“Tần Ngu” nhìn thức ăn và cơm bị nhả ra đầy đất thì lạnh lùng cười một tiếng, vẻ mặt khát máu, đôi môi đỏ của cô ta nhả ra mấy chữ, “Đều ói ra hết? Ôi… Không nhìn ra, rất có khí phách.” Cô ta đưa tay từ dưới đất lên, nắm lấy tóc của Tống Lãng, dùng sức kéo ra, đưa cậu tới trước mặt của mình, đáy mắt hiện lên chút sảng khoái điên cuồng, “Nhưng mà, đáng tiếc, đời tao ghét nhất người nào chống đối lại tao!”
Tống Lãng giãy giụa muốn xoay đầu sang một bên, trên da đầu truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, khiến cho cậu không thể động đậy, trong miệng thỉnh thoảng truyền tới mùi vị khó chịu, đó là mùi bùn đất ở dưới chân.
Một miếng lại một miếng, “Tần Ngu” điên cuồng nhét từng miếng vào trong miệng của cậu, nhét cho tới khi cậu nuốt không trôi.
Không biết qua bao lâu, Tống Lãng trở nên suy yếu, không còn sức lực để nhúc nhích người nữa, lúc cả người tê dại đi, một cảm giác lạnh lẽo đổ ập từ trên đầu đổ xuống.€iênz đàn £ê ¤úy đ©n
Nước chảy từ trên mặt xuống miệng, cậu theo bản năng liếm liếm môi, giọt nước trên lông mi khẽ rung động, cuối cùng vô lực nhắm mắt lại.
“A lô?” Chợt trong không khí lại vang lên một giọng nói kinh khủng như ở địa ngục, cậu theo bản năng né tránh vào một góc.
Rầm rầm rì rì nói chuyện một lúc sau, trên bắp chân của cậu chợt truyền tới một cảm giác đau nhức, giống như là bị cái gì đó giẫm nát đùi của cậu, day qua day lại, giọng nói không rét mà run kia lại một lần nữa vang lên ở bên tai, “Ngoan ngoãn chờ ở đây, nếu như không nghe lời tao, tao sẽ giết chết mày!”
Tống Lãng khẽ nhếch nhếch khoé miệng, một tiếng giống như tiếng sụt sùi vì đau nén lại trong cổ họng.
“Leng keng leng keng” tiếng xích sắt một lần nữa khoá chặt lại khe hở khổng lồ của chiếc lồng sắt.
Ngay sau đó, “Rầm” một tiếng, cánh cửa bị dùng hết sức để đóng lại.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, không hề có chút tiếng động nào.
Tống Lãng mệt mỏi hé mắt qua khe nhỏ nhìn màn đêm tối tăm, trong cổ họng nặn ra một câu, “Mẹ…”
―――――
Mẹ, con rất sợ, tại sao bây giờ mẹ vẫn chưa tới cứu con, con sắp chết rồi…”
“Mẹ, Lãng Lãng nhớ mẹ…”€iênz đàn £ê ¤úy đ©n
“Mẹ, con muốn về nhà, con nhớ mẹ và ba…”
...
Một màu đen vô tận, màn sương mù dày đặc, hai tay quơ qua quơ lại cũng không nhìn thấy, giọng nói non nớt của Tống Lãng và tiếng khóc nức nở của cậu truyền tới từ trong bóng đêm xa xôi, mờ mờ ảo ảo như những tiếng chuông vang lên từ địa ngục, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai, khiến cho sự đau đớn dần dần lan ra ở trong lòng...
“Lãng Lãng! Trong đêm tối, đột nhiên có một giọng nói hét lên vang dội cả căn phòng.
Tống Mạc cũng giật mình tỉnh lại từ trong mơ.
Trong bóng đêm mờ ảo, Tần Ngu với tóc tai bù xù ngồi ở trên giường, ánh trăng u ám chiếu lên thân người gầy yếu của cô, trong mơ hồ, bả vai của cô khẽ run lên, tiếng nức nở từ trong cổ họng của cô truyền ra.
Tống Mạc đưa hai tay ra bưng lấy mặt của cô, lại đụng phải khuôn mặt tràn đầy nước mắt nóng hổi.
Đáy mắt tràn đầy mệt mỏi lộ ra một chút đau lòng, khẽ đưa tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô vào trong lồng ngực, “Tại sao lại khóc? Mơ thấy ác mộng à?”
Tần Ngu kinh ngạc ngước đầu lên nhìn anh, nước mắt ràn rụa, đôi mắt đen láy không chút ánh sáng, một cảm giác đau đớn và sợ hãi tràn ra từ đáy lòng,
Tống Lãng giãy giụa muốn xoay đầu sang một bên, trên da đầu truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, khiến cho cậu không thể động đậy, trong miệng thỉnh thoảng truyền tới mùi vị khó chịu, đó là mùi bùn đất ở dưới chân.
Một miếng lại một miếng, “Tần Ngu” điên cuồng nhét từng miếng vào trong miệng của cậu, nhét cho tới khi cậu nuốt không trôi.
Không biết qua bao lâu, Tống Lãng trở nên suy yếu, không còn sức lực để nhúc nhích người nữa, lúc cả người tê dại đi, một cảm giác lạnh lẽo đổ ập từ trên đầu đổ xuống.€iênz đàn £ê ¤úy đ©n
Nước chảy từ trên mặt xuống miệng, cậu theo bản năng liếm liếm môi, giọt nước trên lông mi khẽ rung động, cuối cùng vô lực nhắm mắt lại.
“A lô?” Chợt trong không khí lại vang lên một giọng nói kinh khủng như ở địa ngục, cậu theo bản năng né tránh vào một góc.
Rầm rầm rì rì nói chuyện một lúc sau, trên bắp chân của cậu chợt truyền tới một cảm giác đau nhức, giống như là bị cái gì đó giẫm nát đùi của cậu, day qua day lại, giọng nói không rét mà run kia lại một lần nữa vang lên ở bên tai, “Ngoan ngoãn chờ ở đây, nếu như không nghe lời tao, tao sẽ giết chết mày!”
Tống Lãng khẽ nhếch nhếch khoé miệng, một tiếng giống như tiếng sụt sùi vì đau nén lại trong cổ họng.
“Leng keng leng keng” tiếng xích sắt một lần nữa khoá chặt lại khe hở khổng lồ của chiếc lồng sắt.
Ngay sau đó, “Rầm” một tiếng, cánh cửa bị dùng hết sức để đóng lại.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, không hề có chút tiếng động nào.
Tống Lãng mệt mỏi hé mắt qua khe nhỏ nhìn màn đêm tối tăm, trong cổ họng nặn ra một câu, “Mẹ…”
―――――
Mẹ, con rất sợ, tại sao bây giờ mẹ vẫn chưa tới cứu con, con sắp chết rồi…”
“Mẹ, Lãng Lãng nhớ mẹ…”€iênz đàn £ê ¤úy đ©n
“Mẹ, con muốn về nhà, con nhớ mẹ và ba…”
...
Một màu đen vô tận, màn sương mù dày đặc, hai tay quơ qua quơ lại cũng không nhìn thấy, giọng nói non nớt của Tống Lãng và tiếng khóc nức nở của cậu truyền tới từ trong bóng đêm xa xôi, mờ mờ ảo ảo như những tiếng chuông vang lên từ địa ngục, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai, khiến cho sự đau đớn dần dần lan ra ở trong lòng...
“Lãng Lãng! Trong đêm tối, đột nhiên có một giọng nói hét lên vang dội cả căn phòng.
Tống Mạc cũng giật mình tỉnh lại từ trong mơ.
Trong bóng đêm mờ ảo, Tần Ngu với tóc tai bù xù ngồi ở trên giường, ánh trăng u ám chiếu lên thân người gầy yếu của cô, trong mơ hồ, bả vai của cô khẽ run lên, tiếng nức nở từ trong cổ họng của cô truyền ra.
Tống Mạc đưa hai tay ra bưng lấy mặt của cô, lại đụng phải khuôn mặt tràn đầy nước mắt nóng hổi.
Đáy mắt tràn đầy mệt mỏi lộ ra một chút đau lòng, khẽ đưa tay ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô vào trong lồng ngực, “Tại sao lại khóc? Mơ thấy ác mộng à?”
Tần Ngu kinh ngạc ngước đầu lên nhìn anh, nước mắt ràn rụa, đôi mắt đen láy không chút ánh sáng, một cảm giác đau đớn và sợ hãi tràn ra từ đáy lòng,
/189
|