Bóng đêm đen nhánh như nhiễm mực, nuốt hết thành phố không chừa một kẻ hở.
Tống Mạc đẩy cửa vào phòng ngủ, xế chiều hôm nay Tần Ngu đột nhiên phát sốt cao, hôn mê bất tỉnh, anh về nhà lấy một chút đồ rồi sẽ trở lại chăm sóc cô.
Bất quá vừa mới dựa vào gần tủ quần áo, lại nghe tiếng gió vù vù lọt vào tai, ngước mắt, rèm cửa sổ màu vàng nhạt tung bay trong gió.
Cửa sổ được mở khi nào?
Anh đang kinh ngạc, sau lưng đã có một bóng đen lặng lẽ đánh tới, trong lòng ngưng trọng, toàn thân căng cứng, nín thở tập trung suy nghĩ, làm bộ như không có việc gì đứng tại chỗ chờ bóng đen đến gần.
Lúc bóng đen đến gần anh, trong nháy mắt anh bay lên một cước, chân mạnh mẽ xé gió đá xoay tròn, nhưng lại rơi vào hư không, bóng đen kia đã nhẹ nhàng xoay người, dáng người nhẹ nhàng rơi ở phía sau anh.
Hé mắt, anh lại muốn xuất quyền, bỗng tiếng cười dễ nghe quen thuộc truyền đến, Tống tiên sinh, mới gặp mặt mà đã động thủ rồi sao?
Tống Mạc xoay người, người phụ nữ trước mắt mặc áo gió đen đứng nơi ánh trăng chiếu xuống đầy đất, bóng đêm thổi tóc dài của cô bay tán loạn, khuôn mặt của cô dưới ánh trăng nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, sáng chói mà kinh diễm.
Anh đã rất lâu không thấy Lâm Lam.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Mạc nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi lạnh nhạt lên tiếng, Cô tới đây làm gì?
Lâm Lam tiện tay để rơ-moóc lên trên bàn, Đến đây để gặp anh thôi, như thế nào, không được sao?
Tống Mạc nhíu mày, dưới ánh trăng phá lệ xa cách, Tôi rất tốt, không cần cô quan tâm.
Trong ánh mắt của Lâm Lam lóe lên một tia sáng, nhưng đã dập tắt thật nhanh. Cô đột nhiên trầm mặc, ánh mắt rơi trên mặt Tống Mạc trở nên khó nắm bắt, đáy mắt giống như dâng lên một cỗ bi thương ngập trời, dưới ánh trăng, đen tối như biển sâu, ánh mắt kia giống như đang nhìn anh, lại giống như xuyên thấu qua người anh nhìn về phía phương xa không biết tên.
Chỉ là chẳng mấy chốc sau, cô cúi đầu cô đơn cười một tiếng, Tống Mạc, tôi phải đi, kỳ thật tôi rất hân hạnh được biết anh, anh so với hắn... Đoạn cuối cùng cô tựa hồ muốn nói cái gì, lại rồi thôi.
Tống Mạc như có điều suy nghĩ liếc nhìn cô một cái, Cô phải rời khỏi thành phố này sao?
Lâm Lam gật đầu, Tôi không có lý do ở lại thành phố này. Nhiệm vụ lần này của cô đã không có cách nào tiếp tục hoàn thành, hơn nữa cô sẽ không làm nữa.
Tống Mạc lặng im mấy giây, đột nhiên bước một bước, con mắt biến sắc âm trầm, Là cô cướp Tống Lãng phải không? Gương mặt này của cô là giả phải không? Ngày hôm qua cục cảnh sát truyền tin tức đến nói thân phận hung thủ đã xác nhận, là một sát thủ, bóng dáng rất giống Tần Ngu. Thân phận của Lâm Lam là sát thủ, bóng dáng cũng giống Tần Ngu, hơn nữa cô đột nhiên vội vã rời đi như vậy lúc này, đương nhiên sẽ làm người ta sinh nghi.
Lâm Lam nhàn nhạt liếc anh một cái, lại không trả lời vấn đề của anh, chỉ là từ trên bàn cầm lấy móc nối, lưu loát quăng trên song cửa sổ, tung người nhảy lên bệ cửa sổ, linh hoạt như con mèo hoang, cô ngồi xổm trên bệ cửa sổ tà mị cười một tiếng với anh, Những
Tống Mạc đẩy cửa vào phòng ngủ, xế chiều hôm nay Tần Ngu đột nhiên phát sốt cao, hôn mê bất tỉnh, anh về nhà lấy một chút đồ rồi sẽ trở lại chăm sóc cô.
Bất quá vừa mới dựa vào gần tủ quần áo, lại nghe tiếng gió vù vù lọt vào tai, ngước mắt, rèm cửa sổ màu vàng nhạt tung bay trong gió.
Cửa sổ được mở khi nào?
Anh đang kinh ngạc, sau lưng đã có một bóng đen lặng lẽ đánh tới, trong lòng ngưng trọng, toàn thân căng cứng, nín thở tập trung suy nghĩ, làm bộ như không có việc gì đứng tại chỗ chờ bóng đen đến gần.
Lúc bóng đen đến gần anh, trong nháy mắt anh bay lên một cước, chân mạnh mẽ xé gió đá xoay tròn, nhưng lại rơi vào hư không, bóng đen kia đã nhẹ nhàng xoay người, dáng người nhẹ nhàng rơi ở phía sau anh.
Hé mắt, anh lại muốn xuất quyền, bỗng tiếng cười dễ nghe quen thuộc truyền đến, Tống tiên sinh, mới gặp mặt mà đã động thủ rồi sao?
Tống Mạc xoay người, người phụ nữ trước mắt mặc áo gió đen đứng nơi ánh trăng chiếu xuống đầy đất, bóng đêm thổi tóc dài của cô bay tán loạn, khuôn mặt của cô dưới ánh trăng nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, sáng chói mà kinh diễm.
Anh đã rất lâu không thấy Lâm Lam.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Mạc nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi lạnh nhạt lên tiếng, Cô tới đây làm gì?
Lâm Lam tiện tay để rơ-moóc lên trên bàn, Đến đây để gặp anh thôi, như thế nào, không được sao?
Tống Mạc nhíu mày, dưới ánh trăng phá lệ xa cách, Tôi rất tốt, không cần cô quan tâm.
Trong ánh mắt của Lâm Lam lóe lên một tia sáng, nhưng đã dập tắt thật nhanh. Cô đột nhiên trầm mặc, ánh mắt rơi trên mặt Tống Mạc trở nên khó nắm bắt, đáy mắt giống như dâng lên một cỗ bi thương ngập trời, dưới ánh trăng, đen tối như biển sâu, ánh mắt kia giống như đang nhìn anh, lại giống như xuyên thấu qua người anh nhìn về phía phương xa không biết tên.
Chỉ là chẳng mấy chốc sau, cô cúi đầu cô đơn cười một tiếng, Tống Mạc, tôi phải đi, kỳ thật tôi rất hân hạnh được biết anh, anh so với hắn... Đoạn cuối cùng cô tựa hồ muốn nói cái gì, lại rồi thôi.
Tống Mạc như có điều suy nghĩ liếc nhìn cô một cái, Cô phải rời khỏi thành phố này sao?
Lâm Lam gật đầu, Tôi không có lý do ở lại thành phố này. Nhiệm vụ lần này của cô đã không có cách nào tiếp tục hoàn thành, hơn nữa cô sẽ không làm nữa.
Tống Mạc lặng im mấy giây, đột nhiên bước một bước, con mắt biến sắc âm trầm, Là cô cướp Tống Lãng phải không? Gương mặt này của cô là giả phải không? Ngày hôm qua cục cảnh sát truyền tin tức đến nói thân phận hung thủ đã xác nhận, là một sát thủ, bóng dáng rất giống Tần Ngu. Thân phận của Lâm Lam là sát thủ, bóng dáng cũng giống Tần Ngu, hơn nữa cô đột nhiên vội vã rời đi như vậy lúc này, đương nhiên sẽ làm người ta sinh nghi.
Lâm Lam nhàn nhạt liếc anh một cái, lại không trả lời vấn đề của anh, chỉ là từ trên bàn cầm lấy móc nối, lưu loát quăng trên song cửa sổ, tung người nhảy lên bệ cửa sổ, linh hoạt như con mèo hoang, cô ngồi xổm trên bệ cửa sổ tà mị cười một tiếng với anh, Những
/189
|