A Đào tỉnh lại, duỗi người rồi quay sang nói với Tần Hoa, “Sớm nha.”
Tần Hoa ngắm nhìn ánh dương ngoài cửa sổ: “Không còn sớm.”
Sau khi thu xếp xong, khi A Đào cùng Tần Hoa rời khỏi khách điếm, thì gặp phải phu xe đang dắt ngựa. Vừa thấy A Đào, ông ta vội cung kính nói: “Hôm qua đa tạ cô nương.
A Đào khoát tay cười nói: “Không cần khách khí.” Dứt lời liền cùng Tần Hoa lên xe ngựa…
Hơn nửa ngày đường, cuối cùng họ cũng đến kinh thành. A Đào vội xuống xe, ngắm kinh thành phồn hoa tột bậc, trên đường tràn ngập không khí vui tươi, đèn lồng đỏ đung đưa trong gió, tửu quán huyên náo, tiếng người trò chuyện xen lẫn với tiếng rao hàng rong, vô cùng náo nhiệt.
A Đào quay đầu lại thì thấy phu xe đã rời đi từ lúc nào. Nàng bắt gặp Tần Hoa nhìn đăm đăm về phía trước, sắc mặt hắn âm trầm. Chiếu theo tầm mắt hắn nhìn qua, thì ra là một vị nữ tử dung mạo khuynh thành đi cùng một nam tử vận hoàng y, theo sau bọn họ là hàng lính gác đông đảo. A Đào cảm thấy vị cô nương kia trông rất quen mặt, bỗng nhớ đến nữ tử họa trong tranh. Giọng nàng tê tái: “A Hoa, chúng ta đi thôi.”
Tần Hoa nghe thấy vậy cũng khôi phục tinh thần: “… Đi thôi.”
Tần Hoa đưa A Đào đến một kỹ viện tên gọi “Mãn Viên Xuân”, bên trong điếm toàn là những nữ tử nùng trang diễm mạt, vận váy lụa mỏng tang chơi đùa cùng mấy nam tử tai to mặt lớn… Thấy Tần Hoa đi tới, bỗng đâu một nữ tử thanh tú xuất hiện, đi đến bên người Tần Hoa hỉ hả nói: “Ô kìa, khách quan, mời đi bên này.”
Tần Hoa nắm tay A Đào đi theo cô gái kia vào một gian phòng, trên tường treo đầy bích họa, nữ tử kia đóng cửa phòng lại, sau mới vội thu lại nụ cười, quỳ xuống nói: “Thuộc hạ cung nghênh cung chủ.”
Tần Hoa thản nhiên nói: “Hồi cung.”
Nữ tử vội vàng đứng dậy, xoay người đi đến trước một bức họa trong phòng, xoay chiếc bình hoa đặt bên cạnh, bức bích họa từ từ mở ra. Phía sau tấm bích họa là một thạch động, nữ tử đóng cửa động lại, châm một ngọn đuốc rọi sáng thạch động. Ba người bước đi không bao lâu thì thấy phía trước có ánh sáng.
Ra khỏi thạch động, A Đào không ngờ đến đập vào mắt nàng là một ao sen trong veo, xung quanh là những hòn đá lớn nhỏ, còn có một cây đào lớn cùng vô số lầu gác… Trong mắt A Đào, nơi này không khác gì chốn thế ngoại đào nguyên. Tần Hoa bước đến nắm lấy tay A Đào, đưa nàng đến một khu lầu gác, nữ tử kia cũng theo phía sau. Tần Hoa không buồn ngoảnh lại: “Thanh Liên, thay A Đào chuẩn bị một gian phòng.”
Nữ tử tên Thanh Liên kia vội đáp: “Thuộc hạ lập tức đi ngay.” Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa. Sau khi đưa A Đào vào đại sảnh, Tần Hoa lập tức sai một nha hoàn dẫn nàng về phòng.
“Cung chủ.” Hắc y ảnh vệ bỗng xuất hiện.
“Chuyện gì?”
“Tà Ngạo Thiên đã thú nhận người đứng phía sau.”
“Người phía sau? Kẻ nào?”
“Hồi cung chủ, là Hoàng đế bố trí bắt nhốt đệ tử của Tà Ngạo Thiên, uy hiếp hắn đến ám sát ngài.”
“Đã biết, lui xuống đi. Thả Tà Ngạo Thiên ra.”
“Rõ.”
Còn chưa ra tay? Thế lực của hắn ta ngày càng lớn, sao hắn ta có thể bỏ qua cho Tần Hoa. Cuối cùng Tần Hoa không kiềm được tức giận, phum ra một ngụm máu rồi ngã xuống ngất đi. Vừa vặn ngay lúc trở lại, A Đào xem trọn một màn này. Tần Hoa mơ hồ nghe thấy tiếng A Đào gọi hắn, muốn đáp lại nhưng thân bất do kỷ. A Đào vội gọi người đến đưa Tần Hoa lên giường, về phần nàng thì đi tới đi lui trong phòng, không hỏi lo lắng. Thanh Liên thấy vậy liền an ủi nàng.
“A Đào cô nương chớ sốt ruột, chúng ta đã sai người đi mời Bạch Mặc công tử.”
A Đào thắc mắc hỏi: “Bạch Mặc công tử là ai? Hắn rất lợi hại sao?”
“Cô nương không biết…”
Thanh Liên còn chưa nói dứt lời, một giọng nói sang sảng đã truyền đến: “Thiên hạ này còn có người không biết ta là một tiên y sao? Đúng là kỳ quái, kỳ quái ~” Lời còn chưa nói hết đã thấy một nam tử tuấn mỹ thân vận bạch y xuất hiện trong phòng tự lúc nào.
Thanh Liên thấy người vội vàng nói: “Xin công tử mau xem bệnh cho cung chủ.”
Bạch Mặc chỉ đứng lặng thinh, không có ý đi vào chữa trị, chỉ dùng ánh mắt lướt nhìn một lượt Tần Hoa đang nằm trên giường, sau vô lễ nói: “Chẳng có gì nghiêm trọng. Cung chủ nhà các ngươi nào phải nguyên khí đại thương, nhất thời tức giận công tâm mà thôi. Lẽ nào loại bệnh cỏn con này cũng muốn phiền tiên y ta đến trị liệu?”
A Đào thấy vị Bạch Mặc này dung mạo tuấn mỹ nên rất yêu thích hắn, lúc này nghe được những lời này, nàng không khỏi tức giận: “Thấy ngài tướng mạo ưa nhìn không ngờ đích thị là kẻ vô tâm, không có tính người.”
Thấy thiếu nữ tên A Đào kia bày ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Bạch Mặc không khỏi bật cười, thầm đánh giá nàng một phen: “Ồ? Ta là người vô tâm sao? Ta… chưa từng gặp qua cô nương, chẳng hay cô nương có phải là niềm vui mới của Tần Hoa?”
A Đào định đáp trả thì thấy Thanh Liên kéo kéo y phục của nàng, ánh mắt ý như bảo nàng chớ nói. A Đào hiểu ý bèn im lặng. Trong lòng Thanh Liên biết vị Bạch Mặc này là khách quỳ cung chủ cố ý mời đến, cho nên nhẫn nại giải thích: “Bạch Mặc công tử có điều không biết, A Đào cô nương là bằng hữu của cung chủ. Nếu có gì mạo phạm xin công tử lượng thứ.”
Bạch Mặc ra chiều đã hiểu, xoay người đi về phía Tần Hoa, làm bộ thở dài: “Bỏ đi, nể mặt Tần Hoa, không tính toán với các ngươi.”
A Đào cũng bước đến gần bên Tần Hoa, bỗng thấy Bạch Mặc xé y phục của hắn, A Đào vừa định giáo huấn tên công tử kia vài câu chợt nhìn thấy trên người Tần Hoa chi chít những vết thương lớn nhỏ, thật khiến nàng giật mình. Bạch Mặc nói: “Sao lại để thêm thương tích thế này. Thanh Liên, lát nữa nhớ lấy thuốc trị sẹo bí truyền độc nhất vô nhị của ta ra bôi cho Tần Hoa.”
Dứt lời, Bạch Mặc lại lấy ra từ trong tay áo một cái bình nhỏ, đỏ ra một viên thuốc bỏ vào miệng Tần Hoa xong thì lập tức đứng lên bảo: “Được rồi, không còn chuyện của ta nữa, tại hạ cáo từ.”
“Tạ ơn đại ân của công tử với cung chủ đại nhân.” Thanh Liên vừa nói xong, bóng dáng Bạch Mặc cũng biến mất. A Đào ngộ ra một điều, những người trong cung này ai nấy đều “lai vô ảnh, khứ vô tung”.
Sau đó, Thanh Liên lấy ra từ trong rương một cái… chén lớn? Trán A Đào nổi đầy hắc tuyến, nàng nhìn cái chén chứa đầy vật đen không rõ nguồn gốc, chợt cảm thấy rùng mình: “Thanh Liên… Trong chén này chính là…”
Thanh Liên mỉm cười giải thích: “Đây là phương thuốc trị sẹo bị truyền của Bạch Mặc công tử, chút nữa sẽ thoa cho cung chủ.”
A Đào nghĩ thầm: Ví như muốn bôi thứ này, vậy chẳng phải là muốn cởi ra phân nửa y phục của Tần Hoa sao? Vì sự thuần khiết của Tần Hoa, A Đào nhu thuận nói: “Thanh Liên tỷ tỷ, chuyện thoa thuốc cho Tần Hoa này cứ giao cho ta. Ta là bằng hữu của Tần Hoa, có trách nhiệm vì Tần Hoa phân ưu giải nạn.”
“A Đào cô nương là khách, thế nào lại có thể phiền đến cô nương.” Thanh Liên khách khí đáp lại, nhưng khi nhìn thấy sự thành khẩn trong đôi mắt A Đào, nàng ta cũng không nói gì thêm nữa, đưa chén thuốc lại cho nàng rồi xoay người rời đi.
A Đào bưng chén thuốc đến bên cạnh mép giường, chợt nghe thấy Tần Hoa như lẩm bẩm gì trong miệng, bèn ghé tai lại nghe ngóng. Vừa nghe được, tay A Đào run run, lời Tần Hoa thì thào ngày một rõ: “Tiêu Linh.”
Trong lòng A Đào rất khó chịu, vừa vặn nhìn lại thứ đen đen không rõ nguồn gốc trong chén này, nàng bỗng nảy ra ý hay…
Tần Hoa ngắm nhìn ánh dương ngoài cửa sổ: “Không còn sớm.”
Sau khi thu xếp xong, khi A Đào cùng Tần Hoa rời khỏi khách điếm, thì gặp phải phu xe đang dắt ngựa. Vừa thấy A Đào, ông ta vội cung kính nói: “Hôm qua đa tạ cô nương.
A Đào khoát tay cười nói: “Không cần khách khí.” Dứt lời liền cùng Tần Hoa lên xe ngựa…
Hơn nửa ngày đường, cuối cùng họ cũng đến kinh thành. A Đào vội xuống xe, ngắm kinh thành phồn hoa tột bậc, trên đường tràn ngập không khí vui tươi, đèn lồng đỏ đung đưa trong gió, tửu quán huyên náo, tiếng người trò chuyện xen lẫn với tiếng rao hàng rong, vô cùng náo nhiệt.
A Đào quay đầu lại thì thấy phu xe đã rời đi từ lúc nào. Nàng bắt gặp Tần Hoa nhìn đăm đăm về phía trước, sắc mặt hắn âm trầm. Chiếu theo tầm mắt hắn nhìn qua, thì ra là một vị nữ tử dung mạo khuynh thành đi cùng một nam tử vận hoàng y, theo sau bọn họ là hàng lính gác đông đảo. A Đào cảm thấy vị cô nương kia trông rất quen mặt, bỗng nhớ đến nữ tử họa trong tranh. Giọng nàng tê tái: “A Hoa, chúng ta đi thôi.”
Tần Hoa nghe thấy vậy cũng khôi phục tinh thần: “… Đi thôi.”
Tần Hoa đưa A Đào đến một kỹ viện tên gọi “Mãn Viên Xuân”, bên trong điếm toàn là những nữ tử nùng trang diễm mạt, vận váy lụa mỏng tang chơi đùa cùng mấy nam tử tai to mặt lớn… Thấy Tần Hoa đi tới, bỗng đâu một nữ tử thanh tú xuất hiện, đi đến bên người Tần Hoa hỉ hả nói: “Ô kìa, khách quan, mời đi bên này.”
Tần Hoa nắm tay A Đào đi theo cô gái kia vào một gian phòng, trên tường treo đầy bích họa, nữ tử kia đóng cửa phòng lại, sau mới vội thu lại nụ cười, quỳ xuống nói: “Thuộc hạ cung nghênh cung chủ.”
Tần Hoa thản nhiên nói: “Hồi cung.”
Nữ tử vội vàng đứng dậy, xoay người đi đến trước một bức họa trong phòng, xoay chiếc bình hoa đặt bên cạnh, bức bích họa từ từ mở ra. Phía sau tấm bích họa là một thạch động, nữ tử đóng cửa động lại, châm một ngọn đuốc rọi sáng thạch động. Ba người bước đi không bao lâu thì thấy phía trước có ánh sáng.
Ra khỏi thạch động, A Đào không ngờ đến đập vào mắt nàng là một ao sen trong veo, xung quanh là những hòn đá lớn nhỏ, còn có một cây đào lớn cùng vô số lầu gác… Trong mắt A Đào, nơi này không khác gì chốn thế ngoại đào nguyên. Tần Hoa bước đến nắm lấy tay A Đào, đưa nàng đến một khu lầu gác, nữ tử kia cũng theo phía sau. Tần Hoa không buồn ngoảnh lại: “Thanh Liên, thay A Đào chuẩn bị một gian phòng.”
Nữ tử tên Thanh Liên kia vội đáp: “Thuộc hạ lập tức đi ngay.” Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa. Sau khi đưa A Đào vào đại sảnh, Tần Hoa lập tức sai một nha hoàn dẫn nàng về phòng.
“Cung chủ.” Hắc y ảnh vệ bỗng xuất hiện.
“Chuyện gì?”
“Tà Ngạo Thiên đã thú nhận người đứng phía sau.”
“Người phía sau? Kẻ nào?”
“Hồi cung chủ, là Hoàng đế bố trí bắt nhốt đệ tử của Tà Ngạo Thiên, uy hiếp hắn đến ám sát ngài.”
“Đã biết, lui xuống đi. Thả Tà Ngạo Thiên ra.”
“Rõ.”
Còn chưa ra tay? Thế lực của hắn ta ngày càng lớn, sao hắn ta có thể bỏ qua cho Tần Hoa. Cuối cùng Tần Hoa không kiềm được tức giận, phum ra một ngụm máu rồi ngã xuống ngất đi. Vừa vặn ngay lúc trở lại, A Đào xem trọn một màn này. Tần Hoa mơ hồ nghe thấy tiếng A Đào gọi hắn, muốn đáp lại nhưng thân bất do kỷ. A Đào vội gọi người đến đưa Tần Hoa lên giường, về phần nàng thì đi tới đi lui trong phòng, không hỏi lo lắng. Thanh Liên thấy vậy liền an ủi nàng.
“A Đào cô nương chớ sốt ruột, chúng ta đã sai người đi mời Bạch Mặc công tử.”
A Đào thắc mắc hỏi: “Bạch Mặc công tử là ai? Hắn rất lợi hại sao?”
“Cô nương không biết…”
Thanh Liên còn chưa nói dứt lời, một giọng nói sang sảng đã truyền đến: “Thiên hạ này còn có người không biết ta là một tiên y sao? Đúng là kỳ quái, kỳ quái ~” Lời còn chưa nói hết đã thấy một nam tử tuấn mỹ thân vận bạch y xuất hiện trong phòng tự lúc nào.
Thanh Liên thấy người vội vàng nói: “Xin công tử mau xem bệnh cho cung chủ.”
Bạch Mặc chỉ đứng lặng thinh, không có ý đi vào chữa trị, chỉ dùng ánh mắt lướt nhìn một lượt Tần Hoa đang nằm trên giường, sau vô lễ nói: “Chẳng có gì nghiêm trọng. Cung chủ nhà các ngươi nào phải nguyên khí đại thương, nhất thời tức giận công tâm mà thôi. Lẽ nào loại bệnh cỏn con này cũng muốn phiền tiên y ta đến trị liệu?”
A Đào thấy vị Bạch Mặc này dung mạo tuấn mỹ nên rất yêu thích hắn, lúc này nghe được những lời này, nàng không khỏi tức giận: “Thấy ngài tướng mạo ưa nhìn không ngờ đích thị là kẻ vô tâm, không có tính người.”
Thấy thiếu nữ tên A Đào kia bày ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Bạch Mặc không khỏi bật cười, thầm đánh giá nàng một phen: “Ồ? Ta là người vô tâm sao? Ta… chưa từng gặp qua cô nương, chẳng hay cô nương có phải là niềm vui mới của Tần Hoa?”
A Đào định đáp trả thì thấy Thanh Liên kéo kéo y phục của nàng, ánh mắt ý như bảo nàng chớ nói. A Đào hiểu ý bèn im lặng. Trong lòng Thanh Liên biết vị Bạch Mặc này là khách quỳ cung chủ cố ý mời đến, cho nên nhẫn nại giải thích: “Bạch Mặc công tử có điều không biết, A Đào cô nương là bằng hữu của cung chủ. Nếu có gì mạo phạm xin công tử lượng thứ.”
Bạch Mặc ra chiều đã hiểu, xoay người đi về phía Tần Hoa, làm bộ thở dài: “Bỏ đi, nể mặt Tần Hoa, không tính toán với các ngươi.”
A Đào cũng bước đến gần bên Tần Hoa, bỗng thấy Bạch Mặc xé y phục của hắn, A Đào vừa định giáo huấn tên công tử kia vài câu chợt nhìn thấy trên người Tần Hoa chi chít những vết thương lớn nhỏ, thật khiến nàng giật mình. Bạch Mặc nói: “Sao lại để thêm thương tích thế này. Thanh Liên, lát nữa nhớ lấy thuốc trị sẹo bí truyền độc nhất vô nhị của ta ra bôi cho Tần Hoa.”
Dứt lời, Bạch Mặc lại lấy ra từ trong tay áo một cái bình nhỏ, đỏ ra một viên thuốc bỏ vào miệng Tần Hoa xong thì lập tức đứng lên bảo: “Được rồi, không còn chuyện của ta nữa, tại hạ cáo từ.”
“Tạ ơn đại ân của công tử với cung chủ đại nhân.” Thanh Liên vừa nói xong, bóng dáng Bạch Mặc cũng biến mất. A Đào ngộ ra một điều, những người trong cung này ai nấy đều “lai vô ảnh, khứ vô tung”.
Sau đó, Thanh Liên lấy ra từ trong rương một cái… chén lớn? Trán A Đào nổi đầy hắc tuyến, nàng nhìn cái chén chứa đầy vật đen không rõ nguồn gốc, chợt cảm thấy rùng mình: “Thanh Liên… Trong chén này chính là…”
Thanh Liên mỉm cười giải thích: “Đây là phương thuốc trị sẹo bị truyền của Bạch Mặc công tử, chút nữa sẽ thoa cho cung chủ.”
A Đào nghĩ thầm: Ví như muốn bôi thứ này, vậy chẳng phải là muốn cởi ra phân nửa y phục của Tần Hoa sao? Vì sự thuần khiết của Tần Hoa, A Đào nhu thuận nói: “Thanh Liên tỷ tỷ, chuyện thoa thuốc cho Tần Hoa này cứ giao cho ta. Ta là bằng hữu của Tần Hoa, có trách nhiệm vì Tần Hoa phân ưu giải nạn.”
“A Đào cô nương là khách, thế nào lại có thể phiền đến cô nương.” Thanh Liên khách khí đáp lại, nhưng khi nhìn thấy sự thành khẩn trong đôi mắt A Đào, nàng ta cũng không nói gì thêm nữa, đưa chén thuốc lại cho nàng rồi xoay người rời đi.
A Đào bưng chén thuốc đến bên cạnh mép giường, chợt nghe thấy Tần Hoa như lẩm bẩm gì trong miệng, bèn ghé tai lại nghe ngóng. Vừa nghe được, tay A Đào run run, lời Tần Hoa thì thào ngày một rõ: “Tiêu Linh.”
Trong lòng A Đào rất khó chịu, vừa vặn nhìn lại thứ đen đen không rõ nguồn gốc trong chén này, nàng bỗng nảy ra ý hay…
/6
|