫn âm ỷ.Mặc kệ là cô de dọa gì,vẫn gục đầu kê cổ vào vai cô mà dựa.Cảm giác được đôi vai mềm mại của cô sát trên cằm,nhiệt độ truyền qua ấm áp,mùi tóc cô thơm nhẹ,mùi thoang thoảng của sữa tắm cô dùng từ cổ phát ra.Hắn nhẹ nhàng nhổ ra mấy chữ.

“Biết rồi!” trong đôi mắt nâu ánh lên tia nhìn ấm áp,nhưng thoáng 1 cái lại trở về lạnh lẽo khi nhìn sang tới chỗ Phương.

Nhi vuốt vuốt lưng cho hắn 1 lúc,rồi mới buông hắn ra,xem như là cô tha cho hắn.Bắt đầu quay lại với chiếu bạc thôi.

“Chơi mà chẳng có mục đích ko vui!” Nhi tuyên bố.

“Vậy em muốn chơi thế nào?” Tú nhướng mày hỏi cô.

“Đánh ăn tiền đi!” Nhi nói,mọi người cùng hưởng ứng.

“Đánh bao nhiêu 1 ván?” Mạnh cười cười nhìn cô hỏi.Cô gái này gương mặt càng nhìn càng thấy dễ chịu,đôi mắt đen láy linh hoạt,nhất là giọng hát của cô quả thật làm người ta ghét ko được.

“Mọi ngưới tính sao?” Nhi đôi mắt tròn mở to nhìn Mạnh mỉm cười.

“Vậy 100 nghìn 1 ván!” Hiếu nhẹ nhàng nói.

Nhi há hốc miệng nhìn mấy người đang ngồi ở trước mặt mình.Đúng là bạn của T3,con người cũng thích tiêu tiền quá chứ.

“Đây là chơi 3 cây!” Nhi khẳng định lại.

“Bình thường bọn anh cũng chơi vậy!” Mạnh mỉm cười nhìn cô,quả là cô gái kì lạ.Tú đâu có để cô mất tiền mà đã phải lo.

“Chơi thì chơi!” Nhi đôi mắt đen láy lên mỉm cười.Người ta vẫn bảo cô là đen bạc đỏ tình,mà đen tình thì đỏ bạc.Giờ tình của cô thì quá đen rồi,cho nên chắc chắn bạc cô ko đen đâu.Đang nghĩ tới đây đột nhiên trên đùi cô rơi xuống một vật nhỏ nhỏ.

Nhi ngước mắt lên nhìn hắn khó hiểu.

“Sao lại đưa ví cho em?” Nhi ngẩng mặt nhìn hắn.

“Em muốn chơi mà.” Tú thản nhiên.

Nhi vẫn ko hiểu mắt mở tròn to.Hắn muốn cô dùng ví hắn chơi.Nghĩa là cô có thể dùng toàn bộ tiền trong ví hắn ấy hả?Cái tên này bình thường suốt ngày mở miệng nói cô nợ tiền hắn giờ sao tự dưng lại nổi hứng nhân từ vậy chứ?Nhất định là có âm mưu.

“Ngồi khép 2 chân vào!” Tú nhướng mày nói với Nhi.

Nhi hiện tại đang ngồi khoanh tròn chân,cô cảm giác rất thoải mái,hơn nữa cô đang mặc quần chứ ko phải mặc váy vô cùng thoải mái.

“Khép 2 đùi lại,ngồi lệch sang 1 bên!” Tú lại lạnh lùng nói.

Nhi ko hỏi thêm chỉ lặng lẽ đổi lại tư thế ngồi khép chặt 2 đùi như người ta quì nhưng ko ngồi hẳn lên 2 chân,mà lệch chân ra sau.Còn chưa hiểu tại sao hắn bảo cô làm vậy thì hắn thản nhiên nằm xuống,gối đầu vào đùi cô mà nằm.

Nhi mở tròn mắt,con ngươi đen láy nhìn cái gương mặt điển trai đang vô cùng thản nhiên nhắm mắt lại ở trên đùi của mình,mặt còn quay vào trong lòng của cô khẽ thở nhẹ 1 cái vô cùng thoải mái.

“Anh đang làm gì?” Nhi nhẹ giọng hỏi.

Tú đầu vẫn rúc vào trong lòng cô,hơi hé mắt nhìn cô nói “Ngủ!”,nói rồi lại tiếp tục quay mặc rúc đầu vào trong bụng cô mà ngủ.

Nhi trố mắt nhìn hắn ko tin được,biết mà rõ ràng là hắn có âm mưu.Biết mà,tự dưng đưa ví cho cô chơi bài,còn hắn thì lấy đùi cô làm gối.Rõ ràng là cô bị thiệt.Đáng ghét.Nhưng lại ko thể làm gì được.Cô đành ngậm ngùi mà cầm ví của hắn trong tay.Nhất định phải làm hắn cháy túi.Chắc chắn phải tiêu bằng sạch mới được.Cho hắn ta biết thế nào là lễ độ.

Tú rúc đầu sâu vào trong lòng cô ngủ,cảm giác rõ được làn da mềm mại chạm vào má mình,nhìn rõ đường cong của đùi cô,chiếc quần sóc của cô,chiếc hông nhỏ nhắn,hơi thở nhỏ nhẹ của cô,từng cử động,lời nói của cô hắn đều ko để lọt.Mùi hương của cô thoang thoảng làm hắn vô cùng dễ chịu,nên hắn cứ mặc kệ nhắm mắt lại mà tận hưởng.Hơi ấm của cô,mùi hương của cô,làn da ở đùi cô mịn màng mỏng manh,chạm vào làm hắn lại muốn chạm thêm nữa.Hắn ko buồn ngủ,chỉ là muốn gối lên đùi cô,như thế ko ai có thể nhìn thấy đùi của cô được.Hắn đã bảo cô đi thay ngay cái quần sóc ngắn cũn ra mà cô ko nghe.Cho nên hắn đành phải nghĩ cách, vừa làm cho ko ai nhìn được,lại để cho mọi người biết cô là người yêu hắn,nhất là hắn có thể chạm vào người cô 1 cách tự nhiên nhất.

Nhi mặc sức cho hắn ngủ đôi lúc cô vô tư đặt tay lên lưng hắn,đôi lúc lại ko rõ tại sao cô khẽ xoa xoa lưng cho hắn,vừa chơi bài lại thi thoảng ngó xem hắn có bị tỉnh giấc hay ko.Đôi khi cô tì tay lên vai hắn 1 cái vô thức,khuôn mặt vừa tươi cười,đôi mắt đen lay láy vui vẻ trò chuyện.Đôi khi thấy hơi ồn ào cô lại lấy bàn tay nhẹ nhàng che lấy tai hắn.Hắn bị những lúc vô thức ấy của cô làm cho hắn lại vô cùng dễ chịu,đôi khi hắn rúc sâu hơn vào đùi cô mỉm cười.

Cả căn phòng chơi vô cùng vui vẻ,mọi người càng lúc càng hăng say.Xoay quanh chiếu bạc nhưng mặt mày ai nấy cũng vui cười.Thua cũng được,thắng cũng được,người nọ trêu người kia,nên ko khí càng ngày càng vui vẻ.Người thắng đương nhiên vui,người thua cũng vui vẻ.Cả căn phòng náo loạn,tiếng cười đùa,tiếng nói chuyện.Mọi người thích thú chơi đến gần chiếu mới tan cuộc.Chẳng ai muốn rời đi nhưng mà thời gian cũng tới lúc phải chuẩn bị đi về.

Mọi người lần lượt đứng dậy để về phòng chuẩn bị đồ đạc.Ngọc và Vũ là người đi ra sau cùng.

“Thôi tao đi về dọn đồ đạc.” Ngọc khẽ níu tay Nhi nói,lại nhìn xuống Tú vẫn đang ngủ say trên đùi cô.

“Ukm!” Nhi khẽ gật đầu,nhìn cô và Vũ ra ngoài.Cánh cửa đóng lại Nhi mới quay lại nhìn động vật đơn bào đang nằm ngủ ngon lành trên đùi mình ko nhúc nhích.Nhi thở dài tay nhẹ nhẹ vỗ vai hắn.

“Dậy đi!” cô nhẹ nhàng nói.Tú vẫn thản nhiên nằm ko nhúc nhích.Hắn chưa muốn tỉnh lại.

“Dậy đi!” Nhi nhíu mày giọng nói cao hơn 1 chút.Hắn vẫn ko nhúc nhích.Nhi bắt đầu bực bội,khẽ nghiến răng.Nhi bắt đầu đôi mắt đen láy linh hoạt sáng lấp lánh,khóe môi khẽ mỉm cười. Bàn tay bắt đầu chọc vào dưới cánh tay của hắn đùa nghịch.Tú ko thể nào nhịn được nữa dẫy dụa,nhưng càng dẫy dụa lại càng bị cô chọc,vô tình hẳn nhỏm người dậy,cảm giác được gương mặt ngập trong một nơi mềm mại,hai má đều chạm vào cảm giá non mềm mại,ấm áp.Một mùi hương kẹo sữa ngập vào trong mũi hắn.

“Á!” Nhi ré lên 1 tiếng,nhìn gương mặt của hắn đang vùi trong ngực cô.Nhi cả người cứng đờ,cảm giác được hơi thở của hắn chạm vào ngực mình tê tê.Cô bực tức nghiến răng.Cảm giác rõ ràng miệng hắn ươn ướt hơi thở nóng nóng bò lên trên ngực cô,hắn vừa nuốt nước bọt.

“Tránh ra!” Nhi bực bội thét lớn.

Tú lúc này mới chậm rãi rời đi,khóe miệng vẫn còn ướt át lưu luyến.Hắn cũng biết là cô có ngực,nhưng mà ko ngờ ngực cô lại lớn như vậy,càng mềm mại như vậy,dù cách 1 lớp áo nhưng hắn vẫn thấy được đường cong mềm mại của cô,sự ấm áp mềm mại của ngực cô.Hắn lạnh băng nói với cô như ko có việc gì.

“Đi vào thay đồ đi,rồi chuẩn bị hành lý!” hắn nói lạnh băng.

Nhi ko nói gì,chỉ thấy mặt mình nóng bừng bừng.Đôi mắt đen láy ánh lên lửa hận.Bàn tay nhỏ nắm chặt thật chặt,hàm răng nghiến chặt lại rất rất bực bội.Nhưng hiện tịa thật cô chẳng biết phải nói gì,bao nhiêu lời lẽ hoàn toàn bị nuốt trôi hết.Cô chưa bao giờ bị như vậy,chưa có bất cứ tên nào đụng được chỉ 1 ngón tay vào người cô.Mà hắn.. mà hắn dám.. Làm sao?Làm sao bây giờ?Cô ko biết phải làm sao,cái cảm giác nghẹn lời,cả người tê dại,cả người nóng bức,lần đầu tiên cô thấy mình thật vô dụng.

Tú nhìn theo dáng cô bước đi vào cửa còn quên cả mang theo đồ thay,hắn khẽ mỉm cười.Dễ thương vô cùng dễ thương.Hơn nữa đường cong của cô,hơi ấm của cô,chắc chắn là 1 bí mật chỉ của riêng hắn.

Nhi mặc trên người 1 chiếc quần dài,áo T- shirt cô đứng trong đại sảnh gần cửa khách sạn đợi Tú thanh toán,người cô hơi dựa vào tường,trong đầu thì vẫn mung lung nhớ tới tình huống khó xử lúc chiều.

“Sao em lại đứng 1 mình ở đây?” một giọng nói kéo vụt cô lại hiện thực.Nhi ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt đen đang kinh ngạc trong phút chốc chuyển nhanh thành lạnh giá.

“Đợi Tú!” Nhi trả lời lạnh băng nhìn tên đeo kính dâm vô cùng khó chịu.Lại tòi đâu ra thêm 1 tên khó ưa thế này?

“À mọi người định về!” hắn làm ra am tường nói đôi mắt nhìn vào gương mặt của cô gái trước mặt.Hôm đầu tiên hắn chỉ để ý tới đôi mắt,giờ nhìn kĩ lại thì cả gương mặt cô đều rất ưa nhìn,chỉ là giờ ko trang điểm lại ko ăn mặc dịu dàng,nên trông có chút ngỗ nghịch.

Nhi đôi mắt khinh thường nhìn tên con trai trước mặt đang cười nói vui vẻ.Trong đầu đang nghĩ nhìn xem cái người chê người khác ngu dốt đang nói cái gì?Rõ ràng hắn biết mọi người sẽ đi về,có lẽ não hắn ko phải hàng xịn mà là đồ tàu,như cái usb lưu vào rồi mang sang máy khác bật thì ko thấy file.Đúng là đầu óc bã đậu.

“Mà em tên gì?Cho anh số điện thoại để tiện liên lạc nhé?” hắn vẫn giữ nụ cười thương mại nhẹ giọng hỏi,mặc kệ thái độ thờ ơ của cô.

“Liên lạc?Có việc gì để liên lạc?” Nhi mở tròn mắt nhìn hắn.Đã ko não rồi đên da mặt cũng dày cả tấc,sương đầu chắc phải tới 5 phân.Cái tên vô duyên này hỏi xin số điện thoại vì cái lý do khỉ gió gì?

“Thì em là bạn gái anh Tú,thì cũng như bạn anh.Sau này tiện có việc ko gọi được cho anh Tú thì anh có thể gọi qua em.” Hắn vui vẻ viện cớ.

Dỗi hơi.Gọi cho hắn có lúc nào ko được?Cái tên bạn bè là nhất ấy có thể vì cá cược với bạn hắn mà bán mạng ở cạnh quả boom nổ chậm là tôi thì anh gọi điện hắn làm sao lại ko nghe.Não anh là hàng Trung Quốc,nhưng não tôi là hàng Việt Nam xịn,được lắp ráp cẩn thận chứ ko như mấy đồ liên doanh lắp lung tung đâu nhé.Nhi nghĩ bụng vậy nhưng ko quát lớn,khóe miệng cô cong lên 1 nụ cười tự tin mê hoặc,đôi mắt đen lúc này mới quay ra nhìn thẳng vào hắn.Hắn có chút bị giật mình,chưa bao giờ cô nhìn thẳng vào hắn với đôi mắt đen mở to như vậy.

“Anh là bạn của anh Tú?” Nhi hỏi lại,khóe miệng vẫn cười.

“Bọn anh là anh em vô cùng thân đấy!” hắn mỉm cười vui vẻ nhìn vào đôi mắt đen láy của cô.

“Thật là anh em vô cùng thân?” Nhi hỏi lại đôi mắt đen vần xoáy sâu vào người hắn.

“Dĩ nhiên anh cũng thấy anh ấy rất tốt với anh mà!”

“Anh cũng biết là người yêu tôi tốt với anh?Vậy mà còn dám nói xấu sau lưng anh ấy?” Nhi nhả ra từng chữ từng chữ rõ ràng,khóe miệng đầy mỉa mai.

“Anh.. anh ko có!” hắn gương mặt phút chốc tái nhợt vội vàng chối bay chối biến.

Nhi nhếch mép lên cười khẩy 1 cái.Gương mặt xinh xắn hướng lên nhìn thẳng tên đang tím tái trước mặt vô cùng khinh thường,đôi mắt đen láy ánh lên 1 tia nhìn như thấu suốt tất cả.

“Người yêu tôi ko phải do ngu ngốc mới học cấp 3 mà bởi vì anh ấy ko thích dựa hơi vào người khác để đi du học như anh.Lại càng ko phải anh ấy ngốc muốn mời người khác tiêu tiền hộ,chẳng qua anh ta quá tốt bụng đối với loại lừa thầy phản bạn như anh.Cho nên từ nay về sau anh tránh xa anh ấy 1 chút.Đừng có đến mà vẫy đuôi ăn chực nữa!” giọng nói thanh thanh của cô cất lên từng chữ từng chữ như mũi dao đâm vào tên trước mặt khiến hắn cắt ko còn giọt máu.

Trong lòng của Phương tràn đầy lửa hận.Đứa con gái này là cái thá gì?Là cái thá gì mà dám nói hắn vẫy đuôi ăn chực?Cô ta tưởng người yêu cô ta cao giá lắm à?Cũng chỉ là tên công tử nhà giàu hơn hắn 1 chút,đừng có mà lên mặt.

“Tôi nghĩ cô nên lo thân cô trước thì hơn.Cô có biết cái người mà cô đang bảo vệ đã chia sẻ cho tôi bao nhiêu cô người yêu của hắn hay ko?Cô nói hắn tốt với bạn bè quả ko sai.Chỉ cần hắn xài qua rồi,thì hắn sằn sàng chia sẻ cho anh em,mỗi người đều có phần thưởng thức.Cô đừng nghĩ làm bạn gái hắn thì có thể ra vẻ ta đây.Đợi hắn đá cô lúc ấy ko biết chừng hắn lại mang cô cho tôi!” hắn nói giọng vô cùng mỉa mai nhìn cô gian xảo.Những lời nói này chắc chắn sẽ làm cô ta sụp đổ người mà cô ta yêu lại là loại người đó,bất cứ đứa con gái nào cũng sẽ ko còn mặt mũi nào hết.Gương mặt của Phương hiện tai được đóng dấu đúng 1 chữ “Đểu” hiện ra,nụ cười ôn hòa lúc nãy đã bóc hơi ko còn dấu vết.

Nhưng trái lại với suy nghĩ của hắn,người con gái trước mặt đang cười,cười vô cùng tự tin,con mắt đen láy sáng ngời còn hơn lúc nãy.Nhi thảnh thơi khép mi lại,khóe miệng lại càng cong,bình tĩnh mở mắt ra nhả ra từng từ.

“Cám ơn anh.Nhưng tôi nghĩ đển khi tôi bị đá đi chắc chắn cũng sẽ ko có khả năng đến tay loại người chỉ có thể ăn đồ thừa của người khác như anh!”

Gương mặt của tên con trai vụt tắt ngay nụ cười,nhìn cô vô cùng vô cùng tức giận.Hắn bây giờ phải dùng từ hận mới đúng.Lúc này hắn rất rất muốn túm cổ áo cô đấm cho cô một cái.Tại sao cái đứa con gái trước mặt bị hắn nói như vậy lại ko hề cảm thấy tức giận 1 chút nào?

Thực ra, Nhi khi mới nghe tới chữ chia sẻ cô cảm thấy trong lòng 1 dàn lửa đang âm ỷ cháy trong bụng.Cái tên biến thái,lại mang con gái người ta ra làm cho vui cho cái lũ động vật thiếu tính người này.Thật là đúng là đáng chết mà.Hắn ta.. thì ra hắn ta ko chỉ từ nữ chính chuyển thành nam chính,mà còn là con buôn tú bà nữa.Thật là đáng chết mà.Nhưng mà cô đang ở trong trận chiến,cô lại ko quen để mình thua cuộc bị lụy vì bất cứ kẻ nào.Hơn nữa cô hiểu rất rõ cái tên Tú ấy ko có khả năng đá cô qua lại như quả bóng.Bởi vì trước khi hắn kịp đá chắc chắn cô đã cho hắn làm ghế để ngồi rồi.Cho nên khóe miệng cô vẫn ko tự khác cong lên tự mãn.

Gã con trai chỉ biết đứng nhìn cô trừng trừng rất rất muốn lao vào cho cô 1 trận nhưng lại sợ đại sảnh đông người.Ánh mắt còn đang trừng trừng nhìn cô thiêu sống thì đột nhiên 1 giọng nói trầm trầm vang lên.

“Đứng đây làm gì?” Tú đôi mắt nâu trừng Phương 1 cái lại nhìn sang Nhi đang đứng trong góc tường.Hai người này tại sao ở cùng 1 chỗ?

“Xong rồi sao?” Nhi nở 1 nụ cười nhìn hắn chào đón,lập tức bị 1 bàn tay túm lấy kéo cô về phía hắn.

“Bọn anh về trước!” Tú đứng đối diện với Phương nói giọng đanh lại,đôi mắt nâu vẫn bực bội nhìn Phương cảnh cáo.

“Vâng.Đi đường cẩn thận.” Phương hé ra nụ cười tươi tỉnh hàng ngày,mắt lại khẽ liếc Nhi 1 cái hằn học.

Tú lẳng lặng kéo Nhi bước ra cửa ko thèm quay lại nhìn,mặc kệ là có chuyện gì nhưng rõ ràng 2 người này ko bình thường.Tú thấy được ánh mắt của hắn dừng ở gương mặt cô 1 thoáng,cho nên mới rất nhanh kéo cô đi.Hắn cũng ko biết vì sao như thế khẩn trương,càng ko biết tại sao như thế mà đã thấy bực bội.

Ra tới xe mọi người đều đã sắp xếp xong đồ đạc,chỉ đợi Tú và Nhi bước ra.Đột nhiên Tú dừng lại,Nhi đừng sau lập tức đâm sầm vào lưng hắn.Cô nhíu mày lại nhìn cái thân hình cao cao đang đứng trước mặt mình,lại gì đây ông tướng?Đừng bảo quên đồ trên phòng?

“Đợi ở đây!” hắn lạnh lùng quay lại nhìn Nhi nói,rồi lập tức quay người trở lại khách sạn.

Nhi nhíu mày méo môi bực bội.Quả nhiên lại quên đồ.Đúng là vô dụng,ngoài việc tiêu tiền vô cùng giỏi ra anh còn có thể làm được gì đây?

Một lúc sau Tú bước nhanh quay lại trên tay cầm 1 chai nước khoáng,Nhi tròn mắt nhìn hắn.Ko phải chứ?Từ lúc nào hắn trở thành người biết tiết kiệm như vậy?Tính tiền khách sạn còn mang đồ đi về?Cô mắt trợn tròn nhìn ko chớp mắt.

“Cầm lấy!” hắn díu chai nước vào tay cô,rồi đưa tay lục lọi trong túi quần.

Nhi cầm chai nước càng cầm càng thấy khó hiểu.Cô lại ko khát.Có phải định chơi cô cho cô giữa đường ngồi ko được yên vì ko mở van trên xe được hay ko?

Tú móc trong túi ra 1 vỉ thuốc đã thiếu 1 viên,hắn bóc thêm 1 viên nữa đưa cho cô.

“Uống đi!” hắn lạnh lùng nói.

Nhi nhìn viên thuốc nhỏ trong tay mình,sao thấy quen quen nha.Hình như nhìn thấy ở đâu rồi. Rồi như chợt nhớ ra điều gì,cô A 1 tiếng.Đưa viên thuốc lên miệng cầm chai nước hắn đã mở sẵn uống 1 hơi.

Tú nhìn cô uống thuốc xong mới an tâm nắm tay cô đi ra xe.Ko quên tiện tay cầm chai nước ném bịch vào thùng rác ko thương tiếc.

“Đồ lãng phí.” Nhi gào lên nhìn hắn ko thương tiếc quảng chai nước vừa uống được 1 ngụm sang 1 bên.Sai lầm.Quả là giáo dục sai lầm.Lãng phí tài nguyên.Cái tên này ko chỉ biết cách đốt tiền,vô cùng vô ý thức mà còn rất biết cách phá hoại môi trường.

“Em uống thuốc xong rồi còn gì!” hắn lẳng lặng đẩy cô vào trong xe,tiếp đó chui vào xe đóng cửa lại.Nhi bực bội lườm hắn 1 cái.Cô ngồi sát ra phía cửa hy vọng sẽ tránh thật xa,thật xa cái tên Tú bà giả danh tú ông này ra.Nhưng chỉ có 20 phút sau,cô đã lại bị hắn kéo xuống đặt trên đùi hắn ngủ ngon lành.

Trong giấc mơ cô lại mơ thấy nụ hôn ngọt ngào trong buổi sinh nhật kia, bất giác khóe môi cô hơi nhếch lên, rất khẽ rất khẽ, cô nhẹ nhàng rúc đầu vào lòng hắn thỏa mãn mỉm cười

/55

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status