Dùng hai tay cởi phân nửa y phục trên người Tần Hoa xuống, A Đào hít một ngụm khí lạnh, những vết thương trên người Tần Hoa quả thực rất đáng sợ. Nhẹ nhàng lấy “bí phương độc nhất vô nhị” trong chén kia thoa lên những vết thương của Tần Hoa…
Đợi sau khi A Đào thoa đều thuốc lên vết thương, cuối cùng Tần Hoa cũng nhúc nhích, dường như sắp tỉnh lại. A Đào vội vàng buông chén thuốc, khẩn trương chạy về phòng mình, miệng lẩm bẩm: “Ta về phòng làm gì? Sao không nán lại xem chàng đã tỉnh lại chưa? Sao ta lại hành động không giống mình chút nào thế này…”
Khi Tần Hoa tỉnh dậy thấy y phục xốc xếch, các vết thương đều đã được thoa thuốc, không chỉ vậy, trên ngực còn in lại một… bàn tay đen nho nhỏ? Tần Hoa chợt nhớ đến A Đào, vừa buồn cười vừa giận. Sau khi chỉnh trang lại y phục, bèn gọi Thanh Liên đến hỏi: “Hôm nay có ai thay ta bôi thuốc sao?”
“Hồi bẩm cung chủ, là A Đào cô nương.”
“Đã biết, lui xuống đi.”
“Dạ.”
Lúc này sắc trời đã chuyển tối, trăng tròn vằng vặc treo giữa trời đêm, trong ao sen phản chiếu hình ảnh vầng trăng bị đám mây mờ che lấp ánh quang.
Tần Hoa ngồi một mình trong đình đài uống rượu hoa đào.
A Đào rời khỏi phòng, vốn muốn đi tản bộ tiêu sầu một lát thì gặp phải Tần Hoa. Nàng chậm rãi bước vào đình, ngồi xuống bên cạnh. Tần Hoa thấy A Đào, bỗng nhớ đến hắc chưởng trên người mình, không nhịn được cúi đầu cười rộ lên. A Đào cảm thấy kỳ quái, bản thân nàng trông buồn cười lắm sao, bèn cất tiếng hỏi: “Chàng cười cái gì vậy?”
Tần Hoa nói: “Cười nàng… tặng ta một lễ vật rất kỳ lạ.”
A Đào mơ hồ không hiểu, bèn hỏi lại: “Lễ vật gì? Ta không nhớ ra đã tặng lễ vật cho chàng lúc nào.”
Tần Hoa đáp: “Hắc thủ ấn.”
A Đào thừa nhận cái đó là do nàng làm, tất cả là tại tên Tần Hoa đáng ghét sớm nắng chiều mưa, nàng có lòng bôi thuốc cho hắn, hắn cư nhiên lại gọi tên người khác ngay trước mắt nàng. Nàng thương tâm đấy, nhưng lại không nỡ thương tổn hắn, vì thế bèn nghĩ ra cách này.
Tần Hoa thấy A Đào nín thinh, sợ nàng tự trách mình bèn nói: “Thực ra… ta rất thích món quà này.”
A Đào vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy sau này mỗi ngày ta đều tặng chàng một cái, có được không?”
“…”
Đêm đã khuya, tiết trời cũng lạnh dần.
“Muốn uống rượu hoa đào?” Tần Hoa hỏi A Đào.
“Dùng hoa đào làm sao?” Nghe Tần Hoa lên tiếng, A Đào nâng chén rượu lên khẽ nhấp môi, cảm thấy mùi hương dịu dàng của hoa đào lan tỏa trong miệng.
A Đào lấy hết dũng khí, nàng hỏi: “Tần Hoa, cô gái trong bức họa kia chính là Tiêu Linh sao?”
Dường như Tần Hoa không biết vì sao A Đào lại biết đến cái tên Tiêu Linh này, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng mây che khuyết hơn một nửa đáp: “Phải.”
Ánh mắt nàng chờ đợi nhìn Tần Hoa: “Vậy có thể nói cho ta biết chuyện xảy ra giữa hai người không?”
Tần Hoa thở dài: “Đều là chuyện đã qua, nhưng nếu A Đào muốn nghe, ta sẽ kể cho nàng…”
Hóa ra Tần Hoa xuất thân từ hoàng thất, là con trai thứ ba của hoàng đế. Thế nhưng Tần Hoa không tiếp nhận điều ấy, dù gì phi tử bên người hoàng đế cũng không ít, hơn nữa mẫu thân của Tần Hoa vì bị người ta hãm hại đã qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ. Dường như bà đã sớm lường được sẽ có kết cục này, thân mẫu của Tần Hoa đã dùng mọi biện pháp thông tri đến sư huynh mình, nhờ cậy ông ta thu dưỡng Tần Hoa. Sư huynh ưng thuận thỉnh cầu của bà, đưa Tần Hoa rời khỏi hoàng cung, thu nhận hắn làm đồ đệ…
Tần Hoa nói: Hóa ra trước khi vào cung thân mẫu hắn là một thuật sĩ, sư phụ hắn chính là sư huynh của mẫu thân. Tần Hoa cùng sư phụ ngao du thiên hạ tu hành thuật pháp, cũng quen biết Tiêu Linh – nữ nhi của sư phụ. Sau khi trú tại núi Vân Tiêu mười hai năm, Tần Hoa bèn xuống núi. Tần Hoa bảo hắn hạ sơn vì Tiêu Linh. Thì ra Tiêu Linh cãi nhau với Tần Hoa nên bỏ xuống núi. Tần Hoa nói hắn đã tìm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được Tiêu Linh. Vì thế hắn lập nên Tầm Linh cung, còn mở kỹ viện, trù trang, nhà trọ… Hắn nói hắn làm vậy cốt để tìm được Tiêu Linh. Hôm nay là ngày hắn gặp lại Tiêu Linh sau bao năm tìm kiếm. Hắn nói hắn thấy trên khuôn mặt Tiêu Linh ngập tràn nụ cười hạnh phúc, trong mắt nàng ta ánh lên vẻ mãn nguyện; hắn cũng nói người mang đến nụ cười kia cho nàng ta chính là nhị ca của hắn, cũng chính là đương kim thiên tử
Đợi sau khi A Đào thoa đều thuốc lên vết thương, cuối cùng Tần Hoa cũng nhúc nhích, dường như sắp tỉnh lại. A Đào vội vàng buông chén thuốc, khẩn trương chạy về phòng mình, miệng lẩm bẩm: “Ta về phòng làm gì? Sao không nán lại xem chàng đã tỉnh lại chưa? Sao ta lại hành động không giống mình chút nào thế này…”
Khi Tần Hoa tỉnh dậy thấy y phục xốc xếch, các vết thương đều đã được thoa thuốc, không chỉ vậy, trên ngực còn in lại một… bàn tay đen nho nhỏ? Tần Hoa chợt nhớ đến A Đào, vừa buồn cười vừa giận. Sau khi chỉnh trang lại y phục, bèn gọi Thanh Liên đến hỏi: “Hôm nay có ai thay ta bôi thuốc sao?”
“Hồi bẩm cung chủ, là A Đào cô nương.”
“Đã biết, lui xuống đi.”
“Dạ.”
Lúc này sắc trời đã chuyển tối, trăng tròn vằng vặc treo giữa trời đêm, trong ao sen phản chiếu hình ảnh vầng trăng bị đám mây mờ che lấp ánh quang.
Tần Hoa ngồi một mình trong đình đài uống rượu hoa đào.
A Đào rời khỏi phòng, vốn muốn đi tản bộ tiêu sầu một lát thì gặp phải Tần Hoa. Nàng chậm rãi bước vào đình, ngồi xuống bên cạnh. Tần Hoa thấy A Đào, bỗng nhớ đến hắc chưởng trên người mình, không nhịn được cúi đầu cười rộ lên. A Đào cảm thấy kỳ quái, bản thân nàng trông buồn cười lắm sao, bèn cất tiếng hỏi: “Chàng cười cái gì vậy?”
Tần Hoa nói: “Cười nàng… tặng ta một lễ vật rất kỳ lạ.”
A Đào mơ hồ không hiểu, bèn hỏi lại: “Lễ vật gì? Ta không nhớ ra đã tặng lễ vật cho chàng lúc nào.”
Tần Hoa đáp: “Hắc thủ ấn.”
A Đào thừa nhận cái đó là do nàng làm, tất cả là tại tên Tần Hoa đáng ghét sớm nắng chiều mưa, nàng có lòng bôi thuốc cho hắn, hắn cư nhiên lại gọi tên người khác ngay trước mắt nàng. Nàng thương tâm đấy, nhưng lại không nỡ thương tổn hắn, vì thế bèn nghĩ ra cách này.
Tần Hoa thấy A Đào nín thinh, sợ nàng tự trách mình bèn nói: “Thực ra… ta rất thích món quà này.”
A Đào vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy sau này mỗi ngày ta đều tặng chàng một cái, có được không?”
“…”
Đêm đã khuya, tiết trời cũng lạnh dần.
“Muốn uống rượu hoa đào?” Tần Hoa hỏi A Đào.
“Dùng hoa đào làm sao?” Nghe Tần Hoa lên tiếng, A Đào nâng chén rượu lên khẽ nhấp môi, cảm thấy mùi hương dịu dàng của hoa đào lan tỏa trong miệng.
A Đào lấy hết dũng khí, nàng hỏi: “Tần Hoa, cô gái trong bức họa kia chính là Tiêu Linh sao?”
Dường như Tần Hoa không biết vì sao A Đào lại biết đến cái tên Tiêu Linh này, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng mây che khuyết hơn một nửa đáp: “Phải.”
Ánh mắt nàng chờ đợi nhìn Tần Hoa: “Vậy có thể nói cho ta biết chuyện xảy ra giữa hai người không?”
Tần Hoa thở dài: “Đều là chuyện đã qua, nhưng nếu A Đào muốn nghe, ta sẽ kể cho nàng…”
Hóa ra Tần Hoa xuất thân từ hoàng thất, là con trai thứ ba của hoàng đế. Thế nhưng Tần Hoa không tiếp nhận điều ấy, dù gì phi tử bên người hoàng đế cũng không ít, hơn nữa mẫu thân của Tần Hoa vì bị người ta hãm hại đã qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ. Dường như bà đã sớm lường được sẽ có kết cục này, thân mẫu của Tần Hoa đã dùng mọi biện pháp thông tri đến sư huynh mình, nhờ cậy ông ta thu dưỡng Tần Hoa. Sư huynh ưng thuận thỉnh cầu của bà, đưa Tần Hoa rời khỏi hoàng cung, thu nhận hắn làm đồ đệ…
Tần Hoa nói: Hóa ra trước khi vào cung thân mẫu hắn là một thuật sĩ, sư phụ hắn chính là sư huynh của mẫu thân. Tần Hoa cùng sư phụ ngao du thiên hạ tu hành thuật pháp, cũng quen biết Tiêu Linh – nữ nhi của sư phụ. Sau khi trú tại núi Vân Tiêu mười hai năm, Tần Hoa bèn xuống núi. Tần Hoa bảo hắn hạ sơn vì Tiêu Linh. Thì ra Tiêu Linh cãi nhau với Tần Hoa nên bỏ xuống núi. Tần Hoa nói hắn đã tìm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được Tiêu Linh. Vì thế hắn lập nên Tầm Linh cung, còn mở kỹ viện, trù trang, nhà trọ… Hắn nói hắn làm vậy cốt để tìm được Tiêu Linh. Hôm nay là ngày hắn gặp lại Tiêu Linh sau bao năm tìm kiếm. Hắn nói hắn thấy trên khuôn mặt Tiêu Linh ngập tràn nụ cười hạnh phúc, trong mắt nàng ta ánh lên vẻ mãn nguyện; hắn cũng nói người mang đến nụ cười kia cho nàng ta chính là nhị ca của hắn, cũng chính là đương kim thiên tử
/6
|