Hiểu lầm
Trong tư duy ý thức của con người luôn luôn có 1 trạng thái gọi là tự bảo vệ.Dù là có ý hay vô tình khi bạn gặp bất cứ nguy hiểm nào đó thì bộ não của bạn cũng sẽ phát ra 1 ý niệm vô thức đó là cần phải bảo vệ chính mình.Cách thức tự bảo vệ thì tùy vào mỗi cá thể,mỗi bộ não thì lại theo 1 tư duy và hành động khác nhau.Ví dụ như có người sẽ tìm cách trốn thật xa càng tốt,có người lại tìm 1 chỗ nấp thật kĩ mong rằng mình sẽ an toàn,lại có những người dùng hành động để đối diện với nguy hiểm mong rằng mình có thể chiến thắng vân vân và mây mây..
Nhưng dù có là hành động dũng cảm hay là chạy trốn hiện thực thì đó cũng chỉ đơn giản là ý niệm,là thiên hướng trong cơ thể bạn mà thôi,đơn giản chỉ là bạn đang cố tìm cách bảo vệ mình.Trên đời này có ai ko ham sống sót,có ai lại ko quí trọng sinh mạng của mình trước hiểm nguy.Trung Quốc có 1 câu nói thế này người ko vì mình trời tru đất diệt.
Cho nên mỗi con người phải luôn luôn sống vì bản thân mình.
Nhi hiện tại đang vô cùng căm phẫn,căm phẫn đến tột cùng.Là kẻ nào nói “người ko vì mình trời tru đất diệt”?Để bây giờ cô phải làm thân tôi đòi như thế này đây!!
Ko hiểu vì cái nhân duyên trời định gì,mà hôm nay lớp cô lại đi đá bóng với lớp A14,và dĩ nhiên hắn có tham gia đội bóng lớp hắn.Khốn thật.Hơn nữa càng chả biết khí hậu nóng ẩm nước ta độc hại bao nhiêu,hay tại vì trái đất nóng lên nên ảnh hưởng trầm trọng tới sức khỏe mà từ ngày trở về sau sinh nhật hắn,cái tên T3 từ biến thái chuyển sang chập điện ko điều kiện.Bất cứ lúc nào hắn cũng cười,cô đánh hắn cũng cười,cô mắng hắn cũng cười.Ngày trước nếu tính phòng bệnh ở Châu Quì hắn được sếp vào phòng VIP,còn bây giờ chắc chắn 1 điều hắn sẽ bị tống ngay vào phòng đặc biệt.
Từ lúc ở Hải Phòng về,ko biết có phải tại sóng biển đánh mất luôn mấy dây thần kinh vỏ não của hắn ko,mà hình như tín hiệu bị đứt ko truyền tải được đến não bộ.Sáng nào cũng 6h15 hoặc 6h20 hắn có mặt dưới cổng nhà cô,đưa cô đi học,đưa cô về nhà.Đi ăn sáng.Thậm trí đến cả ngày chủ nhật,hắn ta cũng 8h mò tới rủ cô đi ăn sáng.Ko phải chứ?Não bộ của động vật đơn bào đang du lịch ở đâu?Làm ơn về ngay đi..Cô
sắp chết rồi!!Ko chỉ đưa đi ăn sáng,trong trường cứ giờ nào rảnh hắn lại qua lớp cô,giờ cô ko phải sang lớp hắn,mà tự khắc hắn mò sang tìm cô.Ko càu nhàu như bà già,ko ép cô phải qua lớp hắn,chỉ lẽo đèo đi theo sau cô.Thậm trí đến cả cô đi vệ sinh cũng có hắn đi hộ tống.Nhi giờ thật sự chỉ muốn đập đầu xuống đất.
Giờ cô chỉ oán hận kẻ nào dám nói câu “người ko vì mình trời tru đất diệt”,tên nào miệng đã độc địa lại còn hay phán bừa.Để bây giờ cô bị tru bị diệt thành cái xác khô rồi đây.Trời ơi sao h ắn ko phán “người ko vì mình sét đánh tan xác” hoặc “người ko vì mình hộc máu chết tươi” hoặc bất cứ kiểu chết nào cũng được,nhưng làm ơn đừng có tru có diệt,muốn chết lắm mà đời nó ko cho chết được là thế này đây.
Nhi ủ rũ bước đi cạnh Ngọc,hơi thở dài thượt đến cả thế kỉ.Gương mặt rầu rĩ như bà cụ bị mất tiền đi chợ,đúng là cất từng bước nặng như đeo trì.
“Mày sao thế?” Ngọc quay sang nhìn con bé hỏi.
“Tao muốn chết!” Nhi cả người lắc lắc hai bên,tay vung 2 phía như đứa trẻ con dẫy nẩy trả lời,lông mày nhíu lại,đôi mắt đen nhắm nghiền phụng phịu như sắp khóc.
“Làm sao mà mày muốn chết?” Ngọc lo lắng nhìn con bạn,nghĩ ngợi rồi lại hỏi “Hay mẹ mày có chuyện gì?”
Nhi đôi mắt đen mở ra hờ hững,liếc nhìn với ánh mắt chữ T, “Mẹ tao đang rất khỏe,ko chỉ khỏe còn vô cùng sung sức nữa,người đang mệt là tao này!” Nhi hậm hực nói.
“Vậy còn có chuyện gì làm mày mệt?Anh Tú chăm mày còn chưa đủ chu đáo à?” Ngọc trêu chọc con bạn thân,dạo này 2 người cứ dính như hình với bóng,chỉ thiếu nước hắn xin đổi chỗ sang A9 ngồi cạnh Nhi nữa thôi là đủ bộ.
“Chính vì quà chu đáo nên làm tao mệt muốn chết!” Nhi bực bội chán chường nhổ ra mấy chữ.
Đột nhiên từ đằng trước 1 dàn các em xinh tươi của A9 như bắt được sóng tín hiệu,lập tức quay người lại đều như duyệt binh bước tới khoác vai Nhi.
“Sao hả?Hotboy phong độ lắm đúng ko?” một cô gái lên tiếng hỏi.
“Sao sao?Lần đầu tiên thế nào?”
“Hắn làm mày mệt lắm hả?Mấy lần thế?” một cô gái khác nhanh nhảu chen ngang.
Đôi mắt đen của Nhi sáng bừng bừng y như cháy rừng mùa khô,nhìn cái lũ quỉ nhỏ bị cô tiêm nhiễm vào đầu giờ mang đủ lễ tới giả thầy, vô cùng, vô cùng bực bội.
“Muốn biết phải ko?” Nhi nói vô cùng bình thản.
Mấy gương mặt dễ thương đều gật đầu lia lịa,đôi mắt lộ rõ sự tò mò,chờ đợi.Khóe miệng câu lên 1 đường cười vì sắp được nghe chuyên mục hot.Lần nào Nhi share hàng cũng là thứ có sức lan tỏa,ko phải loại hàng chợ thiếu tính cô đọng,xem 1 lần rồi vứt như những người khác.
Đợi mấy đôi tai hóng hớt tiền lại sát gần,đầu chụm đầu vai chụm vai thành 1 vòng tròn bí mật rồi,Nhi mới mở thật lớn dây thanh quản mà hét to.
“Muốn biết hắn phong độ thế nào thì đến tìm hắn mà làm!”
Nói rồi để mặc mấy cái đầu đang ong ong vì tiếng hét của cô,đôi mắt cũng hoa lên,miệng còn ko thể đóng lại,đầu óc thì quay cuồng,Nhi bước tiếp đến sân thể dục.Vừa mới đi vào cổng lập tức gặp ngay gương mặt tươi cười đáng chết của tên chập điện.Hắn đang đứng ở ngay cửa,vừa thấy cô đã xông ra chắn đường.
“Còn tưởng em ko đến.” hắn vui vẻ nói.
“Lớp tôi đá bóng làm sao ko đến được!” Nhi nặng nề đáp,mắt cũng ko buồn ngước lên nhìn mặt hắn.Đau đầu.Vô cùng đau đầu.Có ai làm ơn đóng đinh ghim chặt miệng hắn lại cho hắn bỏ đi cái nụ cười điên khùng của hắn đi ko?Nhi lại xoay đầu nhìn xung quanh,đám con gái ánh mắt đều hướng về hắn,con ngươi thì như bị phủ 1 lớp bụi dày đặc.Thật là dại dột.Hắn chỉ có chiêu bài nụ cười để đãi khách thôi,còn lại hoàn toàn ko có gì ngoài cái ví nhiều tiền và thẻ tín dụng cả.Nếu làm người yêu hắn các cô sẽ biết khốn khổ thể nào.Vừa đi làm về muốn được nghỉ ngơi cũng ko được,thậm trí cả ngày nghỉ cũng bị hắn làm phiền,bực đến chết.Tuần này lại đang thi cuối kì,đúng là hại người hại bạn.Rõ ràng muốn kéo cô xuống vực cùng hắn mà.
“Khủng long!” hắn mỉm cười nhìn cô nhẹ nhàng nói “Em phải cổ vũ cho anh đấy!”
“Ko!Tôi cổ vũ cho lớp tôi!” Nhi thản nhiên đáp đi qua người hắn định kiếm 1 chỗ ngồi xem.
“Ko được!Em phải cổ vũ cho anh!” hắn lại túm cổ tay cô cứ như 1 thói quen khó sửa.Ngay cả não bộ của hắn còn chưa kịp nghĩ thì cánh tay đã vươn ra rồi.
Nhi quay đầu lại,lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn.Trong đầu có chút chóng mặt.Trên đời này sợ nhất là gặp bệnh tâm thần,lại còn loại vô phương cứu chữa như cái tên này thì đúng là,dù cô có là tường thành bằng sắt cũng phải bại dưới tay hắn.
“Được rồi.Được rồi.Cổ vũ cho anh.Buông ra đi!” Nhi chán nản nói.Trước đây cứ nghĩ dọa hắn hẵn sẽ sợ,nhưng giờ dọa hắn cũng cười,người thì vẫn sán vào người cô.Càng dọa hắn càng tới gần,đôi khi ánh mắt dừng ở ngực áo của cô.Lúc ấy Nhi lại đầy đầu vạch thẳng,cái hình ảnh xấu mặt hôm nào lại hiện ra rõ mồn một,ngay cảm giác cũng bị gọi ngược trở về,cho nên tốt nhất là.. tránh xa hắn ra 1 chút.
Cô tiếp tục bước đi ko quay lại,thì lại bị hắn 1 cái kéo mạnh quay người lại,cảm giác cả người phủ 1 cục thịt ấm áp vừa mới mổ xong,máu tươi đang muốn nhỏ tong tỏng từ người cô xuống.Nhi cả người nổi da gà ghê sợ,ngước lên nhìn gương mặt đang dịu dàng kia bực bội.
“Lại sao đây?” cô bực bội nói.
“Ko chúc anh may mắn à?” hắn nhẹ nhàng cúi xuống khóe miệng ánh nụ cười.Hắn phát hiện 1 điều vô cùng thú vị.Cô đặc biệt rất sợ mỗi khi có ai dịu dàng với cô,càng sợ hơn khi hắn cười ấm áp hiền từ với cô,lại càng sợ hơn nữa khi cô dữ dằn hắn lại càng tươi cười.Cô rõ ràng y chang như đứa con nít,hoàn toàn ko hiểu được quan tâm là thế nào.Cho nên chỉ cần ai nhẹ nhàng với cô,quan tâm cô là y như rằng bao nhiêu nanh vuốt của cô đều ko biết phải dùng thế nào hết.Vô cùng dễ thương.
Nhi nhíu mày ghê muốn ói.Nhưng đành nuốt sạch vào trong,chán nản thở dài lại tiếp tục nói “Chúc may mắn!” thờ ơ và lãnh đạm cô nói.
“Còn thiếu!” Tú nói.
“Lại gì nữa đây?” này tham lam cũng phải có mức độ nhé.Tôi chở anh đi lấy vàng lâu lắm rồi,giờ cũng ko ăn quả của nhà anh nữa,anh còn đòi gì nữa.
“Hôn 1 cái để cho anh gặp may đi!” hắn thản nhiên.
“Lại xem ở đâu thế hả?” Nhi mở nửa con mắt chán ghét hỏi hắn.
“Sao em biết!” hắn vui vẻ nhìn cô cười,bàn tay siết hơi chặt 1 chút eo của cô,để toàn bộ ngực cô dán chặt vào người hắn.
“Em ko muốn hôn cũng ko sao!” hắn mỉm cười đáp “Nếu em ko hôn thì anh hôn em cũng được.Nhưng nói trước anh ko hôn ở má đâu!” hắn thản nhiên đáp.
Nhi cả người bốc hỏa.T3.Anh là đồ đáng chết.Tươi cười với uy hiếp,anh làm giỏi lắm.Nhi cắn chặt 2 hàm răng lại,đôi mắt đen ánh lên tia sáng của lửa địa ngục,thật muốn nhúng hắn vào vạc dầu sôi.Cho hắn biết thế nào là lễ độ.Nhưng rồi cô biết càng đánh thì hắn lại sẽ càng đụng chạm cô nhiều hơn,cho nên cô đành nhắm mắt,chân hơi kiễng lên.Ghé sát má hắn đặt 1 nụ hôn nhẹ.
Tú mỉm cười nhìn cô hài lòng.Được rồi,khủng long ngoan.Ko uổng công cả tuần chăm sóc.Tha cho em lần này.Hắn mỉm cười hiền hòa với cô thêm 1 lần nữa,khiến cho toàn bộ các cô gái đứng ở sân cũng nhìn mà ngất ngây.Dáng người hắn cao cao,gương mặt điển trai mọi ngày lãnh đạm giờ lại nở nụ cười vô cùng dịu dàng,hắn hiện tại giống y như hoàng tử đẹp trai hiền từ,chứ ko phải lạnh lùng tuấn tú nữa.Càng khiến cho fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Được hắn buông ra Nhi thở phào 1 cái nhẹ nhõm.Thật đúng là thoát nợ.Tốt nhất là tìm 1 chỗ tránh xa xa hắn,cứ như vậy chẳng mấy bữa mà cô sẽ thành sân bay Nội Bài y chang bảo vật. Mới nghĩ thôi cô đã lắc đầu rùng mình.Đáng sợ,quá đáng sợ.
Nhi tìm đại 1 chỗ mà ngồi đợi trận đấu bắt đầu,nhưng chán nản nhất là cứ 1 lúc hắn lại quay sang nhìn cô.Nhìn cái gì mà nhìn?Chưa bao giờ nhìn thấy thiếu nữ à?Cái tên này từ ngày từ Hải Phòng về ko biết trúng phải bệnh gì.Giờ Nhi thật sự muốn tránh tránh thật xa hắn 1 chút.Nếu ko tâm thần của cô chắc chắn là bị hắn đánh boom mà nổ tung vào 1 ngày mất.
“A,em chết mất!” Nhi chán nản gục mặt xuống bàn phím,trên màn hình máy tính trước mặt đang hiện ra chữ hồi sinh trong thời gian : 15 giây.
“Sao thế?” Huy quay sang nhìn Nhi cười.
“Em dạo này đang đau đầu muốn chết!” Nhi than thở.
“Sao?Kết quả học hành ko tốt?” Huy khẽ cười hỏi.
Nhi lắc đầu,ko phải kết quả ko tôt.Mà đơn giản là cứ bị cái tên thần kinh kia bám theo cô suốt ngày,người thần kinh thép như cô cũng muốn ngã quị.Thật muốn mau chóng kiếm cho đủ tiền trả cho hắn,sớm thật sớm như vậy cô ko cần cảm thấy áy náy nữa.Nhưng hiện tại cô mới tích được có 4 triệu.Kiếm đâu ra số còn lại.AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..
“Hay là thất tình?” Huy trêu ghẹo nhìn sang cô dò xét.
Vừa nghe hai chữ “thất tình” thì y như là lực hút vô hình của trái đất,toàn bộ văn phòng đều quay ra nhìn cô mà bắt đầu chuyện phiếm.
“Chà,anh cứ nghĩ là em ko thể tìm được người yêu cơ đấy!” một ông anh cao tao,mặt còn râu trông tướng là sinh viên đại học trêu chọc.
“Ai mà xấu số thế bị em yêu phải?” một người khác khoác lấy vai cô hỏi ý kiến.
“Các ông ko nghe thấy à?Rõ ràng là “thất tình” chắc chắn là bị người ta đá rồi!” một người khác khẳng định.
“Chị Nhi cũng thích con trai à?Em tưởng chị bị đồng tính.” Một cậu con trai đầu tóc xoăn xoăn cổ vẫn đeo phone quay ra nhìn cô cười,cậu ta mới gia nhập là người nhỏ tuổi nhất mới học lớp 10.
Nhi bĩu môi,cắn răng,trừng mắt.Biết mà.Anh em chiến hữu chơi game giỏi nhưng chém gió còn giỏi hơn.Hóng hớt thì còn cao siêu hơn cả bà tám ở đầu phố nhà cô.
“Em nói em thất tình bao giờ?” cô thản nhiên hỏi lại.
Mấy ông anh nhìn nhau ngơ ngác,rõ ràng vừa nghe 2 chữ “thất tình” rõ ràng.Có thể mắt họ thị lực ko tốt,nhưng thính lực thì tuyệt đối ko có vấn đề.Chỉ nghe tiếng kêu từ loa,họ cũng biết là em da đen hay da trắng,ko lý nào lại nghe nhầm được.
“Thế thì thật ra em bị làm sao?” mọi nghi vấn bắt đầu quay lại hướng trung tâm mà hỏi.
“Em thiếu tiền!” Nhi nhả ra mấy chữ gương mặt vô cùng thảm thiết.
Vừa nói xong mấy chữ này,thì ngay lập tức hội nghị diên Hồng các bô lão đều đứng dậy ko cần phải mời người thỉnh đi.Ai về chỗ nấy,ko ai bảo ai,đều tự nói với mình,đừng hỏi mượn anh.
Nhi biết chắc chắn là thế nào cũng có cái kết cục này,cô chỉ ngậm ngùi 2 hàng lệ nhìn màn hình máy tính,lúc này nhân vật của cô đã được hồi sinh đứng ở trong thành.Trong đầu cô đang nghĩ cách nào kiếm tiền tốt nhỉ.Ở nhà có gì có thể bán được?Xe máy?Chắc chắn là cô sẽ bị mẹ cô chặt ra làm 12 khúc,cho vào tủ lạnh ướt lạnh làm bánh bao bán.Sổ đỏ?Chắc chắn giúp cô giải quyết vấn đề rất nhanh,nhưng đảm bảo đến một khúc xương của cô cũng bị bẻ vụn ko còn 1 mảnh.Càng nghĩ càng thấy khổ.Cô còn cái gì có thể bán được ko trời?
“Tại sao em lại muốn kiếm tiền như vậy?” Huy đột nhiên trầm giọng đánh gẫy dòng suy nghĩ của Nhi.
Nhi quay mặt sang nhìn cậu con trai hiền hòa trước mặt,khuôn mặt trẻ con trắng trẻo,tươi cười vô cùng dễ thương.Cô cắn môi 1 lát,rồi mới từ từ cẩn trọng nói ra từng chữ.
“Vì em phải trả nợ.” Nhi nói rất nhỏ,ko muốn lại được các bô lão quan tâm thêm 1 lần nữa.
Huy hơi nhíu nhíu mày,nhìn cô suy xét.
“Em vay nặng lãi?” hắn nhẹ giọng hỏi.
Nhi đôi mắt trĩu lại.Nếu vậy thì đã tốt,em chỉ phải thí có cái mạng em,chết thì xuống gặp Diêm Vương chụp ảnh hồ sơ cầm biển chịu tội xuống mấy tầng địa ngục thì xuống,nhưng mà..Hắn còn khủng bố hơn Diêm Vương.
Huy lại cho rằng gương mặt chán nản của cô thật ra là do hắn nói đúng.Nguyên nhân cô vay nặng lãi hắn có thể hiểu.Mẹ cô phải nằm viện,nhà hình như chỉ có cô và 1 người đàn ông tới thăm nom,nhưng có vẻ người đàn ông đó chưa bao giờ tới phòng thường vụ trả tiền cả.Cho nên chắc chắn viện phí là cô trả.Điều này có thể lý giải được cô mượn tiền làm gì.
“Em nợ bao nhiêu?” Huy nhẹ nhàng hỏi trên gương mặt babe của hắn hiện ra nụ cười.
Nhi gương mặt lại càng cúi gằm thật nhẹ thở dài 1 tiếng nói. “50 triệu!” mới nghĩ tới từng ấy con số cô đã cảm giác như mình gặp ngày tận thế rồi.Trời ơi là trời.
“Anh ứng trước cho em nhé,bù lại em phải làm việc thêm cho anh!” Huy mỉm cười nói.
Nhi quay mặt lên đôi mắt mở to nhìn Huy,trong đầu lại nhớ tới gã kia nên đột nhiên tinh thần cảnh giác lập tức trỗi dậy.
“Làm thêm việc gì?” Nhi hồ nghi hỏi lại.Dù cô biết tên lừa đảo rất tốt,trong phòng cô thân với hắn nhất,nhưng nghĩ tới mượn tiền người khác và cái hậu quả hiện tại cô ko khỏi nuốt nước bọt.
Huy như thoáng thấy nét bất an trong mắt cô khẽ mỉm cười.
“Hiện tại bên phòng lập trình cần 1 người trợ lý để đọc và phân loại mail giữa các ban,hơn nữa có thể tổng kết chung cho giám đốc đọc.Lương có thể ứng trước!” Huy mỉm cười nói rõ.
“Chỉ cần phân loại tóm tắt nội dung?” Nhi hỏi lại 1 lần nữa.
“Phải.Em cũng biết chúng ta trao đổi đều qua mail cho nên mỗi ngày ko có người phân loại mail thì chắc chắn là sẽ bị yahoo đè chết!” Huy nói giải thích.
“Em làm!” Nhi đôi mắt sáng long lanh nhìn Huy.Dĩ nhiên tốt quá tốt.Có thể trả được tiền sớm.Có phải bán mạng để làm việc cô cũng làm.
Vì thế cho nên từ ngày hôm ấy,buổi chiều Nhi cũng bắt đầu tới phòng máy công ty phân loại thư rác cho sếp.Mỗi ngày sau khi phân loại đều gửi 1 tệp tin đã tóm tắt và phân loại rõ nội dung,bộ phận gửi tới.Cô cố gắng hết sức để làm thật chi tiết.Vốn ko muốn mới ngày đầu mà đã bị đuổi rồi.
Tú đang ngồi ở 1 quán bar nghe nhạc uống rượu với hội bạn.Hôm nay là kết thúc hoàn toàn đợt thi học kì.Hắn cũng nhẹ nhõm xả hơi.Trong 1 tuần vừa qua,tuy ko học cùng cô nhưng vẫn là bị cô nhắc nhở,kết quả cuối cùng hắn vẫn cứ ngồi học.Nhìn quyển sách giáo khoa cô đưa cho hắn tràn đầy gạch đánh dấu và chú thích,hắn lại nghĩ tới cô ngồi khoanh từng chỗ,viết từng chữ thì tự nhiên trong đầu ko cần nhắc cũng tự động nhớ.Hắn cũng ko biết lúc vào phòng thi tại sao cái đầu của hắn lại xuất thần hoạt động như vậy.Nhưng mà mấy ngày nay cô đều rất sớm rời đi,chiều tối gọi điện thoại,ko phải nói bận,thì cũng nói là đang ngủ.Hôm nay cuối tuần đã thi xong,thì cô nói với hắn đi liên hoan với các bạn trong lớp.Hắn muốn đi theo thì bị cô ngăn cản,thật đúng là.
Đang lúc hắn ngơ ngẩn nhìn xung quanh bực bội thì 1 hình bóng đập ngay vào mắt hắn.Là Ngọc,chắc chắn đúng là Ngọc,đang ở cùng với 1 đống con gái nữa.Mấy cô này nhìn rất quen mặt hình như sinh nhật cô
hắn có gặp qua rồi.
Hắn huých vai Vũ 1 cái,cậu chàng quay sang nhìn hắn ngơ ngác.
“Chuyện gì vậy anh?” cậu ta hỏi.
“Có phải người yêu chú ko?” hắn chỉ tay hướng bàn phía xa nói.
Vũ nhìn theo hướng tay đôi mắt mở to khi nhìn thấy Ngọc,trong lòng có chút xao động.Cậu ta đứng vụt dậy khỏi ghế hướng tới chỗ chiếc bàn kia mà tiến,Tú thấy vậy cũng nhấc người đứng dậy đi theo cậu đàn em.
“Em làm gì ở đây?” Vũ nghiêm nghị hỏi Ngọc,cô nói là cô có việc.
“Em đi liên hoan lớp.” Ngọc trả lời.
Đột nhiên đám con gái tự nhiên rộ lên,khi nhìn đến người đứng sau người yêu Ngọc.Vừa rồi khi Vũ vừa nói chúng còn nhao nhao hỏi đểu ai đây,rồi định lôi kéo anh vào cuộc.Nhưng giờ nhìn thấy cái gương mặt quen thuộc ở sau lưng Vũ rồi,thì cả bọn lập tức chuyển ngay mũi rìu đi ngay lập tức.
“Ko ngờ gặp anh ở đây!” một cô gái nhanh nhảu nói.
“Anh Tú có chuyện tìm bọn em à?” một cô gái khác liếc mắt nhìn hắn trêu ghẹo.
“Anh Tú rảnh ko ngồi xuống đi!” một cô khác thêm vào,thật muốn chăn con dê này.
Tú khẽ gật đầu trước đám con gái lớp A9,đảo qua 1 vòng chiếc bàn dài trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo,đôi mắt nâu sáng của hắn quét 1 lượt nhưng tuyệt đối ko tìm thấy người cần tìm ở đâu.
“Nhi đâu?” hắn nhíu mày phun ra câu hỏi.
“Thật là .. vừa mới đến đã hỏi Nhi rồi.Bọn em ko tốt à?” một cô gái trêu đùa.
“Bọn em xinh hơn Nhi nhiều!” một cô bạn khác cười trêu ghẹo.
Chỉ có một cô gái xinh xắn từ nãy tới giờ ngồi nhìn đăm đăm chàng trai trước mặt.Dáng người cao ráo,gương mặt khôi ngô,làn da trắng,mũi cao,lông mày đậm,đôi mắt nâu sáng ngời,khóe môi mỏng nhàn nhạt.Nhà lại tốt,lắm tiền.Từng lời trêu chọc của các cô gái trên bàn thật tâm toàn là những lời từ tận đáy lòng cô muốn nói.Tại sao 1 chàng trai như vậy lại đi thích 1 đứa con gái vô cùng ngổ ngáo,nam ko ra nam,mà nữ chẳng ra nữ.Điều càng kì lạ hơn
là mọi người trong lớp lại vô cùng ủng hộ cô ta.
Tú biết là họ trêu đùa,nên liếc mắt cũng ko liếc 1 cái,chỉ hướng Ngọc mà nhìn.
“Nó nói có việc bận bỏ đi từ chiều rồi!” Ngọc trả lời.
Tú chân mày đen đột nhiên nhíu lại.Nói dối.Khủng long dám nói dối là đi với lớp rồi chuồn mất luôn.Rõ ràng là có vấn đề.Mấy ngày trở lại đây cô ko bao giờ chịu gặp hắn buổi chiều,tối lại càng ko được.Viện cớ là đang thi học kì,ko đi đâu hết.Nhưng hắn biết chắc chắn cô ko phải là con khủng long có thể đeo kính ngồi vào bàn cả 1 ngày.Đáng chết.Dám lừa hắn?
Tú định quay người bước đi ra ngoài gọi điện thoại,thì đột nhiên 1 bàn túm chặt tay hắn lại.Ngọc đôi mắt nhíu lại nhìn hắn muốn ngăn cản.
Trái ngược với ko khí bên trong ồn ào,bên ngoài bar lại khá yên tĩnh,chỉ nghe tiếng xe cộ đi lại,ko mấy ồn ào như tiếng nhạc chát chúa trong kia.
“Em muốn nói gì?” Tú lạnh băng nhìn Ngọc đang ở trước mặt mình hỏi.
“Anh đừng nên giận nó nếu nó ko có thời gian cho anh!” Ngọc nói nhỏ giọng than thở.
Tú nhíu mày nhìn cô “Tại sao?”
“Bởi vì nó ko phải chỉ có học và chơi.Thời gian của nó là ko đủ!” Ngọc trả lời.Nhi ko cho cô nói nhưng cô vẫn nghĩ nên nói ra thì hơn.Thời gian 2 người họ quen nhau cũng đã khá lâu tình cảm lại tốt như vậy,nếu chỉ cãi nhau vì những điều ko cần thiết thế này,thật ko đáng.
“Nói rõ hơn 1 chút đi!” Tú vẫn ko hiểu bèn nói thêm.
“Mẹ nó nằm viện.Từ hôm 30 tết.Nghe nói tai nạn giao thông.Cho nên nó còn phải ở trong viện chăm sóc mẹ nữa.” Ngọc giọng nói đều đều đôi mắt tràn đầy thương cảm.Con nhỏ đó quen giải quyết mọi chuyện 1 mình,khi nó thiếu tiền cũng ko
đến tìm cô.Hoàn toàn ko xem cô là bạn.Cô thật rất muốn nói Nhi phải đi làm thêm nữa,nhưng lời trong miệng lại ko thể thoát ra,vì càng nói lại càng cảm thấy mình đáng ghét biết nhường nào.
Tú mở to đôi mắt nghe từng từ từng từ.Đêm 30 tết?Hắn đang ngồi uống rượu như điên,mãi sáng mồng 2 mới trở về,thì đã thấy cô đứng trước cửa chờ hắn từ lúc nào.Giờ thì hắn hiểu vì sao cô lại phải tìm hắn.Bởi vì cô hoàn toàn ko còn biết phải mượn tiền ở đâu nữa hết.Hắn thật sự chưa bao giờ quan tâm đến việc vì sao cô lại mượn hắn tiền làm gì,hắn chỉ nghĩ đơn giản có thể cô chơi bạc thua tiền,hay cô tết làm mất tiền nên phải kiếm tiền trả lại,hay cô cần tiền tiêu,đơn giản chỉ là 1 lý do của cô mà thôi.Hắn chỉ quan tâm đến hợp đồng đã kí,hoàn toàn ko bận tâm tới cô dùng số tiền ấy làm gì.Hèn gì hôm đến nhà cô viết khế ước,ko có ai ở nhà.Lần đi Hải Phòng cũng vậy.Hơn nữa mỗi buổi trưa cô ta đều vội vội vàng vàng chỉ muốn đuổi hắn về thật mau,là vì muốn vào viện?
Hắn như hiểu ra rất nhiều việc.Tại sao đôi khi cô nói trong điện thoại cô ở nhà,nhưng hắn đợi ở dưới nhà luôn thấy đèn phòng cô ko sáng.Cũng càng hiểu tại sao mỗi khi đến lớp cô lại gật gù,đôi khi ở nhà hắn ngủ ngon lành.Hắn ko bao giờ phải chịu khổ,ở nhà hắn có người làm,ra ngoài có tiền tiêu,cũng chưa bao giờ phải chăm sóc ai bị bệnh.Cho nên cái cảnh khổ sở phải chăm người bệnh hắn ko biết.Nhưng trong lòng lại ko khỏi thương cô.
“Anh biết rồi.Cám ơn em!” giọng nói của chú mềm mại xuống,gương mặt lạnh lùng cũng khẽ nở nụ cười.
Ngọc nhìn gương mặt Tú trong lòng hiểu được người con trai trước mặt mình thích bạn cô như thế nào.Ko đừng được cô hỏi.
“Anh rất yêu nó đúng ko?”
Tú cả người ngây đơ nghe câu nói của Ngọc mà hóa đá.Yêu?Ko phải.Chắc chắn là ko phải.Hắn yêu vô số người,bạn gái có cả nắm,nhưng mà cái cảm giác ở gần cô đâu có giống lúc hắn ở cạnh mấy cô gái kia.Hắn với cô bây giờ tiến xa nhất cũng chỉ là hôn môi,mà hơn nữa mỗi lần hôn đều là giả.Rõ ràng là diễn cho người khác xem,làm sao gọi là yêu.Chuyện gì cũng chưa làm.Hắn chưa từng được đụng tay vào làn da trần của cô dưới lớp quần
áo,càng chưa từng làm gì đó với cô.Làm sao có thể gọi là yêu được?Chỉ là diễn kịch thôi.
“Em ko có ý gì đâu.Anh ko phải trả lời đâu!” thấy được sự bối rối của Tú Ngọc vội vàng nói để xua đi ko khí ngượng ngùng này.Tú vẫn đứng ở nguyên chỗ im lặng,gương mặt đăm chiêu ko biết đang chìm vào thế giới hoàn mĩ nào.
“Em.. em đi trước!” Ngọc bối rối nói ko cần biết Tú phản ứng thế nào chỉ vội vàng bước đi thật nhanh.Lẽ nào,anh ta cũng ko biết anh ta yêu Nhi sao?
Tú đặt người xuống ghế ngồi cạnh Duy,gương mặt vẫn thẫn thờ như người mất hồn.Duy 1 tay đang khoác vai 1 cô gái,1 tay đang cầm điếu thuốc khẽ cười.Tú vơ lấy bao thuốc trên bàn cầm chiếc bật lửa châm 1 điếu thuốc để chống lại cảm giác mung lung hắn đang có.Nhưng đầu vẫn cứ mãi vẩn vơ suy nghĩ.Hắn yêu cô sao?Ko.Ko thể nào.Ở cạnh cô ko giống như ở cạnh những người khác,khi ôm cô hắn ko cảm thấy tự nhiên như với những người khác,mỗi khi vòng tay qua eo cô thì hắn lại cảm thấy trong người có chút bức bách,có chút ko tự nhiên,nhất là khi chạm vào môi cô,người hắn càng thêm khó chịu,máu hắn chảy càng nhanh,tim hắn lại càng ko chịu yên ổn,ko như lúc trước khi ở cạnh các cô gái khác,hắn là tự nhiên ôm,tự nhiên hôn.Thậm trí ngay cả nhu cầu của hắn,mỗi khi nhìn thấy cô hắn lại càng thấy nóng bức hơn.Nhưng ở cạnh 1 người con gái qua đêm mà lại ko có cảm giác gì,thì rõ ràng đấy là nói dối.Sẽ chả có thằng nào có thể ngồi yên được.Cho nên rõ ràng ko phải hắn bị hấp dẫn,tuy rằng ngực cô rất mềm mại,lại tròn trĩnh.. ko.Ko nghĩ nữa.Ko nghĩ nữa.
Hắn cảm giác được má mình nóng bừng,hắn cầm lấy cốc rượu lên uống 1 hơi,cố muốn xóa đi suy nghĩ trong người.Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.
“Lại nhớ bà xã à?” Duy huých vai hắn trêu chọc.
Tú mở tròn đôi mắt,cảm giác trái tim hắn vừa rắc 1 cái thót lại,ngụm rượu ở trong miệng cứ như cục đá nuốt ko trôi.
“Ai bảo thế?” Tú cứng giọng hỏi lại.
“Lại còn ko.Mặt mày viết rõ ràng mày nhớ người ta.” Duy cười nói.
“Tại sao tao phải nhớ cô ta?” Tú to giọng cãi lại.
“Mày thích cô ấy ai mà ko biết,muốn chối cũng ko chối được!” Duy mỉm cười gian xảo nói.
“Tao thích cô ta?” Tú đôi mắt mở lại càng to,cằm như bị hóa đá.Tại sao ai cũng nói hắn thích cô ta?Mọi người nhìn ở đâu ra hắn thích cô ta vậy?Suy nghĩ cái kiểu logic gì thế?
“Ko phải thích,mà là rất thích!” Hiếu ở bên ngoài đệ vào 1 câu.
“Ko phải rất thích mà là cực kỳ yêu!” Mạnh lại mỉm cười nói thêm vào.
“Ai mà thèm thích cái con khủng long ấy!” Tú gào lên đập tan đóng góp tích cực của mấy thằng bạn.Điên hết rồi.Loạn hết rồi.Tuy hắn diễn xuất vô cùng giỏi nhưng ai bảo là hắn thích cô ta.Thậm trí chúng còn bảo hắn yêu cô ta.Khùng cũng vừa vừa thôi.Hắn còn chưa muốn rước họa vào thân.Đánh boom cảm tử á?Ko bao giờ hắn dại thế.
“Biện minh là thú tội!” Duy ở bên ngoài nói vào 1 câu chắc nịch.
“Tao.. tao đã nói ko là ko!” Tú tức giận nói.
“Tùy mày thôi.Nhưng mày ko thích cũng tốt.” Duy mân mê chén rượu lắc qua lắc lại khóe miệng nhếch lên cười.
“Nói thế là ý gì?” Tú ko hiểu hỏi lại.
“Cũng sắp tới 100 ngày rồi.Tới lúc đó mày phải đá cô ấy thôi!” Duy nói nhìn gương mặt thằng bạn thân cười gian xảo,khóe mắt tràn đầy u ám.Duy trong đầu nghĩ tới kết cục,thằng bạn thân của hắn liệu có nỡ bỏ đi cô người yêu của nó ko?Nó biết rõ rất rõ thằng bạn nó đã động lòng rồi,chỉ là hắn ta ko biết cũng ko chịu thừa nhận mà thôi.Nhưng tình cảm vốn là bản năng,khi bạn có cảm tình với 1 ai đó,ko tự nhiên sẽ sinh ra những hành động thân mật,ko phải vì cái danh nghĩa người yêu,hay bởi vì nhu cầu sinh lý của cơ thể,mà bởi vì thâm tâm muốn được chạm vào người ta,muốn được ở cạnh người ta,muốn độc chiếm người ta.Đó mới gọi là yêu.
Tú cảm giác lồng ngực trống rỗng,hắn đã quên mất,hoàn toàn quên mất hắn chỉ yêu cô trong 100 ngày,thời gian như vậy mà đã gần hết rồi sao?Hắn đã ko nhớ rằng,mình sẽ phải chia tay.Tới lúc này đột nhiên hắn nhận ra hình như hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới việc chia tay với cô,chưa bao giờ nghĩ tới cô ko phải là bạn gái của hắn,chưa bao giờ nghĩ rời cô ra..Vậy.. thật ra,thật ra .. có phải hắn thật đã yêu cô?
Tú lập tức ngồi dậy khỏi ghế,trong đầu ko muốn phải nghi hoặc thêm nữa.
“Mày đi đâu?” Duy gọi với theo.
“Tao cần xác định 1 chuyện!” Tú chân vẫn bước đi ko thèm quay lại.
“Xác định cái gì?” Duy ngẩn người ngồi ở ghế nhìn theo thằng bạn thân bước đi ko quay đầu lại.
“Vào lúc 1h sáng thế này?” Hiếu mở to mắt nhìn sang Duy.
Duy quay lại nhìn hắn nhún vai.Ai mà biết được cái tên tính khí thất thường kia muốn cái gì. Chỉ có trời mới biết được.
Tú phóng xe thật nhanh tới trước cửa nhà cô,đồng hồ bây giờ chỉ 1h45.Còn quá sớm để gọi cô,mà hắn tin giờ cô ko có ở nhà.Chắc đang ở trong viện rồi.Cho nên hắn lặng lẽ đứng ở trước ngõ đợi.Trong đầu hiện tại có vô vàn câu hỏi muốn nói với cô,Hắn thực sự muốn tìm câu trả lời. Hắn thực sự yêu cô sao?Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.Yêu là như thế nào?
Ngồi trong chiếc Audi hắn hạ cửa sổ nhìn căn nhà trong góc ngõ,căn nhà đều ko bật đèn,chiếc cửa sổ nhỏ ở tầng 2 tối om ko có ánh sáng.Bình thường căn phòng của cô sáng đèn,buổi sáng mỗi khi hắn tới gọi cô đi học,hay đi ăn sáng,cô sẽ mệt nhọc ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới,gương mặt ngái ngủ bực bội.Nghĩ tới đây hắn lại khẽ cười.Châm thêm 1 điếu thuốc ngâm nghi chờ đợi,đôi mắt nâu của hắn khẽ nheo lại nhìn làn khói thuốc,thò tay ra ngoài cánh cửa gẩy tàn thuốc xuống đất,đôi mắt hắn lại chăm chú nhìn cánh cửa ko rời.Hắn đỗ xe ở bên đường,nhìn vào trong ngõ nhà cô trầm mặc.
5h23 sáng.
Một chiếc xe máy rẽ vào trong chiếc ngõ,dừng lại ở căn nhà nơi góc quẹo.Người con trai gương mặt trẻ con nở 1 nụ cười,cánh tay vẫn vòng ra sau giữ chặt thân hình nhỏ bé của cô gái đang dựa vào lưng mình ngủ.Anh khẽ quay đầu lại nhìn cô gái đang mệt mỏi thiếp đi trên lưng mình,hai bàn tay cô duỗi thẳng buông thõng đặt trên đùi của anh.Nhi miên man trong giấc ngủ mệt mỏi sau mấy ngày làm việc vất vả,tâm trí cô lơ mơ ko biết đâu là trời đâu là đất.Huy nhẹ nhàng dừng xe lại,vòng nốt cánh tay giữ tay lái ra sau xiết chặt hơn 1 chút nhẹ nhàng,Cả thân hình của cô dựa sát vào lưng anh,có thể cảm nhận rõ được cả hơi thở phập phồng của cô.
“Nhi!” Huy nhẹ giọng gọi.
Nhi ko phản ứng gì,đôi mắt nặng trĩu hoàn toàn bất động.Huy thấy vậy bèn khẽ lay lay 2 bàn tay đang đặt trên lưng cô.
“Dậy vào nhà ngủ đi!” lại 1 lần nữa nói nhỏ.
Nhi đôi mày nhíu lại,bắt đầu cử động,lơ mơ lơ mơ,đôi lông mi ngọ nguậy từ từ mở ra để lộ đôi mắt đen láy,Nhi mơ màng ngẩng cổ dậy,lơ đễnh gối lên vai Huy nói giọng nhàn nhạt.
“Mấy giờ rồi?” cô nói chán nản,lơ mơ lơ mơ ko biết gì với gì.
“5h rưỡi!” Huy mỉm cười trả lời.
Nhi đôi mắt đen láy mở to.Thoáng chốc trong đầu hiện lên gương mặt của động vật đơn bào.Cứ 6h hơn là hắn xuất hiện.Ko rõ tại sao trái tim cô thót lại 1 cái,cả người chạy dọc máu đào thoáng chốc run bắn lên.Nhi vội vàng đứng phắt dậy.
“Em sẽ muộn giờ mất.” nói rồi cô vội vàng bước xuống xe,tháo mũ bảo hiểm.Vội vội vàng vàng tìm chía khóa,vừa quay lưng muốn chạy đi thì đột nhiên 1 cánh tay giữ cô lại.
Nhi quay người lại nhìn Huy.Đôi mắt đen láy mở ra nghi hoặc,khóe miệng hồng khẽ mở ra nhìn gương mặt Huy đang vô cùng nghiêm túc.Kể cả khi nghiêm túc,gương mặt của Huy vẫn vô cùng trẻ con.Giống y chang đứa nhỏ 5 tuổi đang đứng nghiêm trang vậy.
“Chuyện gì?” Nhi hỏi.
“Cầm lấy!” Huy rút trong chiếc cặp của mình ra 1 cọc tiền đưa cho Nhi.
Hai mắt Nhi giờ lại càng mở to càng thêm to,ngơ ngác nhìn Huy trước mắt,lại nhìn xuống cọc tiền trong tay hắn.Tiền lương làm thêm?Ko thể nào nhiều như vậy.
“Cái này là..?” Nhi bối rối còn chưa dám đưa tay ra.
“Ko phải anh nói sẽ ứng trước tiền cho em sao?” Huy mỉm cười cầm lấy tay cô đặt cọc tiền vào tay cô.
“Nhưng.. nhưng chỗ này quá nhiều rồi!” Nhi bối rối.
“Em cứ cầm đi trả nợ đi.Còn lại làm việc bù là được!” hắn thản nhiên cười nói.
“Anh..ko sợ e bùng à?” Nhi mở tròn mắt nhìn hắn hỏi.
Huy bật cười nhìn cô. “Nếu sợ bùng thì đã ko đưa em!”
“Sao anh tốt với em vậy?” Nhi nhíu mày nhìn Huy cảm kích.
“Bởi vì cặp lồng cháo của em!” Huy mỉm cười trả lời.Còn chưa kịp hiểu gì thì đột nhiên một vòng tay nhỏ nhắn đã ôm chặt lấy cổ anh,Nhi dựa đầu lên vai hắn,giọng nói mong manh của cô run rẩy,nhẹ nhàng nói.
“Cám ơn!”.Trong lòng cô có vô vàn nghẹn ngào,vô vàn điều muốn nói.Nhưng tất cả chỉ có thể nói được là 2 chữ này.Trong đời cô chưa từng gặp một người con trai nào tốt như vậy,hắn mặt mày trẻ con,tính tình trẻ con,lại vô cùng đơn giản.Hắn giống như 1 người anh vô cùng dịu dàng.Nhi ko bao giờ tin tưởng con trai,ghét vô cùng ghét đàn ông trên thế giới.Cứ nhìn gương mẹ của cô,làm sao cô có thể yêu thương đàn ông được chứ.Nhưng Huy lại đối xử với cô rất tốt,làm cho cô có cảm giác như gia đình.Thì ra có anh trai tốt như vậy.
Rời Huy ra,gương mặt xinh xắn của cô mềm mại,nhìn anh có chút nghẹn ngào.Huy mỉm cười xoa đầu của cô nhẹ nhàng.
“Được rồi.Làm việc chăm chỉ trả lại tiền cho anh.”
“Nhất định!” Nhi chắc chắn trả lời,đôi mắt đen sáng long lanh kiên nghị nói.
“Về ngủ đi!” Huy khẽ gật đầu mỉm cười.
Nhi bước đi nhưng vẫn quay đầu nhìn lại,trong lòng tràn đầy áy náy cũng biết ơn.Từ nhỏ cô ko được ai ngoài mẹ cô hay các cô bạn gái đối xử tốt,ko ai cưng chiều.Bây giờ cô lại ko biết nên đối xử thế nào với sự giúp đỡ mà cô được nhận.Càng ngày càng cảm thấy áy náy khó xử.
Đợi tới khi Nhi bước vào nhà đóng cửa lại,Huy lẳng lặng quay đầu xe đi trở ra ngõ rẽ về nhà.Đối diện chiếc ngõ nhỏ bên kia đường một chiếc Audi đỗ im lặng từ nãy tới giờ,kính xe kéo cao che khuất con người ngồi trong xe.Ko khí trong xe đậm đặc 1 mùi thuốc lá nồng nồng.Một người con trai điển trai với đôi mắt nâu sẫm màu tan tóc,mái tóc mềm mại rủ xuống gương mặt mịn màng của anh,chiếc mũi cao cao đều đều hít thở,khóe môi mỏng mím lại thờ ơ.Bàn tay trắng bạch siết chặt vào vô lăng.Gương mặt điển trai lạnh lẽo nhìn căn nhà nhỏ kia ko rời mắt,đèn trên ô cửa sổ lầu 2 sáng lên,một thân hình nhỏ phản chiếu bóng trên bức tường di chuyển.Đôi mắt nâu ngày càng sẫm sâu hơn,sâu hơn lạnh giá.Hắn đạp chân ga,chiếc xe biến mất nơi cuối đường.
“Tiếng gì vậy?” Nhi nghe tiếng xe vào sáng sớm ló đầu ra cửa sổ đảo mắt nhìn sang bên đường,nhưng chỉ nhìn thấy con đường vắng tanh.
Trong tư duy ý thức của con người luôn luôn có 1 trạng thái gọi là tự bảo vệ.Dù là có ý hay vô tình khi bạn gặp bất cứ nguy hiểm nào đó thì bộ não của bạn cũng sẽ phát ra 1 ý niệm vô thức đó là cần phải bảo vệ chính mình.Cách thức tự bảo vệ thì tùy vào mỗi cá thể,mỗi bộ não thì lại theo 1 tư duy và hành động khác nhau.Ví dụ như có người sẽ tìm cách trốn thật xa càng tốt,có người lại tìm 1 chỗ nấp thật kĩ mong rằng mình sẽ an toàn,lại có những người dùng hành động để đối diện với nguy hiểm mong rằng mình có thể chiến thắng vân vân và mây mây..
Nhưng dù có là hành động dũng cảm hay là chạy trốn hiện thực thì đó cũng chỉ đơn giản là ý niệm,là thiên hướng trong cơ thể bạn mà thôi,đơn giản chỉ là bạn đang cố tìm cách bảo vệ mình.Trên đời này có ai ko ham sống sót,có ai lại ko quí trọng sinh mạng của mình trước hiểm nguy.Trung Quốc có 1 câu nói thế này người ko vì mình trời tru đất diệt.
Cho nên mỗi con người phải luôn luôn sống vì bản thân mình.
Nhi hiện tại đang vô cùng căm phẫn,căm phẫn đến tột cùng.Là kẻ nào nói “người ko vì mình trời tru đất diệt”?Để bây giờ cô phải làm thân tôi đòi như thế này đây!!
Ko hiểu vì cái nhân duyên trời định gì,mà hôm nay lớp cô lại đi đá bóng với lớp A14,và dĩ nhiên hắn có tham gia đội bóng lớp hắn.Khốn thật.Hơn nữa càng chả biết khí hậu nóng ẩm nước ta độc hại bao nhiêu,hay tại vì trái đất nóng lên nên ảnh hưởng trầm trọng tới sức khỏe mà từ ngày trở về sau sinh nhật hắn,cái tên T3 từ biến thái chuyển sang chập điện ko điều kiện.Bất cứ lúc nào hắn cũng cười,cô đánh hắn cũng cười,cô mắng hắn cũng cười.Ngày trước nếu tính phòng bệnh ở Châu Quì hắn được sếp vào phòng VIP,còn bây giờ chắc chắn 1 điều hắn sẽ bị tống ngay vào phòng đặc biệt.
Từ lúc ở Hải Phòng về,ko biết có phải tại sóng biển đánh mất luôn mấy dây thần kinh vỏ não của hắn ko,mà hình như tín hiệu bị đứt ko truyền tải được đến não bộ.Sáng nào cũng 6h15 hoặc 6h20 hắn có mặt dưới cổng nhà cô,đưa cô đi học,đưa cô về nhà.Đi ăn sáng.Thậm trí đến cả ngày chủ nhật,hắn ta cũng 8h mò tới rủ cô đi ăn sáng.Ko phải chứ?Não bộ của động vật đơn bào đang du lịch ở đâu?Làm ơn về ngay đi..Cô
sắp chết rồi!!Ko chỉ đưa đi ăn sáng,trong trường cứ giờ nào rảnh hắn lại qua lớp cô,giờ cô ko phải sang lớp hắn,mà tự khắc hắn mò sang tìm cô.Ko càu nhàu như bà già,ko ép cô phải qua lớp hắn,chỉ lẽo đèo đi theo sau cô.Thậm trí đến cả cô đi vệ sinh cũng có hắn đi hộ tống.Nhi giờ thật sự chỉ muốn đập đầu xuống đất.
Giờ cô chỉ oán hận kẻ nào dám nói câu “người ko vì mình trời tru đất diệt”,tên nào miệng đã độc địa lại còn hay phán bừa.Để bây giờ cô bị tru bị diệt thành cái xác khô rồi đây.Trời ơi sao h ắn ko phán “người ko vì mình sét đánh tan xác” hoặc “người ko vì mình hộc máu chết tươi” hoặc bất cứ kiểu chết nào cũng được,nhưng làm ơn đừng có tru có diệt,muốn chết lắm mà đời nó ko cho chết được là thế này đây.
Nhi ủ rũ bước đi cạnh Ngọc,hơi thở dài thượt đến cả thế kỉ.Gương mặt rầu rĩ như bà cụ bị mất tiền đi chợ,đúng là cất từng bước nặng như đeo trì.
“Mày sao thế?” Ngọc quay sang nhìn con bé hỏi.
“Tao muốn chết!” Nhi cả người lắc lắc hai bên,tay vung 2 phía như đứa trẻ con dẫy nẩy trả lời,lông mày nhíu lại,đôi mắt đen nhắm nghiền phụng phịu như sắp khóc.
“Làm sao mà mày muốn chết?” Ngọc lo lắng nhìn con bạn,nghĩ ngợi rồi lại hỏi “Hay mẹ mày có chuyện gì?”
Nhi đôi mắt đen mở ra hờ hững,liếc nhìn với ánh mắt chữ T, “Mẹ tao đang rất khỏe,ko chỉ khỏe còn vô cùng sung sức nữa,người đang mệt là tao này!” Nhi hậm hực nói.
“Vậy còn có chuyện gì làm mày mệt?Anh Tú chăm mày còn chưa đủ chu đáo à?” Ngọc trêu chọc con bạn thân,dạo này 2 người cứ dính như hình với bóng,chỉ thiếu nước hắn xin đổi chỗ sang A9 ngồi cạnh Nhi nữa thôi là đủ bộ.
“Chính vì quà chu đáo nên làm tao mệt muốn chết!” Nhi bực bội chán chường nhổ ra mấy chữ.
Đột nhiên từ đằng trước 1 dàn các em xinh tươi của A9 như bắt được sóng tín hiệu,lập tức quay người lại đều như duyệt binh bước tới khoác vai Nhi.
“Sao hả?Hotboy phong độ lắm đúng ko?” một cô gái lên tiếng hỏi.
“Sao sao?Lần đầu tiên thế nào?”
“Hắn làm mày mệt lắm hả?Mấy lần thế?” một cô gái khác nhanh nhảu chen ngang.
Đôi mắt đen của Nhi sáng bừng bừng y như cháy rừng mùa khô,nhìn cái lũ quỉ nhỏ bị cô tiêm nhiễm vào đầu giờ mang đủ lễ tới giả thầy, vô cùng, vô cùng bực bội.
“Muốn biết phải ko?” Nhi nói vô cùng bình thản.
Mấy gương mặt dễ thương đều gật đầu lia lịa,đôi mắt lộ rõ sự tò mò,chờ đợi.Khóe miệng câu lên 1 đường cười vì sắp được nghe chuyên mục hot.Lần nào Nhi share hàng cũng là thứ có sức lan tỏa,ko phải loại hàng chợ thiếu tính cô đọng,xem 1 lần rồi vứt như những người khác.
Đợi mấy đôi tai hóng hớt tiền lại sát gần,đầu chụm đầu vai chụm vai thành 1 vòng tròn bí mật rồi,Nhi mới mở thật lớn dây thanh quản mà hét to.
“Muốn biết hắn phong độ thế nào thì đến tìm hắn mà làm!”
Nói rồi để mặc mấy cái đầu đang ong ong vì tiếng hét của cô,đôi mắt cũng hoa lên,miệng còn ko thể đóng lại,đầu óc thì quay cuồng,Nhi bước tiếp đến sân thể dục.Vừa mới đi vào cổng lập tức gặp ngay gương mặt tươi cười đáng chết của tên chập điện.Hắn đang đứng ở ngay cửa,vừa thấy cô đã xông ra chắn đường.
“Còn tưởng em ko đến.” hắn vui vẻ nói.
“Lớp tôi đá bóng làm sao ko đến được!” Nhi nặng nề đáp,mắt cũng ko buồn ngước lên nhìn mặt hắn.Đau đầu.Vô cùng đau đầu.Có ai làm ơn đóng đinh ghim chặt miệng hắn lại cho hắn bỏ đi cái nụ cười điên khùng của hắn đi ko?Nhi lại xoay đầu nhìn xung quanh,đám con gái ánh mắt đều hướng về hắn,con ngươi thì như bị phủ 1 lớp bụi dày đặc.Thật là dại dột.Hắn chỉ có chiêu bài nụ cười để đãi khách thôi,còn lại hoàn toàn ko có gì ngoài cái ví nhiều tiền và thẻ tín dụng cả.Nếu làm người yêu hắn các cô sẽ biết khốn khổ thể nào.Vừa đi làm về muốn được nghỉ ngơi cũng ko được,thậm trí cả ngày nghỉ cũng bị hắn làm phiền,bực đến chết.Tuần này lại đang thi cuối kì,đúng là hại người hại bạn.Rõ ràng muốn kéo cô xuống vực cùng hắn mà.
“Khủng long!” hắn mỉm cười nhìn cô nhẹ nhàng nói “Em phải cổ vũ cho anh đấy!”
“Ko!Tôi cổ vũ cho lớp tôi!” Nhi thản nhiên đáp đi qua người hắn định kiếm 1 chỗ ngồi xem.
“Ko được!Em phải cổ vũ cho anh!” hắn lại túm cổ tay cô cứ như 1 thói quen khó sửa.Ngay cả não bộ của hắn còn chưa kịp nghĩ thì cánh tay đã vươn ra rồi.
Nhi quay đầu lại,lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn.Trong đầu có chút chóng mặt.Trên đời này sợ nhất là gặp bệnh tâm thần,lại còn loại vô phương cứu chữa như cái tên này thì đúng là,dù cô có là tường thành bằng sắt cũng phải bại dưới tay hắn.
“Được rồi.Được rồi.Cổ vũ cho anh.Buông ra đi!” Nhi chán nản nói.Trước đây cứ nghĩ dọa hắn hẵn sẽ sợ,nhưng giờ dọa hắn cũng cười,người thì vẫn sán vào người cô.Càng dọa hắn càng tới gần,đôi khi ánh mắt dừng ở ngực áo của cô.Lúc ấy Nhi lại đầy đầu vạch thẳng,cái hình ảnh xấu mặt hôm nào lại hiện ra rõ mồn một,ngay cảm giác cũng bị gọi ngược trở về,cho nên tốt nhất là.. tránh xa hắn ra 1 chút.
Cô tiếp tục bước đi ko quay lại,thì lại bị hắn 1 cái kéo mạnh quay người lại,cảm giác cả người phủ 1 cục thịt ấm áp vừa mới mổ xong,máu tươi đang muốn nhỏ tong tỏng từ người cô xuống.Nhi cả người nổi da gà ghê sợ,ngước lên nhìn gương mặt đang dịu dàng kia bực bội.
“Lại sao đây?” cô bực bội nói.
“Ko chúc anh may mắn à?” hắn nhẹ nhàng cúi xuống khóe miệng ánh nụ cười.Hắn phát hiện 1 điều vô cùng thú vị.Cô đặc biệt rất sợ mỗi khi có ai dịu dàng với cô,càng sợ hơn khi hắn cười ấm áp hiền từ với cô,lại càng sợ hơn nữa khi cô dữ dằn hắn lại càng tươi cười.Cô rõ ràng y chang như đứa con nít,hoàn toàn ko hiểu được quan tâm là thế nào.Cho nên chỉ cần ai nhẹ nhàng với cô,quan tâm cô là y như rằng bao nhiêu nanh vuốt của cô đều ko biết phải dùng thế nào hết.Vô cùng dễ thương.
Nhi nhíu mày ghê muốn ói.Nhưng đành nuốt sạch vào trong,chán nản thở dài lại tiếp tục nói “Chúc may mắn!” thờ ơ và lãnh đạm cô nói.
“Còn thiếu!” Tú nói.
“Lại gì nữa đây?” này tham lam cũng phải có mức độ nhé.Tôi chở anh đi lấy vàng lâu lắm rồi,giờ cũng ko ăn quả của nhà anh nữa,anh còn đòi gì nữa.
“Hôn 1 cái để cho anh gặp may đi!” hắn thản nhiên.
“Lại xem ở đâu thế hả?” Nhi mở nửa con mắt chán ghét hỏi hắn.
“Sao em biết!” hắn vui vẻ nhìn cô cười,bàn tay siết hơi chặt 1 chút eo của cô,để toàn bộ ngực cô dán chặt vào người hắn.
“Em ko muốn hôn cũng ko sao!” hắn mỉm cười đáp “Nếu em ko hôn thì anh hôn em cũng được.Nhưng nói trước anh ko hôn ở má đâu!” hắn thản nhiên đáp.
Nhi cả người bốc hỏa.T3.Anh là đồ đáng chết.Tươi cười với uy hiếp,anh làm giỏi lắm.Nhi cắn chặt 2 hàm răng lại,đôi mắt đen ánh lên tia sáng của lửa địa ngục,thật muốn nhúng hắn vào vạc dầu sôi.Cho hắn biết thế nào là lễ độ.Nhưng rồi cô biết càng đánh thì hắn lại sẽ càng đụng chạm cô nhiều hơn,cho nên cô đành nhắm mắt,chân hơi kiễng lên.Ghé sát má hắn đặt 1 nụ hôn nhẹ.
Tú mỉm cười nhìn cô hài lòng.Được rồi,khủng long ngoan.Ko uổng công cả tuần chăm sóc.Tha cho em lần này.Hắn mỉm cười hiền hòa với cô thêm 1 lần nữa,khiến cho toàn bộ các cô gái đứng ở sân cũng nhìn mà ngất ngây.Dáng người hắn cao cao,gương mặt điển trai mọi ngày lãnh đạm giờ lại nở nụ cười vô cùng dịu dàng,hắn hiện tại giống y như hoàng tử đẹp trai hiền từ,chứ ko phải lạnh lùng tuấn tú nữa.Càng khiến cho fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Được hắn buông ra Nhi thở phào 1 cái nhẹ nhõm.Thật đúng là thoát nợ.Tốt nhất là tìm 1 chỗ tránh xa xa hắn,cứ như vậy chẳng mấy bữa mà cô sẽ thành sân bay Nội Bài y chang bảo vật. Mới nghĩ thôi cô đã lắc đầu rùng mình.Đáng sợ,quá đáng sợ.
Nhi tìm đại 1 chỗ mà ngồi đợi trận đấu bắt đầu,nhưng chán nản nhất là cứ 1 lúc hắn lại quay sang nhìn cô.Nhìn cái gì mà nhìn?Chưa bao giờ nhìn thấy thiếu nữ à?Cái tên này từ ngày từ Hải Phòng về ko biết trúng phải bệnh gì.Giờ Nhi thật sự muốn tránh tránh thật xa hắn 1 chút.Nếu ko tâm thần của cô chắc chắn là bị hắn đánh boom mà nổ tung vào 1 ngày mất.
“A,em chết mất!” Nhi chán nản gục mặt xuống bàn phím,trên màn hình máy tính trước mặt đang hiện ra chữ hồi sinh trong thời gian : 15 giây.
“Sao thế?” Huy quay sang nhìn Nhi cười.
“Em dạo này đang đau đầu muốn chết!” Nhi than thở.
“Sao?Kết quả học hành ko tốt?” Huy khẽ cười hỏi.
Nhi lắc đầu,ko phải kết quả ko tôt.Mà đơn giản là cứ bị cái tên thần kinh kia bám theo cô suốt ngày,người thần kinh thép như cô cũng muốn ngã quị.Thật muốn mau chóng kiếm cho đủ tiền trả cho hắn,sớm thật sớm như vậy cô ko cần cảm thấy áy náy nữa.Nhưng hiện tại cô mới tích được có 4 triệu.Kiếm đâu ra số còn lại.AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..
“Hay là thất tình?” Huy trêu ghẹo nhìn sang cô dò xét.
Vừa nghe hai chữ “thất tình” thì y như là lực hút vô hình của trái đất,toàn bộ văn phòng đều quay ra nhìn cô mà bắt đầu chuyện phiếm.
“Chà,anh cứ nghĩ là em ko thể tìm được người yêu cơ đấy!” một ông anh cao tao,mặt còn râu trông tướng là sinh viên đại học trêu chọc.
“Ai mà xấu số thế bị em yêu phải?” một người khác khoác lấy vai cô hỏi ý kiến.
“Các ông ko nghe thấy à?Rõ ràng là “thất tình” chắc chắn là bị người ta đá rồi!” một người khác khẳng định.
“Chị Nhi cũng thích con trai à?Em tưởng chị bị đồng tính.” Một cậu con trai đầu tóc xoăn xoăn cổ vẫn đeo phone quay ra nhìn cô cười,cậu ta mới gia nhập là người nhỏ tuổi nhất mới học lớp 10.
Nhi bĩu môi,cắn răng,trừng mắt.Biết mà.Anh em chiến hữu chơi game giỏi nhưng chém gió còn giỏi hơn.Hóng hớt thì còn cao siêu hơn cả bà tám ở đầu phố nhà cô.
“Em nói em thất tình bao giờ?” cô thản nhiên hỏi lại.
Mấy ông anh nhìn nhau ngơ ngác,rõ ràng vừa nghe 2 chữ “thất tình” rõ ràng.Có thể mắt họ thị lực ko tốt,nhưng thính lực thì tuyệt đối ko có vấn đề.Chỉ nghe tiếng kêu từ loa,họ cũng biết là em da đen hay da trắng,ko lý nào lại nghe nhầm được.
“Thế thì thật ra em bị làm sao?” mọi nghi vấn bắt đầu quay lại hướng trung tâm mà hỏi.
“Em thiếu tiền!” Nhi nhả ra mấy chữ gương mặt vô cùng thảm thiết.
Vừa nói xong mấy chữ này,thì ngay lập tức hội nghị diên Hồng các bô lão đều đứng dậy ko cần phải mời người thỉnh đi.Ai về chỗ nấy,ko ai bảo ai,đều tự nói với mình,đừng hỏi mượn anh.
Nhi biết chắc chắn là thế nào cũng có cái kết cục này,cô chỉ ngậm ngùi 2 hàng lệ nhìn màn hình máy tính,lúc này nhân vật của cô đã được hồi sinh đứng ở trong thành.Trong đầu cô đang nghĩ cách nào kiếm tiền tốt nhỉ.Ở nhà có gì có thể bán được?Xe máy?Chắc chắn là cô sẽ bị mẹ cô chặt ra làm 12 khúc,cho vào tủ lạnh ướt lạnh làm bánh bao bán.Sổ đỏ?Chắc chắn giúp cô giải quyết vấn đề rất nhanh,nhưng đảm bảo đến một khúc xương của cô cũng bị bẻ vụn ko còn 1 mảnh.Càng nghĩ càng thấy khổ.Cô còn cái gì có thể bán được ko trời?
“Tại sao em lại muốn kiếm tiền như vậy?” Huy đột nhiên trầm giọng đánh gẫy dòng suy nghĩ của Nhi.
Nhi quay mặt sang nhìn cậu con trai hiền hòa trước mặt,khuôn mặt trẻ con trắng trẻo,tươi cười vô cùng dễ thương.Cô cắn môi 1 lát,rồi mới từ từ cẩn trọng nói ra từng chữ.
“Vì em phải trả nợ.” Nhi nói rất nhỏ,ko muốn lại được các bô lão quan tâm thêm 1 lần nữa.
Huy hơi nhíu nhíu mày,nhìn cô suy xét.
“Em vay nặng lãi?” hắn nhẹ giọng hỏi.
Nhi đôi mắt trĩu lại.Nếu vậy thì đã tốt,em chỉ phải thí có cái mạng em,chết thì xuống gặp Diêm Vương chụp ảnh hồ sơ cầm biển chịu tội xuống mấy tầng địa ngục thì xuống,nhưng mà..Hắn còn khủng bố hơn Diêm Vương.
Huy lại cho rằng gương mặt chán nản của cô thật ra là do hắn nói đúng.Nguyên nhân cô vay nặng lãi hắn có thể hiểu.Mẹ cô phải nằm viện,nhà hình như chỉ có cô và 1 người đàn ông tới thăm nom,nhưng có vẻ người đàn ông đó chưa bao giờ tới phòng thường vụ trả tiền cả.Cho nên chắc chắn viện phí là cô trả.Điều này có thể lý giải được cô mượn tiền làm gì.
“Em nợ bao nhiêu?” Huy nhẹ nhàng hỏi trên gương mặt babe của hắn hiện ra nụ cười.
Nhi gương mặt lại càng cúi gằm thật nhẹ thở dài 1 tiếng nói. “50 triệu!” mới nghĩ tới từng ấy con số cô đã cảm giác như mình gặp ngày tận thế rồi.Trời ơi là trời.
“Anh ứng trước cho em nhé,bù lại em phải làm việc thêm cho anh!” Huy mỉm cười nói.
Nhi quay mặt lên đôi mắt mở to nhìn Huy,trong đầu lại nhớ tới gã kia nên đột nhiên tinh thần cảnh giác lập tức trỗi dậy.
“Làm thêm việc gì?” Nhi hồ nghi hỏi lại.Dù cô biết tên lừa đảo rất tốt,trong phòng cô thân với hắn nhất,nhưng nghĩ tới mượn tiền người khác và cái hậu quả hiện tại cô ko khỏi nuốt nước bọt.
Huy như thoáng thấy nét bất an trong mắt cô khẽ mỉm cười.
“Hiện tại bên phòng lập trình cần 1 người trợ lý để đọc và phân loại mail giữa các ban,hơn nữa có thể tổng kết chung cho giám đốc đọc.Lương có thể ứng trước!” Huy mỉm cười nói rõ.
“Chỉ cần phân loại tóm tắt nội dung?” Nhi hỏi lại 1 lần nữa.
“Phải.Em cũng biết chúng ta trao đổi đều qua mail cho nên mỗi ngày ko có người phân loại mail thì chắc chắn là sẽ bị yahoo đè chết!” Huy nói giải thích.
“Em làm!” Nhi đôi mắt sáng long lanh nhìn Huy.Dĩ nhiên tốt quá tốt.Có thể trả được tiền sớm.Có phải bán mạng để làm việc cô cũng làm.
Vì thế cho nên từ ngày hôm ấy,buổi chiều Nhi cũng bắt đầu tới phòng máy công ty phân loại thư rác cho sếp.Mỗi ngày sau khi phân loại đều gửi 1 tệp tin đã tóm tắt và phân loại rõ nội dung,bộ phận gửi tới.Cô cố gắng hết sức để làm thật chi tiết.Vốn ko muốn mới ngày đầu mà đã bị đuổi rồi.
Tú đang ngồi ở 1 quán bar nghe nhạc uống rượu với hội bạn.Hôm nay là kết thúc hoàn toàn đợt thi học kì.Hắn cũng nhẹ nhõm xả hơi.Trong 1 tuần vừa qua,tuy ko học cùng cô nhưng vẫn là bị cô nhắc nhở,kết quả cuối cùng hắn vẫn cứ ngồi học.Nhìn quyển sách giáo khoa cô đưa cho hắn tràn đầy gạch đánh dấu và chú thích,hắn lại nghĩ tới cô ngồi khoanh từng chỗ,viết từng chữ thì tự nhiên trong đầu ko cần nhắc cũng tự động nhớ.Hắn cũng ko biết lúc vào phòng thi tại sao cái đầu của hắn lại xuất thần hoạt động như vậy.Nhưng mà mấy ngày nay cô đều rất sớm rời đi,chiều tối gọi điện thoại,ko phải nói bận,thì cũng nói là đang ngủ.Hôm nay cuối tuần đã thi xong,thì cô nói với hắn đi liên hoan với các bạn trong lớp.Hắn muốn đi theo thì bị cô ngăn cản,thật đúng là.
Đang lúc hắn ngơ ngẩn nhìn xung quanh bực bội thì 1 hình bóng đập ngay vào mắt hắn.Là Ngọc,chắc chắn đúng là Ngọc,đang ở cùng với 1 đống con gái nữa.Mấy cô này nhìn rất quen mặt hình như sinh nhật cô
hắn có gặp qua rồi.
Hắn huých vai Vũ 1 cái,cậu chàng quay sang nhìn hắn ngơ ngác.
“Chuyện gì vậy anh?” cậu ta hỏi.
“Có phải người yêu chú ko?” hắn chỉ tay hướng bàn phía xa nói.
Vũ nhìn theo hướng tay đôi mắt mở to khi nhìn thấy Ngọc,trong lòng có chút xao động.Cậu ta đứng vụt dậy khỏi ghế hướng tới chỗ chiếc bàn kia mà tiến,Tú thấy vậy cũng nhấc người đứng dậy đi theo cậu đàn em.
“Em làm gì ở đây?” Vũ nghiêm nghị hỏi Ngọc,cô nói là cô có việc.
“Em đi liên hoan lớp.” Ngọc trả lời.
Đột nhiên đám con gái tự nhiên rộ lên,khi nhìn đến người đứng sau người yêu Ngọc.Vừa rồi khi Vũ vừa nói chúng còn nhao nhao hỏi đểu ai đây,rồi định lôi kéo anh vào cuộc.Nhưng giờ nhìn thấy cái gương mặt quen thuộc ở sau lưng Vũ rồi,thì cả bọn lập tức chuyển ngay mũi rìu đi ngay lập tức.
“Ko ngờ gặp anh ở đây!” một cô gái nhanh nhảu nói.
“Anh Tú có chuyện tìm bọn em à?” một cô gái khác liếc mắt nhìn hắn trêu ghẹo.
“Anh Tú rảnh ko ngồi xuống đi!” một cô khác thêm vào,thật muốn chăn con dê này.
Tú khẽ gật đầu trước đám con gái lớp A9,đảo qua 1 vòng chiếc bàn dài trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo,đôi mắt nâu sáng của hắn quét 1 lượt nhưng tuyệt đối ko tìm thấy người cần tìm ở đâu.
“Nhi đâu?” hắn nhíu mày phun ra câu hỏi.
“Thật là .. vừa mới đến đã hỏi Nhi rồi.Bọn em ko tốt à?” một cô gái trêu đùa.
“Bọn em xinh hơn Nhi nhiều!” một cô bạn khác cười trêu ghẹo.
Chỉ có một cô gái xinh xắn từ nãy tới giờ ngồi nhìn đăm đăm chàng trai trước mặt.Dáng người cao ráo,gương mặt khôi ngô,làn da trắng,mũi cao,lông mày đậm,đôi mắt nâu sáng ngời,khóe môi mỏng nhàn nhạt.Nhà lại tốt,lắm tiền.Từng lời trêu chọc của các cô gái trên bàn thật tâm toàn là những lời từ tận đáy lòng cô muốn nói.Tại sao 1 chàng trai như vậy lại đi thích 1 đứa con gái vô cùng ngổ ngáo,nam ko ra nam,mà nữ chẳng ra nữ.Điều càng kì lạ hơn
là mọi người trong lớp lại vô cùng ủng hộ cô ta.
Tú biết là họ trêu đùa,nên liếc mắt cũng ko liếc 1 cái,chỉ hướng Ngọc mà nhìn.
“Nó nói có việc bận bỏ đi từ chiều rồi!” Ngọc trả lời.
Tú chân mày đen đột nhiên nhíu lại.Nói dối.Khủng long dám nói dối là đi với lớp rồi chuồn mất luôn.Rõ ràng là có vấn đề.Mấy ngày trở lại đây cô ko bao giờ chịu gặp hắn buổi chiều,tối lại càng ko được.Viện cớ là đang thi học kì,ko đi đâu hết.Nhưng hắn biết chắc chắn cô ko phải là con khủng long có thể đeo kính ngồi vào bàn cả 1 ngày.Đáng chết.Dám lừa hắn?
Tú định quay người bước đi ra ngoài gọi điện thoại,thì đột nhiên 1 bàn túm chặt tay hắn lại.Ngọc đôi mắt nhíu lại nhìn hắn muốn ngăn cản.
Trái ngược với ko khí bên trong ồn ào,bên ngoài bar lại khá yên tĩnh,chỉ nghe tiếng xe cộ đi lại,ko mấy ồn ào như tiếng nhạc chát chúa trong kia.
“Em muốn nói gì?” Tú lạnh băng nhìn Ngọc đang ở trước mặt mình hỏi.
“Anh đừng nên giận nó nếu nó ko có thời gian cho anh!” Ngọc nói nhỏ giọng than thở.
Tú nhíu mày nhìn cô “Tại sao?”
“Bởi vì nó ko phải chỉ có học và chơi.Thời gian của nó là ko đủ!” Ngọc trả lời.Nhi ko cho cô nói nhưng cô vẫn nghĩ nên nói ra thì hơn.Thời gian 2 người họ quen nhau cũng đã khá lâu tình cảm lại tốt như vậy,nếu chỉ cãi nhau vì những điều ko cần thiết thế này,thật ko đáng.
“Nói rõ hơn 1 chút đi!” Tú vẫn ko hiểu bèn nói thêm.
“Mẹ nó nằm viện.Từ hôm 30 tết.Nghe nói tai nạn giao thông.Cho nên nó còn phải ở trong viện chăm sóc mẹ nữa.” Ngọc giọng nói đều đều đôi mắt tràn đầy thương cảm.Con nhỏ đó quen giải quyết mọi chuyện 1 mình,khi nó thiếu tiền cũng ko
đến tìm cô.Hoàn toàn ko xem cô là bạn.Cô thật rất muốn nói Nhi phải đi làm thêm nữa,nhưng lời trong miệng lại ko thể thoát ra,vì càng nói lại càng cảm thấy mình đáng ghét biết nhường nào.
Tú mở to đôi mắt nghe từng từ từng từ.Đêm 30 tết?Hắn đang ngồi uống rượu như điên,mãi sáng mồng 2 mới trở về,thì đã thấy cô đứng trước cửa chờ hắn từ lúc nào.Giờ thì hắn hiểu vì sao cô lại phải tìm hắn.Bởi vì cô hoàn toàn ko còn biết phải mượn tiền ở đâu nữa hết.Hắn thật sự chưa bao giờ quan tâm đến việc vì sao cô lại mượn hắn tiền làm gì,hắn chỉ nghĩ đơn giản có thể cô chơi bạc thua tiền,hay cô tết làm mất tiền nên phải kiếm tiền trả lại,hay cô cần tiền tiêu,đơn giản chỉ là 1 lý do của cô mà thôi.Hắn chỉ quan tâm đến hợp đồng đã kí,hoàn toàn ko bận tâm tới cô dùng số tiền ấy làm gì.Hèn gì hôm đến nhà cô viết khế ước,ko có ai ở nhà.Lần đi Hải Phòng cũng vậy.Hơn nữa mỗi buổi trưa cô ta đều vội vội vàng vàng chỉ muốn đuổi hắn về thật mau,là vì muốn vào viện?
Hắn như hiểu ra rất nhiều việc.Tại sao đôi khi cô nói trong điện thoại cô ở nhà,nhưng hắn đợi ở dưới nhà luôn thấy đèn phòng cô ko sáng.Cũng càng hiểu tại sao mỗi khi đến lớp cô lại gật gù,đôi khi ở nhà hắn ngủ ngon lành.Hắn ko bao giờ phải chịu khổ,ở nhà hắn có người làm,ra ngoài có tiền tiêu,cũng chưa bao giờ phải chăm sóc ai bị bệnh.Cho nên cái cảnh khổ sở phải chăm người bệnh hắn ko biết.Nhưng trong lòng lại ko khỏi thương cô.
“Anh biết rồi.Cám ơn em!” giọng nói của chú mềm mại xuống,gương mặt lạnh lùng cũng khẽ nở nụ cười.
Ngọc nhìn gương mặt Tú trong lòng hiểu được người con trai trước mặt mình thích bạn cô như thế nào.Ko đừng được cô hỏi.
“Anh rất yêu nó đúng ko?”
Tú cả người ngây đơ nghe câu nói của Ngọc mà hóa đá.Yêu?Ko phải.Chắc chắn là ko phải.Hắn yêu vô số người,bạn gái có cả nắm,nhưng mà cái cảm giác ở gần cô đâu có giống lúc hắn ở cạnh mấy cô gái kia.Hắn với cô bây giờ tiến xa nhất cũng chỉ là hôn môi,mà hơn nữa mỗi lần hôn đều là giả.Rõ ràng là diễn cho người khác xem,làm sao gọi là yêu.Chuyện gì cũng chưa làm.Hắn chưa từng được đụng tay vào làn da trần của cô dưới lớp quần
áo,càng chưa từng làm gì đó với cô.Làm sao có thể gọi là yêu được?Chỉ là diễn kịch thôi.
“Em ko có ý gì đâu.Anh ko phải trả lời đâu!” thấy được sự bối rối của Tú Ngọc vội vàng nói để xua đi ko khí ngượng ngùng này.Tú vẫn đứng ở nguyên chỗ im lặng,gương mặt đăm chiêu ko biết đang chìm vào thế giới hoàn mĩ nào.
“Em.. em đi trước!” Ngọc bối rối nói ko cần biết Tú phản ứng thế nào chỉ vội vàng bước đi thật nhanh.Lẽ nào,anh ta cũng ko biết anh ta yêu Nhi sao?
Tú đặt người xuống ghế ngồi cạnh Duy,gương mặt vẫn thẫn thờ như người mất hồn.Duy 1 tay đang khoác vai 1 cô gái,1 tay đang cầm điếu thuốc khẽ cười.Tú vơ lấy bao thuốc trên bàn cầm chiếc bật lửa châm 1 điếu thuốc để chống lại cảm giác mung lung hắn đang có.Nhưng đầu vẫn cứ mãi vẩn vơ suy nghĩ.Hắn yêu cô sao?Ko.Ko thể nào.Ở cạnh cô ko giống như ở cạnh những người khác,khi ôm cô hắn ko cảm thấy tự nhiên như với những người khác,mỗi khi vòng tay qua eo cô thì hắn lại cảm thấy trong người có chút bức bách,có chút ko tự nhiên,nhất là khi chạm vào môi cô,người hắn càng thêm khó chịu,máu hắn chảy càng nhanh,tim hắn lại càng ko chịu yên ổn,ko như lúc trước khi ở cạnh các cô gái khác,hắn là tự nhiên ôm,tự nhiên hôn.Thậm trí ngay cả nhu cầu của hắn,mỗi khi nhìn thấy cô hắn lại càng thấy nóng bức hơn.Nhưng ở cạnh 1 người con gái qua đêm mà lại ko có cảm giác gì,thì rõ ràng đấy là nói dối.Sẽ chả có thằng nào có thể ngồi yên được.Cho nên rõ ràng ko phải hắn bị hấp dẫn,tuy rằng ngực cô rất mềm mại,lại tròn trĩnh.. ko.Ko nghĩ nữa.Ko nghĩ nữa.
Hắn cảm giác được má mình nóng bừng,hắn cầm lấy cốc rượu lên uống 1 hơi,cố muốn xóa đi suy nghĩ trong người.Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.
“Lại nhớ bà xã à?” Duy huých vai hắn trêu chọc.
Tú mở tròn đôi mắt,cảm giác trái tim hắn vừa rắc 1 cái thót lại,ngụm rượu ở trong miệng cứ như cục đá nuốt ko trôi.
“Ai bảo thế?” Tú cứng giọng hỏi lại.
“Lại còn ko.Mặt mày viết rõ ràng mày nhớ người ta.” Duy cười nói.
“Tại sao tao phải nhớ cô ta?” Tú to giọng cãi lại.
“Mày thích cô ấy ai mà ko biết,muốn chối cũng ko chối được!” Duy mỉm cười gian xảo nói.
“Tao thích cô ta?” Tú đôi mắt mở lại càng to,cằm như bị hóa đá.Tại sao ai cũng nói hắn thích cô ta?Mọi người nhìn ở đâu ra hắn thích cô ta vậy?Suy nghĩ cái kiểu logic gì thế?
“Ko phải thích,mà là rất thích!” Hiếu ở bên ngoài đệ vào 1 câu.
“Ko phải rất thích mà là cực kỳ yêu!” Mạnh lại mỉm cười nói thêm vào.
“Ai mà thèm thích cái con khủng long ấy!” Tú gào lên đập tan đóng góp tích cực của mấy thằng bạn.Điên hết rồi.Loạn hết rồi.Tuy hắn diễn xuất vô cùng giỏi nhưng ai bảo là hắn thích cô ta.Thậm trí chúng còn bảo hắn yêu cô ta.Khùng cũng vừa vừa thôi.Hắn còn chưa muốn rước họa vào thân.Đánh boom cảm tử á?Ko bao giờ hắn dại thế.
“Biện minh là thú tội!” Duy ở bên ngoài nói vào 1 câu chắc nịch.
“Tao.. tao đã nói ko là ko!” Tú tức giận nói.
“Tùy mày thôi.Nhưng mày ko thích cũng tốt.” Duy mân mê chén rượu lắc qua lắc lại khóe miệng nhếch lên cười.
“Nói thế là ý gì?” Tú ko hiểu hỏi lại.
“Cũng sắp tới 100 ngày rồi.Tới lúc đó mày phải đá cô ấy thôi!” Duy nói nhìn gương mặt thằng bạn thân cười gian xảo,khóe mắt tràn đầy u ám.Duy trong đầu nghĩ tới kết cục,thằng bạn thân của hắn liệu có nỡ bỏ đi cô người yêu của nó ko?Nó biết rõ rất rõ thằng bạn nó đã động lòng rồi,chỉ là hắn ta ko biết cũng ko chịu thừa nhận mà thôi.Nhưng tình cảm vốn là bản năng,khi bạn có cảm tình với 1 ai đó,ko tự nhiên sẽ sinh ra những hành động thân mật,ko phải vì cái danh nghĩa người yêu,hay bởi vì nhu cầu sinh lý của cơ thể,mà bởi vì thâm tâm muốn được chạm vào người ta,muốn được ở cạnh người ta,muốn độc chiếm người ta.Đó mới gọi là yêu.
Tú cảm giác lồng ngực trống rỗng,hắn đã quên mất,hoàn toàn quên mất hắn chỉ yêu cô trong 100 ngày,thời gian như vậy mà đã gần hết rồi sao?Hắn đã ko nhớ rằng,mình sẽ phải chia tay.Tới lúc này đột nhiên hắn nhận ra hình như hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới việc chia tay với cô,chưa bao giờ nghĩ tới cô ko phải là bạn gái của hắn,chưa bao giờ nghĩ rời cô ra..Vậy.. thật ra,thật ra .. có phải hắn thật đã yêu cô?
Tú lập tức ngồi dậy khỏi ghế,trong đầu ko muốn phải nghi hoặc thêm nữa.
“Mày đi đâu?” Duy gọi với theo.
“Tao cần xác định 1 chuyện!” Tú chân vẫn bước đi ko thèm quay lại.
“Xác định cái gì?” Duy ngẩn người ngồi ở ghế nhìn theo thằng bạn thân bước đi ko quay đầu lại.
“Vào lúc 1h sáng thế này?” Hiếu mở to mắt nhìn sang Duy.
Duy quay lại nhìn hắn nhún vai.Ai mà biết được cái tên tính khí thất thường kia muốn cái gì. Chỉ có trời mới biết được.
Tú phóng xe thật nhanh tới trước cửa nhà cô,đồng hồ bây giờ chỉ 1h45.Còn quá sớm để gọi cô,mà hắn tin giờ cô ko có ở nhà.Chắc đang ở trong viện rồi.Cho nên hắn lặng lẽ đứng ở trước ngõ đợi.Trong đầu hiện tại có vô vàn câu hỏi muốn nói với cô,Hắn thực sự muốn tìm câu trả lời. Hắn thực sự yêu cô sao?Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.Yêu là như thế nào?
Ngồi trong chiếc Audi hắn hạ cửa sổ nhìn căn nhà trong góc ngõ,căn nhà đều ko bật đèn,chiếc cửa sổ nhỏ ở tầng 2 tối om ko có ánh sáng.Bình thường căn phòng của cô sáng đèn,buổi sáng mỗi khi hắn tới gọi cô đi học,hay đi ăn sáng,cô sẽ mệt nhọc ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới,gương mặt ngái ngủ bực bội.Nghĩ tới đây hắn lại khẽ cười.Châm thêm 1 điếu thuốc ngâm nghi chờ đợi,đôi mắt nâu của hắn khẽ nheo lại nhìn làn khói thuốc,thò tay ra ngoài cánh cửa gẩy tàn thuốc xuống đất,đôi mắt hắn lại chăm chú nhìn cánh cửa ko rời.Hắn đỗ xe ở bên đường,nhìn vào trong ngõ nhà cô trầm mặc.
5h23 sáng.
Một chiếc xe máy rẽ vào trong chiếc ngõ,dừng lại ở căn nhà nơi góc quẹo.Người con trai gương mặt trẻ con nở 1 nụ cười,cánh tay vẫn vòng ra sau giữ chặt thân hình nhỏ bé của cô gái đang dựa vào lưng mình ngủ.Anh khẽ quay đầu lại nhìn cô gái đang mệt mỏi thiếp đi trên lưng mình,hai bàn tay cô duỗi thẳng buông thõng đặt trên đùi của anh.Nhi miên man trong giấc ngủ mệt mỏi sau mấy ngày làm việc vất vả,tâm trí cô lơ mơ ko biết đâu là trời đâu là đất.Huy nhẹ nhàng dừng xe lại,vòng nốt cánh tay giữ tay lái ra sau xiết chặt hơn 1 chút nhẹ nhàng,Cả thân hình của cô dựa sát vào lưng anh,có thể cảm nhận rõ được cả hơi thở phập phồng của cô.
“Nhi!” Huy nhẹ giọng gọi.
Nhi ko phản ứng gì,đôi mắt nặng trĩu hoàn toàn bất động.Huy thấy vậy bèn khẽ lay lay 2 bàn tay đang đặt trên lưng cô.
“Dậy vào nhà ngủ đi!” lại 1 lần nữa nói nhỏ.
Nhi đôi mày nhíu lại,bắt đầu cử động,lơ mơ lơ mơ,đôi lông mi ngọ nguậy từ từ mở ra để lộ đôi mắt đen láy,Nhi mơ màng ngẩng cổ dậy,lơ đễnh gối lên vai Huy nói giọng nhàn nhạt.
“Mấy giờ rồi?” cô nói chán nản,lơ mơ lơ mơ ko biết gì với gì.
“5h rưỡi!” Huy mỉm cười trả lời.
Nhi đôi mắt đen láy mở to.Thoáng chốc trong đầu hiện lên gương mặt của động vật đơn bào.Cứ 6h hơn là hắn xuất hiện.Ko rõ tại sao trái tim cô thót lại 1 cái,cả người chạy dọc máu đào thoáng chốc run bắn lên.Nhi vội vàng đứng phắt dậy.
“Em sẽ muộn giờ mất.” nói rồi cô vội vàng bước xuống xe,tháo mũ bảo hiểm.Vội vội vàng vàng tìm chía khóa,vừa quay lưng muốn chạy đi thì đột nhiên 1 cánh tay giữ cô lại.
Nhi quay người lại nhìn Huy.Đôi mắt đen láy mở ra nghi hoặc,khóe miệng hồng khẽ mở ra nhìn gương mặt Huy đang vô cùng nghiêm túc.Kể cả khi nghiêm túc,gương mặt của Huy vẫn vô cùng trẻ con.Giống y chang đứa nhỏ 5 tuổi đang đứng nghiêm trang vậy.
“Chuyện gì?” Nhi hỏi.
“Cầm lấy!” Huy rút trong chiếc cặp của mình ra 1 cọc tiền đưa cho Nhi.
Hai mắt Nhi giờ lại càng mở to càng thêm to,ngơ ngác nhìn Huy trước mắt,lại nhìn xuống cọc tiền trong tay hắn.Tiền lương làm thêm?Ko thể nào nhiều như vậy.
“Cái này là..?” Nhi bối rối còn chưa dám đưa tay ra.
“Ko phải anh nói sẽ ứng trước tiền cho em sao?” Huy mỉm cười cầm lấy tay cô đặt cọc tiền vào tay cô.
“Nhưng.. nhưng chỗ này quá nhiều rồi!” Nhi bối rối.
“Em cứ cầm đi trả nợ đi.Còn lại làm việc bù là được!” hắn thản nhiên cười nói.
“Anh..ko sợ e bùng à?” Nhi mở tròn mắt nhìn hắn hỏi.
Huy bật cười nhìn cô. “Nếu sợ bùng thì đã ko đưa em!”
“Sao anh tốt với em vậy?” Nhi nhíu mày nhìn Huy cảm kích.
“Bởi vì cặp lồng cháo của em!” Huy mỉm cười trả lời.Còn chưa kịp hiểu gì thì đột nhiên một vòng tay nhỏ nhắn đã ôm chặt lấy cổ anh,Nhi dựa đầu lên vai hắn,giọng nói mong manh của cô run rẩy,nhẹ nhàng nói.
“Cám ơn!”.Trong lòng cô có vô vàn nghẹn ngào,vô vàn điều muốn nói.Nhưng tất cả chỉ có thể nói được là 2 chữ này.Trong đời cô chưa từng gặp một người con trai nào tốt như vậy,hắn mặt mày trẻ con,tính tình trẻ con,lại vô cùng đơn giản.Hắn giống như 1 người anh vô cùng dịu dàng.Nhi ko bao giờ tin tưởng con trai,ghét vô cùng ghét đàn ông trên thế giới.Cứ nhìn gương mẹ của cô,làm sao cô có thể yêu thương đàn ông được chứ.Nhưng Huy lại đối xử với cô rất tốt,làm cho cô có cảm giác như gia đình.Thì ra có anh trai tốt như vậy.
Rời Huy ra,gương mặt xinh xắn của cô mềm mại,nhìn anh có chút nghẹn ngào.Huy mỉm cười xoa đầu của cô nhẹ nhàng.
“Được rồi.Làm việc chăm chỉ trả lại tiền cho anh.”
“Nhất định!” Nhi chắc chắn trả lời,đôi mắt đen sáng long lanh kiên nghị nói.
“Về ngủ đi!” Huy khẽ gật đầu mỉm cười.
Nhi bước đi nhưng vẫn quay đầu nhìn lại,trong lòng tràn đầy áy náy cũng biết ơn.Từ nhỏ cô ko được ai ngoài mẹ cô hay các cô bạn gái đối xử tốt,ko ai cưng chiều.Bây giờ cô lại ko biết nên đối xử thế nào với sự giúp đỡ mà cô được nhận.Càng ngày càng cảm thấy áy náy khó xử.
Đợi tới khi Nhi bước vào nhà đóng cửa lại,Huy lẳng lặng quay đầu xe đi trở ra ngõ rẽ về nhà.Đối diện chiếc ngõ nhỏ bên kia đường một chiếc Audi đỗ im lặng từ nãy tới giờ,kính xe kéo cao che khuất con người ngồi trong xe.Ko khí trong xe đậm đặc 1 mùi thuốc lá nồng nồng.Một người con trai điển trai với đôi mắt nâu sẫm màu tan tóc,mái tóc mềm mại rủ xuống gương mặt mịn màng của anh,chiếc mũi cao cao đều đều hít thở,khóe môi mỏng mím lại thờ ơ.Bàn tay trắng bạch siết chặt vào vô lăng.Gương mặt điển trai lạnh lẽo nhìn căn nhà nhỏ kia ko rời mắt,đèn trên ô cửa sổ lầu 2 sáng lên,một thân hình nhỏ phản chiếu bóng trên bức tường di chuyển.Đôi mắt nâu ngày càng sẫm sâu hơn,sâu hơn lạnh giá.Hắn đạp chân ga,chiếc xe biến mất nơi cuối đường.
“Tiếng gì vậy?” Nhi nghe tiếng xe vào sáng sớm ló đầu ra cửa sổ đảo mắt nhìn sang bên đường,nhưng chỉ nhìn thấy con đường vắng tanh.
/55
|